Lúc Ninh tướng quân tỉnh lại, đã là chạng vạng.

Theo quán tính lắc lắc tay phải, lại không ê ẩm tê dại như thường ngày, bỗng cảm thấy có chút kinh ngạc.

Bên cạnh một mảnh lạnh lẽo, hiển nhiên người bên gối rời đi đã lâu.

Thoáng chốc, trong lòng Ninh Bất Tịch lướt qua một cảm giác, phảng phất như có một vật trân quý nào đó bị hắn đánh rơi trong lúc lơ đãng, nếu không nhanh chóng tìm kiếm, chỉ sợ sẽ không bao giờ quay trở về nữa.

Dự cảm đột ngột đến, khiến hắn không hiểu sao tâm thần không yên, vì thế động tác mặc y phục liền nhanh hơn nhiều.

Rất nhanh, hậu quả nhiều ngày túng dục đã thể hiện ra, cho dù được gọi là thiên hạ đệ nhất cao thủ, có thể lực, cũng có giới hạn. Liên tục gây sức ép một đêm, cũng không có gì đáng ngại, nhưng khi lật người, thì rất nhiều chỗ kháng nghị.

Người đi tàn sát còn mệt mỏi đến thế này, vậy người bị tàn sát, nghĩ là biết ngay tình hình.

Nghĩ lại, Ninh Bất Tịch đối với Hoàng đế, vẫn còn có chút bội phục.

Hắn biết rõ chính mình cũng không có hạ thủ lưu tình, lấy những điểm mẫn cảm từ trước đến nay trên thân thể đối phương, chưa đến mấy lần y đã không chịu được, không thể tự chủ bắt đầu khóc, nhưng thật sự đúng như y nói trước đó, đến cuối cùng, cũng không cầu xin tha thứ.

Ninh Bất Tịch có một ý nghĩ kỳ quái, dường như nước mắt đó, không đơn thuần là vì đau đớn và khuất nhục mà chảy.

Trên người Lý Thừa Nghiệp, vĩnh viễn có một nơi hắn không thể chạm đến, lại đoán không ra nơi đó tồn tại điều gì. Ý nghĩ này khiến trong lòng Đại tướng quân rất không vui, cũng tự giác nhiều hơn một tầng lo âu.

Trên bàn cờ, có một phong thư chưa được dán kín, bên trong chỉ có bảy chữ ngắn ngủn: Có việc rời kinh, mười ngày về.

Nét mực nhẹ nhàng thẩm thấu.

Có thể thấy rõ người cầm bút viết không có lực, vả lại đã sớm ngày rời đi.

Lúc ngẩng đầu, cảm giác có gì đó không đúng, Ninh Bất Tịch cẩn thận suy nghĩ, mới tỉnh ngộ nguyên lai Thanh Tuyền Kiếm giắt ở đầu giường chẳng biết lúc nào đã bị người lấy đi.

Vì vậy Đại tướng quân nhịn không được nhỏ giọng nguyền rủa một tiếng: “Tôm chân mềm còn bày đặt học làm hiệp khách.”

Ngữ khí mắng mỏ khinh thường, giống hệt với ngày Nguyên tiêu đó, Hoàng đế oán thầm hắn cường đạo giả dạng thư sinh.

Nửa tháng trước, lúc Ninh đại tướng quân cải trang giả dạng, chạy về biên cảnh phương Nam bố trí, đã cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc, nếu như nói Mộ Dung Tần có ý xâm lấn, vậy vì sao chỉ đơn thuần gia tăng binh lực cùng vận chuyển lương thảo đến biên cảnh, mà không gia cố tường thành công sự?

Làm Thống soái tam quân, xuất binh trước, hơn phân nửa đều là chưa tiến đã lui, chưa thắng đã bại.

Này cùng hai chữ tin tưởng không có quan hệ, đơn thuần là vì ý đồ tạo đường lui cho chính mình và quân binh mà thôi, dù sao quân tướng luôn thắng cuối cùng không khỏi bại một lần, có thể đem thế thua sắp xếp ổn thỏa nhất, còn hơn là thắng mà thảm vô số.

Hoàng thất Nam Tề nội đấu kịch liệt, ngoại nhân cũng biết, Ninh tướng quân thật sự rất khó tin, trải qua vô số trận huyết tanh, có thể giẫm lên máu tươi ngồi lên ngôi vị Hoàng đế Mộ Dung Tần, lại làm chuyện lỗ mãng liều lĩnh này.

Trong mơ hồ, hắn đã biết lần này rời kinh có điều gì đó không ổn, hết thảy đều quá mức vô ý, lại như có ai cố ý sắp xếp, ý đồ điệu hổ ly sơn.

Quả nhiên, khi hắn cảm thấy không ổn vội vàng quay ngựa hồi kinh, thì có người chặn đường ngăn lại, bảo thay mặt huynh đệ trong Xích Diễm quân tới, nói mật lệnh của Hoàng đế, thừa dịp hắn đi vắng, âm thầm để đám người Lưu Dân Phụng Thiên và Trình Kỳ Minh đến Từ Châu chịu chết.

Lúc ấy hắn chỉ thấy người thông báo phi thường lạ mặt, nhưng thấy người đó cầm sợi dây chuyền mặt quạt mà Phụng Thiên thường đeo, nên cũng không lưu ý nhiều hơn, trực tiếp quay đầu ngựa chạy đến Từ Châu.

Hiện tại tỉnh táo, mới phát hiện điểm đáng ngờ:

Hắn từ Kinh thành quay về biên cảnh, một đường đều cải trang giả dạng, cả lộ trình ngoại trừ chính hắn, không một ai biết được, người thông báo làm sao biết được hướng đi của hắn mà chặn đường? Đó là thứ nhất.

Nếu là mật chỉ của Hoàng đế, không nói tới thánh chỉ này là cho Phụng Thiên và Lưu Dân hay không, nếu là mật chỉ, tại sao người thông báo lại biết được? Đó là thứ hai.

Đám người Phụng Thiên và Lưu Dân nếu biết rõ đến Từ Châu là chịu chết, thì sao còn có thể không…chút từ chối như thiêu thân lao đầu vào lửa? Nếu đã đi, tại sao còn muốn tìm người thông tri cho hắn, nhất định ngăn cản hắn, đó là thứ ba?

Cẩn thận ngẫm lại, các mắt xích quả nhiên sơ hở vô số.

Kỳ quái nhất là, tất cả những chuyện này nếu là người khác tính kế, vì sao Hoàng đế khi hắn hưng sư vấn tội, không mở miệng giải thích rõ ràng?

Đại tướng quân trăm mối ngổn ngang không có cách giải.

Không đúng, Ninh Bất Tịch đột nhiên nhớ tới, Hoàng đế có cố gắng giải thích với hắn, y nói: “Ngoại trừ Lưu Dân, toàn bộ người trong Xích Diễm quân Trẫm phái đi Từ Châu chịu chết, đều là đã bị Bắc Nguỵ Nam Tề và Lục phiên mua chuộc.”

Lúc ấy hắn nói gì, hình như là hỏi Hoàng đế chứng cớ đâu.

Sau đó Hoàng đế nói: “Trẫm muốn giết vài người, cần chứng cớ sao?”

Đó là câu kỳ quái nhất, Lý Thừa Nghiệp làm việc từ trước đến nay sợ đầu sợ đuôi, dù y muốn giết một người, cũng sẽ quanh co, giựt giây không được người động thủ, cớ gì? Lần này sao lại thẳng thắn như thế?

Nói đến thẳng thắn, hắn không khỏi nhớ lại, hôm đó lúc ở trên giường quay cuồng, hắn lại một lần nữa nghe được câu mang theo nức nở, “Tiếp tục, dùng sức một chút!”, giờ phút này nhớ lại, thân thể vẫn nóng rực một trận, lúc dây dưa, hắn nghĩ mình nghe lầm? Nhưng một câu như vậy, sao có thể nghe lầm hai lần? Vả lại lúc ấy rõ ràng người dưới thân đã sớm khó chịu toàn thân run rẩy, còn bảo hắn dùng thêm lực?

Chết tiệt, hiện tại khi hắn nổi lên nghi hoặc, Hoàng đế lại cố tình để lại mấy câu rồi xuất cung.

Nếu tất cả những chuyện này là một âm mưu, Hoàng đế không biết võ công một mình xuất cung, an toàn của y, liền trở thành một vấn đề rất lớn.

Dù sao nếu mật thám nước địch có thể nhận ra hắn cải trang, thì tất cũng nhận ra Hoàng đế hoán trang.

Ninh Bất Tịch từ khi lọt lòng tới nay, lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi.

Khi còn nhỏ chẳng sợ bị người ngàn dặm đuổi giết, trên chiến trường suýt chút nữa mấy lần mất mạng, cũng chưa từng làm hắn động dung, nhưng giờ phút này, hắn, lại khẩn trương cơ hồ hai tay không cầm được dây cương.

Nếu hắn hiểu lầm Hoàng đế, nếu Hoàng đế vì vậy mà xảy ra chuyện gì…

Cho tới bây giờ gió thổi cỏ rạp, không hiểu sợ hãi là vật gì, Ninh đại tướng quân thế nhưng không có chút dũng khí nào suy nghĩ tới khả năng này.

Mặt trời vừa lên cao, lữ khách trên quan đạo đã nối dài không dứt.

Mã xa sơn hồng sặc sỡ bình ổn chạy qua, vấy lên một trận cát bụi.

Thống lĩnh cấm quân Vũ Văn Toàn ánh mắt sắc bén lưu ý cảnh giác động tĩnh bốn phía, địa hình đường đi cũng không lý tưởng, chẳng những gập ghềnh, hơn nữa hai bên lùm cây rậm rạp, rất dễ mai phục.

Phía sau xe, tiếng “Đích đích đát đát” vó ngựa từ xa đến gần, nghe tần suất vó ngựa, là biết kẻ đuổi theo là một người một ngựa, chẳng những ngựa thần tuấn dị thường, hơn nữa người giá ngựa, nhất định là thi triển khinh công cực kỳ cao siêu.

Nếu không cho dù là Thiên Lý Mã, cũng không thể có người có khả năng ngồi trên lưng, đạt tới loại tốc độ này.

Hạ dây cương, hai con tuấn mã một trắng một đen phía trước bị hàm thiếc và dây cương đồng thời hí lên một tiếng, hưng phấn quẫy đầu, mũi phun ra từng đợt khí trắng.

Vũ Văn Toàn không tiếng động cười cười, “Tới thật là nhanh!”

Ngày đó lúc rời nhà từ biệt huynh trưởng, Vũ Văn Oát đã nói, “Tranh chấp giữa Bệ hạ và Ninh tướng quân không có gì lớn, nhưng ngươi cần lưu ý tình hình về sau, nếu Bệ hạ xuất cung một mình, ngươi phải mang theo hai con Xích Ly Mã.”

Vũ Văn Toàn đối với thần cơ diệu toán của huynh trưởng đã sớm tập thành thói quen, chỉ là hỏi, “Vì sao phải mang Xích Ly Mã?”

“Phương tiện để Ninh Tướng quân tìm được Bệ hạ ah! Trong vòng ngàn dặm, giữa những con Xích Ly Mã đều có cảm ứng.” Huynh trưởng sinh đôi cười đến giảo hoạt, “Ngươi cảm thấy bằng chút công phu ấy của ngươi, có thể bảo vệ Bệ hạ lên đường bình an từ Kinh thành đến Từ Châu sao?”

“Bản thân Bệ hạ cũng là cao thủ hạng nhất mà!”

“Nói tóm lại có thêm thiên hạ đệ nhất cao thủ làm bảo tiêu, càng thêm an toàn!”

“Điều này cũng đúng.” Tuy rằng không phục lắm, nhưng vì an toàn của Bệ hạ, làm đệ đệ vẫn nên nghe ý kiến huynh trưởng.

Chỉ trong chốc lát, Ninh Bất Tịch liền thúc ngựa vượt qua xe ngựa Vũ Văn Toàn, cũng minh bạch tại sao hắn thi triển khinh công, hai ngày hai đêm thúc ngựa chạy gấp, mới có thể vượt qua lộ trình đối phương.

Hoàng đế vốn không phải xuất cung một mình, y và Vũ Văn Toàn hai người, một ngày một đêm luân phiên đánh xe chạy, mới có thể trong vòng hai ngày rời kinh ngàn dặm.

“Bệ hạ đâu?” Ninh Bất Tịch ghìm chặt dây cương, vừa bảo trì tốc độ cùng xe ngựa, vừa nhìn vào thùng xe hỏi.

Chậc chậc, hiện tại lại vẻ mặt lo lắng gọi Bệ hạ, không biết lúc trước là ai nghiến răng nghiến lợi cầm kiếm chỉ vào Hoàng đế, còn đại bất kính gọi thẳng tục danh Bệ hạ?

Vũ Văn Toàn bất mãn bĩu môi: “Bệ hạ đương nhiên là ở trong cung…”

Còn chưa nói xong, Ninh Bất Tịch đã nhảy lên xe, vén rèm vải lên, cúi người chui vào thùng xe.

Hồi lâu, bên trong cũng không có động tĩnh truyền ra.

Thống lĩnh cấm quân đang đánh xe cảm thấy có chút kỳ quái, sau khi khắc chế sự tò mò dưới đáy lòng cộng mặc niệm một trăm câu “Việc nhà Bệ hạ không nên can thiệp”, vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ, vì thế tự an ủi, “Cũng không phải thần muốn rình xem nha, hoàn toàn là vì lo lắng cho an nguy Bệ hạ, dù sao mấy ngày trước Ninh tướng quân cũng vừa làm ra hành động khiến người khác hiểu lầm là hành thích vua.”

Lầm bầm lầu bầu bước qua, Vũ Văn Thống lĩnh hiên ngang lẫm liệt vén lên xe một góc mành, rồi lập tức quýnh quáng buông xuống vải trắng trong tay.

Chỉ thấy trong thùng xe, cánh tay Ninh Bất Tịch đang chìa ra, Hoàng đế bình yên gối đầu lên trên, vẫn không đủ, một tay một chân còn quấn ở trên lưng Đại tướng quân.

Ninh đại tướng quân tựa hồ đã bị quấn thành thói quen, một chút tư thế khó chịu kháng cự cũng không có, vẻ mặt đồng dạng bình yên.

Ở trong xe xóc nảy, hai người dây dưa cùng một chỗ lại ngủ rất ngon.

“Tướng ngủ của Bệ hạ thật đúng là…” Vũ Văn Toàn lắc đầu, sâu sắc cảm nhận rằng hình tượng quân vương anh minh uy phong của Bệ hạ trong lòng hắn từ nay về sau cứ như vậy tan biến.

Bất quá hai người kia, thật sự là quân thần mấy ngày trước chỉa đao kiếm vào nhau, thoạt nhìn ngay lập tức sẽ tàn sát lẫn nhau sao?

Vũ Văn thống lĩnh nội tâm đơn thuần, lâm vào trong hoang mang cực độ.

Lúc Hoàng đế tỉnh lại, nhìn thấy Ninh tướng quân ngủ bên cạnh, cũng không có bao nhiêu phản ứng, chỉ là dường như có chút suy nghĩ nhìn ba con Xích Ly Mã đi ngang nhau, dặn dò thống lĩnh cấm quân đang đánh xe, “A Toàn, ngươi hồi cung trước đi!”

Vũ Văn Toàn bị ánh mắt tỉnh bơ nhìn Xích Ly Mã của Hoàng đế làm cho hoảng sợ, chột dạ rụt rụt cổ, “Bệ hạ, vi thần tự biết có tội, tình nguyện sau khi hồi cung lĩnh phạt gấp đôi, nhưng đoạn đường này, xin cho thần tùy thị một bên, đề phòng bất trắc.”

“Vậy sao? Ngươi có tội gì, nói nghe một chút?” Hoàng đế ngồi bên cạnh hưng trí dạt dào lại liếc mắt nhìn ba con ngựa cùng lui cùng tiến.

Thống lĩnh cấm quân bị hỏi mồ hôi ướt đẫm, lung túng nói, “Vi thần không nên tự chủ trương, biết rõ tọa kỵ của Ninh Tướng quân là danh câu Xích Ly, còn từ trong ngự chuồng ngựa đánh dấu tên Tiểu Bạch và Tiểu Hắc…”

Nói xong, thật cẩn thận đánh giá sắc mặt Hoàng đế, biểu cảm trên mặt toàn là khẩn cầu “Đừng đuổi ta về, chỉ cần để ta ở lại, mặc người xử phạt”.

“Tốt lắm, không trách ngươi.” Trầm mặc nửa ngày, mắt thấy Vũ Văn Toàn sắp quỳ trên xe, Hoàng đế rốt cục từ bi chơi đủ, “Trẫm biết đây là chủ ý của Vũ Văn Oát, trở về sẽ tìm hắn tính sổ.”

“Vâng, đúng vậy, Bệ hạ anh minh.” Vũ Văn Toàn gật đầu như giã tỏi, dễ bị moi ra, bán rẻ huynh trưởng.

“Thật thành thật.” Hoàng đế dưới đáy lòng cười thầm, chỉnh lại thần sắc, giải thích, “Nếu Đại tướng quân xuất cung, trước mắt trên triều chỉ còn lại huynh của ngươi cùng Mặc Hàn chống đỡ, Đàn Kiếm lại nhiều ngày rời kinh, quân trung vô chủ, nếu loạn, chỉ dựa vào hai quan văn, sợ là trấn áp không được, ngươi nếu không quay về, chờ biến loạn xảy ra, hối hận thì đã muộn!”

Vũ Văn Toàn kinh hãi, rốt cục nhận thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, không dám chậm trễ, lập tức nói, “Vi thần tuân chỉ, lập tức trở về.”

Cởi bỏ dây cương, dẫn một con Xích Ly ra, bất chấp nịt lại yên ngựa, đã vội vàng chạy đi.

Trong lòng không ngừng tự trách bản thân và huynh trưởng khinh xuất, nếu vì vậy mà khiến trong triều xảy ra biến cố, thật sự là chết cũng không đủ để đền tội.

Vung roi thúc ngựa vội vã thống lĩnh cấm quân chút không nghĩ tới, việc này từ đầu đến cuối, đều bị Hoàng đế dắt mũi.

“A Toàn ngươi cũng thật xem nhẹ huynh trưởng hồ ly của ngươi, đừng nói là cùng Mặc Hàn chống đỡ mấy ngày, cho dù chỉ một mình hắn, vẫn an ổn bảo trụ triều đình hơn một tháng.” Hoàng đế mỉm cười thu hồi tầm mắt, đối với màn đêm dần dần chìm, cao giọng hô, “Các vị nếu như đã đến đây, sẽ không giấu đầu rúc đuôi đi.”

Còn chưa nói hết, trong bụi cỏ hai bên trái phải liền xuất hiện hơn mười hắc y nhân tay cầm trường đao, chậm rãi bao vây xe ngựa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương