Thấm thoát ba ngày miễn triều đã qua, có nên tiếp tục chinh chiến Bắc Di hay không, lại một lần nữa được đưa lên triều nghị sự.
Trên điện Kim Loan, quần thần vẫn còn đang tranh luận. Trong đó đặc biệt là Mẫn Vương thế tử Yến Mông và Lễ bộ Thượng Thư Vũ Văn Oát kịch liệt phản đối việc lui binh.
Hoàng đế trong lúc miễn triều, đã nhận hơn mười tấu chương của Vũ Văn Thượng Thư, yêu cầu trừng trị Ninh Bất Tịch tự tiện thu binh.
Yến Mông tuy là thế tử, nhưng suy cho cùng cũng không phải quan viên triều đình, không thể danh chính ngôn thuận dâng thư nghị luận quốc chính, nhưng sau lưng hắn là Mẫn Vương đứng đầu sáu phiên, Hoàng đế đối với thế lực của Mẫn Vương ít nhiều cũng có chút kiêng kị, đương nhiên cũng thể thờ ơ với thể tử là hắn.
“Bắc Nguỵ trước kia hành thích Tiên đế, Bệ hạ khoan dung không truy cứu, nhưng đám người kia không biết hối cải, mười năm nay nhiều lần xuất binh, quấy nhiễu biên cảnh nước ta. Trấn quốc tướng quân dũng mãnh thiện chiến, khiến đám bại trận kia nằm rạp dưới núi, theo lý nên thừa thắng truy kích, diệt đi chủ lực của chúng, khiến bọn chúng mất đi sĩ khí. Mặc dù không thể một kích diệt hết Vương triều Bắc Di, thay Tiên đế rửa sạch mối hận này, nhưng nếu chúng ta tiếp tục tiến công, sẽ khiến cho bọn chúng không dám khởi binh nữa.
Nay trong lúc chiến sự giằng co, Đại tướng quân không những không nghĩ ra kế sách chống lại Bắc Di, trái lại còn kháng chỉ về kinh thỉnh hòa, khiến cho mười vạn binh sĩ ở băng tuyết chịu ngày đông giá rét, đóng băng ở Thiên Sơn, phó mặc tâm huyết triều đình nhiều năm chống lại Bắc di. Chuyện lần này đã phụ ý ân sủng của bệ hạ, còn các tướng sĩ chịu rét anh dũng chiến đấu, Đại tướng quân sao lại muốn an ổn mà khư khư cố chấp?”
Vũ Văn Oát thần tình căm phẫn, thao thao bất tuyệt, đem nội dung trên tấu chương hắn viết đọc trôi chảy, sau khi thuật lại khóe mắt như muốn nứt ra, một bộ dáng ngay bây giờ ta có thể lập tức xông lên liều mạng với loạn thần tặc tử Ninh Bất Tịch.
Hoàng đế trong lòng âm thầm bội phục, Vũ Văn Oát quá tài năng, quá tài hoa, diễn quá sâu, y ngày thường thật sự đã xem thường Lễ bộ Thượng thư này rồi.
“Thiên Sơn gần đất phong của Mẫn Vương nhất, Yến thế tử đối với việc này có cao kiến gì?” Hoàng đế thông cảm với vẻ mặt nín nhịn của Yến Mông, bị cướp lời rất buồn bực nha, nên y chủ động cho cơ hội.
“Bệ hạ.” Yến Mông thở dài một cái, rốt cục đã có cơ hội lên tiếng, lập tức lấy tâm thư đã nhét trong cổ họng từ lâu móc ra, “Thần cùng gia phụ mặc dù đời đời ở phía nam Thiên Sơn, nhưng không một ngày dám quên đền đáp triều đình cùng Bệ hạ. Mười năm trước Tiên hoàng băng hà, gia phụ gào khóc ba ngày đến bất tỉnh, lúc tỉnh lại, đã thề viết: “Tộc Yến thị ta, đời đời chịu Hoàng ân, không thể không báo, tặc tử Bắc Nguỵ tặc mưu hại tiên đế, thù này không đội trời chung, ta nhất định sẽ không quên.” Thần lĩnh mệnh của gia phụ, ngày đêm suy nghĩ, mưu đồ báo thù, lấy tuyết rửa nỗi nhục quốc thể. Gian khổ trong lúc đó, không ai hiểu được. Vi thần không cam lòng mười năm vất vả cực nhọc, lại bị hủy trong tay Trấn quốc tướng quân, kính xin bệ hạ làm chủ, trị Ninh Bất Tịch tội ngộ quốc[1], thu lại binh quyền, vi thần tiếp nhận, thanh trừ Bắc Di, lấy thủ cấp Bắc Nguỵ Vương bái tế Tiên đế.”
[1] ngộ quốc: “ngộ” – sai lầm, nhầm, bỏ lỡ. Ý đây có lẽ là nói bạn Ninh khiến thằng kia bỏ lỡ cơ hội chiến đấu.
Kiên nhẫn nghe xong, Hoàng đế nỗ lực kiềm chế xúc động trợn trắng mắt, Yến thế tử này da mặt quá dày, vậy mà lại có bản lĩnh đem chuyện phụ tử bọn họ bí mật luyện binh mười năm, khuếch trương thế lực, thực hiện mưu đồ Vương vị thành đại nghĩa báo thù cho Tiên đế đến danh chính ngôn thuận. Buổi nói chuyện này khiến Hoàng đế cảm thấy bản thân giống như kẻ đần độn lại vô năng, còn là đứa con bất hiếu.
Nhìn nhìn lại Ninh Bất Tịch, đang bày ra vẻ mặt “Cho dù ngươi thiên ngôn vạn ngữ, niệm vỡ mồm, ta muốn lui binh, ngươi có thể làm khó dễ được ta?”, trong lòng Hoàng đế liền một trận vô lực.
Mặc dù đã sớm quyết định chủ ý lui binh, nhưng ở trước mặt triều thần, vì duy trì hình tượng vô năng như ngày thường, Hoàng đế vẫn phải theo thường lệ lần lượt hỏi ý các thần tử khác.
Kết quả có được cùng chuyện đã lường trước đại để giống nhau, đại bộ phận triều thần đều không muốn đắc tội song phương, không phải lập lờ, thì chính là cung kính bệ hạ thánh tài.
Ngoại trừ Tiết Khải Chi, hắn không có bình luận về trận chiến này, chỉ là thản nhiên trình bày, “Tây Bộ năm trước thất thu, trên đường vận chuyển quân lương dân phu đã tiêu hao một phần lớn, lặn lội đường xa đưa đến trong quân thì nhiều nhất chỉ còn lại một nửa, cho nên lương thực trước mắt căng thẳng.”
Nói xong, khom người với Hoàng đế, tỏ vẻ hắn trợ giúp bất lực xin tạ lỗi, tiếp theo ngẩng đầu, nhìn Ninh đại tướng quân cười ấm áp biểu đạt lòng biết ơn.
Nụ cười này mặc dù là đối với Ninh Bất Tịch, nhưng hiện tại triều thần đang đồng thời nhìn về phía hắn, tất cả như được tắm gió xuân.
Tiết Khải Chi nói quân lương căng thẳng là tình hình thực tế, cho nên Yến Mông cùng Vũ Văn Oát cũng không mở miệng phản bác.
Hoàng đế gật đầu, tỏ vẻ sẽ xem xét ý kiến Tiết gia, tiếp theo đem ánh mắt trưng cầu ý kiến quẳng đến hướng “Không yêu mỹ nhân yêu công danh” Hình bộ thượng thư —— Mặc Hàn, chờ hắn lên tiếng đánh vỡ cục diện bế tắc này.
Mặc Thượng Thư quả nhiên không phụ nguyện vọng, chỉ thấy hắn kính cẩn hành lễ nói, “Vi thần đồng ý với Vũ Văn Thượng Thư cùng Yến thế tử, thù của Tiên đế, nhất định phải báo.”
Vũ Văn Oát cùng Yến Mông mặt lộ vẻ vui mừng, Hoàng đế cũng âm thầm vui mừng, tiểu tử Mặc Hàn này rốt cục đã tiến bộ rồi, biết phải dục dương tiên ức [2], không uổng công lúc y phê tấu chương Hình bộ cố ý viết nhiều hơn một chút.
[2] Có thể hiểu như vầy, trước khi vào nội dung chính của bài văn, thì mở bài mình nói lan man tí, như giới thiệu rồi sau đó vào đề. Chắc vậy ==!
Vẻ mặt tuấn mỹ của Mặc Thượng Thư vẫn như ngày thường không chút thay đổi: “Nhưng là, quân binh của Trấn quốc tướng quân chinh chiến nhiều năm, đã vô cùng kiệt sức, vi thần cho rằng, dùng quân đội đã kiệt sức này thủ vững Thiên Sơn một năm nay không bại mà thắng, đã là cực hạn. Nay lao sư tập xa đã lâu, tình hình quân lương lại căng thẳng, tái chiến Bắc Di đúng là không khôn ngoan.”
Quần thần nghe vậy dưới đáy lòng âm thầm gật đầu, đây là lời bọn họ muốn nói lại không dám nói ra khỏi miệng.
Yến Mông cùng Vũ Văn Oát khẽ biến sắc, dưới đáy lòng mắng to Mặc Hàn nhiều chuyện, đang muốn mở miệng, Mặc Hàn lại chuyển gió lần thứ hai, ngăn cản ý đồ bọn họ.
Chỉ thấy khuôn mặt lạnh như băng của Mặc Thượng Thư, hoàn toàn lấy ngữ khí luận sự nói, “Thù của Tiên đế, không thể quên, lòng trung quân của phụ tử Mẫn Vương thật khiến người khác cảm phục.” Gương mặt lạnh như băng hiện ra chút ấm áp nhìn về phía Yến Mông, cánh tay chắp phía sau nổi cả da gà, thầm nghĩ hổ thẹn, vừa rồi gió lớn quá.
“Vi thần cho là, theo tình hình thực tế trước mắt, Bệ hạ thực nghi ý lui binh của Trấn quốc tướng quân, sửa đổi hạ chỉ cho Mẫn Vương phụ tử, lệnh cho hai người xuất binh đánh Bắc Nguỵ, thẳng vào Vương Đình Bắc Di, bồi thường cho chí lớn nhiều năm muốn báo thù rửa nhục cho Tiên đế.”
Nói xong một hơi, nghiêng mắt nhìn Yến thế tử cùng Vũ Văn Thượng Thư, nhưng hai người đã lâm vào trạng thái hóa đá, giống như không hiểu vì sao nghị sự cuối cùng lại đảo về hướng này.
Hoàng đế thấy chuyển biến tốt, thừa dịp Yến Mông cùng Vũ Văn Oát chưa hoàn hồn nhanh miệng nói, “Mặc khanh nói rất hay, rất hợp ý Trẫm, hữu ti hà tại, lập tức ra chỉ, Mẫn Vương phụ tử không quên quốc sỉ, sẵn sàng ra trận, công tại triều đình, dẫn năm vạn binh mã đánh Bắc Di…”
“Bệ hạ…” Yến Mông rốt cục hoàn hồn, nhịn không được nói, “Thần…”
“Khanh có gì muốn nói? Cứ nói đừng ngại, không lẽ là làm trò thần trước mặt Trẫm, Hiền phụ tử sẵn sàng ra trận nhiều năm, không phải suy nghĩ cho thù của Tiên đế mà là có ý mưu phản đi? Ha ha.”
Hoàng đế ngoài mặt trêu chọc, ngữ điệu thoải mái, nhưng Yến thế tử nghe vào tai liền ướt đẫm mồ hôi, danh tiếng tạo phản này, chính là trăm triệu lần không thể nhận.
“Thần… Tuân chỉ.” Yến Mông tình thế bức bách, đành phải yên lặng lui ra, nhưng ngữ khí lại cứng nhắc.
Dưới ánh trăng đan xen, vạn vật trong tĩnh lặng, bên trong phủ Mẫn Vương thế tử, đèn đuốc lại sáng như ban ngày.
Yến thế tử lửa giận ngút trời ném vỡ bình hoa cổ sứ thanh từ [3]: “Tên Mặc Hàn chết tiệt, dám phá hủy đại sự của thế tử ta, tốt nhất là cẩn thẩn đừng để rơi vào tay Yến Mông ta, Hình bộ thượng thư phải không? Một ngày nào đó bản thế tử sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị hình cụ.”
[3] thanh từ: men xanh
Mắng xong vẫn còn chưa hết giận, vung tay, trà cụ trên bàn trà bị hất bay xuống đất.
Trong tiếng vỡ, một thanh âm già nua vang lên, “Dừng tay, Mông nhi, còn muốn để khách quý chê cười bao lâu nữa?”
Diện mục nghiêm tuấn [4], lão cau mày, bắt lấy bả vai Yến Mông, năm ngón tay dùng lực, người bị nắm không thể động đậy chút nào, đành phải biết điều nghe lời, “Vâng, Phụ vương.”
[4] nghiêm túc, nghiêm khắc
“Bái kiến Mẫn Vương.” Nguyên bản đang tĩnh tọa uống trà một bên Vũ Văn Oát từ trên ghế đứng lên, cung kính hướng lão giả hành lễ.
“Ha ha, Vũ Văn Thượng Thư không cần khách khí, đều là người trong nhà, tiểu khuyển hành động theo cảm tính, khiến Thượng Thư đại nhân chê cười.”
“Chân tính của Thế tử, tại hạ thật có chút hâm mộ, nói thật lòng, hiện giờ đang ở trong thế tử phủ nên ta không dám càn rỡ, nhưng vừa rồi ta cũng muốn phát tiết một phen, chỉ sợ sẽ đập hết trăm bình hoa cổ, ha ha ha ha ~ “
“Ha ha ha ha…” Mẫn Vương cũng cười to một trận, “Thượng Thư đại nhân không ngại cứ đập, đập phá cả gian phòng cũng không sao, chút tổn thất ấy bổn vương sẽ lo hết.”
“Vương gia khách khí, xin hỏi vị này chính là?”
Nam nhân đứng phía sau Mẫn Vương có khí chất cao quý, vẻ mặt ôn hòa nghe Mẫn Vương và Vũ Văn Oát hàn huyên với nhau, đợi đến khi mình rốt cục được hai người chú ý tới, nụ cười càng thêm rực rỡ, “Tại hạ Nam Tề Mộ Dung Hồng.”
Nghe được hai chữ Nam Tề, sắc mặt Vũ Văn Oát khẽ biến một chút, ngay sau đó bày ra một nụ cười mất tự nhiên về phía Mẫn Vương, “Vương gia, ngài xướng thế nào đây?”
“Ha ha, Vũ Văn Thượng Thư không cần kinh ngạc, khuyển tử không phải mới vừa tiếp thánh chỉ trên điện Kim Loan, cần dẹp yên Bắc Di sao? Việc lần này nếu không có Nam Tề tương trợ, sao có thể thành công? Đương lúc Hồng điện hạ tới phủ đệ tiểu khuyển, cơ hội liên minh trời ban cho này sao có thể bỏ qua?”
“Này…” Vũ Văn Oát có chút do dự, “Vương gia đã suy nghĩ thoả đáng hay chưa?”
Nam Tề tuy nhiều năm bất động không khai chiến, nhưng dù sao cũng là nước địch, lén liên lạc, nếu bị tra ra, tội mưu phản tuyệt đối trốn không thoát. Đổi lại góc độ, giả sử nương theo thế lực đối phương may mắn thành công, đến lúc đó thỉnh thần thì dễ tiễn thần thì khó, cũng là vấn đề.
“Vũ Văn Thượng Thư nói đùa.” Mẫn Vương điều chỉnh sắc mặt, lộ vẻ hung ác, “Chuyện tấn công Bắc Di, bệ hạ có từng suy nghĩ lo lắng cho phụ tử ta?”
Cái gọi là vua muốn thần chết, thần không thể không chết, huống chi là xuất chinh? Mẫn Vương nhiều năm qua lòng không phục, Vũ Văn Oát thầm than Hoàng đế lần này đã đi sai nước cờ, quá vội vàng.
Con chó nóng nảy, rồi sẽ nhảy tường!
Vũ Văn Oát suy đi nghĩ lại, cẩn thận mở miệng, “Vương gia có nguyện nghe tại hạ nói một lời?”
“Thượng Thư đại nhân mời nói.”
“Thiết nghĩ, mười vạn đại quân của Ninh Bất Tịch nếu quay về kinh, đối với phụ tử hai người mà nói, xác thật là chuyện may mắn?”
“Đại nhân sao lại nói lời ấy?” Mẫn Vương hiển nhiên cũng không ủng hộ.
“Xin hỏi Vương gia, Thiên Sơn cách đất phong của Vương gia, lộ trình bao nhiêu?”
“Khoái mã chỉ cần ba ngày.”
“Trong đất phong Vương gia đóng quân bao nhiêu?”
Ngừng lại một chút, thấy Mẫn Vương trầm ngâm không đáp, Vũ Văn Oát lập tức đổi lời, “Tại hạ đi quá giới hạn, thỉnh Vương gia suy nghĩ, lúc đó phụ tử hai người không có ở đất phong, nếu Ninh Bất Tịch tự ý cùng man di giảng hoà, liên quân tấn công Vương gia, phần thắng sẽ như thế nào?”
Giả dạng thành quản gia Mẫn Vương cả kinh, theo bản năng túm chặt vai nhi tử, đau đến mức Yến Mông liên tục hít không khí.
“Đa tạ Thượng Thư đại nhân chỉ điểm, bổn vương lập tức trở về đất phong để ngừa phát sinh biến cố, tiểu khuyển ở Kinh thành còn làm phiền đại nhân chiếu cố nhiều hơn.”
“Vương gia không cần phải khách khí, là thân khuyễn mã lao [4].” Vũ Văn Oát khẽ khom người, khóe miệng xẹt qua nụ cười như ý.
[4] thân làm chó làm ngựa, kẻ dưới tự xưng với bề trên
“Vậy Hồng điện hạ, chuyện kết minh xin thỉnh bàn sau, chờ lão hủ bình xong việc nhà, chúng ta tiếp tục bàn bạc.”
Mộ Dung Hồng phong độ rất tốt, dù bị từ chối ngay mặt mà vẫn cười chân thành như trước, “Không vội, tương lai còn dài, sắc trời đã muộn, quấy rầy Vương gia đã lâu, bổn vương đi trước, nếu có cơ hội xin mời Vương gia đến Nam Tề làm khách mấy ngày, thưởng thức trà thơm đặc hữu miền Nam ta.”
“Nhất định nhất định.” Mẫn Vương Hiển không yên lòng, “Hồng điện hạ đi hảo.”
Bóng đêm chìm dần, Mộ Dung Hồng vì tránh giờ giới nghiêm chọn đường nhỏ quay về chỗ ở, mặc dù bước đầu kế hoạch đã thất bại nhưng không nổi giận chút nào, vừa đi vừa nói thầm, “Thú vị, Vũ Văn Oát này, rốt cuộc là người của thế lực nào?”
Trên điện Kim Loan, quần thần vẫn còn đang tranh luận. Trong đó đặc biệt là Mẫn Vương thế tử Yến Mông và Lễ bộ Thượng Thư Vũ Văn Oát kịch liệt phản đối việc lui binh.
Hoàng đế trong lúc miễn triều, đã nhận hơn mười tấu chương của Vũ Văn Thượng Thư, yêu cầu trừng trị Ninh Bất Tịch tự tiện thu binh.
Yến Mông tuy là thế tử, nhưng suy cho cùng cũng không phải quan viên triều đình, không thể danh chính ngôn thuận dâng thư nghị luận quốc chính, nhưng sau lưng hắn là Mẫn Vương đứng đầu sáu phiên, Hoàng đế đối với thế lực của Mẫn Vương ít nhiều cũng có chút kiêng kị, đương nhiên cũng thể thờ ơ với thể tử là hắn.
“Bắc Nguỵ trước kia hành thích Tiên đế, Bệ hạ khoan dung không truy cứu, nhưng đám người kia không biết hối cải, mười năm nay nhiều lần xuất binh, quấy nhiễu biên cảnh nước ta. Trấn quốc tướng quân dũng mãnh thiện chiến, khiến đám bại trận kia nằm rạp dưới núi, theo lý nên thừa thắng truy kích, diệt đi chủ lực của chúng, khiến bọn chúng mất đi sĩ khí. Mặc dù không thể một kích diệt hết Vương triều Bắc Di, thay Tiên đế rửa sạch mối hận này, nhưng nếu chúng ta tiếp tục tiến công, sẽ khiến cho bọn chúng không dám khởi binh nữa.
Nay trong lúc chiến sự giằng co, Đại tướng quân không những không nghĩ ra kế sách chống lại Bắc Di, trái lại còn kháng chỉ về kinh thỉnh hòa, khiến cho mười vạn binh sĩ ở băng tuyết chịu ngày đông giá rét, đóng băng ở Thiên Sơn, phó mặc tâm huyết triều đình nhiều năm chống lại Bắc di. Chuyện lần này đã phụ ý ân sủng của bệ hạ, còn các tướng sĩ chịu rét anh dũng chiến đấu, Đại tướng quân sao lại muốn an ổn mà khư khư cố chấp?”
Vũ Văn Oát thần tình căm phẫn, thao thao bất tuyệt, đem nội dung trên tấu chương hắn viết đọc trôi chảy, sau khi thuật lại khóe mắt như muốn nứt ra, một bộ dáng ngay bây giờ ta có thể lập tức xông lên liều mạng với loạn thần tặc tử Ninh Bất Tịch.
Hoàng đế trong lòng âm thầm bội phục, Vũ Văn Oát quá tài năng, quá tài hoa, diễn quá sâu, y ngày thường thật sự đã xem thường Lễ bộ Thượng thư này rồi.
“Thiên Sơn gần đất phong của Mẫn Vương nhất, Yến thế tử đối với việc này có cao kiến gì?” Hoàng đế thông cảm với vẻ mặt nín nhịn của Yến Mông, bị cướp lời rất buồn bực nha, nên y chủ động cho cơ hội.
“Bệ hạ.” Yến Mông thở dài một cái, rốt cục đã có cơ hội lên tiếng, lập tức lấy tâm thư đã nhét trong cổ họng từ lâu móc ra, “Thần cùng gia phụ mặc dù đời đời ở phía nam Thiên Sơn, nhưng không một ngày dám quên đền đáp triều đình cùng Bệ hạ. Mười năm trước Tiên hoàng băng hà, gia phụ gào khóc ba ngày đến bất tỉnh, lúc tỉnh lại, đã thề viết: “Tộc Yến thị ta, đời đời chịu Hoàng ân, không thể không báo, tặc tử Bắc Nguỵ tặc mưu hại tiên đế, thù này không đội trời chung, ta nhất định sẽ không quên.” Thần lĩnh mệnh của gia phụ, ngày đêm suy nghĩ, mưu đồ báo thù, lấy tuyết rửa nỗi nhục quốc thể. Gian khổ trong lúc đó, không ai hiểu được. Vi thần không cam lòng mười năm vất vả cực nhọc, lại bị hủy trong tay Trấn quốc tướng quân, kính xin bệ hạ làm chủ, trị Ninh Bất Tịch tội ngộ quốc[1], thu lại binh quyền, vi thần tiếp nhận, thanh trừ Bắc Di, lấy thủ cấp Bắc Nguỵ Vương bái tế Tiên đế.”
[1] ngộ quốc: “ngộ” – sai lầm, nhầm, bỏ lỡ. Ý đây có lẽ là nói bạn Ninh khiến thằng kia bỏ lỡ cơ hội chiến đấu.
Kiên nhẫn nghe xong, Hoàng đế nỗ lực kiềm chế xúc động trợn trắng mắt, Yến thế tử này da mặt quá dày, vậy mà lại có bản lĩnh đem chuyện phụ tử bọn họ bí mật luyện binh mười năm, khuếch trương thế lực, thực hiện mưu đồ Vương vị thành đại nghĩa báo thù cho Tiên đế đến danh chính ngôn thuận. Buổi nói chuyện này khiến Hoàng đế cảm thấy bản thân giống như kẻ đần độn lại vô năng, còn là đứa con bất hiếu.
Nhìn nhìn lại Ninh Bất Tịch, đang bày ra vẻ mặt “Cho dù ngươi thiên ngôn vạn ngữ, niệm vỡ mồm, ta muốn lui binh, ngươi có thể làm khó dễ được ta?”, trong lòng Hoàng đế liền một trận vô lực.
Mặc dù đã sớm quyết định chủ ý lui binh, nhưng ở trước mặt triều thần, vì duy trì hình tượng vô năng như ngày thường, Hoàng đế vẫn phải theo thường lệ lần lượt hỏi ý các thần tử khác.
Kết quả có được cùng chuyện đã lường trước đại để giống nhau, đại bộ phận triều thần đều không muốn đắc tội song phương, không phải lập lờ, thì chính là cung kính bệ hạ thánh tài.
Ngoại trừ Tiết Khải Chi, hắn không có bình luận về trận chiến này, chỉ là thản nhiên trình bày, “Tây Bộ năm trước thất thu, trên đường vận chuyển quân lương dân phu đã tiêu hao một phần lớn, lặn lội đường xa đưa đến trong quân thì nhiều nhất chỉ còn lại một nửa, cho nên lương thực trước mắt căng thẳng.”
Nói xong, khom người với Hoàng đế, tỏ vẻ hắn trợ giúp bất lực xin tạ lỗi, tiếp theo ngẩng đầu, nhìn Ninh đại tướng quân cười ấm áp biểu đạt lòng biết ơn.
Nụ cười này mặc dù là đối với Ninh Bất Tịch, nhưng hiện tại triều thần đang đồng thời nhìn về phía hắn, tất cả như được tắm gió xuân.
Tiết Khải Chi nói quân lương căng thẳng là tình hình thực tế, cho nên Yến Mông cùng Vũ Văn Oát cũng không mở miệng phản bác.
Hoàng đế gật đầu, tỏ vẻ sẽ xem xét ý kiến Tiết gia, tiếp theo đem ánh mắt trưng cầu ý kiến quẳng đến hướng “Không yêu mỹ nhân yêu công danh” Hình bộ thượng thư —— Mặc Hàn, chờ hắn lên tiếng đánh vỡ cục diện bế tắc này.
Mặc Thượng Thư quả nhiên không phụ nguyện vọng, chỉ thấy hắn kính cẩn hành lễ nói, “Vi thần đồng ý với Vũ Văn Thượng Thư cùng Yến thế tử, thù của Tiên đế, nhất định phải báo.”
Vũ Văn Oát cùng Yến Mông mặt lộ vẻ vui mừng, Hoàng đế cũng âm thầm vui mừng, tiểu tử Mặc Hàn này rốt cục đã tiến bộ rồi, biết phải dục dương tiên ức [2], không uổng công lúc y phê tấu chương Hình bộ cố ý viết nhiều hơn một chút.
[2] Có thể hiểu như vầy, trước khi vào nội dung chính của bài văn, thì mở bài mình nói lan man tí, như giới thiệu rồi sau đó vào đề. Chắc vậy ==!
Vẻ mặt tuấn mỹ của Mặc Thượng Thư vẫn như ngày thường không chút thay đổi: “Nhưng là, quân binh của Trấn quốc tướng quân chinh chiến nhiều năm, đã vô cùng kiệt sức, vi thần cho rằng, dùng quân đội đã kiệt sức này thủ vững Thiên Sơn một năm nay không bại mà thắng, đã là cực hạn. Nay lao sư tập xa đã lâu, tình hình quân lương lại căng thẳng, tái chiến Bắc Di đúng là không khôn ngoan.”
Quần thần nghe vậy dưới đáy lòng âm thầm gật đầu, đây là lời bọn họ muốn nói lại không dám nói ra khỏi miệng.
Yến Mông cùng Vũ Văn Oát khẽ biến sắc, dưới đáy lòng mắng to Mặc Hàn nhiều chuyện, đang muốn mở miệng, Mặc Hàn lại chuyển gió lần thứ hai, ngăn cản ý đồ bọn họ.
Chỉ thấy khuôn mặt lạnh như băng của Mặc Thượng Thư, hoàn toàn lấy ngữ khí luận sự nói, “Thù của Tiên đế, không thể quên, lòng trung quân của phụ tử Mẫn Vương thật khiến người khác cảm phục.” Gương mặt lạnh như băng hiện ra chút ấm áp nhìn về phía Yến Mông, cánh tay chắp phía sau nổi cả da gà, thầm nghĩ hổ thẹn, vừa rồi gió lớn quá.
“Vi thần cho là, theo tình hình thực tế trước mắt, Bệ hạ thực nghi ý lui binh của Trấn quốc tướng quân, sửa đổi hạ chỉ cho Mẫn Vương phụ tử, lệnh cho hai người xuất binh đánh Bắc Nguỵ, thẳng vào Vương Đình Bắc Di, bồi thường cho chí lớn nhiều năm muốn báo thù rửa nhục cho Tiên đế.”
Nói xong một hơi, nghiêng mắt nhìn Yến thế tử cùng Vũ Văn Thượng Thư, nhưng hai người đã lâm vào trạng thái hóa đá, giống như không hiểu vì sao nghị sự cuối cùng lại đảo về hướng này.
Hoàng đế thấy chuyển biến tốt, thừa dịp Yến Mông cùng Vũ Văn Oát chưa hoàn hồn nhanh miệng nói, “Mặc khanh nói rất hay, rất hợp ý Trẫm, hữu ti hà tại, lập tức ra chỉ, Mẫn Vương phụ tử không quên quốc sỉ, sẵn sàng ra trận, công tại triều đình, dẫn năm vạn binh mã đánh Bắc Di…”
“Bệ hạ…” Yến Mông rốt cục hoàn hồn, nhịn không được nói, “Thần…”
“Khanh có gì muốn nói? Cứ nói đừng ngại, không lẽ là làm trò thần trước mặt Trẫm, Hiền phụ tử sẵn sàng ra trận nhiều năm, không phải suy nghĩ cho thù của Tiên đế mà là có ý mưu phản đi? Ha ha.”
Hoàng đế ngoài mặt trêu chọc, ngữ điệu thoải mái, nhưng Yến thế tử nghe vào tai liền ướt đẫm mồ hôi, danh tiếng tạo phản này, chính là trăm triệu lần không thể nhận.
“Thần… Tuân chỉ.” Yến Mông tình thế bức bách, đành phải yên lặng lui ra, nhưng ngữ khí lại cứng nhắc.
Dưới ánh trăng đan xen, vạn vật trong tĩnh lặng, bên trong phủ Mẫn Vương thế tử, đèn đuốc lại sáng như ban ngày.
Yến thế tử lửa giận ngút trời ném vỡ bình hoa cổ sứ thanh từ [3]: “Tên Mặc Hàn chết tiệt, dám phá hủy đại sự của thế tử ta, tốt nhất là cẩn thẩn đừng để rơi vào tay Yến Mông ta, Hình bộ thượng thư phải không? Một ngày nào đó bản thế tử sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị hình cụ.”
[3] thanh từ: men xanh
Mắng xong vẫn còn chưa hết giận, vung tay, trà cụ trên bàn trà bị hất bay xuống đất.
Trong tiếng vỡ, một thanh âm già nua vang lên, “Dừng tay, Mông nhi, còn muốn để khách quý chê cười bao lâu nữa?”
Diện mục nghiêm tuấn [4], lão cau mày, bắt lấy bả vai Yến Mông, năm ngón tay dùng lực, người bị nắm không thể động đậy chút nào, đành phải biết điều nghe lời, “Vâng, Phụ vương.”
[4] nghiêm túc, nghiêm khắc
“Bái kiến Mẫn Vương.” Nguyên bản đang tĩnh tọa uống trà một bên Vũ Văn Oát từ trên ghế đứng lên, cung kính hướng lão giả hành lễ.
“Ha ha, Vũ Văn Thượng Thư không cần khách khí, đều là người trong nhà, tiểu khuyển hành động theo cảm tính, khiến Thượng Thư đại nhân chê cười.”
“Chân tính của Thế tử, tại hạ thật có chút hâm mộ, nói thật lòng, hiện giờ đang ở trong thế tử phủ nên ta không dám càn rỡ, nhưng vừa rồi ta cũng muốn phát tiết một phen, chỉ sợ sẽ đập hết trăm bình hoa cổ, ha ha ha ha ~ “
“Ha ha ha ha…” Mẫn Vương cũng cười to một trận, “Thượng Thư đại nhân không ngại cứ đập, đập phá cả gian phòng cũng không sao, chút tổn thất ấy bổn vương sẽ lo hết.”
“Vương gia khách khí, xin hỏi vị này chính là?”
Nam nhân đứng phía sau Mẫn Vương có khí chất cao quý, vẻ mặt ôn hòa nghe Mẫn Vương và Vũ Văn Oát hàn huyên với nhau, đợi đến khi mình rốt cục được hai người chú ý tới, nụ cười càng thêm rực rỡ, “Tại hạ Nam Tề Mộ Dung Hồng.”
Nghe được hai chữ Nam Tề, sắc mặt Vũ Văn Oát khẽ biến một chút, ngay sau đó bày ra một nụ cười mất tự nhiên về phía Mẫn Vương, “Vương gia, ngài xướng thế nào đây?”
“Ha ha, Vũ Văn Thượng Thư không cần kinh ngạc, khuyển tử không phải mới vừa tiếp thánh chỉ trên điện Kim Loan, cần dẹp yên Bắc Di sao? Việc lần này nếu không có Nam Tề tương trợ, sao có thể thành công? Đương lúc Hồng điện hạ tới phủ đệ tiểu khuyển, cơ hội liên minh trời ban cho này sao có thể bỏ qua?”
“Này…” Vũ Văn Oát có chút do dự, “Vương gia đã suy nghĩ thoả đáng hay chưa?”
Nam Tề tuy nhiều năm bất động không khai chiến, nhưng dù sao cũng là nước địch, lén liên lạc, nếu bị tra ra, tội mưu phản tuyệt đối trốn không thoát. Đổi lại góc độ, giả sử nương theo thế lực đối phương may mắn thành công, đến lúc đó thỉnh thần thì dễ tiễn thần thì khó, cũng là vấn đề.
“Vũ Văn Thượng Thư nói đùa.” Mẫn Vương điều chỉnh sắc mặt, lộ vẻ hung ác, “Chuyện tấn công Bắc Di, bệ hạ có từng suy nghĩ lo lắng cho phụ tử ta?”
Cái gọi là vua muốn thần chết, thần không thể không chết, huống chi là xuất chinh? Mẫn Vương nhiều năm qua lòng không phục, Vũ Văn Oát thầm than Hoàng đế lần này đã đi sai nước cờ, quá vội vàng.
Con chó nóng nảy, rồi sẽ nhảy tường!
Vũ Văn Oát suy đi nghĩ lại, cẩn thận mở miệng, “Vương gia có nguyện nghe tại hạ nói một lời?”
“Thượng Thư đại nhân mời nói.”
“Thiết nghĩ, mười vạn đại quân của Ninh Bất Tịch nếu quay về kinh, đối với phụ tử hai người mà nói, xác thật là chuyện may mắn?”
“Đại nhân sao lại nói lời ấy?” Mẫn Vương hiển nhiên cũng không ủng hộ.
“Xin hỏi Vương gia, Thiên Sơn cách đất phong của Vương gia, lộ trình bao nhiêu?”
“Khoái mã chỉ cần ba ngày.”
“Trong đất phong Vương gia đóng quân bao nhiêu?”
Ngừng lại một chút, thấy Mẫn Vương trầm ngâm không đáp, Vũ Văn Oát lập tức đổi lời, “Tại hạ đi quá giới hạn, thỉnh Vương gia suy nghĩ, lúc đó phụ tử hai người không có ở đất phong, nếu Ninh Bất Tịch tự ý cùng man di giảng hoà, liên quân tấn công Vương gia, phần thắng sẽ như thế nào?”
Giả dạng thành quản gia Mẫn Vương cả kinh, theo bản năng túm chặt vai nhi tử, đau đến mức Yến Mông liên tục hít không khí.
“Đa tạ Thượng Thư đại nhân chỉ điểm, bổn vương lập tức trở về đất phong để ngừa phát sinh biến cố, tiểu khuyển ở Kinh thành còn làm phiền đại nhân chiếu cố nhiều hơn.”
“Vương gia không cần phải khách khí, là thân khuyễn mã lao [4].” Vũ Văn Oát khẽ khom người, khóe miệng xẹt qua nụ cười như ý.
[4] thân làm chó làm ngựa, kẻ dưới tự xưng với bề trên
“Vậy Hồng điện hạ, chuyện kết minh xin thỉnh bàn sau, chờ lão hủ bình xong việc nhà, chúng ta tiếp tục bàn bạc.”
Mộ Dung Hồng phong độ rất tốt, dù bị từ chối ngay mặt mà vẫn cười chân thành như trước, “Không vội, tương lai còn dài, sắc trời đã muộn, quấy rầy Vương gia đã lâu, bổn vương đi trước, nếu có cơ hội xin mời Vương gia đến Nam Tề làm khách mấy ngày, thưởng thức trà thơm đặc hữu miền Nam ta.”
“Nhất định nhất định.” Mẫn Vương Hiển không yên lòng, “Hồng điện hạ đi hảo.”
Bóng đêm chìm dần, Mộ Dung Hồng vì tránh giờ giới nghiêm chọn đường nhỏ quay về chỗ ở, mặc dù bước đầu kế hoạch đã thất bại nhưng không nổi giận chút nào, vừa đi vừa nói thầm, “Thú vị, Vũ Văn Oát này, rốt cuộc là người của thế lực nào?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook