5

Trương Thiên Nhất ngẩng đầu, nhìn tôi với ánh mắt cầu xin.

Nhưng đã lâu rồi Mặc U không gọi tôi là Tiểu A Cửu.

Tôi lại nhìn đôi mắt màu vàng của bào thai, ngước mắt nhìn cơn mưa.

Mới một lúc, khung cảnh bên ngoài cửa hàng quan tài đã trở nên mơ hồ.

Mưa lớn bao trùm, bầu trời âm u như ở dưới địa phủ.

Tôi thì thầm: "Không cần để ý tới tôi, đừng để tôi ảnh hưởng."

Tôi có thể cảm nhận lần đầu tới đây để làm quan tài người, trên người Mặc U có thương tích, mấy năm nay anh còn đút tôi ăn hạt sen đen, điều này cũng có hại cho sức khoẻ của anh.

Ở thế giới u minh, anh lại vì tôi mà bị thương nặng.

Thật ra chúng tôi đều sai rồi!

Không cần thiết phải đóng quan tài ma cho xác chết đứng này, bởi vì chính cái xác đó đã là quan tài ma.

Dù là cấy tóc dẫn hồn hay dùng thuật tạo súc thì mục đích chỉ có tạo ra bào thai đầu người mình rắn với đôi mắt màu vàng bằng "huyết thống của người nhà họ Quan".

Khi Cửu Lão để nữ thi này xuất hiện, e rằng mọi thứ trong kế hoạch đã được chuẩn bị sẵn sàng...

Thấy tôi không bảo Mặc U ra tay, tất cả hi vọng trong ánh mắt của Trương Thiên Nhất lập tức tan biến, anh ta chỉ biết cúi đầu.

Long Linh cũng kinh ngạc kêu "A".

Mặc U khẽ cười, nhẹ nhàng vuốt ve thân rắn của bào thai: "Nhưng cô không thể chết, tôi cũng không muốn cô chết."

Nói tới đây, anh nhìn Trương Thiên Nhất: "Nếu lần này tôi giúp cậu, nhà họ Trương phải bảo đảm Quan Cửu..."

"Mặc U!" Tôi hét lên, "Tôi không cần! Thà rằng quan tài ma của nhà họ Quan đến đời tôi biến mất còn hơn!"

Tôi đưa tay ra hứng mưa.

"Nếu chết, tôi chỉ bước từ đây sang thế giới bên kia, có gì to tát đâu."

Sắc mặt Mặc U tối sầm: "Hàng tỷ sinh vật trên thế giới này sau khi chết sẽ bước vào thế giới bên kia, luôn có cơ hội luân hồi tái sinh. Nhưng cô... Một khi bước vào thế giới u minh, cô sẽ biến thành thức ăn của kẻ đó! Đến lúc ấy dù có muốn chết tiếp cũng không được! Cô tưởng mẹ cô dùng cả tính mạng của mình làm nửa quan tài người, lừa tôi đến đây để nhìn cô đi tìm cái chết sao? Tôi vất vả bảo vệ cô, dạy dỗ cô, nuôi lớn cô từng này chỉ để cô xin được chết? Tiểu A Cửu, tôi chỉ không muốn lãng phí sức lực bao năm qua mà thôi, cô đừng có tự dát vàng lên mặt mình!"

Anh nói câu cuối cùng chẳng qua để tôi không thấy áy náy.

"Tôi và Long Linh giống nhau, sinh ra đã là..." Tôi quay đầu nhìn Mặc U, nhưng bắt gặp ánh mắt của anh, lòng tôi lại chua xót.

Không phải anh muốn quan tài người sao?

Anh hoàn toàn có thể bỏ mặc việc này, rõ ràng anh chỉ cần một quan tài người, thế thì tại sao lại quan tâm đến những việc này?

Rõ ràng anh có thể...

Anh nói tôi mềm lòng, nhưng chẳng phải anh cũng không buông xuống được một người bình thường này sao?

"Tiểu A Cửu, nếu có thể cứu, chúng tôi đã cứu rồi. Bảy năm trước chắc không phải chúng tôi không muốn cứu họ, mà từ khoảnh khắc trộm quan tài ma bọn họ đã chết." Mặc U thở dài, nói với Trương Thiên Nhất, "Cậu đưa bào thai này về nhà họ Trương, nói với gia chủ của cậu việc này bản quân sẽ lo liệu! Bảo nhà họ Trương bày trận nghênh đón thảm hoạ hủy diệt thế giới sau một nghìn năm im ắng đi."

"Mặc U!" Tôi muốn cản anh lại.

Nhưng Mặc U lại nhẹ nhàng giơ tay, một đoá sen trắng mọc lên từ lòng bàn tay anh, mở những cánh hoa ra bọc lấy bao thai rồi từ từ khép lại.

Mặc U phất tay một cái, đoá sen lập tức bay đến trước mặt Trương Thiên Nhất.

"Cảm ơn Mặc U quân." Trương Thiên Nhất nhận lấy, bất chợt nhìn tôi.

Sau đó anh ta đứng dậy, ra lệnh: "Tốn Cung cùng ta về Vân Hải, những người khác ở lại bảo vệ thiếu chủ phu nhân."

Ánh mắt anh ta nhìn tôi tràn ngập lời xin lỗi.

Anh ta cũng sợ bản thân đi rồi, người nhà họ Trương sẽ lật lọng, thế nên khi nãy đã xác nhận thân phận của tôi.

Chuyện đến nước này, tôi chỉ đành gật đầu.

Trương Thiên Nhất mới đi hai bước bỗng quay lại, đưa thanh kiếm cho tôi: "Chờ tôi."

Tôi nhìn thanh kiếm, lại nhìn Mặc U, khẽ cười.

"Được!" Tôi nhận lấy.

"Quan Cửu, bảy năm trước Mặc U quân tuyên bố với bên ngoài mình là chú (*) của cô. Với thân phận của mình, Mặc U quân sẽ không nói bậy."

(*) Nguyên văn là biểu thúc (表叔)

Thế nên ở cõi âm Trương Thiên Nhất mới hỏi bố ruột của tôi là ai.

Chắc anh ta đã nhờ điều này mà suy đoán thân phận của Mặc U.

Tương tự, anh ta muốn tôi từ thân phận của Mặc U để suy đoán bố ruột của tôi là ai.

"Cảm ơn anh đã nhắc nhở." Tôi cười khổ.

6

Trương Thiên Nhất không ở lại lâu, anh ta cầm búp sen cùng một nhóm người lên ba chiếc xe rời đi.

Mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt.

Long Linh bất an đứng khép mình trong góc tường.

"Lấy ba sợi tóc gọi hồn đi." Tôi hít sâu một hơi, nói với Mặc U.

Thai nhi đã được lấy ra, bí thuật được dùng trên nữ thi cũng gần được loại bỏ hết, chỉ cần xử lý xong tóc dẫn hồn là có thể lượng thi trượng hồn làm quan tài ma cho cô ta.

Mặc dù hiện tại bản thân cô ta đã là "quan tài", nhưng Long Linh nói không sai, dù sao cô ta cũng từng là một con người.

"Hay là thôi đi." Long Linh lúng túng, "Tôi cứ tưởng chỉ là chút rắc rối, hóa giải tất cả bí thuật là được, nhưng khi nãy Trương thiếu chủ nói... Giải cứu thế giới, cơn mưa này lại quá kỳ lạ, có phải tôi đã làm sai gì không?"

Sự áy náy trong tâm trí của Long Linh tràn ra ánh mắt như cơn mưa nặng hạt này vậy.

Đúng thế, cô ấy là long đồng, thế nên mỗi khi làm việc gì cũng đều rụt rè sợ hãi.

Tôi mỉm cười: "Lần này may mà có cô, nếu không chúng tôi đem nữ thi đi thiêu thì đã không thể nhìn thấy bào thai kia rồi."

Đầu người thân rắn được tôn là thần.

Thai nhi có mắt vàng, huyết mạch kim ô...

Việc này không đơn giản là sao chép một người của nhà họ Trương.

Cửu Lão không chỉ thèm khát quan tài người, họ còn muốn tạo ra thần.

Bào thai đó chính là dị thần.

Cửu Lão muốn dùng bàn tay của con người để tạo ra thần linh, hoặc là muốn nhân cơ hội này lật đổ toàn bộ quy luật sinh tồn trên thế giới.

Rất có thể đến cuối cùng, thần linh phẫn nộ, con người sẽ bị tiêu diệt.

Long Linh nói đúng, chúng tôi không quan tâm một người bình thường chết thảm như thế nào.

Nhưng Cửu Lão dùng thuật tạo súc tạo ra "tôi", Trương Thiên Nhất lập tức muốn tiêu diệt Cửu Lão.

Thần linh sao có thể dung thứ cho con người sử dụng thuật tạo súc ghê tởm như vậy?

Bây giờ thai thần hiện thế, Cửu Lão đã có thể tạo ra một, họ có thể tạo thêm cái thứ hai!

Nhưng bọn họ lấy huyết mạch của nhà họ Trương từ đâu ra, làm thế nào "tôi" được tạo ra từ thuật tạo súc lại có thể thụ thai?

Thế thì lại thêm một vấn đề, thai thần này đã chết trong bụng mẹ, nhưng lỡ còn một thai thần khác còn sống thì sao?

Tôi mặc kệ mưa lớn, đi về phía quan tài sắt.

Long Linh muốn ngăn cản tôi.

"Để cô ấy đi đi, cứ để cô ấy tìm manh mối, tìm việc gì đó để làm, cô ấy sẽ không suy nghĩ lung tung nữa." Mặc U trầm giọng, "Có cần tôi hỗ trợ chuyển vào trong không?"

Cơn mưa này vô cùng nặng hạt, mấy ngày trước trời nóng oi bức, hiện tại mưa vừa rơi còn chưa kịp thấm đất đã kéo bùn đất lên, tạo thành dòng nước đục ngầu, bốc lên mùi đất và mùi tanh khó tả.

Kiểu mưa này được người xưa gọi là yêu vũ, báo hiệu cho thảm họa sắp xảy ra. Có thể đơn giản là vì nếu mưa không thấm vào lòng đất, chảy loanh quanh trong bùn dễ gây ra sạt lở.

Mưa bắn vào mặt vô cùng đau rát, nhưng đồng thời cũng khiến tôi tỉnh táo hơn.

Tôi trở về dưới mái hiên, nói với Mặc U: "Bản thân cô ấy là quan tài người."

Quan tài ma của Lý Cúc Hoa và "quan tài người" làm từ mười mấy người xếp chồng lên nhau chắc chắn đã bị Cửu Lão mang đi.

Mặc U nói không sai, ngay khi trộm và mở quan tài ma, mười bảy người kia chắc chắn phải chết. Quan tài ma chứa đựng oán hận rất lớn, thế nên oán hận của Lý Cúc Hoa đã biến thành nấm mốc do chấp niệm. Khi quan tài được mở ra, bào tử nấm sẽ xâm nhập vào cơ thể con người, đó cũng chính là lý do tại sao những người đó trước chết đã phát ban như bệnh giang mai.

Trong những ngày đó, Mặc U phải bận rộn khống chế lan tỏa của bào tử nấm, kiểm soát số người chết ở mức tối thiểu.

Mặc U nhẹ nhàng phất tay, sử dụng pháp thuật đưa quan tài sắt vào cửa hàng.

Long Linh cầm cây chùy theo sát tôi.

"Lấy tóc thôi." Tôi dùng ống mực kéo ba sợi tóc ra khỏi đầu.

"Chậm một chút." Mặc U cởi găng tay, xoa xoa, ánh lửa màu xanh lập tức xuất hiện.

Một tay anh ôm lấy tôi, tay còn lại trực tiếp nắm lấy ba sợi tóc.

Khoảnh khắc ấy như có thứ gì đó xuyên thẳng vào đầu tôi.

Cho dù linh hồn được tạo ra do sao chép, khi truyền dữ liệu cũng không có cảm giác gì, nhưng một khi phá giải bí thuật thì nguyên chủ vẫn có cảm nhận được, nhưng không ngờ lại đau đến vậy, đầu đau nhức dữ dội khiến tôi hoa mắt, tai ù đi, bụng cũng đau quặn, có cảm giác sắp nôn mửa, toàn thân co giật hệt như trạng thái mê sảng.

Mặc U thở dài ôm chặt tôi vào lòng, bất lực nói: "Cứ thích tỏ ra mạnh mẽ không!"

"Tôi sẽ làm quan tài ma trước rồi đi xem quan tài Bôn Vân và quan tài người của nhà họ Trương, sau khi xác nhận một vài điều cần thiết, tôi sẽ làm quan tài người cho anh." Tôi cố chịu đau, nắm lấy góc áo của Mặc U, nói, "Lúc ở thế giới u minh Trương Thiên Nhất nói nhà họ Trương có một phương thuốc bí truyền có thể chữa khỏi bệnh âm huyết phệ dương của tôi, nhưng điều kiện là hủy bỏ hôn ước. Nhà họ Trương có thể chất thuần dương, không thể dung hợp với huyết mạch cực âm của nhà họ Quan."

Đây là cách vẹn toàn đôi bên.

Nếu không phải không thể chết thì thật ra tôi chết rồi biến thành ma ngủ trong quan tài cùng Mặc U cũng chẳng có gì không tốt.

Mặc U nghe vậy chỉ ậm ừ: "Được thôi, nhưng thằng nhóc đó vẫn phải đổi tên."

Anh vừa dứt lời, trên trời như có gì nổ tung, mưa càng lúc càng nặng hạt, gió cũng cuồn cuộn thổi ngang cửa hàng.

Mặc U cau mày: "Cửu Lão bố trí tuyệt sát trận ngoài thị trấn cản đường Trương Thiên Nhất.

Tôi nghe mà tim đập thình thịch.

Khác với những gia tộc khác, nhà họ Trương có huyết mạch thuần dương.

Nhưng để dùng máu tế kim ô, trừ Trương Thiên Nhất ra thì có lẽ nhà họ Trương không còn ai khác, dù có thể thì cũng không mạnh bằng anh ta.

Nếu Trương Thiên Nhất chết trước khi có con trai, sẽ không còn ai kế thừa nhà họ Trương nữa.

Nói không chừng Cửu Lão để xác chết đứng xuất hiện chỉ để dụ Trương Thiên Nhất xuất hiện.

Nhưng anh ta chưa thể chết được!

7

Mã bà bà ở bên ngoài vội chạy vào, kính cẩn chào Mặc U vào tôi, sau đó lấy một con chuột đen trong túi áo ra cẩn thận đặt giữa đống dăm gỗ.

"Bọn chúng là một cặp, tâm linh tương thông, để nó ở lại, nếu có chuyện gì xảy ra, nó sẽ lập tức báo cho tôi. Thiếu chủ đang gặp nguy hiểm, bà già tôi nhận ân của thiếu chủ, thế nên nghe theo lệnh ở lại bảo vệ thiếu chủ phu nhân. Nhưng ngoài cửa Tốn Cung đã có người chết, thai thần xuất thế là tai họa, tôi phải đi thôi." Mã bà bà chào tôi, "Thiếu chủ phu nhân còn tốt hơn tôi tưởng tượng.  Thật ra bảy năm trước vốn dĩ thiếu chủ đã... Nếu không phải cố gắng để duy trì huyết mạch của mình, thiếu chủ cũng đã không khổ như vậy."

Nói hết câu, bà ấy ôm con chuột đen còn lại xoay người rời đi.

"Khảm Cung theo ta đi hỗ trợ thiếu chủ, Cấn Cung bố trí trận pháp bảo vệ thiếu chủ phu nhân.  Bà già này có thể chết, mọi người cũng có thể chết, nhưng phu nhan thì không được!"

Người nhà họ Trương ở bên ngoài đồng thanh đáp lại.

Mã bà bà vừa đi, người của Cấn Cung lập tức bày những tảng đá đen dùng để lập tế đàn xung quanh cửa hàng quan tài.

"Để tôi đi xem." Long Linh cũng bất an.

Cô ấy vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên có tiếng ầm ầm.

Con chuột đen Mã bà bà để lại kêu lên, miệng chảy máu, lao thẳng ra bên ngoài nhưng vừa tới ngưỡng cửa đã dừng lại.

Nó quay đầu nhìn tôi, rít lên, mắt cũng chảy máu.

Gió thổi qua, ngay cả mưa cũng tràn ngập mùi máu.

"Mã bà bà chết rồi." Mặc U trầm giọng, "Cửu Lão dám có âm mưu lớn như vậy là vì có người ở cõi âm giúp đỡ, ngay cả tôi cũng không phát hiện. Một mũi tên trúng ba con nhạn, kế hoạch này lồng vào kế hoạch khác."

Anh duỗi tay chạm vào thanh kiếm Trương Thiên Nhất để lại: "Tiểu A Cửu, cô nợ cậu ta ba năm tuổi thọ, tôi giúp cô trả lại nhé?"

Bên ngoài có tiếng nổ, một tia sáng màu vàng lóe lên.

Hình như là kim ô ba chân trên lá cờ của nhà họ Trương!

Trong mưa lớn, dưới nghịch cảnh như vậy, Trương Thiên Nhất muốn hiến tế cho kim ô, trừ khi...

Tôi nhìn Mặc U, lần này không từ chối, chỉ hạ giọng: "Đây là cửa hàng quan tài nhà chúng tôi, tôi biết phải trốn ở đâu. Đưa mấy người nhà họ Trương kia đi luôn đi kẻo họ lại chết ở đây.""

"Tiểu A Cửu đúng là thẳng tính." Mặc U bật cười cầm lấy thanh kiếm, tay còn lại vuốt nhẹ má tôi, "Đợi tôi quay lại, không cần đợi anh ta đâu. Anh ta đã đột phá tuyệt sát trận của Cửu Lão, chỉ có quay về nhà họ Trương của Vân Hải mới được an toàn. Thiên Nhất, tận cùng của bầu trời, khởi đầu của thời gian, chẳng biết mấy lão già nhà họ Trương nghĩ gì mà đặt cho cậu ta cái tên như vậy. Vẫn phải đổi!"

Mặc U nhét con chuột đen vào túi, không ngừng lắc đầu.

Tôi khẽ cười: "Đúng thế, cái tên đó quá to lớn, đổi đi thì hơn!"

Mặc U gật đầu, sau đó anh vung kiếm, biến mất trong màn mưa.

"Đệ tử của Trương gia theo bản quân tiêu diệt phản đồ Cửu Lão, cứu thiếu chủ của mấy người!"

Nhưng anh đi rồi, nhà họ Trương chẳng một ai đi cùng anh.

Người đứng đầu Cấn Cung vào nhà: "Thiếu chủ phu nhân, xin phép..."

"Mấy anh đi với Mặc U quân đi." Tôi đi lấy những món đồ cần thiết đeo lên người, "Nếu quan tài ma của nhà họ Quan đã có thể độ ma độ người thì đương nhiên có thể tự giúp bản thân mình Thiếu chủ của anh bảo anh ở lại bảo vệ tôi, vậy mệnh lệnh của tôi anh có tuân theo không?"

Người đàn ông kia sửng sốt, sau đó chào tôi rồi xoay người rời đi.

Trong màn mưa phía xa, kim ô bay thẳng lên trời nhưng lại bị thứ gì đó đánh trúng, hét lên rồi rơi xuống.

"Trong thị trấn còn biết bao nhiêu người, sao họ dám làm thế?" Long Linh lo lắng, "Nhà họ Trương ở Vân Hải vô cùng lợi hại, sao họ..."

"Không tìm cách tiêu diệt họ Trương, sao Cửu Lão dám tạo súc tạo thần, khống chế thế giới này chứ?" Tôi đổ đầy mực vào ông mực.

Kẻ đó thoát khỏi cõi âm, hắn đương nhiên sẽ đối phó là nhà họ Trương và nhà họ Quan.

Nếu Cửu Lão đã liên thủ với hắn thì hắn sẽ ra tay với nhà họ Trương đầu tiên, gia tộc duy nhất có người kết nối với kim ô.

Trương Thiên Nhất nói đúng, huyết mạch thuần dương của nhà họ Trương không thể dung hợp với nhà họ Quan, nếu không trên đời này sẽ không còn kim ô nữa.

"Bọn họ đi hết rồi, nhân lúc mọi thứ đang hỗn loạn, tôi đưa cô đi." Long Linh đến gần tôi, "Tôi sinh ra đã có vài điểm khác biệt, mưa càng lớn, tôi càng có đất biểu diễn."

"Tôi biết chứ." Tôi nhìn cây chùy trong tay Long Linh, cười nói, "Vách đá Tuyệt Bích, quan tài Bôn Quan đều được thủy thần tạo ra, nằm ngoài tầm với của người phàm. Hơn nữa cô đã có thể vớt xác khi còn trẻ, đây chắc chắn không phải kỹ năng hình thành theo thời gian, đó là bản năng."

"Thế nên tôi sẽ nhân lúc mưa lớn đưa cô đi, chỉ cần tới vách đá Tuyệt Bích thì sẽ không sao nữa, ít nhất tôi có thể bảo đảm cô được an toàn."

"Tôi có thể chất thuần âm, không thể rời khỏi nơi này. Nhà họ Quan bây giờ chỉ lại một mình tôi, khi quan tài người xuất hiện, dù tôi có đi đâu cũng sẽ bị truy đuổi."

Ở đây là nơi cực âm, chỉ cần rời khỏi, tôi sẽ như cô hồn dã quỷ lang thang giữa ban ngày bị ánh nắng mặt trời thiêu chết.

"Vậy phải làm sao đây? Tôi mạnh lắm, hay là cô trốn vào cái quan tài kia rồi tôi đưa cô đi."

"Cảm ơn cô." Tôi dùng mực đen vẽ một đường thẳng, "Nhưng cô cũng biết đấy mục đích của Cửu Lão là tôi, bọn họ sao có thể để tôi trốn thoát. Dù cô có lợi dụng cơn bưa này, họ nhất định cũng có cách ngăn cản."

"Ai cũng bảo người nhà họ Quan ngu ngốc, thật ra họ rất thông minh." Trong cơn mưa trút như thác ở bên ngoài đột nhiên có tiếng cười.

Sau đó, vài người cùng đồng thanh nói: "Trưởng lão của Cửu Lão ở tứ phương cung thỉnh quan tài ma xuống minh giới, dùng máu hiến tế cho minh chủ."

Tôi nhìn thấy ba người đàn ông và một người phụ nữ đang đứng ngoài cửa.

Người phụ nữ đứng giữa khoảng bốn mươi tuổi mặc bộ sườn xám màu đỏ cầm chiếc ô giấy dầu màu trắng với tay cầm là trúc đen.

Chiếc ô rất lớn có thể che cả bốn người nhưng nhìn cách bà ta cầm ô thì nó rất nhẹ nhàng.

Ba người đàn ông còn lại đều khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, trừ người đeo cái búa tạ trên thắt lưng có thể đoán là thợ nề thì hai người còn lại không thể nhìn ra họ làm nghề gì.

Long Linh lập tức đứng chắn trước mặt tôi, quát: "Minh chủ là ai? Sao phải hiến tế máu? Hắn mạnh lắm à? Chẳng lẽ Mặc U cũng không đánh bại?"

"Có thể tính là bố của tôi." Tôi vẫn cúi đầu chăm chú vẽ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương