Ánh trăng trên đỉnh ngọn liễu, hẹn người sau hoàng hôn.
Chợ hoa náo nhiệt, đèn màu treo cao, sáng như ban ngày. Ngư Long vũ hội, chiêng trống rung trời.
Ba người xuất cung ở cửa sau, thay y phục bình thường như dân chúng, đi giữa tiếng người ồn ào, thỉnh thoảng lắc mình né tránh bảo mã hương xa chạy qua, không muốn bị người khác để ý.
Nhóm nữ nhi sau khi nhìn thoáng qua, liền liên tiếp quay đầu lại đánh giá ba nam tử tuấn tú dị thường này, rối rít đoán đây là phong lưu công tử nhà ai, sao những lễ hội trước lại chưa từng thấy?
Ninh đại tướng quân một thân bạch y, ăn mặc kiểu văn sĩ, kỳ thì kỳ nhưng tuyệt không lộ vẻ bất ngờ, gió thổi tóc mai, mày kiếm mắt hổ mỉm cười, môi mỏng cong lên, nhẹ lay chiết phiến, nhất phái lỗi lạc.
Đàn Kiếm nhìn một Ninh Bất Tịch hoàn toàn khác với ngày thường, kinh ngạc há to miệng, viên mứt quả liền mắc nghẹn ở cổ họng, nuốt không được lại không thể phun ra, gương mặt tú lệ nhất thời nghẹn đến đỏ bừng.
Hoàng đế nhìn hắn vất vả như vậy, đành phải chìa tay ra dùng chút nội lực, vỗ vỗ sau lưng hắn một cái.
Thiếu niên thật vất vả mới phun ra được mứt quả bị nghẹn, mặt đã muốn đầy nước mắt, cảm kích nói, “Đa tạ sư huynh.”
“Sư huynh?” Ninh Bất Tịch kỳ quái nhìn, lộ vẻ thích thú với xưng hô của đôi chủ tớ này.
Thiếu niên lập tức hung ác trừng qua: “Sao? Ngươi có ý kiến?”
“Cũng không phải, ta chỉ tò mò lệnh sư là vị nào?” Đại tướng quân đối với quan hệ chủ tớ quá mức thân mật này tò mò đã lâu, một khi có cơ hội hỏi đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Hoàng đế âm thầm đối mắt với thiếu niên.
Đàn Kiếm hiểu ý, hừ một tiếng, cố nhếch cái mũi cao lên, “Ta sao phải nói cho ngươi biết?”
Nhìn thấy biểu tình ngạc nhiên của Đại tướng quân, cuối cùng cũng báo được thù cái đùi cừu nướng trong bữa tối, thiếu niên thoả mãn lần thứ hai cắn mứt quả.
Cách đó không xa, dưới một cây đại thụ người bắt đầu tuôn ra ào ạt, tiếng vui đùa náo nhiệt dị thường, Đàn Kiếm thích náo nhiệt lập tức hưng phấn nắm chặt tay áo Hoàng đế, “Sư huynh, phía trước hình như có đố đèn, chúng ta đi xem xem.”
Hoàng đế gật gật đầu, thoáng nhìn Ninh đại tướng quân giả dạng thành phong lưu công tử, đáy mắt có chút ý cười.
Này cường đạo giả dạng thư sinh, bề ngoài giống mười phần, bên trong thì…
Càng đi về phía trước, sóng người càng đông càng chen chúc, vốn đang nắm ống tay áo Hoàng đế Đàn Kiếm bất tri bất giác bị đám người mãnh liệt đẩy đi xa.
Thiếu niên cũng không nóng nảy, theo sóng người đi thẳng về phía trước, rất tự nhiên dời về phía góc, hòa cùng tuyến người nối tiếp đi.
Hoàng đế từ xa nhìn Đàn Kiếm, mãi cho đến thân ảnh thiếu niên hoàn toàn bị bao phủ trong đám người, mới nới lỏng tâm, đem lực chú ý thả lên người Ninh đại tướng bên cạnh.
Hai người đã đi đến dưới cây đại thụ treo đầy đèn màu, rèm tua thật dài treo đầy loại đố đèn, Đại tướng quân đang cau mày nắm một câu đố thoạt nhìn khá dễ.
Nửa ngày vẫn không giải được, lại cứng đầu không chịu bỏ cuộc.
“Đổi cái khác đi, cần gì treo cổ trên một thân cây.” Hoàng đế nhịn cười đề nghị.
“Sắp ra rồi, một nén hương nữa ta sẽ đoán ra.” Vẫn không chịu bỏ cuộc.
Hẳn là vậy, thời gian ba lần hương đều đã qua, dưới tàng cây Hoàng đế đã giải gần hết các câu đố, còn Đại tướng quân vẫn đang trầm tư trong suy nghĩ.
Không còn câu đố nào nữa, Hoàng đế đành phải nhàm chán đi đến bên cạnh thân cây mà Ninh đại tướng kiên trì treo cổ, nhìn xem câu đố khó nhất thiên hạ này là gì.
Vừa nhìn thấy, thất vọng.
Chỉ thấy trên mặt tờ giấy hồng bị Ninh Bất Tịch nắm đến nhăn nhúm viết bốn chữ: Ao chiến nhất quý [1], bên cạnh là một dòng chữ cực nhỏ: Một câu thơ ngũ ngôn tiền triều.
[1] ác chiến một mùa
Hoàng đế thầm nghĩ, quả nhiên là bản sắc quân nhân, đoán chữ cũng muốn chọn chém giết có quan hệ với sa trường.
Câu đố này không khó đoán, Hoàng đế suy nghĩ một chút đã có đáp án, đang chuẩn bị khéo léo gợi ý cho Ninh đại tướng quân cứng đầu không chịu bỏ cuộc, bên cạnh đã có người đoạt trước mở miệng, “Ai nha, đoán không được thì cho người khác đoán! Chiếm ×× không…”
Thanh âm non mềm đang chuẩn bị nói ra những câu thô tục, nhìn thấy Hoàng đế bên cạnh Ninh Bất Tịch thì nhanh như chớp câm miệng, lời đến bên môi lại nuốt xuống.
“Ha ha, hai vị công tử, ta thất lễ!” Một tiểu nữ oa y phục xanh nhạt xinh đẹp đứng sóng vai với hai người cúi chào, không đợi Ninh đại tướng quân xoay người lại nhìn, đã nhanh chóng chạy ra phía sau cây, lóe thân, nhanh chóng biến mất trong đám người.
Tốc độ chạy trốn cực nhanh, giống như thấy ác quỷ Diêm vương.
Ninh Bất Tịch ngẩng đầu, hắn cảm giác nữ nhân vừa rồi quá mức cổ quái, muốn đuổi theo dò hỏi cho rõ ràng, nhưng làm gì còn bóng dáng của đối phương.
Bên cạnh, Hoàng đế vẻ mặt vẫn bình tĩnh đứng như cũ, mang theo bút, tiện tay ở trên các câu đố của những người khác lần lượt viết xuống đáp án.
Đại tướng quân nhìn lại xung quanh, thế nhưng không có một ai, không còn ai cầm đề đoán nữa, nhìn nhìn lại tờ giấy trong tay mình bị nhào nặn đến mức chữ nhìn không rõ, nhất thời rất xấu hổ.
Thời gian đố đèn có giới hạn, canh giờ vừa đến, bất luận đoán đúng hay không đúng đều phải rời khỏi, đến nhận phần thưởng.
Năm nay phần thưởng dành cho người giải đố được nhiều nhất khác với những năm trước, không phải là rượu nguyên chất, cũng không phải mỹ nhân, mà là lượt rút thăm ở Quang Hoa Tự ba năm một lần.
Truyền thuyết về Quang Hoa Tự linh nghiệm vô cùng, hơn nữa rút thăm công khai, hoàn toàn không cần giải đoán xăm.
Ba năm trước đây, có một thư sinh giải được hơn một nửa đố đèn, lại bỏ qua cơ hội kết thân với đệ nhất mỹ nhân kinh thành, cùng người khác đổi lượt rút thăm Quang Hoa Tự, lấy được thẻ tre phía trên viết: Không đến một năm, thi đậu Trạng Nguyên, tên đề bảng vàng.
Lúc ấy người vây xem rất đông, quẻ thăm Quang Hoa Tự lại khá nổi danh, bởi vậy mười ngày sau kỳ thi xuân, người đánh cược rất đông.
Cá cược thí sinh thi đậu hay không đậu tỉ lệ năm mươi đối năm mươi.
Lẽ ra theo quẻ thăm của Quang Hoa Tự, không có chuyện năm năm, nhưng nói đến cũng buồn cười, sau ba ngày Nguyên tiêu, thánh chỉ ra, quan chủ khảo lần này sẽ là Tả thừa tướng Lê Xiết.
Tả thừa tướng này không phải ai khác, mà chính là phụ thân của đệ nhất mỹ nhân kinh thành ba ngày trước bị thư sinh từ chối kết thân.
Lê lão Thừa tướng cả đời tối bất tín tà, lại thêm chuyện ái nữ bị từ chối mà căm phẫn, kỳ thi mùa xuân có thể thuận lợi được hay không, thật sự rất khó nói.
Đến ngày yết bảng, dân chúng trong kinh thành dìu già dắt trẻ, ùn ùn kéo đến đông chưa bao giờ thấy.
Hoàng Bảng công bố, Trạng Nguyên Lang hoa rơi nhà khác, thư sinh rút thăm chỉ được Thám Hoa.
Nhất thời tiếng người cược thua thổn thức nổi lên, thật ra cũng không thể chỉ trích thẻ thăm của Quang Hoa Tự không linh nghiệm, dù sao Thám Hoa cùng Trạng Nguyên cũng hơn kém không nhiều lắm.
Nhưng không ngờ chuyện này về sau lại xảy ra biến cố, người đậu Bảng Nhãn lại bị tra ra làm rối kỉ cương trường thi, đồng thời lúc ấy Ninh đại tướng quân đang cùng phe phái Phiên vương xung đột không ngừng, Hoàng đế vô cùng đau đầu, vì dời đi lực chú ý của song phương, liền hạ chỉ lần kỳ thi xuân này tăng thêm thi đình.
*Người thi đỗ bảng nhãn đứng thứ hai (dưới trạng nguyên, trên thám hoa)
Kết quả thi đình, thư sinh được Thám Hoa bởi vì chính kiến rất hợp ý Hoàng đế mà mà đề danh đầu bảng, ba ngày sau, Hoàng Bảng một lần nữa được công bố, số người cá cược thư sinh thi đậu lại bắt đầu xoay trận, nhao nhao đến sòng bạc muốn yêu cầu đánh cược, trong lúc nhất thời vô cùng nhốn nháo, kinh thành lại được náo nhiệt một trận.
Sau sự việc đó, khi Hoàng đế lén ra khỏi cung đi dạo thì ở quán trà nghe được chuyện lý thú này, cảm thấy rất buồn cười, liền phá lệ để ý thư sinh gọi Mặc Hàn này một chút, thấy y xử sự lão luyện, làm việc nghiêm cẩn, xưa nay tuy không thích cười nói, nhưng khi có người gặp phải khó khăn cần giải quyết lại thường ngoài dự đoán của mọi người mà đề xuất ý kiến vừa chuẩn xác vừa đúng trọng tâm, rất được tán thưởng, nên trong ba năm liền nhiều lần thăng chức, từ một chức quan vất vả đến Hình bộ thượng thư.
Trong triều người biết về chuyện xưa này không ít, có người ngầm cấp cho Mặc Hàn một tước hiệu, Thượng Thư yêu công danh không yêu mỹ nhân.
Hoàng đế nhớ đến chuyện cũ, nhất thời tâm động, cai trị mười năm, cục diện chính trị mặt ngoài tuy có chút vững chắc, nhưng kỳ thật loạn trong giặc ngoài không ngừng, nếu quẻ thăm này linh nghiệm đến thế, không biết có thể đoán được vận nước hay không?
Nhanh chóng gỡ xuống toàn bộ đố đèn còn lại, Hoàng đế lôi kéo Đại tướng quân vẫn không chịu buông tha cho tờ giấy bước nhanh về phía trước.
Không ngờ, đi quá nhanh, trong cơ thể chợt cảm thấy một trận khó chịu, hai chân mềm nhũn, suýt ngã nhào.
Ninh Bất Tịch đưa tay chụp tới, đỡ được Hoàng đế, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu, có chút đắc ý, “Xem ra cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác nha?”
Hoàng đế quýnh lên, giận trừng mắt nhìn người khởi xướng, tức giận hất Đại tướng quân nhìn như hảo tâm ra, dùng thế ép cánh tay, lấy lại bình tĩnh, một mình đi về phía trước, song nhìn lại nhịp bước, dù thế nào cũng không dám đi quá nhanh.
Đại tướng quân thảnh thơi tiêu sái ở phía sau Hoàng đế, đối với Hoàng đế khó có khi biểu lộ ra thần sắc khó chịu, đáp trả một nét cười thoáng dịu dàng.
Nhìn dải lụa xanh trên đài cao phía trước, các tờ giấy hồng chồng chất như núi, các tăng nhân Quang Hoa Tự đã sớm cầm lấy đáp án, nhìn vô cùng bận rộn.
Không bao lâu, kết quả ngay lập tức được công bố, Hoàng đế như nguyện đứng đầu, hơn nữa bởi vì liên tục ba năm không có ai giải đúng câu đố, Phương trượng Quang Hoa Tự ra câu đố vô cùng vui mừng, nên rất cởi mở tặng hai cơ hội rút thăm cho Hoàng đế.
Mọi người xung quanh cũng là vì quẻ thăm mà đến, hít thở sâu ồn ào ra giá yêu cầu cùng Hoàng đế đổi cơ hội rút thăm, lúc cuối còn có người ra giá đến một vạn lượng bạc trắng.
Hoàng đế lắc đầu, tuy rằng muốn biết vận mệnh quốc gia, nhưng y còn không muốn ở trên đường hồi cung gặp phải cướp sinh thêm chuyện, cho nên đem một cơ hội rút thăm khác nhường cho Ninh đại tướng quân phía sau.
Các tăng nhân đặt lên mười mấy cái hũ lớn màu sắc khác nhau, Phương trượng Quang Hoa Tự vuốt vuốt chòm râu trắng như tuyết nói, “A di đà Phật, hai vị thí chủ, mời lựa chọn.”
Ngón tay Hoàng đế chỉ vào một cái hủ đỏ sậm: “Cái này đi!”
“Giống nhau.” Ninh đại tướng quân xưa nay không tin quái lực loạn thần, cho nên đối với việc rút thăm này biểu hiện rất thiếu hụt.
“Đại sư, ta muốn hỏi vận mệnh quốc gia như thế nào?”
“A di đà Phật, thí chủ chọn sai.” Phương trượng hai tay hợp thành chữ thập, “Đoán vận nước, phải chọn màu xanh lá mới đúng.”
Hoàng đế sửng sốt, nhìn kỹ lại tất cả các hũ, chỉ thấy mỗi cái hũ không những khác nhau về màu sắc, mà chất liệu gỗ cùng hình dạng đều to lớn cũng rất khác nhau, nhưng trên hũ không có ghi chú gì, cho nên thật sự nhìn không ra trong đó có gì khác nhau.
Mọi người đều biết, nếu rút thăm giữa chừng mà đổi lại sẽ không còn ứng nghiệm, Hoàng đế đành phải một bên thầm mắng Lão hòa thượng trước đó không nói rõ ràng, một bên vạch giấy dán màu đỏ trên miệng hũ ra.
Miệng quá nhỏ, chỉ có thể cho một bàn tay đưa vào, bên trong âm u, giống như đã chuẩn bị sẵn chất lỏng gì đó.
Hoàng đế cho tay trái vào, chỉ cảm thấy một luồng khí mát mẻ, sờ soạng nửa ngày ngoại trừ thành bình thì thủy chung không sờ được vật gì hữu hình, đang nghi hoặc, thanh âm già nua của phương trượng đã truyền đến, “A di đà Phật, quẻ thăm của thí chủ đã có, có thể rút tay lại.”
Hoàng đế kỳ quái rút tay lại, do dự mở miệng, “Đại sư, trong bình không có vật gì, sao lại nói có?”
“A di đà Phật, Bồ Đề vốn không cây, Minh Kính cũng không đài, vốn không có vật, làm sao thấy trần ai? Thí chủ mở lòng bàn tay ra liền biết.”
Hoàng đế theo lời vươn tay ra, năm ngón tay mở ra, quả nhiên nhìn thấy trong lòng bàn tay có hai hàng chữ: Túng cử án tề mi, đáo để ý nan bình [2].
[2] Dù cho án đặt ngang mày nhưng rồi vẫn thấy lòng mình băn khoăn. “Túng”: từ trước ra sau; từ ngoài vào trong – “cử án tề mi”: nâng khay ngang mày, vợ chồng tôn trọng nhau (do sự tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày).
“Xin hỏi đại sư, đây là ý gì?”
“A di đà Phật, lão nạp không biết, lão nạp chỉ có thể nói cho thí chủ biết, quẻ thăm trong cái hũ này, là đoán nhân duyên.”
“Nhân duyên?” Hoàng đế ngẩn ngơ, không tự giác nhìn Ninh đại tướng quân phía sau, “Đổi cho ngươi.”
Ninh Bất Tịch ở phía sau nhìn, rõ ràng thấy bàn tay Hoàng đế trước khi đưa vào trống không, không hề có nét mực, đến lúc rút ra, lại vô duyên vô cớ có hơn hai hàng chữ, nhất thời cũng bị khơi dậy lòng hiếu kỳ.
Cho tay vào, Đại tướng quân so với Hoàng đế càng không khách khí hơn, cánh tay thon dài đâm thẳng vào, muốn thăm dò vật bên trong, không ngờ, từ bên ngoài nhìn lại, cái hũ còn chưa cao bằng chiều dài cánh tay người thường, nhưng bên trong lại sâu không lường được, năm ngón tay của Đại tướng quân cứ vươn về phía trước, cố gắng đi xuống tận cùng, đúng là đá chìm đáy biển.
Ninh Bất Tịch đang tự kinh hãi, Phương trượng đã mỉm cười mời hắn rút tay về.
Không cam lòng rút tay về, Đại tướng quân mở lòng bàn tay ra, chỉ thấy trên lòng bàn tay giống như thiên ngoại phi thiên hiện ra hai hàng chữ: Mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại đăng hỏa lan san xử [3].
[3] Trích trong bài: “Thanh ngọc án” – Tân Khí Tật. “Bỗng quay đầu lại, người ngay trước mắt, dưới lửa tàn đứng đó.” (người dịch: Điệp luyến hoa)
Đây là thứ loạn thất bát tao gì?
Hoàng đế cùng Đại tướng quân đối mắt nhìn nhau, hai người đồng dạng không rành phong hoa tuyết nguyệt nhíu chặt mày, khó có khi nhất trí cảm thấy ở chỗ này là lãng phí thời gian một cách vô ích.
“Hòa thượng mà tính nhân duyên cái gì? Cố làm ra vẻ huyền bí!” Đại tướng quân vén góc áo lên, dùng sức xoa xoa lòng bàn tay, đứng dậy dẫn đầu tránh ra.
Hoàng đế tuy rằng cũng cảm thấy truyền thuyết chỉ là hư danh, nhưng vẫn ôn hòa hữu lễ đa tạ Phương trượng rồi mới rời đi.
Chờ hai người đã đi xa, nếp nhăn đầy trên mặt Phương trượng hiện ra vẻ kinh ngạc, “A di đà Phật, Đế Vương Tinh cùng Thiên Lang Tinh xuất hiện cùng một thế, đã là trăm năm khó gặp, hai người lại vẫn có thể chung sống mười năm mà nước không loạn, kỳ tai, là công ai?”
Phía sau Phương trượng, một gã tăng lữ mặc tăng y màu vàng đất nghe trộm được câu chữ mấu chốt, lặng lẽ lui về phía sau, đến lúc không ai chú ý, ẩn vào trong bụi cỏ rậm rạp.
Phía sau lùm cây sau, một nam tử mặc y phục màu xanh nhạt đang âm trầm dựa vào cây đứng.
Cười hì hì gỡ xuống mũ tăng y ngụy trang, thanh niên có nụ cười tươi như ánh mặt trời nghiêng người nói nhỏ vào bên tai nam tử tin tức vừa nghe được.
“Đế Vương Tinh cùng Thiên Lang Tinh sao?” Nam tử âm u dùng lực, nhánh cây thô to hắn dựa phía sau không tiếng động mà đứt đoạn, “Vậy thì càng không thể lưu lại bọn họ.”
“Đúng vậy, Hoàng huynh, thần đệ lúc trước có chiêu mộ được một đám sát thủ, hay là trước lúc bọn chúng hồi cung, phóng tín hiệu vây giết?” Thanh niên cười chân thành làm một động tác cắt cổ.
Nam tử suy nghĩ một lúc, mắng nói, “Ngu xuẩn! Cả ngày chỉ biết chém chém giết giết, sát thủ ngươi tìm được võ công cao đến đâu, có cao hơn Ninh Bất Tịch danh xưng đệ nhất cao thủ không? Đến lúc đó đả thảo kinh xà, thì về sau hành sự như thế nào?”
“Vậy ý tứ của hoàng huynh là?”
“Thượng binh phạt mưu.”
“Thần đệ ngu muội, thỉnh Hoàng huynh khai thông.”
“Hồng đệ có từng đọc sử?”
“Thần đệ bất tài, có biết một phần.”
“Từ xưa Đế vương cùng quyền thần, có ai có thể sống yên ổn với nhau mà chết già?”
Thanh niên còn thật sự nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, vui vẻ cười nói, “Không.”
“Vậy là được rồi, Quý thị lo sợ, lại không có Chuyên Du. Trung châu Đương Kim, Bắc Di tàn sát bừa bãi, Nam Tề như Hổ, Phiên vương phát triển mạnh, Tiết gia độc lập, Ninh thị bất thần, quốc gia mười năm lại chưa từng phân chia, Hoàng đế bấy giờ là Lý Thừa Nghiệp, quả nhiên là hảo thủ đoạn, hảo tâm kế.”
Nụ cười âm lãnh lướt qua khóe miệng: “Bất quá vận may cũng chỉ đến đó thôi, Lý Thừa Nghiệp, mỗi ngày ngồi ở đây chẳng biết lúc nào sẽ gặp phải hỏa dược bùng nổ, ngươi chắc chắn mỗi ngày sẽ không được rỗi rãnh, đêm chẩm bất an đi! Để ta Nam Tề Mộ Dung Tần tới giúp ngươi một phen, sớm cứu ngươi từ trong khổ sai ra, cũng có thể giúp ngươi sớm giải thoát một chút.”
Thanh niên cười tỏa nắng —— Nam Tề Vương gia Mộ Dung Hồng nghe vậy nhãn tình sáng lên, “Hoàng huynh có thượng sách gì?”
Mộ Dung Tần ngoắc đệ đệ lại, kê vào tai nói, “Hai nước giao chiến, công tâm làm đầu, ngươi chỉ cần…”
[3] tâm lý
“Kế này của Hoàng huynh rất hay, đến lúc đó Lý Thừa Nghiệp cùng Ninh Bất Tịch hai người trở mặt thành thù, Trung châu Lục phiên tất nhiên sẽ mượn loạn khởi binh, Bắc Di cũng sẽ không ngồi yên bất động, đến lúc đó Nam Tề ta liền có thể xem nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.”
Hoàng đế Nam Tề Mộ Dung Tần âm trầm cười: “Đúng vậy, ngươi nhanh đi bố trí, làm việc hết thảy phải cẩn thận, khi chuyện thành công, lúc phong châu, sẽ là của ngươi.”
“Đa tạ hoàng huynh.”
Hoàng đế cùng Ninh đại tướng quân trên đường hồi cung cũng không có gặp Đàn Kiếm, Ninh Bất Tịch nghĩ thiếu niên đi cùng họ đã tách ra, thì sẽ tự quay về Đô Thống phủ, cho nên cũng chưa từng để ý, lúc này toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt trên người Hoàng đế.
Trước khi xuất môn, Đại tướng quân thấy Hoàng đế kiên quyết trốn tránh chuyện giường chiếu tối nay, trong lòng không vui đương nhiên sẽ không để cho Hoàng đế sống dễ chịu, bởi vậy lúc Hoàng đế vội vàng thay y phục, điểm huyệt đạo của y.
Lại nói, viên Minh Châu được khảm trên Tử Kim Long quan nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, bất kể như thế nào, bị đặt ở trong người, người thường đi lại không thể không có cảm giác. (Oimeoi!! ⊙ロ⊙, thì ra 2 người chơi đạo cụ nãy giờ @@ *đổ mồ hôi*)
Nhưng Hoàng đế thật sự còn hơn cả người thường đi dạo đến hơn nửa đêm, đợi cho đến khi giờ giới nghiêm ban đêm sắp bắt đầu, mới mặt không đổi sắc xoay người lại, bước về phía hoàng cung.
Trong lòng Ninh Bất Tịch có chút bội phục, người này trong ngày thường thoạt nhìn vô luận là trong chính sự, hay là trên giường, đều giống như tôm chân mềm, tối nay sao lại khác thường kiên cường đến tận giờ, nếu không phải xác nhận hạt châu này là chính tay mình bỏ vào trong cơ thể đối phương, lại thêm một buổi tối một tấc không rời, hắn sẽ hoài nghi Hoàng đế đã sớm tự lấy cái thứ hành xác khó chịu y ra rồi.
Bởi vì cấm đi lại ban đêm, trên đường sớm chỉ còn lác đác vài người, và phu canh tẫn trách gõ mõ cầm canh quanh quẩn trong bóng đêm tĩnh lặng.
Phủ đệ của Ninh Bất Tịch cách Hoàng Cung không xa, hai người hồi cung vừa lúc đi ngang qua, Hoàng đế nhìn Phủ tướng quân thùng rỗng kêu to nhiều năm qua, chú ý tới Đại tướng quân bên cạnh đang cười tà ác, hận không thể một cước đem gã này đá vào, sau đó đốt phủ, diệt trừ đại hại cho thế gian, còn cho bản thân một ngày thanh tĩnh.
Chú ý tới “ánh nhìn” của Hoàng đế, Ninh đại tướng quân cũng quét mắt nhìn Phủ tướng quân nhiều năm chưa từng ở lại, đề nghị, “Trời ngày càng tối, hồi cung không tiện, không bằng Bệ hạ đêm nay ngủ lại phủ đệ của vi thần, thế nào?”
Hoàng đế nghĩ thầm, gã này ở trong cung đã cực kỳ càn rỡ, tới nhà hắn, chẳng phải là càng làm cho hắn muốn làm gì thì làm sao, tâm niệm vừa động, quả quyết từ chối, “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.”
“Ách, vi thần cũng chỉ có ý tốt, nếu bệ hạ còn có thể cử động được thì…”
Lời nói còn lại tự động biến mất trước ánh mắt giết người của Hoàng đế, được rồi, khó có lúc hắn ân cần săn sóc, cũng không cần phải khách khí vậy chứ.
Cửa cung đã đóng, nhưng đối với Ninh đại tướng quân thân là võ lâm cao thủ mà nói, là không thành vấn đề, Hoàng đế tạm thời lại không muốn để người khác biết mình mang tuyệt thế võ công, cho nên tùy ý để Đại tướng quân ôm cả hông y, sử xuất khinh công, nhảy lên đầu tường, lại nhẹ nhàng bay xuống.
Lúc bay lên cùng lúc rơi xuống đất, Hoàng đế chỉ cảm thấy viên trân châu trong cơ thể trên dưới di chuyển hai cái, lúc chạy loạn còn đúng lúc chạm phải điểm chết người, vì vậy khí lực toàn thân mất hết, Hoàng đế sắc mặt đỏ bừng, cũng không đứng vững được.
Ninh đại tướng quân nhìn chằm chằm vào Hoàng đế, trong lòng thầm vui, đứng chờ Hoàng đế cầu cứu, một lát sau, đành phải thất vọng.
Chỉ thấy Hoàng đế cố sức vịn tường đứng vững, tuy thở gấp dồn dập nhưng ngữ điệu vẫn trầm ổn như trước, bình tĩnh nói, “Đêm nay ánh trăng không tệ, phong cảnh nơi này rất tốt, Trẫm có ý suốt đêm ở chỗ này ngắm trăng, chức trách hộ tống của Đại tướng quân đã hết, có thể yên tâm hồi phủ.”
Lúc này, ánh trăng biến mất sau tầng mây, nơi hai người đang đứng là chỗ cuối cùng vắng vẻ nhất Ngự hoa viên, cách mấy trăm bước nữa, chính là lãnh cung, âm phong bi ai, oán khí nồng đậm.
Vào lúc này, ở loại địa phương này ngắm trăng???
Ninh Bất Tịch câm nín. Lười tranh luận với Hoàng đế, chặn ngang ôm lấy vua một nước rõ ràng đã sớm nhịn không được mà vẫn còn cậy mạnh, cất bước đến dục trì Triêu Dương Điện.
Trong dục trì, hơi nóng bao phủ, Đại tướng quân cởi áo vải xuống, đứng dậy tắm rửa, Hoàng đế vẫn đứng ở bên cạnh không nhúc nhích.
Nhìn ra Hoàng đế khó xử, Ninh Bất Tịch ôn nhu nói: “Ta giúp ngươi lấy ra! Để ở bên trong không khó chịu sao?”
Đương nhiên khó chịu, nhưng nghĩ đến ngón tay nam nhân lại một lần nữa đưa vào, Hoàng đế càng thêm khó tiếp nhận, vì vậy lắc đầu.
“Hóa ra ngươi thích mang thứ đó trong cơ thể?” Đại tướng quân bị cự tuyệt diễn cảm vô cùng kinh ngạc, “Thật ra cũng đáng thử một lần, nói không chừng tư vị càng mới lạ.”
“…”
Trầm mặc nửa ngày, Hoàng đế rốt cục nhịn không được rống to một tiếng, “Họ Ninh khốn kiếp, ngươi không được quá đáng.”
“Ha ha ha ha ha…” Trong dục trì sương khói mông lung Ninh đại tướng quân cười sảng khoái, thật lâu không dứt.
Trong Triêu Dương Điện, xuân sắc vô cùng.
Chợ hoa náo nhiệt, đèn màu treo cao, sáng như ban ngày. Ngư Long vũ hội, chiêng trống rung trời.
Ba người xuất cung ở cửa sau, thay y phục bình thường như dân chúng, đi giữa tiếng người ồn ào, thỉnh thoảng lắc mình né tránh bảo mã hương xa chạy qua, không muốn bị người khác để ý.
Nhóm nữ nhi sau khi nhìn thoáng qua, liền liên tiếp quay đầu lại đánh giá ba nam tử tuấn tú dị thường này, rối rít đoán đây là phong lưu công tử nhà ai, sao những lễ hội trước lại chưa từng thấy?
Ninh đại tướng quân một thân bạch y, ăn mặc kiểu văn sĩ, kỳ thì kỳ nhưng tuyệt không lộ vẻ bất ngờ, gió thổi tóc mai, mày kiếm mắt hổ mỉm cười, môi mỏng cong lên, nhẹ lay chiết phiến, nhất phái lỗi lạc.
Đàn Kiếm nhìn một Ninh Bất Tịch hoàn toàn khác với ngày thường, kinh ngạc há to miệng, viên mứt quả liền mắc nghẹn ở cổ họng, nuốt không được lại không thể phun ra, gương mặt tú lệ nhất thời nghẹn đến đỏ bừng.
Hoàng đế nhìn hắn vất vả như vậy, đành phải chìa tay ra dùng chút nội lực, vỗ vỗ sau lưng hắn một cái.
Thiếu niên thật vất vả mới phun ra được mứt quả bị nghẹn, mặt đã muốn đầy nước mắt, cảm kích nói, “Đa tạ sư huynh.”
“Sư huynh?” Ninh Bất Tịch kỳ quái nhìn, lộ vẻ thích thú với xưng hô của đôi chủ tớ này.
Thiếu niên lập tức hung ác trừng qua: “Sao? Ngươi có ý kiến?”
“Cũng không phải, ta chỉ tò mò lệnh sư là vị nào?” Đại tướng quân đối với quan hệ chủ tớ quá mức thân mật này tò mò đã lâu, một khi có cơ hội hỏi đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Hoàng đế âm thầm đối mắt với thiếu niên.
Đàn Kiếm hiểu ý, hừ một tiếng, cố nhếch cái mũi cao lên, “Ta sao phải nói cho ngươi biết?”
Nhìn thấy biểu tình ngạc nhiên của Đại tướng quân, cuối cùng cũng báo được thù cái đùi cừu nướng trong bữa tối, thiếu niên thoả mãn lần thứ hai cắn mứt quả.
Cách đó không xa, dưới một cây đại thụ người bắt đầu tuôn ra ào ạt, tiếng vui đùa náo nhiệt dị thường, Đàn Kiếm thích náo nhiệt lập tức hưng phấn nắm chặt tay áo Hoàng đế, “Sư huynh, phía trước hình như có đố đèn, chúng ta đi xem xem.”
Hoàng đế gật gật đầu, thoáng nhìn Ninh đại tướng quân giả dạng thành phong lưu công tử, đáy mắt có chút ý cười.
Này cường đạo giả dạng thư sinh, bề ngoài giống mười phần, bên trong thì…
Càng đi về phía trước, sóng người càng đông càng chen chúc, vốn đang nắm ống tay áo Hoàng đế Đàn Kiếm bất tri bất giác bị đám người mãnh liệt đẩy đi xa.
Thiếu niên cũng không nóng nảy, theo sóng người đi thẳng về phía trước, rất tự nhiên dời về phía góc, hòa cùng tuyến người nối tiếp đi.
Hoàng đế từ xa nhìn Đàn Kiếm, mãi cho đến thân ảnh thiếu niên hoàn toàn bị bao phủ trong đám người, mới nới lỏng tâm, đem lực chú ý thả lên người Ninh đại tướng bên cạnh.
Hai người đã đi đến dưới cây đại thụ treo đầy đèn màu, rèm tua thật dài treo đầy loại đố đèn, Đại tướng quân đang cau mày nắm một câu đố thoạt nhìn khá dễ.
Nửa ngày vẫn không giải được, lại cứng đầu không chịu bỏ cuộc.
“Đổi cái khác đi, cần gì treo cổ trên một thân cây.” Hoàng đế nhịn cười đề nghị.
“Sắp ra rồi, một nén hương nữa ta sẽ đoán ra.” Vẫn không chịu bỏ cuộc.
Hẳn là vậy, thời gian ba lần hương đều đã qua, dưới tàng cây Hoàng đế đã giải gần hết các câu đố, còn Đại tướng quân vẫn đang trầm tư trong suy nghĩ.
Không còn câu đố nào nữa, Hoàng đế đành phải nhàm chán đi đến bên cạnh thân cây mà Ninh đại tướng kiên trì treo cổ, nhìn xem câu đố khó nhất thiên hạ này là gì.
Vừa nhìn thấy, thất vọng.
Chỉ thấy trên mặt tờ giấy hồng bị Ninh Bất Tịch nắm đến nhăn nhúm viết bốn chữ: Ao chiến nhất quý [1], bên cạnh là một dòng chữ cực nhỏ: Một câu thơ ngũ ngôn tiền triều.
[1] ác chiến một mùa
Hoàng đế thầm nghĩ, quả nhiên là bản sắc quân nhân, đoán chữ cũng muốn chọn chém giết có quan hệ với sa trường.
Câu đố này không khó đoán, Hoàng đế suy nghĩ một chút đã có đáp án, đang chuẩn bị khéo léo gợi ý cho Ninh đại tướng quân cứng đầu không chịu bỏ cuộc, bên cạnh đã có người đoạt trước mở miệng, “Ai nha, đoán không được thì cho người khác đoán! Chiếm ×× không…”
Thanh âm non mềm đang chuẩn bị nói ra những câu thô tục, nhìn thấy Hoàng đế bên cạnh Ninh Bất Tịch thì nhanh như chớp câm miệng, lời đến bên môi lại nuốt xuống.
“Ha ha, hai vị công tử, ta thất lễ!” Một tiểu nữ oa y phục xanh nhạt xinh đẹp đứng sóng vai với hai người cúi chào, không đợi Ninh đại tướng quân xoay người lại nhìn, đã nhanh chóng chạy ra phía sau cây, lóe thân, nhanh chóng biến mất trong đám người.
Tốc độ chạy trốn cực nhanh, giống như thấy ác quỷ Diêm vương.
Ninh Bất Tịch ngẩng đầu, hắn cảm giác nữ nhân vừa rồi quá mức cổ quái, muốn đuổi theo dò hỏi cho rõ ràng, nhưng làm gì còn bóng dáng của đối phương.
Bên cạnh, Hoàng đế vẻ mặt vẫn bình tĩnh đứng như cũ, mang theo bút, tiện tay ở trên các câu đố của những người khác lần lượt viết xuống đáp án.
Đại tướng quân nhìn lại xung quanh, thế nhưng không có một ai, không còn ai cầm đề đoán nữa, nhìn nhìn lại tờ giấy trong tay mình bị nhào nặn đến mức chữ nhìn không rõ, nhất thời rất xấu hổ.
Thời gian đố đèn có giới hạn, canh giờ vừa đến, bất luận đoán đúng hay không đúng đều phải rời khỏi, đến nhận phần thưởng.
Năm nay phần thưởng dành cho người giải đố được nhiều nhất khác với những năm trước, không phải là rượu nguyên chất, cũng không phải mỹ nhân, mà là lượt rút thăm ở Quang Hoa Tự ba năm một lần.
Truyền thuyết về Quang Hoa Tự linh nghiệm vô cùng, hơn nữa rút thăm công khai, hoàn toàn không cần giải đoán xăm.
Ba năm trước đây, có một thư sinh giải được hơn một nửa đố đèn, lại bỏ qua cơ hội kết thân với đệ nhất mỹ nhân kinh thành, cùng người khác đổi lượt rút thăm Quang Hoa Tự, lấy được thẻ tre phía trên viết: Không đến một năm, thi đậu Trạng Nguyên, tên đề bảng vàng.
Lúc ấy người vây xem rất đông, quẻ thăm Quang Hoa Tự lại khá nổi danh, bởi vậy mười ngày sau kỳ thi xuân, người đánh cược rất đông.
Cá cược thí sinh thi đậu hay không đậu tỉ lệ năm mươi đối năm mươi.
Lẽ ra theo quẻ thăm của Quang Hoa Tự, không có chuyện năm năm, nhưng nói đến cũng buồn cười, sau ba ngày Nguyên tiêu, thánh chỉ ra, quan chủ khảo lần này sẽ là Tả thừa tướng Lê Xiết.
Tả thừa tướng này không phải ai khác, mà chính là phụ thân của đệ nhất mỹ nhân kinh thành ba ngày trước bị thư sinh từ chối kết thân.
Lê lão Thừa tướng cả đời tối bất tín tà, lại thêm chuyện ái nữ bị từ chối mà căm phẫn, kỳ thi mùa xuân có thể thuận lợi được hay không, thật sự rất khó nói.
Đến ngày yết bảng, dân chúng trong kinh thành dìu già dắt trẻ, ùn ùn kéo đến đông chưa bao giờ thấy.
Hoàng Bảng công bố, Trạng Nguyên Lang hoa rơi nhà khác, thư sinh rút thăm chỉ được Thám Hoa.
Nhất thời tiếng người cược thua thổn thức nổi lên, thật ra cũng không thể chỉ trích thẻ thăm của Quang Hoa Tự không linh nghiệm, dù sao Thám Hoa cùng Trạng Nguyên cũng hơn kém không nhiều lắm.
Nhưng không ngờ chuyện này về sau lại xảy ra biến cố, người đậu Bảng Nhãn lại bị tra ra làm rối kỉ cương trường thi, đồng thời lúc ấy Ninh đại tướng quân đang cùng phe phái Phiên vương xung đột không ngừng, Hoàng đế vô cùng đau đầu, vì dời đi lực chú ý của song phương, liền hạ chỉ lần kỳ thi xuân này tăng thêm thi đình.
*Người thi đỗ bảng nhãn đứng thứ hai (dưới trạng nguyên, trên thám hoa)
Kết quả thi đình, thư sinh được Thám Hoa bởi vì chính kiến rất hợp ý Hoàng đế mà mà đề danh đầu bảng, ba ngày sau, Hoàng Bảng một lần nữa được công bố, số người cá cược thư sinh thi đậu lại bắt đầu xoay trận, nhao nhao đến sòng bạc muốn yêu cầu đánh cược, trong lúc nhất thời vô cùng nhốn nháo, kinh thành lại được náo nhiệt một trận.
Sau sự việc đó, khi Hoàng đế lén ra khỏi cung đi dạo thì ở quán trà nghe được chuyện lý thú này, cảm thấy rất buồn cười, liền phá lệ để ý thư sinh gọi Mặc Hàn này một chút, thấy y xử sự lão luyện, làm việc nghiêm cẩn, xưa nay tuy không thích cười nói, nhưng khi có người gặp phải khó khăn cần giải quyết lại thường ngoài dự đoán của mọi người mà đề xuất ý kiến vừa chuẩn xác vừa đúng trọng tâm, rất được tán thưởng, nên trong ba năm liền nhiều lần thăng chức, từ một chức quan vất vả đến Hình bộ thượng thư.
Trong triều người biết về chuyện xưa này không ít, có người ngầm cấp cho Mặc Hàn một tước hiệu, Thượng Thư yêu công danh không yêu mỹ nhân.
Hoàng đế nhớ đến chuyện cũ, nhất thời tâm động, cai trị mười năm, cục diện chính trị mặt ngoài tuy có chút vững chắc, nhưng kỳ thật loạn trong giặc ngoài không ngừng, nếu quẻ thăm này linh nghiệm đến thế, không biết có thể đoán được vận nước hay không?
Nhanh chóng gỡ xuống toàn bộ đố đèn còn lại, Hoàng đế lôi kéo Đại tướng quân vẫn không chịu buông tha cho tờ giấy bước nhanh về phía trước.
Không ngờ, đi quá nhanh, trong cơ thể chợt cảm thấy một trận khó chịu, hai chân mềm nhũn, suýt ngã nhào.
Ninh Bất Tịch đưa tay chụp tới, đỡ được Hoàng đế, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu, có chút đắc ý, “Xem ra cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác nha?”
Hoàng đế quýnh lên, giận trừng mắt nhìn người khởi xướng, tức giận hất Đại tướng quân nhìn như hảo tâm ra, dùng thế ép cánh tay, lấy lại bình tĩnh, một mình đi về phía trước, song nhìn lại nhịp bước, dù thế nào cũng không dám đi quá nhanh.
Đại tướng quân thảnh thơi tiêu sái ở phía sau Hoàng đế, đối với Hoàng đế khó có khi biểu lộ ra thần sắc khó chịu, đáp trả một nét cười thoáng dịu dàng.
Nhìn dải lụa xanh trên đài cao phía trước, các tờ giấy hồng chồng chất như núi, các tăng nhân Quang Hoa Tự đã sớm cầm lấy đáp án, nhìn vô cùng bận rộn.
Không bao lâu, kết quả ngay lập tức được công bố, Hoàng đế như nguyện đứng đầu, hơn nữa bởi vì liên tục ba năm không có ai giải đúng câu đố, Phương trượng Quang Hoa Tự ra câu đố vô cùng vui mừng, nên rất cởi mở tặng hai cơ hội rút thăm cho Hoàng đế.
Mọi người xung quanh cũng là vì quẻ thăm mà đến, hít thở sâu ồn ào ra giá yêu cầu cùng Hoàng đế đổi cơ hội rút thăm, lúc cuối còn có người ra giá đến một vạn lượng bạc trắng.
Hoàng đế lắc đầu, tuy rằng muốn biết vận mệnh quốc gia, nhưng y còn không muốn ở trên đường hồi cung gặp phải cướp sinh thêm chuyện, cho nên đem một cơ hội rút thăm khác nhường cho Ninh đại tướng quân phía sau.
Các tăng nhân đặt lên mười mấy cái hũ lớn màu sắc khác nhau, Phương trượng Quang Hoa Tự vuốt vuốt chòm râu trắng như tuyết nói, “A di đà Phật, hai vị thí chủ, mời lựa chọn.”
Ngón tay Hoàng đế chỉ vào một cái hủ đỏ sậm: “Cái này đi!”
“Giống nhau.” Ninh đại tướng quân xưa nay không tin quái lực loạn thần, cho nên đối với việc rút thăm này biểu hiện rất thiếu hụt.
“Đại sư, ta muốn hỏi vận mệnh quốc gia như thế nào?”
“A di đà Phật, thí chủ chọn sai.” Phương trượng hai tay hợp thành chữ thập, “Đoán vận nước, phải chọn màu xanh lá mới đúng.”
Hoàng đế sửng sốt, nhìn kỹ lại tất cả các hũ, chỉ thấy mỗi cái hũ không những khác nhau về màu sắc, mà chất liệu gỗ cùng hình dạng đều to lớn cũng rất khác nhau, nhưng trên hũ không có ghi chú gì, cho nên thật sự nhìn không ra trong đó có gì khác nhau.
Mọi người đều biết, nếu rút thăm giữa chừng mà đổi lại sẽ không còn ứng nghiệm, Hoàng đế đành phải một bên thầm mắng Lão hòa thượng trước đó không nói rõ ràng, một bên vạch giấy dán màu đỏ trên miệng hũ ra.
Miệng quá nhỏ, chỉ có thể cho một bàn tay đưa vào, bên trong âm u, giống như đã chuẩn bị sẵn chất lỏng gì đó.
Hoàng đế cho tay trái vào, chỉ cảm thấy một luồng khí mát mẻ, sờ soạng nửa ngày ngoại trừ thành bình thì thủy chung không sờ được vật gì hữu hình, đang nghi hoặc, thanh âm già nua của phương trượng đã truyền đến, “A di đà Phật, quẻ thăm của thí chủ đã có, có thể rút tay lại.”
Hoàng đế kỳ quái rút tay lại, do dự mở miệng, “Đại sư, trong bình không có vật gì, sao lại nói có?”
“A di đà Phật, Bồ Đề vốn không cây, Minh Kính cũng không đài, vốn không có vật, làm sao thấy trần ai? Thí chủ mở lòng bàn tay ra liền biết.”
Hoàng đế theo lời vươn tay ra, năm ngón tay mở ra, quả nhiên nhìn thấy trong lòng bàn tay có hai hàng chữ: Túng cử án tề mi, đáo để ý nan bình [2].
[2] Dù cho án đặt ngang mày nhưng rồi vẫn thấy lòng mình băn khoăn. “Túng”: từ trước ra sau; từ ngoài vào trong – “cử án tề mi”: nâng khay ngang mày, vợ chồng tôn trọng nhau (do sự tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày).
“Xin hỏi đại sư, đây là ý gì?”
“A di đà Phật, lão nạp không biết, lão nạp chỉ có thể nói cho thí chủ biết, quẻ thăm trong cái hũ này, là đoán nhân duyên.”
“Nhân duyên?” Hoàng đế ngẩn ngơ, không tự giác nhìn Ninh đại tướng quân phía sau, “Đổi cho ngươi.”
Ninh Bất Tịch ở phía sau nhìn, rõ ràng thấy bàn tay Hoàng đế trước khi đưa vào trống không, không hề có nét mực, đến lúc rút ra, lại vô duyên vô cớ có hơn hai hàng chữ, nhất thời cũng bị khơi dậy lòng hiếu kỳ.
Cho tay vào, Đại tướng quân so với Hoàng đế càng không khách khí hơn, cánh tay thon dài đâm thẳng vào, muốn thăm dò vật bên trong, không ngờ, từ bên ngoài nhìn lại, cái hũ còn chưa cao bằng chiều dài cánh tay người thường, nhưng bên trong lại sâu không lường được, năm ngón tay của Đại tướng quân cứ vươn về phía trước, cố gắng đi xuống tận cùng, đúng là đá chìm đáy biển.
Ninh Bất Tịch đang tự kinh hãi, Phương trượng đã mỉm cười mời hắn rút tay về.
Không cam lòng rút tay về, Đại tướng quân mở lòng bàn tay ra, chỉ thấy trên lòng bàn tay giống như thiên ngoại phi thiên hiện ra hai hàng chữ: Mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại đăng hỏa lan san xử [3].
[3] Trích trong bài: “Thanh ngọc án” – Tân Khí Tật. “Bỗng quay đầu lại, người ngay trước mắt, dưới lửa tàn đứng đó.” (người dịch: Điệp luyến hoa)
Đây là thứ loạn thất bát tao gì?
Hoàng đế cùng Đại tướng quân đối mắt nhìn nhau, hai người đồng dạng không rành phong hoa tuyết nguyệt nhíu chặt mày, khó có khi nhất trí cảm thấy ở chỗ này là lãng phí thời gian một cách vô ích.
“Hòa thượng mà tính nhân duyên cái gì? Cố làm ra vẻ huyền bí!” Đại tướng quân vén góc áo lên, dùng sức xoa xoa lòng bàn tay, đứng dậy dẫn đầu tránh ra.
Hoàng đế tuy rằng cũng cảm thấy truyền thuyết chỉ là hư danh, nhưng vẫn ôn hòa hữu lễ đa tạ Phương trượng rồi mới rời đi.
Chờ hai người đã đi xa, nếp nhăn đầy trên mặt Phương trượng hiện ra vẻ kinh ngạc, “A di đà Phật, Đế Vương Tinh cùng Thiên Lang Tinh xuất hiện cùng một thế, đã là trăm năm khó gặp, hai người lại vẫn có thể chung sống mười năm mà nước không loạn, kỳ tai, là công ai?”
Phía sau Phương trượng, một gã tăng lữ mặc tăng y màu vàng đất nghe trộm được câu chữ mấu chốt, lặng lẽ lui về phía sau, đến lúc không ai chú ý, ẩn vào trong bụi cỏ rậm rạp.
Phía sau lùm cây sau, một nam tử mặc y phục màu xanh nhạt đang âm trầm dựa vào cây đứng.
Cười hì hì gỡ xuống mũ tăng y ngụy trang, thanh niên có nụ cười tươi như ánh mặt trời nghiêng người nói nhỏ vào bên tai nam tử tin tức vừa nghe được.
“Đế Vương Tinh cùng Thiên Lang Tinh sao?” Nam tử âm u dùng lực, nhánh cây thô to hắn dựa phía sau không tiếng động mà đứt đoạn, “Vậy thì càng không thể lưu lại bọn họ.”
“Đúng vậy, Hoàng huynh, thần đệ lúc trước có chiêu mộ được một đám sát thủ, hay là trước lúc bọn chúng hồi cung, phóng tín hiệu vây giết?” Thanh niên cười chân thành làm một động tác cắt cổ.
Nam tử suy nghĩ một lúc, mắng nói, “Ngu xuẩn! Cả ngày chỉ biết chém chém giết giết, sát thủ ngươi tìm được võ công cao đến đâu, có cao hơn Ninh Bất Tịch danh xưng đệ nhất cao thủ không? Đến lúc đó đả thảo kinh xà, thì về sau hành sự như thế nào?”
“Vậy ý tứ của hoàng huynh là?”
“Thượng binh phạt mưu.”
“Thần đệ ngu muội, thỉnh Hoàng huynh khai thông.”
“Hồng đệ có từng đọc sử?”
“Thần đệ bất tài, có biết một phần.”
“Từ xưa Đế vương cùng quyền thần, có ai có thể sống yên ổn với nhau mà chết già?”
Thanh niên còn thật sự nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, vui vẻ cười nói, “Không.”
“Vậy là được rồi, Quý thị lo sợ, lại không có Chuyên Du. Trung châu Đương Kim, Bắc Di tàn sát bừa bãi, Nam Tề như Hổ, Phiên vương phát triển mạnh, Tiết gia độc lập, Ninh thị bất thần, quốc gia mười năm lại chưa từng phân chia, Hoàng đế bấy giờ là Lý Thừa Nghiệp, quả nhiên là hảo thủ đoạn, hảo tâm kế.”
Nụ cười âm lãnh lướt qua khóe miệng: “Bất quá vận may cũng chỉ đến đó thôi, Lý Thừa Nghiệp, mỗi ngày ngồi ở đây chẳng biết lúc nào sẽ gặp phải hỏa dược bùng nổ, ngươi chắc chắn mỗi ngày sẽ không được rỗi rãnh, đêm chẩm bất an đi! Để ta Nam Tề Mộ Dung Tần tới giúp ngươi một phen, sớm cứu ngươi từ trong khổ sai ra, cũng có thể giúp ngươi sớm giải thoát một chút.”
Thanh niên cười tỏa nắng —— Nam Tề Vương gia Mộ Dung Hồng nghe vậy nhãn tình sáng lên, “Hoàng huynh có thượng sách gì?”
Mộ Dung Tần ngoắc đệ đệ lại, kê vào tai nói, “Hai nước giao chiến, công tâm làm đầu, ngươi chỉ cần…”
[3] tâm lý
“Kế này của Hoàng huynh rất hay, đến lúc đó Lý Thừa Nghiệp cùng Ninh Bất Tịch hai người trở mặt thành thù, Trung châu Lục phiên tất nhiên sẽ mượn loạn khởi binh, Bắc Di cũng sẽ không ngồi yên bất động, đến lúc đó Nam Tề ta liền có thể xem nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.”
Hoàng đế Nam Tề Mộ Dung Tần âm trầm cười: “Đúng vậy, ngươi nhanh đi bố trí, làm việc hết thảy phải cẩn thận, khi chuyện thành công, lúc phong châu, sẽ là của ngươi.”
“Đa tạ hoàng huynh.”
Hoàng đế cùng Ninh đại tướng quân trên đường hồi cung cũng không có gặp Đàn Kiếm, Ninh Bất Tịch nghĩ thiếu niên đi cùng họ đã tách ra, thì sẽ tự quay về Đô Thống phủ, cho nên cũng chưa từng để ý, lúc này toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt trên người Hoàng đế.
Trước khi xuất môn, Đại tướng quân thấy Hoàng đế kiên quyết trốn tránh chuyện giường chiếu tối nay, trong lòng không vui đương nhiên sẽ không để cho Hoàng đế sống dễ chịu, bởi vậy lúc Hoàng đế vội vàng thay y phục, điểm huyệt đạo của y.
Lại nói, viên Minh Châu được khảm trên Tử Kim Long quan nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, bất kể như thế nào, bị đặt ở trong người, người thường đi lại không thể không có cảm giác. (Oimeoi!! ⊙ロ⊙, thì ra 2 người chơi đạo cụ nãy giờ @@ *đổ mồ hôi*)
Nhưng Hoàng đế thật sự còn hơn cả người thường đi dạo đến hơn nửa đêm, đợi cho đến khi giờ giới nghiêm ban đêm sắp bắt đầu, mới mặt không đổi sắc xoay người lại, bước về phía hoàng cung.
Trong lòng Ninh Bất Tịch có chút bội phục, người này trong ngày thường thoạt nhìn vô luận là trong chính sự, hay là trên giường, đều giống như tôm chân mềm, tối nay sao lại khác thường kiên cường đến tận giờ, nếu không phải xác nhận hạt châu này là chính tay mình bỏ vào trong cơ thể đối phương, lại thêm một buổi tối một tấc không rời, hắn sẽ hoài nghi Hoàng đế đã sớm tự lấy cái thứ hành xác khó chịu y ra rồi.
Bởi vì cấm đi lại ban đêm, trên đường sớm chỉ còn lác đác vài người, và phu canh tẫn trách gõ mõ cầm canh quanh quẩn trong bóng đêm tĩnh lặng.
Phủ đệ của Ninh Bất Tịch cách Hoàng Cung không xa, hai người hồi cung vừa lúc đi ngang qua, Hoàng đế nhìn Phủ tướng quân thùng rỗng kêu to nhiều năm qua, chú ý tới Đại tướng quân bên cạnh đang cười tà ác, hận không thể một cước đem gã này đá vào, sau đó đốt phủ, diệt trừ đại hại cho thế gian, còn cho bản thân một ngày thanh tĩnh.
Chú ý tới “ánh nhìn” của Hoàng đế, Ninh đại tướng quân cũng quét mắt nhìn Phủ tướng quân nhiều năm chưa từng ở lại, đề nghị, “Trời ngày càng tối, hồi cung không tiện, không bằng Bệ hạ đêm nay ngủ lại phủ đệ của vi thần, thế nào?”
Hoàng đế nghĩ thầm, gã này ở trong cung đã cực kỳ càn rỡ, tới nhà hắn, chẳng phải là càng làm cho hắn muốn làm gì thì làm sao, tâm niệm vừa động, quả quyết từ chối, “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.”
“Ách, vi thần cũng chỉ có ý tốt, nếu bệ hạ còn có thể cử động được thì…”
Lời nói còn lại tự động biến mất trước ánh mắt giết người của Hoàng đế, được rồi, khó có lúc hắn ân cần săn sóc, cũng không cần phải khách khí vậy chứ.
Cửa cung đã đóng, nhưng đối với Ninh đại tướng quân thân là võ lâm cao thủ mà nói, là không thành vấn đề, Hoàng đế tạm thời lại không muốn để người khác biết mình mang tuyệt thế võ công, cho nên tùy ý để Đại tướng quân ôm cả hông y, sử xuất khinh công, nhảy lên đầu tường, lại nhẹ nhàng bay xuống.
Lúc bay lên cùng lúc rơi xuống đất, Hoàng đế chỉ cảm thấy viên trân châu trong cơ thể trên dưới di chuyển hai cái, lúc chạy loạn còn đúng lúc chạm phải điểm chết người, vì vậy khí lực toàn thân mất hết, Hoàng đế sắc mặt đỏ bừng, cũng không đứng vững được.
Ninh đại tướng quân nhìn chằm chằm vào Hoàng đế, trong lòng thầm vui, đứng chờ Hoàng đế cầu cứu, một lát sau, đành phải thất vọng.
Chỉ thấy Hoàng đế cố sức vịn tường đứng vững, tuy thở gấp dồn dập nhưng ngữ điệu vẫn trầm ổn như trước, bình tĩnh nói, “Đêm nay ánh trăng không tệ, phong cảnh nơi này rất tốt, Trẫm có ý suốt đêm ở chỗ này ngắm trăng, chức trách hộ tống của Đại tướng quân đã hết, có thể yên tâm hồi phủ.”
Lúc này, ánh trăng biến mất sau tầng mây, nơi hai người đang đứng là chỗ cuối cùng vắng vẻ nhất Ngự hoa viên, cách mấy trăm bước nữa, chính là lãnh cung, âm phong bi ai, oán khí nồng đậm.
Vào lúc này, ở loại địa phương này ngắm trăng???
Ninh Bất Tịch câm nín. Lười tranh luận với Hoàng đế, chặn ngang ôm lấy vua một nước rõ ràng đã sớm nhịn không được mà vẫn còn cậy mạnh, cất bước đến dục trì Triêu Dương Điện.
Trong dục trì, hơi nóng bao phủ, Đại tướng quân cởi áo vải xuống, đứng dậy tắm rửa, Hoàng đế vẫn đứng ở bên cạnh không nhúc nhích.
Nhìn ra Hoàng đế khó xử, Ninh Bất Tịch ôn nhu nói: “Ta giúp ngươi lấy ra! Để ở bên trong không khó chịu sao?”
Đương nhiên khó chịu, nhưng nghĩ đến ngón tay nam nhân lại một lần nữa đưa vào, Hoàng đế càng thêm khó tiếp nhận, vì vậy lắc đầu.
“Hóa ra ngươi thích mang thứ đó trong cơ thể?” Đại tướng quân bị cự tuyệt diễn cảm vô cùng kinh ngạc, “Thật ra cũng đáng thử một lần, nói không chừng tư vị càng mới lạ.”
“…”
Trầm mặc nửa ngày, Hoàng đế rốt cục nhịn không được rống to một tiếng, “Họ Ninh khốn kiếp, ngươi không được quá đáng.”
“Ha ha ha ha ha…” Trong dục trì sương khói mông lung Ninh đại tướng quân cười sảng khoái, thật lâu không dứt.
Trong Triêu Dương Điện, xuân sắc vô cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook