Quyến Luyến Roussillon
-
Chương 2-1: Năm tháng ở Provence (Thượng)
Anh Hai dừng xe tại bãi đậu xe trong trấn, rồi xuống xe bắt đầu lấy hành lý không chậm trễ phút nào, thật giống như người nên sợ hãi là anh ta chứ không phải là một cô gái đi một mình như tôi. Không đợi tôi trì hoãn thì đã có một ông lão người Pháp vội vàng chạy tới tiếp anh ta. Anh Hai nhiệt tình gọi ông ta, sau đó xoay người nói với tôi: “Cám ơn! Cô… tự mình bảo trọng. Một cô gái ra bên ngoài nên nhìn xa một chút.”
“Anh muốn nói đừng cho đàn ông xa lạ quá giang phải không?”
Anh ta bĩu môi, làm ra bộ dáng từ chối cho ý kiến, sau đó vẫy tay xoay người đi.
Người cao to mới vừa tỉnh ngủ, một mình ung dung khiêng hai va ly lớn, cậu ấy cười nói tạm biệt với tôi: “Chị, cám ơn chị nha! Chị có rảnh thì tới tìm tụi em ăn cơm.”
“Lộ Tử An!” Anh Hai quay đầu gào lên một câu.
Người cao to nhún nhún vai: “Bái bai!”
Hai anh em họ Lộ cất bước đi, tôi mới thanh thản ngồi xuống mở ba lô, lấy ra đơn đặt nhà trọ đã đóng dấu từ sớm, rồi gọi điện thoại cho ông chủ. Tiếng Anh của người Pháp thật không dám khen tặng, dây dưa trong điện thoại hơn nửa ngày đối phương mới hiểu được tôi đang ở đâu. Tôi ngồi trên xe đợi một lúc, sau đó một người đàn ông trung niên mập mạp đến gõ cửa xe, hoá ra ông ấy chính là ông chủ nhà trọ.
Ông ấy dẫn tôi lái xe trên sườn núi, sau khi đi qua vài con đường núi thì có một vườn nho xanh đủ loại xuất hiện trước mặt tôi, ông ta nói, đó là nhà trọ mà bọn họ kinh doanh, cũng là nơi tôi sắp sửa ở lại.
Trải qua một ngày mệt nhọc, tôi quả thật có chút mệt mỏi, đậu xe xong tôi vào làm thủ tục, lên lầu dự định tắm rửa một cái rồi nằm một lúc.
Lúc này điện thoại của Hạ Ương gọi đến.
“Thế nào, tới chưa?” Thanh âm của anh nghe ra có chút mệt mỏi, tôi nâng tay nhìn đồng hồ, thời gian địa phương là bốn rưỡi chiều, nói cách khác, Thượng Hải là mười rưỡi.
“Vừa đến,” tôi ngã người trên drap trải giường cotton màu tím nhạt, “Em còn tưởng rằng anh đang bận.”
“Anh đang rất bận bịu.”
“Bận cái gì?” Tôi không nhịn được hỏi.
Anh trầm mặc một lát, sau đó nói: “Cãi nhau với ba anh.”
Tôi kinh ngạc ngồi dậy, nên biết rằng mặc dù ở bên ngoài Hạ Ương thường biểu hiện mười phần giống như một tên vô lại, nhưng ở trước mặt ba anh, anh chính là một con chó xù nghe lời, toàn bộ thế giới có lẽ chỉ có ba anh mới trị được anh.
“Anh và chú tranh cãi gì đó?”
Anh thở dài, dường như không muốn nói.
“Vì bạn gái nhỏ của anh à?” Theo tôi biết, gần đây anh có quen một cô bạn gái nhỏ hơn anh mười tuổi, cô bé kia vẫn còn học đại học.
“Sao có thể…” Anh cười khổ, “ Việc này anh làm sao có thể cho ông ấy biết, anh cũng không phải không muốn sống nữa.”
“Vậy thì là chuyện anh muốn dọn ra ngoài ở.” Tôi rốt cục nghĩ ra.
Anh thở dài xem như ngầm thừa nhận.
Tuy rằng Hạ Ương rất vâng lời mẹ, nhưng ba anh so với mẹ càng nghiêm khắc gấp trăm lần, cho nên tôi vẫn cảm thấy anh không nhất định hài lòng với cuộc sống của mình hơn tôi. Nhưng anh thông minh hơn tôi, tính tình cũng không bướng bỉnh hơn tôi.
“Anh rất hâm mộ em, có thể nói đi là đi.” Anh bỗng nhiên nói.
“Em mới hâm mộ anh chứ, ít nhất gia đình của anh hoàn chỉnh.”
Đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu mới nói: “Haizz, mỗi nhà mỗi cảnh, em ở đó nếu không thu hoạch gì thì về sớm một chút đi…”
“Em vừa đến sao anh đã gọi trở về.” Tôi bật cười.
“Nhớ em mà…” Anh nói thản nhiên, tôi lại giật nảy người.
Người này chưa từng nói lời buồn nôn như vậy với tôi, thật sự khiến tôi mặt đỏ tía tai.
“Nói đùa đấy,” anh còn nói, nhưng lúc này giọng nói rất thành khẩn, “Anh lo lắng một mình em chạy xa như vậy…”
“Haizz…” Tôi thở dài, sao lại nói lời nhàm tai, “Có thể nói gì mới mẻ không?”
“Được à,” anh nói, “Hôm qua anh chia tay với cô bạn gái nhỏ.”
Tôi ngạc nhiên: “Hôm nay tin tức của anh thật phong phú nha, vừa cãi nhau vừa chia tay.”
“Em thì sao?”
“Em…” Tôi do dự một chút, vẫn kể lại chuyện hai người đàn ông lạ đi nhờ xe, đương nhiên tôi nhấn mạnh nhiều lần bọn họ nhìn không giống người xấu, hơn nữa sự thật chứng minh bọn họ chỉ quá giang, không làm gì với tôi.
Nhưng Hạ Ương vừa nghe liền chửi ầm lên: “Đầu em bị hỏng suy nghĩ cái quái gì đó? Nếu thật sự gặp phải người xấu, núi sâu hoang dã bị người ta chôn cũng không biết! Chôn em coi như là tốt, bằng không cưỡng hiếp trước giết sau, tra tấn đến chết, có biết không!”
Bị anh nói như vậy tôi chợt nghĩ lại mà sợ, cánh tay nổi da gà.
“Này… Bây giờ không phải không có việc gì sao…”
“Em chưa từng gặp phải người xấu cho nên một chút cảnh giác cũng không có! Em mà thật sự đụng phải thì chỉ một lần là xong đời, em hiểu không?!”
“Hiểu… hiểu…” Tôi bị anh giáo huấn như là đứa cháu trai không dám cãi lại.
“Nếu em dám làm việc này nữa anh sẽ bắt em.”
Tôi bị anh chọc cười: “Anh nói chuyện giống như mẹ em ấy.”
“Em tự lo liệu, đừng ở bên ngoài càn rỡ làm liều. Gặp phải chuyện không ai giúp được em đâu.”
“Ờ…”
Hạ Ương lại dặn vài câu mới chịu cúp điện thoại. Tôi nằm trên giường nhìn trần nhà khắc hoa văn màu vàng, tôi cảm thấy sau khi ra đi, tôi lại có nhận thức khác về anh, hoá ra anh cũng có một mặt cảm tính dịu dàng mà tôi không tưởng tượng ra. Hạ Ương trong ấn tượng của tôi, lanh trí hài hước, nhưng lại có vẻ cởi mở đặc biệt của đàn ông, giống như không có gì có thể vướng bận anh.
Anh không phải thích tôi chứ?
Một ý nghĩ đáng sợ cứ như vậy đột nhiên hiện ra, tôi kinh động từ trên giường ngồi dậy, thật lâu mới lấy lại tinh thần…
Không thể nào… Tôi nghĩ, anh chỉ là lo lắng cho tôi thôi. Cẩn thận suy nghĩ lại, bất luận nhìn từ góc độ nào, anh cũng không giống có bất kỳ ý nghĩ không nên có đối với tôi đâu…
Tôi ngắm chính mình trong gương, tuy rằng bộ dạng không bằng mẹ tôi, nhưng ít ra mày xinh mắt đẹp trong sạch, hơn nữa tôi di truyền dáng người đẹp của bà, ăn thế nào cũng không mập, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm. Nhưng tiểu tử Hạ Ương này không phải là ngọn đèn tiết kiệm nhiên liệu, dựa vào điểm trăng hoa của anh, phụ nữ nào mà anh chưa thấy qua, tôi miễn cưỡng cũng chỉ là “tươi mát” (chưa nói tới “tiểu tươi mát”, bởi vì đã không còn nhỏ…) không có đủ sức hấp dẫn khiến anh thầm mến tôi…
Miên man suy nghĩ hồi lâu, tôi quyết định không nghĩ nữa, bởi vì dù sao cũng không có kết quả, tôi nên đi tắm trước rồi lại đi dạo.
Tắm rửa xong tôi nằm một lát, rốt cuộc lấy lại tinh thần sảng khoái, tôi thay một chiếc váy hoa, mang khăn quàng cổ màu trắng, rồi đeo ba lô ra ngoài.
Roussillon là một trấn nhỏ cổ xưa, rốt cuộc cổ xưa bao lâu tôi cũng không biết, chỉ biết những mái hiên vách tường cũ nát chưa đổi mới để lộ ra cho người khác biết rằng chúng đã trải qua năm tháng. Vùng đá núi ở đây đều là màu đỏ, chắc là một loại địa chất đặc biệt, trấn nhỏ nằm ở đỉnh núi, phần lớn các ngôi nhà đều phối hợp với nham thạch nơi này, xây thành từ những viên gạch màu đỏ nhưng cũng có ngoại lệ. Ví dụ như nhà trọ tôi đang ở, toàn bộ bức tường là màu tím, cho nên rất dễ phân biệt.
Tôi đi dọc xuống triền núi, chưa đến vài bước thì có một khu trung tâm náo nhiệt. Lúc này đã hơn bảy giờ tối, du khách đầy đường, ánh mặt trời trên cao treo ở bầu trời ngàn dặm không mây, mùa hè của Châu Âu, trên cơ bản chín giờ tối mặt trời mới xuống núi, ban ngày dài đằng dẵng khiến người ta mệt mỏi rã rời.
Tôi dạo quanh một vòng, tìm một nhà hàng ngồi xuống ăn bữa tối. Nhìn xung quanh thấy một bàn du khách, tôi bỗng nhiên cảm thấy cô quạnh, nếu có người đến cùng tôi, bất cứ người nào cũng được thì tốt rồi. Không cần nói chuyện thân thiện với nhau, chỉ cần ngồi ăn chung là được rồi.
Tôi nhớ đến người cao to ồn ào Lộ Tử An kia, vì thế bắt đầu nhìn xung quanh, nhưng cho đến khi sandwich đặt trên bàn, cũng không có người có nửa gương mặt Châu Á. Tôi bắt đầu hơi hối hận đã không lưu lại điện thoại của cậu ấy. Bọn họ tới đây làm gì? Bọn họ có quen thuộc với nơi này không? Anh Hai kia biết nói tiếng Pháp, có thể tìm được người giúp tôi?
Tôi vừa ăn vừa suy nghĩ, từ lâu đã vứt đi lý luận người xấu của Hạ Ương ra sau đầu óc.
Ăn xong bữa tối, mặt trời bắt đầu xuống núi, giống như chỉ cần một phút, cảnh tượng du khách tấp nập vừa rồi liền tan biến, chỉ để lại trấn nhỏ điềm tĩnh, mặt trời lặn ở phía Tây, tất cả trở về dáng vẻ yên ả lúc ban đầu.
Tôi không dừng lại lâu, trước khi mặt trời hoàn toàn xuống núi thì tôi đã trở về nơi ở trọ. Nằm trên giường tôi có chút ngẩn ngơ, giống như đến lúc này hết thảy vẫn không chân thật. Tôi thật sự đến Roussillon, đến nơi mẹ tôi đã kể về ba tôi, ở sâu trong lòng tôi nơi này là thần thánh, tôi chờ mong nó cho tôi đáp án, rồi lại sợ hãi đáp án sẽ khiến tôi thất vọng.
Trong suy nghĩ hỗn loạn tôi mơ màng đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm, liếc nhìn đồng hồ thời gian của Châu Âu, mới bảy giờ. Tôi vẫn chưa thích ứng với sự chênh lệch thời gian, còn ở trong trạng thái ngủ sớm dậy sớm. Sau khi lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, tôi dứt khoát rời giường. Tôi xuống lầu phát hiện bà chủ đang ở phòng bếp tầng dưới pha cà phê, thấy tôi đi xuống, bà ấy gật đầu thân thiện. Tôi ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, vừa uống cà phê do bà ấy pha vừa bắt chuyện, đáng tiếc tiếng Anh của bà ấy không tốt lắm, gặp trục trặc không thể hiểu nhau. Một lúc sau ông chủ mua đồ ăn trở về, tôi đem vấn đề không hiểu hỏi ông ấy một lần nữa, cuối cùng tôi hơi do dự một chút rồi mới hỏi ông ấy gần đây có người Trung Quốc không.
Ông chủ lập tức quay đầu nói với bà chủ câu gì đó, có lẽ là chứng thực với bà ấy, bà chủ đưa ra dáng vẻ không rõ lắm. Vì thế ông chủ quay đầu nói với tôi, hình như có một hoạ sĩ ở đây, nhưng không biết có phải là người Trung Quốc không, chỉ biết là người Châu Á.
Tôi lại hỏi tiếp hoạ sĩ này ở đây bao lâu, ông chủ lắc đầu, nói bọn họ cũng mới đến đây vài năm, người hoạ sĩ kia dường như đã ở đây lúc bọn họ đến, cho nên không rõ hoạ sĩ kia đến lúc nào. Tôi nghe xong lập tức có chút kích động, nhưng suy nghĩ lại, hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn nên tôi không quá tưởng thật. Vì thế tôi hỏi ông chủ việc này có thể đi tìm ai hỏi thăm, ông ấy nói ở trung tâm thị trấn có một ông chủ nhà hàng là người địa phương, kinh doanh việc làm ăn của dòng họ đã mấy đời, tôi có thể đến đó hỏi. Cuối cùng tôi hỏi ông chủ vị hoạ sĩ kia là nam hay nữ, ông ấy trả lời là vị tiên sinh. Lúc này tôi mới ghi nhớ tên nhà hàng, rồi chuyên tâm ăn bữa sáng.
Ăn xong tôi trở lại phòng, bắt đầu thu xếp lại ba lô, thật ra tôi cũng không mang gì, lần này tôi chỉ mang theo vài di vật của mẹ, tôi chợt phát hiện mẹ già của tôi thật có thể làm đặc công, ngay cả những vật có liên quan đến ba ruột cũng chưa từng lưu lại, lúc đầu tôi đã nghi ngờ tôi không phải từ trong tảng đá đi ra chứ!
Tôi lấy ra tấm ảnh trong ví tiền, tôi đã bỏ nó vào ví sau tang lễ của mẹ, là tấm ảnh lúc tôi bảy tuổi bắt đầu đi học, mẹ dẫn tôi đến tiệm chụp hình trước khi khai giảng một ngày. Tôi lấy ngón tay vuốt ve khuôn mặt của mẹ trong tấm ảnh, ở trong trí nhớ của tôi, khuôn mặt của mẹ chưa bao giờ thay đổi, trước khi bà mất vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ là không có tức giận mà thôi…
Tôi hít mũi, sau đó cất tấm ảnh rồi đứng dậy ra ngoài.
Đầu tiên tôi vòng vo một lúc ở vùng lân cận trên con đường núi một vòng thật lớn rồi mới trở lại trung tâm thị trấn tìm nhà hàng kia. Trung tâm thị trấn cũng nhỏ nên không tốn nhiều công sức để tìm, cửa đã mở nhưng nếu muốn ăn gì đó xem ra phải chờ một hồi lâu, dù sao tôi cũng không đến ăn cơm, nên đi vào quầy bar gần nhất ngồi xuống, gọi một tách cà phê.
Khi người phục vụ đưa cà phê đến, tôi nhịn không được hỏi lúc nào thì ông chủ đến, người phục vụ nghi hoặc nhìn tôi, nói ông chủ ra ngoài, mấy ngày nữa mới trở về. Tôi lập tức có chút thất vọng, giống như con chó đuổi theo mùi bỗng nhiên mất phương hướng.
Người phục vụ đẹp trai kia lại hỏi tôi tìm ông chủ có việc gì, lúc đầu tôi hơi do dự nhưng anh ta lại bổ sung một câu, nói thật ra ông chủ là ba của anh ta, cho nên có việc tìm anh ta cũng như nhau. Vì thế tôi lập tức mời anh ta ngồi xuống, tôi cố gắng dùng dáng vẻ trông không phải là người có mưu đồ gây rối mà hỏi anh ta ở đây hoặc là lân cận có người Trung Quốc không, anh ta nói có một hoạ sĩ ở đây. Tôi lại hỏi hoạ sĩ kia đã ở nơi này bao lâu, anh ta suy nghĩ một chút rồi nói trước khi anh ta sinh ra hoạ sĩ kia đã ở đây. Tôi lập tức hỏi anh ta mấy tuổi, anh ta ngại ngùng trả lời nói 27 tuổi. Tôi há hốc mồm, cuối cùng nói tôi bằng tuổi với anh ta.
Hỏi xong, tâm trạng của tôi trở nên phức tạp, giống như có gì đó trong đầu, từ lồng ngực muốn đi ra. Tôi luôn cảm thấy tìm người hẳn là rất khó khăn như mò kim dưới đáy biển, bởi vì mẹ tôi ngoại trừ nói cho tôi biết ba ruột ở chỗ này thì không nói thêm gì cả. Đã nhiều năm như vậy, trước kia vì sao bọn họ chia tay, trong hai ba chục năm bọn họ đã không gặp mặt, thế sự đã thay đổi thế nào… Mấy vấn đề này giống như là bức tường che chắn con đường tìm kiếm của tôi, trở thành chướng ngại vật vô hình. Tôi chưa từng nghĩ manh mối lại dễ dàng có được như vậy, điều này không khỏi khiến tôi cảm thấy bàng hoàng.
Tôi lấy lại bình tĩnh, hỏi con trai của ông chủ nhà hàng nhà của hoạ sĩ người Trung Quốc kia ở đâu, anh ta lập tức chỉ qua cửa sổ, có một căn nhà trên bãi đất cách đó không xa, nói “Mr. Lu” ở đó.
Tôi lập tức ngây ngẩn cả người.
Ánh mặt trời cực nóng ở miền Nam nước Pháp chiếu vào nóc nhà màu đỏ của căn nhà kia, toả ra ánh vàng khiến người ta cảm thấy đặc biệt thiêng liêng.
Anh nói người hoạ sĩ Trung Quốc kia tên gì?! —— tôi lớn tiếng hỏi.
Anh chàng người Pháp mở to mắt nhìn tôi, không rõ vì sao tôi lại kích động như vậy, nhưng anh ta vẫn lặp lại lần nữa: Mr. Lu.
Một góc trong lòng tôi bỗng chốc sụp đổ —— lẽ nào, tôi thật sự họ Lỗ?
Cái bí mật hoàn hảo của mẹ già, từ đầu đến cuối không nhắc đến một chữ của ba ruột tôi, thế nhưng cho tôi một cái họ thật sự?!
Từ nhà hàng đi ra, tôi nhìn căn nhà nằm lẳng lặng trên bãi đất, lúc này trông nó có vẻ lớn hơn, gần như có thể nói là một trang viên cỡ nhỏ. Tôi đứng đó nhìn thật lâu, lâu đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, tôi mới chậm rãi di chuyển bước chân hướng về căn nhà màu vàng đất kia.
Đoạn đường này rất dài, tôi thậm chí cảm thấy phải cần thời gian 27 năm mới tìm ra nơi này. Trong lòng tôi không yên, đó là một người như thế nào, ông ấy thật sự là người mà tôi muốn tìm sao?
Không biết qua bao lâu, trang viên cỡ nhỏ kia đã xuất hiện trước mặt tôi, cửa sắt dựng đứng đã gỉ sét, tôi đi qua nhoài người nhìn vào trong, cả toà nhà vô cùng im lặng, giống như không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào, tôi cầm song sắt cửa, trong lòng không ngừng bồn chồn… Đang lúc tôi còn ngây ngẩn, thì bỗng nhiên nghe được phía sau có người dùng tiếng Pháp nói câu “Chào cô”. Đây là một trong những câu tiếng Pháp mà tôi hiểu, tôi xoay người nhìn thấy người này, trong khoảng thời gian ngắn… dường như đã mấy đời.
“Anh muốn nói đừng cho đàn ông xa lạ quá giang phải không?”
Anh ta bĩu môi, làm ra bộ dáng từ chối cho ý kiến, sau đó vẫy tay xoay người đi.
Người cao to mới vừa tỉnh ngủ, một mình ung dung khiêng hai va ly lớn, cậu ấy cười nói tạm biệt với tôi: “Chị, cám ơn chị nha! Chị có rảnh thì tới tìm tụi em ăn cơm.”
“Lộ Tử An!” Anh Hai quay đầu gào lên một câu.
Người cao to nhún nhún vai: “Bái bai!”
Hai anh em họ Lộ cất bước đi, tôi mới thanh thản ngồi xuống mở ba lô, lấy ra đơn đặt nhà trọ đã đóng dấu từ sớm, rồi gọi điện thoại cho ông chủ. Tiếng Anh của người Pháp thật không dám khen tặng, dây dưa trong điện thoại hơn nửa ngày đối phương mới hiểu được tôi đang ở đâu. Tôi ngồi trên xe đợi một lúc, sau đó một người đàn ông trung niên mập mạp đến gõ cửa xe, hoá ra ông ấy chính là ông chủ nhà trọ.
Ông ấy dẫn tôi lái xe trên sườn núi, sau khi đi qua vài con đường núi thì có một vườn nho xanh đủ loại xuất hiện trước mặt tôi, ông ta nói, đó là nhà trọ mà bọn họ kinh doanh, cũng là nơi tôi sắp sửa ở lại.
Trải qua một ngày mệt nhọc, tôi quả thật có chút mệt mỏi, đậu xe xong tôi vào làm thủ tục, lên lầu dự định tắm rửa một cái rồi nằm một lúc.
Lúc này điện thoại của Hạ Ương gọi đến.
“Thế nào, tới chưa?” Thanh âm của anh nghe ra có chút mệt mỏi, tôi nâng tay nhìn đồng hồ, thời gian địa phương là bốn rưỡi chiều, nói cách khác, Thượng Hải là mười rưỡi.
“Vừa đến,” tôi ngã người trên drap trải giường cotton màu tím nhạt, “Em còn tưởng rằng anh đang bận.”
“Anh đang rất bận bịu.”
“Bận cái gì?” Tôi không nhịn được hỏi.
Anh trầm mặc một lát, sau đó nói: “Cãi nhau với ba anh.”
Tôi kinh ngạc ngồi dậy, nên biết rằng mặc dù ở bên ngoài Hạ Ương thường biểu hiện mười phần giống như một tên vô lại, nhưng ở trước mặt ba anh, anh chính là một con chó xù nghe lời, toàn bộ thế giới có lẽ chỉ có ba anh mới trị được anh.
“Anh và chú tranh cãi gì đó?”
Anh thở dài, dường như không muốn nói.
“Vì bạn gái nhỏ của anh à?” Theo tôi biết, gần đây anh có quen một cô bạn gái nhỏ hơn anh mười tuổi, cô bé kia vẫn còn học đại học.
“Sao có thể…” Anh cười khổ, “ Việc này anh làm sao có thể cho ông ấy biết, anh cũng không phải không muốn sống nữa.”
“Vậy thì là chuyện anh muốn dọn ra ngoài ở.” Tôi rốt cục nghĩ ra.
Anh thở dài xem như ngầm thừa nhận.
Tuy rằng Hạ Ương rất vâng lời mẹ, nhưng ba anh so với mẹ càng nghiêm khắc gấp trăm lần, cho nên tôi vẫn cảm thấy anh không nhất định hài lòng với cuộc sống của mình hơn tôi. Nhưng anh thông minh hơn tôi, tính tình cũng không bướng bỉnh hơn tôi.
“Anh rất hâm mộ em, có thể nói đi là đi.” Anh bỗng nhiên nói.
“Em mới hâm mộ anh chứ, ít nhất gia đình của anh hoàn chỉnh.”
Đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu mới nói: “Haizz, mỗi nhà mỗi cảnh, em ở đó nếu không thu hoạch gì thì về sớm một chút đi…”
“Em vừa đến sao anh đã gọi trở về.” Tôi bật cười.
“Nhớ em mà…” Anh nói thản nhiên, tôi lại giật nảy người.
Người này chưa từng nói lời buồn nôn như vậy với tôi, thật sự khiến tôi mặt đỏ tía tai.
“Nói đùa đấy,” anh còn nói, nhưng lúc này giọng nói rất thành khẩn, “Anh lo lắng một mình em chạy xa như vậy…”
“Haizz…” Tôi thở dài, sao lại nói lời nhàm tai, “Có thể nói gì mới mẻ không?”
“Được à,” anh nói, “Hôm qua anh chia tay với cô bạn gái nhỏ.”
Tôi ngạc nhiên: “Hôm nay tin tức của anh thật phong phú nha, vừa cãi nhau vừa chia tay.”
“Em thì sao?”
“Em…” Tôi do dự một chút, vẫn kể lại chuyện hai người đàn ông lạ đi nhờ xe, đương nhiên tôi nhấn mạnh nhiều lần bọn họ nhìn không giống người xấu, hơn nữa sự thật chứng minh bọn họ chỉ quá giang, không làm gì với tôi.
Nhưng Hạ Ương vừa nghe liền chửi ầm lên: “Đầu em bị hỏng suy nghĩ cái quái gì đó? Nếu thật sự gặp phải người xấu, núi sâu hoang dã bị người ta chôn cũng không biết! Chôn em coi như là tốt, bằng không cưỡng hiếp trước giết sau, tra tấn đến chết, có biết không!”
Bị anh nói như vậy tôi chợt nghĩ lại mà sợ, cánh tay nổi da gà.
“Này… Bây giờ không phải không có việc gì sao…”
“Em chưa từng gặp phải người xấu cho nên một chút cảnh giác cũng không có! Em mà thật sự đụng phải thì chỉ một lần là xong đời, em hiểu không?!”
“Hiểu… hiểu…” Tôi bị anh giáo huấn như là đứa cháu trai không dám cãi lại.
“Nếu em dám làm việc này nữa anh sẽ bắt em.”
Tôi bị anh chọc cười: “Anh nói chuyện giống như mẹ em ấy.”
“Em tự lo liệu, đừng ở bên ngoài càn rỡ làm liều. Gặp phải chuyện không ai giúp được em đâu.”
“Ờ…”
Hạ Ương lại dặn vài câu mới chịu cúp điện thoại. Tôi nằm trên giường nhìn trần nhà khắc hoa văn màu vàng, tôi cảm thấy sau khi ra đi, tôi lại có nhận thức khác về anh, hoá ra anh cũng có một mặt cảm tính dịu dàng mà tôi không tưởng tượng ra. Hạ Ương trong ấn tượng của tôi, lanh trí hài hước, nhưng lại có vẻ cởi mở đặc biệt của đàn ông, giống như không có gì có thể vướng bận anh.
Anh không phải thích tôi chứ?
Một ý nghĩ đáng sợ cứ như vậy đột nhiên hiện ra, tôi kinh động từ trên giường ngồi dậy, thật lâu mới lấy lại tinh thần…
Không thể nào… Tôi nghĩ, anh chỉ là lo lắng cho tôi thôi. Cẩn thận suy nghĩ lại, bất luận nhìn từ góc độ nào, anh cũng không giống có bất kỳ ý nghĩ không nên có đối với tôi đâu…
Tôi ngắm chính mình trong gương, tuy rằng bộ dạng không bằng mẹ tôi, nhưng ít ra mày xinh mắt đẹp trong sạch, hơn nữa tôi di truyền dáng người đẹp của bà, ăn thế nào cũng không mập, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm. Nhưng tiểu tử Hạ Ương này không phải là ngọn đèn tiết kiệm nhiên liệu, dựa vào điểm trăng hoa của anh, phụ nữ nào mà anh chưa thấy qua, tôi miễn cưỡng cũng chỉ là “tươi mát” (chưa nói tới “tiểu tươi mát”, bởi vì đã không còn nhỏ…) không có đủ sức hấp dẫn khiến anh thầm mến tôi…
Miên man suy nghĩ hồi lâu, tôi quyết định không nghĩ nữa, bởi vì dù sao cũng không có kết quả, tôi nên đi tắm trước rồi lại đi dạo.
Tắm rửa xong tôi nằm một lát, rốt cuộc lấy lại tinh thần sảng khoái, tôi thay một chiếc váy hoa, mang khăn quàng cổ màu trắng, rồi đeo ba lô ra ngoài.
Roussillon là một trấn nhỏ cổ xưa, rốt cuộc cổ xưa bao lâu tôi cũng không biết, chỉ biết những mái hiên vách tường cũ nát chưa đổi mới để lộ ra cho người khác biết rằng chúng đã trải qua năm tháng. Vùng đá núi ở đây đều là màu đỏ, chắc là một loại địa chất đặc biệt, trấn nhỏ nằm ở đỉnh núi, phần lớn các ngôi nhà đều phối hợp với nham thạch nơi này, xây thành từ những viên gạch màu đỏ nhưng cũng có ngoại lệ. Ví dụ như nhà trọ tôi đang ở, toàn bộ bức tường là màu tím, cho nên rất dễ phân biệt.
Tôi đi dọc xuống triền núi, chưa đến vài bước thì có một khu trung tâm náo nhiệt. Lúc này đã hơn bảy giờ tối, du khách đầy đường, ánh mặt trời trên cao treo ở bầu trời ngàn dặm không mây, mùa hè của Châu Âu, trên cơ bản chín giờ tối mặt trời mới xuống núi, ban ngày dài đằng dẵng khiến người ta mệt mỏi rã rời.
Tôi dạo quanh một vòng, tìm một nhà hàng ngồi xuống ăn bữa tối. Nhìn xung quanh thấy một bàn du khách, tôi bỗng nhiên cảm thấy cô quạnh, nếu có người đến cùng tôi, bất cứ người nào cũng được thì tốt rồi. Không cần nói chuyện thân thiện với nhau, chỉ cần ngồi ăn chung là được rồi.
Tôi nhớ đến người cao to ồn ào Lộ Tử An kia, vì thế bắt đầu nhìn xung quanh, nhưng cho đến khi sandwich đặt trên bàn, cũng không có người có nửa gương mặt Châu Á. Tôi bắt đầu hơi hối hận đã không lưu lại điện thoại của cậu ấy. Bọn họ tới đây làm gì? Bọn họ có quen thuộc với nơi này không? Anh Hai kia biết nói tiếng Pháp, có thể tìm được người giúp tôi?
Tôi vừa ăn vừa suy nghĩ, từ lâu đã vứt đi lý luận người xấu của Hạ Ương ra sau đầu óc.
Ăn xong bữa tối, mặt trời bắt đầu xuống núi, giống như chỉ cần một phút, cảnh tượng du khách tấp nập vừa rồi liền tan biến, chỉ để lại trấn nhỏ điềm tĩnh, mặt trời lặn ở phía Tây, tất cả trở về dáng vẻ yên ả lúc ban đầu.
Tôi không dừng lại lâu, trước khi mặt trời hoàn toàn xuống núi thì tôi đã trở về nơi ở trọ. Nằm trên giường tôi có chút ngẩn ngơ, giống như đến lúc này hết thảy vẫn không chân thật. Tôi thật sự đến Roussillon, đến nơi mẹ tôi đã kể về ba tôi, ở sâu trong lòng tôi nơi này là thần thánh, tôi chờ mong nó cho tôi đáp án, rồi lại sợ hãi đáp án sẽ khiến tôi thất vọng.
Trong suy nghĩ hỗn loạn tôi mơ màng đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm, liếc nhìn đồng hồ thời gian của Châu Âu, mới bảy giờ. Tôi vẫn chưa thích ứng với sự chênh lệch thời gian, còn ở trong trạng thái ngủ sớm dậy sớm. Sau khi lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, tôi dứt khoát rời giường. Tôi xuống lầu phát hiện bà chủ đang ở phòng bếp tầng dưới pha cà phê, thấy tôi đi xuống, bà ấy gật đầu thân thiện. Tôi ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, vừa uống cà phê do bà ấy pha vừa bắt chuyện, đáng tiếc tiếng Anh của bà ấy không tốt lắm, gặp trục trặc không thể hiểu nhau. Một lúc sau ông chủ mua đồ ăn trở về, tôi đem vấn đề không hiểu hỏi ông ấy một lần nữa, cuối cùng tôi hơi do dự một chút rồi mới hỏi ông ấy gần đây có người Trung Quốc không.
Ông chủ lập tức quay đầu nói với bà chủ câu gì đó, có lẽ là chứng thực với bà ấy, bà chủ đưa ra dáng vẻ không rõ lắm. Vì thế ông chủ quay đầu nói với tôi, hình như có một hoạ sĩ ở đây, nhưng không biết có phải là người Trung Quốc không, chỉ biết là người Châu Á.
Tôi lại hỏi tiếp hoạ sĩ này ở đây bao lâu, ông chủ lắc đầu, nói bọn họ cũng mới đến đây vài năm, người hoạ sĩ kia dường như đã ở đây lúc bọn họ đến, cho nên không rõ hoạ sĩ kia đến lúc nào. Tôi nghe xong lập tức có chút kích động, nhưng suy nghĩ lại, hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn nên tôi không quá tưởng thật. Vì thế tôi hỏi ông chủ việc này có thể đi tìm ai hỏi thăm, ông ấy nói ở trung tâm thị trấn có một ông chủ nhà hàng là người địa phương, kinh doanh việc làm ăn của dòng họ đã mấy đời, tôi có thể đến đó hỏi. Cuối cùng tôi hỏi ông chủ vị hoạ sĩ kia là nam hay nữ, ông ấy trả lời là vị tiên sinh. Lúc này tôi mới ghi nhớ tên nhà hàng, rồi chuyên tâm ăn bữa sáng.
Ăn xong tôi trở lại phòng, bắt đầu thu xếp lại ba lô, thật ra tôi cũng không mang gì, lần này tôi chỉ mang theo vài di vật của mẹ, tôi chợt phát hiện mẹ già của tôi thật có thể làm đặc công, ngay cả những vật có liên quan đến ba ruột cũng chưa từng lưu lại, lúc đầu tôi đã nghi ngờ tôi không phải từ trong tảng đá đi ra chứ!
Tôi lấy ra tấm ảnh trong ví tiền, tôi đã bỏ nó vào ví sau tang lễ của mẹ, là tấm ảnh lúc tôi bảy tuổi bắt đầu đi học, mẹ dẫn tôi đến tiệm chụp hình trước khi khai giảng một ngày. Tôi lấy ngón tay vuốt ve khuôn mặt của mẹ trong tấm ảnh, ở trong trí nhớ của tôi, khuôn mặt của mẹ chưa bao giờ thay đổi, trước khi bà mất vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ là không có tức giận mà thôi…
Tôi hít mũi, sau đó cất tấm ảnh rồi đứng dậy ra ngoài.
Đầu tiên tôi vòng vo một lúc ở vùng lân cận trên con đường núi một vòng thật lớn rồi mới trở lại trung tâm thị trấn tìm nhà hàng kia. Trung tâm thị trấn cũng nhỏ nên không tốn nhiều công sức để tìm, cửa đã mở nhưng nếu muốn ăn gì đó xem ra phải chờ một hồi lâu, dù sao tôi cũng không đến ăn cơm, nên đi vào quầy bar gần nhất ngồi xuống, gọi một tách cà phê.
Khi người phục vụ đưa cà phê đến, tôi nhịn không được hỏi lúc nào thì ông chủ đến, người phục vụ nghi hoặc nhìn tôi, nói ông chủ ra ngoài, mấy ngày nữa mới trở về. Tôi lập tức có chút thất vọng, giống như con chó đuổi theo mùi bỗng nhiên mất phương hướng.
Người phục vụ đẹp trai kia lại hỏi tôi tìm ông chủ có việc gì, lúc đầu tôi hơi do dự nhưng anh ta lại bổ sung một câu, nói thật ra ông chủ là ba của anh ta, cho nên có việc tìm anh ta cũng như nhau. Vì thế tôi lập tức mời anh ta ngồi xuống, tôi cố gắng dùng dáng vẻ trông không phải là người có mưu đồ gây rối mà hỏi anh ta ở đây hoặc là lân cận có người Trung Quốc không, anh ta nói có một hoạ sĩ ở đây. Tôi lại hỏi hoạ sĩ kia đã ở nơi này bao lâu, anh ta suy nghĩ một chút rồi nói trước khi anh ta sinh ra hoạ sĩ kia đã ở đây. Tôi lập tức hỏi anh ta mấy tuổi, anh ta ngại ngùng trả lời nói 27 tuổi. Tôi há hốc mồm, cuối cùng nói tôi bằng tuổi với anh ta.
Hỏi xong, tâm trạng của tôi trở nên phức tạp, giống như có gì đó trong đầu, từ lồng ngực muốn đi ra. Tôi luôn cảm thấy tìm người hẳn là rất khó khăn như mò kim dưới đáy biển, bởi vì mẹ tôi ngoại trừ nói cho tôi biết ba ruột ở chỗ này thì không nói thêm gì cả. Đã nhiều năm như vậy, trước kia vì sao bọn họ chia tay, trong hai ba chục năm bọn họ đã không gặp mặt, thế sự đã thay đổi thế nào… Mấy vấn đề này giống như là bức tường che chắn con đường tìm kiếm của tôi, trở thành chướng ngại vật vô hình. Tôi chưa từng nghĩ manh mối lại dễ dàng có được như vậy, điều này không khỏi khiến tôi cảm thấy bàng hoàng.
Tôi lấy lại bình tĩnh, hỏi con trai của ông chủ nhà hàng nhà của hoạ sĩ người Trung Quốc kia ở đâu, anh ta lập tức chỉ qua cửa sổ, có một căn nhà trên bãi đất cách đó không xa, nói “Mr. Lu” ở đó.
Tôi lập tức ngây ngẩn cả người.
Ánh mặt trời cực nóng ở miền Nam nước Pháp chiếu vào nóc nhà màu đỏ của căn nhà kia, toả ra ánh vàng khiến người ta cảm thấy đặc biệt thiêng liêng.
Anh nói người hoạ sĩ Trung Quốc kia tên gì?! —— tôi lớn tiếng hỏi.
Anh chàng người Pháp mở to mắt nhìn tôi, không rõ vì sao tôi lại kích động như vậy, nhưng anh ta vẫn lặp lại lần nữa: Mr. Lu.
Một góc trong lòng tôi bỗng chốc sụp đổ —— lẽ nào, tôi thật sự họ Lỗ?
Cái bí mật hoàn hảo của mẹ già, từ đầu đến cuối không nhắc đến một chữ của ba ruột tôi, thế nhưng cho tôi một cái họ thật sự?!
Từ nhà hàng đi ra, tôi nhìn căn nhà nằm lẳng lặng trên bãi đất, lúc này trông nó có vẻ lớn hơn, gần như có thể nói là một trang viên cỡ nhỏ. Tôi đứng đó nhìn thật lâu, lâu đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, tôi mới chậm rãi di chuyển bước chân hướng về căn nhà màu vàng đất kia.
Đoạn đường này rất dài, tôi thậm chí cảm thấy phải cần thời gian 27 năm mới tìm ra nơi này. Trong lòng tôi không yên, đó là một người như thế nào, ông ấy thật sự là người mà tôi muốn tìm sao?
Không biết qua bao lâu, trang viên cỡ nhỏ kia đã xuất hiện trước mặt tôi, cửa sắt dựng đứng đã gỉ sét, tôi đi qua nhoài người nhìn vào trong, cả toà nhà vô cùng im lặng, giống như không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào, tôi cầm song sắt cửa, trong lòng không ngừng bồn chồn… Đang lúc tôi còn ngây ngẩn, thì bỗng nhiên nghe được phía sau có người dùng tiếng Pháp nói câu “Chào cô”. Đây là một trong những câu tiếng Pháp mà tôi hiểu, tôi xoay người nhìn thấy người này, trong khoảng thời gian ngắn… dường như đã mấy đời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook