Chương 6: Tàn tích

Lumian vô thức nhìn xung quanh một lượt, thấy bộ bàn ghế, giá sách, tủ quần áo và chiếc giường quen thuộc. Đây là phòng ngủ của cậu, nhưng nó được bao phủ bởi màn sương mờ màu xám.

Một giấc mơ tỉnh*? Mình mơ tỉnh sao? Đồng tử của Lumian giãn ra ngay lập tức.

*Giấc mơ tỉnh còn có tên khác là Lucid Dream.

Giấc mơ tỉnh ý chỉ một trạng thái hiếm gặp khi một người mặc dù đang mơ nhưng bản thân vẫn giữ được khả năng suy nghĩ và ghi nhớ như lúc tỉnh táo, những người đã trải qua huấn luyện đặc biệt có thể đi vào giấc mơ tỉnh với xác suất cao hơn.

Trước đây, để tìm hiểu bí mật về giấc mơ sương xám của Lumian và giúp cậu loại bỏ hoàn toàn mối nguy hiểm tiềm ẩn này, Aurora từng nhiều lần sử dụng các phương pháp khác nhau để tạo ra những giấc mơ tỉnh, song đều thất bại. Vậy mà bây giờ, Lumian lại tỉnh táo trong mơ một cách khó hiểu.

Sau sự sửng sốt và kinh ngạc nhất thời, Lumian xốc lại tinh thần và nghĩ đến một khả năng:

“Có phải do lá bài Tarot ‘Bảy gậy’ gây ra không?”

“Cô gái đó có nói là lá bài này sẽ giúp mình giải mã bí mật của những giấc mơ...”

“Vì vậy, công dụng của nó là cho phép mình tiến vào trạng thái mơ tỉnh, để mình có thể khám phá khu vực bị sương mù bao phủ này?”

“Ừm... So với ấn tượng lúc trước của mình, dường như bây giờ màn sương xám nhạt hơn rất, rất nhiều…”

Trong lúc nghĩ ngợi, Lumian xoay người sang một bên, bước nhanh đến chiếc ghế tựa, chống tay lên chiếc bàn được kê dựa vào tường và nhìn ra ngoài cửa sổ. Đập vào mắt cậu chẳng phải khung cảnh quen thuộc. Giấc mơ này không tái hiện ngôi làng Kordu nơi cậu sống.

Dưới làn sương xám nhàn nhạt, mỏng manh, thứ nổi bật nhất là một đỉnh núi cao chót vót được tạo nên từ đất và đá màu đỏ nâu đâm thẳng lên trời, cao khoảng hai mươi ba mươi mét. Xung quanh ngọn núi là những vòng kiến trúc nối tiếp nhau, hoặc đổ sập xuống đất, hoặc bị đốt cháy đen kịt, không thể nhìn ra hình dáng lúc còn nguyên vẹn. Nhìn từ vị trí của Lumian, chúng giống như những lăng mộ đổ nát, được xếp thành hình vòng tròn không chỉnh tề lắm. Trên khắp khu vực, mặt đất lồi lõm đầy ổ gà, sỏi đá lợn cợn, không có lấy một cọng cỏ dại.

Ngoài ra, lớp sương mù trên cao trở nên dày đặc và trắng xóa, Lumian không cách nào xác nhận được là có mặt trời hay không, cậu chỉ biết nơi này vô cùng âm u, giống như một màn đêm chỉ có ánh sao chiếu rọi.

Sau khi quan sát kỹ lưỡng một lúc, cậu thì thầm với chính mình:

“Đây là toàn bộ khung cảnh trong mơ sao?”

Khung cảnh chân thực của giấc mơ khiến cậu trăn trở nhiều năm là như thế này ư?

Sau một khoảng thời gian thất thần, Lumian nghĩ đến những vấn đề thực tế hơn:

“Cái gọi là bí mật của giấc mơ ẩn giấu ở đâu?”

“Trên ngọn núi kia, hay trong một tòa kiến trúc đã bị phá hủy nào đó?”

Lumian không vội vã rời khỏi phòng ngủ, bước vào khu vực kia khám phá giấc mơ mà vẫn đứng yên tại chỗ, quan sát đánh giá những nơi cậu có thể nhìn thấy. Đột nhiên, cậu cảm thấy có một bóng người lướt qua những tòa nhà đổ nát vây xung quanh đỉnh núi. Bởi vì căn nhà cậu đang ở chỉ có hai tầng, không đủ cao, hơn nữa tuy màn sương mù xám khá mỏng, nhưng vẫn không thể ngó lơ sự hiện diện của nó được, nên trong phút chốc Lumian không chắc liệu có phải mình gặp ảo giác hay không.

Một lúc sau, cậu chậm rãi thở ra, trong lòng tự nhủ:

“Đừng lo lắng, phải kiên nhẫn, đừng lo lắng, phải kiên nhẫn.”

“Xem ra, đúng là giấc mơ này có rất nhiều bí mật, dường như nó không hoàn toàn thuộc về mình, tìm kiếm một cách mù quáng có khả năng sẽ gặp nguy hiểm...”

“Ừm, sáng sớm mai đi tìm cô gái kia, xem có thể hỏi được chi tiết hơn không, sau đó mới quyết định nên làm như thế nào...”

Trong lúc suy nghĩ miên man, Lumian thôi không nhìn nữa, chuẩn bị thoát khỏi cơn mơ và yên ổn ngủ một giấc.  Nhưng cậu đang ở trong trạng thái tỉnh táo, nhất thời không biết phải làm gì để mình thực sự tỉnh lại. Thất bại trong việc ám thị bản thân, cậu nằm xuống giường, cố gắng khiến cho suy nghĩ trở nên hỗn loạn, mô phỏng lại trạng thái khi ngủ.

Bất giác chẳng biết bao lâu trôi qua, Lumian thình lình ngồi bật dậy, nhìn thấy ánh nắng vàng nhạt xuyên qua rèm cửa rọi vào trong phòng.

“Cuối cùng cũng tỉnh...”

“Quả nhiên, ngủ trong mơ sẽ khôi phục trạng thái mơ hồ, sau đó có thể thoát ra…”

Lumian thở phào nhẹ nhõm, thầm nói với chính mình. Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa vang lên.

“Aurora?” Lumian giật thót, lo lắng sẽ có chuyện không hay xảy ra.

“Là tchị” Giọng Aurora truyền vào trong phòng.

Lumian trở mình ra khỏi giường, bước nhanh đến cửa, nắm lấy tay nắm và kéo ra sau. Quả nhiên Aurora đang đứng ngoài cửa, cô mặc một bộ váy ngủ bằng lụa trắng, mái tóc dài vàng óng mềm mại xõa ra sau lưng.

“Thế nào?” Dường như cô rất chắc chắn là Lumian vừa mới tỉnh dậy.

Lumian không hề giấu diếm, kể cho Aurora nghe chính xác những gì đã xảy ra với mình. Aurora gật đầu như có điều suy nghĩ:

“Chức năng của lá bài đó là giúp em có một giấc mơ tỉnh...”

Rồi cô hỏi tiếp:

“Em định làm gì tiếp theo?”

Lumian “ừm” một tiếng:

“Lát nữa ăn đại chút gì đó rồi em sẽ đi tìm cô gái kia, xem có thể thu thập được nhiều tin tức và làm rõ ý đồ thực sự của cô ấy hay không.”

“Ừ.” Aurora không phản đối.

Cô tiếp tục nói:

“Chị cũng sẽ viết thư tìm người hỏi về giấc mơ mà em đã miêu tả, xem rốt cuộc những điều đó đại diện cho điều gì”.

Nói xong, cô liếc nhìn vẻ mặt đột nhiên lo lắng của Lumian, cười rộ nói:

“Yên tâm, chị sẽ thêm thắt một chút, không để lộ hết mọi thứ ngay đâu, đạo lý chậm rãi từng bước là chị dạy cho em mà.”

“Ừm, khi giao tiếp với cô gái kia, đừng ép buộc mà hãy cố gắng tỏ ra thân thiện. Điều này không có nghĩa là chúng ta sợ cô ta, chỉ là thêm một người bạn thì tốt hơn thêm một kẻ thù.”

“Không thành vấn đề.” Lumian trịnh trọng đáp lời.

***

Làng Kordu, quán rượu cũ.

Vừa mới lại gần quầy bar, Lumian đã nhào tới chỗ chủ quán rượu kiêm nhân viên pha chế Maurice Besnet, hỏi:

“Cô gái ngoại lai kia sống ở phòng nào trên lầu?”

Bản thân quán rượu cũ cũng là quán trọ duy nhất trong thôn, lầu hai có sáu phòng để ở.

Maurice Besne không béo mà cũng chẳng vạm vỡ, anh ta có mái tóc đen và đôi mắt xanh giống như hầu hết những người dân trong làng, đặc điểm lớn nhất là đầu mũi luôn đỏ, nguyên nhân là do thường xuyên uống rượu.

Anh ta là thành viên của gia tộc linh mục Guillaume Besne, nhưng quan hệ không gần gũi lắm, là anh em họ xa.

“Sao cậu lại hỏi chuyện này?” Maurice Besne tò mò hỏi, “Một cô gái từ thành phố lớn đến sẽ thích kẻ quê mùa như cậu sao?”

Gương mặt lộ rõ vẻ thăm dò, anh ta rất có hứng thú với những mối quan hệ bất thường giữa nam và nữ.

“Chẳng phải anh cũng là kẻ quê mùa, đi chân đất đấy sao?” Lumian khịt mũi, sau đó bịa đại một lý do, “Tối hôm qua cô gái đó làm mất đồ, sáng nay tôi tìm được nên mang đến trả cho cô ấy.”

“Thật sao?” Maurice Besne bày tỏ sự nghi ngờ về độ tin cậy của Lumian.

Thằng nhóc này nói mười câu thì hết tám câu là bịa rồi.

“Chứ sao? Anh nghĩ rằng cô ấy có thể thích tôi à?” Lumian nói thẳng.

“Đúng vậy.” Maurice Besne bị thuyết phục, “Cô ấy ở trong căn phòng gần quảng trường, đối diện phòng tắm.”

Nhìn bóng lưng Lumian đi về phía cầu thang, người chủ quán rượu khẽ lẩm bẩm trong khi lau ly:

“Cũng không phải là không thể, đôi khi người ta cũng muốn thử hương vị mới...”

Lời lẩm bẩm của anh ta vừa khéo lọt vào tai Lumian.

***

Trên lầu hai của quán rượu, Lumian tìm thấy căn phòng tắm duy nhất trong hành lang tối om, sau đó nhìn thấy một tấm biển giấy trắng treo trên tay cầm vàng đồng của cánh cửa gỗ màu đỏ sẫm phía đối diện.

Bên trên được viết bằng ngôn ngữ Intis:

“Đang nghỉ ngơi,

 Xin đừng làm phiền.”

Lumian cúi đầu nhìn vài giây, thay vì vội vàng gõ cửa, cậu lùi lại hai bước, đứng dựa vào tường. Cậu định ở đây chờ cô gái đó đi ra ngoài. Cuộc sống lang thang trước đây đã dạy cậu rằng khi có cơ hội, cậu phải cố gắng dứt khoát nắm chặt nó bằng tất cả sức lực, không được do dự, không được suy tư quá nhiều, không được để ý đến thể diện, không được hèn nhát. Nếu không cơ hội sẽ vụt mất và còn bản thân cậu sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn bi kịch. Còn khi cơ hội chưa xuất hiện, phải nhẫn nại, phải kiên trì, gác lại mọi khó chịu và chờ đợi.

Thời gian cứ thế trôi qua, Lumian vẫn đứng đó không chút cáu kỉnh. Nếu có người khác ở đây, nếu không phải thỉnh thoảng cậu vẫn cục cựa chân tay, e rằng người khác sẽ nghĩ cậu là một bức tượng.

Cuối cùng, cánh cửa cọt kẹt mở ra.

Cô gái đã thay sang chiếc đầm dài xanh nhạt viền trắng, mái tóc nâu được búi phồng sau gáy. Cô liếc nhìn Lumian trong giây lát bằng đôi mắt xanh nhạt, sau đó nhìn xuống tấm biển giấy trên tay nắm cửa, mỉm cười hỏi:

“Cậu đợi bao lâu rồi?”

Cô không hề ngạc nhiên khi Lumian xuất hiện ở đây.

Lumian tiến lên một bước và nói:

 “Chuyện đó không quan trọng.”

Cậu cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, không có vẻ gì là quá háo hức.

“Cậu muốn hỏi điều gì?” Cô gái nọ trực tiếp nói.

“Ngay tại đây sao?” Lumian nhìn quanh.

Cô gái mỉm cười và trả lời:

“Nếu như cậu không bận tâm thì tôi cũng không bận tâm.”

Thật ra Lumian đã quan sát và nhận thấy nhóm Ryan và Leah vốn cũng sống ở đây dường như không có mặt vào thời điểm này, ngoại trừ cậu và cô gái trước mặt ra thì tầng hai không còn ai khác.

Cậu sắp xếp lại từ ngữ:

“Rốt cuộc giấc mơ đó ẩn giấu bí mật gì?”

Cô gái cười không ngớt:

“Chuyện này phải do cậu trả lời chứ không phải hỏi tôi.”

Cô dừng lại một lát rồi nói:

“Tôi chỉ có thể nói với cậu là cậu có thể đạt được sức mạnh phi thường ở đó.”

Sức mạnh phi thường... Trái tim Lumian rung lên, sau đó cậu hỏi lại với vẻ nghi ngờ:

“Đạt được sức mạnh phi thường trong giấc mơ nghĩa là thế nào?”

“Nó đâu có ảnh hưởng đến thực tế.”

Cô gái mỉm cười:

“Trong lĩnh vực siêu phàm, mọi thứ đều có thể.”

“Biết đâu có thể ảnh hưởng thật thì sao?”

Sức mạnh phi thường mà mình khổ sở tìm kiếm xuất hiện trong cuộc sống của mình theo cách này ư? Lumian im lặng.

Cô gái kiềm chế biểu cảm, nghiêm túc bổ sung:

“Tôi muốn nhắc nhở cậu một câu, nơi đó vô cùng nguy hiểm. Nếu chết ở đó, cậu sẽ chết hoàn toàn.”

Gặp chuyện ngoài ý muốn trong giấc mơ đó thì mình trong thực tế cũng sẽ chết theo sao? Lumian không thể hiểu nổi nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng.

Thứ nhất, đúng là giấc mơ sương xám khiến cậu trăn trở nhiều năm nay trông có vẻ đặc biệt thật. Thứ hai, chị Aurora cũng từng bảo cẩn thận vẫn hơn, thà nghĩ vấn đề khó một chút, nghĩ hậu quả nghiêm trọng một chút, còn hơn là chủ quan sơ suất.

Vài giây sau, cậu lên tiếng hỏi:

“Nếu tôi không khám phá thì có hậu quả gì không?”

“Theo lý thuyết thì sẽ không có hậu quả gì, cũng không ai ép buộc cậu cả.” Cô gái suy nghĩ một lát, “Nhưng tôi cũng không dám khẳng định việc này có thay đổi theo thời gian không, mà chỉ cần có thay đổi, khả năng cục diện trở nên xấu đi sẽ luôn cao hơn tốt lên.”

“Cao hơn bao nhiêu?” Lumian hỏi, “90% với 10%?”

“Không, 99.99% với 0.01%.” Cô gái nghiêm túc bổ sung, “Tất nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của cá nhân tôi, cậu có thể không tin.”

Lumian chìm vào cuộc đấu tranh tư tưởng, những luồng suy nghĩ tràn ngập trong tâm trí cậu:

‘Gần đây, càng ngày mình càng cảm thấy giấc mơ đó là một mối nguy tiềm ẩn, ngó lơ nó là lựa chọn tồi tệ nhất...’

‘Nhưng nếu thực sự muốn khám phá, trong tình trạng không biết gì thế này, khả năng xảy ra rủi ro là rất cao…’

‘Đợi Aurora cóp nhặt được chút ít thông tin từ những người bạn qua thư của chị ấy đã rồi thử lại sau?’

‘Nếu như vậy, chắc chắn Aurora sẽ không đồng ý cho mình mượn cơ hội khám phá giấc mơ có được sức mạnh phi thường ...’

‘Chẳng phải mình điều tra sự thật của truyền thuyết là để tìm kiếm sức mạnh phi thường sao…”

‘Vậy quá nguy hiểm, sẽ dẫn đến cái chết thật đấy...’

‘Hay là tiến hành khám phá sơ bộ ở rìa khu tàn tích trong giấc mơ trước, không mạo hiểm đi sâu vào? Điều này cũng ngang bằng với việc thu thập thông tin...’

‘Ừm, có thể kể lại cuộc đối thoại vừa rồi cho Aurora, nhưng không được đề cập tới khả năng có được sức mạnh phi thường…’

Sau khi từng suy nghĩ lắng xuống, Lumian nhìn cô gái đối diện, trầm giọng hỏi:

“Cô là ai?”

“Tại sao cô lại đưa cho tôi lá bài tarot đó, tại sao cô lại cho tôi cơ hội khám phá giấc mơ kia?”

Cô gái khẽ mỉm cười:

“Đợi cậu giải mã được bí mật của giấc mơ, tôi sẽ nói cho cậu hay.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương