Quyến Luyến Roussillon
-
Chương 2-2: Năm tháng ở Provence (Trung)
Tôi không biết cảm giác của ba mẹ khi nhìn thấy đứa trẻ mới sinh như thế nào, có thể nhận biết từ ánh mắt đầu tiên đây là con tôi hay không…Tôi không biết, bởi vì tôi chưa trở thành ba mẹ. Nhưng giờ phút này, tôi có một loại cảm giác, người đàn ông đứng ở trước mặt tôi… Có thể chính là ba ruột của tôi.
Vì sao nói như vậy?
Kỳ thật tôi cũng không rõ ràng, chỉ là một trực giác khó mà diễn tả. Loại trực giác này trực tiếp lại mãnh liệt, thậm chí chùm ánh sáng mặt trời chiếu trên đầu ông cũng nói với tôi, người này chính là ba tôi, là người mà tôi hao tâm tổn trí đi tìm.
Hồi nhỏ, tôi từng miêu tả hình dáng của ba vô số lần, hơn nữa càng trưởng thành, yêu cầu của tôi đối với “ba” luôn thay đổi. Mười mấy năm qua tôi hầu như không tưởng tượng gì cả, có lẽ bởi vì “ba” đối với tôi đã rốt cục trở thành nhân vật có cũng được không có cũng chẳng sao. Nhưng quan sát người đàn ông trung niên ở trước mắt này, tôi lập tức cảm thấy —— ông chính là hình tượng người cha ở trong lòng tôi.
Tóc ông xoắn nhẹ, tóc tôi cũng thế; đường nét khoé mắt ông rất sâu, tôi cũng như vậy; cằm ông thực nhọn, cái này giải thích vì sao mặt mẹ tôi tròn mà tôi cũng cằm nhọn; làn da của ông ngăm đen, hơn nữa nhìn sao cũng không trắng nổi, mà tôi cũng không di truyền làn da trắng của mẹ. Ông trông khoảng bốn lăm tuổi, cách ăn mặc thật sự trẻ trung, chỉ là nếp nhăn sâu của khoé mắt ít nhiều bán đứng tuổi thật của ông, tóc ông một nửa màu muối tiêu, kiểu tóc cũng gọn gàng, trên cằm mọc chút râu, trông có vẻ tốt…
Vào lúc này, một tay ông đang cầm một túi đồ ăn, tay kia thì cầm báo chí, đứng ở trước mặt tôi, vẻ mặt không coi là nghi hoặc, cũng không thể nói là kinh ngạc, cảnh tượng này bỗng nhiên khiến tôi vô cùng lúng túng.
“À, ừm…” Tôi căn bản không biết nên nói gì mới tốt.
Ông nhìn tôi, nhướng lông mày, hỏi: “Người Trung Quốc?”
“Vâng, đúng vậy!” Tôi theo bản năng thẳng lưng.
Ông mở miệng hỏi: “Có việc gì sao?”
“A…” Suy nghĩ của tôi xoay vòng, “Ông là… Mr. Lu?”
Ông gật đầu, từ trong túi áo lấy ra một chùm chìa khoá, như là định mở cửa.
“À…” Tôi vội vàng lui qua một bên để ông tiện mở cửa, “Tôi nghe nói ông là hoạ sĩ…”
Ông cắm chìa khoá vào ổ khoá, quay đầu lại nhìn tôi: “Thì thế nào?”
Tôi lại không biết nên tiếp tục thế nào: “Không thế nào cả…”
Ông mở cửa ra, ngoảnh đầu nhìn tôi: “Cô tìm tôi?”
Tôi không dám nói phải, cũng không dám nói không phải, cứ như vậy mà đứng cứng nhắc.
Ông chợt mỉm cười, cười đến mức dịu dàng: “Vậy vào trong ngồi đi, nếu cô cảm thấy tôi sẽ không ăn thịt người.”
Tôi sửng sốt một chút, sau đó cũng cười.
Tôi khoanh tay theo sát ông đi vào cửa sắt, phát hiện bên cạnh cửa chính là một hồ bơi nhỏ, nước xanh lam, ánh mặt trời của tháng bảy mạnh mẽ chiếu rọi xuống trông có vẻ chói mắt. Hai bên hồ bơi chia ra hai cái ghế nằm và bàn ăn hình chữ nhật. Cả sân nhà lót bằng đá hoa cương, nhìn qua hơi cũ, vách tường ngược lại có dấu vết được quét sơn mới, nhưng mà nhìn qua có mức độ không đồng nhất, không biết làm sao hoạ sĩ chịu đựng được, hay là nói ông căn bản không để ý…
“Cô uống gì? Một cô gái đến nhà người lạ không nên uống rượu.” Ông đi vào phòng bên cạnh bàn ăn, đó là phòng bếp theo kiểu mở ra một nửa, “Đương nhiên, nếu cô là con gái của tôi, tôi khẳng định sẽ bảo cô đừng uống gì —— tốt nhất ngay cả nhà người lạ cũng đừng đi vào.”
Tôi ngẩn ngơ nhìn ông, trong cổ họng như có thứ gì đó nghẹn lại làm cho tôi không phát ra âm thanh.
“Có nước chanh đá không?” Tôi nói.
Ông quay đầu lại nhìn tôi, sau đó đưa tay mở cửa tủ lạnh, từ bên trong lấy ra một bình thuỷ tinh thật lớn, nhìn qua hẳn là đồ uống nào đó do nhà tự pha: “Cô gặp may rồi, tôi cũng thích uống nước chanh…”
Ông rót đồ uống vào ly thuỷ tinh, đổ đầy ly, rồi kẹp một miếng chanh từ trong bình đặt trên miệng ly, sau đó đưa cho tôi.
Tôi khẩn trương nhận lấy, uống một ngụm, phát hiện rất ngon.
Lúc này, một thân hình hơi mập của một bà lão người Pháp từ trong phòng bếp đi ra, trông thấy tôi đứng cạnh bàn ăn, bà ấy liền lộ ra nụ cười thân thiện.
“Marie,” Ông dùng tiếng Pháp giới thiệu tên bà ấy, rồi quay đầu nhìn tôi, “Cô tên gì?”
Cứ như vậy trong nháy mắt tôi vô cùng kích động, gần như muốn ném ly bỏ chạy. Nhưng tôi bắt buộc bản thân bình tĩnh, cố gắng mỉm cười: “Lỗ Tây Vĩnh…”
“Ồ?” Vẻ mặt ông kinh ngạc, rồi lại có dáng vẻ rất hứng thú, nhưng ông vẫn giới thiệu tôi với Marie trước, tiếng Pháp của ông tôi nghe không hiểu, nhưng theo vẻ mặt của Marie, ông hẳn là giải thích tên tôi có liên quan với ngôi làng trên núi này, bởi vì đối phương kinh ngạc trước tiên, sau đó giống như thân thích mà mỉm cười với tôi.
Hai người lại hàn huyên vài câu, ông bỗng nhiên quay đầu nhìn tôi: “Cô ở đây ăn trưa không? Marie đang định nấu cơm đấy.”
Tôi thật không có ý tốt, nhưng rất muốn nhận lời ông, vì thế tôi kiên trì gật đầu.
Marie xoay người đi vào phòng trong, ông mời tôi ngồi xuống bàn ăn, rồi đi rót đồ uống. Tôi bắt đầu suy đoán quan hệ của ông và Marie, tuy rằng bà ấy trông lớn tuổi hơn ông một chút, nhưng phụ nữ không phải luôn lộ vẻ lão hoá hơn đàn ông sao, hơn nữa người nước ngoài không xem trọng vấn đề tuổi tác…
“Cô thật sự gọi là Lỗ Tây Vĩnh?” Ông cũng rót cho chính mình một ly nước chanh đá, rồi ngồi xuống chỗ đối diện tôi.
“Tôi gạt ông làm gì?” Bản tính ương ngạnh mạnh mẽ của tôi lại xuất hiện, lời vừa ra khỏi miệng tôi đã muốn cắn đầu lưỡi của mình.
Nhưng ông không để ý chút nào: “Cô tìm tôi có việc gì không?”
Tôi lại bắt đầu khẩn trương, không biết trả lời lại cái gì: “Ừm… Tôi ở nhà hàng nghe nói ở đây có hoạ sĩ Trung Quốc, cho nên…”
Ông nhìn tôi, cười rộ lên: “Cô bé, lá gan cô lớn lắm.”
“?”
“Không biết gì mà tìm đến cửa, còn đi theo người lạ vào nhà, nếu tôi là người xấu thì cô nhất định sẽ chết. Cô không sợ tôi có tầng hầm giấu thi thể sao?” Lúc ông nói đến những chuyện đáng sợ đó mặt mày lại hớn hở, dáng vẻ rất thú vị.
“Không sợ.” Tôi cũng cười hì hì, “Vừa thấy ông thì tôi biết là người trí thức, tay trói gà không chặt.”
Ông dùng cười khổ để đáp lại câu trả lời không đầu không đuôi của tôi: “Cô đến du lịch sao?”
“Vâng,” Nhắc đến vấn đề này lại khiến tôi khẩn trương, “Tôi muốn ở đây một thời gian để giải sầu.”
Ông không hỏi tôi vì sao giải sầu, mà là hiểu biết gật đầu: “Nhưng mà rất ít du khách lựa chọn chỗ này, phần lớn đều ở Avignon hoặc là Aix, hoặc là Marseilles… Cô bởi vì tên mình nên đến đây phải không?”
Lời nói của ông lập tức đánh trúng điểm yếu, nếu thêm chút nữa là thấu đáo, lập tức có thể gợi ra mục đích của chuyến đi này. Nhưng ông lại đổi đề tài, bắt đầu giới thiệu phong cảnh thiên nhiên của vùng núi Luberon. Vì thế tôi cũng theo lời ông, bắt đầu hỏi nên đi chơi ở đâu. Ông bắt đầu thao thao bất tuyệt, từ cánh đồng hoa oải hương đến non sông tươi đẹp, cuối cùng còn dẫn tôi xem tranh của ông.
Tôi theo ông vào trong nhà, phát hiện ở đây cần gì thì có cái đó, chỉ là như lúc đầu tôi đã nói, cái gì cũng là cỡ nhỏ, chỉ có phòng vẽ tranh rất lớn, gần như gấp ba lần phòng khách.
Tác phẩm của ông chủ yếu là tranh sơn dầu, cũng có tranh vẽ bằng bút chì. Có tranh tả thật cũng có trừu tượng, tôi không rành về nét đặc biệt của tranh, nhưng tranh của ông khiến người ta có cảm giác thoải mái ấm áp, người xem cũng vui mắt.
“Ông nổi tiếng không?” Tôi vừa quyến luyến phòng tranh vừa ngây ngốc hỏi.
“Cô có nghe qua tên tôi không?” Ông mỉm cười hỏi.
“Không có.”
“Vậy tôi nên thuộc về loại không có tiếng nhỉ.” Ông giả vờ tức giận nhún vai.
Tôi lại nhìn ông, nói: “Bởi vì ngay cả tên ông tôi cũng không biết mà.”
Ông sửng sốt một chút, sau đó cười khanh khách: “Cô bé, lá gan của cô thật lớn.”
Lúc này tôi mới ý thức mình vô lễ bao nhiêu, nhất thời tôi vô cùng xấu hổ.
Đợi cười đủ rồi, bỗng nhiên vẻ mặt ông nghiêm túc nói: “Thật có lỗi, là tôi quên tự giới thiệu, tôi họ Lộ, lộ của con đường, gọi là Lộ Thiên Quang, nhưng bình thường trên tranh sơn dầu tôi ký tên tiếng Anh viết tắt của tôi.”
“Ồ…” Tôi há hốc mồm, trong lúc nhất thời, ngàn vạn từ đổ vào trong đầu tôi, trong thời gian vài giây ngắn ngủi, tôi suy nghĩ rất nhiều, thế cho nên khi tôi hồi phục lại tinh thần, tôi cảm thấy như qua một thế kỷ…
Cái tên này tôi không xa lạ, hai năm trước khi phiên dịch ở một triển lãm tranh Châu Âu, tôi đã xem qua trong tài liệu —— hoạ sĩ Lộ Thiên Quang, Hoa kiều sống ở nước Pháp nhiều năm; sau đó tôi lại nhớ tới hai anh em họ nhà họ Lộ vừa mới gặp; cuối cùng, tôi quay nhanh về thời gian trước kia, lúc tôi nhìn thấy một bức tranh không lớn trong thư phòng ở nhà, tôi không nhìn kỹ lưỡng trên đó vẽ gì, chỉ biết là tranh phong cảnh, có một lần tôi lấy sách không cẩn thận làm rơi khung tranh xuống đất, lúc mẹ dẫn tôi đi mua khung tranh phù hợp, tôi nhìn thấy dưới góc phải của tranh sơn dầu có mấy chữ cái tiếng Anh: TGL…
Trong đầu tôi rất rối ren, nhưng có một mảnh hỗn loạn khiến tôi cảm thấy tôi dường như càng đến gần đáp án mà mình muốn tìm.
Tôi bỗng nhiên muốn khóc, bởi vì tôi cảm thấy mình may mắn lắm —— lần đầu tiên cảm thấy vận may đến bất ngờ! Vấn đề quấy nhiễu tôi suốt 27 năm dường như lập tức sẽ có đáp án, thứ mà tôi nhiều lần tìm không ra, hiện giờ cách tôi trong gang tấc.
“Này, cô sao vậy…” Lộ Thiên Quang nhìn tôi, vẻ mặt nghi hoặc, “Cô không sao chứ?”
“Không…không sao…” Tôi sờ mũi, “Tôi chỉ là bị tiếng tăm vang dội của ông chấn động thôi.”
Ông lại cười ha ha: “Cô bé này, miệng lưỡi trơn tru cũng không nhàn hạ để thừa.”
Tôi xoay người, làm bộ thưởng thức tác phẩm của ông, kỳ thật trong lòng tôi kích động đến cả người phát run.
Marie ở dưới lầu gọi vài câu, Lộ Thiên Quang ló người ra đáp lại bà ấy, sau đó nói: “Đi, đi ăn cơm trưa, không biết hợp khẩu vị của cô không?”
Bữa trưa của người Pháp muốn đơn giản có thể rất đơn giản, muốn phức tạp cũng có thể phức tạp. Bữa trưa hôm nay tôi ăn hiển nhiên thuộc loại thứ hai. Thật không nói bữa cơm này xa xỉ bao nhiêu, mà là khi ngồi xuống, bộ đồ ăn doạ tôi trước tiên, tiếp theo là từng chiếc đĩa, mỗi cái dùng cho bánh mì, salad, đồ nguội, thịt, phô mai và những thứ khác không hề giống nhau, còn có vài loại chấm tương khác nhau.
Lộ Thiên Quang ngồi xuống, lót khăn ăn trên đùi, vẻ mặt như là có chút xấu hổ: “Marie quá nhiệt tình, có lẽ bà ấy cho rằng cô là thân thích của tôi, tiêu chuẩn này lúc trước chỉ dùng để tiếp đãi tổng thống.”
Ông nói như thật khiến tôi cười khúc khích.
Ông tiếp tục nhún vai: “Thật đấy, bình thường bà ấy cho tôi ăn bánh mì trắng với thịt nguội hoặc là thứ gì khác.”
Tôi rốt cục nhịn không được mà cười ha ha, ông thật sự rất khôi hài!
Sau lời giới thiệu của ông, tôi phát hiện đồ ăn đầy bàn cũng không phải rất phức tạp, salad khác nhau đi với dầu ô liu khác nhau, dầu salad, nước sốt, phô mai và các loại thịt dùng với bánh mì, đồ nguội dựa theo cách nói của ông là món nhắm rượu, tôi nói tôi không uống rượu, ông vui vẻ gật đầu, tự mình rót một ly rượu đỏ.
Trước khi ăn tôi hỏi ông: “Cái này… có muốn đợi Marie không?”
“Không cần,” Lộ Thiên Quang nói, “Bọn họ hẳn là đã ăn xong rồi.”
Thấy tôi nghi hoặc nhìn ông, ông cười: “Cô cho rằng bà ấy là bà xã của tôi?”
Tôi xấu hổ ngầm thừa nhận.
Ông cố ý làm ra dáng vẻ trơ mắt: “Phẩm vị của tôi thật sự…rất bình dị gần gũi!”
“…”
“Không phải,” ông thấy vẻ mặt của tôi, vì thế cười giải thích với tôi, “Marie và chồng của bà ấy là quản gia ở đây, nhưng nói là quản gia cũng không xác đáng, phải nói là cha mẹ cơm áo của tôi mới đúng, nếu không có bọn họ ở đây thì tôi không sống nổi nữa.”
Nói xong, ông lớn tiếng nói vài câu với bà lão ở phòng trong, bà lão lập tức cười ha ha.
“Tôi nói với bà ấy cô cho rằng bà ấy là vợ tôi, tôi nói mắt tôi không bị mù đâu.” Ông cũng cười ha ha.
Bắt đầu từ lúc này, tôi không thể không thừa nhận, tôi rất thích ông! Ông vui tính dí dỏm như vậy,bác học đa tài, hơn nữa quan trọng nhất là, tính tình của ông thẳng thắn thành thật, ngay cả nói xấu cũng phải nói ngay trước mặt cho người khác nghe!
Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Lộ Tử An là con của ông sao?”
Cái họ ít gặp như vậy, lại cùng đến nơi này, hai anh em kia nhất định có quan hệ với ông.
Lộ Thiên Quang kinh ngạc mở to mắt: “Cô quen biết Tử An?”
Khi ông ngầm thừa nhận, tôi nghĩ thầm thật đúng là duyên phận hiếm thấy! Ngay từ đầu Lộ Tử An với tôi rất hợp ý, hoá ra… nói không chừng…
“Tôi quen biết bọn họ trên xe lửa —— à, còn có anh Hai của cậu ấy —— sau đó lại gặp mặt ở Gordes, cậu ấy nói xe hỏng cho nên tôi chở bọn họ đến đây.”
Lộ Thiên Quang ngạc nhiên mừng rỡ: “Hoá ra là cô à! Sau khi đến đây Tử An nói cả buổi tối không dứt.”
Không biết vì sao tôi cảm thấy mình có thể tưởng tượng ra tình cảnh kia, tôi rất tự nhiên cười nói: “Cậu ấy cứ nói mãi thôi.”
“Đúng, đúng!” Lộ Thiên Quang cực kỳ đồng ý mà gật đầu, “Thật đúng lúc! Sáng nay bọn họ đến vùng lân cận lên núi chụp ảnh, có lẽ chiều mới trở về.”
Tôi gật đầu, bắt đầu uống canh trước mặt. Nói tóm lại, bữa cơm này tuy rườm rà, nhưng cũng rất vui vẻ. Tôi bỗng nhiên có cảm giác như đang trong mơ, hết thảy dường như tới quá đột ngột, vui sướng bao phủ cả người tôi, trước đó tôi tựa hồ không hề chuẩn bị.
Ăn xong bữa trưa chúng tôi lại trở về phòng vẽ tranh, Lộ Thiên Quang bắt đầu giải thích tranh của ông với tôi. Kỳ thật tôi không phải là người có tế bào nghệ thuật, nhưng tôi thích nghe ông nói chuyện, ông nói gì tôi cũng bằng lòng lắng nghe, bởi vì 27 năm trước tôi chưa từng nghe đâu!
Khoảng năm giờ, ngoài cửa sắt vang lên tiếng ô tô, ông đứng trước cửa sổ nhìn xuống, nói: “Bọn họ đã trở về.”
Tôi theo ông xuống lầu, tâm tình lại bắt đầu không yên —— nếu —— tôi nói là nếu —— người đàn ông Lộ Thiên Quang này là ba ruột của tôi, như vậy Lộ Tử An chính là em trai cùng ba khác mẹ của tôi đấy. Ý tưởng này khiến tôi khẩn trương lại vui vẻ, tôi bắt đầu nhớ lại lần đầu tiên ở trên xe lửa cậu ấy mở miệng gọi tôi là chị —— lẽ nào cũng là duyên phận sâu xa?
Tôi thật sự bắt đầu cảm thấy mình may mắn!
Từ xa đã nghe thấy tiếng ồn ào của Lộ Tử An, nhưng tiếng ồn ào này bây giờ tôi lắng nghe cũng cảm thấy rất thú vị.
“Chơi vui không?” Lộ Thiên Quang hỏi.
“Rất vui ạ,” người cao to đi đằng trước, “Nhưng không tìm thấy loài chim mà bác nói ngày hôm qua.”
“Ừm, giống chim đó bây giờ hiếm lắm.”
Lộ Tử An vừa vào thì nhìn thấy tôi, cậu ấy sửng sốt một chút, sau đó vui vẻ kêu to: “Chị! Sao chị lại tới đây?”
Tôi quả thật nước mắt vui mừng, bỗng nhiên có cảm giác gia đình mãnh liệt. Nếu hết thảy đều là sự thật, như vậy… Tôi rốt cuộc tìm được người có quan hệ huyết thống thân thiết nhất với mình.
Lộ Thiên Quang cười, vỗ vai Tử An, lúc này anh Hai Lộ từ ngoài cửa đi vào, trong nháy mắt nhìn thấy tôi anh ta cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng người này có tính cách hướng nội, chỉ kinh ngạc một giây đồng hồ liền khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
“Tuy rằng các người đã quen biết trước, nhưng để tôi giới thiệu với cô một chút,” Lộ Thiên Quang túm vai của hai anh em nói với tôi, “Đây là cháu tôi Tử An, đây là con tôi Ngụy Minh.”
Trong nháy mắt, dáng vẻ tươi cười trên mặt tôi đông lại.
Vì sao nói như vậy?
Kỳ thật tôi cũng không rõ ràng, chỉ là một trực giác khó mà diễn tả. Loại trực giác này trực tiếp lại mãnh liệt, thậm chí chùm ánh sáng mặt trời chiếu trên đầu ông cũng nói với tôi, người này chính là ba tôi, là người mà tôi hao tâm tổn trí đi tìm.
Hồi nhỏ, tôi từng miêu tả hình dáng của ba vô số lần, hơn nữa càng trưởng thành, yêu cầu của tôi đối với “ba” luôn thay đổi. Mười mấy năm qua tôi hầu như không tưởng tượng gì cả, có lẽ bởi vì “ba” đối với tôi đã rốt cục trở thành nhân vật có cũng được không có cũng chẳng sao. Nhưng quan sát người đàn ông trung niên ở trước mắt này, tôi lập tức cảm thấy —— ông chính là hình tượng người cha ở trong lòng tôi.
Tóc ông xoắn nhẹ, tóc tôi cũng thế; đường nét khoé mắt ông rất sâu, tôi cũng như vậy; cằm ông thực nhọn, cái này giải thích vì sao mặt mẹ tôi tròn mà tôi cũng cằm nhọn; làn da của ông ngăm đen, hơn nữa nhìn sao cũng không trắng nổi, mà tôi cũng không di truyền làn da trắng của mẹ. Ông trông khoảng bốn lăm tuổi, cách ăn mặc thật sự trẻ trung, chỉ là nếp nhăn sâu của khoé mắt ít nhiều bán đứng tuổi thật của ông, tóc ông một nửa màu muối tiêu, kiểu tóc cũng gọn gàng, trên cằm mọc chút râu, trông có vẻ tốt…
Vào lúc này, một tay ông đang cầm một túi đồ ăn, tay kia thì cầm báo chí, đứng ở trước mặt tôi, vẻ mặt không coi là nghi hoặc, cũng không thể nói là kinh ngạc, cảnh tượng này bỗng nhiên khiến tôi vô cùng lúng túng.
“À, ừm…” Tôi căn bản không biết nên nói gì mới tốt.
Ông nhìn tôi, nhướng lông mày, hỏi: “Người Trung Quốc?”
“Vâng, đúng vậy!” Tôi theo bản năng thẳng lưng.
Ông mở miệng hỏi: “Có việc gì sao?”
“A…” Suy nghĩ của tôi xoay vòng, “Ông là… Mr. Lu?”
Ông gật đầu, từ trong túi áo lấy ra một chùm chìa khoá, như là định mở cửa.
“À…” Tôi vội vàng lui qua một bên để ông tiện mở cửa, “Tôi nghe nói ông là hoạ sĩ…”
Ông cắm chìa khoá vào ổ khoá, quay đầu lại nhìn tôi: “Thì thế nào?”
Tôi lại không biết nên tiếp tục thế nào: “Không thế nào cả…”
Ông mở cửa ra, ngoảnh đầu nhìn tôi: “Cô tìm tôi?”
Tôi không dám nói phải, cũng không dám nói không phải, cứ như vậy mà đứng cứng nhắc.
Ông chợt mỉm cười, cười đến mức dịu dàng: “Vậy vào trong ngồi đi, nếu cô cảm thấy tôi sẽ không ăn thịt người.”
Tôi sửng sốt một chút, sau đó cũng cười.
Tôi khoanh tay theo sát ông đi vào cửa sắt, phát hiện bên cạnh cửa chính là một hồ bơi nhỏ, nước xanh lam, ánh mặt trời của tháng bảy mạnh mẽ chiếu rọi xuống trông có vẻ chói mắt. Hai bên hồ bơi chia ra hai cái ghế nằm và bàn ăn hình chữ nhật. Cả sân nhà lót bằng đá hoa cương, nhìn qua hơi cũ, vách tường ngược lại có dấu vết được quét sơn mới, nhưng mà nhìn qua có mức độ không đồng nhất, không biết làm sao hoạ sĩ chịu đựng được, hay là nói ông căn bản không để ý…
“Cô uống gì? Một cô gái đến nhà người lạ không nên uống rượu.” Ông đi vào phòng bên cạnh bàn ăn, đó là phòng bếp theo kiểu mở ra một nửa, “Đương nhiên, nếu cô là con gái của tôi, tôi khẳng định sẽ bảo cô đừng uống gì —— tốt nhất ngay cả nhà người lạ cũng đừng đi vào.”
Tôi ngẩn ngơ nhìn ông, trong cổ họng như có thứ gì đó nghẹn lại làm cho tôi không phát ra âm thanh.
“Có nước chanh đá không?” Tôi nói.
Ông quay đầu lại nhìn tôi, sau đó đưa tay mở cửa tủ lạnh, từ bên trong lấy ra một bình thuỷ tinh thật lớn, nhìn qua hẳn là đồ uống nào đó do nhà tự pha: “Cô gặp may rồi, tôi cũng thích uống nước chanh…”
Ông rót đồ uống vào ly thuỷ tinh, đổ đầy ly, rồi kẹp một miếng chanh từ trong bình đặt trên miệng ly, sau đó đưa cho tôi.
Tôi khẩn trương nhận lấy, uống một ngụm, phát hiện rất ngon.
Lúc này, một thân hình hơi mập của một bà lão người Pháp từ trong phòng bếp đi ra, trông thấy tôi đứng cạnh bàn ăn, bà ấy liền lộ ra nụ cười thân thiện.
“Marie,” Ông dùng tiếng Pháp giới thiệu tên bà ấy, rồi quay đầu nhìn tôi, “Cô tên gì?”
Cứ như vậy trong nháy mắt tôi vô cùng kích động, gần như muốn ném ly bỏ chạy. Nhưng tôi bắt buộc bản thân bình tĩnh, cố gắng mỉm cười: “Lỗ Tây Vĩnh…”
“Ồ?” Vẻ mặt ông kinh ngạc, rồi lại có dáng vẻ rất hứng thú, nhưng ông vẫn giới thiệu tôi với Marie trước, tiếng Pháp của ông tôi nghe không hiểu, nhưng theo vẻ mặt của Marie, ông hẳn là giải thích tên tôi có liên quan với ngôi làng trên núi này, bởi vì đối phương kinh ngạc trước tiên, sau đó giống như thân thích mà mỉm cười với tôi.
Hai người lại hàn huyên vài câu, ông bỗng nhiên quay đầu nhìn tôi: “Cô ở đây ăn trưa không? Marie đang định nấu cơm đấy.”
Tôi thật không có ý tốt, nhưng rất muốn nhận lời ông, vì thế tôi kiên trì gật đầu.
Marie xoay người đi vào phòng trong, ông mời tôi ngồi xuống bàn ăn, rồi đi rót đồ uống. Tôi bắt đầu suy đoán quan hệ của ông và Marie, tuy rằng bà ấy trông lớn tuổi hơn ông một chút, nhưng phụ nữ không phải luôn lộ vẻ lão hoá hơn đàn ông sao, hơn nữa người nước ngoài không xem trọng vấn đề tuổi tác…
“Cô thật sự gọi là Lỗ Tây Vĩnh?” Ông cũng rót cho chính mình một ly nước chanh đá, rồi ngồi xuống chỗ đối diện tôi.
“Tôi gạt ông làm gì?” Bản tính ương ngạnh mạnh mẽ của tôi lại xuất hiện, lời vừa ra khỏi miệng tôi đã muốn cắn đầu lưỡi của mình.
Nhưng ông không để ý chút nào: “Cô tìm tôi có việc gì không?”
Tôi lại bắt đầu khẩn trương, không biết trả lời lại cái gì: “Ừm… Tôi ở nhà hàng nghe nói ở đây có hoạ sĩ Trung Quốc, cho nên…”
Ông nhìn tôi, cười rộ lên: “Cô bé, lá gan cô lớn lắm.”
“?”
“Không biết gì mà tìm đến cửa, còn đi theo người lạ vào nhà, nếu tôi là người xấu thì cô nhất định sẽ chết. Cô không sợ tôi có tầng hầm giấu thi thể sao?” Lúc ông nói đến những chuyện đáng sợ đó mặt mày lại hớn hở, dáng vẻ rất thú vị.
“Không sợ.” Tôi cũng cười hì hì, “Vừa thấy ông thì tôi biết là người trí thức, tay trói gà không chặt.”
Ông dùng cười khổ để đáp lại câu trả lời không đầu không đuôi của tôi: “Cô đến du lịch sao?”
“Vâng,” Nhắc đến vấn đề này lại khiến tôi khẩn trương, “Tôi muốn ở đây một thời gian để giải sầu.”
Ông không hỏi tôi vì sao giải sầu, mà là hiểu biết gật đầu: “Nhưng mà rất ít du khách lựa chọn chỗ này, phần lớn đều ở Avignon hoặc là Aix, hoặc là Marseilles… Cô bởi vì tên mình nên đến đây phải không?”
Lời nói của ông lập tức đánh trúng điểm yếu, nếu thêm chút nữa là thấu đáo, lập tức có thể gợi ra mục đích của chuyến đi này. Nhưng ông lại đổi đề tài, bắt đầu giới thiệu phong cảnh thiên nhiên của vùng núi Luberon. Vì thế tôi cũng theo lời ông, bắt đầu hỏi nên đi chơi ở đâu. Ông bắt đầu thao thao bất tuyệt, từ cánh đồng hoa oải hương đến non sông tươi đẹp, cuối cùng còn dẫn tôi xem tranh của ông.
Tôi theo ông vào trong nhà, phát hiện ở đây cần gì thì có cái đó, chỉ là như lúc đầu tôi đã nói, cái gì cũng là cỡ nhỏ, chỉ có phòng vẽ tranh rất lớn, gần như gấp ba lần phòng khách.
Tác phẩm của ông chủ yếu là tranh sơn dầu, cũng có tranh vẽ bằng bút chì. Có tranh tả thật cũng có trừu tượng, tôi không rành về nét đặc biệt của tranh, nhưng tranh của ông khiến người ta có cảm giác thoải mái ấm áp, người xem cũng vui mắt.
“Ông nổi tiếng không?” Tôi vừa quyến luyến phòng tranh vừa ngây ngốc hỏi.
“Cô có nghe qua tên tôi không?” Ông mỉm cười hỏi.
“Không có.”
“Vậy tôi nên thuộc về loại không có tiếng nhỉ.” Ông giả vờ tức giận nhún vai.
Tôi lại nhìn ông, nói: “Bởi vì ngay cả tên ông tôi cũng không biết mà.”
Ông sửng sốt một chút, sau đó cười khanh khách: “Cô bé, lá gan của cô thật lớn.”
Lúc này tôi mới ý thức mình vô lễ bao nhiêu, nhất thời tôi vô cùng xấu hổ.
Đợi cười đủ rồi, bỗng nhiên vẻ mặt ông nghiêm túc nói: “Thật có lỗi, là tôi quên tự giới thiệu, tôi họ Lộ, lộ của con đường, gọi là Lộ Thiên Quang, nhưng bình thường trên tranh sơn dầu tôi ký tên tiếng Anh viết tắt của tôi.”
“Ồ…” Tôi há hốc mồm, trong lúc nhất thời, ngàn vạn từ đổ vào trong đầu tôi, trong thời gian vài giây ngắn ngủi, tôi suy nghĩ rất nhiều, thế cho nên khi tôi hồi phục lại tinh thần, tôi cảm thấy như qua một thế kỷ…
Cái tên này tôi không xa lạ, hai năm trước khi phiên dịch ở một triển lãm tranh Châu Âu, tôi đã xem qua trong tài liệu —— hoạ sĩ Lộ Thiên Quang, Hoa kiều sống ở nước Pháp nhiều năm; sau đó tôi lại nhớ tới hai anh em họ nhà họ Lộ vừa mới gặp; cuối cùng, tôi quay nhanh về thời gian trước kia, lúc tôi nhìn thấy một bức tranh không lớn trong thư phòng ở nhà, tôi không nhìn kỹ lưỡng trên đó vẽ gì, chỉ biết là tranh phong cảnh, có một lần tôi lấy sách không cẩn thận làm rơi khung tranh xuống đất, lúc mẹ dẫn tôi đi mua khung tranh phù hợp, tôi nhìn thấy dưới góc phải của tranh sơn dầu có mấy chữ cái tiếng Anh: TGL…
Trong đầu tôi rất rối ren, nhưng có một mảnh hỗn loạn khiến tôi cảm thấy tôi dường như càng đến gần đáp án mà mình muốn tìm.
Tôi bỗng nhiên muốn khóc, bởi vì tôi cảm thấy mình may mắn lắm —— lần đầu tiên cảm thấy vận may đến bất ngờ! Vấn đề quấy nhiễu tôi suốt 27 năm dường như lập tức sẽ có đáp án, thứ mà tôi nhiều lần tìm không ra, hiện giờ cách tôi trong gang tấc.
“Này, cô sao vậy…” Lộ Thiên Quang nhìn tôi, vẻ mặt nghi hoặc, “Cô không sao chứ?”
“Không…không sao…” Tôi sờ mũi, “Tôi chỉ là bị tiếng tăm vang dội của ông chấn động thôi.”
Ông lại cười ha ha: “Cô bé này, miệng lưỡi trơn tru cũng không nhàn hạ để thừa.”
Tôi xoay người, làm bộ thưởng thức tác phẩm của ông, kỳ thật trong lòng tôi kích động đến cả người phát run.
Marie ở dưới lầu gọi vài câu, Lộ Thiên Quang ló người ra đáp lại bà ấy, sau đó nói: “Đi, đi ăn cơm trưa, không biết hợp khẩu vị của cô không?”
Bữa trưa của người Pháp muốn đơn giản có thể rất đơn giản, muốn phức tạp cũng có thể phức tạp. Bữa trưa hôm nay tôi ăn hiển nhiên thuộc loại thứ hai. Thật không nói bữa cơm này xa xỉ bao nhiêu, mà là khi ngồi xuống, bộ đồ ăn doạ tôi trước tiên, tiếp theo là từng chiếc đĩa, mỗi cái dùng cho bánh mì, salad, đồ nguội, thịt, phô mai và những thứ khác không hề giống nhau, còn có vài loại chấm tương khác nhau.
Lộ Thiên Quang ngồi xuống, lót khăn ăn trên đùi, vẻ mặt như là có chút xấu hổ: “Marie quá nhiệt tình, có lẽ bà ấy cho rằng cô là thân thích của tôi, tiêu chuẩn này lúc trước chỉ dùng để tiếp đãi tổng thống.”
Ông nói như thật khiến tôi cười khúc khích.
Ông tiếp tục nhún vai: “Thật đấy, bình thường bà ấy cho tôi ăn bánh mì trắng với thịt nguội hoặc là thứ gì khác.”
Tôi rốt cục nhịn không được mà cười ha ha, ông thật sự rất khôi hài!
Sau lời giới thiệu của ông, tôi phát hiện đồ ăn đầy bàn cũng không phải rất phức tạp, salad khác nhau đi với dầu ô liu khác nhau, dầu salad, nước sốt, phô mai và các loại thịt dùng với bánh mì, đồ nguội dựa theo cách nói của ông là món nhắm rượu, tôi nói tôi không uống rượu, ông vui vẻ gật đầu, tự mình rót một ly rượu đỏ.
Trước khi ăn tôi hỏi ông: “Cái này… có muốn đợi Marie không?”
“Không cần,” Lộ Thiên Quang nói, “Bọn họ hẳn là đã ăn xong rồi.”
Thấy tôi nghi hoặc nhìn ông, ông cười: “Cô cho rằng bà ấy là bà xã của tôi?”
Tôi xấu hổ ngầm thừa nhận.
Ông cố ý làm ra dáng vẻ trơ mắt: “Phẩm vị của tôi thật sự…rất bình dị gần gũi!”
“…”
“Không phải,” ông thấy vẻ mặt của tôi, vì thế cười giải thích với tôi, “Marie và chồng của bà ấy là quản gia ở đây, nhưng nói là quản gia cũng không xác đáng, phải nói là cha mẹ cơm áo của tôi mới đúng, nếu không có bọn họ ở đây thì tôi không sống nổi nữa.”
Nói xong, ông lớn tiếng nói vài câu với bà lão ở phòng trong, bà lão lập tức cười ha ha.
“Tôi nói với bà ấy cô cho rằng bà ấy là vợ tôi, tôi nói mắt tôi không bị mù đâu.” Ông cũng cười ha ha.
Bắt đầu từ lúc này, tôi không thể không thừa nhận, tôi rất thích ông! Ông vui tính dí dỏm như vậy,bác học đa tài, hơn nữa quan trọng nhất là, tính tình của ông thẳng thắn thành thật, ngay cả nói xấu cũng phải nói ngay trước mặt cho người khác nghe!
Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Lộ Tử An là con của ông sao?”
Cái họ ít gặp như vậy, lại cùng đến nơi này, hai anh em kia nhất định có quan hệ với ông.
Lộ Thiên Quang kinh ngạc mở to mắt: “Cô quen biết Tử An?”
Khi ông ngầm thừa nhận, tôi nghĩ thầm thật đúng là duyên phận hiếm thấy! Ngay từ đầu Lộ Tử An với tôi rất hợp ý, hoá ra… nói không chừng…
“Tôi quen biết bọn họ trên xe lửa —— à, còn có anh Hai của cậu ấy —— sau đó lại gặp mặt ở Gordes, cậu ấy nói xe hỏng cho nên tôi chở bọn họ đến đây.”
Lộ Thiên Quang ngạc nhiên mừng rỡ: “Hoá ra là cô à! Sau khi đến đây Tử An nói cả buổi tối không dứt.”
Không biết vì sao tôi cảm thấy mình có thể tưởng tượng ra tình cảnh kia, tôi rất tự nhiên cười nói: “Cậu ấy cứ nói mãi thôi.”
“Đúng, đúng!” Lộ Thiên Quang cực kỳ đồng ý mà gật đầu, “Thật đúng lúc! Sáng nay bọn họ đến vùng lân cận lên núi chụp ảnh, có lẽ chiều mới trở về.”
Tôi gật đầu, bắt đầu uống canh trước mặt. Nói tóm lại, bữa cơm này tuy rườm rà, nhưng cũng rất vui vẻ. Tôi bỗng nhiên có cảm giác như đang trong mơ, hết thảy dường như tới quá đột ngột, vui sướng bao phủ cả người tôi, trước đó tôi tựa hồ không hề chuẩn bị.
Ăn xong bữa trưa chúng tôi lại trở về phòng vẽ tranh, Lộ Thiên Quang bắt đầu giải thích tranh của ông với tôi. Kỳ thật tôi không phải là người có tế bào nghệ thuật, nhưng tôi thích nghe ông nói chuyện, ông nói gì tôi cũng bằng lòng lắng nghe, bởi vì 27 năm trước tôi chưa từng nghe đâu!
Khoảng năm giờ, ngoài cửa sắt vang lên tiếng ô tô, ông đứng trước cửa sổ nhìn xuống, nói: “Bọn họ đã trở về.”
Tôi theo ông xuống lầu, tâm tình lại bắt đầu không yên —— nếu —— tôi nói là nếu —— người đàn ông Lộ Thiên Quang này là ba ruột của tôi, như vậy Lộ Tử An chính là em trai cùng ba khác mẹ của tôi đấy. Ý tưởng này khiến tôi khẩn trương lại vui vẻ, tôi bắt đầu nhớ lại lần đầu tiên ở trên xe lửa cậu ấy mở miệng gọi tôi là chị —— lẽ nào cũng là duyên phận sâu xa?
Tôi thật sự bắt đầu cảm thấy mình may mắn!
Từ xa đã nghe thấy tiếng ồn ào của Lộ Tử An, nhưng tiếng ồn ào này bây giờ tôi lắng nghe cũng cảm thấy rất thú vị.
“Chơi vui không?” Lộ Thiên Quang hỏi.
“Rất vui ạ,” người cao to đi đằng trước, “Nhưng không tìm thấy loài chim mà bác nói ngày hôm qua.”
“Ừm, giống chim đó bây giờ hiếm lắm.”
Lộ Tử An vừa vào thì nhìn thấy tôi, cậu ấy sửng sốt một chút, sau đó vui vẻ kêu to: “Chị! Sao chị lại tới đây?”
Tôi quả thật nước mắt vui mừng, bỗng nhiên có cảm giác gia đình mãnh liệt. Nếu hết thảy đều là sự thật, như vậy… Tôi rốt cuộc tìm được người có quan hệ huyết thống thân thiết nhất với mình.
Lộ Thiên Quang cười, vỗ vai Tử An, lúc này anh Hai Lộ từ ngoài cửa đi vào, trong nháy mắt nhìn thấy tôi anh ta cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng người này có tính cách hướng nội, chỉ kinh ngạc một giây đồng hồ liền khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
“Tuy rằng các người đã quen biết trước, nhưng để tôi giới thiệu với cô một chút,” Lộ Thiên Quang túm vai của hai anh em nói với tôi, “Đây là cháu tôi Tử An, đây là con tôi Ngụy Minh.”
Trong nháy mắt, dáng vẻ tươi cười trên mặt tôi đông lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook