Quân Tâm Ngã Tâm
-
Chương 10
Thấm Phương trấn ở Giang Nam là một thôn trấn có tiếng. Chỉ cần nghe thấy tên, cũng đã làm cho người ta cảm thấy thư thái. Trấn này tọa lạc tại lưng chừng núi, sở hữu một ôn tuyền (suối nước nóng)nổi danh. Ôn tuyền trên núi mang theo hương khí mê người, ngâm người trong đó, không chỉ thả lỏng gân cốt, còn có thể thưởng thức cùng hưởng thụ hương khí khó gặp này. Vì có ôn tuyền đặc biệt này nên Thấm Phương trấn tại vùng núi này mới trở nên phồn hoa như vậy.
Lần này Võ lâm đại hội là do Mộ Dung gia tại Giang Nam làm chủ, vậy nên bọn họ đặc biệt an bài địa điểm tại Thấm Phương trấn, để nhân sĩ võ lâm tới đây có cơ hội hảo hảo hưởng thụ một chút.
Sở Hồng Lệ đã sớm được nghe qua đại danh của ôn tuyền ở Thấm Phương trấn, nhưng vẫn chưa có cơ hội tới xem, vậy nên vừa vào đến trấn, Hồng Lệ liền vội vã muoón đi ngâm mình trong ôn tuyền. Vì vậy, đoàn người bọn họ liền hướng buồng tắm lớn nhất ở đây – ‘Thanh Nguyệt trì’ mà đến.
Từ khi biết Đường Hiểu Phong muốn hướng Sở Hồng Lệ cầu hôn, Huyền Nguyệt trong lòng tràn đầy mâu thuẫn.
Nàng cảm thấy Hồng Lệ gả cho Đường Hiểu Phong khẳng định là một chuyện tốt, Lệ nhi chắc chắn sẽ hạnh phúc. Nhưng nghĩ đến Hồng Lệ phải gả cho người khác, tâm lại kịch liệt đau đớn. Cứ như vậy, nàng mang theo tâm trạng mâu thuẫn mà tới Thấm Phương trấn.
Nhìn Sở Hồng Lệ đi phía trước cùng Đường Hiểu Phong người nói người cười, dường như thập phần vui vẻ, Huyền Nguyệt tâm tình càng xuống dốc. Đột nhiên Sở Hồng Lệ không chú ý bị vấp một chút, Đường Hiểu Phong liền nhanh chóng chạy lại đỡ lấy nàng, Hồng Lệ hướng hắn mỉm cười, Đường Hiểu Phong vẫn duy trì tư thế như vậy mà dìu Hồng Lệ đi tới ‘Thanh nguyệt trì’(Rất muốn đấm thằng cha này)
Đại sảnh ‘Thanh nguyệt trì’ rộng lớn là tĩnh mịch, đằng trước là sáu hành lang chật hẹp, hai bên hành lang đều dùng tấm gỗ lớn ngăn cách. Ở cửa mỗi phòng đều có một tấm gỗ nhỏ ghi tên phòng theo thứ tự Giáp, Ất, Bính, Đinh.
Sở Hồng Lệ cùng Huyền Nguyệt đi vào Bính phòng (tỉ tỉ ơi:"> cơ hội để tỉ ra tay đấy), còn Đường Hiểu Phong cùng bọn hộ vệ đi vào Đinh phòng. Đi vào trong phòng, Sở Hồng Lệ hưng phấn chạy đông chạy tây xem xét. Phòng rất rộng, trên mặt đất có một bồn nước cỡ trung, bên trong chính là nước nóng cùng hương khí đặc biệt.
"Huyền Nguyệt, nơi này rất tuyệt nha!" Sở Hồng Lệ quay đầu lại nhìn Huyền Nguyệt, vui vẻ nói.
Huyền Nguyệt thấy Hồng Lệ cao hứng như vậy, chính mình cũng bị cuốn hút theo niềm vui của nàng, tâm tình cũng thoải mái đôi chút. "Đúng vậy, tuyệt thật!" Nhìn quanh một vòng, Huyền Nguyệt gật đầu tán thành.
"Chúng ta mau tới đây tẩy rửa đi!" Sở Hồng Lệ đi đến bên cạnh dục trì (bồn tắm), bắt đầu cởi bỏ quần áo.
"Hồng Lệ…" Y phục trên người Sở Hồng Lệ dần dần trút bỏ, ánh mắt Huyền Nguyệt cũng không biết phải đặt ở đâu, chỉ có thể cúi đầu, xoắn xoắn ngón tay. "Tí tách…", nghe tiếng nước truyền đến, nghĩ rằng Hồng Lệ đã trầm mình trong dục trì, Huyền Nguyệt lúc này mới dám ngẩng đầu, không nghĩ tới vừa ngẩng lên đã thấy Hồng Lệ đứng giữa dục trì, mỉm cười nhìn Huyền Nguyệt.
Làn khí màu trắng quấn quanh thân hình Sở Hồng Lệ, giống như một kiện vũ y mềm mại mỏng manh ôm lấy đường cong tuyệt mỹ của nàng, tựa như một truyệt sắc tiên tử lạc vào cõi phàm, Huyền Nguyệt bất giác nhìn đến ngây người.
"Ha ha.." Sở Hồng Lệ cười khanh khách, đem thần trí Huyền Nguyệt kéo về, khiến nàng xấu hổ đỏ bừng mặt "Huyền Nguyệt, đừng lo lắng, mau xuống dưới này, thực thoải mái nha!" Sở Hồng Lệ hướng Huyền Nguyệt vẫy vẫy tay, cười nói.
Huyền Nguyệt chầm chậm trút bỏ y phục, chậm rãi tiến vào dục trì, làn nước ấm áp lập tức bao bọc lấy thân thể nàng, hương khí trong mát xộc vào mũi, nhất thời cơ thể thả lỏng rất nhiều.
Sở Hồng Lệ nhẹ nhàng tiến lại gần, Huyền Nguyệt nhìn thấy làn da tuyết trắng của nàng, tim liền gia tốc. "Huyền Nguyệt…" Sơ Hồng Lệ phả vào tai nàng thanh âm mềm mại, Huyền Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, có một loại thư sướng nói khó nói rõ, thân thể tựa hồ không chịu bất kì sự khống chế nào, động cũng không thể động.
Sở Hồng Lệ thấy nàng không có bài xích, âm thầm cao hứng, hai tay ôm lấy phần eo nhỏ nhắn của Huyền Nguyệt, cả người đều dựa vào người nàng:
"Huyền Nguyệt, ôm ta được không?"
Thanh âm kiều mỵ như ma chú mê hoặc tâm Huyền Nguyệt, nàng quên cả báo thù, quên cả di thác (di chúc), giờ khắc này, nàng thầm nghĩ chỉ cần ôm lấy người kia trong ngực là đủ rồi.
Được Huyền Nguyệt ôm chặt trong lồng ngực, Hồng Lệ lẳng lặng lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn của nàng, hy vọng thời gian có thể ngừng trôi, làm cho các nàng vĩnh viễn ôm nhau như vậy.
"Hồng Lệ..." Không biết qua bao lâu, Huyền Nguyệt chậm rãi mở miệng gọi.
"Ưm?" Sở Hồng Lệ hơi ngẩng đầu, thâm tình nhìn Huyền Nguyệt.
"Ngươi thấy Đường công tử thế nào?" Thanh âm bình thản, làm Sở Hồng Lệ nghe không ra cảm xúc của nàng ẩn giấu trong lời nói.
"Không tồi, hắn vừa anh tuấn lại vừa tài hoa." Sở Hồng Lệ còn tưởng rằng Huyền Nguyệt đang ghen, cố ý nói như vậy.
"Vậy, không bằng ngươi gả cho hắn đi." Huyền Nguyệt cúi đầu nhìn người trong ngực, nhẹ giọng nói.
Sở Hồng Lệ ngẩn người, đẩy Huyền Nguyệt ra, nhìn nàng một cách khó tin, nghi hoặc hỏi:
"Huyền Nguyệt, ngươi có ý gì?"
Huyền Nguyệt tâm địa cứng rắn, ánh mắt đối diện Hồng Lệ:
"Hắn lần này đến chính là muốn hướng ngươi cầu hôn, nếu ngươi cũng thích hắn, như vậy, gả cho hắn đi."
‘Ba’, thanh âm cõi lòng tan nát. Sở Hồng Lệ ngơ ngác nhìn Huyền Nguyệt, không dám tin liều mạng lắc đầu, thì thào nói:
"Vì cái gì? Vì cái gì?..."
"Thực xin lỗi, Hồng Lệ, ta không thể cho nàng cái nàng muốn, chỉ có thể cho nàng một kết cục như vậy, có thế, nàng mới hạnh phúc…" Huyền Nguyệt nhìn Sở Hồng Lệ, ánh mắt lộ vẻ bi thương.
Trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc đáng sợ bao phủ lấy hai người, chỉ có hương khí kia còn đang lan tỏa trong không trung.
"Huyền Nguyệt, rốt cuộc ngươi có yêu ta không? Thỉnh ngươi thành thực trả lời ta." Thật lâu sau, Hồng Lệ mới chậm rãi lên tiếng.
"Thực xin lỗi, Hồng Lệ, ta…không có…" Nếu đã diễn kịch, phải diễn đến cùng.
"Hảo, ta đã biết." Sở Hồng Lệ chậm rãi đi đến trước mặt Huyền Nguyệt, lưu lại trên môi nàng nụ hôn thật sâu, mỉm cười thê lương nói: "Nếu đây là mong muốn của ngươi, ta chắc chắn phải làm. Nụ hôn này, coi như là hạ lễ của ta đi." Nói xong, xoay người rời khỏi dục trì.
Là ảo giác sao? Huyền Nguyệt dường như thoáng thấy hai mắt Sở Hồng Lệ ngấn lệ, nước mắt trong suốt rơi xuống. Tâm không nhịn được co rút lại, giống như muốn trút cạn sức lực của Huyền Nguyệt, tuy rằng ngẩng đầu mạnh mẽ, nhưng nước mắt vẫn trào ra, ngã vào thành dục trì, bọt nước tung tóe.
Lần này Võ lâm đại hội là do Mộ Dung gia tại Giang Nam làm chủ, vậy nên bọn họ đặc biệt an bài địa điểm tại Thấm Phương trấn, để nhân sĩ võ lâm tới đây có cơ hội hảo hảo hưởng thụ một chút.
Sở Hồng Lệ đã sớm được nghe qua đại danh của ôn tuyền ở Thấm Phương trấn, nhưng vẫn chưa có cơ hội tới xem, vậy nên vừa vào đến trấn, Hồng Lệ liền vội vã muoón đi ngâm mình trong ôn tuyền. Vì vậy, đoàn người bọn họ liền hướng buồng tắm lớn nhất ở đây – ‘Thanh Nguyệt trì’ mà đến.
Từ khi biết Đường Hiểu Phong muốn hướng Sở Hồng Lệ cầu hôn, Huyền Nguyệt trong lòng tràn đầy mâu thuẫn.
Nàng cảm thấy Hồng Lệ gả cho Đường Hiểu Phong khẳng định là một chuyện tốt, Lệ nhi chắc chắn sẽ hạnh phúc. Nhưng nghĩ đến Hồng Lệ phải gả cho người khác, tâm lại kịch liệt đau đớn. Cứ như vậy, nàng mang theo tâm trạng mâu thuẫn mà tới Thấm Phương trấn.
Nhìn Sở Hồng Lệ đi phía trước cùng Đường Hiểu Phong người nói người cười, dường như thập phần vui vẻ, Huyền Nguyệt tâm tình càng xuống dốc. Đột nhiên Sở Hồng Lệ không chú ý bị vấp một chút, Đường Hiểu Phong liền nhanh chóng chạy lại đỡ lấy nàng, Hồng Lệ hướng hắn mỉm cười, Đường Hiểu Phong vẫn duy trì tư thế như vậy mà dìu Hồng Lệ đi tới ‘Thanh nguyệt trì’(Rất muốn đấm thằng cha này)
Đại sảnh ‘Thanh nguyệt trì’ rộng lớn là tĩnh mịch, đằng trước là sáu hành lang chật hẹp, hai bên hành lang đều dùng tấm gỗ lớn ngăn cách. Ở cửa mỗi phòng đều có một tấm gỗ nhỏ ghi tên phòng theo thứ tự Giáp, Ất, Bính, Đinh.
Sở Hồng Lệ cùng Huyền Nguyệt đi vào Bính phòng (tỉ tỉ ơi:"> cơ hội để tỉ ra tay đấy), còn Đường Hiểu Phong cùng bọn hộ vệ đi vào Đinh phòng. Đi vào trong phòng, Sở Hồng Lệ hưng phấn chạy đông chạy tây xem xét. Phòng rất rộng, trên mặt đất có một bồn nước cỡ trung, bên trong chính là nước nóng cùng hương khí đặc biệt.
"Huyền Nguyệt, nơi này rất tuyệt nha!" Sở Hồng Lệ quay đầu lại nhìn Huyền Nguyệt, vui vẻ nói.
Huyền Nguyệt thấy Hồng Lệ cao hứng như vậy, chính mình cũng bị cuốn hút theo niềm vui của nàng, tâm tình cũng thoải mái đôi chút. "Đúng vậy, tuyệt thật!" Nhìn quanh một vòng, Huyền Nguyệt gật đầu tán thành.
"Chúng ta mau tới đây tẩy rửa đi!" Sở Hồng Lệ đi đến bên cạnh dục trì (bồn tắm), bắt đầu cởi bỏ quần áo.
"Hồng Lệ…" Y phục trên người Sở Hồng Lệ dần dần trút bỏ, ánh mắt Huyền Nguyệt cũng không biết phải đặt ở đâu, chỉ có thể cúi đầu, xoắn xoắn ngón tay. "Tí tách…", nghe tiếng nước truyền đến, nghĩ rằng Hồng Lệ đã trầm mình trong dục trì, Huyền Nguyệt lúc này mới dám ngẩng đầu, không nghĩ tới vừa ngẩng lên đã thấy Hồng Lệ đứng giữa dục trì, mỉm cười nhìn Huyền Nguyệt.
Làn khí màu trắng quấn quanh thân hình Sở Hồng Lệ, giống như một kiện vũ y mềm mại mỏng manh ôm lấy đường cong tuyệt mỹ của nàng, tựa như một truyệt sắc tiên tử lạc vào cõi phàm, Huyền Nguyệt bất giác nhìn đến ngây người.
"Ha ha.." Sở Hồng Lệ cười khanh khách, đem thần trí Huyền Nguyệt kéo về, khiến nàng xấu hổ đỏ bừng mặt "Huyền Nguyệt, đừng lo lắng, mau xuống dưới này, thực thoải mái nha!" Sở Hồng Lệ hướng Huyền Nguyệt vẫy vẫy tay, cười nói.
Huyền Nguyệt chầm chậm trút bỏ y phục, chậm rãi tiến vào dục trì, làn nước ấm áp lập tức bao bọc lấy thân thể nàng, hương khí trong mát xộc vào mũi, nhất thời cơ thể thả lỏng rất nhiều.
Sở Hồng Lệ nhẹ nhàng tiến lại gần, Huyền Nguyệt nhìn thấy làn da tuyết trắng của nàng, tim liền gia tốc. "Huyền Nguyệt…" Sơ Hồng Lệ phả vào tai nàng thanh âm mềm mại, Huyền Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, có một loại thư sướng nói khó nói rõ, thân thể tựa hồ không chịu bất kì sự khống chế nào, động cũng không thể động.
Sở Hồng Lệ thấy nàng không có bài xích, âm thầm cao hứng, hai tay ôm lấy phần eo nhỏ nhắn của Huyền Nguyệt, cả người đều dựa vào người nàng:
"Huyền Nguyệt, ôm ta được không?"
Thanh âm kiều mỵ như ma chú mê hoặc tâm Huyền Nguyệt, nàng quên cả báo thù, quên cả di thác (di chúc), giờ khắc này, nàng thầm nghĩ chỉ cần ôm lấy người kia trong ngực là đủ rồi.
Được Huyền Nguyệt ôm chặt trong lồng ngực, Hồng Lệ lẳng lặng lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn của nàng, hy vọng thời gian có thể ngừng trôi, làm cho các nàng vĩnh viễn ôm nhau như vậy.
"Hồng Lệ..." Không biết qua bao lâu, Huyền Nguyệt chậm rãi mở miệng gọi.
"Ưm?" Sở Hồng Lệ hơi ngẩng đầu, thâm tình nhìn Huyền Nguyệt.
"Ngươi thấy Đường công tử thế nào?" Thanh âm bình thản, làm Sở Hồng Lệ nghe không ra cảm xúc của nàng ẩn giấu trong lời nói.
"Không tồi, hắn vừa anh tuấn lại vừa tài hoa." Sở Hồng Lệ còn tưởng rằng Huyền Nguyệt đang ghen, cố ý nói như vậy.
"Vậy, không bằng ngươi gả cho hắn đi." Huyền Nguyệt cúi đầu nhìn người trong ngực, nhẹ giọng nói.
Sở Hồng Lệ ngẩn người, đẩy Huyền Nguyệt ra, nhìn nàng một cách khó tin, nghi hoặc hỏi:
"Huyền Nguyệt, ngươi có ý gì?"
Huyền Nguyệt tâm địa cứng rắn, ánh mắt đối diện Hồng Lệ:
"Hắn lần này đến chính là muốn hướng ngươi cầu hôn, nếu ngươi cũng thích hắn, như vậy, gả cho hắn đi."
‘Ba’, thanh âm cõi lòng tan nát. Sở Hồng Lệ ngơ ngác nhìn Huyền Nguyệt, không dám tin liều mạng lắc đầu, thì thào nói:
"Vì cái gì? Vì cái gì?..."
"Thực xin lỗi, Hồng Lệ, ta không thể cho nàng cái nàng muốn, chỉ có thể cho nàng một kết cục như vậy, có thế, nàng mới hạnh phúc…" Huyền Nguyệt nhìn Sở Hồng Lệ, ánh mắt lộ vẻ bi thương.
Trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc đáng sợ bao phủ lấy hai người, chỉ có hương khí kia còn đang lan tỏa trong không trung.
"Huyền Nguyệt, rốt cuộc ngươi có yêu ta không? Thỉnh ngươi thành thực trả lời ta." Thật lâu sau, Hồng Lệ mới chậm rãi lên tiếng.
"Thực xin lỗi, Hồng Lệ, ta…không có…" Nếu đã diễn kịch, phải diễn đến cùng.
"Hảo, ta đã biết." Sở Hồng Lệ chậm rãi đi đến trước mặt Huyền Nguyệt, lưu lại trên môi nàng nụ hôn thật sâu, mỉm cười thê lương nói: "Nếu đây là mong muốn của ngươi, ta chắc chắn phải làm. Nụ hôn này, coi như là hạ lễ của ta đi." Nói xong, xoay người rời khỏi dục trì.
Là ảo giác sao? Huyền Nguyệt dường như thoáng thấy hai mắt Sở Hồng Lệ ngấn lệ, nước mắt trong suốt rơi xuống. Tâm không nhịn được co rút lại, giống như muốn trút cạn sức lực của Huyền Nguyệt, tuy rằng ngẩng đầu mạnh mẽ, nhưng nước mắt vẫn trào ra, ngã vào thành dục trì, bọt nước tung tóe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook