Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Chương 35: Điểm khác biệt

“Độ mạnh tương tự như ‘lần trước’...”

Nhìn xác con quái vật không da, Lumian thì thầm với chính mình.

Trước khi quay ngược thời gian, cậu đã đánh nhau vài bận con quái vật này, dựa vào chỉ số IQ áp đảo nên mới trông có vẻ dễ dàng giải quyết, còn bây giờ lại chỉ là chuyện một nhát rìu. Tất nhiên, điều này cũng là nhờ cậu “đã từng” trải qua, nên rất quen thuộc với trò đánh lén vừa rồi, đã sớm đưa dự đoán. Nhưng cho dù như thế nào, so sánh sự thay đổi “trước sau” cũng đủ để cậu cảm thấy sau khi trở thành người phi thường bản thân đã có được sự tăng tiến đột biến.

Lumian suy nghĩ vài giây rồi dời thi thể và đầu quái vật không da đến một góc, nhưng chưa dùng đá, gỗ và bùn đất che lấp, mà cứ để bọn chúng lộ ra cùng với máu tươi trên mặt đất.

Sau đó, Lumian nhanh chóng tìm kiếm tòa nhà đã đổ sụp mất một nửa, tìm được chính xác 197 felkin 25 cope còn lại và chia chúng vào các túi khác nhau. Cậu cũng xem qua cuốn sổ nhỏ màu xanh một lần nữa, song không phát hiện điều gì bất thường.

Sau khi làm xong tất cả những điều ấy, cậu đi sâu vào trong đống đổ nát, nhưng chỉ mới tiến lên được hai mươi ba mươi mét, cậu đi một vòng và quay trở lại nơi vừa nãy, men theo quỹ đạo hành động của con quái vật không da lúc còn sống, cậu nhanh nhẹn bò lên trên nóc của tòa nhà đã sụp. Sau khi hoàn thành các bước chuẩn bị cần thiết, cậu ẩn mình kỹ lưỡng.

Thời gian cứ thế trôi qua, Lumian kiên nhẫn chờ đợi, như một thợ săn dày dặn kinh nghiệm chờ đợi con mồi của mình. Chẳng biết đã bao lâu trôi qua, một bóng người tiến đến từ góc nào đó trong đống đổ nát.

Vẻ ngoài của nó nửa người nửa thú, đầu gối của nó khiến bắp chân khuỵu về phía trước, mái tóc đen bóng nhờn xõa ra và nó mang theo một khẩu súng ngắn sau lưng. Nó chính là con quái vật “trước đây” đã cho Lumian đặc tính phi thường của người “thợ săn”.

Con quái vật súng ngắn bước đi thận trọng, như thể nó đang thực hiện một cuộc tuần tra hàng ngày. Đột nhiên, nó giật giật mũi và phát hiện ra lượng máu lớn trên mặt đất ở phía đằng xa. Nó vội vàng đổi hướng, tiếp cận tòa nhà đã đổ sập mất một nửa vì cháy. Lần theo dấu vết máu, con quái vật súng ngắn đã tìm thấy xác và đầu của con quái vật không da. Nó ngồi xổm xuống và bắt đầu kiểm tra cẩn thận.

Trên mái nhà đổ sập mất một nửa, Lumian nhìn cảnh ấy và lắc đầu, thầm nhủ:

“Từ khoảng cách này mà mày còn không ngửi thấy mùi của tao?”

“Cho dù bị mùi máu tanh nồng bao phủ, mày cũng không thể không hề ý thức được chứ?”

Vừa lẩm bẩm, cậu vừa giơ rìu lên, chém mạnh vào khe đá đã được khoét sâu từ trước ở bên cạnh.

Ầm ầm!

Mái nhà bị sập một nửa rung chuyển, những tảng đá nặng rơi xuống. Con quái vật súng ngắn phản ứng cực nhanh, nó lập tức vặn eo, duỗi chân và nhảy về phía khu vực chưa sập.

Lumian mỉm cười. Cậu lao xuống từ mái nhà chưa sập, giống như con đại bàng bắt mồi giữa không trung. Trong tiếng gió gào thét, Lumian và con quái vật súng ngắn gặp nhau giữakhông trung, một người từ trên nhìn xuống một tay giơ rìu lên, một kẻ quay lưng hướng lên trên, khó khăn xoay người, cố gắng đỡ đòn.

Lumian nắm chặt tay trái thành nắm đấm và đánh xuống, khi con quái vật vươn tay ra đỡ, cậu mở lòng bàn tay ra như đã chuẩn bị sẵn, giảm bớt sức mạnh và tóm lấy đối thủ. Khi tay trái của Lumian rút lại, chiếc rìu trong tay phải của cậu đập xuống. Tiếng phập vang lên, máu tươi phun trào, một người một quái vật đồng thời ngã xuống đất.

Lumian, người có “đệm đỡ”, không bị ảnh hưởng gì, giơ tay bổ thêm một rìu xuống. Dù cái đầu của con quái vật súng ngắn có không muốn đến mấy thì nó cũng buộc phải tách khỏi cơ thể và lăn lông lốc hai vòng.

Lumian đứng dậy, nhìn con quái vật, trầm giọng cười khẩy:

“Mày yếu đi rồi!”

“Chỉ còn lại một cái vỏ đáng sợ, thứ được nhồi bên trong thực ra là một con bù nhìn, đúng không?”

Đã trở thành một “thợ săn”, cậu rất chắc chắn về việc lần nữa giải quyết con quái vật súng ngắn, nhưng cậu không ngờ việc này lại dễ dàng như vậy. Nhìn xác chết trên mặt đất, Lumian kiên nhẫn chờ đợi những đặc điểm phi thường được giải phóng. Nhưng cậu đợi một lúc lâu mà những đốm sáng đỏ thẫm vẫn chẳng xuất hiện.

“Không có sao?” Lumian tự hỏi.

Cậu lại hoàn toàn không thấy bất ngờ.

Bởi vì cậu đã có được đặc tính phi thường của con quái vật súng săn vào “lần trước”, nó đã biến thành ma dược và đi vào trong cơ thể cậu.

Chắc chắn rồi, vì quay ngược thời gian không hề biến mình trở lại thành người bình thường, cũng không khiến đặc tính phi thường trong cơ thể mình biến mất, điều đó có nghĩa là ở đây thiếu một phần đặc tính phi thường của “thợ săn”, con quái vật súng ngắn chỉ đơn giản trở về trạng thái sống, nhưng lại thiếu mất sự chống đỡ của bản chất sự vật... Bây giờ câu hỏi đặt ra là, tại sao mình vẫn giữ được trạng thái trước khi quay ngược thời gian? Lumian tạm thời không nghĩ ra được đáp án, nên đành phải lục tìm mấy đồng xu trên người con quái vật súng săn, rồi đi ra ngoài đống đổ nát.

***

Sau khi trời sáng, Lumian không giả vờ đau đầu rồi đề cập chủ đề liên quan đến sức mạnh phi thường trước mặt chị gái giống như đã làm vào ngày 30 tháng 3 trước đây, cậu dậy sớm và chuẩn bị thức ăn.

Bánh mì nướng, trứng ốp la, thịt xông khói thái lát lần lượt được bày lên bàn.

“Ồ, siêng năng quá vậy?” Đi xuống lầu nhìn thấy cảnh này, Aurora có chút ngạc nhiên, “Chị còn tưởng rằng ngày hôm qua em uống nhiều rượu như vậy thì hôm nay sẽ không thể dậy sớm chứ.”

Lumian thản nhiên đáp:

“Chỉ một ly rượu táo và một ly absinthe thôi, nhiều chỗ nào?”

“Chuyện này có gì đáng tự hào đâu? Ngoại trừ rượu nho là uống được ra, những loại đồ uống có cồn khác đều không tốt cho sức khỏe, sẽ ảnh hưởng đến não bộ của chúng ta.” Aurora lắc đầu cười nói, “Chẳng trách em càng ngày càng ngốc, người em trai ma men của chị ạ.”

Lumian, người chưa bao giờ cãi thắng chị gái mình, thấp giọng lẩm bẩm:

“Tại sao rượu nho lại ngoại lệ?”

“Bởi vì chị thích uống rượu nho.” Aurora bày ra vẻ “Có ngon thì bác bỏ đi”.

Lumian không còn gì để nói.

Ăn sáng xong, cậu bắt tay vào việc nhào bột chứ không vội ra ngoài.

Thấy vậy, Aurora tặc lưỡi kinh ngạc:

“Em đụng phải đại họa gì hả? Ngoan ngoãn quá vậy…”

“Nói đi, chị sẽ không đánh em, cùng lắm là thêm một lớp chiến đấu thôi.”

“Không có.” Lumian nhân cơ hội bắt đầu chủ đề, “Em chỉ cảm thấy bầu không khí trong làng càng ngày càng quái dị, có người hành động càng lúc càng không bình thường. Aurora, chị có cảm thấy như vậy không?”

Theo quan sát của cậu, chị gái không có bất kỳ ký ức nào liên quan đến khoảng thời gian bị đảo ngược, nhưng chắc chắn điều bất thường trong làng không phải mới xuất hiện mấy ngày gần đây, có lẽ đã có những dấu hiệu nhất định trước ngày 30 tháng 3 rồi. Là “Kẻ nhìn trộm” có lẽ Aurora đã phát hiện ra nhưng chỉ là không chú ý nhiều đến nó thôi.

Vẻ mặt Aurora trở nên nghiêm túc hơn một chút:

“Ngay đến em cũng phát hiện ra có điều gì đó bất thường à?”

“Nói nghe xem, có những ai khiến em cảm thấy như vậy?”

Quả nhiên, Aurora biết có một số người tồn tại những vấn đề nhất định, chỉ là không nghĩ vấn đề lại nghiêm trọng như vậy... Lumian vừa rửa tay vừa ngẫm nghĩ và đáp:

“Phu nhân Poualiss, linh mục, Ponce Besne, còn cả người chăn cừu Pierre Berry đã trở về làng sớm nữa.”

“Đúng là phu nhân Poualiss có một số vấn đề, kể từ khi cô ta và viên quản lý đến Kordu chị đã biết cô ta có điều gì đó không ổn. Nhưng cô ta lại cư xử rất kiềm chế, trừ việc liên tục ngoại tình với người khác ra thì không có điểm nào có thể gọi là xấu xa cả.” Aurora nhớ lại, “Chị từng nhìn thấy điều đó ở cô ta...”

Aurora dừng lại, như thể cô không muốn kéo Lumian dính líu vào thế giới phi thường.

Liên tục ngoại tình với người khác? Trước khi phát hiện phu nhân Poualiss ngoại tình với linh mục, Lumian cứ tưởng cô ta là người đàng hoàng, ai ngờ linh mục lại không phải là người tình đầu tiên của cô ta. Tất nhiên, điều này phù hợp với định kiến ​​hiện tại của Lumian về phu nhân Poualiss.

“Về phần linh mục của giáo hội, ông ta cũng có khát vọng mãnh liệt về sức mạnh phi thường giống như em, nhưng ông ta chưa bao giờ nhận được ân thưởng từ Giáo hội ‘Vĩnh Hằng Liệt Dương’.” Aurora vừa nói vừa suy nghĩ, “Ponce Besne là một kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển nên không thể làm điều gì kỳ lạ... Dường như có điều gì đó không ổn với mấy con cừu mà người chăn cừu Pierre Berry đã lùa về lần này, nhưng chị không thể nhìn ra không ổn chỗ nào, tôi không dám nhìn sâu hơn..”

Không hổ là “Kẻ nhìn trộm”cấp bảy... Trước khi thời gian đảo ngược trở lại, cậu đã trao đổi vấn đề này với chị gái quá ít, mình đã bỏ lỡ manh mối quan trọng là có thể đàn cừu của Pierre Berry có vấn đề... Chà, lúc đó vì không nghi ngờ gì nhiều về Pierre Berry, nên mình chỉ thấy hơi lạ khi anh ta về sớm để tham gia Mùa Chay... Lumian đang định nói thì có tiếng leng keng ở cánh cửa.

Chuông cửa nhà họ vang lên.

“Ai đó?” Lumian vừa bước tới cửa vừa hỏi.

“Aurora có điện báo!” Người bên ngoài lớn tiếng đáp lại.

“Điện báo?” Aurora vẻ mặt khó hiểu, “Ai gửi điện báo cho chị cơ? Gần đây đâu có việc gì quan trọng…”

Lumian cũng bối rối:

Vào ngày 30 tháng 3 trước khi thời gian đảo ngược, bọn họ không hề nhận được điện báo!

Không đúng, vào ngày 30 tháng 3, mình đã đến quảng trường làng đợi Raymond từ rất sớm, có thể chị gái từng nhận được điện báo nhưng không cho mình biết... Lumian nhanh chóng tìm ra một khả năng, đồng thời mở cửa.

Ngoài cửa đúng là Bertrand, cấp dưới phụ trách điện tín của viên quản lý, anh ta đưa cho Lumian một tờ giấy, đồng thời nói:

“1 felkin.”

Bertrand tóc nâu mắt nâu không phải người làng Kordu mà đến từ Darliege cùng với viên quản lý, là một thanh niên có vẻ ngoài nhiệt tình nhưng thực chất lại rất tham lam.

Lumian lấy 1 xu felkin ra và ném cho Bertrand, rồi nhìn xuống bức điện tín.

Nội dung của bức điện không phức tạp, cậu nhanh chóng lướt qua nội dung chung:

“Buổi họp mặt tác giả đã đề cập trước đó diễn ra vào tháng 6, nếu cô Aurora sẵn lòng, cô có thể lên đường Trier ngay bây giờ và dành đủ thời gian cho chuyến tham quan. Chúng tôi đảm bảo rằng đây sẽ là một chuyến đi rất tuyệt vời.”

Chữ ký là của bộ phận biên tập thuộc “Tuần báo tiểu thuyết”.

Chuyện này... Đôi mắt của Lumian đột nhiên mở to.

Điện báo đáp lời từ “Tuần báo tiểu thuyết”?

“Chị bảo muốn tham gia buổi họp mặt tác giả khi nào chứ?” Aurora nghiêng người liếc mắt nhìn mấy cái, “Bộ phận biên tập của “Tuần báo tiểu thuyết” bị gì vậy? Cùng lúc phải gặp mặt nhiều người như vậy, thật là phiền phức!”

Lúc này, Bertrand đã rời khỏi cửa.

Nghe được lời Aurora lời nói, kết hợp với nội dung bức điện, Lumian đang sững sờ đột nhiên có một suy đoán táo bạo:

Bức điện trong tay mình đúng là thư trả lời của “Tuần báo tiểu thuyết”, nhưng nó lại trả lời cho bức điện mà mình sẽ gửi đi trong vài ngày tới!

Nói chính xác hơn là bức điện mình gửi trước khi đỏa ngược thời gian lại nhận được phản hồi sau khi đảo ngược thời gian, mà theo kinh nghiệm trước đây, bức điện đó vẫn chưa được gõ ra!


Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương