Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn
-
Chapter 5
Chương 5: Bài
Vang đỏ nhạt, đúng là người đến từ thủ đô... Ánh mắt của Lumian dừng lại ở chiếc ly trên tay cô gái. Vang đỏ nhạt là loại rượu được ủ từ đường và quả anh đào ngâm muối, cả màu sắc lẫn mùi vị đều rất được các quý cô yêu thích. Tất nhiên cũng có thể sử dụng loại trái cây thích hợp khác thay thế cho quả anh đào, mùi vị sẽ hơi khác nhưng không quá nhiều.
Đây là một trong số ít loại rượu xịn xò mà quán rượu cũ ở làng Kordu sản xuất được, bọn họ ủ nó là vì phu nhân Poualiss trót say đắm loại rượu màu đỏ nhạt này sau một chuyến viếng thăm thủ phủ Bigorre.
Phu nhân Poualiss là vợ của Beost, viên quản lý kiêm thẩm phán của tòa án địa phương, tổ tiên của bà ta là quý tộc, song đã bị mất tước hiệu vào thời của Đại đế Russell. Đồng thời, bà ta còn là một trong những tình nhân của linh mục Guillaume Besne, không nhiều người trong làng biết chuyện này và Lumian là một trong số đó.
Lumian thôi không nhìn nữa và đi về phía quầy bar.
Ngồi ở đó là một người đàn ông trạc chan mươi tuổi, mặc áo sơ mi vải lanh và quần tây cùng màu, mái tóc nâu không quá dày hơi bù xù, những vùng như khóe mắt, khóe miệng và vầng trán đầy nếp nhăn vì làm việc vất vả quanh năm. Đấy là cha của Raymond, Pierre Craig.
Lại thêm một Pierre.
Vậy nên Lumian mới nói đùa với nhóm Leah, Ryan là nếu ở trong quán rượu và kêu cái tên Pierre, ít nhất một phần ba số người sẽ đáp lời bọn họ. Khi những người trong làng nhắc đến Pierre và Guillaume, bọn họ luôn thêm những từ xác định như là Pierre của nhà ai, nếu không thì hoàn toàn không thể phân biệt được. Ở nhiều gia đình, cha và con còn trùng tên với nhau, đều gọi là Pierre hoặc Guillaume, hàng xóm đành phải thêm “già”, “lớn” hoặc “nhỏ” vào để phân biệt.
“Cha, sao cha không đến quảng trường làng trò chuyện với những người khác?” Raymond bước đến bên cha.
Những người đàn ông trong làng thích tụ tập dưới gốc cây du ở quảng trường hoặc ở nhà ai đó đổ xúc xắc, đánh bài, đánh cờ và bàn tán về đủ loại tin đồn, đến quán rượu phải tốn tiền.
Cầm ly rượu vang đỏ, Pierre Craig liếc xéo cậu con trai thứ hai:
“Lát nữa mới đi, bây giờ quảng trường hẳn là không có ai.”
Đúng thế, những người đàn ông trong làng đã đi đâu hết rồi? Lumian lập tức có hơi khó hiểu. Khi nãy lúc ở quảng trường, cậu không nhìn thấy một bóng người nào.
“Chú, cháu tìm chú để hỏi một chuyện.” Lumian vào thẳng vấn đề.
Pierre Craig cảnh giác:
“Trò đùa mới à?”
Câu chuyện “Sói đến rồi” đúng là dựa trên chuyện có thật... Lumian nghiêng đầu qua, ra hiệu cho Raymond nói.
Raymond sắp xếp lại từ ngữ rồi mới lên tiếng:
“Cha, truyền thuyết về vị phù thủy mà cha từng kể cho con xảy ra bao lâu về trước? Truyền thuyết chín con bò mới kéo nổi chiếc quan tài ấy.”
Pierre Craig uống một ngụm rượu, nói với vẻ nghi ngờ:
“Hỏi chuyện đó làm gì?”
“Ông nội con đã kể cho cha nghe hồi cha còn nhỏ.”
Tỉnh Reston nơi có làng Kordu cùng các tỉnh lân cận là Ole và Suhcht nằm ở phía nam của Cộng hòa Intis, là vùng sản xuất rượu vang nổi tiếng. Rượu vang ở đây, đặc biệt là loại chất lượng kém, cực kì rẻ đến mức có năm người ta thậm chí có thể uống rượu thay nước lã.
Nghe thấy điều đó Raymond rất thất vọng vì ông nội của cậu ta đã qua đời từ lâu.
Đúng lúc này, Pierre Craig lại bổ sung thêm một câu:
“Ông nội con bảo lúc bé đã chính mắt nhìn thấy, từ đó về sau ông ấy rất sợ cú mèo, lo lắng sẽ bị sinh vật tà ác kia cướp mất linh hồn.”
Đôi mắt Lumian và Raymond cùng lóe sáng.
Không ngờ lại có manh mối thật! Truyền thuyết về vị phù thủy kia là chuyện mà ai đó đã tự mình trải qua sao?
“Ông nội có kể vị phù thủy kia sống ở đâu, sau này được chôn cất tại chỗ nào không?” Raymond hỏi dồn.
Pierre Craig lắc đầu:
“Ai quan tâm đến điều đấy chứ?”
Thấy Raymond còn muốn hỏi thêm gì đó, Lumian vươn tay vỗ nhẹ vào người cậu ta, lớn tiếng nói:
“Đến lúc đi ra sông rồi.”
Raymond đang định đi theo Lumian thì Pierre Craig chợt nhớ ra một chuyện:
“Chờ đã, Raymond, hai ngày nữa con sẽ trở thành 'Người trông coi’*, để cha nói cho con một số điều cần chú ý.”
*Người trông coi: Hán Việt là khán thanh nhân hoặc hộ thanh nhân, chịu trách nhiệm canh chừng ruộng mới cấy.
Những ‘Người trông coi’ có trách nhiệm tuần tra trên đồng cỏ cao nguyên gần làng và các cánh đồng xung quanh, đề phòng có người chăn thả gia súc trong thời gian cấm chăn thả hoặc để gia súc phá hoại mùa màng non.
Lumian không nghe cùng mà đi vào phòng tắm gắn liền với quán rượu. Khi bước ra, cậu cố tình đi ngang qua cô gái lạ không nhìn ra số tuổi cụ thể, đang uống ly vang đỏ nhạt. Mặc dù không biết cách bắt chuyện, nhưng cậu vẫn muốn quan sát trước, góp nhặt các chi tiết, đợi thời cơ đến biết đâu sẽ có ích, giống như cách cậu lợi dụng nhóm Ryan, Leah để phá hoại màn yêu đương vụng trộm của linh mục vậy. Sau vài cái liếc nhìn kín đáo, Lumian chuẩn bị vòng qua góc này, đến lối vào quán rượu đợi Raymond. Đúng lúc này, cô gái với vẻ biếng nhác, mặc đầm dài màu vàng cam, ngẩng đầu lên.
Chưa kịp thôi nhìn thì ánh mắt của Lumian chạm phải ánh mắt của đối phương. Trong phút chốc, Lumian mặt dày cũng thấy hơi xấu hổ. Ngay lập tức, những suy nghĩ nảy ra trong đầu cậu:
Mình có nên học theo linh mục và viên quản lý, tiện miệng ca ngợi vẻ đẹp của cô ấy, từ quan sát chuyển sang bắt chuyện, hay thể hiện khía cạnh chưa trưởng thành của mình, quay người vội vã rời đi ...
Vừa mới nảy ra ý định, cô gái đã cười nói:
“Gần đây cậu thường xuyên nằm mơ đúng không?”
Ngay lập tức, Lumian cảm thấy như bị sét đánh, đầu óc trở nên tê dại, mọi suy nghĩ đều bị đóng băng.
Chỉ trong vòng một hai giây, cậu gượng cười đáp lời:
“Chẳng phải nằm mơ là chuyện rất bình thường à?”
Cô gái một tay chống cằm, nhìn Lumian, cười nhạt:
“Trong giấc mơ, cậu ở giữa màn sương mù dày đặc.”
Làm sao cô ấy biết được... Đồng tử của Lumian giãn ra ngay lập tức, vẻ mặt của cậu có thêm nét sợ hãi.
Dù đã trải qua nhiều chuyện nhưng dù gì cậu cũng còn trẻ, nhất thời không thể kiềm chế được biểu cảm của mình.
Bình tĩnh, bình tĩnh... Khi Lumian vừa tự an ủi, vừa thả lỏng các cơ trên mặt, hỏi lại:
“Đêm qua cô đã nghe hết câu chuyện tôi kể với ba người lạ mặt đó à?”
Cô gái nọ không trả lời, lấy ra một xấp bài từ chiếc túi xách màu cam trên chiếc ghế bên cạnh.
Cô ấy nhìn Lumian một lần nữa, mỉm cười nói:
“Rút một lá bài đi, nói không chừng nó có thể giúp cậu khám phá ra bí mật đang ẩn giấu trong giấc mơ kia đấy.”
Chuyện này... Lumian đã vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ. Tim đập thình thịch và cậu thì cảnh giác cao độ.
Cậu liếc nhìn bộ bài, khẽ cau mày hỏi:
“Tarot?”
Trông nó giống như bài tarot do Đại đế Russell phát minh ra, chuyên dùng để bói toán.
Cô gái cúi đầu nhìn xuống, mỉm cười tự mỉa và nói:
“Xin lỗi nhé, tôi lấy nhầm.”
Cô nhét hai mươi hai lá bài tarot vào lại chiếc túi xách cỡ vừa, lấy ra một bộ bài khác.
“Đây cũng là Tarot, nhưng là lá Ẩn Phụ, cậu chưa đủ tư cách rút lá Ẩn Chính, tôi cũng không đủ tư cách cho cậu rút...”
Tổng cộng có năm mươi sáu lá Ẩn Phụ, được tạo thành bởi bốn bộ: Cups (cốc), Pentacles (đồng xu), Swords (kiếm) và Wands (gậy).
Cô ta đang nói về cái gì vậy... Lumian nghe đến đờ ra.
Cô gái này nhìn thì xinh đẹp, khí chất nhưng hành vi thực tế lại không được bình thường, hình như có chút vấn đề về thần kinh.
“Rút một lá đi.” Cô gái có vẻ như đến từ thành phố lớn kia lắc lắc xấp bài Ẩn Phụ trong tay, cười nói, “Miễn phí đấy, thử đi không cần tốn tiền đâu, ngược lại còn giải quyết được vấn đề trong mơ của cậu nữa.”
Lumian cười ha ha đáp:
“Chị tôi bảo những thứ miễn phí mới là đắt nhất.”
“Câu nói này quả thật rất có lý.” Cô gái suy nghĩ một lúc.
Cô ấy đặt xấp bài Ẩn Phụ bên cạnh chiếc cốc thủy tinh đựng vang đỏ nhạt, rồi nói:
“Nhưng chỉ cần cậu khăng khăng không trả tiền, một người từ xứ khác tới như tôi làm sao có khả năng bắt ép cậu trả tiền ngay tại làng Kordu này được?”
Đúng rồi... Rút thử cũng chẳng sao... Khó khăn lắm mới có một gợi ý về giấc mơ đó, không thử làm sao cam lòng... Nhưng liệu việc này có dính dáng gì đến lời nguyền của phù thủy không? Nhờ Aurora giúp đỡ à? Suy nghĩ bủa vây trong đầu Lumian khiến cậu khó có thể quyết định ngay được.
Cô gái cũng không giục cậu.
Sau hơn mười giây, Lumian chậm rãi cúi người xuống, đưa tay phải ra, trải xấp bài Ẩn Phụ, rồi rút ra một tấm từ giữa.
“Lá bảy gậy (Seven of Wands).” Cô gái biếng nhác liếc nhìn lá bài.
Trên lá bài là một người đàn ông với vẻ mặt kiên nghị, mặc quần áo màu xanh lá cây đứng trên đỉnh núi, tay cầm gậy, chống lại sáu cây gậy kẻ thù tấn công tới từ dưới núi.
“Lá bài này đại diện cho điều gì?” Lumian hỏi.
Cô gái nọ mỉm cười:
“Tự hiểu theo hình vẽ trên bài đi, nguy cơ, thử thách, đương đầu, dũng cảm, vân vân và mây mây.”
“Tất nhiên, những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là bây giờ tôi tặng lá bài này cho cậu, khi vận mệnh tới cậu sẽ phát hiện ý nghĩa chân chính của nó.”
“Cho tôi?” Lumian càng lúc càng khó hiểu.
Không phải lá bài này bị nguyền thật đấy chứ?
Cô gái cất những lá bài Ẩn Phụ còn lại, cầm ly rượu lên và nhấm nháp ít vang. Cô phớt lờ câu hỏi của Lumian, đi về phía cầu thang bên hông quán rượu cũ và đi lên tầng hai. Rõ ràng là cô ấy sống ở đó.
Lumian muốn đuổi theo, nhưng cậu chỉ bước một bước rồi dừng lại, suy nghĩ xao động bất định:
Đây đúng là một lá bài bình thường chứ?
Chẳng phải nếu cô ấy đưa lá bài này cho mình, bộ bài đó sẽ mãi mãi thiếu một lá và không thể sử dụng được nữa sao?
Có lẽ Aurora sẽ nhìn ra được vấn đề...
Lúc này, Raymond đi tới:
“Sao thế?”
“Không có gì, cô gái lạ kia thật sự rất đẹp.” Lumian thản nhiên nói.
“Tôi lại nghĩ chị gái Aurora của cậu đẹp hơn.” Raymond lập tức hạ giọng, “Lumian, chúng ta nên làm gì tiếp theo đây? Ông tôi đã mất lâu rồi.”
Lumian, người đang vội vã về nhà, ngẫm nghĩ rồi nói:
“Một là tìm một người còn sống, trạc tuổi ông nội cậu để hỏi, hai là đến giáo đường kiểm tra sổ đăng kí. Ừm, chúng ta sẽ xem xét cách này cuối cùng.”
Nhớ đến chuyện mình vừa phá hỏng việc tốt của linh mục, Lumian cảm thấy thời gian này nếu không cần thiết thì đừng đến giáo đường.
Ở vùng thôn quê nơi chỉ có một giáo đường như làng Kordu, do số lượng nhân viên dưới quyền viên quản lý rất ít nên giáo đường đảm nhận luôn một số chức năng hành chính, chẳng hạn như ghi lại thông tin tang lễ và hôn thú.
Không đợi Raymond hỏi lại, Lumian đã nói thêm:
“Chúng ta chia ra xem có những người già nào phù hợp với điều kiện, ngày mai hẵng đi hỏi họ.”
“Được.” Lâm Phong lập tức đồng ý.
***
Trong căn nhà hai tầng bán ngầm.
Sau khi nghe Lumian thuật lại, Aurora cẩn thận nhìn lá bài “Bảy gậy” một lúc rồi nói:
“Đúng là một lá bài hết sức bình thường, chị không nhận thấy bất kỳ lời nguyền hay điểm kì lạ nào khác.”
“Aurora, ừm, chị nói xem rốt cuộc những người xa lạ đó muốn làm gì, tại sao cô ta lại biết em mơ như vậy?” Lumian hỏi.
Aurora lắc đầu:
“Nếu cô ấy đã giải bài vậy cũng ổn.”
“Mấy ngày tới, chị sẽ 'quan sát' cô ấy thật kỹ.”
“Ừm. . . Lá bài này em cứ cầm trước đi, có khi sẽ có biến hóa đấy, yên tâm, chị trông chừng cho.”
“Được.” Lumian cố thả lỏng bản thân một chút.
***
Buổi tối.
Lumian nhét lá bài “Bảy gậy” vào trong chiếc áo đang mắc trên lưng ghế, sau đó leo lên giường, nhắm mắt ngủ thiếp đi. Không biết qua bao lâu, trong lúc mê mang dường như cậu lại nhìn thấy màn sương mù màu xám kia. Đột nhiên, cậu rùng mình, “tỉnh dậy” trong giấc mộng mị. Cậu cảm thấy bản thân đã tỉnh táo, lấy lại được lý trí. Và giấc mơ về màn sương xám dày đặc vẫn còn y nguyên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook