Quỷ Thoại Liên Thiên
Chương 48: Linh viên (Ngũ)

“…Lan Linh, ả kỹ nữ kia có tên gọi là Lan Linh. Ả là chủ nhân đầu tiên của ngôi nhà này, giống như tất cả những ả kỹ nữ đê tiện khác, chỉ cần ai cho ả tiền là có thể ngủ với ả, một con đàn bà dơ bẩn như vậy mà lại có một sắc đẹp phi phàm, đúng là chuyện đáng căm hận, đúng không? Sau này có một thương gia muốn chuộc thân cho ả, hỏi xin ả ngày sinh tháng đẻ để mang về nhà làm thiếp, nhưng Lan Linh cho không được. Ngươi có biết vì sao không?”

Cô gái cầm lấy một cây bút vẽ chân mày, cẩn thận đưa lên mắt: “…Đó là bởi vì tuổi thật của ả ta tuyệt đối có thể xứng đáng làm bà cố nội của thương nhân kia nha~ Lúc đó ả ít nhất cũng đã ngoài sáu mươi rồi, ha ha. Nhưng ả hoàn toàn không già đi, mà ngược lại, càng lúc càng xinh đẹp hơn. Chuyện này tuyệt đối không thể nói cho thương nhân kia biết, vì chỉ có ả ta cùng với một bà lão bộc thân tín biết rõ mà thôi. Huống chi ả cũng không cần hoàn lương, thực ra ả hoàn toàn không hứng thú với cuộc sống bình lặng yên ả làm thiếp cho người ta, cái ả muốn là một cuộc đời ngập trong vàng son, loại đàn bà này đương nhiên không thể chết tử tế được. Nhưng ả ta không ngờ còn có một đứa con gái, sau cùng bà lão bộc kia bán con gái ả ột thương nhân chuyên buôn bán da thuộc, ông ta mang theo con gái của Lan Linh chạy ngược xuôi khắp nơi sinh sống, tuy vất vả, nhưng đứa con gái đó vẫn từng ngày lớn lên, cuối cùng kết hôn với thương nhân nọ định cư ngoài đại mạc, sinh con đẻ cái, trôi qua những tháng ngày gian khổ mà đơn điệu. Nhưng vậy cũng tốt… đứa con gái đó thành phụ nữ, sinh mấy đứa con, dần dần quên mất ngôi nhà cũ nơi cố hương, quên cả người mẹ thường bị người ta gọi là hồ ly tinh kia… Dòng máu của bà ta tiếp tục sống từng đời từng đời ngoài sa mạc, cho đến khi nhà Thanh bị diệt, Quốc dân đảng làm cách mạng, đến lúc đó hậu duệ của Lan Linh ma xui quỷ khiến thế nào lại quay lại thành phố này, sống tại căn nhà này. Vì thế những chuyện quái dị lại tiếp tục phát sinh, khắp nơi đều đồn đãi là linh hồn của Lan Linh quấy phá. Chỉ có cô tiểu thư em họ của vị quan Quốc dân đảng kia là ở được trong ngôi nhà ma ám này. Nhưng thời đó quá mức khốc liệt, Nhật Bản xâm chiếm, hậu duệ của Lan Linh ở trong ngôi nhà này bị đạn tạc hủy hết dung mạo xinh đẹp, nàng không còn ý chí sống sót nữa, bèn thắt cổ tự tử ngay trong nhà. Thế nhưng nàng không chết hẳn, giữa lúc hấp hối, nàng đã phảng phất nhìn thấy lịch sử suốt mấy trăm năm của căn nhà này, Lan Linh lừa những kẻ lạc đường vào nhà thế nào, lúc đang cùng họ mây mưa liền dùng trâm gài tóc trên đầu giết chết họ ra sao, cuối cùng, bí mật bất lão bất tử của Lan Linh đã bị hậu duệ của ả nhìn thấy…”

Cô ta quay đầu lại, trang điểm xong, dung nhan của cô ta trông như một bông hoa thuốc phiện đang nở rộ, ngay cả tôi cũng phải đờ cả người, cô ta mỉm cười: “Chỉ cần ăn vào mỡ của những con người đó, có thể giữ mình mãi mãi ở độ tuổi xuân sắc, hơn nữa, còn có thể càng ngày càng xinh đẹp hơn!”

Nghe cô ta nói, tôi lập tức cảm thấy buồn nôn đến choáng váng, lẽ nào… cái mùi mỡ ngây ngấy tanh tanh ở đây chính là mỡ người?! Tôi ghê tởm nhìn cô gái vẫn tươi đẹp như đào lý kia, nhưng cô ta chỉ tiếp tục kể: “Bí mật đó đã dùng cách này mà quay về trong tay của hậu duệ Lan Linh. Mang theo lòng nửa ngờ nửa tin, hậu duệ của ả lại đi theo đúng con đường của tổ tiên mình, đi giết chết một quả phụ vừa mới chết chồng. Quả phụ đó là một người đàn bà béo núc, vừa đâm ột dao thì máu hòa cùng với mỡ cũng tuôn ra hết. Người hậu duệ đó dùng những cái vò sơn son giống như Lan Linh chứa hết đống mỡ đó, sau lại dùng phương pháp riêng để chế chúng thành son môi và thuốc bôi ngoài da. Phần còn lại chỉ cần ném ra ngoài chỗ chiến địa là xong, thời đó quân Nhật giết chóc nhiều như vậy, không ai nghi ngờ nàng. Sau đó hậu duệ Lan Linh dần dần thay đổi, lớp da bị hoại tử càng ngày càng hồi phục, lại thêm một thời gian nữa ăn mỡ càng nhiều, nàng càng xinh đẹp hơn cả lúc trước. Hơn nữa, trong quá trình này, nàng lại phát hiện thêm một khả năng kỳ diệu của thứ thuốc này nữa, đó là nàng có thể khống chế cả dung mạo bên ngoài của mình, chỉ cần nghĩ tới gương mặt của một người là có thể biến thành cho giống hệt, ví dụ như… ta của lúc này vậy.”

Tôi bưng chặt miệng trừng trừng nhìn cô ta, cố hết sức để không ói hết ra, sau đó khó khăn lên tiếng: “Cô thật quá biến thái, làm như thế còn là con người sao!”

Cô ta mỉm cười mê hồn: “Sao lại không được? Ở nước ngoài có Bloody Mary[2] còn gì, nhưng bà ta chỉ có thể giữ ình chậm già yếu, còn ta, ta có thể vĩnh viễn bất lão, chẳng lẽ không lợi hại hơn sao?”

Cô ta nhìn chằm chằm đôi bàn tay mình, nhẹ nhàng nói: “Có thể ta thực ra cũng không còn là ta nữa, lúc treo cổ trên xà nhà có lẽ ta thực ra đã chết, ta lúc này thực ra là Lan Linh, mà Lan Linh chính là ta! Cho nên ta có thể tiếp tục giữ gương mặt xinh đẹp của mình rồi, ha ha! Ta chính là Lan Linh!”

Tôi hoàn toàn không quan tâm kẻ biến thái trước mặt mình lúc này rốt cuộc là ai, tôi chỉ nghĩ cách làm sao để chạy thoát. Cho nên làm bộ lo lắng hỏi: “Các người muốn làm gì với ta?”

Cô ta nghiêng đầu sang nhìn tôi: “Đúng vậy… Ta nên làm gì với ngươi bây giờ…?”

Tôi ghét bỏ nhìn cô ta, cười lạnh lùng đáp lại: “Trong mắt ngươi có lẽ những người khác bất quá chỉ là nguồn cung cấp mỡ người cho ngươi mà thôi, nhưng trong mắt ta, ngươi cũng chẳng khác nào một thứ quái thai!”

Cô ta nhìn tôi rồi chợt phá lên cười, sau đó quay sang nói với bà lão: “Bà Trương, y gọi ta là quái thai kìa. Còn bà thì sao, có muốn thứ son ngon lành này của ta không nào?”

Ánh mắt bà lão chợt hóa thành cực kỳ tham lam, bà ta gật đầu lia lịa: “Có, có, tiểu thư, xin ban cho tôi một chút đi, để tôi cũng không phải già đi, xin coi như niệm tình tôi đã làm nhiều việc đến thế cho tiểu thư…”

Cô gái khinh bỉ nhìn bà già, chỉ sờ sờ cái vòng tay trên tay mình, sau đó đứng lên, mỉm cười nhìn tôi nói: “Ta không thể ở mãi một chỗ này, vì ta bất lão bất tử, nếu không già đi thì sẽ làm cho người ta nghi ngờ, cho nên ta chỉ biết lưu lạc khắp nơi. Tuy nhiên cũng may ta có thể biến thành bất kỳ gương mặt nào ta nghĩ tới trong đầu, điểm đó thực sự rất có lợi. Lần này trở về ta vốn định bắt con bé Chu Nghiên kia lấy mỡ, ai ngờ lại bị Bạch Dực của ngươi nửa chừng phá hỏng tất cả.” Cô ta bước tới bên một cái hộp sơn rất to, mở ra rồi cười tươi: “Nhưng dù sao ta vẫn còn rất nhiều mỡ dự trữ, mỡ người rất dễ bảo quản, hơn nữa ta cũng không cần phải tự tay giết người, bà Trương đây là trợ thủ đắc lực của ta.”

Trong hộp đầy mỡ màu ngà ngà, ghê tởm không thể nói hết. Thứ quỷ quái này đừng nói là ăn vào người, chỉ nhìn thôi cũng đã đủ buồn nôn rồi.

Tôi hỏi thẳng thừng: “Vậy ngươi muốn làm gì ta? Biến ta thành đống mỡ này để sử dụng dần sao?”

Vóc dáng của cô ta cực kỳ thướt tha, dường như rất thích y phục màu đỏ tươi, thỉnh thoảng lại điệu đàng phất làn váy dài, nếu không phải như chuyện trước đó đã thổ lộ, chắc chắn cô ta trong mắt mọi người là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần quyến rũ vô hạn. Cô ta mỉm cười nhìn tôi, sau đó quay sang bà Trương: “Đem y đi giết đi, ta không muốn nhìn thấy mặt y nữa, kinh tởm lắm, một gã đàn ông mà lại để ột gã đàn ông khác đè mình ra. Còn nữa, giết xong nhớ giữ mỡ lại.”

Khi nói những lời tàn nhẫn này, gương mặt cô ta vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười. Bà lão dạ một tiếng, chuẩn bị ra tay. Chết tiệt, một bà già và một con nhóc mà đòi giết tôi?! Nếu để cho bọn chúng ra tay thì hoặc là tôi bị khùng hoặc là bọn họ nằm mơ! Hơn nữa cái gì mà để cho đàn ông đè mình ra? Con ả này dám sỉ nhục tôi, hoàn toàn đủ lý do để tôi đánh chết nó rồi! Tôi vội vàng thối lui về phía sau mấy bước, đường thoát thân đã bị bà già chặn mất, muốn chạy về phía trước là hoàn toàn không thể, huống chi bà ta còn rút từ trong hộp ra một con dao kiểu xưa, trên dao loang lổ vết máu đông, có vẻ đã kết liễu tính mạng của không ít người. Bà ta nhe răng quái dị cười, nói là người, không bằng phải gọi là hồ ly mới xứng.

Tôi thấy bà ta đã đụng tới dao thớt, mà bản thân mình không có gì để chống lại trực tiếp, lập tức thay đổi chiến thuật chuyển sang kế “rút củi dưới đáy nồi”, nghiêng người một cái lập tức lao tới giữ chặt con bé kia, cùng lúc nhanh tay rút cái trâm cài tóc của cô ta ra kề ngay vào cổ chủ nhân nó, quát to: “Đừng làm bậy, ta chỉ cần run tay một chút là cái cổ chủ nhân nhà ngươi có thêm một lỗ thủng ngay bây giờ!”

Bà già thấy tôi uy hiếp chủ nhân của mình nên cũng không dám tiến tới nữa, nhưng trong mắt hoàn toàn không có vẻ tức giận như tôi chờ đợi, mà là hoàn toàn lạnh lùng lãnh đạm nhìn. Điều này làm tôi có hơi chột dạ, bèn bóp chặt cái cổ của cô ả kia mà quát: “Mau mau tránh ra cho ta! Bằng không ta cho chủ nhân nhà ngươi đi theo tổ tiên biến thái của ả!”

Cô ả chỉ mỉm cười ngước lên nhìn thẳng vào tôi, thậm chí còn dựa hẳn vào người tôi nữa chứ, chỉ cần cúi đầu là nghe thấy một mùi mỡ tanh ngây ngấy rờn rợn từ người cô ta vẳng tới, nhưng cô ta lúc này chính là bùa hộ mệnh của tôi, cho dù có hôi hơn nữa cũng không được thả ra. Cô ta chợt bật cười: “Tiểu An ca, anh làm thế này với con gái có phải hơi quá đáng không? Còn nữa, đừng cho là con gái bọn em dễ đối phó như vậy ~”

Tôi còn chưa kịp phản ứng kịp thì đã nghe bụng mình đau nhói lên, cúi đầu nhìn xuống mới thấy chẳng biết cô ta đã đâm cho tôi một dao tự lúc nào, tôi đau tới xây xẩm mặt mày, té thẳng xuống đất, máu tuôn xối xả. Cả hai tay tôi đều là máu, tôi đưa ngón tay run run chỉ thẳng vào con ả kia, không thốt lên được lời nào, còn cô ta vẫn chỉ đứng đó đắc ý mỉm cười.

Bao nhiêu sức lực của tôi như cũng thoát hết ra ngoài qua vết thương vậy, dường như bắt đầu nghe thấy ảo thanh, tiếng cười chói tai của con gái hóa thành tiếng niệm chú rì rầm, âm thanh trầm đục như tiếng chuông chùa, như muốn kéo cả linh hồn tôi cũng thoát khỏi xác mà bay đi mất, thần kinh tôi bắt đầu mụ mị đi, cơn đau kinh hoàng làm tôi gần như không trông thấy gì trước mắt nữa, thế nhưng lúc này chỉ cần nhắm mắt lại, chắc chắn mất hoàn toàn cơ hội sống sót… Vì thế tôi giữ chặt chỗ bụng mình, cố hết sức không để cho ruột chảy ra ngoài mà đỡ tường lần mò đứng lên nhìn đứa con gái kia, trong đầu bắt đầu quay cuồng một tiếng nói kỳ quái, tiếng nói đó dường như bắt tôi phải mở miệng nói theo nó, chứ tôi của bây giờ thực ra ngay cả sức lên tiếng còn không có nữa là.

Tôi bắt đầu ngơ ngẩn lầm bầm những câu mà ngay cả bản thân cũng hoàn toàn không sao hiểu nổi, nhưng trực giác nhận biết tất cả chúng đều quay xung quanh những chuyện quái dị đã gặp phải gần đây. Tôi lẳng lặng thì thầm: “Tử, nước mắt người chết; sinh, đau khổ luân hồi; lão, oán niệm cố chấp…”[3]

Đứa con gái thấy tôi còn có thể đứng lên, cũng kiêng kị mà không dám tới gần, chỉ gào thét bà già mau tới bắt tôi, tôi vẫn cố gắng trụ vững, dù trước mặt lúc này đã là một màu đỏ hỗn loạn không rõ, dưới bụng không còn cảm giác đau, ngược lại trong đầu lại đau đớn kịch liệt, còn dữ dội nhức nhối hơn cả một dao lúc nãy, tôi có cảm giác như đầu mình như bị ai đó dùng sức xé đôi ra, cả người nghiêng ngửa bên này bên kia, trên căn bản là không còn sức đâu mà quan tâm tới hai kẻ đang muốn ra tay giết mình trước mặt cả.

Tôi ngẩng đầu mờ mịt nhìn bọn chúng, thấy cả hai người đều kinh hoàng nhìn tôi, con dao trong tay còn run lên. Tôi hoàn toàn không hiểu vì sao, nhưng phát hiện đứa con gái cũng không còn mang hình người nữa mà như một khối sáp trắng sắp tan chảy thành nước tới nơi, gương mặt méo mó chảy dài, nó hét lên: “Bà Trương, mau giết y, giết y!!!”

Tôi lại nhìn sang bà Trương kia, thấy bà ta dường như cũng sợ tới cứng cả người, đứa con gái gào mãi gào mãi bà ta mới giơ dao lên định bổ xuống đầu tôi. Tôi vội vã dùng tay còn lại cố ngăn, bà ta đột nhiên rú lên một tiếng khủng khiếp, sau đó điên cuồng la hét dữ dội, đứa con gái thấy thế liền quay lưng định bỏ chạy. Bà Trương kinh hoàng hướng về phía nó kêu gào không ngớt, nhưng chủ nhân của bà ta căn bản là bỏ mặc bà ta tự sinh tự diệt. Tôi nhân cơ hội lập tức chộp lấy con dao trong tay bà ta, vừa xoay người nhìn lại bóng hình mình trong gương, mới phát hiện trong đó là một cảnh tượng vô cùng kinh dị. Bóng hình tôi trong gương… là một bóng đen đặc, nắm trong tay không phải một con dao mà là một đống hài cốt. Tôi kinh hãi giật ngược lại nhìn bà già, thì thấy từ mắt mũi miệng của bà ta thoát ra một đóng khói đen ngòm, đồng thời xông tới một mùi hôi thối tanh nồng lợm mửa. Tôi chết sững tại chỗ không biết phải làm gì nói gì, thất thần buông cánh tay bà già ra. Bà ta lập tức giống như một cái túi da chứa chất độc đen thui trượt dài trên sàn, tôi ngồi xuống lật bà ta lên kiểm tra: bà ta đã tắt thở.

Tôi lại nhìn vào gương, trong gương bản thân vẫn chỉ là một cái bóng đen không trông rõ hình hài, trên mặt đất là một đống xương trắng. Tôi lật bật lui về phía sau, bưng chặt hai mắt mình, đôi mắt đau đớn đến muốn khóc. Con bé kia cũng chưa chạy thoát, vì xung quang không hiểu sao chợt ngập đầy mỡ, nó trốn trong góc phòng, ôm mặt kinh hãi nhìn tôi, cứ như thể trông tôi lúc này còn đáng sợ hơn cả nó vậy. Tôi sờ xuống bụng mình, không có vết thương, không có đau đớn, làm như cơn đau lúc nãy chỉ là một cơn ác mộng.

Ngay lúc đó, tất cả những cái vò trong phòng bắt đầu rung lên dữ dội, từ bên trong tràn ra một thứ chất lỏng trắng ngà ngà nhầy nhụa, từ vách tường cũng trào ra cùng một thứ, con bé muốn chạy trốn, nhưng không sao nhấc chân lên chạy được, cuối cùng ngã lăn ra té nhào xuống bên cạnh thi thể của bà già, trong gương phản chiếu hình ảnh bộ xương khô kia đưa bàn tay xương xẩu của mình ra nắm chặt lấy cổ chân đứa con gái, như thể ôm chặt một đống thịt. Nhưng nó chạy không được không có nghĩa là tôi cũng không chạy được, tôi vội vã tuôn người về phía cầu thang, cả gian phòng lúc này đã ngập chìm trong thứ chất lỏng ghê sợ kia, mùi mỡ thối càng nồng nặc gấp mấy lần ban đầu.

Thế nhưng sàn nhà lúc này đã nhầy nhụa mỡ, thực sự rất khó đi, bước một bước lại bị đống chất lỏng đó nhấn chìm dìm lại, như thể tất cả những oan hồn bị giam giữ ở đây không muốn thả cho bất kỳ kẻ nào còn sống thoát ra vậy. Tôi quay đầu lại nhìn đứa con gái, trông nó còn thê thảm hơn tôi lúc này, vì bao nhiêu chất lỏng đều tập trung vây quanh nó, nó đưa tay về phía tôi như muốn được cứu mạng, nhưng bàn tay đầy mỡ, nắm không được bất kỳ thứ gì. Toàn bộ cảnh tượng như một loại phản ứng lên men quá đà… Tôi thấy chất lỏng càng lúc càng nhiều, trên tường đã đóng lại một lớp màng nhầy nhầy, thấy trước mắt mình chính là cầu thang, bèn cố sống cố chết với tới cánh cửa cứu mạng phía trước… nhưng cả căn phòng đầy mỡ đột nhiên như nghiêng đi, tôi mất đà, té sấp xuống sàn, cả người ngập trong đám chất lỏng lầy nhầy.

Nửa tỉnh nửa mơ co người chết lặng trên sàn, toàn thân dính đầy mỡ, may mắn nhất là không té xuống gần chỗ hai kẻ kia, bằng không có lẽ càng thêm ghê người mất… Có cảm giác như xung quanh là một đống người, ai cũng ngồi xuống tham lam ngấu nghiến đám mỡ trên sàn, lẽ nào đã lọt vào dạ tiệc của một đám ma đói sao…? Muốn đứng thẳng lên, nhưng cả người nặng trĩu… trong não vẫn quanh quẩn tiếng niệm chú không ngừng, càng nghe càng đau đầu, cuối cùng, tôi nhắm mắt, hoàn toàn chìm vào hôn mê.



Lần thứ hai mở mắt ra, tôi vẫn nằm trong căn nhà cũ đó, nhưng nằm trên giường, quần áo đã được thay mới sạch sẽ. Tôi chậm chạp mở mắt, ánh mặt trời chói chang xuyên thấu qua cửa sổ ùa vào phòng, căn phòng đầu tiên mà chúng tôi ở. Từ từ cử động tứ chi, đầu lập tức đau thốn lên, tôi thấp giọng mắng một câu, Bạch Dực ngồi trên ghế nhìn tôi, chỉ có điều ngược sáng nên tôi không nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc này.

Tôi thử gọi một tiếng, anh ta mới đứng dậy từ từ bước tới, tôi có rất nhiều, rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng cuối cùng câu thốt ra khỏi miệng lại là: “Anh không sao chứ?”

Anh ta nhìn tôi lặng lẽ nói: “Tôi trước sau vẫn rất an toàn.”

Quả nhiên vẫn đáng đánh như trước, tôi che mặt hỏi: “Sao anh trốn được vậy? Mọi người thế nào rồi?”

Anh ta lắc đầu: “Chuyện dài lắm, nói chung mọi người vẫn an toàn.”

Tôi rùng mình một cái, nghĩ tới đống mỡ dưới sàn, liền sốt ruột hỏi: “Vậy còn hai con quái vật kia thì sao? Anh có nhìn thấy không?”

Anh ta trả lời: “Lúc tôi tìm tới căn phòng ngầm đó thì chỉ thấy một mình cậu nằm úp sấp ở đó…” Ánh mắt anh ta thoáng qua một chút kiêng kị, không biết anh ta đã nhìn thấy thứ gì, nhưng anh ta rõ ràng có ý định giấu diếm.

Tôi vẫn trân trân nhìn Bạch Dực: “Lẽ nào hai kẻ đó bỏ chạy rồi sao? Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Bạch Dực tiến tới trước mặt tôi, ánh mắt không giống như bình thường, anh ta lạnh lùng nói: “Cục đã bị khởi động rồi, tôi đến chậm một bước. Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đến tôi cũng không biết nữa.”

“Cục gì? Anh đừng có đem mấy cái thế trận quân sự ra dọa tôi nha? Mà thôi, đừng lo chuyện đó, trước tiên nói cho tôi biết hai người… à không, hai con quái vật kia biến đâu mất rồi? Chạy trốn rồi à?” Kỳ thực tôi cũng muốn biết liệu “thế cục” mà anh ta nhắc tới có phải “Tứ khổ chi cục” đã nhìn thấy trong mơ hay không, nhưng mối quan tâm đầu tiên của tôi lúc này là tung tích của hai con quái vật kia.

Bạch Dực dùng tay đỡ mắt mình, thở dài nói: “Tôi cũng không biết phải nói sao, lúc tôi tới không thấy ai khác cả, chỉ có một mình cậu mà thôi. Lúc đó… tôi đã biết trong trà có vấn đề, nên ra ngoài đi tìm bà già kia, vừa kịp lúc thấy bà ta bắt Chu Nghiên, nên cố tình theo bà ta đi. Ai ngờ lại bị phát hiện, bị một kẻ nào đó đánh ột cú vào sau đầu, mãi đến sáng nay tôi mới thoát ra được. Cho nên tôi nghĩ những gì tôi biết chưa chắc nhiều bằng cậu đâu. Tôi vất vả lắm mới cứu được Chu Nghiên chạy ra ngoài, ai ngờ gặp được đám Lục Tử mới biết kẻ ngốc nhà cậu vẫn còn đang lòng vòng trong nhà, thế là lại phải quay lại tìm…”

Tôi nghi ngờ nhìn Bạch Dực, câu chuyện này sơ hở nhiều như sao trên trời, trình độ bịa chuyện của Bạch Dực từ lúc nào lại xuống cấp như vậy? Nhưng tôi cũng không vặn lại, vì đầu lúc này vẫn quá đau, lại hỗn loạn vô cùng. Đành co tròn người lại, vùi đầu vào giữa hai cánh tay. Kỳ thực chuyện lúc đó chỉ còn nhớ lõm bõm, rất nhiều chi tiết đã quên mất. Đột nhiên lại nhớ tới những câu lúc đó mình đã thốt lên, bèn thì thầm lại một lần: “Tử, nước mắt người chết; sinh, nỗi khổ luân hồi…”

Bạch Dực nghe thế, lập tức bật dậy nắm chặt tay tôi: “Cậu nói cái gì?!”

Tôi nhìn anh ta, có lẽ anh ta cũng không ngờ tôi biết tới đây, nhưng dù anh ta che giấu tôi rất nhiều chuyện, tôi vẫn đem toàn bộ những gì mình biết kể lại cho anh ta nghe, ngay cả câu chú ngữ quái dị này nữa. Bạch Dực nghe xong, thẫn thờ buông tay tôi thì thầm: “Lão, oán niệm cố chấp; cầu bất đắc, tội lỗi đam mê…”

Tôi ngước mắt nhìn anh ta, cùng lúc chạm phải ánh mắt anh ta cúi xuống nhìn mình, chúng tôi cứ thế nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng anh ta nói: “Thế cục này… tránh không được nữa rồi, chỉ còn biết trông theo ý trời thôi…”

Tôi há hốc miệng “A?” cả nửa ngày vẫn không hiều gì. Bạch Dực hơi cau mày, bước đến ngồi xuống bên cạnh tôi, ngước mắt nhìn lên trần nhà mà nói: “Chí ít vẫn có tôi theo cậu tới cùng, điểm ấy cậu không cần lo lắng.”

Tôi biết có một số việc thể nào cũng phải xảy ra, thế nhưng không biết bản thân phải làm gì bây giờ, tôi suy nghĩ hồi lâu vẫn không biết mình muốn nói gì, mà cũng hiểu bản thân không còn lời nào để nói, đành im lặng gật đầu. Anh ta tiếp tục nói: “Tôi có một câu muốn hỏi cậu.”

“Hỏi đi.”

“Lúc đó, tại sao lại không phản kháng?”

Tôi cũng đưa mắt nhìn lên trần nhà: “Ai biết, chắc là sợ quá hóa ngu đó.”

Bạch Dực vuốt vuốt tóc tôi: “Ừ, cái đó tôi tin… thói quen đó sau này cứ giữ lại nhé, đừng đổi.”

Tôi quay lại khó hiểu nhìn anh ta, suy nghĩ mãi cả nửa ngày mới hiểu ra, lập tức đỏ bừng mặt hét lớn: “Anh đừng có mà vọng tưởng!”

Anh ta cũng nhìn tôi chằm chằm, cuối cùng nhịn không được phì cười, rồi thẳng thừng phá lên cười ha ha, cười đến nước mắt giàn dụa. Anh ta vỗ nhẹ lưng tôi nói: “Đó, cậu phải như vậy tôi mới thấy yên tâm. Ha ha, đứng dậy đi thôi nào, đi gặp đám người Nguyệt Linh, cậu lúc này đã thành anh hùng trong lòng bọn họ rồi đó nha!” Sau đó, lại đột ngột lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, nhẹ giọng thì thầm: “Về phần thế cục kia, cứ xem số mạng chúng ta liệu có đủ để vượt qua kiếp nạn này hay không…”

Linh viên – Hoàn

[1] “Anh Ninh” là tên nhân vật chính trong một câu chuyện cùng tên nằm trong “Liêu Trai chí dị” quyển thứ 12, là con gái của hồ ly, có tính thích cười và cực kỳ yêu hoa.

[2] Ở đây dường như tác giả có sự nhầm lẫn, nếu tác giả muốn nhắc đến nữ bá tước dùng máu con gái tắm để giữ dung nhan tươi trẻ thì phải là Elizabeth Báthory ở Hungary mới đúng. Còn Bloody Mary là truyền thuyết về bóng ma sẽ hiện ra trong gương nếu bạn đứng trước gương và gọi tên cô ta ba lần.

[3] “Bát khổ” của Phật giáo: sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly (yêu thì chia lìa), oán tăng hội (ghét thì gặp mãi), cầu bất đắc (muốn mà không có được), ngũ ấm xí thạnh (phải đương đầu với dục vọng).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương