Chương 75: Gặp lại phu nhân Poualiss

Bên ngoài biệt thự của viên quản lý cũng chính là tòa nhà được cải tạo từ lâu đài kia.

Lumian đi xuyên qua vườn hoa, bước tới cửa rồi nói với người hầu nam canh cửa:

"Tôi có chuyện tìm phu nhân Poualiss."

Gã người hầu mặc áo đỏ quần dài trắng nhìn cậu từ trên xuống dưới vài lần, cẩn thận hỏi:

"Có việc gì?"

Thằng nhóc này không biết lại bày trò gì lôi mình làm mục tiêu đây?

Lumian "A!" một tiếng:

"Đây không phải chuyện anh biết được đâu."

Một người hầu như anh lo nhiều thế làm gì? Anh họ gì, tên gì, sinh được mấy đứa rồi?

Gã người hầu kia do dự một lát, định bụng vẫn nên đi báo cáo phu nhân để cô ta tự quyết định có muốn gặp thằng nhóc này hay không.

Lumian đứng ở cổng chờ trong mấy phút bèn nhìn thấy gã người hầu kia quay lại, nói với cậu.

"Phu nhân bảo cậu tới phòng khách nhỏ."

 Lumian không lạ gì cái phòng khách nhỏ kia. Mấy lần cậu theo chị gái đến lâu đài đều được đón tiếp ở đây vậy nên không cần dẫn đường cũng có thể chính xác đến được căn phòng đó, gã người hầu kia ngược lại biến thành “tùy tùng” của cậu.

Ngồi uống hồng trà trên ghế salon dài trong phòng khách nhỏ một hồi, Lumian mới thấy phu nhân Poualiss xuất hiện ở cửa ra vào.

Hôm nay phu nhân mặc một chiếc váy dài buộc eo màu đen đầy tinh tế, bả vai khoác một chiếc áo choàng cùng màu, trên đầu đội lệch một chiếc mũ kiểu nữ dáng tròn nhỏ, trước ngực mang một sợi dây chuyền nạm kim cương hoàng kim.

Lumian thấy khá quen, cẩn thận nhớ lại mới phát hiện đây là bộ phu nhân Poualiss mặc lúc đến nhà thăm hỏi “câu dẫn” cậu vào lần tuần hoàn trước nữa.

Chắc cô ta cố ý đây mà? Lumian vừa nói thầm vừa cười ân cần thăm hỏi:

"Buổi sáng tốt lành, phu nhân Poualiss."

Cậu vừa dứt lời đột nhiên phát hiện người theo bên cạnh phu nhân Poualiss không phải cô hầu gái thân cận Cathy kia mà là “bà đỡ” chết trong tay Ryan hôm qua.

"Bà đỡ" mặc chiếc váy dài màu trắng xám, ánh mắt đờ đẫn, khuôn mặt không có biểu cảm gì, nước da hơi xanh xao. Dáng vẻ y hệt lúc Lumian gặp tại vườn hoa lúc chạng vạng tối hôm qua, chỉ khác ở chỗ không cầm dụng cụ tỉa cây thôi.

Không mang theo hầu gái thân cận mà dẫn theo “bà đỡ”? Là cố ý sao? 

Lumian nhịn không được lại lầu bầu trong lòng.

Phu nhân Poualiss nhàn nhạt cười nói:

"Bây giờ hẳn tính là giữa trưa rồi."

Cô ta lập tức ngồi xuống chiếc ghế salon đơn tượng trưng cho vị trí chủ nhà, “bà đỡ” thì đứng bên cạnh.

“Chưa dùng bữa trưa nên không tính là giữa trưa được.”, Lumian miễn cưỡng giải thích.

Cùng lúc đó tim cậu đập nhanh, hoài nghi phu nhân Poualiss dẫn “bà đỡ” tới là để chất vấn chuyện hôm qua.

Nếu chuyện này đối phó không tốt, nhóm người Leah không kịp thời khởi động lại tuần hoàn thì Lumian e là bản thân sẽ phải trải qua mấy phút thậm chí mấy chút phút “làm bố”.

Phu nhân Poualiss quét mắt nhìn cậu, đôi mắt sáng sóng sánh nước, chứa đầy ý cười khó nói nên lời.

Người phụ nữ này thuận miệng hỏi:

"Có chuyện gì không?" 

Lumian quyết định trực tiếp nói thẳng, cậu nghiêm túc nói ra:

"Phu nhân, cô hẳn là cảm giác được chúng ta rơi vào thời gian tuần hoàn."

Lúc nói chuyện, cậu từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm khuôn mặt của phu nhân Poualiss, chú ý kỹ đến biểu cảm của cô ta.

Nếu cô ta để lộ những cảm xúc như kinh ngạc, ngạc nhiên, nghi hoặc thì cậu sẽ lập tức nói vào mấy câu như “Ha ha ha, tôi nói đù thôi”. Sau đó thu thập thêm chút ít dị thường xem thử thái độ và khuynh hướng của vị phu nhân này ra sao, cuối cùng sẽ suy nghĩ thêm liệu có nên kể hết chuyện thời gian tuần hoàn cho cô ta không.

Đương nhiên nếu phu nhân Poualiss thể hiện thái độ “Cậu vậy mà đã phát hiện ra”, “Bí mật của tôi đã bị vạch trần” vậy cậu liền phải tranh thủ thời gian thử chạy trốn.

Mặc dù trong tình huống đó hi vọng chạy thoát không cao nhưng nếu không thử làm sao biết có hi vọng hay không? 

Phu nhân Poualiss đánh giá Lumian vài giây, mỉm cười nói ra:

"Xem ra cậu cũng tìm được một ông trùm."

Cô ta không có gì kinh ngạc khi nghe nói về thời gian tuần hoàn cũng không thể hiện biểu cảm khó hiểu hay nghi hoặc, vậy coi như đã thừa nhận bản thân biết tình huống hiện tại là gì.

Ông trùm? Đây là cách dùng ưa thích trong sách của Aurora, hiện tại có nghĩa ám chỉ vị thần ban cho đó sao? Lumian trong lòng giải thích những lời vừa rồi của phu nhân Poualiss.

Cậu cho rằng đối phương có được “ông trùm”, nhận được phù hộ mới có thể giữ được ký ức nhất định trong tuần hoàn.

Lumian chợt nở nụ cười, giả bộ ra vẻ thả lỏng thoái mái:

"Xem ra không cần tôi tốn nhiều thời gian giải thích nữa."

"Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?" Poualiss cười hỏi.

"Bà đỡ" kia đứng bên cạnh cô ta, không hề nhúc nhích như là pho tượng.

Lumian sớm chuẩn bị kỹ càng lí do giải thích, vội phát huy cái miệng của mình:

"Người bên ngoài đã biết dị thường ở Kordu, chúng ta nếu không thể kịp thời giải trừ tuần hoàn, nơi này khẳng định sẽ bị phá hủy hoàn toàn, mọi người đều sẽ chết.”

"Mọi người đã là người cùng một thuyền, chỉ có tập hợp hết sức mạnh cùng một chỗ mới có thể không để thuyền chìm nghỉm, mới có hi vọng tìm tới mấu chốt của tuần hoàn, trở lại cuộc sống bình thường.”

"Phu nhân, thời gian còn lại của chúng ta không nhiều lắm, hợp tác đi. "

Phu nhân Poualiss từ đầu đến cuối đều mang nụ cười nhạt lắng nghe, không cắt đứt những gì Lumian nói.

Lúc này, cô ta cười khẽ một tiếng:

"Ai nói cho cậu chúng ta là người cùng một thuyền?"

Hả? Chẳng lẽ cô muốn làm thuyền đắm hả? Lumian trong lòng giật mình.

Phu nhân Poualiss vẫn giữ nụ cười vừa rồi, tiếp tục nói:

"Tại sao tôi phải hợp tác với các cậu? Đến thời khắc đặc biệt tôi có thể rời khỏi chỗ này.”

Cái này. . . Lumian ngạc nhiên xong lại có chút mừng rỡ:

"Ý cô là cô có cách rời khỏi thời gian tuần hoàn này sao?”

"Chỉ cần chờ đến lúc thời điểm đặc biệt, làm một chuyện nào đó?"

Phu nhân Poualiss khẽ gật đầu, cầm tách trà sứ trắng lên uống một ngụm, không trả lời gì thêm.

Có thế lực bí ẩn phù hộ đúng là tốt . . . chờ một chút. Tuần hoàn đều không phải lần đầu tiên, cô ta vì sao còn ở đây? Chẳng lẽ là những lần tuần hoàn trước vẫn chưa đạt được đến thời điểm đặc biệt kia đã khởi động lại? Ừm, cái này có thể giải thích được cô ta tại sao không truy cứu chuyện chúng ta lẻn vào lâu đài giết “bà đỡ”. Cô ta lo rằng nếu đi tìm ba người siêu phàm từ chính phủ kia tính sổ sẽ dẫn đến việt một ai trong bọn họ sẽ mạnh mẽ xúc động mấu chốt, khởi động lại tuần hoàn, Lumian đã hiểu được vài nghi ngờ trước đó.

 Cậu hoài nghi phu nhân Poualiss cũng đang chờ đến đêm thứ mười hai.

Giữa lúc suy nghĩ xuất hiện, Lumian nở nụ cười:

"Không biết phu nhân ngài có thể dẫn tôi và chị Aurora cùng ra khỏi tuần hoàn này hay không?”

Điều tra viên chính phủ gì chứ? Tôi không có quen!

Phu nhân Poualis có chút buồn cười đánh giá cậu từ trên xuống dưới vài lần:

"Sao tôi phải giúp cậu?"

"Cô không phải nói yêu. . ." Lumian nói còn chưa hết liền chủ động ngừng lại.

Lúc đầu cậu định lôi mấy câu yêu đương phu nhân Poualiss từng nói ra, hi vọng đối phương có thể mềm lòng cứu vớt Aurora và mình. Nhưng bởi vì mục tiêu đối tượng của vị phu nhân kia rất có thể là chị gái, hiện tại cậu quả thật nói không nên lời.

Nếu phu nhân Poualiss thích chính là mình, kẻ không biết xấu hổ như Lumian chắc chắn sẽ chơi lớn ván bài tình yêu, vì nó hiến dâng thân thể, làm bố cho con của người ta.

Ừ thì cho dù là phải tự mình sinh, cậu khẽ cắn môi cũng có thể nhịn chỉ cần phu nhân Poualiss dẫn cậu cùng Aurora rời khỏi vòng tuần hoàn này.

Sắc mặt phu nhân Poualiss thay đổi, trầm mặc mấy giây rồi nói:

"Có phải cậu muốn nói là tình yêu khó có thể lý giải được. Rõ ràng do cô ấy phạm sai lầm, hi vọng cô ấy đi chết nhưng vẫn nhịn không được muốn cứu cô ấy?”

Lumian không  trả lời, cậu nghe được phu nhân Poualiss dùng đại từ nhân xưng là “cô ấy”.

Phu nhân Poualiss cũng không hi vọng cậu sẽ đáp lại, yếu ớt thở dài nói:

"Nhưng nếu là không cứu được thì sao?"

Không cứu được. . . Trái tim Lumian chậm rãi nặng trĩu, tựa như đầu xuân bị ném thẳng xuống hồ băng.

Điều chỉnh nhịp thở, cậu hỏi xác nhận:

"Ý của cô là khi đến thời điểm kia, cô chỉ có thể một mình rời đi hoặc dẫn theo vài người đặc biệt nhưng không gồm tôi và chị Aurora?”

Phu nhân Poualiss nhẹ nhàng gật đầu:

"Có thể hiểu như vậy. "

Xem ra vẫn phải dựa vào chính mình rồi. . . Lumian thầm than một tiếng, miễn cưỡng điều chỉnh tâm tình.

Cảm giác hi vọng xuất hiện lại trong nháy mắt bị hủy diệt quả thật khó chịu.

Cậu suy nghĩ một chút, nâng lên khóe miệng tươi cười nói ra:

"Phu nhân, tôi và ba người xứ ngoài kia đợi lát nữa sẽ phải đi thăm dò tầng hầm dưới giáo đường . Đến lúc đó nếu như xảy ra điều gì ngoài ý muốn hoặc phát sinh chuyện gì đó, tuần hoàn có khả năng sớm khởi động lại, ngay cả Mùa Chay cũng không đến được."

Chớ nói chi là đêm thứ mười hai.

Đôi mắt của phu nhân Poualiss khẽ híp một cái, chậm chạp nâng cái cằm lên:

"Cậu đang uy hiếp tôi đó sao?”

"Không, tôi chỉ nhắc nhở cô thôi." Lumian cười rất chân thành tha thiết, trạng thái vô cùng thả lỏng.

Đây là mặt ngoài còn tình huống thực tế thì nội tâm của cậu tràn ngập bất an, lo lắng phu nhân Poualiss bởi vậy bị chọc giận hoàn toàn do đó mà mình phải ở lại lâu đài sinh con. Mà phải mười lăm phút sau, ba vị điều tra viên chính thức kia đợi không thấy cậu ra mới có thể đi khởi động lại tuần hoàn được.

Phu nhân Poualiss đưa mắt nhìn đôi mắt của Lumian mấy giây, thấy cậu từ đầu đến cuối không hề có biểu hiện lùi bước hay né tránh, đột nhiên cười cười nói:

"Cậu đúng thật là một người thú vị, cậu và chị gái cậu đều trở tình nhân của tôi hẳn sẽ không tồi đâu.”

 Không đợi Lumian đáp lại, cô ta bèn nghiêng đầu ngắm nhìn "bà đỡ" :

"Các cậu hủy mất một Thầy Tà Thuật của tôi, tôi còn không truy cứu trách nhiệm của các cậu đã đủ nhân từ, các cậu lại còn trông mong được tôi trợ giúp?"

Thầy Tà Thuật? Lumian nhớ kỹ từ này, nói đầy thành khẩn:

"Không phải trợ giúp, là chuyện có lợi cho tất cả mọi người.”

Phu nhân Poualiss im lặng mấy giây, một lần nữa nở nụ cười:

"Tôi sẽ không cùng các cậu đi thăm dò tầng hầm dưới giáo đường nhưng nể tình Aurora và dũng khí của cậu, nếu xảy ra biến cố gì, dựa theo tình hình tôi sẽ giúp đỡ chút ít.”

Có thể nói được mức này, Lumian đã vô cùng thỏa mãn. Cậu đứng dậy, học theo phong thái thân sĩ có trong sách của chị gái, đặt tay lên ngực hành lễ:

“Ca ngợi ngài, thưa phu nhân.”

Phu nhân Poualiss cười ha ha:

“Không phải là Mặt Trời của tôi sao?”

Cô ta ám chỉ câu nói “Phu nhân, ngài là Mặt Trời của tôi” mà Lumian đã nói trong lần tuần hoàn trước nữa.

Lumian lập tức có chút xấu hổ, cũng may trước giờ cậu không biết xấu hổ là gì bèn giả bộ như không nghe thấy, trực tiếp rời đi phòng khách nhỏ.

Xuống khỏi lâu đài nằm trên núi kia rồi tiến vào làng Kordu, Lumian nhìn thấy Leah, Ryan cùng Valentine đang đón mình.

"Thế nào rồi?" Leah cười hỏi.

Lumian kể lại vài điểm quan trọng trong cuộc trò chuyện với phu nhân Poualiss, cuối cùng nói:

"Đây đã là kết quả tốt nhất."

"Không tệ, thời khắc nguy hiểm nhất còn có thể chờ mong có người trợ giúp một chút." Ryan nhẹ gật đầu.

Lumian ngược lại hỏi:

"Các anh có thu được điện tín hồi âm không?"

Trước khi cậu tới lâu đài, Ryan đã báo cáo lên cấp trên chuyện phu nhân Poualiss không phải thành viên chân chính của gia tộc Roquefort và trong phòng có ảnh chụp của Pret.

Leah thở dài, giúp Ryan trả lời:

"Cấp trên nhắc nhở chúng ta cân nhắc khả năng Pret có thể thông qua một loại ma dược hoặc sức mạnh nào đó để biến thành nữ giới."

"Quả nhiên." Lumian "Ừ" một tiếng, hỏi kế hoạch tiếp theo, "Khi nào chúng ta tới tầng hầm của giáo đường?"

Ryan đã sớm nghĩ kỹ, trầm giọng nói ra:

"Bây giờ."

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương