Quỷ Thoại Liên Thiên
-
Chương 49: Quỷ chú (Nhất)
Đã là con người đều phải đau khổ, ý niệm vừa sinh ra đã khổ, khi tâm hồn dao động càng khổ hơn. Khi truy tìm hoan lạc, tất đến ngày phải vì chính dục vọng của mình mà trả giá. Vì thế sinh ra làm người, đến thế giới này khác nào sa vào cõi hồng trần ta bà, thế sự vô thường, chớp mắt đã qua, không có chút nào thuộc quyền khống chế của con người. Do đó mà trên đời này mới có bát khổ: sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly khổ, oán tăng hội khổ, cầu bất đắc khổ, ngũ ấm xí thạnh khổ.
Đây là ý niệm chung của cả Phật giáo lẫn Đạo giáo, là con người thì tất yếu cần phải chấp nhận đau khổ. Bà nội khi xưa từng dạy tôi, con người luôn luôn bị ràng buộc, không ai có khả năng thoát khỏi số phận, bởi vì kể từ ngày được sinh ra đời thì con người đã bị định trước kết cục sẽ là cái chết, buông tay cũng là chết, không buông tay cũng vẫn là chết.
Cuối cùng khi về tới được phòng ở, vừa buông hành lý xuống là tôi lập tức gục luôn, không còn muốn làm gì nữa, chỉ nằm ườn trên giường như một con mèo lười, lúc này mới biết, hóa ra được an toàn nằm trên giường của mình lại hạnh phúc và yên bình đến thế. Tôi nhắm mắt lại, muốn cảm nhận trong chốc lát sự thanh bình hiện tại, nhưng khi nhớ tới “thế cục” vừa được mở ra kia, lại lâm vào sự bất an thường trực, nằm trên giường mà vẫn thấy cả người không yên.
Thế nhưng tình huống cũng không phát triển theo hướng tôi phán đoán. Những ngày sau đó cứ thế trôi qua trong bình tĩnh. Bạch Dực sắp xếp xong chuyện của Bạch Nguyệt Linh và đám cô nương rồi, chúng tôi lại quay về với sinh hoạt bình thường, không ai nhắc tới thế cục vừa mới bị khởi động kia, tất cả dường như lại quay về như khi chưa tới Linh viên. Kỳ thực, sự yên ổn này của chúng tôi hoàn toàn dựa vào sự bình thản của Bạch Dực, nếu như anh ta không có phản ứng gì quá lớn đối với những chuyện trong tương lai, thì tôi cũng có thể an tâm bỏ đi lo lắng canh cánh trong lòng, nếu không, sống trong lo âu quả thực quá căng thẳng. Bạch Dực cũng không bao giờ giải thích vì sao lần ấy lại làm thế với tôi, chỉ có điều tôi cảm thấy mối quan hệ giữa chúng tôi càng lúc càng trở nên khác lạ, có nhiều lúc tôi cứ bất giác mà để tâm đến từng lời nói từng cử chỉ nhỏ của Bạch Dực, dù vẫn biết như thế là rất buồn cười – mình dù sao cũng không phải là con gái, cái loại cảm giác bối rối rụt rè như thế thật không giống bản thân chút nào. Nhưng anh ta không nói ra, tôi cũng không có cách nào chủ động mở miệng hỏi. Cả hai bên đều đã trưởng thành, tình cảm không thể cứ ngây ngây thơ thơ như hai đứa trẻ con, huống hồ… chúng tôi cùng giới tính, nói thật lòng, điều này vẫn làm tôi có phần lấn cấn. Có rất nhiều điều, một khi nói ra thì tuyệt không còn đường lui, hơn nữa tôi cũng hiểu rõ, sống chung với nhau như thế này lại hợp với chúng tôi nhất.
Hai từ “huynh đệ” vì thế mà trở nên chênh vênh.
Cứ thế mà mấy tháng chớp mắt đã trôi qua, bên cạnh tôi hoàn toàn không có lấy nửa chuyện quái dị, khiến tôi trở nên hoài nghi không biết “cục” mà Bạch Dực nhắc tới thực sự có tồn tại trên đời hay không? Con người là như thế, rất sợ tai nạn sắp đến, nhưng khi nó không đến đúng hẹn, thì không hiểu sao lại cảm thấy có hơi mất mát.
Ngày hôm nay là ngày nghỉ của tôi, Bạch Dực đã đến trường. Tôi một mình trong phòng mở máy vi tính, sau một trận đánh đấm tưng bừng, BOSS đã bị hai mươi lăm chiến sĩ oai hùng đánh ngã. Kỳ thực dạo gần đây tôi bắt đầu có cảm giác như mình đã già, không thể vui chơi bất cần như thời còn trẻ tuổi lông bông được nữa, chỉ cần chơi game vài tiếng đồng hồ đã thấy muốn bệnh. Vì thế bèn châm một điếu thuốc, ngả đầu vào thành ghế phía sau mà nhắm mắt nghỉ ngơi. Thực ra, tôi cũng biết hút thuốc, nhưng không thích, cũng không nghiện, lúc còn học đại học ở trong ký túc xá thỉnh thoảng hút với bạn một điếu nói chuyện phiếm, hoặc vào những khi đặc biệt mệt mỏi mới tự châm một điếu nhả khói cho vơi bớt phiền muộn trong lòng. Nhưng kể từ khi đến đây, thấy Bạch Dực dường như không bao giờ hút, nên tôi cũng gần như bỏ luôn. Cho đến hôm nay, chẳng biết vì cái gì, tự nhiên lại thấy thèm một điếu thuốc.
Muốn vào phó bản một lần nữa cần chờ thêm một lúc, tôi ngậm điếu thuốc đứng dậy vào nhà vệ sinh. Nhìn vào cái gương trong nhà tắm, mới phát hiện tóc mình càng lúc càng dài. Mái tóc này dài ra cũng quá là nhanh đi? Mới mấy ngày trước vừa đi cắt về kia mà, chẳng lẽ bây giờ phải đi cắt đầu đinh? Nhưng nghĩ lại cũng không phải không thể… chẳng thà nhìn bặm trợn một chút còn hơn bị người ta nhìn nhầm thành con gái! Chăm chú quan sát bản thân một chút, thấy mình trông có vẻ như gầy đi, nhưng thực ra khi cân thử thì có tăng cân một chút… xem ra hoàn toàn là nhờ công chăm bẵm ăn uống của Bạch Dực.
Quay lại bàn vi tính mở mấy trang mạng ngẫu nhiên, thấy nội dung cực kỳ nhàm chán, không có thứ gì đáng để quan tâm, bèn lặng lẽ quay đi rít một ngụm khói, lại bỗng chốc nhớ tới thế cục kia. Tôi lúc này đã hoàn toàn không còn cảm thấy chút sợ hãi bất an nào, dù sao chỉ cần không có chuyện quái dị gì xảy ra là đủ an toàn rồi, nguyên tắc sống của tôi trước giờ vẫn rất đơn giản, không hề muốn làm phức tạp hóa mọi chuyện lên. Cho nên, nếu có cơ hội nói chuyện với Bạch Dực thì hỏi thử xem sao, lúc này rảnh rỗi dư thời gian thì tranh thủ lên internet tra cứu thêm vài tư liệu có ích là được.
Tôi và Bạch Dực tính cách không giống nhau, anh ta luôn luôn tìm tòi tra cứu trong sách cổ, còn tôi trực tiếp lên Baidu, Loogle và Yahoo để tìm kiếm thông tin, có thể nói, internet chính là nguồn thông tin duy nhất của tôi. Tôi dùng từ khóa “tứ khổ” để tìm kiếm thử, nhưng không thấy thứ mình thực sự muốn tìm, vì thế thay đổi một chút, tìm bằng từ “bát khổ”. Quả nhiên tìm được rất nhiều kết quả, nhưng mở một vài trang ra xem thì thấy chúng chẳng có quan hệ gì tới những chuyện tôi đã gặp phải cả… Nghĩ rằng chương trình tra cứu tư liệu này không có hiệu quả, thử mở cửa sổ của những chương trình kia lên xem thử, nhưng kết quả hiện ra vẫn là như nhau.
Mãi đến chập tối Bạch Dực mới trở về, vừa kịp lúc nhìn thấy tôi tra cứu mấy thứ này trên máy, nhưng anh ta chỉ nhìn hồi lâu mà không nói gì, chỉ theo thói quen ngồi xuống cái ghế sau lưng tôi đọc sách.
Tôi tra Baidu cả buổi trời vẩn chỉ thấy vài ba tin tức chẳng rõ ràng gì, chỉ biết đây là tám loại đau khổ mà con người bắt buộc phải chấp nhận theo quan niệm của Phật giáo và Đạo giáo, nhưng hoàn toàn không có liên hệ gì tới cái gọi là “cục” cả. Phàm là con người nhất định phải chịu khổ, nào có gì đáng phải tìm hiểu đâu, cùng lắm chỉ có thể biết thêm ít kiến thức về tôn giáo thôi.
Nếu internet đã không thể trả lời cho tôi, vậy đương nhiên phải tìm người nào có thể trả lời rồi… ví dụ như Bạch Dực, anh ta chắc chắn phải biết ít nhiều vấn đề trọng tâm. Tôi quay đầu lại gọi Bạch Dực, anh ta ngẩng đầu lên nhìn tôi đầy nghi hoặc, cái nhìn của anh ta làm tôi chẳng biết phải làm sao để mở lời, nhưng không hỏi thì lại thấy cả người khó chịu. Vì thế, tôi đành ho khan vài tiếng, rụt rè hỏi: “Còn nhớ ‘thế cục’ mà anh nói cho tôi biết mấy bữa trước không? Thứ đó rốt cuộc là cái gì vậy? Dù sao nó cũng là xảy ra với tôi, tôi nghĩ mình có quyền được biết.”
Bạch Dực chắc không ngờ đã qua mấy ngày tôi còn nhắc lại chuyện này, nên nhất thời cũng đờ ra. Bất quá suy tư một chút rồi, anh ta cũng thẳng thắn đóng cuốn sách cầm trên tay lại, rồi cứ thế chằm chằm nhìn hai bàn tay mình. Tôi không thúc giục anh ta, chỉ im lặng chờ đợi anh ta tự lên tiếng, cứ thế vài phút sau Bạch Dực mới ngẩng đầu lên nói: “Nó chính xác là một ‘cục’, nhưng thực ra nên gọi nó là một lời nguyền thì đúng hơn.”
Nghe đến hai chữ “lời nguyền”, tôi lập tức ớn lạnh toàn thân, lời nguyền luôn luôn làm tôi liên tưởng tới ác quỷ, phim kinh dị Nhật Bản, nào là Juon, nào là Ringu này nọ… Mà kết thúc luôn luôn là tâm trạng chờ chết của nhân vật chính, quả thực còn khủng khiếp hơn cả việc nghe lãnh án tử hình. Tôi ngơ ngác hỏi lại: “Không phải gọi là cục sao? Sao lại biến thành lời nguyền rồi? Anh nói rõ lại xem nào!”
Anh ta liếc nhìn tôi cười khẩy: “Cậu nghĩ cứ là lời nguyền là phải chết người à? Đừng ngắt lời, nghe tôi cho hết đã. Thực ra cái số xui xẻo của cậu phải gọi là tới cực hạn luôn ấy, kinh khủng tới nỗi ngay cả tôi cũng phải bái cậu làm sư phụ luôn. Bởi vì thứ cậu gặp phải lần này chính là ‘Bát khổ khởi niệm trận’ mà ngày xưa chỉ có những vị chân nhân tu sĩ mới gặp phải thôi. Mà người ta là dùng nó là để đắc đạo, còn cậu chỉ là một người phàm cho nên nó mới biến thành một loại lời nguyền cực kỳ khủng khiếp, hơn nữa, bản thân cậu cũng… rất hấp dẫn mấy thứ quỷ quái này.”
Mật mã, anh ta nhất định là đang nói bằng mật mã, hoặc là đang kể chuyện cổ tích! Cái gì mà tu chân? Cái gì mà đắc đạo? Anh ta còn nói nữa thì tôi phải nghi ngờ không biết anh ta có lôi cả Thục Sơn quần hiệp truyện ra kể hết lại một lần hay không! Tôi trong lòng nghi ngờ, nhưng lại không dám cắt lời, chỉ đành im lặng nghe anh ta đến cuối, bằng không với cá tính của Bạch Dực chắc chắn lần sau có cậy miệng cũng đừng hòng anh ta nói thêm lời nào nữa. Tôi khoanh tay ôm đầu gối hỏi: “Theo cách nói của anh thì dường như nó cũng không có gì nguy hiểm? Vậy sao lúc đó trông anh dễ sợ vậy?”
Bạch Dực nhìn thấy tôi đang hoài nghi, liền ho khan nói: “Cậu không tin tôi tôi cũng đành chịu, nhưng trận pháp này là khảo nghiệm cuối cùng dành ột người tu chân chân chính, sau khi người đó ngũ cốc giai tị rồi, thì phải nghênh tiếp trận pháp này. Trận pháp chia làm tám giai đoạn, dùng để loại trừ lần lượt tám loại đau khổ của con người, cuối cùng giúp người đó đạt được tới cảnh giới vô ngã vô tướng, thoát khỏi lục đạo luân hồi, cũng tức là thành tiên đấy.”
Tôi càng nghe càng nhập tâm, thể loại huyền huyễn trước giờ vẫn là sở thích của tôi, nhưng nói đến đây thì Bạch Dực lại đột nhiên ngừng lại, nhìn tôi chằm chằm. Tôi không phản ứng kịp, chỉ biết nghệt mặt ra hỏi: “Chuyện đúng là rất hay, nhưng có liên quan gì tới tôi?”
Bạch Dực nhíu nhíu mày, dường như có vẻ rất bất mãn với thái độ của tôi, tôi vội vàng lấy vẻ mặt nghiêm túc chân thành học hỏi nhất mà nhìn anh ta, anh ta đành lắc đầu: “Ngay từ đầu tôi cũng không ngờ chúng ta sẽ gặp phải loại trận pháp này, vì nó chỉ gặp phải nơi những cao nhân đạ đạt tới cảnh giới cao nhất của việc tu hành mà thôi, nếu xảy ra với người thường chẳng phải sẽ hại chết người đó sao? Mà thực ra loại trận pháp này cũng chỉ có những người tu đạo mới có thể tự mở ra, nếu cảm thấy không vượt qua nổi thì cũng chính họ sẽ đóng nó lại, tuy phải trả giá bằng toàn bộ tu vi tích tụ được từ trước tới giờ. Đây là một loại tu hành cực kỳ nghiêm khắc, nhưng cậu – cậu lại đụng phải nó, làm tôi cũng chẳng biết phải nói thế nào.” Trằm lặng một chút, anh ta lại tiếp lời: “Nhưng dù sao thì chúng ta cũng đã bình yên vượt qua được bốn trận rồi, còn bốn nữa thôi, chà chà, nói không chừng cậu còn có cốt tiên thì sao?”
Tôi bật cười, hậm hực nói: “Tiên cốt? Anh hai ơi, theo cách mà anh nói thì thứ này chỉ dành cho các vị cao nhân mà thôi, tôi đây chỉ là người trần mắt thịt, làm sao mà chịu nổi? Hơn nữa người ta còn có cách tự dừng nó lại, còn tôi gọi nó dừng nó sẽ chịu dừng sao?!”
Bạch Dực cũng không phản đối, chỉ im lặng gật đầu chứng tỏ đồng ý với cách nhìn của tôi. Thái độ trầm lặng này của anh ta làm tôi tự nhiên bất an, vốn dĩ muốn chờ anh ta ra tay cho tôi một con đường sống, nhưng xem ra chuyện này càng lúc càng mơ hồ. Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy trên đời này không biết đã từng có ai vượt qua trận pháp này chưa nhỉ? Đương nhiên là trừ các vị thần tiên ra…”
Bạch Dực sờ sờ cằm nhướn mắt nhìn lên trần nhà suy nghĩ rất lâu, tôi cũng cứ thế kiên nhẫn chờ, cuối cùng anh ta nhìn xuống thản nhiên đáp: “Không có, ít ra là trong trí nhớ của tôi không hề có người nào như vậy. Cho nên tôi mới cứ thắc mắc tại sao nó lại tìm đến cậu… Nhưng chắc cũng không phiền phức đến mức mất mạng đâu nhỉ…”
Tôi có cảm giác anh ta còn gạt mình điều gì đó, vì thế vẫn hỏi tiếp không thôi: “Vậy anh có tính toán được trận pháp kế tiếp sẽ xảy ra lúc nào không?”
Bạch Dực thoáng nhìn tôi một cách khinh bỉ, lắc lắc đầu: “Cậu nghĩ tôi là ai, thầy tướng số chắc? Tuy nhiên nếu muốn tính thì thực ra cũng có thể tính được…”
Nói xong vỗ vỗ vai tôi, ý bảo tôi cùng anh ta tiến tới bên bàn làm việc. Anh ta lấy trên giá sách ra vài quyển sách, sau đó rút ra một cây bút, mở cuốn sách chỉ vào một đoạn trong đó mà nói: “Trong này có nhắc tới ‘Bát khổ’ của Phật giáo, thực ra Đạo giáo cũng thế, chỉ có cái khổ cuối cùng là có hơi khác nhau mà thôi. Cái gọi là ‘Bát khổ’, cậu cứ hiểu như là một quá trình liên tục vậy, chúng lần lượt phát sinh trong đời một con người. Ví dụ như một sinh linh, sinh ra làm người, sau đó lần lượt chịu bệnh tật, chịu già nua, sau cùng là cái chết, trong quá trình đó sẽ có thêm các loại khổ ái ly biệt, oán tăng hội, cầu bất đắc, ngũ âm xí thịnh các loại, nhưng tổng thể vẫn có quy luật nhất định, cho nên những người tu hành đầu tiên vẫn là chịu trận pháp ‘Sinh’, thể nghiệm nỗi khổ thai ngục…”
Nghe đến đây tôi bất chợt cảm thấy không đúng, liền lập tức cắt đứt lời anh ta: “Nếu đúng như anh nói thì trận pháp đầu tiên nhất định phải là ‘Sinh’ sao? Nhưng tôi chưa từng cảm nhận được cái gì như là nỗi khổ thai ngục mười tháng cả?”
Anh ta ngẩn ra, sau đó nghi hoặc hỏi tôi: “Trước giờ cậu chưa từng trải nghiệm cảm giác vị giam giữ trong một nơi chật hẹp suốt một thời gian dài bao giờ sao? Cảm giác giống như quỷ đả tường các loại ấy?”
Tôi vắt óc suy nghĩ cả nửa buổi, quỷ đả tường cũng từng gặp phải, nhưng không giống như cách Bạch Dực miêu tả… vì thế tôi lắc đầu: “Không có đâu, nếu có tôi đã nhớ kỹ rồi, anh nghĩ xem, những chuyện khủng khiếp như thế nhất định sẽ để lại ấn tượng rất sâu đậm, làm sao nói quên là quên được?”
Bạch Dực ngẩn người há hốc miệng hồi lâu, dường như là do không ngờ đến câu trả lời của tôi, cuối cùng anh ta hoàn hồn, lại bắt đầu lầm bầm gì đó trong miệng một lúc, vẫn chưa từ bỏ hi vọng mà hỏi lại tôi lần nữa: “Thực sự chưa từng gặp qua?”
Tôi cũng không trả lời, chỉ mím chặt môi nhìn anh ta. Rốt cuộc Bạch Dực chịu thua thở dài một tiếng, lại cau mày viết đủ “Bát khổ” xuống tờ giấy trên bàn, rồi dùng nhiều mũi tên gạch ngang gạch chéo nối từ cái này sang cái kia, vẽ ra rồi lại xóa đi, rồi lại thử cách nối tiếp khác, rồi lại viết ra những từ khó đến nỗi tôi cũng không đọc được, rồi lại gõ gõ bút xuống bàn, cau mày xóa đi.
Tôi cũng thở dài não nuột: “Có khi nào chúng ta đều hiểu lầm rồi không, có thể hoàn toàn không có thế cục nào cả, chỉ là do ở Linh viên chúng ta bị trúng Túy Mê Thảo nên gặp ảo giác thôi…?”
Nghe thấy những lời này của tôi, sắc mặt của Bạch Dực lại đột nhiên tái nhợt đi, tôi thậm chí có thể cảm thấy cơ thể anh ta đang run lên nhè nhẹ, mà trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không phải cục, không phải trận pháp…” Cuối cùng anh ta buông bút, đỡ trán mà nói: “Tôi sực nghĩ tới một khả năng… mà khả năng này quả thực có thể xảy ra với cậu. Nếu tôi đoán không nhầm, thì thứ cậu gặp phải không phải là trận pháp ‘Bát khổ’ tu chân, mà là một lời nguyền thực sự… Một loại quỷ chú đáng lẽ ra không được quyền tồn tại! Trời đất quỷ thần ơi, nếu quả thực là ‘thứ đó’, vậy lần này chúng ta gặp rắc rối to rồi!”
Bạch Dực lập tức đứng lên lục tung mớ sách của mình lên, lại rút từ dưới giường ra một quyển sách dày cộp, đọc đọc hồi lâu rồi lại nhìn nhìn tôi. Cuối cùng cau mày lẩm bẩm: “Không thể nào… Tại sao lại có thể như vậy chứ… Thứ quỷ quái này lẽ ra không thể nào tồn tại kia mà..!”
Theo đà lật sách càng lúc càng nhanh, trông anh ta lại càng thêm hoảng loạn, trán cũng bắt đầu rịn mồ hôi lạnh. Nhìn anh ta căng thẳng, tôi cũng bất giác mà sợ hãi theo, trong lòng bất an suy nghĩ lung tung… Thứ mà ngay cả Bạch Dực cũng không có tự tin đối mặt, quả nhiên sẽ là một trở ngại kinh khủng. Cuối cùng chỉ thấy anh ta buông sách xuống, vớ lấy áo khoác nói: “Cậu đi nghỉ trước đi, tôi ra ngoài một chút, có lẽ đến khuya nay mới về… Không, có thể tới sáng mai mới về cũng không chừng, nói chung không cần lo lắng.” Nói xong vỗ nhẹ vai tôi một cái rồi đi mất.
Tôi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Bạch Dực, vội vàng đi tới mức ngay cả cửa cũng không thèm đóng, vừa định mở miệng nói với anh ta vài câu thì đã nghe tiếng chân anh ta đi xuống thang lầu. Tôi đành quay lại bàn làm việc, cầm lấy tờ giấy Bạch Dực đã viết khi nãy lên xem, trên tờ giấy ngang dọc mũi tên, trông cực kỳ lộn xộn, thoáng nhìn tưởng như một bức tranh trừu tượng, tất cả các mũi tên sau rốt đều chỉ vào cái “khổ” cuối cùng, nhưng Bạch Dực cũng đã dùng bút mà thô bạo gạch hết đi, chứng tỏ anh ta cảm thấy nó không đúng. Nói cách khác thứ trận pháp mà anh ta giảng cho tôi nghe lúc đầu thực tế là chưa từng xảy ra, vậy anh ta hoảng hốt như vậy là vì cái gì? Tôi buông tờ giấy, vẫn cảm thấy mơ hồ như cũ.
Trên ghế còn ngổn ngang đám sách mà Bạch Dực đã đem ra để tra cứu nãy giờ, vì thế tôi cũng thuận tay cầm lên liếc qua một chút, phát hiện đây là một cuốn sách nói về thuật kỳ môn độn giáp thời cổ đại. Tôi nhớ lại lời Bạch Dực nói, ban đầu bảo đây là một trận pháp, sau đó lại đổi giọng bảo là một lời nguyền thực thụ. Lật qua vài trang, cũng chỉ có thể đọc nổi một đoạn nhỏ trong đó, viết rằng: “Thiên cửu, địa nhất, phong nhị, lôi bát, sơn lục, trạch tứ, thủy thất, hỏa tam, vạn vật đều có lưỡng nghi mà biến hóa, sau thành tứ tượng, lại thành bát quái. Mà vạn vật đều có thể thay đổi không ngừng, núi non sông ngòi, càn khôn cấn ly, tất đều vì biến hóa mà biến, vô chừng vô hạn, vì thế con người mới có bát khổ, khó khăn không ngừng, không thể tính toán, cũng không thể nắm bắt, nếu nhập vào mà không bị diệt, cũng chỉ có thần.”
Nói thật lòng là tôi cũng không hiểu ý nghĩa của mớ từ này lắm, nhưng theo tôi giải nghĩa từ vốn hiểu biết của bản thân cùng thiên can địa chi bát quái mà nói thì, dường như ý của nó là “tất cả mọi thứ trên thế gian này đều liên tục biến hóa, mọi vật đều là vì biến hóa mà vận động. Điều này cũng giống như con người gặp phải bát khổ vậy, cũng không theo bất kỳ một quy luật nào, bởi vì bát khổ vốn không có quy luật, nó chỉ là một loại biến hóa của vận động thế giới, chỉ có cách bài trừ toàn bộ bát khổ, lý giải những vi diệu bên trong nó, mới có thể thực sự đắc đạo thành tiên.”
Tôi đóng cuốn sách để sang một bên, dù sao đối với phong thủy tôi cũng chỉ hiểu biết sơ sơ, không thể sánh bằng Bạch Dực. Cho nên rất có khả năng những gì tôi hiểu trên này cũng là hiểu nhầm, vì người thời cổ đều nói năng rất mơ hồ, chỉ mười mấy chữ cũng có thể khiến cho người ta phải hao hết tinh lực cả một đời, sự uyên thâm đó không phải là thứ mà những người sử dụng tiếng Hoa hiện đại đơn giản có thể hiểu thấu được, cho nên cũng không cần phải lãng phí thời gian làm chuyện mất công đó. Tôi bất đắc dĩ ngẩng lên nhìn đồng hồ, phát hiện đã tới giờ ăn tối, vì thế ngao ngán xuống lầu mua đại một chén hoành thánh coi như cho xong bữa. Trong lòng tôi lúc này nghi hoặc vẫn nhiều hơn sợ hãi, mãi cho đến tận thật lâu sau này nhớ lại, mới cảm thán bản thân lúc đó quả thực quá ngờ nghệch không biết lo lắng không biết nghĩ suy, bởi vì những chuyện sau đó đã phát triển theo một hướng hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, bất quá, đó là chuyện sau này.
Ăn no xong trở về phòng, trời đã tối tự lúc nào. Trong phòng vẫn tối đen, chứng tỏ Bạch Dực vẫn chưa về, vì thế tôi lại mở mạng chơi game thêm một lúc. Được cùng đám bạn game cười nói vui vẻ một hồi, cũng tạm quên tất cả những chuyện quỷ quái sau lưng. Cho đến khi khuya trờ khuya trật, đám bạn cũng lần lượt nói lời tạm biệt logout đi ngủ, tôi mới bất đắc dĩ tắt máy vi tính đi tắm. Thực ra có nhiều lý do tôi không muốn tắt máy, thứ nhất là vì không dám nghĩ tới thứ cục quái dị kia, thứ hai là vì thực lòng có hơi sợ, Bạch Dực không có nhà, trong phòng chỉ có một mình tôi, cảm giác như trống trải vắng vẻ đi rất nhiều, lại dường như cảm giác có ai đó đang đứng sau lưng mình chằm chằm nhìn theo. Tuy tôi không phải loại đặc biệt yếu bóng vía, nhưng thái độ và vẻ mặt kinh khủng của Bạch Dực ban ngày đã làm tôi sợ chết khiếp, thực sự không dám nghĩ tới có thứ gì trên đời này có thể làm một Bạch Dực luôn lạnh lùng bình tĩnh như một khối băng lại phải sợ đến thế!
Xem ra, chuyện này tuyệt không đơn giản.
Tôi vừa nói câu được câu chăng với những bạn chat trên QQ vừa ghi lại những chuyện đã xảy ra từ sáng tới giờ vào blog riêng của mình làm nhật ký. Cho tới khi cái nick cuối cùng trên QQ cũng mờ đi, tôi đành bỏ máy chuẩn bị đi ngủ. Nằm trên giường lại bắt đầu không nhịn được mà suy nghĩ về những chuyện khiến bản thân bất an, cũng may quả thực đã quá mệt mỉ, nên suy nghĩ không được bao lâu liền thiếp đi.
… Hoặc cũng có thể là do mệt quá, nên ngủ chỉ được chốc lát lại đột nhiên bừng tỉnh. Cảm giác này quả thực rất khó chịu, vì suy nghĩ quá nhiều, nên không ngủ được thẳng giấc, chỉ cần gió thổi cỏ lay cũng đủ làm cho giật mình. Tôi nhíu nhíu mắt, định xuống giường uống một ly nước rồi quay lại ngủ tiếp. Mệt mỏi cầm lấy cái ly, “ừng ực” uống hai ba ngụm nước lạnh, cánh cửa sổ dường như bị gió thổi hé ra một chút, phát ra tiếng kẽo kẹt nhè nhẹ. Bạch Dực vẫn chưa trở về, lúc này đã là hơn 2 giờ đêm, tôi không khỏi có chút lo âu không biết anh ta ra ngoài làm gì, nhưng rồi lại lập tức thương mình, lăn lộn cả một ngày, mà đêm đến ngủ chưa được một tiếng đồng hồ đã tỉnh.
Đêm đó gió bất chợt thổi mạnh, làm những cánh cửa sổ chưa khép kỹ ngoài hành lang không ngừng vang lên những tiếng cành cạch. Tôi gãi gãi tóc, than thở vài câu rồi lại mơ màng quay về giường. Nhưng có lẽ là do uống nước lạnh, nên bất giác mà cảm thấy lạnh buốt trong bụng, tôi vô thức dém chăn thặt chặt, chỉ để lộ nửa gương mặt để hô hấp. Qua hồi lâu, tiếng động ngoài hành lang dịu đi dần, gió cũng ngớt, nhưng trên nóc nhà lại không ngừng truyền tới những tiếng lách cách như có thứ gì tròn rơi trên nền nhà, giữa màn đêm yên tĩnh càng đặc biệt điếc tai. Tôi trở mình một cái, bất mãn nghĩ thầm: “Tên nào ở tầng trên cũng thật điên, nửa đêm rồi còn chơi bắn bi?!” Nhưng không ngờ khi tôi vừa nghĩ thế, thì tiếng động cũng bất thình lình biến mất, dường như người bên trên nghe thấy câu nói bất mãn của tôi vậy. Tôi thấp giọng làu bàu: “Đúng là kỳ lạ”, nhưng rồi chẳng mấy chốc mà cảm thấy ý thức mình bắt đầu dần dần trôi đi, từng chút một tiến vào cõi mộng. Lần này, tôi biết mình sắp ngủ rất sâu, sẽ không thức dậy nửa chừng nữa mà có thể một giấc tới hừng đông, nghĩ thế rồi, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Lại trở mình một cái. Cảm giác thân thể hoàn toàn thả lỏng, tôi thoải mái duỗi thẳng hai chân. Nhưng lần này lại phát hiện mình không thể duỗi chân ra được, dường như có thứ gì chặn dưới chân vậy. Tôi vô thức đá đá vào nó mấy cái, nhưng thứ kia cứng như đá, cứ lù lù ở đó không dịch chuyển một ly. Tôi thử vươn cao đầu, nhưng phát hiện trên đầu mình là đầu giường không nhích lên được nữa. Chẳng lẽ trong một đêm tự nhiên cao lên? Cái này phải nói là phép màu trời ban rồi? Tôi bị ý nghĩ của mình làm cho vui vẻ, liền bật cười mở mắt nhìn xuống, nhưng trong tích tắc đó, nụ cười vừa thoáng hiện trên môi cũng lập tức đông cứng lại, cặp mắt trong thoáng chốc mở to, không dám tin vào những gì mình đang thấy.
Trời đất ạ, không phải là do tôi cao lên, mà là do dưới chân tôi có một người đang ngồi kia!
Ánh sáng quá mờ nhạt chỉ có thể nhìn thấy đại khái, nên tôi lại dùng chân thử chọc chọc vào nó, phát hiện thấy nó cứng như một khối đá. Bằng cảm giác của mình, tôi dám thề kẻ đó không phải là Bạch Dực, vóc dáng cũng không giống. Nó cho tôi cảm giác rất nhỏ, như là một đứa bé… Một đứa bé?!
Đây là ý niệm chung của cả Phật giáo lẫn Đạo giáo, là con người thì tất yếu cần phải chấp nhận đau khổ. Bà nội khi xưa từng dạy tôi, con người luôn luôn bị ràng buộc, không ai có khả năng thoát khỏi số phận, bởi vì kể từ ngày được sinh ra đời thì con người đã bị định trước kết cục sẽ là cái chết, buông tay cũng là chết, không buông tay cũng vẫn là chết.
Cuối cùng khi về tới được phòng ở, vừa buông hành lý xuống là tôi lập tức gục luôn, không còn muốn làm gì nữa, chỉ nằm ườn trên giường như một con mèo lười, lúc này mới biết, hóa ra được an toàn nằm trên giường của mình lại hạnh phúc và yên bình đến thế. Tôi nhắm mắt lại, muốn cảm nhận trong chốc lát sự thanh bình hiện tại, nhưng khi nhớ tới “thế cục” vừa được mở ra kia, lại lâm vào sự bất an thường trực, nằm trên giường mà vẫn thấy cả người không yên.
Thế nhưng tình huống cũng không phát triển theo hướng tôi phán đoán. Những ngày sau đó cứ thế trôi qua trong bình tĩnh. Bạch Dực sắp xếp xong chuyện của Bạch Nguyệt Linh và đám cô nương rồi, chúng tôi lại quay về với sinh hoạt bình thường, không ai nhắc tới thế cục vừa mới bị khởi động kia, tất cả dường như lại quay về như khi chưa tới Linh viên. Kỳ thực, sự yên ổn này của chúng tôi hoàn toàn dựa vào sự bình thản của Bạch Dực, nếu như anh ta không có phản ứng gì quá lớn đối với những chuyện trong tương lai, thì tôi cũng có thể an tâm bỏ đi lo lắng canh cánh trong lòng, nếu không, sống trong lo âu quả thực quá căng thẳng. Bạch Dực cũng không bao giờ giải thích vì sao lần ấy lại làm thế với tôi, chỉ có điều tôi cảm thấy mối quan hệ giữa chúng tôi càng lúc càng trở nên khác lạ, có nhiều lúc tôi cứ bất giác mà để tâm đến từng lời nói từng cử chỉ nhỏ của Bạch Dực, dù vẫn biết như thế là rất buồn cười – mình dù sao cũng không phải là con gái, cái loại cảm giác bối rối rụt rè như thế thật không giống bản thân chút nào. Nhưng anh ta không nói ra, tôi cũng không có cách nào chủ động mở miệng hỏi. Cả hai bên đều đã trưởng thành, tình cảm không thể cứ ngây ngây thơ thơ như hai đứa trẻ con, huống hồ… chúng tôi cùng giới tính, nói thật lòng, điều này vẫn làm tôi có phần lấn cấn. Có rất nhiều điều, một khi nói ra thì tuyệt không còn đường lui, hơn nữa tôi cũng hiểu rõ, sống chung với nhau như thế này lại hợp với chúng tôi nhất.
Hai từ “huynh đệ” vì thế mà trở nên chênh vênh.
Cứ thế mà mấy tháng chớp mắt đã trôi qua, bên cạnh tôi hoàn toàn không có lấy nửa chuyện quái dị, khiến tôi trở nên hoài nghi không biết “cục” mà Bạch Dực nhắc tới thực sự có tồn tại trên đời hay không? Con người là như thế, rất sợ tai nạn sắp đến, nhưng khi nó không đến đúng hẹn, thì không hiểu sao lại cảm thấy có hơi mất mát.
Ngày hôm nay là ngày nghỉ của tôi, Bạch Dực đã đến trường. Tôi một mình trong phòng mở máy vi tính, sau một trận đánh đấm tưng bừng, BOSS đã bị hai mươi lăm chiến sĩ oai hùng đánh ngã. Kỳ thực dạo gần đây tôi bắt đầu có cảm giác như mình đã già, không thể vui chơi bất cần như thời còn trẻ tuổi lông bông được nữa, chỉ cần chơi game vài tiếng đồng hồ đã thấy muốn bệnh. Vì thế bèn châm một điếu thuốc, ngả đầu vào thành ghế phía sau mà nhắm mắt nghỉ ngơi. Thực ra, tôi cũng biết hút thuốc, nhưng không thích, cũng không nghiện, lúc còn học đại học ở trong ký túc xá thỉnh thoảng hút với bạn một điếu nói chuyện phiếm, hoặc vào những khi đặc biệt mệt mỏi mới tự châm một điếu nhả khói cho vơi bớt phiền muộn trong lòng. Nhưng kể từ khi đến đây, thấy Bạch Dực dường như không bao giờ hút, nên tôi cũng gần như bỏ luôn. Cho đến hôm nay, chẳng biết vì cái gì, tự nhiên lại thấy thèm một điếu thuốc.
Muốn vào phó bản một lần nữa cần chờ thêm một lúc, tôi ngậm điếu thuốc đứng dậy vào nhà vệ sinh. Nhìn vào cái gương trong nhà tắm, mới phát hiện tóc mình càng lúc càng dài. Mái tóc này dài ra cũng quá là nhanh đi? Mới mấy ngày trước vừa đi cắt về kia mà, chẳng lẽ bây giờ phải đi cắt đầu đinh? Nhưng nghĩ lại cũng không phải không thể… chẳng thà nhìn bặm trợn một chút còn hơn bị người ta nhìn nhầm thành con gái! Chăm chú quan sát bản thân một chút, thấy mình trông có vẻ như gầy đi, nhưng thực ra khi cân thử thì có tăng cân một chút… xem ra hoàn toàn là nhờ công chăm bẵm ăn uống của Bạch Dực.
Quay lại bàn vi tính mở mấy trang mạng ngẫu nhiên, thấy nội dung cực kỳ nhàm chán, không có thứ gì đáng để quan tâm, bèn lặng lẽ quay đi rít một ngụm khói, lại bỗng chốc nhớ tới thế cục kia. Tôi lúc này đã hoàn toàn không còn cảm thấy chút sợ hãi bất an nào, dù sao chỉ cần không có chuyện quái dị gì xảy ra là đủ an toàn rồi, nguyên tắc sống của tôi trước giờ vẫn rất đơn giản, không hề muốn làm phức tạp hóa mọi chuyện lên. Cho nên, nếu có cơ hội nói chuyện với Bạch Dực thì hỏi thử xem sao, lúc này rảnh rỗi dư thời gian thì tranh thủ lên internet tra cứu thêm vài tư liệu có ích là được.
Tôi và Bạch Dực tính cách không giống nhau, anh ta luôn luôn tìm tòi tra cứu trong sách cổ, còn tôi trực tiếp lên Baidu, Loogle và Yahoo để tìm kiếm thông tin, có thể nói, internet chính là nguồn thông tin duy nhất của tôi. Tôi dùng từ khóa “tứ khổ” để tìm kiếm thử, nhưng không thấy thứ mình thực sự muốn tìm, vì thế thay đổi một chút, tìm bằng từ “bát khổ”. Quả nhiên tìm được rất nhiều kết quả, nhưng mở một vài trang ra xem thì thấy chúng chẳng có quan hệ gì tới những chuyện tôi đã gặp phải cả… Nghĩ rằng chương trình tra cứu tư liệu này không có hiệu quả, thử mở cửa sổ của những chương trình kia lên xem thử, nhưng kết quả hiện ra vẫn là như nhau.
Mãi đến chập tối Bạch Dực mới trở về, vừa kịp lúc nhìn thấy tôi tra cứu mấy thứ này trên máy, nhưng anh ta chỉ nhìn hồi lâu mà không nói gì, chỉ theo thói quen ngồi xuống cái ghế sau lưng tôi đọc sách.
Tôi tra Baidu cả buổi trời vẩn chỉ thấy vài ba tin tức chẳng rõ ràng gì, chỉ biết đây là tám loại đau khổ mà con người bắt buộc phải chấp nhận theo quan niệm của Phật giáo và Đạo giáo, nhưng hoàn toàn không có liên hệ gì tới cái gọi là “cục” cả. Phàm là con người nhất định phải chịu khổ, nào có gì đáng phải tìm hiểu đâu, cùng lắm chỉ có thể biết thêm ít kiến thức về tôn giáo thôi.
Nếu internet đã không thể trả lời cho tôi, vậy đương nhiên phải tìm người nào có thể trả lời rồi… ví dụ như Bạch Dực, anh ta chắc chắn phải biết ít nhiều vấn đề trọng tâm. Tôi quay đầu lại gọi Bạch Dực, anh ta ngẩng đầu lên nhìn tôi đầy nghi hoặc, cái nhìn của anh ta làm tôi chẳng biết phải làm sao để mở lời, nhưng không hỏi thì lại thấy cả người khó chịu. Vì thế, tôi đành ho khan vài tiếng, rụt rè hỏi: “Còn nhớ ‘thế cục’ mà anh nói cho tôi biết mấy bữa trước không? Thứ đó rốt cuộc là cái gì vậy? Dù sao nó cũng là xảy ra với tôi, tôi nghĩ mình có quyền được biết.”
Bạch Dực chắc không ngờ đã qua mấy ngày tôi còn nhắc lại chuyện này, nên nhất thời cũng đờ ra. Bất quá suy tư một chút rồi, anh ta cũng thẳng thắn đóng cuốn sách cầm trên tay lại, rồi cứ thế chằm chằm nhìn hai bàn tay mình. Tôi không thúc giục anh ta, chỉ im lặng chờ đợi anh ta tự lên tiếng, cứ thế vài phút sau Bạch Dực mới ngẩng đầu lên nói: “Nó chính xác là một ‘cục’, nhưng thực ra nên gọi nó là một lời nguyền thì đúng hơn.”
Nghe đến hai chữ “lời nguyền”, tôi lập tức ớn lạnh toàn thân, lời nguyền luôn luôn làm tôi liên tưởng tới ác quỷ, phim kinh dị Nhật Bản, nào là Juon, nào là Ringu này nọ… Mà kết thúc luôn luôn là tâm trạng chờ chết của nhân vật chính, quả thực còn khủng khiếp hơn cả việc nghe lãnh án tử hình. Tôi ngơ ngác hỏi lại: “Không phải gọi là cục sao? Sao lại biến thành lời nguyền rồi? Anh nói rõ lại xem nào!”
Anh ta liếc nhìn tôi cười khẩy: “Cậu nghĩ cứ là lời nguyền là phải chết người à? Đừng ngắt lời, nghe tôi cho hết đã. Thực ra cái số xui xẻo của cậu phải gọi là tới cực hạn luôn ấy, kinh khủng tới nỗi ngay cả tôi cũng phải bái cậu làm sư phụ luôn. Bởi vì thứ cậu gặp phải lần này chính là ‘Bát khổ khởi niệm trận’ mà ngày xưa chỉ có những vị chân nhân tu sĩ mới gặp phải thôi. Mà người ta là dùng nó là để đắc đạo, còn cậu chỉ là một người phàm cho nên nó mới biến thành một loại lời nguyền cực kỳ khủng khiếp, hơn nữa, bản thân cậu cũng… rất hấp dẫn mấy thứ quỷ quái này.”
Mật mã, anh ta nhất định là đang nói bằng mật mã, hoặc là đang kể chuyện cổ tích! Cái gì mà tu chân? Cái gì mà đắc đạo? Anh ta còn nói nữa thì tôi phải nghi ngờ không biết anh ta có lôi cả Thục Sơn quần hiệp truyện ra kể hết lại một lần hay không! Tôi trong lòng nghi ngờ, nhưng lại không dám cắt lời, chỉ đành im lặng nghe anh ta đến cuối, bằng không với cá tính của Bạch Dực chắc chắn lần sau có cậy miệng cũng đừng hòng anh ta nói thêm lời nào nữa. Tôi khoanh tay ôm đầu gối hỏi: “Theo cách nói của anh thì dường như nó cũng không có gì nguy hiểm? Vậy sao lúc đó trông anh dễ sợ vậy?”
Bạch Dực nhìn thấy tôi đang hoài nghi, liền ho khan nói: “Cậu không tin tôi tôi cũng đành chịu, nhưng trận pháp này là khảo nghiệm cuối cùng dành ột người tu chân chân chính, sau khi người đó ngũ cốc giai tị rồi, thì phải nghênh tiếp trận pháp này. Trận pháp chia làm tám giai đoạn, dùng để loại trừ lần lượt tám loại đau khổ của con người, cuối cùng giúp người đó đạt được tới cảnh giới vô ngã vô tướng, thoát khỏi lục đạo luân hồi, cũng tức là thành tiên đấy.”
Tôi càng nghe càng nhập tâm, thể loại huyền huyễn trước giờ vẫn là sở thích của tôi, nhưng nói đến đây thì Bạch Dực lại đột nhiên ngừng lại, nhìn tôi chằm chằm. Tôi không phản ứng kịp, chỉ biết nghệt mặt ra hỏi: “Chuyện đúng là rất hay, nhưng có liên quan gì tới tôi?”
Bạch Dực nhíu nhíu mày, dường như có vẻ rất bất mãn với thái độ của tôi, tôi vội vàng lấy vẻ mặt nghiêm túc chân thành học hỏi nhất mà nhìn anh ta, anh ta đành lắc đầu: “Ngay từ đầu tôi cũng không ngờ chúng ta sẽ gặp phải loại trận pháp này, vì nó chỉ gặp phải nơi những cao nhân đạ đạt tới cảnh giới cao nhất của việc tu hành mà thôi, nếu xảy ra với người thường chẳng phải sẽ hại chết người đó sao? Mà thực ra loại trận pháp này cũng chỉ có những người tu đạo mới có thể tự mở ra, nếu cảm thấy không vượt qua nổi thì cũng chính họ sẽ đóng nó lại, tuy phải trả giá bằng toàn bộ tu vi tích tụ được từ trước tới giờ. Đây là một loại tu hành cực kỳ nghiêm khắc, nhưng cậu – cậu lại đụng phải nó, làm tôi cũng chẳng biết phải nói thế nào.” Trằm lặng một chút, anh ta lại tiếp lời: “Nhưng dù sao thì chúng ta cũng đã bình yên vượt qua được bốn trận rồi, còn bốn nữa thôi, chà chà, nói không chừng cậu còn có cốt tiên thì sao?”
Tôi bật cười, hậm hực nói: “Tiên cốt? Anh hai ơi, theo cách mà anh nói thì thứ này chỉ dành cho các vị cao nhân mà thôi, tôi đây chỉ là người trần mắt thịt, làm sao mà chịu nổi? Hơn nữa người ta còn có cách tự dừng nó lại, còn tôi gọi nó dừng nó sẽ chịu dừng sao?!”
Bạch Dực cũng không phản đối, chỉ im lặng gật đầu chứng tỏ đồng ý với cách nhìn của tôi. Thái độ trầm lặng này của anh ta làm tôi tự nhiên bất an, vốn dĩ muốn chờ anh ta ra tay cho tôi một con đường sống, nhưng xem ra chuyện này càng lúc càng mơ hồ. Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy trên đời này không biết đã từng có ai vượt qua trận pháp này chưa nhỉ? Đương nhiên là trừ các vị thần tiên ra…”
Bạch Dực sờ sờ cằm nhướn mắt nhìn lên trần nhà suy nghĩ rất lâu, tôi cũng cứ thế kiên nhẫn chờ, cuối cùng anh ta nhìn xuống thản nhiên đáp: “Không có, ít ra là trong trí nhớ của tôi không hề có người nào như vậy. Cho nên tôi mới cứ thắc mắc tại sao nó lại tìm đến cậu… Nhưng chắc cũng không phiền phức đến mức mất mạng đâu nhỉ…”
Tôi có cảm giác anh ta còn gạt mình điều gì đó, vì thế vẫn hỏi tiếp không thôi: “Vậy anh có tính toán được trận pháp kế tiếp sẽ xảy ra lúc nào không?”
Bạch Dực thoáng nhìn tôi một cách khinh bỉ, lắc lắc đầu: “Cậu nghĩ tôi là ai, thầy tướng số chắc? Tuy nhiên nếu muốn tính thì thực ra cũng có thể tính được…”
Nói xong vỗ vỗ vai tôi, ý bảo tôi cùng anh ta tiến tới bên bàn làm việc. Anh ta lấy trên giá sách ra vài quyển sách, sau đó rút ra một cây bút, mở cuốn sách chỉ vào một đoạn trong đó mà nói: “Trong này có nhắc tới ‘Bát khổ’ của Phật giáo, thực ra Đạo giáo cũng thế, chỉ có cái khổ cuối cùng là có hơi khác nhau mà thôi. Cái gọi là ‘Bát khổ’, cậu cứ hiểu như là một quá trình liên tục vậy, chúng lần lượt phát sinh trong đời một con người. Ví dụ như một sinh linh, sinh ra làm người, sau đó lần lượt chịu bệnh tật, chịu già nua, sau cùng là cái chết, trong quá trình đó sẽ có thêm các loại khổ ái ly biệt, oán tăng hội, cầu bất đắc, ngũ âm xí thịnh các loại, nhưng tổng thể vẫn có quy luật nhất định, cho nên những người tu hành đầu tiên vẫn là chịu trận pháp ‘Sinh’, thể nghiệm nỗi khổ thai ngục…”
Nghe đến đây tôi bất chợt cảm thấy không đúng, liền lập tức cắt đứt lời anh ta: “Nếu đúng như anh nói thì trận pháp đầu tiên nhất định phải là ‘Sinh’ sao? Nhưng tôi chưa từng cảm nhận được cái gì như là nỗi khổ thai ngục mười tháng cả?”
Anh ta ngẩn ra, sau đó nghi hoặc hỏi tôi: “Trước giờ cậu chưa từng trải nghiệm cảm giác vị giam giữ trong một nơi chật hẹp suốt một thời gian dài bao giờ sao? Cảm giác giống như quỷ đả tường các loại ấy?”
Tôi vắt óc suy nghĩ cả nửa buổi, quỷ đả tường cũng từng gặp phải, nhưng không giống như cách Bạch Dực miêu tả… vì thế tôi lắc đầu: “Không có đâu, nếu có tôi đã nhớ kỹ rồi, anh nghĩ xem, những chuyện khủng khiếp như thế nhất định sẽ để lại ấn tượng rất sâu đậm, làm sao nói quên là quên được?”
Bạch Dực ngẩn người há hốc miệng hồi lâu, dường như là do không ngờ đến câu trả lời của tôi, cuối cùng anh ta hoàn hồn, lại bắt đầu lầm bầm gì đó trong miệng một lúc, vẫn chưa từ bỏ hi vọng mà hỏi lại tôi lần nữa: “Thực sự chưa từng gặp qua?”
Tôi cũng không trả lời, chỉ mím chặt môi nhìn anh ta. Rốt cuộc Bạch Dực chịu thua thở dài một tiếng, lại cau mày viết đủ “Bát khổ” xuống tờ giấy trên bàn, rồi dùng nhiều mũi tên gạch ngang gạch chéo nối từ cái này sang cái kia, vẽ ra rồi lại xóa đi, rồi lại thử cách nối tiếp khác, rồi lại viết ra những từ khó đến nỗi tôi cũng không đọc được, rồi lại gõ gõ bút xuống bàn, cau mày xóa đi.
Tôi cũng thở dài não nuột: “Có khi nào chúng ta đều hiểu lầm rồi không, có thể hoàn toàn không có thế cục nào cả, chỉ là do ở Linh viên chúng ta bị trúng Túy Mê Thảo nên gặp ảo giác thôi…?”
Nghe thấy những lời này của tôi, sắc mặt của Bạch Dực lại đột nhiên tái nhợt đi, tôi thậm chí có thể cảm thấy cơ thể anh ta đang run lên nhè nhẹ, mà trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không phải cục, không phải trận pháp…” Cuối cùng anh ta buông bút, đỡ trán mà nói: “Tôi sực nghĩ tới một khả năng… mà khả năng này quả thực có thể xảy ra với cậu. Nếu tôi đoán không nhầm, thì thứ cậu gặp phải không phải là trận pháp ‘Bát khổ’ tu chân, mà là một lời nguyền thực sự… Một loại quỷ chú đáng lẽ ra không được quyền tồn tại! Trời đất quỷ thần ơi, nếu quả thực là ‘thứ đó’, vậy lần này chúng ta gặp rắc rối to rồi!”
Bạch Dực lập tức đứng lên lục tung mớ sách của mình lên, lại rút từ dưới giường ra một quyển sách dày cộp, đọc đọc hồi lâu rồi lại nhìn nhìn tôi. Cuối cùng cau mày lẩm bẩm: “Không thể nào… Tại sao lại có thể như vậy chứ… Thứ quỷ quái này lẽ ra không thể nào tồn tại kia mà..!”
Theo đà lật sách càng lúc càng nhanh, trông anh ta lại càng thêm hoảng loạn, trán cũng bắt đầu rịn mồ hôi lạnh. Nhìn anh ta căng thẳng, tôi cũng bất giác mà sợ hãi theo, trong lòng bất an suy nghĩ lung tung… Thứ mà ngay cả Bạch Dực cũng không có tự tin đối mặt, quả nhiên sẽ là một trở ngại kinh khủng. Cuối cùng chỉ thấy anh ta buông sách xuống, vớ lấy áo khoác nói: “Cậu đi nghỉ trước đi, tôi ra ngoài một chút, có lẽ đến khuya nay mới về… Không, có thể tới sáng mai mới về cũng không chừng, nói chung không cần lo lắng.” Nói xong vỗ nhẹ vai tôi một cái rồi đi mất.
Tôi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Bạch Dực, vội vàng đi tới mức ngay cả cửa cũng không thèm đóng, vừa định mở miệng nói với anh ta vài câu thì đã nghe tiếng chân anh ta đi xuống thang lầu. Tôi đành quay lại bàn làm việc, cầm lấy tờ giấy Bạch Dực đã viết khi nãy lên xem, trên tờ giấy ngang dọc mũi tên, trông cực kỳ lộn xộn, thoáng nhìn tưởng như một bức tranh trừu tượng, tất cả các mũi tên sau rốt đều chỉ vào cái “khổ” cuối cùng, nhưng Bạch Dực cũng đã dùng bút mà thô bạo gạch hết đi, chứng tỏ anh ta cảm thấy nó không đúng. Nói cách khác thứ trận pháp mà anh ta giảng cho tôi nghe lúc đầu thực tế là chưa từng xảy ra, vậy anh ta hoảng hốt như vậy là vì cái gì? Tôi buông tờ giấy, vẫn cảm thấy mơ hồ như cũ.
Trên ghế còn ngổn ngang đám sách mà Bạch Dực đã đem ra để tra cứu nãy giờ, vì thế tôi cũng thuận tay cầm lên liếc qua một chút, phát hiện đây là một cuốn sách nói về thuật kỳ môn độn giáp thời cổ đại. Tôi nhớ lại lời Bạch Dực nói, ban đầu bảo đây là một trận pháp, sau đó lại đổi giọng bảo là một lời nguyền thực thụ. Lật qua vài trang, cũng chỉ có thể đọc nổi một đoạn nhỏ trong đó, viết rằng: “Thiên cửu, địa nhất, phong nhị, lôi bát, sơn lục, trạch tứ, thủy thất, hỏa tam, vạn vật đều có lưỡng nghi mà biến hóa, sau thành tứ tượng, lại thành bát quái. Mà vạn vật đều có thể thay đổi không ngừng, núi non sông ngòi, càn khôn cấn ly, tất đều vì biến hóa mà biến, vô chừng vô hạn, vì thế con người mới có bát khổ, khó khăn không ngừng, không thể tính toán, cũng không thể nắm bắt, nếu nhập vào mà không bị diệt, cũng chỉ có thần.”
Nói thật lòng là tôi cũng không hiểu ý nghĩa của mớ từ này lắm, nhưng theo tôi giải nghĩa từ vốn hiểu biết của bản thân cùng thiên can địa chi bát quái mà nói thì, dường như ý của nó là “tất cả mọi thứ trên thế gian này đều liên tục biến hóa, mọi vật đều là vì biến hóa mà vận động. Điều này cũng giống như con người gặp phải bát khổ vậy, cũng không theo bất kỳ một quy luật nào, bởi vì bát khổ vốn không có quy luật, nó chỉ là một loại biến hóa của vận động thế giới, chỉ có cách bài trừ toàn bộ bát khổ, lý giải những vi diệu bên trong nó, mới có thể thực sự đắc đạo thành tiên.”
Tôi đóng cuốn sách để sang một bên, dù sao đối với phong thủy tôi cũng chỉ hiểu biết sơ sơ, không thể sánh bằng Bạch Dực. Cho nên rất có khả năng những gì tôi hiểu trên này cũng là hiểu nhầm, vì người thời cổ đều nói năng rất mơ hồ, chỉ mười mấy chữ cũng có thể khiến cho người ta phải hao hết tinh lực cả một đời, sự uyên thâm đó không phải là thứ mà những người sử dụng tiếng Hoa hiện đại đơn giản có thể hiểu thấu được, cho nên cũng không cần phải lãng phí thời gian làm chuyện mất công đó. Tôi bất đắc dĩ ngẩng lên nhìn đồng hồ, phát hiện đã tới giờ ăn tối, vì thế ngao ngán xuống lầu mua đại một chén hoành thánh coi như cho xong bữa. Trong lòng tôi lúc này nghi hoặc vẫn nhiều hơn sợ hãi, mãi cho đến tận thật lâu sau này nhớ lại, mới cảm thán bản thân lúc đó quả thực quá ngờ nghệch không biết lo lắng không biết nghĩ suy, bởi vì những chuyện sau đó đã phát triển theo một hướng hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, bất quá, đó là chuyện sau này.
Ăn no xong trở về phòng, trời đã tối tự lúc nào. Trong phòng vẫn tối đen, chứng tỏ Bạch Dực vẫn chưa về, vì thế tôi lại mở mạng chơi game thêm một lúc. Được cùng đám bạn game cười nói vui vẻ một hồi, cũng tạm quên tất cả những chuyện quỷ quái sau lưng. Cho đến khi khuya trờ khuya trật, đám bạn cũng lần lượt nói lời tạm biệt logout đi ngủ, tôi mới bất đắc dĩ tắt máy vi tính đi tắm. Thực ra có nhiều lý do tôi không muốn tắt máy, thứ nhất là vì không dám nghĩ tới thứ cục quái dị kia, thứ hai là vì thực lòng có hơi sợ, Bạch Dực không có nhà, trong phòng chỉ có một mình tôi, cảm giác như trống trải vắng vẻ đi rất nhiều, lại dường như cảm giác có ai đó đang đứng sau lưng mình chằm chằm nhìn theo. Tuy tôi không phải loại đặc biệt yếu bóng vía, nhưng thái độ và vẻ mặt kinh khủng của Bạch Dực ban ngày đã làm tôi sợ chết khiếp, thực sự không dám nghĩ tới có thứ gì trên đời này có thể làm một Bạch Dực luôn lạnh lùng bình tĩnh như một khối băng lại phải sợ đến thế!
Xem ra, chuyện này tuyệt không đơn giản.
Tôi vừa nói câu được câu chăng với những bạn chat trên QQ vừa ghi lại những chuyện đã xảy ra từ sáng tới giờ vào blog riêng của mình làm nhật ký. Cho tới khi cái nick cuối cùng trên QQ cũng mờ đi, tôi đành bỏ máy chuẩn bị đi ngủ. Nằm trên giường lại bắt đầu không nhịn được mà suy nghĩ về những chuyện khiến bản thân bất an, cũng may quả thực đã quá mệt mỉ, nên suy nghĩ không được bao lâu liền thiếp đi.
… Hoặc cũng có thể là do mệt quá, nên ngủ chỉ được chốc lát lại đột nhiên bừng tỉnh. Cảm giác này quả thực rất khó chịu, vì suy nghĩ quá nhiều, nên không ngủ được thẳng giấc, chỉ cần gió thổi cỏ lay cũng đủ làm cho giật mình. Tôi nhíu nhíu mắt, định xuống giường uống một ly nước rồi quay lại ngủ tiếp. Mệt mỏi cầm lấy cái ly, “ừng ực” uống hai ba ngụm nước lạnh, cánh cửa sổ dường như bị gió thổi hé ra một chút, phát ra tiếng kẽo kẹt nhè nhẹ. Bạch Dực vẫn chưa trở về, lúc này đã là hơn 2 giờ đêm, tôi không khỏi có chút lo âu không biết anh ta ra ngoài làm gì, nhưng rồi lại lập tức thương mình, lăn lộn cả một ngày, mà đêm đến ngủ chưa được một tiếng đồng hồ đã tỉnh.
Đêm đó gió bất chợt thổi mạnh, làm những cánh cửa sổ chưa khép kỹ ngoài hành lang không ngừng vang lên những tiếng cành cạch. Tôi gãi gãi tóc, than thở vài câu rồi lại mơ màng quay về giường. Nhưng có lẽ là do uống nước lạnh, nên bất giác mà cảm thấy lạnh buốt trong bụng, tôi vô thức dém chăn thặt chặt, chỉ để lộ nửa gương mặt để hô hấp. Qua hồi lâu, tiếng động ngoài hành lang dịu đi dần, gió cũng ngớt, nhưng trên nóc nhà lại không ngừng truyền tới những tiếng lách cách như có thứ gì tròn rơi trên nền nhà, giữa màn đêm yên tĩnh càng đặc biệt điếc tai. Tôi trở mình một cái, bất mãn nghĩ thầm: “Tên nào ở tầng trên cũng thật điên, nửa đêm rồi còn chơi bắn bi?!” Nhưng không ngờ khi tôi vừa nghĩ thế, thì tiếng động cũng bất thình lình biến mất, dường như người bên trên nghe thấy câu nói bất mãn của tôi vậy. Tôi thấp giọng làu bàu: “Đúng là kỳ lạ”, nhưng rồi chẳng mấy chốc mà cảm thấy ý thức mình bắt đầu dần dần trôi đi, từng chút một tiến vào cõi mộng. Lần này, tôi biết mình sắp ngủ rất sâu, sẽ không thức dậy nửa chừng nữa mà có thể một giấc tới hừng đông, nghĩ thế rồi, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Lại trở mình một cái. Cảm giác thân thể hoàn toàn thả lỏng, tôi thoải mái duỗi thẳng hai chân. Nhưng lần này lại phát hiện mình không thể duỗi chân ra được, dường như có thứ gì chặn dưới chân vậy. Tôi vô thức đá đá vào nó mấy cái, nhưng thứ kia cứng như đá, cứ lù lù ở đó không dịch chuyển một ly. Tôi thử vươn cao đầu, nhưng phát hiện trên đầu mình là đầu giường không nhích lên được nữa. Chẳng lẽ trong một đêm tự nhiên cao lên? Cái này phải nói là phép màu trời ban rồi? Tôi bị ý nghĩ của mình làm cho vui vẻ, liền bật cười mở mắt nhìn xuống, nhưng trong tích tắc đó, nụ cười vừa thoáng hiện trên môi cũng lập tức đông cứng lại, cặp mắt trong thoáng chốc mở to, không dám tin vào những gì mình đang thấy.
Trời đất ạ, không phải là do tôi cao lên, mà là do dưới chân tôi có một người đang ngồi kia!
Ánh sáng quá mờ nhạt chỉ có thể nhìn thấy đại khái, nên tôi lại dùng chân thử chọc chọc vào nó, phát hiện thấy nó cứng như một khối đá. Bằng cảm giác của mình, tôi dám thề kẻ đó không phải là Bạch Dực, vóc dáng cũng không giống. Nó cho tôi cảm giác rất nhỏ, như là một đứa bé… Một đứa bé?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook