Ngày hôm sau.

Tần Nghị đi làm như thường lệ.

Văn phòng kiến thiết ủy bản trấn Thanh Giang.

Lúc Tần Nghị đi tới, vẫn thấy đám đồng nghiệp cố ý giữ khoảng cách với bản thân.

Mặc dù Trần Minh bị kỷ luật, nhưng vẫn cứ là chủ tịch trấn này, muốn xử lý Tần Nghị không chút bối cảnh này, vẫn cứ là chuyện đơn giản.

“Ngươi làm ăn cái kiểu gì thế? Còn không tống cổ tên Tần Nghị kia ra khỏi văn phòng cho ta?”

Trần Minh đứng ngay cạnh bàn làm việc của hắn mà quát mắng, Lưu Khải ở đối diện run lẩy bẩy.

“Chủ tịch, thằng nhãi Tần Nghị kia nói, nếu không nhận được quyết định chính thức, hắn sẽ không rời khỏi vị trí này.”

Lưu Khải ủy khuất nói, tên Tần Nghị kia chẳng khác nào một tên lưu manh.

“Hay cho một tên Tần Nghị không biết sống chết.

Ngươi gọi hắn ta tới cho ta! Trong tuần này, phải làm cho xong quy trình giao thầu xây dựng đường trong làng.”

Mẹ nó, hắn giờ đầy nộ khí, không biết đi đâu để phát tiết! Vừa hay, Tần Nghị này chính là đối tượng phát tiết cho hắn!

Không biết thằng chó nào phát hiện hắn nuôi gái, thậm chí còn lén chụp ảnh lại.

Hại hắn bị kỷ luật đảng, giờ muốn điều chuyển, cơ bản không hi vọng gì!

Thậm chí thị kỷ ủy còn đang nhìn chằm chằm hắn, trong mấy năm tới, làm việc gì e cũng phải nhìn trước ngó sau cho cẩn thận.

Chuyện lần này, nếu không phải cái ô sau lưng hắn đủ cứng, hơn nữa hắn chùi mông cũng tương đối sạch, nếu không, không chỉ đơn giản là kỷ luật cảnh cáo như vậy đâu.

Kém nhất thì cũng bị cách chức, thậm chí có khi còn bóc lịch!

Càng nghĩ, Trần Minh càng khó chịu, muốn tìm người tới để xả giận.

Chính lúc này, Tần Nghị cùng Lưu Khải đi tới.

“Tần Nghị, ngươi có ý gì? Trước đó ta đã nói ngươi bàn giao công việc cho Lưu Khải, sao ngươi còn ngồi ở đây?”

Trần Minh nhìn Tần Nghị trước mặt, phẫn nộ quát.

“Hay ngươi thấy ta bị cảnh cáo? Không thể làm gì được ngươi nữa? Ta nói ngươi biết, ta đã nói sẽ khiến ngươi không ngóc đầu lên nổi, vậy ngươi nhất định không thể ngóc đầu lên nổi!”

“Ở cái trấn này, không ai đỡ được cho ngươi!”

Tần Nghị nhìn Trần Minh nổi bão, lòng thầm cười lạnh.

Hắn cũng không phải thanh niên mới ra đời, với mấy lời uy hiếp miệng này của Trần Minh, căn bản chẳng hề để ý:

“Quyết định miễn nhiệm đâu?”

“Ngươi!”

Trần Minh bị lời của Tần Nghị chọc cho tức tới nóng cả mặt! Thằng nhãi ranh này, vậy mà không sợ uy hiếp của hắn!

“Được được được! Ngươi muốn quyết định đúng không? Phòng Nội vụ huyện đã họp thông qua, cùng lắm là mai, quyết định sẽ đến tay ngươi! Tới lúc đó, ta muốn xem ngươi còn chống đối ta thế nào!”

“Trần Minh ta thực muốn xem xem, tên tiểu tử này có thể cười tới bao giờ”

Vốn cho là Tần Nghị sẽ phải xuống nước cầu minh, không nghĩ tới trước sau vẫn vậy, thực sự khiến hắn không hiểu có ai chống lưng cho Tần Nghị chống đối hắn?

Trong văn phòng.

Lưu Khải đắc ý:

“Tần Chủ nhiệm, đây là lần cuối ta gọi ngươi là Tần Chủ nhiệm! Ngày mai, ngươi sẽ phải cun cút mà dọn khỏi cái văn phòng này.

Yên tâm, với năng lực của ngươi, việc nào khó nhất tuyệt đối sẽ ưu tiên ngươi phát huy năng lực!”

Tần Nghị nhìn liếc qua Lưu Khải, lòng không chút gợn sóng, loại tiểu nhân đắc chí như vậy, chắc chắn không bước được xa.

Hơn nữa, nếu như Lưu Khải này trở thành Chủ nhiệm văn phòng kiến thiết trấn, lại làm việc theo chỉ đạo của Trần Minh, để công ty địa phương kia nhận thầu làm đường, vậy Lưu Khải sẽ thay hắn trở thành kẻ cõng nồi!

“Ha ha, nói xong chưa?”

Tần Nghị quay người đi vào phòng làm việc của mình, đóng rầm cửa lại.

Ngoài cửa, Lưu Khải sững người, giận đến bốc khói!

Hắn phát hiện, vô luận bảo thân móc mỉa thế nào, đối phương đều giữ cái vẻ “kệ mẹ mày” đáng giận đó.

“Được được được, ta nhớ kỹ!”

Lưu Khải âm trầm nói.

Ngày hôm sau.

Trần Minh cầm quyết định miễn nhiệm của Tần Nghị đi tới văn phòng kiến thiết, phía sau là tên chó săn Lưu Khải vênh váo mượn oai hùm.

“Tần Nghị, giờ ngươi cút khỏi văn phòng cho ta! Từ giờ trở đi, Lưu Khải đảm nhiệm vị trí Chủ nhiệm văn phòng thay ngươi!”

Trần Minh trêu tức nhìn Tần Nghị.

Hắn muốn xem xem, sắp chết tới nơi, con vịt con Tần Nghị này còn có thể mạnh miệng thế nào!

“Được!”

Tần Nghị thản nhiên nói.

“Được?”

Tần Nghị có chút kinh ngạc.

Nói thật, biểu hiện của Tần Nghị, khiến hắn có chút thất vọng.

Vốn hắn cho rằng Tần Nghị sẽ nổi giận, hối hận...

đủ loại thể hiện, nhưng sự bình thản này khiến hắn không có bất luận cảm giác thành tựu nào.

Sự thực khác xa kịch bản mà hắn muốn, có điều, hắn lầm tức cười gằn:

“Lưu Chủ nhiệm! Văn phòng có việc gì khó, cứ giao cho đồng chí Tần Nghị đi làm, đừng để PHÍ nhân tài như vậy!”

Trần Minh cười híp mắt hỏi.

“Chủ tịch, vừa hay văn phòng có một công trình chữa trị đập chứa nước, cần phái người đi giám sát, cái đập chứa nước này ở trong núi...”

Lưu Khải vội vàng nói.

Đập chứa nước này cách thôn gần nhất cũng hơn mười cây số, đường đồi núi khó đi, một đường đi lại cũng mất 3 tiếng đồng hồ.

Có thể nói, người muốn đi tới chỗ này làm, cơ bản là phải ở liền trong đó! Chờ công trình xong xuôi, kiểm tra đảm bảo, mới có thể đi ra!

“Rất tốt! Cứ vậy đi, để đồng chí Tần Nghị đi phụ trách mảng công tác này!”

Trần Minh tàn nhẫn nhìn qua Tần Nghị.

Xem xem, muốn xử lý ngươi, chỉ cần một câu nói!

Hơn nữa, đây chỉ mới bắt đầu thôi!

Ngày sau, sẽ còn có càng nhiều “trọng trách” chờ ngươi.

Tần Nghị cũng đã sớm có dự kiến, cũng không thèm để ý chút thủ đoạn trả thù này!

Lúc này, đám đồng nghiệp trong văn phòng nhìn thấy, biểu lộ mỗi người một kiểu.

Mấy người trước có quan hệ tương đối tốt với Tần Nghị, giờ không dám thốt lên một tiếng.

Từ khi Tần Nghị đối chọi thẳng mặt với Trần Minh, đám người đều đã rời xa hẳn.

Trần Minh rời đi, văn phòng lần nữa xì xào bàn tán.

“Đây chính là kết cục của việc đắc tội nhân vật số hai của trấn!”

“Ngu thì chết thôi!”

“Về sau còn chết nữa...”

Mấy người châu đầu ghé tai.

“Tần Nghị, còn không nhanh nhanh dọn đồ của ngươi ra ngoài!”

Ngay lúc này, điện thoại của Tần Nghị vang lên.

Nhìn qua, là Hoắc Bá Nho gọi tới!

“Tần Nghị, qua phòng ta có chút việc!”

“Vâng!”

Nhìn Tần Nghị bước ra ngoài, không thèm để ý tới bản thân, Lưu Khải tức giận mắng to:

“Ngươi không tự lấy đồ, vậy đừng trách ta tự ném ra ngoài!”

Thế nhưng Tần Nghị chẳng thèm để ý tới hắn.

Bước nhanh tới văn phòng của Hoắc Bá Nho, vừa tới đã thấy mặt Hoắc Bá Nho cười đón:

“Tần Nghị, không nghĩ tới ngươi lại quen biết với Lý huyện trưởng.

Bình thường ta muốn mời cơm Chủ tịch huyện còn không được, thế mà ngươi...

thật sự có chút ghen tị với ngươi nha.”

Hoắc Bá Nho cười hỏi.

“Ta cũng mới biết Lý huyện trưởng không lâu!”

Tần Nghị hàm hồ nói, còn chuyện quen thế nào, quen bao lâu? Để cho đối phương tự đoán đi.

Thấy Tần Nghị không có ý nói rõ, hắn cũng không để ý.

“Bây giờ ngươi bị Trần Minh nhắm vào, ngươi định thế nào?”

Hoắc Bá Nho tiếp tục thăm dò.

Hắn muốn thăm dò một chút, xem phía sau Tần Nghị có chỗ dựa không? Nếu có, thì là ai?

“Cũng không định thế nào, làm việc tại cơ sở chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của bản thân là được! Hắn có nhắm vào ta, vậy là việc của hắn.”

Tần Nghị thản nhiên nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương