Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn
-
Chapter 9
Chương 9: Tạp chí
Buổi tối.
Sau khi đối phó xong vị hàng xóm đến mượn lò nướng, Lumian bước lên lầu hai rồi tiến vào căn phòng sách nọ.
Tại ngôi làng Kordu, đa số dân nghèo đều không có lò nướng, ngay cả loại bếp lò to cũng chẳng có để dùng. Những khi cần nướng bánh mì hay làm thịt hun khói, đều đành phải mượn của người khác rồi dùng ngay tại chỗ.
Đối với chuyện này thì Aurora luôn rất cởi mở, vô cùng rộng lòng cho mọi người mượn dùng. Chỉ cần trả lại chút phí nhiên liệu tương ứng là được, hoặc là tự mang than đá hoặc củi khô đến.
Lúc này, cô đã thay chiếc váy ngủ tơ tằm màu trắng, cuộn người ngồi trên chiếc ghê êm ái, nương theo ngọn đèn bằng pin đặt trên bàn, chăm chú nhìn quyển sách trong tay.
Lumian không quấy rầy cô, cậu chọn bừa một quyển sách báo khá mỏng từ trên kệ, rồi ngồi xuống chiếc ghế đặt trong góc.
“Bức màn bí ẩn” Đây là quyển tạp chí gì thế?
Lumian nhìn chăm chăm trang bìa đầy các ký hiệu kỳ quái, trong lòng dấy lên nỗi nghi hoặc. Cậu nhanh tay lật xem, càng xem càng ngạc nhiên.
Quyển tạp chí này viết về các dạng tồn tại của linh hồn con người, về thuyết vạn vật hữu linh linh, về việc dùng các cách thức kì bì để kết nối với các linh hồn và nhận được sự hỗ trợ.
Dù cho bản thân không phải tín đồ ngoan đạo, dù cho chỉ đi theo đám đông đến giáo đường Vĩnh Hằng Liệt Dương cầu nguyện, thỉnh thoang tham dự lễ Missa, nhưng hai chữ đó vẫn vụt lên trong đầu Lumian:
“Bất kính!”
“Cấm kỵ!”
Tuy rằng với một phù thủy như Aurora - người chắc chắn sẽ bị viện tòa án tôn giáo đưa lên đàn thêu sống một khi bị phát hiện ra thân phận, trong nhà có loại sách này cũng rất bình thường nhưng rõ ràng Lumia đã thấy trên quyển tạp chí này có dấu ấn cho phép xuất bản từ chính phủ. Loại sách này có thể công khai xuất bản sao? Chẳng phải nói rằng kiểm duyệt xuất bản rất gắt gao à? Có lẽ đây là con dấu giả…
Lumian ngẩng đầu lên nhìn về phía Aurora, cất tiếng hỏi:
“Đây là tạp chí bị cấm sao?”
Aurora rời mắt khỏi quyển sách đang đọc, nhìn về phía em trai, thờ ơ đáp lời:
“Trước kia thôi. Nó thuộc thể loại văn học ngầm, sau chẳng biết thế nào mà thông qua kiểm duyệt rồi được xuất bản chính thức. Giáo hội Vĩnh Hằng Liệt Dương cũng không quản, mặc nhiên cho phép.”
“Văn học?”
Lumian không hiểu cách dùng từ của chị lắm.
“Nó tất nhiên là văn học, chẳng lẽ em tưởng nó là thật sao?”
Aurora bật cười.
“Nếu như những gì nó viết là thật thì em nghĩ nó có được xuất bản không? Nếu làm theo những phương pháp được viết kia, ngoại trừ việc khiến tinh thần bản thân trở nên suy nhược, bất ổn ra, thì chẳng thu được lợi gì. Ừ thì cứ cho rằng ngẫu nhiên cũng sẽ có vài thứ là thật, nhưng trong điều kiện không có ngôn ngữ hay nghi thức tương ứng thì có thử nghiệm bao nhiêu lần cũng chỉ công cốc thôi.”
Đây chính là những đánh giá từ một phù thủy chuyên nghiệp.
“Được thôi…”
Lumian thất vọng tràn trề.
“Em chỉ là thấy lạ là sao nó được phép xuất bản mà thôi.”
Aurora chống cằm, dường như đang suy nghĩ rất nghiêm túc:
“Chị cũng không rõ lắm là tại sao, có lẽ là do mấy năm gần đây, dị linh ở các nơi…à không phải là các hiện tượng có liên quan đến yếu tố siêu nhiên càng lúc càng nhiều, chẳng thể giấu giếm tất cả. Nóđã hình thành các trào lưu tư tưởng nhất định, chính phủ muốn nâng cao nhận thức của dân chúng thế nên cũng nới lỏng giám sát loại sách báo này. Ở Trier, ba cuốn tạp chí Thông Linh, Liên Hoa, Upanisad đang rất thịnh hành. Trên giá sách của chị có đủ cả, nếu em cảm thấy hứng thú thì có thể lấy xem thử. Sau này đến quán rượu bịa chuyện cũng có thể bịa thật hơn một chút.”
“Dạ”, Lumian quả thật cảm thấy vô cùng hứng thú.
Đồng thời, cậu cũng thầm cảm thán: Kho sách của Aurora đúng là phong phú đa dạng!
Nhờ vào những quyển sách này cùng sự giảng giải thường ngày của Aurora mà chàng trai thất học như cậu mới có thể hiểu rõ về thế giới, lục địa và đất nước mình đang sống này.
Thế giới này chia làm hai khối lục địa bắc và nam, ở giữa được ngăn cách bởi Biển Cuồng Nộ phủ đầy lốc gió, thuyền buồm rất khó đi qua. Còn về hai vùng đông lục địa đông và tây lục địa trong truyền thuyết thì đến nay vẫn chưa có ai đặt chân đến, không một ai biết được liệu chúng nó có thật sự tồn tại hay không.
Lumian và Aurora sống ở Cộng hòa Intis nằm ở trung tâm của bắc lục địa, phía tây đối diện với Biển Sương Mù, phía Bắc nằm kế đế quốc Futhark, phía đông bị ngăn cách bởi dãy núi Hornacis và đối diện với vương quốc Ruen, phía nam tiếp giáp với các quốc gia lần lượt theo thứ tự là vương quốc Feneport, Lauenburg và Maxy.
Nằm giữa hai vương quốc Feneport và Ruen còn có tiểu quốc Segar, chúng cùng với Lauenburg và Maxy được xưng là các nước Trung Nam, giống nhau ở chỗ là đều tin vào “Thần Trí thức và Trí tuệ”.
Khi các nước ở nam lục địa trở thành các nước thuộc địa của các nước bắc lục địa, bất kể là đế quốc Balam, vương quốc Parth hay vương quốc Haggati đều mất đi phần lớn quyền tự chủ. Tất nhiên, làn sống phản kháng thực dân cũng chưa từng dừng lại.
Ngoại trừ Biển Cuồng Nộ nằm giữa nam - bắc lục địa ra thì còn có Biển Sương Mù ở phía tây Cộng hòa Intis, biển Sonia ở phía đông vương quốc Ruen, Biển Bắc ở phương bắc đế quốc Futhark và Biển Địa Cực ở vùng phía nam của nam lục địa. Chúng nó được gọi là “Ngũ Hải”.
Trong các nước thuộc bắc lục địa, thực lực của Ruen được xem là mạnh nhất, thứ hai là Cộng hòa Intis. Đế quốc Futhark vì thất bại chiến tranh trước đó mà rơi xuống vị trí thứ tư còn Feneport đã leo lên shạng ba. Trong các nước Trung Nam thì Lauenburg là mạnh nhất.
So với những người dân làng Kordu chỉ biết đến Cộng hòa Intis, vương quốc Feneport và Lauenburg, có thể nói Lumian chính là một nhà địa lý học.
Đương nhiên đó là bởi vì những dân làng Kordu làm nghề nuôi dê cần phải đi họp chợ ở gần sát biên giới với Feneport và Lauenburg, thế nên họ mới tương đối am hiểu về hai quốc gia này. Nếu đổi thành dân làng vùng Darliege phương Bắc thì ngoài trừ thôn làng xung quanh ra, họ cũng chỉ kể tên được những thành phố lớn trong nước như Trier hay Suhit thôi.
Đôi lúc Lumian thật sự rất tò mò rằng, Aurora làm sao có thể biết được nhiều tới vậy?
Tất cả những tài liệu cậu học đều là do Aurora biên soạn, ngay cả vở bài tập cũng là do Aurora soạn ra, ngày thường nếu gặp phải vấn đề gì khi đọc sách, thì Aurora đều có thể giải đáp được!
Quan trọng hơn là cô còn nắm giữ được kỹ thuật cận chiến của rất nhiều trường phái!
Đây không phải là chuyện mà một cô gái mới hai mươi tuổi có thể làm được, có người sống đến năm sáu chục năm cũng chưa chắc tích lũy được nhiều kiến thức đến thế!
Lẽ nào đây chính là điều kiện cơ bản để trở thành một phù thủy chân chính? Lumian lại ngẩng đầu lên rồi nhìn Aurora.
Aurora vừa đọc sách vừa nhịp ngón tay đặt lên má mình, chẳng có điểm nào trông giống một học giả hay phù thủy.
“Nhìn cái gì?”
Aurora nhận ra ánh mắt của cậu đang nhìn cô.
“Lần trước chị nói em có đủ lượng kiến thức để tham gia kì thi đầu vào của các trường đạo học đúng không?"
Lumian bèn chuyển đề tài, Aurora suy nghĩ một chút rồi nói:
"Trên lý thuyết thì em có thể thi vào bất kể trường đại học nào, nhưng chị chưa từng tham gia kì thi đầu vào đấy, nên không dám xác định cụ thể phạm vi ra đề là gì.”
“Russell thật sự khiến người ta đau đầu, haiz, thôi đây cũng là chuyện tốt…”
Đúng vậy, kì thi đầu vào của trường đại học được ban hành khi đại đế Russell chấp chính và được kéo dài cho đến hiện tại.
Aurora đột nhiên nghĩ đến một chuyện bèn nhìn Lumian mỉm cười hỏi:
“Sao hôm nay không đến quán rượu bịa chuyện thế?”
“Em cũng đâu phải là ma men thật sự.”
Lumian phe phẩy quyển tạp chí trong tay.
“Ở nhà đọc sách cũng là một cách để giải trí mà.”
Hơn nữa còn có thể giúp tâm trí bình tĩnh và thả lỏng hơn… Cậu thầm bổ sung.
Aurora gật đầu, nhìn về góc Lumian đang ngồi rồi nói:
“Sao ngồi xa thế? Đang giả vờ ra vẻ bé nhỏ, tội nghiệp, bất lực à?”
“Qua đây đi, buổi tối đọc sách cần có ánh sáng nếu không sẽ có hại cho mắt.”
Aurora luôn nói những điều kì lạ…Tuy rằng cậu nghe hiểu được ba từ “tội nghiệp”, “bé nhỏ”, “bất lực” có nghĩa là gì, thế nhưng khi đặt chung với nhau thì lại rất kì lạ, không giống như cách dùng từ bình thường…
Lumian đã quen với thái độ này của Aurora, bèn xách ghế lên, đi tới bên cạnh bàn đọc sách.
Trước ánh đèn bàn sáng sủa, cậu và Aurora mỗi người ngồi một bên, yên lặng đọc sách, đôi khi cũng sẽ trò chuyện vài câu.
Tiếng hít thở, tiếng lật sách hòa cùng tiếng gió đêm thổi ngoài cửa sổ thật thư thả và bình yên.
***
Sau khi chúc Aurora ngủ ngon, Lumian trở về căn phòng của mình.
Cậu cởi áo khoác ra, khoác nó lên lưng ghế như cũ, không có ý định mang theo lá bài “quyền trượng” lên giường.
Đấy là vì cậu sợ rằng sẽ khiến Aurora nghi ngờ, dù sao chị ấy cũng đã nói sẽ luôn xem chừng cậu.
Lumian đang muốn nhấc chân bước về phía giường ngủ, thì bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, bèn ngừng lại.
Đôi mắt cậu đảo vòng, nhấc cái ghế hay thường đặt nghiêng ngả mang đến chỗ đối diện cửa sổ.
Sau đó cậu mới leo lên giường, tắt ngọn đèn dầu đặt trên chiếc tủ để cạnh giường.
Sau khi rơi vào giấc ngủ như thường lệ, không biết đã qua bao lâu, Lumian đột nhiên giật mình dậy, khôi phục sự tỉnh táo.
Cậu lại nhìn thấy căn phòng ngủ bị bao phủ trong màn tro bụi nhàn nhạt.
Đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên Lumian tỉnh táo nhìn quanh một vòng, cậu phát hiện ra một chuyện: Chiếc ghế mà cậu đã đặt ngay ngắn trước khi đi ngủ, lại đặt nghiêng ngả trong mơ, giống hệt dáng vẻ ban đầu. Nói cách khác, căn phòng ngủ trong giấc mơ cũng không hoàn toàn giống với hiện thực, nó có lẽ đang phản ánh lại ấn tượng sâu nhất trong tiềm thức của cậu.
Tuy cũng không rõ lắm nó có ý nghĩa gì nhưng Lumian nghĩ, có lẽ cần phải ghi nhớ điều này.
Cậu bước đến bên cửa sổ, hai tay chống bàn nhìn ra phía ngoài.
Ngọn núi được tạo từ những hòn đá màu nâu đỏ và các lớp bùn đất nâu, cùng với đó là những toà kiến trúc đổ sập nằm vây quanh lại một lần hiện ra trước mắt cậu.
Xung quanh lặng ngắt như tờ. Thời gian trôi qua nhanh chóng, Lumian do dự hồi lâu rốt cuộc cũng quyết tâm: Bắt đầu từ đêm nay, nhất định phải thăm dò trước!
Cuộc sống lưu lạc trong quá khứ khiến cậu có được lòng kiên định. Cậu không lập tức bước xuống lầu đi về phía khu phế tích kia, mà đầu tiên là mở ngăn tủ, lấy quần áo mặc thêm vào.
Không phải do Lumian thấy lạnh, mà cậu muốn tăng cường chút khả năng phòng ngự cho bản thân. Cậu mặc thêm một cái áo bông, quần bông và khoác thêm một cái áo giáp làm từ chất liệu da tốt. Lumian khua khoắn tay chân, nghĩ thầm không cần mặc thêm gì nữa nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự linh hoạt của bản thân. Điều này mới quan trọng hơn.
Sau khi đã thích ứng được, Lumian bỗng lóe lên một ý nghĩ: Đây là mơ mà, chẳng phải mình muốn cái gì sẽ có cái đó sao?
Với ý định thử nghiệm, cậu bắt đầu khẽ nói:
"Tôi muốn có một cái giáp ngực và một cây súng lục... Tôi muốn có một cái giáp ngực và một cây súng lục…”
Trong căn phòng tràn ngập tro bụi nhàn nhạt, chẳng có chuyện gì xảy ra.
Xem ra không được rồi, giấc mơ này quả thật quá đặc biệt…
Lumian phủi bỏ tâm trạng thất vọng, mở cửa phòng ngủ và bước vào hành lang.
Xung quanh không có ngọn đèn nào, đen tối đầy ảm đạm. Lumian lần lượt mở cửa phòng của Aurora và phòng sách, bày biện trong phòng có hơi khác so với hiện thực nhưng nhìn chung vẫn khá giống nhau. Điểm khác biệt lớn nhất là cả hai căn phòng đều không thấy bóng dáng Aurora, tựa như một khung cảnh xám tro bất động.
Lầu một cũng giống như vậy.
Lumian bắt đầu thu nhặt vũ khí phòng thân, nhờ vào sự quen thuộc với ngôi nhà mà rất nhanh cậu đã lựa được hai thứ: Đầu tiên là một cây xiên có phần đầu được rèn từ sắt thép, dài gần hai thước. Aurora từng nói rằng, chỉ cần đối phương không có vũ khí tầm xa thì dùng thứ này chắc chắn sẽ có hiệu quả. Thứ còn lại là một cây rìu cầm tay bằng sắt màu đen khá sắc bén.
Người lớn đương nhiên là phải lấy hết…
Lumian chợt nhớ đến câu nói thường ngày của Aurora, nhưng cuối cùng cậu lại không làm thế. Bởi vì mục đích hôm nay của cậu là thăm dò, nên thứ cần nhất chính là ẩn nấp và cẩn thận, gần như là tàng hình.
Nếu mang theo vũ khí dài như vậy chắc hẳn sẽ ảnh hưởng đến hành động của bản thân, khiến cậu dễ bị bại lộ.
Lumian thở hắt, cúi người xuống nhặt cây rìu lên.Sau đó, cậu lập tức đứng thẳng người, bước ra khỏi tro bụi nhàn nhạt tiến về cánh cửa. Cậu kéo cảnh cửa ra không một tiếng động.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook