Quan Tài Con Người
-
Chương 34
"Cái gì? Bố cô muốn lấy máu của cô?" Long Linh kinh ngạc quay đầu nhìn tôi, "Nếu tôi không hiểu lầm thì huyết tế là ám chỉ ăn thịt uống máu cô đúng không?"
1
Câu hỏi của cô gái này đúng là thú vị.
Tôi khẽ cười: "Đúng thế."
Vậy ra minh chủ mà Cửu Lão nhắc tới thực sự là người bố đã chết mà tôi chưa từng gặp mặt!
Ma quỷ thật sự, bố già thật sự!
Ma quỷ sợ máu của tôi, bảy năm trước, rõ ràng trong lúc độ thi thể tôi đã pha máu vào pháp trận nhưng thế lực đó vẫn có thể kéo tôi vào thế giới u minh.
May mà Mặc U xuất hiện kịp thời.
Lần này khi vào thế giới u minh, rõ ràng máu của tôi có thể xua đuổi những cái bóng kia nhưng lại bị thứ đầu người thân rắn hút lấy.
Điều này này chứng minh huyết mạch cực âm của tôi càng gần với cực âm thì càng bổ.
Giống như Mặc U, những lúc rảnh rỗi, anh thích uống một chút máu của tôi.
Quay về nguồn cội, máu của người thân là thứ đại bổ.
Trước khi đi Trương Thiên Nhất cũng đã nhắc nhở, Mặc U từng thừa nhận mình là chú của tôi, rất có khả năng anh là chú của tôi thật.
Thế thì có thể đoán ra bố ruột của tôi là ai?
"Không ngờ cô đã đoán ra được, vậy thì lên đường thôi, đừng để chúng tôi ra đây." Người phụ nữ cầm ô nói, "Ngay từ lúc cô được sinh ra đáng lẽ đã phải như vậy, mẹ cô đi cầu xin Mặc U quân, khiến bao nhiêu việc xảy ra kéo dài đến bây giờ. Lần này đích thân minh chủ ra tay, Mặc U quân cũng không cứu cô nổi đâu, cô mau ngoan ngoãn xuống thế giới u minh đi."
Trong lúc bà ta nói, ở phía xa xuất hiện ánh sáng màu lục, ngay cả mặt đất cũng bị nhuộm một màu đỏ như hồ nước.
Dưới màn mưa, một con kim ô ba chân chói mắt hung hăng lao lên, ngay sau đó là tiếng la hét thảm thiết của mọi người.
Người phụ nữ kia quay đầu nhìn một giây, đột nhiên bước lên trước: "Niệm tình cô là huyết mạch của minh chủ, tôi mới bảo cô tự kết liễu để bớt đau khổ. Nếu đã không ngoan ngoãn, vậy đừng trách chúng tôi ra tay!"
"Cút!" Long Linh cầm cây chùy xông lên, trầm giọng, "Nước đâu tới đây!"
Nhưng chưa kịp tới gần, một tảng đá bay tới đánh vào cây chùy chùy của Long Linh, tia lửa bắn lên, Long Linh bị đẩy ngược lại.
Người phụ nữ kia thu ô lại, cùng ba người đàn ông bước tới trước ngưỡng cửa.
Khi ô đóng lại, nước mưa đọng trên ô như biến thành những con rắn bò nhanh vào trong nhà.
Long Linh vung chùy muốn đuổi chúng, định tiếp tục xông lên, một người đàn ông trong nhóm họ cười khẩy, vung tay, một tia sáng lóe lên, Long Linh lập tức ngã xuống đất.
Đúng lúc tôi đã dùng dùng mực vẽ xong, thấy tình hình như vậy, vội chạy tới đỡ Long Linh, kiểm tra cho cô ấy, trừ một chấm máu mỏng như sợi tóc thì không có ngoại thương, nhưng có vẻ Long Linh rất đau, khuôn mặt đỏ bừng, liên tục r,ên rỉ.
Tôi vội cầm thước đo dọc theo cơ thể cô ấy, sau khi xác định hướng đi của kinh lạc, tôi di chuyển ngón tay dọc theo mạch máu, chạm đến một chỗ, Long Linh lập tức hét lên.
Tôi vội lấy ống mực buộc bên trên, sau đó dùng dùi cắm vào ống mực, dùng sức, lập tức có một cây kim mỏng như lông trâu được rút ra.
Cây kim này rất mềm trông giống thạch miên (*) thời xưa. Nó vào cơ thể, một khi đi theo mạch máu đến tâm mạch thì chắc chắn sẽ chết.
(*) Thạch miên (石棉) là khoáng chất a-mi-ăng, có khả năng chống cháy, cách nhiệt, cách điện, được sử dụng rộng rãi cho đến cuối thế kỷ XX. Hít phải các sợi a-mi-ăng có thể gây các bệnh nghiêm trọng như ung thư và bụi phổi.
Trong lúc làm những việc này, tôi liếc nhìn người phụ nữ và ba người đàn ông kia: "Muốn tôi xuống u minh thì ít nhất mấy người cũng phải báo tên học, để tôi biết mình chết trong tay ai đúng không? Âm dương phân giới tán, chấn thiên dương lôi chùy, xuyên phong phá vũ châm, người còn lại là ai?"
2
Thật ra bọn họ là thợ làm ô, thợ nề và thợ thêu.
Sau ngàn năm phát triển, họ được kế thừa những bí quyết và vũ khí tương ứng.
Tuy nhiên họ đã không còn làm nghề thủ công, thay vào đó là dùng các bí thuật để kiếm sống, thế nên không thể gọi là thợ.
Bởi vậy Cửu Lão thời nay chỉ còn là Cửu Lão, không còn là thập bát tượng!
Bảy năm trước, từ lúc biết Cửu Lão có ý đồ nhúng tay vào, tôi đã tìm hiểu thông tin trong cuốn sổ ghi chép của bà ngoại.
Khi ấy tôi thậm chí còn có cảm giác mình không phải đang đọc phần giới thiệu mà như một cuốn tiểu thuyết trên mạng.
"Nghe đồn người nhà họ Quan không thể rời khỏi nơi cực âm, không ngờ chuyện thiên hạ biết lại là thật." Người đàn ông duy nhất chưa có hành động gì khẽ cười, "Minh chủ sợ cô không đồng ý nên bảo một người biết rất rõ về cô đến đây tiễn cô một đoạn."
"Biết rất rõ về tôi?" Sau khi xác định trên người Long Linh không còn cây kim nào, tôi mới nói, "Ông chính là kẻ tạo súc kia?"
"Đúng vậy." Người đàn ông chắp tay với tôi, "Trưởng lão Cửu Lão Bắc Môn - Hà Khởi đến từ nhà họ Hà ở Giang Bắc ra mắt truyền nhân quan tài ma! Nếu đã giới thiệu xong, cô nên đi theo tôi rồi, tới gặp minh chủ cũng coi như cô giúp tôi tranh công."
Dứt lời, Hà Khởi xông lên.
"Được thôi. Cửu Lão đúng là biết phái người tới, có điều đến đây rồi cũng tốt."
Yêu vũ như trút nước, thợ làm ô mang âm dương phân giới tán tới, cho dù tôi dùng ngũ quỷ bàn vận thuật (*) hay đi theo Long Linh, có cái ô kia chắn đường âm dương, tôi cũng không trốn thoát.
(*) Ngũ quỷ bàn vận thuật (五鬼搬运术) nghĩa là năm con ma nhỏ đi lấy đồ của người ta mà không cần mở cửa nhà hay đột nhập
Thợ nề đến để đối phó Cấn Môn của nhà họ Trương.
Cấn là núi, bọn họ dùng đá đen bố cục, đương nhiên phải cần tới chấn thiên dương lôi chùy để phá
Xuyên phong phá vũ châm của thợ thêu ra tay vô hình, không thấy ngoại thương, cũng không đổ máu, dùng để giết người thường máu thịt như tôi đương nhiên là cách tốt nhất.
Còn tên Hà Khởi tạo súc có mặt ở đây là để chờ tôi chết sẽ lượng thân trượng hồn giống nhà họ Quan, tiếp tục tạo ra bản sao của tôi.
Trong số họ ai cũng có vũ khí giết người.
Danh tiếng bao đời của Cửu Lão thập bát tượng đã bị vấy bẩn!
Thuật tạo súc dùng người sống làm nguyên liệu, vô cùng tàn nhẫn.
Nữ thi trong quan tài sắt vẫn còn ở đây thế mà ông ta vẫn có gan tới!
Ông ta còn trơ trẽn muốn đưa tôi xuống u minh để lấy công?
Xem ra ông già chết tiệt này chẳng biết gì về nhà họ Quan cả!
Tôi đột nhiên muốn cười.
"Tại sao mấy người lại chuyện này? Để thay đổi thế giới sao? Thay đổi thế giới thì mấy người được lợi gì?"
"Không được lợi gì cả, chỉ vì thấy bất công, thế nên mới muốn phá vỡ quy tắc này." Hà Khởi bước lên một bước, quay đầu nhìn bên ngoài, "Cô xem đi, thiếu chủ nhà họ Trương ở Vân Hải vừa chào đời đã khác với chúng tôi. Cậu ta cầm Chích Dương Kiếm trong tay, sở hữu huyết mạch thuần dương, từ nhỏ đã oai phong lẫm liệt, ngay cả nhà họ Quan của cô sở hữu huyết mạch thuần âm cũng bị họ coi thường. Nhà họ Trương được mệnh danh là huyền môn chính thống, đứng đầu huyền môn trong thiên hạ, bảo vệ chính đạo thương sinh. Thế thì người nằm trong quan tài sắt bên cạnh cô là ai, chết thế nào, sao lại rơi vào tay chúng tôi, còn bao nhiều khác rơi vào tay chúng tôi, mặc cho chúng tôi tra tấn, bẻ gãy từng khớp xương, cô ta khóc thét bao nhiêu ngày, trải qua vô số lần thụ thai mới có thể mang thai thần, sau đó từ từ bị thai thần hút hết tinh khí, sống lay lắt như đèn cạn dầu rồi mới chết, bọn họ lo xuể không? Nếu không phải thủy hầu tử nhiều chuyện, sau khi cô thoát khỏi giới u minh, các cô đã muốn thiêu nó, chẳng ai quan tâm sống chết của một người bình thường như vậy. Khi những người bình thường này đau khổ khóc thét, bọn họ lo được không? Hay là trong mắt họ quan to theo chân trao đổi ích mới là thương sinh, người thường thì không phải thương sinh hả! Nhà họ Trương bọn họ lôi kéo huyền môn trong thiên hạ, mục đích là khiến mọi người phải nghe theo họ. Bọn họ đã lợi hại như vậy nhưng vẫn muốn sở hữu quan tài người để trường sinh bất tử. Trường sinh bất tử để lại gì? Không phải để mãi mãi duy trì địa vị của nhà họ Trương, nắm mọi cục diện trong tay sao? Thợ thủ công như chúng tôi cực khổ làm việc lại bị coi thường từ xưa đến nay, ngay cả nhà họ Quan các cô, chỉ cần hết giá trị lợi dụng, bọn họ lập tức muốn hủy hôn!"
Nói xong, Hà Khởi ra hiệu cho thợ thêu bên cạnh: "Lão Tô, đưa cô ta lên đường đi!
3
Thợ thêu được gọi là lão Tô kia lập tức cầm kim vẫy tay với tôi.
Long Linh đang bị thương kinh mạch nhưng vẫn cầm chùy muốn bảo vệ tôi.
Tôi kéo cô ấy lại, nói với Hà Khởi: "Ông nói chuyện nghe rất hay, rất chính nghĩa, nhưng kẻ đầu tiên làm ra những chuyện ác khiến xã hội này bất công chính là ông. Nhà họ Trương ở Vân Hải đúng là độc đoán, hay dùng lý lẽ nói chuyện, hoàn toàn không đáng tin, nhưng ít nhất họ chưa xấu xa đến mức tra tấn những người dân bình thường. Cửu Lão các ông nói cuộc đời này bất công chẳng phải để tìm lý do để mình làm việc ác sao?"
"Lão Tô, ông còn không ra tay thì để tôi!" Hà Kỳ quát.
Thợ thêu lập tức phất tay một cái, vô số tia sáng bắn về phía tôi.
Xuyên phong phá vũ châm như mưa bắn đến, không có cách nào tránh được.
Một khi nhập thể, đi vào kinh mạch, một cây kim cũng có thể giết người.
Ông ta dùng một lúc nhiều cây kim minh chủ của ông ta lúc ăn thịt uống máu tôi bất cẩn nuốt vào người sao?
Tôi vung thước gỗ, ống mực đồng loạt bắn lên lập tức tức tạo thành một màn sương đen sau đó kết dính lại, ngăn chặn những cây kim đó.
Cùng lúc ấy, tiếng kim ô ở bên ngoài vang vọng cả bầu trời.
"Cùng lên đi, đừng trì hoãn nữa!" Thợ nề cầm cây búa xông lên.
Thợ làm ô, thợ thêu và Hà Khởi cũng tiếp cận tôi từ những hướng khác nhau.
Thợ làm ô xoay ô, chiếc ô vốn màu trắng mở ra gập vào tạo thành đen, lúc chuyển động trắng đen lần lượt thay đổi như sự phân chia âm dương.
Trong không trung bắt đầu có thứ gì đó quay cùng chiếc ô.
Thợ nề hung hãn xông lên, nếu tránh ông ta thì sẽ phải đấu với thợ thêu, huống hồ còn chưa biết Hà Khởi sẽ có chiêu gì.
"Cô vào quan tài sắt đi!" Long Linh chịu đau đứng dậy, cầm cây chùy mở nắp quan tài ra một chút, "Tôi cõng quan tài đưa cô đi, chỉ cần chạy vào màn mưa, tôi không tin mình không có cách."
"Không cần." Tôi cắm dùi ống mực xuống đất.
Dùi ống mực vừa chạm đất, sợi mực lập tức bắn ra.
Nhìn bốn kẻ tập kích mình từ bốn hướng, tôi quát: "Thần Phật không độ, chỉ có tự độ. Nhà họ Quan ra lệnh triệu tập quan tài ma! Lên!"
Theo hiệu lệnh của tôi, cả cửa hàng quan tài lập tức rung chuyển, mặt đất bị nén chặt biến thành cát lún, các loại quan tài theo vết mực lao ra khỏi mặt đất.
Đưa mắt nhìn, tất cả đều là quan tài ma cùng tiếng than khóc của lệ quỷ.
Chớp mắt, mái nhà của cửa hàng bị xuyên thủng, hàng vạn quan tài ma tầng tầng lớp lớp bay lên rồi tản ra.
Bốn người kia vốn công kích tôi cũng bị phân tán.
Một tay tôi cầm dây mực nâng quan tài, một tay đỡ Long Linh giẫm lên quan tài ma từng bước leo lên.
Hàng vạn quan tài ma cổ quái có thể được nhấc bỗng chỉ bằng một sợi chỉ.
Khi tôi đứng trên quan tài ma cao nhất, không trung của thị trấn chỉ toàn tiếng khóc nức nở của quan tài ma, từ đây còn có thể nhìn thấy ở thôn bên cạnh đang có ánh lửa.
Tuy rằng cách xa nhưng động tĩnh bên này quá lớn, bên kia hình như có người quay đầu nhìn.
"Thế này... Thế này..." Long Linh choáng váng.
"Sao cô dám! Mấy vạn quan tài ma hiện thế, nếu ác ma thoát ra ngoài sẽ ăn thịt biết bao sinh linh. Quan Cửu, cô..." Thợ cầm ô ngẩng đầu nhìn tôi, "Hàng vạn ác ma cũng thoát ra ngoài, sao cô có thể khống chế được, đây là thảm họa hủy diệt thế giới!"
1
Câu hỏi của cô gái này đúng là thú vị.
Tôi khẽ cười: "Đúng thế."
Vậy ra minh chủ mà Cửu Lão nhắc tới thực sự là người bố đã chết mà tôi chưa từng gặp mặt!
Ma quỷ thật sự, bố già thật sự!
Ma quỷ sợ máu của tôi, bảy năm trước, rõ ràng trong lúc độ thi thể tôi đã pha máu vào pháp trận nhưng thế lực đó vẫn có thể kéo tôi vào thế giới u minh.
May mà Mặc U xuất hiện kịp thời.
Lần này khi vào thế giới u minh, rõ ràng máu của tôi có thể xua đuổi những cái bóng kia nhưng lại bị thứ đầu người thân rắn hút lấy.
Điều này này chứng minh huyết mạch cực âm của tôi càng gần với cực âm thì càng bổ.
Giống như Mặc U, những lúc rảnh rỗi, anh thích uống một chút máu của tôi.
Quay về nguồn cội, máu của người thân là thứ đại bổ.
Trước khi đi Trương Thiên Nhất cũng đã nhắc nhở, Mặc U từng thừa nhận mình là chú của tôi, rất có khả năng anh là chú của tôi thật.
Thế thì có thể đoán ra bố ruột của tôi là ai?
"Không ngờ cô đã đoán ra được, vậy thì lên đường thôi, đừng để chúng tôi ra đây." Người phụ nữ cầm ô nói, "Ngay từ lúc cô được sinh ra đáng lẽ đã phải như vậy, mẹ cô đi cầu xin Mặc U quân, khiến bao nhiêu việc xảy ra kéo dài đến bây giờ. Lần này đích thân minh chủ ra tay, Mặc U quân cũng không cứu cô nổi đâu, cô mau ngoan ngoãn xuống thế giới u minh đi."
Trong lúc bà ta nói, ở phía xa xuất hiện ánh sáng màu lục, ngay cả mặt đất cũng bị nhuộm một màu đỏ như hồ nước.
Dưới màn mưa, một con kim ô ba chân chói mắt hung hăng lao lên, ngay sau đó là tiếng la hét thảm thiết của mọi người.
Người phụ nữ kia quay đầu nhìn một giây, đột nhiên bước lên trước: "Niệm tình cô là huyết mạch của minh chủ, tôi mới bảo cô tự kết liễu để bớt đau khổ. Nếu đã không ngoan ngoãn, vậy đừng trách chúng tôi ra tay!"
"Cút!" Long Linh cầm cây chùy xông lên, trầm giọng, "Nước đâu tới đây!"
Nhưng chưa kịp tới gần, một tảng đá bay tới đánh vào cây chùy chùy của Long Linh, tia lửa bắn lên, Long Linh bị đẩy ngược lại.
Người phụ nữ kia thu ô lại, cùng ba người đàn ông bước tới trước ngưỡng cửa.
Khi ô đóng lại, nước mưa đọng trên ô như biến thành những con rắn bò nhanh vào trong nhà.
Long Linh vung chùy muốn đuổi chúng, định tiếp tục xông lên, một người đàn ông trong nhóm họ cười khẩy, vung tay, một tia sáng lóe lên, Long Linh lập tức ngã xuống đất.
Đúng lúc tôi đã dùng dùng mực vẽ xong, thấy tình hình như vậy, vội chạy tới đỡ Long Linh, kiểm tra cho cô ấy, trừ một chấm máu mỏng như sợi tóc thì không có ngoại thương, nhưng có vẻ Long Linh rất đau, khuôn mặt đỏ bừng, liên tục r,ên rỉ.
Tôi vội cầm thước đo dọc theo cơ thể cô ấy, sau khi xác định hướng đi của kinh lạc, tôi di chuyển ngón tay dọc theo mạch máu, chạm đến một chỗ, Long Linh lập tức hét lên.
Tôi vội lấy ống mực buộc bên trên, sau đó dùng dùi cắm vào ống mực, dùng sức, lập tức có một cây kim mỏng như lông trâu được rút ra.
Cây kim này rất mềm trông giống thạch miên (*) thời xưa. Nó vào cơ thể, một khi đi theo mạch máu đến tâm mạch thì chắc chắn sẽ chết.
(*) Thạch miên (石棉) là khoáng chất a-mi-ăng, có khả năng chống cháy, cách nhiệt, cách điện, được sử dụng rộng rãi cho đến cuối thế kỷ XX. Hít phải các sợi a-mi-ăng có thể gây các bệnh nghiêm trọng như ung thư và bụi phổi.
Trong lúc làm những việc này, tôi liếc nhìn người phụ nữ và ba người đàn ông kia: "Muốn tôi xuống u minh thì ít nhất mấy người cũng phải báo tên học, để tôi biết mình chết trong tay ai đúng không? Âm dương phân giới tán, chấn thiên dương lôi chùy, xuyên phong phá vũ châm, người còn lại là ai?"
2
Thật ra bọn họ là thợ làm ô, thợ nề và thợ thêu.
Sau ngàn năm phát triển, họ được kế thừa những bí quyết và vũ khí tương ứng.
Tuy nhiên họ đã không còn làm nghề thủ công, thay vào đó là dùng các bí thuật để kiếm sống, thế nên không thể gọi là thợ.
Bởi vậy Cửu Lão thời nay chỉ còn là Cửu Lão, không còn là thập bát tượng!
Bảy năm trước, từ lúc biết Cửu Lão có ý đồ nhúng tay vào, tôi đã tìm hiểu thông tin trong cuốn sổ ghi chép của bà ngoại.
Khi ấy tôi thậm chí còn có cảm giác mình không phải đang đọc phần giới thiệu mà như một cuốn tiểu thuyết trên mạng.
"Nghe đồn người nhà họ Quan không thể rời khỏi nơi cực âm, không ngờ chuyện thiên hạ biết lại là thật." Người đàn ông duy nhất chưa có hành động gì khẽ cười, "Minh chủ sợ cô không đồng ý nên bảo một người biết rất rõ về cô đến đây tiễn cô một đoạn."
"Biết rất rõ về tôi?" Sau khi xác định trên người Long Linh không còn cây kim nào, tôi mới nói, "Ông chính là kẻ tạo súc kia?"
"Đúng vậy." Người đàn ông chắp tay với tôi, "Trưởng lão Cửu Lão Bắc Môn - Hà Khởi đến từ nhà họ Hà ở Giang Bắc ra mắt truyền nhân quan tài ma! Nếu đã giới thiệu xong, cô nên đi theo tôi rồi, tới gặp minh chủ cũng coi như cô giúp tôi tranh công."
Dứt lời, Hà Khởi xông lên.
"Được thôi. Cửu Lão đúng là biết phái người tới, có điều đến đây rồi cũng tốt."
Yêu vũ như trút nước, thợ làm ô mang âm dương phân giới tán tới, cho dù tôi dùng ngũ quỷ bàn vận thuật (*) hay đi theo Long Linh, có cái ô kia chắn đường âm dương, tôi cũng không trốn thoát.
(*) Ngũ quỷ bàn vận thuật (五鬼搬运术) nghĩa là năm con ma nhỏ đi lấy đồ của người ta mà không cần mở cửa nhà hay đột nhập
Thợ nề đến để đối phó Cấn Môn của nhà họ Trương.
Cấn là núi, bọn họ dùng đá đen bố cục, đương nhiên phải cần tới chấn thiên dương lôi chùy để phá
Xuyên phong phá vũ châm của thợ thêu ra tay vô hình, không thấy ngoại thương, cũng không đổ máu, dùng để giết người thường máu thịt như tôi đương nhiên là cách tốt nhất.
Còn tên Hà Khởi tạo súc có mặt ở đây là để chờ tôi chết sẽ lượng thân trượng hồn giống nhà họ Quan, tiếp tục tạo ra bản sao của tôi.
Trong số họ ai cũng có vũ khí giết người.
Danh tiếng bao đời của Cửu Lão thập bát tượng đã bị vấy bẩn!
Thuật tạo súc dùng người sống làm nguyên liệu, vô cùng tàn nhẫn.
Nữ thi trong quan tài sắt vẫn còn ở đây thế mà ông ta vẫn có gan tới!
Ông ta còn trơ trẽn muốn đưa tôi xuống u minh để lấy công?
Xem ra ông già chết tiệt này chẳng biết gì về nhà họ Quan cả!
Tôi đột nhiên muốn cười.
"Tại sao mấy người lại chuyện này? Để thay đổi thế giới sao? Thay đổi thế giới thì mấy người được lợi gì?"
"Không được lợi gì cả, chỉ vì thấy bất công, thế nên mới muốn phá vỡ quy tắc này." Hà Khởi bước lên một bước, quay đầu nhìn bên ngoài, "Cô xem đi, thiếu chủ nhà họ Trương ở Vân Hải vừa chào đời đã khác với chúng tôi. Cậu ta cầm Chích Dương Kiếm trong tay, sở hữu huyết mạch thuần dương, từ nhỏ đã oai phong lẫm liệt, ngay cả nhà họ Quan của cô sở hữu huyết mạch thuần âm cũng bị họ coi thường. Nhà họ Trương được mệnh danh là huyền môn chính thống, đứng đầu huyền môn trong thiên hạ, bảo vệ chính đạo thương sinh. Thế thì người nằm trong quan tài sắt bên cạnh cô là ai, chết thế nào, sao lại rơi vào tay chúng tôi, còn bao nhiều khác rơi vào tay chúng tôi, mặc cho chúng tôi tra tấn, bẻ gãy từng khớp xương, cô ta khóc thét bao nhiêu ngày, trải qua vô số lần thụ thai mới có thể mang thai thần, sau đó từ từ bị thai thần hút hết tinh khí, sống lay lắt như đèn cạn dầu rồi mới chết, bọn họ lo xuể không? Nếu không phải thủy hầu tử nhiều chuyện, sau khi cô thoát khỏi giới u minh, các cô đã muốn thiêu nó, chẳng ai quan tâm sống chết của một người bình thường như vậy. Khi những người bình thường này đau khổ khóc thét, bọn họ lo được không? Hay là trong mắt họ quan to theo chân trao đổi ích mới là thương sinh, người thường thì không phải thương sinh hả! Nhà họ Trương bọn họ lôi kéo huyền môn trong thiên hạ, mục đích là khiến mọi người phải nghe theo họ. Bọn họ đã lợi hại như vậy nhưng vẫn muốn sở hữu quan tài người để trường sinh bất tử. Trường sinh bất tử để lại gì? Không phải để mãi mãi duy trì địa vị của nhà họ Trương, nắm mọi cục diện trong tay sao? Thợ thủ công như chúng tôi cực khổ làm việc lại bị coi thường từ xưa đến nay, ngay cả nhà họ Quan các cô, chỉ cần hết giá trị lợi dụng, bọn họ lập tức muốn hủy hôn!"
Nói xong, Hà Khởi ra hiệu cho thợ thêu bên cạnh: "Lão Tô, đưa cô ta lên đường đi!
3
Thợ thêu được gọi là lão Tô kia lập tức cầm kim vẫy tay với tôi.
Long Linh đang bị thương kinh mạch nhưng vẫn cầm chùy muốn bảo vệ tôi.
Tôi kéo cô ấy lại, nói với Hà Khởi: "Ông nói chuyện nghe rất hay, rất chính nghĩa, nhưng kẻ đầu tiên làm ra những chuyện ác khiến xã hội này bất công chính là ông. Nhà họ Trương ở Vân Hải đúng là độc đoán, hay dùng lý lẽ nói chuyện, hoàn toàn không đáng tin, nhưng ít nhất họ chưa xấu xa đến mức tra tấn những người dân bình thường. Cửu Lão các ông nói cuộc đời này bất công chẳng phải để tìm lý do để mình làm việc ác sao?"
"Lão Tô, ông còn không ra tay thì để tôi!" Hà Kỳ quát.
Thợ thêu lập tức phất tay một cái, vô số tia sáng bắn về phía tôi.
Xuyên phong phá vũ châm như mưa bắn đến, không có cách nào tránh được.
Một khi nhập thể, đi vào kinh mạch, một cây kim cũng có thể giết người.
Ông ta dùng một lúc nhiều cây kim minh chủ của ông ta lúc ăn thịt uống máu tôi bất cẩn nuốt vào người sao?
Tôi vung thước gỗ, ống mực đồng loạt bắn lên lập tức tức tạo thành một màn sương đen sau đó kết dính lại, ngăn chặn những cây kim đó.
Cùng lúc ấy, tiếng kim ô ở bên ngoài vang vọng cả bầu trời.
"Cùng lên đi, đừng trì hoãn nữa!" Thợ nề cầm cây búa xông lên.
Thợ làm ô, thợ thêu và Hà Khởi cũng tiếp cận tôi từ những hướng khác nhau.
Thợ làm ô xoay ô, chiếc ô vốn màu trắng mở ra gập vào tạo thành đen, lúc chuyển động trắng đen lần lượt thay đổi như sự phân chia âm dương.
Trong không trung bắt đầu có thứ gì đó quay cùng chiếc ô.
Thợ nề hung hãn xông lên, nếu tránh ông ta thì sẽ phải đấu với thợ thêu, huống hồ còn chưa biết Hà Khởi sẽ có chiêu gì.
"Cô vào quan tài sắt đi!" Long Linh chịu đau đứng dậy, cầm cây chùy mở nắp quan tài ra một chút, "Tôi cõng quan tài đưa cô đi, chỉ cần chạy vào màn mưa, tôi không tin mình không có cách."
"Không cần." Tôi cắm dùi ống mực xuống đất.
Dùi ống mực vừa chạm đất, sợi mực lập tức bắn ra.
Nhìn bốn kẻ tập kích mình từ bốn hướng, tôi quát: "Thần Phật không độ, chỉ có tự độ. Nhà họ Quan ra lệnh triệu tập quan tài ma! Lên!"
Theo hiệu lệnh của tôi, cả cửa hàng quan tài lập tức rung chuyển, mặt đất bị nén chặt biến thành cát lún, các loại quan tài theo vết mực lao ra khỏi mặt đất.
Đưa mắt nhìn, tất cả đều là quan tài ma cùng tiếng than khóc của lệ quỷ.
Chớp mắt, mái nhà của cửa hàng bị xuyên thủng, hàng vạn quan tài ma tầng tầng lớp lớp bay lên rồi tản ra.
Bốn người kia vốn công kích tôi cũng bị phân tán.
Một tay tôi cầm dây mực nâng quan tài, một tay đỡ Long Linh giẫm lên quan tài ma từng bước leo lên.
Hàng vạn quan tài ma cổ quái có thể được nhấc bỗng chỉ bằng một sợi chỉ.
Khi tôi đứng trên quan tài ma cao nhất, không trung của thị trấn chỉ toàn tiếng khóc nức nở của quan tài ma, từ đây còn có thể nhìn thấy ở thôn bên cạnh đang có ánh lửa.
Tuy rằng cách xa nhưng động tĩnh bên này quá lớn, bên kia hình như có người quay đầu nhìn.
"Thế này... Thế này..." Long Linh choáng váng.
"Sao cô dám! Mấy vạn quan tài ma hiện thế, nếu ác ma thoát ra ngoài sẽ ăn thịt biết bao sinh linh. Quan Cửu, cô..." Thợ cầm ô ngẩng đầu nhìn tôi, "Hàng vạn ác ma cũng thoát ra ngoài, sao cô có thể khống chế được, đây là thảm họa hủy diệt thế giới!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook