Quân Tâm Ngã Tâm
-
Chương 11
Tại võ lâm đại hội, Thục trung Đường môn luôn luôn hành sự thực bình thường lần này lại đột nhiên trội hẳn lên. Đầu tiên là tại trận luận võ của cao thủ trẻ tuổi, Đường môn nhị công tử Đường Hiểu Phong đánh bại tất cả các đối thủ, đoạt được chiến thắng. Sau đó Đường Hiểu Phong trước mặt mọi người hướng Táng Nguyệt sơn trang trang chủ Sở Hồng Lệ cầu hôn, mà Sở Hồng Lệ cũng lập tức đáp ứng, đồng ý ít ngày nữa sẽ cử hành hôn lễ. Này không thể nghi ngờ đã đem đến cho võ lâm Trung Nguyên khiếp sợ rất lớn, bỗng chốc hai nhà hoá thông gia, hàm ý chính là Đường môn đã chính thức giao thiệp cùng Trung Nguyên võ lâm. Nhưng kính sự uy danh Đường môn cùng Táng Nguyệt sơn trang nên không ai dám hướng hôn sự này đưa ra nghi ngờ.Từ khi trở lại sơn trang, Huyền Nguyệt cũng hiếm khi có thể nhìn thấy Sở Hồng Lệ. Bởi vì hôn sự bận rộn, rất nhiều việc phải làm: định ngày tốt, may hỉ phục, phát thiệp mời. Mỗi ngày ở bên Sở Hồng Lệ đã không còn là Huyền Nguyệt mà là trượng phu tương lai của nàng Đường Hiểu Phong. Huyền Nguyệt ép buộc mình chấp nhận hiện thực này, vì chính nàng là người đem Hồng Lệ đưa đến bên người Đường Hiểu Phong, nhưng tâm lại dị thường đau đớn."Ngươi xác định nhiệm vụ lần này ngươi muốn đích thân thực hiện?" Thấy Huyền Nguyệt đưa nàng cuộn giấy, Sở Hồng Lệ chăm chú nhìn nàng hỏi."Đúng vậy, người khác đi chỉ sợ không hoàn thành được nhiệm vụ." Huyền Nguyệt cúi đầu, không nhìn Sở Hồng Lệ."Hảo." Huyền Nguyệt gật đầu, tựa như gió lui ra ngoài.Trung đường (phòng chính) được dán một chữ Hỉ thật to, cột trụ cũng được sơn màu hồng tươi đẹp, đèn lồng đỏ vẫn treo ngoài đại môn của nội đường (nhà trong), bầu không khí vui vẻ tấp nập, Táng Nguyệt sơn trang toàn bộ đều là màu hồng chói mắt. Hôm nay là ngày đại hỉ của trang chủ Sở Hồng Lệ, sơn trang từ trên xuống dưới đều chìm trong vui mừng. Bọn hạ nhân phải vội vã chạy tới chạy lui vì khách nhân đến chúc mừng thực sự rất đông.
"Tiểu thư mặc vào hỉ phục, thực sự so với tiên nữ còn đẹp hơn, có thể lấy được tiểu thư làm nương tử cũng là phúc khí của Đường công tử kia!" Hỉ nương trang điểm cho Sở Hồng Lệ cười ha hả nói.
Sở Hồng Lệ khẽ cười, ánh mắt chậm rãi chuyển đến trên người Huyền Nguyệt đang đứng ngoài cửa. "Nguyệt tỉ tỉ, Hồng Lệ sẽ xuất giá, Nguyệt tỉ tỉ vì sao không giúp ta búi tóc lần cuối?" Sở Hồng Lệ nhẹ giọng nói.
Huyền Nguyệt ngẩn người, trầm tư một hồi, chậm rãi đi tới phía sau Sở Hồng Lệ, cầm lấy chiếc lược làm từ gỗ lim quen thuộc, ôn nhu vì nàng chải đầu.
"Trước đây, Nguyệt tỉ tỉ cũng giúp Hồng Lệ chải tóc như vậy, giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy tất cả như mới xảy ra ngày hôm qua, rõ ràng trước mắt." Nhìn dung nhan kiều diễm của mình phản chiếu trong gương, Sở Hồng Lệ nhàn nhạt cười, nói.
Huyền Nguyệt run lên, tay cầm lược cũng không thể chải. "Xin lỗi, ta phải đi ra tiếp khách nhân." Nói xong, đưa cây lược cho hỉ nương, đầu cũng không quay lại đã rời khỏi phòng.
Sở Hồng Lệ cũng không ngăn cản, chỉ khẽ vuốt mái tóc đen tuyền mềm mại, khoé miệng giãn ra để lộ ý cười.
Đứng ngoài phòng khách, Huyền Nguyệt vẻ mặt vô thần nghênh tiếp khách nhân đến chúc mừng, người khác vui vẻ cũng không thể khiến tâm trạng nàng khá lên chút nào.
"Tàng Nhật sơn trang trang chủ đến…"
Thanh Sương? Huyền Nguyệt ngẩng đầu, quả nhiên thấy Hàn Thanh Sương mang theo Lão, đang chậm rãi đi tới bên này.
Huyền Nguyệt ép chính mình nở nụ cười, đi tới trước mặt Thanh Sương, vừa định nói, "Ba" thanh âm thanh thuý vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người.
"Thanh Sương!" Lão vội vàng kéo nàng lại, không cho nàng to chuyện.
Huyền Nguyệt mặt nóng rát, nàng sững sờ nhìn Hàn Thanh Sương, không nói gì.
"Hừ!" Hàn Thanh Sương hung hăng trừng Huyền Nguyệt, cũng không nói gì với Lão, trực tiếp li khai.
"Xin lỗi, Huyền Nguyệt, Thanh Sương nàng…" Lão vỗ vỗ vai Huyền Nguyệt, áy náy cười.
Huyền Nguyệt lắc đầu, chậm rãi nói: "Không có việc gì, nơi đó đau đớn…Có là gì.." Đúng là má rất đau, nhưng có thể so với nỗi đau trong lòng này sao.
Lão ánh mắt chợt loé, mỉm cười nói: "Đi ra chỗ khác một lúc, thế nào? Ta không thích nơi đông người."
"Hảo." Hôn lễ cũng sắp bắt đầu, nàng không muốn, cũng không dám tiếp tục xuất hiện ở chỗ nảy, bởi vì nàng sợ sẽ không khống chế được mình mà khóc trong hôn lễ của Sở Hồng Lệ.
"Tiểu thư mặc vào hỉ phục, thực sự so với tiên nữ còn đẹp hơn, có thể lấy được tiểu thư làm nương tử cũng là phúc khí của Đường công tử kia!" Hỉ nương trang điểm cho Sở Hồng Lệ cười ha hả nói.
Sở Hồng Lệ khẽ cười, ánh mắt chậm rãi chuyển đến trên người Huyền Nguyệt đang đứng ngoài cửa. "Nguyệt tỉ tỉ, Hồng Lệ sẽ xuất giá, Nguyệt tỉ tỉ vì sao không giúp ta búi tóc lần cuối?" Sở Hồng Lệ nhẹ giọng nói.
Huyền Nguyệt ngẩn người, trầm tư một hồi, chậm rãi đi tới phía sau Sở Hồng Lệ, cầm lấy chiếc lược làm từ gỗ lim quen thuộc, ôn nhu vì nàng chải đầu.
"Trước đây, Nguyệt tỉ tỉ cũng giúp Hồng Lệ chải tóc như vậy, giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy tất cả như mới xảy ra ngày hôm qua, rõ ràng trước mắt." Nhìn dung nhan kiều diễm của mình phản chiếu trong gương, Sở Hồng Lệ nhàn nhạt cười, nói.
Huyền Nguyệt run lên, tay cầm lược cũng không thể chải. "Xin lỗi, ta phải đi ra tiếp khách nhân." Nói xong, đưa cây lược cho hỉ nương, đầu cũng không quay lại đã rời khỏi phòng.
Sở Hồng Lệ cũng không ngăn cản, chỉ khẽ vuốt mái tóc đen tuyền mềm mại, khoé miệng giãn ra để lộ ý cười.
Đứng ngoài phòng khách, Huyền Nguyệt vẻ mặt vô thần nghênh tiếp khách nhân đến chúc mừng, người khác vui vẻ cũng không thể khiến tâm trạng nàng khá lên chút nào.
"Tàng Nhật sơn trang trang chủ đến…"
Thanh Sương? Huyền Nguyệt ngẩng đầu, quả nhiên thấy Hàn Thanh Sương mang theo Lão, đang chậm rãi đi tới bên này.
Huyền Nguyệt ép chính mình nở nụ cười, đi tới trước mặt Thanh Sương, vừa định nói, "Ba" thanh âm thanh thuý vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người.
"Thanh Sương!" Lão vội vàng kéo nàng lại, không cho nàng to chuyện.
Huyền Nguyệt mặt nóng rát, nàng sững sờ nhìn Hàn Thanh Sương, không nói gì.
"Hừ!" Hàn Thanh Sương hung hăng trừng Huyền Nguyệt, cũng không nói gì với Lão, trực tiếp li khai.
"Xin lỗi, Huyền Nguyệt, Thanh Sương nàng…" Lão vỗ vỗ vai Huyền Nguyệt, áy náy cười.
Huyền Nguyệt lắc đầu, chậm rãi nói: "Không có việc gì, nơi đó đau đớn…Có là gì.." Đúng là má rất đau, nhưng có thể so với nỗi đau trong lòng này sao.
Lão ánh mắt chợt loé, mỉm cười nói: "Đi ra chỗ khác một lúc, thế nào? Ta không thích nơi đông người."
"Hảo." Hôn lễ cũng sắp bắt đầu, nàng không muốn, cũng không dám tiếp tục xuất hiện ở chỗ nảy, bởi vì nàng sợ sẽ không khống chế được mình mà khóc trong hôn lễ của Sở Hồng Lệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook