Quy Luật Hấp Dẫn
-
Chương 2: Kiara
“Kiara, tớ không thể tin được là anh ta lại nhắn tin đá cậu,” cậu bạn thân Tuck nói sau khi đọc ba dòng tin nhắn ngắn ngủi trên di động của tôi trong lúc ngồi xuống cái bàn ở trong phòng. “Cố gắng lên nhé. Xin lỗi. Đừng ghét anh.” Cậu ấy ném chiếc điện thoại lại cho tôi. “Cuối cùng thì anh ta cũng nói ra. Nhưng “Đừng ghét anh” á? Đùa nhau à. Tất nhiên là cậu sẽ ghét anh ta rồi.”
Tôi nằm trên giường nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhớ về nụ hôn đầu của tôi và Michael. Nó diễn ra trong một buổi hòa nhạc mùa hè ngoài trời ở Niwot đằng sau xe bán kem. “Tớ đã từng thích anh ta.”
“Chẹp, còn tớ thì chưa bao giờ. Đừng tin vào bất cứ ai cậu gặp tại phòng chờ ngoài văn phòng bác sĩ điều trị của cậu.”
“Anh ấy chỉ đưa em trai đến đó thôi.”
Tuck chưa bao giờ thích một chàng trai nào mà tôi hẹn hò cả. Cậu ấy lôi một quyển sổ đầu lâu xương chéo màu hồng ra từ ngăn kéo của tôi. Cậu lắc lắc ngón tay trỏ trước mặt tôi. “Đừng bao giờ tin vào một gã nói yêu cậu ngay trong lần gặp thứ hai. Điều này đã từng xảy ra với tớ. Nó hoàn toàn là một trò đùa.”
“Tại sao? Cậu không tin vào tiếng sét ái tình ư?”
“Không. Tớ tin vào tiếng sét dục vọng hơn. Và cả sự cuốn hút nữa. Nhưng yêu thì không. Michael nói yêu cậu chỉ vì anh ta nghĩ làm thế sẽ giúp anh ta thò tay vào quần cậu thôi.”
“Làm sao cậu biết được?”
“Tớ là con trai, và đó là lý do vì sao tớ biết.” Tuck giận dữ. “Cậu chưa làm với anh ta phải không?”
“Ừ chưa,” tôi vừa nói vừa lắc đầu để nhấn mạnh câu trả lời. Chúng tôi vờn nhau nhưng tôi không muốn tiến đến bước tiếp theo. Tôi chỉ là, mà tôi cũng không biết nữa… tôi chỉ là chưa sẵn sàng. Tôi đã không gặp hay nói chuyện với Michael kể từ khi bắt đầu năm học mới vào hai tuần trước. Chắc chắn rồi, chúng tôi có nhắn tin vài lần, nhưng anh luôn nói mình bận và sẽ gọi cho tôi khi nào anh rảnh. Anh ta là học sinh năm cuối ở Longmont cách đây hai mươi phút và tôi học ở Boulder, nên tôi đã nghĩ rằng anh bận với mấy việc ở trường. Nhưng giờ thì tôi đã biết lý do chúng tôi không nói chuyện không phải là vì anh ta bận. Đó là bởi vì anh ta muốn chia tay.
Vì một cô gái khác?
Vì tôi không đủ xinh đẹp?
Vì tôi không ngủ với anh ta?
Chắc chắn không phải là vì tôi bị nói lắp. Tôi đã cố sửa cả mùa hè và tôi không còn bị nói lắp nữa kể từ tháng sáu. Mỗi tuần tôi đều đi gặp bác sĩ điều trị, mỗi ngày tôi đều tập nói trước gương, mỗi phút tôi đều cố ý thức được tất cả những từ được phát ra từ miệng tôi. Trước đây tôi luôn lo lắng mỗi khi nói, khi phải chờ đợi những cái nhìn bối rối từ người đối diện và sau đó sẽ là “Ồ, mình hiểu rồi – cô ấy gặp khó khăn khi nói chuyện.” Sau đó là một cái nhìn thương hại. Sau đó nữa là nhận định “Chắc hẳn cô ta bị đần”. Hoặc là, trong trường hợp mấy cô nàng ở trường tôi, việc tôi nói lắp là một thú vui của họ.
Nhưng giờ thì tôi không còn nói lắp nữa.
Tuck cũng biết rằng năm nay tôi đã quyết tâm thể hiện mặt tự tin của tôi – mặt mà tôi chưa bao giờ thể hiện ra với lũ con nít ở trường. Tôi đã từng rất nhút nhát và sống nội tâm trong suốt hai năm ở trung học, bởi vì tôi sợ mọi người sẽ đem tật nói lắp của tôi ra làm trò đùa. Nhưng từ bây giờ, thay vì một Kiara Westford được biết đến là kẻ nhút nhát, họ sẽ nhớ tới tôi như là một con người không ngại nói thẳng. Tôi chẳng hề quan tâm tới việc chia tay với Michael nữa. Thực ra tôi đã từng nghĩ rằng chúng tôi sẽ tới Homecoming cùng nhau, và cả bữa tiệc cuối cấp nữa…
“Dừng ngay việc nghĩ đến Michael đi,” Tuck yêu cầu.
“Anh ấy rất dễ thương.”
“Ờ, như một con chồn lông lá, nhưng tớ không muốn hẹn hò với nó đâu. Cậu tốt hơn anh ta nhiều. Đừng rẻ rúng bản thân cậu như thế.”
“Nhìn tớ này,” tôi bảo cậu ấy. “Đối mặt với thực tế đi Tuck. Tớ không phải Madison Stone.”
“Tạ ơn Chúa vì điều đó. Tớ ghét Madison Stone.”
Madison đã giúp cụm từ “mean girl(1)” vươn lên một tầng cao mới. Cô nàng giỏi bất cứ thứ gì mà cô nàng cố gắng và có thể dễ dàng được tôn lên làm nữ hoàng bởi phần lớn các cô gái nổi tiếng trong trường. Mỗi cô gái đều muốn trở thành bạn với cô nàng để họ có thể đi chơi với một đám thật “cool”. Và Madison tạo ra đám “cool” đó.
(1) Mean girl: Cô nàng xấu tính
“Mọi người đều thích cậu ấy.”
“Đó là vì họ e sợ cô ta. Trong lòng họ ghét cô ta.” Tuck bắt đầu viết nguệch ngoạc mấy chữ lên cuốn sổ rồi đưa nó cho tôi. “Đây,” cậu ấy nói, sau đó ném cho tôi cây bút. Tôi nhìn vào trang giấy. “QUY LUẬT HẤP DẪN” được viết ở trên cùng, và một đường kẻ dài được kéo xuống giữa trang.
“Gì đây?”
“Ghi những điều tuyệt nhất về cậu ở cột trái.”
Cậu ấy đang đùa đúng không? “Không.”
“Thôi nào, bắt đầu viết đi. Cứ coi như đây là một bài tập để tự giúp bản thân cậu, và là một cách để cậu nhận ra rằng những cô gái như Madison Stone chẳng có chút cuốn hút nào. Hãy hoàn thành câu Tôi, Kiara Westford thật tuyệt vời vì… đi.”
Tôi biết Tuck sẽ không để việc này cứ thế trôi đi, nên tôi viết mấy thứ ngớ ngẩn vào và đưa nó cho cậu ấy. Cậu ấy đọc và nói một cách rụt rè. “Tôi, Kiara, thật tuyệt vời vì tôi biết ném bóng, thay dầu cho ô tô, và leo núi. Uầy, bọn con trai không quan tâm mấy thứ vớ vẩn này đâu.” Cậu ấy giật cây bút từ tay tôi, ngồi ở mép giường và bắt đầu đè mạnh ngòi bút lên trang giấy.
“Chúng ta sẽ bắt đầu từ những thứ căn bản nhất. Cậu sẽ phải đo độ hấp dẫn qua ba mục để có được kết quả đầy đủ nhất.”
“Ai định ra những quy luật đó?”
“Tớ. Đây là quy luật hấp dẫn của Tuck Reese. Đầu tiên chúng ta bắt đầu với tính cách. Cậu thông minh, vui tính và biết cách mỉa mai,” cậu ấy nói, viết ra từng điều một trong cuốn sổ.
“Tớ không chắc tất cả những điều đó đều tốt.”
“Tin tớ đi, chúng tốt đấy. Nhưng từ từ, tớ đã xong đâu. Cậu còn là một người bạn trung thành, cậu chịu đón nhận thách thức hơn phần lớn những thằng con trai mà tớ biết, và cậu còn là một người chị gái tuyệt vời của Brandon.” Cậu ấy ngẩng mặt lên khi đã viết xong. “Mục thứ hai là các kỹ năng của cậu. Cậu biết sửa ô tô, cậu thích thể thao, và cậu biết lúc nào thì nên im lặng.”
“Cái cuối cùng đâu phải là kỹ năng.”
“Cưng à, tin tớ đi, đó là một kỹ năng đấy.”
“Cậu quên mất món salad rau chân vịt và hạt hồ đào đặc biệt của tớ rồi.” Tôi không biết nấu ăn, nhưng salad thì luôn là sở trường của tôi.
“Cậu biết làm món salad ngon chết người,” cậu ấy nói, ghi thêm vào danh sách. “Được rồi, mục cuối cùng – ngoại hình của cậu.” Tuck nhìn tôi từ trên xuống dưới để đánh giá.
Tôi rên rỉ, tự hỏi không biết bao giờ trò này mới kết thúc. “Tớ cảm giác như mình là một con bò sắp được đem đi bán đấu giá.”
“Ừ ừ, sao cũng được. Cậu có làn da hoàn mỹ và cái mũi cao hợp với vú cậu. Nếu tớ không phải là gay chắc tớ sẽ cực kỳ muốn được…”
“Eooo.” Tôi gạt bàn tay ở trên tờ giấy ra. “Tuck, cậu làm ơn có thể đừng nói hay viết cái từ đấy được không?”
Cậu ấy hất tóc ra khỏi mắt. “Từ gì, vú á?”
“Ầu. Ừ, từ đó đó. Cứ nói là ngực hay núi đôi thôi, làm ơn. Cái từ “v” nghe thật là khiếm nhã.”
Tuck cười hô hố và đảo mắt. “Được rồi, ngực… đầy đặn.” Cậu ấy vẫn cười, trông cực kỳ thích chí. “Tớ xin lỗi, Kiara, chỉ là nó nghe như là cái gì đó cậu sẽ nướng cho bữa trưa BBQ hoặc cái mà cậu sẽ yêu cầu từ thực đơn.” Cậu ấy còn giả vờ cuốn sổ của tôi là thực đơn và cậu đang giả giọng theo ngữ điệu Anh-Anh.
Tôi ném Mojo, con gấu teddy to màu xanh biển của tôi, vào đầu Tuck. “Cứ coi đấy là yêu cầu cá nhân và chuyển sang mục khác đi.”
Mojo bật sang bên phải cậu ấy và rơi xuống sàn. “Chân dài, và lông mi cũng dài.” Cậu ấy nhìn chằm chằm hai bàn tay tôi và chun mũi lại. “Không có ý gì đâu nhưng cậu có thể thử sử dụng cái giũa móng tay.”
“Cái đó đó hả?” Tôi hỏi.
“Tớ không biết. Nhưng cậu có thể nghĩ nó là cái gì khác à?”
Tôi lắc đầu.
“Ok, vậy là bây giờ chúng ta đã biết cậu tuyệt như thế nào rồi, chúng ta cần lập một danh sách về việc cậu muốn những chàng trai như thế nào. Chúng ta sẽ viết vào mặt sau của tờ giấy này. Hãy bắt đầu với tính cách. Cậu muốn một chàng trai mà… điền vào chỗ trống đi.”
“Tớ muốn một anh chàng tự tin. Thực sự tự tin.”
“Tốt,” cậu ấy nói, viết vào giấy.
“Tớ muốn một anh chàng tốt xử tốt với tớ.”
Tuck tiếp tục viết. “Anh chàng tốt bụng.”
“Tớ muốn một anh chàng thông minh,” tôi thêm vào.
“Thông minh kiểu đường phố hay kiểu sách vở?”
“Cả hai chăng?” Tôi hỏi, không biết câu trả lời như thế là đúng hay sai.
Cậu ấy vỗ nhẹ đầu tôi như thể tôi là một đứa con nít vậy. “Tốt. Chúng ta hãy chuyển sang mục kỹ năng.” Cậu ấy ngắt luôn không để tôi kịp ý kiến. Tôi thấy cũng ổn thôi. “Tớ sẽ viết phần này cho cậu. Cậu sẽ muốn một anh chàng có các kỹ năng giống cậu, và cả những kỹ năng khác nữa. Người mà cũng thích thể thao, chí ít là phải tôn trọng sở thích sửa chữa những thứ ngớ ngẩn như con xe cũ kỹ của cậu, và…”
“Toi rồi.” Tôi nhảy khỏi giường. “Tớ suýt quên mất. Tớ cần đi vào thị trấn và lấy mấy thứ ở xưởng sửa chữa ô tô.”
“Làm ơn đừng nói với tớ là cậu đi lấy cái xúc xắc cũ rích để treo lên kính chiếu hậu nhé.”
“Nó không phải là cái xúc xắc cũ rích. Nó là radio. Kiểu vintage.”
“Ôi lạy trời. Một cái radio vintage để hợp với chiếc ô tô vintage của cậu!” Tuck mỉa mai rồi vỗ tay trong sự tán thành giả tạo.
Tôi đảo mắt nhìn cậu ấy. “Có muốn đi với tớ không?”
“Không.” Cậu ấy đóng cuốn sổ lại và để nó lại lên bàn của tôi. “Điều cuối cùng trên đời mà tớ muốn làm là ra ngoài và nghe cậu nói về ô tô với những người thực sự quan tâm đến điều đó.”
Sau khi đưa Tuck về nhà, tôi mất thêm mười lăm phút nữa để đến xưởng sửa chữa ô tô McConnell. Tôi để ô tô ở đó và đi tìm Alex, một trong những thợ máy, đang chúi đầu vào động cơ của một con VW Beetle. Alex là một trong những học sinh của bố tôi. Năm ngoái, sau một học kỳ, bố tôi phát hiện ra Alex có thể sửa ô tô. Thế là ông nói với anh về chiếc Monte Carlo 1972, chiếc xe mà tôi đang sửa, và Alex đã giúp tôi rất nhiều.
“Chào Kiara.” Anh ấy lau tay vào giẻ và bảo tôi đợi trong lúc anh đi lấy cái radio cho tôi. “Nó đây,” anh nói khi mở hộp ra. Rồi anh lôi cái radio ra và bỏ đi mấy tấm xốp khí. Dây cáp đang thòi ra từ đằng sau như mấy cái ống sậy, nhưng nó thật hoàn hảo. Tôi biết là mình không nên hào hứng như thế chỉ vì cái radio, nhưng cuộc đua sẽ không hoàn thành nếu thiếu nó. Cái radio có sẵn của xe tôi chẳng bao giờ hoạt động cả và lớp nhựa bên ngoài thì bị vỡ, nên Alex đã tìm trên mạng cho tôi một cái chính hãng để thay thế.
“Anh chưa kiểm tra nó được,” anh nói khi đang lắc mấy cái dây để đảm bảo là các đầu nối vẫn ổn. “Anh phải ra sân bay đón cậu em trai, nên anh không đến sớm được.”
“Cậu ấy từ Mexico đến đây du lịch hả anh?” Tôi hỏi.
“Nó không du lịch. Nó sẽ trở thành học sinh năm ba tại Flatiron từ ngày mai,” anh ấy nói khi điền vào hóa đơn. “Em cũng học ở đấy phải không?”
Tôi gật đầu.
Anh ấy để cái radio vào lại trong hộp. “Có cần anh giúp lắp nó vào không?”
Tôi không nghĩ thế trước khi tôi có thể nhìn nó thật gần, nên giờ tôi không chắc lắm.
“Có thể,” tôi nói với anh. “Lần trước khi hàn, em đã biến nó thành một mớ hỗn độn.”
“Thế thì đừng trả tiền vội,” anh nói. “Sau giờ học vào ngày mai, nếu có thời gian thì qua đây anh lắp cho. Làm thế thì anh cũng có thêm thời gian để kiểm tra nó.”
“Cám ơn anh, Alex.”
Anh ấy ngẩng đầu lên khỏi tờ hóa đơn và gõ cây bút vào quầy. “Anh biết nghe có vẻ hơi điên rồ, nhưng em có thể chỉ cho em trai anh đường lối quanh trường được không? Anh chẳng biết phải nhờ ai nữa cả.”
“Chúng em có chương trình bạn hướng dẫn ở trường,” tôi nói, cảm thấy tự hào vì tôi có thể giúp. “Em có thể gặp anh ở phòng hiệu trưởng vào buổi sáng và ký xác nhận trở thành bạn hướng dẫn của cậu ấy.” Kiara của ngày xưa quá nhút nhát và không bao giờ đưa ra lời chào mời, nhưng Kiara của hôm nay thì không thế.
“Anh phải cảnh báo em trước là…”
“Cảnh báo gì cơ ạ?”
“Em trai anh không dễ đối phó đâu.”
Tôi cười toe, bởi Tuck đã chỉ ra rằng tôi “chịu đón nhận thách thức”.
Tôi nằm trên giường nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhớ về nụ hôn đầu của tôi và Michael. Nó diễn ra trong một buổi hòa nhạc mùa hè ngoài trời ở Niwot đằng sau xe bán kem. “Tớ đã từng thích anh ta.”
“Chẹp, còn tớ thì chưa bao giờ. Đừng tin vào bất cứ ai cậu gặp tại phòng chờ ngoài văn phòng bác sĩ điều trị của cậu.”
“Anh ấy chỉ đưa em trai đến đó thôi.”
Tuck chưa bao giờ thích một chàng trai nào mà tôi hẹn hò cả. Cậu ấy lôi một quyển sổ đầu lâu xương chéo màu hồng ra từ ngăn kéo của tôi. Cậu lắc lắc ngón tay trỏ trước mặt tôi. “Đừng bao giờ tin vào một gã nói yêu cậu ngay trong lần gặp thứ hai. Điều này đã từng xảy ra với tớ. Nó hoàn toàn là một trò đùa.”
“Tại sao? Cậu không tin vào tiếng sét ái tình ư?”
“Không. Tớ tin vào tiếng sét dục vọng hơn. Và cả sự cuốn hút nữa. Nhưng yêu thì không. Michael nói yêu cậu chỉ vì anh ta nghĩ làm thế sẽ giúp anh ta thò tay vào quần cậu thôi.”
“Làm sao cậu biết được?”
“Tớ là con trai, và đó là lý do vì sao tớ biết.” Tuck giận dữ. “Cậu chưa làm với anh ta phải không?”
“Ừ chưa,” tôi vừa nói vừa lắc đầu để nhấn mạnh câu trả lời. Chúng tôi vờn nhau nhưng tôi không muốn tiến đến bước tiếp theo. Tôi chỉ là, mà tôi cũng không biết nữa… tôi chỉ là chưa sẵn sàng. Tôi đã không gặp hay nói chuyện với Michael kể từ khi bắt đầu năm học mới vào hai tuần trước. Chắc chắn rồi, chúng tôi có nhắn tin vài lần, nhưng anh luôn nói mình bận và sẽ gọi cho tôi khi nào anh rảnh. Anh ta là học sinh năm cuối ở Longmont cách đây hai mươi phút và tôi học ở Boulder, nên tôi đã nghĩ rằng anh bận với mấy việc ở trường. Nhưng giờ thì tôi đã biết lý do chúng tôi không nói chuyện không phải là vì anh ta bận. Đó là bởi vì anh ta muốn chia tay.
Vì một cô gái khác?
Vì tôi không đủ xinh đẹp?
Vì tôi không ngủ với anh ta?
Chắc chắn không phải là vì tôi bị nói lắp. Tôi đã cố sửa cả mùa hè và tôi không còn bị nói lắp nữa kể từ tháng sáu. Mỗi tuần tôi đều đi gặp bác sĩ điều trị, mỗi ngày tôi đều tập nói trước gương, mỗi phút tôi đều cố ý thức được tất cả những từ được phát ra từ miệng tôi. Trước đây tôi luôn lo lắng mỗi khi nói, khi phải chờ đợi những cái nhìn bối rối từ người đối diện và sau đó sẽ là “Ồ, mình hiểu rồi – cô ấy gặp khó khăn khi nói chuyện.” Sau đó là một cái nhìn thương hại. Sau đó nữa là nhận định “Chắc hẳn cô ta bị đần”. Hoặc là, trong trường hợp mấy cô nàng ở trường tôi, việc tôi nói lắp là một thú vui của họ.
Nhưng giờ thì tôi không còn nói lắp nữa.
Tuck cũng biết rằng năm nay tôi đã quyết tâm thể hiện mặt tự tin của tôi – mặt mà tôi chưa bao giờ thể hiện ra với lũ con nít ở trường. Tôi đã từng rất nhút nhát và sống nội tâm trong suốt hai năm ở trung học, bởi vì tôi sợ mọi người sẽ đem tật nói lắp của tôi ra làm trò đùa. Nhưng từ bây giờ, thay vì một Kiara Westford được biết đến là kẻ nhút nhát, họ sẽ nhớ tới tôi như là một con người không ngại nói thẳng. Tôi chẳng hề quan tâm tới việc chia tay với Michael nữa. Thực ra tôi đã từng nghĩ rằng chúng tôi sẽ tới Homecoming cùng nhau, và cả bữa tiệc cuối cấp nữa…
“Dừng ngay việc nghĩ đến Michael đi,” Tuck yêu cầu.
“Anh ấy rất dễ thương.”
“Ờ, như một con chồn lông lá, nhưng tớ không muốn hẹn hò với nó đâu. Cậu tốt hơn anh ta nhiều. Đừng rẻ rúng bản thân cậu như thế.”
“Nhìn tớ này,” tôi bảo cậu ấy. “Đối mặt với thực tế đi Tuck. Tớ không phải Madison Stone.”
“Tạ ơn Chúa vì điều đó. Tớ ghét Madison Stone.”
Madison đã giúp cụm từ “mean girl(1)” vươn lên một tầng cao mới. Cô nàng giỏi bất cứ thứ gì mà cô nàng cố gắng và có thể dễ dàng được tôn lên làm nữ hoàng bởi phần lớn các cô gái nổi tiếng trong trường. Mỗi cô gái đều muốn trở thành bạn với cô nàng để họ có thể đi chơi với một đám thật “cool”. Và Madison tạo ra đám “cool” đó.
(1) Mean girl: Cô nàng xấu tính
“Mọi người đều thích cậu ấy.”
“Đó là vì họ e sợ cô ta. Trong lòng họ ghét cô ta.” Tuck bắt đầu viết nguệch ngoạc mấy chữ lên cuốn sổ rồi đưa nó cho tôi. “Đây,” cậu ấy nói, sau đó ném cho tôi cây bút. Tôi nhìn vào trang giấy. “QUY LUẬT HẤP DẪN” được viết ở trên cùng, và một đường kẻ dài được kéo xuống giữa trang.
“Gì đây?”
“Ghi những điều tuyệt nhất về cậu ở cột trái.”
Cậu ấy đang đùa đúng không? “Không.”
“Thôi nào, bắt đầu viết đi. Cứ coi như đây là một bài tập để tự giúp bản thân cậu, và là một cách để cậu nhận ra rằng những cô gái như Madison Stone chẳng có chút cuốn hút nào. Hãy hoàn thành câu Tôi, Kiara Westford thật tuyệt vời vì… đi.”
Tôi biết Tuck sẽ không để việc này cứ thế trôi đi, nên tôi viết mấy thứ ngớ ngẩn vào và đưa nó cho cậu ấy. Cậu ấy đọc và nói một cách rụt rè. “Tôi, Kiara, thật tuyệt vời vì tôi biết ném bóng, thay dầu cho ô tô, và leo núi. Uầy, bọn con trai không quan tâm mấy thứ vớ vẩn này đâu.” Cậu ấy giật cây bút từ tay tôi, ngồi ở mép giường và bắt đầu đè mạnh ngòi bút lên trang giấy.
“Chúng ta sẽ bắt đầu từ những thứ căn bản nhất. Cậu sẽ phải đo độ hấp dẫn qua ba mục để có được kết quả đầy đủ nhất.”
“Ai định ra những quy luật đó?”
“Tớ. Đây là quy luật hấp dẫn của Tuck Reese. Đầu tiên chúng ta bắt đầu với tính cách. Cậu thông minh, vui tính và biết cách mỉa mai,” cậu ấy nói, viết ra từng điều một trong cuốn sổ.
“Tớ không chắc tất cả những điều đó đều tốt.”
“Tin tớ đi, chúng tốt đấy. Nhưng từ từ, tớ đã xong đâu. Cậu còn là một người bạn trung thành, cậu chịu đón nhận thách thức hơn phần lớn những thằng con trai mà tớ biết, và cậu còn là một người chị gái tuyệt vời của Brandon.” Cậu ấy ngẩng mặt lên khi đã viết xong. “Mục thứ hai là các kỹ năng của cậu. Cậu biết sửa ô tô, cậu thích thể thao, và cậu biết lúc nào thì nên im lặng.”
“Cái cuối cùng đâu phải là kỹ năng.”
“Cưng à, tin tớ đi, đó là một kỹ năng đấy.”
“Cậu quên mất món salad rau chân vịt và hạt hồ đào đặc biệt của tớ rồi.” Tôi không biết nấu ăn, nhưng salad thì luôn là sở trường của tôi.
“Cậu biết làm món salad ngon chết người,” cậu ấy nói, ghi thêm vào danh sách. “Được rồi, mục cuối cùng – ngoại hình của cậu.” Tuck nhìn tôi từ trên xuống dưới để đánh giá.
Tôi rên rỉ, tự hỏi không biết bao giờ trò này mới kết thúc. “Tớ cảm giác như mình là một con bò sắp được đem đi bán đấu giá.”
“Ừ ừ, sao cũng được. Cậu có làn da hoàn mỹ và cái mũi cao hợp với vú cậu. Nếu tớ không phải là gay chắc tớ sẽ cực kỳ muốn được…”
“Eooo.” Tôi gạt bàn tay ở trên tờ giấy ra. “Tuck, cậu làm ơn có thể đừng nói hay viết cái từ đấy được không?”
Cậu ấy hất tóc ra khỏi mắt. “Từ gì, vú á?”
“Ầu. Ừ, từ đó đó. Cứ nói là ngực hay núi đôi thôi, làm ơn. Cái từ “v” nghe thật là khiếm nhã.”
Tuck cười hô hố và đảo mắt. “Được rồi, ngực… đầy đặn.” Cậu ấy vẫn cười, trông cực kỳ thích chí. “Tớ xin lỗi, Kiara, chỉ là nó nghe như là cái gì đó cậu sẽ nướng cho bữa trưa BBQ hoặc cái mà cậu sẽ yêu cầu từ thực đơn.” Cậu ấy còn giả vờ cuốn sổ của tôi là thực đơn và cậu đang giả giọng theo ngữ điệu Anh-Anh.
Tôi ném Mojo, con gấu teddy to màu xanh biển của tôi, vào đầu Tuck. “Cứ coi đấy là yêu cầu cá nhân và chuyển sang mục khác đi.”
Mojo bật sang bên phải cậu ấy và rơi xuống sàn. “Chân dài, và lông mi cũng dài.” Cậu ấy nhìn chằm chằm hai bàn tay tôi và chun mũi lại. “Không có ý gì đâu nhưng cậu có thể thử sử dụng cái giũa móng tay.”
“Cái đó đó hả?” Tôi hỏi.
“Tớ không biết. Nhưng cậu có thể nghĩ nó là cái gì khác à?”
Tôi lắc đầu.
“Ok, vậy là bây giờ chúng ta đã biết cậu tuyệt như thế nào rồi, chúng ta cần lập một danh sách về việc cậu muốn những chàng trai như thế nào. Chúng ta sẽ viết vào mặt sau của tờ giấy này. Hãy bắt đầu với tính cách. Cậu muốn một chàng trai mà… điền vào chỗ trống đi.”
“Tớ muốn một anh chàng tự tin. Thực sự tự tin.”
“Tốt,” cậu ấy nói, viết vào giấy.
“Tớ muốn một anh chàng tốt xử tốt với tớ.”
Tuck tiếp tục viết. “Anh chàng tốt bụng.”
“Tớ muốn một anh chàng thông minh,” tôi thêm vào.
“Thông minh kiểu đường phố hay kiểu sách vở?”
“Cả hai chăng?” Tôi hỏi, không biết câu trả lời như thế là đúng hay sai.
Cậu ấy vỗ nhẹ đầu tôi như thể tôi là một đứa con nít vậy. “Tốt. Chúng ta hãy chuyển sang mục kỹ năng.” Cậu ấy ngắt luôn không để tôi kịp ý kiến. Tôi thấy cũng ổn thôi. “Tớ sẽ viết phần này cho cậu. Cậu sẽ muốn một anh chàng có các kỹ năng giống cậu, và cả những kỹ năng khác nữa. Người mà cũng thích thể thao, chí ít là phải tôn trọng sở thích sửa chữa những thứ ngớ ngẩn như con xe cũ kỹ của cậu, và…”
“Toi rồi.” Tôi nhảy khỏi giường. “Tớ suýt quên mất. Tớ cần đi vào thị trấn và lấy mấy thứ ở xưởng sửa chữa ô tô.”
“Làm ơn đừng nói với tớ là cậu đi lấy cái xúc xắc cũ rích để treo lên kính chiếu hậu nhé.”
“Nó không phải là cái xúc xắc cũ rích. Nó là radio. Kiểu vintage.”
“Ôi lạy trời. Một cái radio vintage để hợp với chiếc ô tô vintage của cậu!” Tuck mỉa mai rồi vỗ tay trong sự tán thành giả tạo.
Tôi đảo mắt nhìn cậu ấy. “Có muốn đi với tớ không?”
“Không.” Cậu ấy đóng cuốn sổ lại và để nó lại lên bàn của tôi. “Điều cuối cùng trên đời mà tớ muốn làm là ra ngoài và nghe cậu nói về ô tô với những người thực sự quan tâm đến điều đó.”
Sau khi đưa Tuck về nhà, tôi mất thêm mười lăm phút nữa để đến xưởng sửa chữa ô tô McConnell. Tôi để ô tô ở đó và đi tìm Alex, một trong những thợ máy, đang chúi đầu vào động cơ của một con VW Beetle. Alex là một trong những học sinh của bố tôi. Năm ngoái, sau một học kỳ, bố tôi phát hiện ra Alex có thể sửa ô tô. Thế là ông nói với anh về chiếc Monte Carlo 1972, chiếc xe mà tôi đang sửa, và Alex đã giúp tôi rất nhiều.
“Chào Kiara.” Anh ấy lau tay vào giẻ và bảo tôi đợi trong lúc anh đi lấy cái radio cho tôi. “Nó đây,” anh nói khi mở hộp ra. Rồi anh lôi cái radio ra và bỏ đi mấy tấm xốp khí. Dây cáp đang thòi ra từ đằng sau như mấy cái ống sậy, nhưng nó thật hoàn hảo. Tôi biết là mình không nên hào hứng như thế chỉ vì cái radio, nhưng cuộc đua sẽ không hoàn thành nếu thiếu nó. Cái radio có sẵn của xe tôi chẳng bao giờ hoạt động cả và lớp nhựa bên ngoài thì bị vỡ, nên Alex đã tìm trên mạng cho tôi một cái chính hãng để thay thế.
“Anh chưa kiểm tra nó được,” anh nói khi đang lắc mấy cái dây để đảm bảo là các đầu nối vẫn ổn. “Anh phải ra sân bay đón cậu em trai, nên anh không đến sớm được.”
“Cậu ấy từ Mexico đến đây du lịch hả anh?” Tôi hỏi.
“Nó không du lịch. Nó sẽ trở thành học sinh năm ba tại Flatiron từ ngày mai,” anh ấy nói khi điền vào hóa đơn. “Em cũng học ở đấy phải không?”
Tôi gật đầu.
Anh ấy để cái radio vào lại trong hộp. “Có cần anh giúp lắp nó vào không?”
Tôi không nghĩ thế trước khi tôi có thể nhìn nó thật gần, nên giờ tôi không chắc lắm.
“Có thể,” tôi nói với anh. “Lần trước khi hàn, em đã biến nó thành một mớ hỗn độn.”
“Thế thì đừng trả tiền vội,” anh nói. “Sau giờ học vào ngày mai, nếu có thời gian thì qua đây anh lắp cho. Làm thế thì anh cũng có thêm thời gian để kiểm tra nó.”
“Cám ơn anh, Alex.”
Anh ấy ngẩng đầu lên khỏi tờ hóa đơn và gõ cây bút vào quầy. “Anh biết nghe có vẻ hơi điên rồ, nhưng em có thể chỉ cho em trai anh đường lối quanh trường được không? Anh chẳng biết phải nhờ ai nữa cả.”
“Chúng em có chương trình bạn hướng dẫn ở trường,” tôi nói, cảm thấy tự hào vì tôi có thể giúp. “Em có thể gặp anh ở phòng hiệu trưởng vào buổi sáng và ký xác nhận trở thành bạn hướng dẫn của cậu ấy.” Kiara của ngày xưa quá nhút nhát và không bao giờ đưa ra lời chào mời, nhưng Kiara của hôm nay thì không thế.
“Anh phải cảnh báo em trước là…”
“Cảnh báo gì cơ ạ?”
“Em trai anh không dễ đối phó đâu.”
Tôi cười toe, bởi Tuck đã chỉ ra rằng tôi “chịu đón nhận thách thức”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook