Chương 10: Máu

Sau khi ra khỏi cổng, Lumian như bước vào một thế giới khác.

Trước mặt cậu không còn là ngôi làng Kordu quen thuộc, mà là một đỉnh núi đỏ sẫm và những tòa nhà đổ nát vây thành vòng bao quanh nó, cùng nhau tạo thành một đống tàn tích kỳ lạ.

Sương mù trên cao dày đặc và nhợt nhạt, ánh sáng khó lòng xuyên qua được, mặt đất vụn vỡ và có rất nhiều đất đá, Lumian mang theo chiếc rìu thận trọng tiến về phía trước, men theo con đường mòn chẳng có lấy một chỗ để náu mình. Nơi này không có cỏ dại, cũng chẳng có cây cối. Lumian bước đi có chút sợ hãi, chỉ có thể ưỡn ngực tự an ủi, ít nhất nếu khu vực này có nguy hiểm gì, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể phát hiện ra ngay.

Cuối cùng, cậu đến được bãi tàn tích kia, tới trước một tòa kiến trúc đã bị lửa thiêu rụi đổ nát mất một nửa.

Lumian quan sát một hồi, bước đầu xác nhận bên trong không có sinh vật nào khác, sau đó mới cẩn thận đi vào, tránh ra khỏi khúc gỗ cháy sém có thể rơi xuống bất cứ lúc nào lơ lửng giữa không trung, bắt đầu tìm kiếm.

Cậu liếc nhìn, bắt gặp một vệt vàng lóe lên từ chiếc lọ gốm vỡ ở góc nhà. Lumian từng bước lại gần và phát hiện ra đó là một đồng tiền vàng.

Nó là thật ư? Bãi tàn tích trong giấc mơ có cả kho báu sao? Trong khi lẩm bẩm, cậu nhặt đồng tiền vàng lên và lau nó vào người. Hoa văn trên bề mặt đồng vàng lộ rõ.

Mặt trước khắc chân dung của một người đàn ông có khuôn mặt gầy gò, tóc rẽ ngôi ba bảy, trên môi có hai chòm râu, đôi mắt khá cương nghị, mặt sau là cụm hoa diên vĩ bao quanh số “20”.

Lumian biết người đàn ông đó, ông ấy là tổng thống đầu tiên của Cộng hòa Intis, Levanx.

“Là đồng vàng Louis thật...” Lumian khá kinh ngạc.

Thứ nhất, cậu không nghĩ ở bãi tàn tích trong giấc mơ kỳ lạ này lại xuất hiện tiền tệ của Cộng hòa Intis. Thứ hai, chẳng ngờ cậu lại tình cờ nhặt được một thứ giá trị như đồng vàng louis.

Hiện tại tiền tệ hợp pháp của Cộng hòa Intis là felkin và cope, 1 felkin bằng với 100 cope. Trong số đó, cope có hai dạng là xu đồng và xu bạc, xu đồng chia ra ba mệnh giá gồm 1 cope, 5 cope và 10 cope, xu bạc là 20 cope và 50 cope. Felkin lại là xu bạc, xu vàng hoặc tiền giấy. Xu bạc gồm ba mệnh giá 1, 5, 10 felkin, xu vàng là năm mệnh giá 5, 10, 20, 40, 50. Các mệnh giá của tiền giấy đa dạng hơn, lần lượt là 5, 20, 50, 100, 200, 500, 1000 felkin.

Ngoài đời thực, người dân Intis vẫn quen sử dụng một số đơn vị tiền tệ cũ, chẳng hạn họ gọi đồng 5 cope được sử dụng rộng rãi nhất là rick. Tương tự như vậy, những xu vàng trị giá 20 fel được gọi là đồng vàng louis. Đương nhiên, ở thời đại tiền tệ cũ, đồng vàng louis thật ra được gọi là vàng Russell, sau khi thành lập nước Cộng hòa Intis, để loại bỏ tầm ảnh hưởng của Đại đế Russell mới đổi thành đồng vàng louis.

Theo như Lumian được biết, mặc dù ở thành phố thì không thể nhưng tại vùng thôn quê như làng Kordu, một đồng vàng louis hoàn toàn có thể giúp một gia đình nghèo khó có sẵn ruộng đất sống sung túc cả một tháng.

Nếu không nhờ Aurora có thu nhập cao, có lẽ cậu còn chẳng được nhìn thấy đồng vàng louis trông như thế nào, khắp cả làng Kordu ngoại trừ hai chị em bọn họ ra, chỉ gia đình linh mực, gia đình của viên quản lý là từng nhìn thấy và sở hữu đồng vàng Louis. Đối với bất kỳ người dân nào trong làng, đồng vàng louis này cũng là một thu hoạch đáng trân trọng.

“Thật đáng tiếc, đây chỉ là một giấc mơ...” Lumian thầm thở dài trong lòng có chút thất vọng.

Đây không phải là thứ siêu phàm, nên chắc không thể “đưa ra” khỏi giấc mơ được.

Dù vậy, Lumian vẫn trịnh trọng cất đồng vàng louis đi, kiếp lưu lạc ngày xưa khiến cậu nâng niu từng xu cope một. Mà một đồng vàng louis tương đương với 2000 cope, hơn nữa tương đương với 1 bảng vàng của vương quốc Loen, tất nhiên là hơi kém một chút, theo báo nói thì 24 felkin mới đổi được 1 bảng vàng.

Lumian tiếp tục tìm kiếm.

Cậu muốn tìm một số thông tin văn bản, xác nhận tình hình cụ thể của tàn tích, xem nó có tương ứng với địa điểm nào đó trong thực tế, liệu có phải là một ngôi làng nào đó ở Cộng hòa Intis bị “chuyển” vào trong giấc mơ hay không? Sự xuất hiện của đồng vàng louis khiến Lumian có những dự đoán ấy. 

Khi di chuyển từng bước, Lumian nhận ra phần rìa của nơi vốn đặt bếp lò đã bị nhuộm chút màu đỏ sẫm.

“Máu?” Đồng tử của cậu giãn ra, nhanh chóng đưa ra suy đoán.

Ngay sau đó, cậu nhận định:

Tuy rằng vệt máu này không phải mới, nhưng cũng không hề cũ, chưa chuyển sang màu đen, có vẻ vừa mới dính trong khoảng thời gian hai ba ngày.

Thậm chí ngắn hơn!

Trái tim thắt lại, Lumian cảm thấy ánh sáng xung quanh đột nhiên mờ đi.

Dường như có thứ gì đó lặng lẽ lướt qua trên mái nhà đã sụp mất một nửa, chặn đứng số tia sáng ít ỏi xuyên qua làn sương mù dày đặc! Kinh nghiệm từ những lần bị tấn công khi còn lang thang giống như sóng biển dữ dội ập vào tâm trí Lumian ngay lập tức, khiến cậu phản ứng theo bản năng. Cậu đột ngột lao mình về phía trước, sau đó cuộn người giữa không trung và lăn trên mặt đất.

Bộp!

Một thứ gì đó nặng nề rơi xuống từ phía sau cậu. Lumian lăn sang phía bên trái của chiếc bếp bị hỏng, vươn tay tóm lấy một hòn đá và mượn sức xoay người lại. Cậu giơ rìu lên, nhìn thấy một bóng người đang đứng ở nơi cậu vừa đứng khi nãy. Dưới ánh sáng lờ mờ, Lumian không chắc đó là người hay là sinh vật hình người nữa.

“Nó” lưng còng, không mặc quần áo hay đi giày, làn da như bị ai đó lột mất, lộ ra những bắp thịt đỏ au, mạch máu và lớp màng ám vàng, từng giọt chất lỏng sền sệt chảy trên đó mà không hề rơi xuống đất.

Đó là một con quái vật!

Đôi mắt xanh ít trắng nhiều của “nó” như được khảm vào khuôn mặt, khuôn miệng há ra hết cỡ, hàm răng lởm chởm không đều, nước miếng chảy cả ra ngoài, kéo thành vệt dài.

Mấy năm qua, Lumian đã bịa ra rất nhiều câu chuyện ma quái, không ngờ hôm nay lại gặp phải một thứ có thể gọi là ác quỷ như vậy.

Vù!

Cơn gió máu tanh tưởi ập vào người cậu, tiếng thở hổn hển vọng đến tai cậu. Lumian vô thức di chuyển sang một bên, tránh được đòn tấn công của con quái vật đỏ máu kia. Nếu không nhờ thường xuyên được Aurora “hướng dẫn”, nếu không nhờ có nhiều năm học cách chiến đấu cũng như kinh nghiệm đánh đấm trên đường phố, có lẽ vừa rồi khi cả thể xác và tinh thần đều chấn động, cậu đã không kịp phản ứng. Bình tĩnh lại, Lumian đuổi theo con quái vật vừa lao đầu tới chỗ mình, giơ chiếc rìu sắc nhọn trên tay lên và chém mạnh vào thân trước của nó.

Bốp!

Con quái vật vừa định quay lại đã bị chém ngã, máu mủ bắn tung tóe khắp nơi. Không hề do dự, Lumian quỳ một gối xuống và giơ rìu lên lần nữa.

Phập! Phập! Phập!

Cậu bổ nhiều nhát liên tiếp, mỗi nhát đều găm sâu vào da thịt, tạo ra những vết nứt vừa sâu vừa rộng, khiến phần sau đầu, cổ và lưng của con quái vật biến dạng.

Cuối cùng, con quái vật ngừng vùng vẫy và nằm im bất động.

“Hộc, hộc! Màn trình diễn thực sự của mày không đáng sợ bằng vẻ ngoài của mày nhỉ...” Lumian thở phào nhẹ nhõm, thì thầm một câu hơi có ý mỉa mai.

Cậu dùng tay trái lau mặt, cả bàn tay toàn là vết máu.

“Có khi nào chất lỏng trong cơ thể của con quái vật này có độc? Tạm thời không có cảm giác đau đớn như bị ăn mòn...” Lumian bắt đầu lo lắng về những vấn đề khác.

Ngay khi cậu lấy hết can đảm và chuẩn bị rà soát cơ thể của con quái vật, con quái vật màu máu không có lớp da kia lại chống tay và bật người lên một lần nữa!

Nó chưa chết sao?

Đã chặt thành ra như vậy rồi mà vẫn chưa chết?

Lumian vừa sốc vừa sợ hãi.

Phải thừa nhận là cậu đang sợ hãi và khiếp đảm.

Nếu gặp phải con người, dã thú hay quái vật bình thường, kể cả đánh không lại cậu cũng sẽ không sợ hãi như vậy, nhưng dường như kẻ trước mắt là bất tử, cho dù cậu làm gì thì cũng vô dụng!

Lợi dụng lúc con quái vật có vẻ hơi “chóng mặt”, không tìm ra kẻ địch ở đâu, Lumian quyết định dứt khoát, nhấc chân lên và ra sức phóng như bay.

Bộp! Bộp! Bộp!

Cậu chạy hết tốc lực, nhưng sau cổ vẫn có hơi thở yếu ớt thổi tới, tiếng thở hổn hển nặng nề vang vọng bên tai cậu.

Con quái vật đang theo sát phía sau cậu.

Lumian nghiến răng, cảm thấy nỗi sợ hãi đã truyền cho cơ thể cậu thêm rất nhiều sức mạnh..

Cậu chạy nhanh hơn, vượt qua tốc độ khi xưa trước đó. Cậu vui mừng nhận ra khoảng cách giữa con quái vật và mình không bị rút ngắn.

Bộp! Bộp! Bộp!

Cuối cùng Lumian đã chạy trở lại ngôi nhà hai tầng bán ngầm của mình. Cậu mở cánh cửa không khóa và lao vào thật nhanh.

Sầm!

Cậu đóng sập cửa lại bằng trái tay của mình.

Mặc kệ việc nghỉ ngơi, Lumian đi thẳng đến bếp và cầm lấy chiếc chĩa thép được đặt tựa vào bức tường đằng kia.

Sau đó, cậu chăm chú nhìn ra cửa.

Tiếng chạy của con quái vật đã biến mất ở vùng lân cận, nhưng hơn mười giây trôi qua lại không hề có tiếng đập cửa.

“Nó biết mình đang phục kích ở đây sao?” Lumian không dám tin con quái vật ấy lại có chỉ số thông minh khá cao.

Cậu nhích từng chút đến ô cửa sổ gần cổng, lặng lẽ nhìn ra ngoài.

Thêm một khuôn mặt thình lình xuất hiện trên kính!

Một khuôn mặt không còn da, máu thịt lộn xộn và hàm răng lởm chởm!

Trái tim của Lumian gần như ngừng đập, cả người cứng đờ trong giây lát. Con quái vật không hề nhân cơ hội đập vỡ kính, tiến hành tấn công mà chỉ nhìn vào mắt của Lumian.

Lumian hoàn hồn, nhanh chóng lùi lại, giơ chiếc chĩa dài lên bằng cả hai tay. Con quái vật lập tức rời khỏi khu vực cửa sổ.

Lumian vô cùng cảnh giác, quan sát hết sức thận trọng.

Cậu nhìn thấy con quái vật nán lại trong làn sương xám mờ nhạt một lúc, sau đó rời khỏi tòa nhà của ngôi nhà và từ từ quay trở lại với bãi tàn tích.

“...” Lumian bối rối.

Cậu đã sẵn sàng nghĩ cách để bẫy con quái vật và chuẩn bị tự mình thoát ra khỏi giấc mơ, kết quả đối phương lại rời đi cứ thế...

Sau khi suy nghĩ một lúc, cậu nghĩ đến một khả năng:

“Con quái vật không dám vào nhà mình sao?”

“Đúng vậy, ngôi nhà không hề có dấu hiệu bị phá hủy...”

“Trong giấc mơ, đây là nơi tuyệt đối an toàn à?”

Có suy đoán ấy, Lumian lập tức thả lỏng hơn nhiều. Giây tiếp theo, cậu cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Không ngờ rượt đuổi trong thời gian ngắn ngủi như vậy lại mệt mỏi hơn cả việc luyện tập chiến đấu suốt buổi chiều.

Mang theo cây chĩa dài và chiếc rìu, Lumian lên tầng hai, bước vào phòng mình và cố ngủ một giấc.

***

Trong lúc chập chờn, Lumian lặng lẽ mở mắt ra.

Bên ngoài rèm cửa trời vẫn tối đen, bên trong gian phòng đầy u ám.

Nếu không phải không có làn sương xám mờ mịt, hoặc không nhờ bản thân đã “thay” bộ đồ ngủ, Lumian hoàn toàn không phân biệt được đây là thực hay là mơ.

“Bị dọa sợ nên tỉnh sớm sao?” Cậu vô thức sờ vào túi áo ngủ nhưng không tìm thấy đồng vàng louis kia.

Điều này khiến cậu hơi thất vọng, lần nữa xác nhận một sự thật:

Đúng là không thể mang tiền ra khỏi giấc mơ được!

Cố gắng bình tĩnh, Lumian bắt đầu suy nghĩ về một vấn đề nghiêm túc:

Làm thế nào để đối phó với con quái vật bất tử đó đây?

Mặc dù bản thân có thể đi vòng qua khỏi khu vực đó và lẻn vào sâu hơn, nhưng cậu vẫn phải cân nhắc đến khả năng đụng độ những con quái vật tương tự như vậy trong tương lai, cần phải chuẩn bị sẵn sàng chứ không thể lấy mạng mình ra đùa giỡn được.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương