Quan Trường, Lên Như Diều Gặp Gió Chín Vạn Dặm (Bản Dịch)
-
Chapter 9: Cưỡi Ngựa Nhậm Chức
Hắn biết Hoắc Bá Nho đang thăm dò, thế nhưng vẫn kín như bưng.
Kỳ thật, hắn thực sự có thể nhờ Chủ tịch huyện Lý Kinh Quốc giúp đỡ, thế nhưng hắn muốn muốn dùng ân tình trân quý lãng phí bởi chút việc nhỏ này.
Không đáng giá!
Hoắc Bá Nho nghe xong, trầm ngâm mấy giây, nói thật, tên Tần Nghị này đúng là kín miệng.
Hắn biết, khả năng không thăm dò được gì cả.
Có điều nhìn lại, không rõ Tần Nghị có bối cảnh gì, nhưng chỉ cần việc hắn quen biết chủ tịch huyện, đã đáng để lôi kéo kết giao.
Hắn biết, em rể của vị chủ tịch huyện này, rất có năng lực trên tỉnh.
“Ừm, ngươi nói cũng phải.
Phải rồi, giờ đã có quyết định miễn nhiệm bên ủy ban, ngươi có muốn sang bên văn phòng đảng ủy giúp việc cho ta không?”
Hoắc Bá Nho ném cành ô liu.
Tần Nghị có chút ngoài ý muốn, hắn không nghĩ tới Hoắc Bá Nho lại chủ động mời chào bản thân!
“Việc này với hắn mà nói, cũng là một chuyện tốt!”
Nói đi nói lại, ở trong một bộ máy, chỗ dễ thăng quan tiến chức nhất, chính là văn phòng đảng.
Đây mới là cơ quan hạch tâm của bộ máy hành chính!
Hơn nữa còn có thể trở thành giúp việc cho Bí thư đảng ủy, địa vị cũng không nhỏ.
Mặc dù lãnh đạo cấp phòng không có biên chế thư ký, nhưng bình thường đều linh động chút gọi là cán bộ tổng hợp giúp việc cho Bí thư, chủ tịch.
Có điều bình thường vẫn cứ gọi là thư ký, lúc chính thức mới gọi là cán bộ tổng hợp.
Thậm chí có một số nơi, để thư ký của Bí thư đảng ủy kiêm nhiệm Bí thư Đoàn thanh niên.
Dù sao cái loại cán bộ nhỡ nhỡ này, chỉ cần trao đổi với Phòng Nội vụ huyện, thì muốn đưa ai lên ai xuống đều được cả.
Ví như chuyện Trần Minh miễn nhiệm Tần Nghị vừa xong.
“Nếu Bí thư quan tâm bồi dưỡng, vậy ta đương nhiên nghe lệnh!”
Tần Nghị cười nói.
“Được rồi, ngươi sang đây làm cho tốt, ta cũng không bạc đãi ngươi!”
Nhìn thấy Tần Nghị không kiêu không tự ti, Hoắc Bá Nho cũng hài lòng.
Chỉ riêng việc đối phương có quan hệ với chủ tịch huyện, thế mà không chút khoa trương tự đắc.
Hơn nữa thái độ làm việc thong dong bình tĩnh, khiến hắn cho rằng, thành tựu của Tần Nghị này sẽ không thấp.
Rời khỏi văn phòng của Hoắc Bá Nho, Tần Nghị bỗng có cảm giác vô tình cắm liễu liễu lại thành cây.
Đời trước, nếu hắn đối mặt với hoàn cảnh khó khăn này, có khi không biết phải làm sao.
Thế nhưng bây giờ nhìn lại, chỉ cần chút mưu đồ, mọi thứ yên lặng thay đổi!
Trở lại văn phòng kiến thiết ủy ban.
“Tần Nghị, ngươi quay lại rồi! Sáng mai ngươi lập tức qua công trình đập chứa nước giám sát, biết chưa?”
Lưu Khải nhìn Tần Nghị quay về, đắc ý cười.
Ngông nghênh thì có thể làm gì?
Giờ không phải bị hắn bắt đi làm mấy việc khổ nhất hay sao?
Chống đối lãnh đạo? Được!
Nhưng việc, không thể không làm!
Lúc này, đám đồng nghiệp ở quanh nhìn Lưu Khải đắc thắng sai bảo Tần Nghị, không khỏi thổn thức.
Đây là hậu quả của việc đứng sai đội, chống đối lãnh đạo!
Bọn họ không hiểu nổi, Tần Nghị tự nhiên lại hồ đồ như vậy?
“Ngại quá, việc này ngươi giao người khác đi, ta chuẩn bị điều chuyển sang văn phòng đảng ủy rồi!”
Tần Nghị bình chân như vại.
“Ngươi chuyển sang văn phòng đảng ủy?”
Lưu Khải kinh ngạc hỏi.
Mẹ nó, Văn phòng đảng ủy, là hạch tâm của cả bộ máy hành chính trấn.
Hắn muốn sang còn không sang được.
Không nghĩ tới, Tần Nghị lại được điều nhiệm sang bên kia!
“Ngươi đừng có ăn nói lung tung, ngươi mới bị miễn nhiệm, ngươi có quyết định điều chuyển chưa? Nếu không có, vậy mai vẫn phải đi qua đập chưa nước cho ta!”
Lưu Khải híp mắt nói.
Hắn không tin, hắn không tin Tần Nghị lại được điều chuyển qua bên kia.
“Có quyết định hay không không quan trọng, không tin ngươi đi hỏi Hoắc Bí thư xem.
Bí thư đích thân nói, để ta làm thư ký cho ngài ấy.”
Tần Nghị thản nhiên nói.
“Ngươi...”
Lưu Khải á khẩu không trả lời được, hắn nào dám đi chất vấn Bí thư trấn?
Lưu Khải biết sắc, không được, bất luận thật hay không, hắn phải báo cáo tin này lại cho Trần Minh.
...
Văn phòng của Trần Minh.
“Ngươi nói Tần Nghị được điều qua văn phòng đảng ủy? Còn làm thư ký cho Hoắc Bá Nho?”
Trần Minh nghe tin này, sắc mặt hơi đổi.
Hắn không nghĩ tới, Tần Nghị lại đứng thành hàng với Hoắc Bá Nho!
Hay còn nguyên nhân nào khác?
Thế nhưng trước đó hắn bị Tần Nghị công khai chống đối, giờ không làm gì được Tần Nghị, vậy còn gì là mặt mũi.
“Đáng chết!”
“Khó trách đột nhiên lại chống đối ta, hóa ra là có chỗ dựa mới!”
Trần Minh âm trầm.
Giờ Tần Nghị đi theo Hoắc Bá Nho, như vậy muốn xử lý Tần Nghị, e là không dễ như trước nữa.
Hơn nữa nếu Hoắc Bá Nho một mực muốn chống lưng cho Tần Nghị, có khi hắn cũng không làm gì được đối phương!
“Mẹ nó, đừng tưởng là có chỗ dựa mới mà ngon!”
Trần Minh u ám, bước thẳng tới văn phòng của Hoắc Bá Nho.
“Trần trấn trưởng, sao lại rảnh rỗi qua văn phòng ta uống nước thế này?”
Hoắc Bá Nho nhìn Trần Minh tới, có chút ngoài ý muốn.
“Hoắc Bí thư, ta nghe nói hắn điều chuyển Tần Nghị qua làm thư ký?”
Trần Minh đi thẳng vào vấn đề.
“Đúng vậy!”
Điều chuyển chứ không phải bổ nhiệm, miễn nhiệm, không cần báo cáo thống nhất với trên huyện.
Lãnh đạo trấn có thể tự quyết.
Nghe được Hoắc Bá Nho chính miệng thừa nhận, sắc mặt Trần Minh càng trầm xuống, hắn không nghĩ tới, Hoắc Bá Nho lại vươn tay kéo Tần Nghị một cái, điều này chẳng khác nào tát vào mặt hắn!
“Hoắc Bí thư, nói một câu không dễ nghe.
Tên Tần Nghị này không đơn giản, trước hắn là người của ta, có phản cốt!”
Trần Minh là nhân vật số hai ở trấn Thanh Giang này, nhưng Hoắc Bá Nho càng là người số một.
Điều chuyển một cán bộ, Hoắc Bá Nho đã quyết, hắn cũng khó mà cản.
Hơn nữa hắn vừa dính chàm, thị kỷ ủy còn đang nhìn chằm chằm, lúc này không phải là lúc trở mặt với người số một.
Thế nhưng, hắn cũng không để Tần Nghị được thoải mái!
Tần Nghị, từng là người theo phe hắn, giờ lại qua làm cho Hoắc Bá Nho.
Hắn tới, là muốn ly giám.
Ý Trần Minh rất rõ, Tần Nghị vốn là người theo hắn, ngươi có dám dùng không?
“Có phản cốt hay không thì ta không rõ, nhưng hắn ta đúng thực là một nhân tài!”
Hoắc Bá Nho vẫn ung dung mỉm cười.
“Ha ha, cái này thì Bí thư phải tự kiểm tra rồi, ta có việc, ta đi trước!”
Trần Minh đã đạt được mục đích, cũng không nói thêm, quay người cáo từ.
“Không tiễn!”
Hoắc Bá Nho thu lại nụ cười.
Hắn điều Tần Nghị qua, đương nhiên không phải thấy Tần Nghị có tài, mà là thấy Tần Nghị có quan hệ với Lý Kinh Quốc.
Có thể khiến Chủ tịch huyện phái tài xế đưa về.
Quan hệ trong đó, đương nhiên không đơn giản!
Trần Minh rời đi, về tới phòng làm việc của bản thân, sắc mặt u ám:
“Tần Nghị, đừng tưởng có Hoắc Bá Nho nâng đỡ mà ta không thể làm gì được ngươi!”
Thời gian còn dài, ta có ti tỷ cách đè chết ngươi!
Hắn đường đường là Chủ tịch ủy ban, lại bị một thằng nhãi cấp dưới ngang nhiên chống đối, chuyện này đã truyền khắp cả trấn Thanh giang, nói thật, cái tát này có chút đau.
Hơn nữa, ngay lúc hắn muốn đối phó Tần Nghị, tiểu tử này lách một cái lại thoát khỏi hắn trả thù.
Trong mắt người ngoài, hắn không làm gì được một tên công chức quèn, thật sự mất mặt tới nhà bà ngoại.
...
Khoa viên: công chức bình thường, nhân viên, lính lác.
Lãnh đạo khoa: Chính khoa tương đương với Bí thư, Chủ tịch xã; trưởng phòng thuộc huyện.
Lãnh đạo cấp xử (cục): Chính xử tương đương Bí thư, Chủ tịch huyện; cục trưởng thuộc thành phố.
Lãnh đạo cấp sảnh (sở): Chính sảnh tương đương Bí thư, Chủ tịch thành phố; Giám đốc Sở thuộc tỉnh.
Lãnh đạp cấp bộ: Chính bộ tương đương Bí thư, Chủ tịch tỉnh; Bộ trưởng thuộc TW.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook