Hoàng đế nhất thời giật mình tỉnh giấc, đối diện hai mắt đỏ bừng, đồng dạng một đêm không ngủ Ninh Bất Tịch, nhất thời ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không nói nên lời.

“Nếu tỉnh, vậy thì…” Ninh tướng quân không chút khách khí xoay người áp lên, tiếp tục nén cừu hận đè y ra thô bạo chiếm đoạt.

Hoàng đế trong lúc bị ép túng dục chỉ thanh tỉnh được một lúc, dưới đáy lòng mặc niệm, “Phụng Thiên, ngươi phải bình an.”

Lập tức, ham muốn tàn bạo mãnh liệt lại ùn ùn kéo đến, chôn vùi nét bi thương.

Hai người ở trên long sàn dây dưa tròn ba ngày, toàn bộ tinh lực tiêu hao trên người đối phương hầu như không còn.

Phẫn nộ và lo lắng của Ninh tướng quân đã phát tiết xong, ngủ vô cùng trầm.

Hoàng đế mệt đến rã cả xương cốt nhìn người ngủ say bên gối, thật sự phi thường hâm mộ, nếu có thể, hắn cũng rất muốn trong lúc trời còn chưa sáng, ngủ thẳng một giấc. Đáng tiếc không được, chính sự còn đó, không thể khinh suất.

Từ trước đến nay mỗi khi Ninh Bất Tịch hồi Kinh, Hoàng đế chắc chắn sẽ sẽ hạ chỉ miễn triều ba ngày, mười năm như thế.

Lúc đầu, vô số triều thần kháng nghị, nhưng không được đáp lại, đành dần dần dưỡng thành thói quen.

Thỉnh thoảng vẫn chưa truyền đạt thánh chỉ, mật thám nếu điều tra được Đại tướng quân sắp hồi Kinh thì các đại thần sẽ tự phát, buông bỏ công vụ, chủ động ở nhà làm biếng ngủ ba ngày, rồi mới lấy lại tinh thần phấn chấn để phản công.

Hoàng đế đối với hành vi này có chút dở khóc dở cười, nhưng bởi vì bản thân không còn giống như trước đây, nên cũng không truy cứu.

Lần này Ninh Bất Tịch vội vàng trở về, đương nhiên cũng không kịp phát thánh chỉ, nhưng nhìn quang cảnh yên tĩnh này, là biết các đại thần rất ăn ý tuân theo ước định.

Lúc khoác áo bước xuống giường, toàn thân đau đớn kịch liệt cơ hồ khiến Hoàng đế rên ra tiếng, cắn răng liếc mắt nhìn Thanh Tuyền Kiếm giắt ở đầu giường, thiên hạ chí tôn buông bỏ ân oán cá nhân, bắt đầu cân nhắc đại cục.

Trước mắt còn chưa rõ sinh tử Phụng Thiên, nếu có bất trắc, đến lúc đó không ai có thể ngăn được một Ninh Bất Tịch mất đi lý trí.

Băn khoăn lúc này làm y xúc động, không có Phụng Thiên, vậy lần tới? Lúc hồi kinh hắn sẽ làm gì?

Hoàng đế đối với việc này, hoàn toàn không nắm chắc.

Chần chừ đưa tay tháo xuống Thanh Tuyền Kiếm, rốt cuộc có nên tiên hạ thủ vi cường?

Trường kiếm ra khỏi vỏ, dưới ánh nến mỏng manh, ngân quang kiếm phong lóng lánh, hàn khí bức người.

Nhịn không được cúi đầu nhìn qua Đại tướng quân ngủ không có chút phòng bị nào, đây có thật là người được xưng thiên hạ đệ nhất cao thủ không?

Có người ở bên cạnh lộ ra sát ý rõ ràng như vậy, hắn còn có thể ngủ thản nhiên như thế?

Đang lúc cảm thấy kỳ quái, bỗng Ninh Bất Tịch nghiêng người, từ nằm nghiêng chuyển thành nằm ngửa, Hoàng đế có ý đồ ám sát thấy vậy ngẩn ra, thở dài một tiếng, không tiếng động tra thanh kiếm chỉ mới rút được ra phân nửa vào vỏ.

Nhấc tay, thanh kiếm lại được treo trên tường.

Chịu đựng đau xót toàn thân, sửa sang lại y phục, Hoàng đế đứng dậy ra khỏi tẩm điện.

Trên long sàn, Ninh đại tướng quân bình yên ngủ say, trong lúc vô thức, cánh tay phải không bởi vì nằm ngửa mà đặt lên ngực, mà là theo quán tính để ngang trên giường, lúc còn nằm nghiêng cũng như thế.

Cánh tay để ngang này, Hoàng đế lấy ra làm gối đầu, mười năm có thừa.

Chỉ là trong lúc ngủ, hai người đối với chuyện này không có cảm giác.

Bình thường lúc tỉnh lại, một người thì không hiểu tại sao không muốn vẫy tay luyện kiếm, người kia bởi vì mệt mỏi, tỉnh lại cũng mơ mơ màng màng, ôm mền còn không kịp, làm sao chú ý gối đầu là cái gì.

Lúc này thay đổi góc độ, nhìn thấy toàn bộ không sót một thứ gì.

Có một số người bản tính kỳ thật vô cùng dịu dàng, chỉ vì đã từng trải qua đau thương chồng chất, mà ngoài mặt kết thành từng tầng lại từng tầng lớp vỏ dày cứng, nếu bị phá vỡ sẽ chảy máu, đau đớn không chịu nổi.

Nhưng dù tiếp tục đau đớn, người kia vẫn khắc vào thứ ấy ở trong lòng không thay đổi, làm cho ngươi không đành ra tay với hắn.

Ngoài điện, Vũ Văn Toàn chịu đựng cơn buồn ngủ, làm hết phận sự dẫn cấm quân chờ thánh giá, y phục giáp trụ, ba ngày chưa đổi.

Mấy ngày trước lo lắng chạy đi tìm huynh trưởng cầu cứu, Vũ Văn Oát nghe xong lời của hắn, chỉ hời hợt nói, “Đây là việc nhà của Bệ hạ, y sẽ công bằng, ngươi ngu ngốc đi xem náo nhiệt gì?”

Mối quan hệ giữa Bệ hạ và Ninh tướng quân, ở trong cung hầu như là bí mật công khai.

Bất luận trong Triêu Dương Điện có tiếng vang kỳ quái gì, đều là “Việc nhà” của Hoàng đế, vi thần có mắt như mù, có tai như điếc.

Làm gì có “Việc nhà” nào, mà phát triển đến mức động đao động thương, đánh đánh giết giết đến nông nỗi này?

Bởi vậy dù từ trước đến nay huynh trưởng chưa bao giờ nói sai, nhưng làm đệ đệ hắn vẫn không yên lòng, bất chấp về nhà ngủ thay quần áo, một mực trông chừng ngoài điện, chuẩn bị lúc ngoài ý muốn phát sinh, cứu giá đúng lúc.

Thẳng đến ba ngày không gặp, bóng người trước mắt ngoại trừ cước bộ hơi chậm, thì các mặt khác hết thảy đều bình thường, lúc Hoàng đế đi ra khỏi Triêu Dương Điện thì Vũ Văn Toàn mới chính thức yên lòng.

Xem ra cho dù tiến triển đến nông nỗi động đao kiếm, Hoàng đế vẫn có năng lực giải quyết “Việc nhà” của y, hắn thật sự là lo lắng vô ích.

Hoàng đế đánh giá cấm quân thống lĩnh trung tâm, mỉm cười ôn hòa thật lòng, “Huynh của ngươi không bảo ngươi cái gì cũng đừng động, trực tiếp về nhà ngủ sao?”

“Hồi Bệ hạ, đây là chức trách của vi thần, không dám lười biếng.” Vũ Văn Toàn là võ quan thẳng thắn, hỏi cái gì, liền đáp cái đó, không hề lảng tránh.

Huynh trưởng sinh đôi Vũ Văn Oát của hắn đúng lúc tương phản, chẳng những tâm tư tinh tế, hơn nữa còn kiến vi tri trứ, Hoàng đế thưởng thức rất nhiều, nhưng cũng không nguyện ý thân cận.

Người thông minh, bản năng sẽ luôn sinh ra đề phòng đối với người thông minh.

Vũ Văn Oát giảo hoạt như hồ ly, để ở bên cạnh, mặc dù có thể giảm đi rất nhiều tính kế từ người khác, nhưng lúc con hồ ly này nhàm chán, có thể tính kế người bên cạnh để làm tiêu khiển hay không, thật sự rất khó nói.

Năm đó, Hoàng đế sở dĩ tùy ý để Ninh đại tướng quân nhích lại gần mình, cũng là vì duyên cớ này.

Không phải Ninh Bất Tịch không thông minh, mà là người này thông minh, nhưng từ trước đến nay không biết tính toán tỉ mỉ chi tiết.

Đây là điểm khiến Hoàng đế an tâm, trong triều lục đục với nhau đã mệt chết đi được, xung quanh nếu còn tràn ngập người tính kế ngươi, mỗi ngày còn phải lo lắng đề phòng, khó bảo đảm tinh thần không sụp đổ.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng trên thực tế, dù bị Ninh Bất Tịch kéo lấy đè áp, ở trên giường kịch liệt quay cuồng, trừ bỏ đau đớn cùng khoái cảm khó chịu nổi, đối với tinh thần hàng năm bị vây trong trạng thái khẩn trương Hoàng đế mà nói, cũng có tác dụng thông khai.

Ít nhất hiện tại, tuy rằng cả người đau đớn, mệt mỏi không chịu nổi, nhưng y có thể bình tĩnh thần trí xử lý việc chính trị, ứng đối động tác tiếp theo của Mộ Dung Tần.

Có lẽ là do nguyên nhân Ninh Bất Tịch trở về, lực chú ý của nhóm triều thần lần thứ hai tập trung đến việc buộc tội Đại tướng quân, một đống tấu chương chỉ trích hắn mang kiếm cá nhân xông vào cấm cung, ý đồ bất chính, Bệ hạ phải nghiêm trị linh tinh.

Lần này Hoàng đế đối với sự việc hờ hững, sự tình phát sinh ngày đó, không thấy ai bước ra ngăn trở cứu giá, vật đổi sao dời, lại đến châm ngòi thổi gió, thật sự là không thể không nổi giận.

Sau khi duyệt xong đống tấu chương gấp đôi bình thường, y xem qua kỷ sách, đến từ Lễ bộ cùng Binh bộ.

Lễ bộ Thượng thư Vũ Văn Oát ở trong tấu chương viết nhận được tin Bắc Nguỵ Nhiếp chính vương Tiêu Kỳ vì bệnh mà hoăng [2], nghe nói Bắc Nguỵ Hoàng đế Tiêu Cừ sau khi biết Hoàng thái đệ qua đời, bị đả kích lớn, bệnh tình chuyển nặng, đang hấp hối.

[2] chết: thời xưa gọi chư hầu hoặc các quan to chết là hoăng

Trước mắt Hoàng triều Bắc Di loạn thành một đoàn, các Hoàng thất có quyền thừa kế tranh giành ngai vị, cục diện giằng co.

Tam công phân [3] ủng lập [4] ba người thừa kế.

[3] ba chức quan cao nhất thời phong kiến gồm: thái sư, thái phó, thái bảo

[4] ủng hộ lập vị lên ngôi

Thái sư ủng lập con trai trưởng của đương nhiệm Hoàng đế Tiêu Cừ là Tiêu Hàn, Thái Phó ủng lập Tiêu Lâm con gái của Hoàng thái đệ Tiêu Kỳ, buồn cười nhất chính là, Thái bảo ủng lập con trai trưởng đã qua đời của trưởng công chúa Tiêu Đàm, người đó không phải ai khác, mà chính là đương kim Hoàng đế Trung Châu Lý Thừa Nghiệp.

Đương nhiên việc Thái bảo ủng hộ dẫn tới công kích thậm tệ của hai phái khác, muốn cho Hoàng đế nước đối địch kế thừa ngôi vị Hoàng đế Bắc Nguỵ, đây không phải chuyện điên rồ thì là cái gì?

Kỳ quái nhất là nguyên lão ba triều sắp bước vào thất tuần này không biết xuất phát từ mục đích gì, lại ngoài ý muốn kiên trì đề nghị vớ vẩn lập y lên, hơn nữa không phải nói cho có.

Lão Thái bảo ngoan cố, đối ngoại thì đưa ra công văn chính thức của Bắc Nguỵ, lời nói khẩn thiết, thỉnh Lý Thừa Nghiệp bớt chút thì giờ đến Hoàng Thành Bắc Nguỵ thăm hỏi Hoàng cữu bệnh nặng, tranh thủ nắm quyền thừa kế, đối nội thì công bố năm đó trưởng công chúa Tiêu Đàm nằm vùng Trung Châu, quấy nhiễu triều đình Trung Châu, làm suy yếu thực lực nước đối địch, công lao này không thua gì cầm quyền nhiều năm Hoàng thái đệ Tiêu Kỳ.

Vũ Văn Thượng Thư rất làm tròn chức trách kèm theo tấu chương công văn chính thức của Bắc Nguỵ Hoàng thất, trên công văn có dấu ngọc tỷ, đương nhiệm Bắc Nguỵ Hoàng đế Tiêu Cừ hiển nhiên là chấp nhận đề nghị vớ vẩn của lão Thái bảo.

Hoàng thái đệ hoăng là quốc tang, nếu như làm giả, nhẹ thì lung lay nền tảng lập quốc, nặng thì dẫn đến biến loạn Hoàng thất, xem ra bất kể như thế nào, thì Phụng Thiên cùng Lưu Dân đến Từ Châu nhất định đã đắc thủ.

Nhiếp chính vương tự mình lén vào nước đối địch, bị người ám sát, nói ra, cũng không phải chuyện vinh quang gì, nếu không tốt, sẽ dẫn đến chiến tranh lớn hai nước. Giờ phút này vì quyền thừa kế mà phân chia Bắc Nguỵ, hiển nhiên cũng không có năng lực khai chiến cùng Trung Châu.

Cho nên khi công bố tin tức này ra ngoài chỉ có thể nói Nhiếp chính vương chết vì bị bệnh ở Hoàng Thành, mà không phải bị giết ở Từ Châu.

Hoàng đế cau mày, xem xong công văn của Bắc Nguỵ, do dự một trận, lần thứ hai cầm lấy một công văn khác đến từ Binh bộ.

Tấu chương binh bộ không chỉ đề cập đến Bắc Nguỵ ở biên cảnh Trung Châu chủ động rút quân, còn đề cập tới hướng đi Nam Tề.

Nam Tề Hoàng đế Mộ Dung Tần tựa hồ bị áp lực trong nước, đã giảm tốc độ hành quân đến biên cảnh Trung Châu, quân lương cùng binh lính, tuy rằng vẫn lục tục vận chuyển đến biên cảnh như trước, nhưng theo số lượng và tốc độ hành quân nói lên, rõ ràng có chút yếu yớt.

Mộ Dung Tần cũng không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, Hoàng đế tuy rằng rất tin tưởng năng lực Đàn Kiếm, nhưng cho dù thiếu niên có hành động ở miền nam, cũng không thể làm hiệu quả dựng sào thấy bóng* như vậy được.

[5] hiệu quả nhanh chóng

Thế cục biến hóa quá nhanh, khắp nơi lộ quỷ dị.

Nếu như nói tất cả chuyện này đều xuất phát từ âm mưu của Mộ Dung Tần, không thể không nói, người này tâm kế thâm sâu, cũng đủ khiến cho kẻ địch của hắn không rét mà run.

Theo biểu hiện bên ngoài, toàn bộ tiến triển, đều hướng tới lợi ích cho Lý Thừa Nghiệp, biên cảnh uy hiếp yếu yớt, thành công loại trừ Tiêu Kỳ, báo được thù cho phụ mẫu, thậm chí Hoàng thất Bắc Nguỵ còn chấp nhận y làm người thừa kế. Vận khí tốt, thắng dễ như trở bàn tay, có thể ngồi trên ngôi vị Hoàng đế hai nước.

Nếu Lý Thừa Nghiệp đủ khờ dại, giờ phút này hẳn phải hân hoan vui mừng!

Nhưng thật đáng tiếc, thiếu niên khờ dại ngày xưa đã trải qua hơn mười năm ngủ không yên ổn, ngày không được nghỉ đêm không được ngủ, lo lắng sự tình, đã sớm không còn đơn thuần chỉ suy nghĩ về một hướng.

Tin tức công khai thứ nhất là mẫu phi của y là Bắc Ngụy công chúa, nhiều năm qua chịu sự xâm lược của Bắc Nguỵ, triều thần cùng dân chúng đối với người man di hận thấu xương sẽ có biểu hiện như thế nào, có thể đoán trước.

Tiêu Kỳ chết, tự mình hạ lệnh phái thích khách có thể nói Lý Thừa Nghiệp là hung thủ trực tiếp, dưới tình huống này, còn một mình chạy tới Bắc Nguỵ tranh quyền thừa kế, quả là chuyện buồn cười nhất thế gian.

Bộ quân Mộ Dung Tần mặc dù giảm tốc độ, nhưng cũng không ngừng lại, hoặc là có một loại khả năng khác, quân đội cùng lương thảo của hắn đã sớm hoàn thành tập kết, tốc độ vận chuyển lúc này, chỉ là ngụy trang với Trung Châu.

Hoàng đế sắp xếp lại toàn bộ tấu chương, trong lòng đã rõ, giờ phút này y chỉ có thể đi hai con đường.

Ở lại triều đình dài hạn để ổn định quốc nội thế cục, hoặc là chờ vài ngày sau Bắc Nguỵ Hoàng đế Tiêu Cừ băng hà, ngang nhiên lĩnh binh khai chiến tranh đoạt quyền thừa kế.

Tin rằng hai con đường này, bất luận chọn cái nào, đều không chạy thoát khỏi mưu tính của Mộ Dung Tần.

Xem ra, chỉ có thể chọn lối đi khác.

Đến bây giờ, không có tin tức truyền đến từ Từ Châu, có thể thấy hành động Mộ Dung Tần đuổi giết Phụng Thiên và Lưu Dân nhất định vẫn còn diễn ra.

Nếu Hoàng đế tự mình đi đến Từ Châu tra xét, đại bộ phận sát thủ tất nhiên sẽ đổi lực chú ý, buông tha cho Phụng Thiên và Lưu Dân, đem mục tiêu đặt trên người Hoàng đế xuất hành một mình.

Cứ như vậy, tạo cơ hội sinh tồn cho Phụng Thiên bọn họ, thì cơ hội gặp nhau sẽ gia tăng.

Nếu Ninh Bất Tịch đã hồi Kinh, Vũ Văn hồ ly vì đang đôn đốc kiểm tra mật thám của Mẫn Vương mà chán nản, tất sẽ đem hết toàn lực ổn định triều chính, như vậy, bây giờ y khởi hành xuất phát đi đến Từ Châu, hẳn là không thành vấn đề.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương