Không chỉ như vậy, trái tim Hạ Quang Hi cũng theo đó nhảy múa, đập thình thịch không ngừng. Làn da trắng nõn của Hàn Dĩ Chân giống như tơ lụa, khiến người ta không nhịn được muốn trộm một phen, môi của cô, hấp dẫn chết anh.

Không biết từ lúc nào, cảm giác của Hạ Quang Hi đối với Hàn Dĩ Chân thay đổi, do không để ý biến thành dục vọng giữa nam nữ. Có lẽ mọi người phải trải qua nhắc nhở, hoặc là nhận thức được đáng quý sau khi mất đi, mới có thể phát hiện giá trị thực sự của đối phương, anh và Hàn Dĩ Chân, chính là như thế.

Mặc kệ như thế nào, anh thật muốn chạm vào cô, muốn nhẹ giọng bên tai cô nói: Đừng đi, ở lại bên cạnh anh. Nhưng anh nghĩ bỗng nhiên nói ra quá đột ngột, không thể làm gì khác hơn là lén lén lút lút cúi đầu, cố gắng xuất kỳ bất ý (*) tiếp xúc lần đầu tiên, không ngờ......

(*): hành động khi người khác không đề phòng

"Rốt cuộc anh quét cái gì? Vỏ đậu phộng đều bay đến trên chân tôi rồi!"

Hàn Dĩ Chân gào to một tiếng, tuyên bố lần đầu tiên tiếp xúc tử trận. Đều do kỹ thuật quét sân đáng chết của anh, vậy mà lại quét lên chân cô.

"Thật xin lỗi." Anh bất đắc dĩ nói xin lỗi, chửi rủa mình vô dụng, anh lại có thể được xưng thần tình yêu, dứt khoát đâm đầu vào vách tường thôi.

"Không biết quét thì đừng quét! Đưa tôi cây chổi."

Lần này tốt rồi, ngay cả cây chổi công cụ dùng để theo đuổi tình yêu cũng bị tịch thu, anh còn cái gì chơi?

Hạ Quang Hi bi thương kêu khóc liên tục, không hiểu tại sao cao thủ tán gái như anh thoáng cái biến thành bộ dạng sứt sẹo của học sinh trung học lần đầu nếm thử hương vị tình yêu, anh thà làm học sinh trung học hư hỏng còn hơn.

Bất đắc dĩ, Hạ Quang Hi đành phải trở lại trước tủ hồ sơ, lần nữa cầm hồ sơ lên lật loạn. Mặc dù quỷ kế của anh không hoàn toàn được như ý, nhưng ít ra thành công trì hoãn thời gian, đợi cô quét sạch sẽ phòng làm việc, đã hơn một tiếng đồng hồ.

"Trên mặt tôi có gì sao?" Mặc dù anh đã tận lực che giấu, nhưng vẫn bị Hàn Dĩ Chân phát hiện anh đang nhìn lén cô, không nhịn được hỏi ngược lại.

"Không có, khụ khụ." Anh làm bộ ho khan. "Trên mặt em không có gì, chỉ là tôi đang suy nghĩ lúc nào thì em mới chịu tới đây sắp xếp lại hồ sơ." Anh dễ dàng hạ thủ.

"Cũng sắp qua rồi." Cô lại trừng anh một cái. "Phòng làm việc làm cho loạn như vậy, còn dám giục tôi, thật sự là chán sống."

"Cái gì?!" Anh kinh ngạc không thôi khép hồ sơ lại, cho là mình nghe lầm, cô lại dám mắng anh?

"Anh chán sống rồi." Anh không có nghe lầm, cô chính là đang mắng anh.

Hạ Quang Hi mở miệng thật to, lần nữa khẳng định Hàn Dĩ Chân ở bên cạnh Hạ Vũ Hi không có chỗ tốt, càng trở nên hư hỏng.

Hàn Dĩ Chân căn bản không để ý tới vẻ mặt như gặp phải quỷ của anh, sau khi để lại dụng cụ vệ sinh ở phòng lưu trữ rồi đi tới tủ hồ sơ, còn không khách khí muốn anh nhường đường.

"Nhường cái." Hơn nữa cô còn tiến một bước đẩy anh ra, chiếm đoạt tủ hồ sơ, anh đành phải uất ức cầu toàn núp ở một bên.

Hạ Quang Hi không thể nói anh rất ưa thích tình hình hiện tại, bởi vì hoàn toàn ngược lại, trước kia đều là anh hung dữ cô nhẫn nại, bây giờ là cô phát giận anh không dám nói lời nào, quả thật chênh lệch quá nhiều đi!

Tựa vào bên cạnh tủ hồ sơ Hạ Quang Hi thề, anh sớm hay muộn phải tìm Hạ Vũ Hi đòi lại thư kí của anh, anh rốt cuộc cũng không chịu nổi mất đi cô.

H

Mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng của cô, Hạ Quang Hi mới phát hiện ra mình cần cô cỡ nào, nhớ cô cỡ nào. Cô giống như là không khí không thể thiếu, chỉ cần không ở đây, thì có nguy cơ thiếu dưỡng khí, khiến anh khó có thể hô hấp.

B

"Tới cùng là chơi đùa như thế nào, làm sao rối thành một nùi?" Rút hồ sơ ra sắp xếp lại lần nữa, Hàn Dĩ Chân rất đỗi khuất phục với công lực phá hoại của anh, hoàn toàn lộn xộn hết.

T

Hạ Quang Hi nhún nhún vai, xấu hổ cười, cũng không thể nói là anh cố ý làm loạn chứ? Nhất định bị chửi chết.

D

Hàn Dĩ Chân quen thuộc sắp xếp lại hồ sơ, vừa sắp xếp lại, vừa nghĩ đến Hạ Quang Hi, Hạ Quang Hi đột nhiên cảm thấy rất cảm động, anh hoài niệm loại cảm giác này.

Đ

"Jeanie, em trở về có được không? Tôi thật sự rất nhớ em." Đây là lời xuất phát từ đáy lòng anh, anh cũng rất bất ngờ thế nhưng mình có thể dễ dàng nói ra như vậy, Hàn Dĩ Chân hết sức kinh ngạc.

L

"Anh mới không nhớ tôi, anh chỉ là muốn nhớ năng lực làm việc của tôi." Có lẽ là bị anh tồng thương nhiều lần, Hàn Dĩ Chân căn bản không tin lời anh thổ lộ, trên thực tế, điều này cũng không tính là thổ lộ.

Q

"Không, tôi thật sự nhớ em." Anh hít sâu một hơi. "Dĩ nhiên tôi cũng nhớ năng lực làm việc của em, nhưng tôi càng nhớ em hơn."

Đ

"Tôi có gì tốt đễ nhớ?" Cô không có chút nào tin tưởng chuyện ma quỷ của anh  ."Vừa không có ngực lại không mông, anh không có việc gì nhớ một người trung tính làm cái gì?"

Hàn Dĩ Chân trả lại những gì anh đã từng nói cho anh, Hạ Quang Hi mới biết mình tương tổn cô sâu đậm. diendanlequydon

"Em không phải người trung tính." Anh ngượng ngùng  gãi gãi đầu, Hàn Dĩ Chân một mặt không tin.

"Đúng, tôi không phải người trung tính, chỉ là Bất Nam Bất Nữ mà thôi." Sau đó, cô lại trả cho anh lời nói anh thường đeo trên môi trong quá khứ, Hạ Quang Hi càng thêm xấu hổ.

"Tôi không có ý đó." Anh cũng không hiểu tại sao mình lại ác độc như vậy, chỉ mê muội nhận định như vậy.

"Mới là lạ." Cô hừ lạnh, thật nhanh sắp xếp hồ sơ xong, từ A xếp đến Z.

"Jeanie, em nhất định phải tin tôi, tôi thật sự  không có ý đó." Anh chỉ là cảm thấy cô có thể chịu đựng anh đùa giỡn, cứ như vậy, không chút nào suy tính cảm nhận của cô.

"Quỷ mới sẽ tin anh, không nên nói nữa, tôi muốn sắp xếp lại ngăn kéo kia bên, anh mau tránh ra." Hiển nhiên cô đã quyết tâm không cho anh cơ hội giải thích, Hạ Quang Hi chỉ đành phải xuất tuyệt chiêu.

"Em không nghe tôi giải thích tôi liền không tránh ra." Hạ Quang Hi gắt gao chặn ngăn kéo.

"Vậy tôi cũng không cần sắp xếp lại." Cô nổi giận xoay người, tính say¬good-bye với anh, Hạ Quang Hi vội vàng bắt được cổ tay của cô cứng rắn kéo cô quay lại.

"Jeanie--"

"Làm gì?!"

Ngữ khí Hàn Dĩ Chân hung tợn, chống lại ánh mắt cầu khẩn của Hạ Quang Hi, trong nháy mắt anhkhông biết nên nói những gì.

"Em......" Em không nên tức giận, nghe tôi giải thích. "Em...... Hồ sơ em còn chưa sắp xếp xong, không thể rời đi."

Đầu anh lắc giống như trống bác lãng (*), Hàn Dĩ Chân càng xem càng nổi giận, anh cho là cô rảnh rang không có việc gì, đặc biệt phục dịch cho anh, còn phải nghe anh nói nhảm những thứ vô nghĩa này? Hàn Băng Tâm

"Tôi cũng sẽ không giúp anh sắp xếp lại hồ sơ nữa." Cô đã hạ quyết tâm, quan tâm anh thảm cỡ nào, cũng sẽ không tiếp tục giúp anh.

"Cái gì?" Hạ Quang Hi kinh ngạc.

"Còn nữa, về sau vô luận anh gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, tôi đều sẽ không nhận." Cô nói sơ. "Đừng quên, bây giờ tôi đã không phải là thư ký của anh, không cần thiết giúp anh làm những việc này, hẹn gặp lại."

Tiếp theo, cô nâng cao cằm rời khỏi, Hạ Quang Hi chỉ có thể đứng ở trước tủ hồ sơ ngẩn người.

Đừng quên, bây giờ tôi đã không phải là thư ký của anh, không cần thiết giúp anh làm những việc này, hẹn gặp lại.

...... Xem ra nên đến đòi em họ anh thư kí của anh, anh đã không thể chịu được tình trạng này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương