Quản Lý Ngôi Sao
-
Chương 26: Chúng ta sẽ mãi như thế
Buổi chụp ảnh kết thúc cũng là lúc Như Tử Kỳ cùng Thẩm Thiên Thanh trở về nước, trước khi đi, Như Tử Kỳ nước mắt lưng tròng ôm Dương Nặc không chịu buông, hại Thẩm Thiên Thanh ăn giấm chua, nhém tí nữa đã vạch mông cậu đánh ngay tại chỗ.
May mắn có Dương Mộ Anh khuyên nhủ, Như Tử Kỳ mới chịu buông tay, dùng ánh mắt tha thiết chờ mong nhìn Dương Nặc, mong anh có thể đến Cannada thăm cậu. Dương Nặc bắt đắc dĩ đồng ý, Như Tử Kỳ mới vui vẻ rời đi.
Việc Mộc Yên xử lý tên nam phóng viền cùng nữ kí giả và hai cô gái kia như thế nào? Dương Mộ Anh không mấy quan tâm, bọn họ chỉ là con cờ do Tôn Dịch lợi dụng, nay Tôn Dịch rơi đài, đương nhiên con cờ như bọn họ cũng không có kết quả tốt.
Cuộc sống của Dương Mộ Anh cùng Dương Nặc trở về quỹ đạo. Dương Nặc tiếp tục quay Tân Đạo Mộ Bút Ký, mỗi ngày quay xong đều mang thương tích đầy mình, không xướt chỗ này cũng trầy chỗ khác, mỗi lần Dương Mộ Anh nhìn thấy đều đau lòng muốn chết.
Dương Nặc thì vui vẻ hưng phấn khoe hết vết thương trên người cho cô thấy, còn bảo đau chỗ này nhức chỗ kia, làm nũng hết chỗ nói, còn chiếm không ít tiện nghi của Dương Mộ Anh, không những thế, lúc quay cảnh anh từ trên cao nhảy xuống, chẳng may bên hông bị va đập mạnh, tuy đi đứng quay phim bình thương nhưng vẫn có chút khó khăn.
Dương Nặc viện lý do bị thương, không có người chăm sóc, ép buột Dương Mộ Anh dọn sang nhà anh để dễ tiện bề chăm sóc, thuận tiện đá luôn cậu em trai khóc lóc van xin ra ngoài đường.
Dương Mộ Anh không chịu, anh lưu manh bảo bạn gái là cô thật vô lương tâm, còn làm mặt lạnh với cô hết một ngày một đêm, Dương Mộ Anh mềm lòng nhưng vẫn có chủ kiến, bảo chỉ ở cùng anh cho đến 11 giờ sẽ trở về phòng, nếu anh còn cò kè mặc cả, cô cũng mặc kệ anh.
Lúc ấy Dương Nặc mang bộ mặt không cam tâm tình nguyện đáp ứng, nếu như trong mắt không loé tia giảo hoạt, có lẽ bộ dạng đáng thương của anh sẽ khiến Dương Mộ Anh chấp nhận dọn qua ở chung cùng anh vô điều kiện.
Sau khi khoảng cách giữa hai người được rút ngắn, thời gian trao dồi tình cảm càng nhiều hơn, tình cảm của hai người càng trở nên mặn nồng, khi chỉ có hai người, Dương Nặc đeo dính Dương Mộ Anh, cô đi đâu anh đi theo đó, đến ngay cả đi vệ sinh cũng đứng trước cửa chờ cô, làm Dương Mộ Anh xấu hổ oán giận anh mấy lần, riết thành thói quen nên cô mặt kệ anh.
Dương Nặc chỉ muốn bồi đấp tình cảm và gần gũi với cô nhiều hơn, trên tất cả, anh muốn cô phải luôn nghĩ về anh, để khi xa nhau, cô sẽ nhịn không được, mà nhớ đến anh, sau đó sẽ sớm trở lại Bắc Kinh tìm anh, vì thế anh mới ra hạ sách.
Thật ra anh rất vui vẻ rất hạnh phúc, bởi mỗi lần thấy cô mang biểu tình xấu hổ, ngượng ngùng, dùng ánh mắt quyến rũ oán giận nhìn anh, lòng anh ngứa ngáy khó chịu nhưng vẫn nhịn được, vì anh đã hứa với cô, trừ khi cô tự nguyện, nếu không, anh sẽ tiếp tục nhịn.
........................
Tại phòng khách trong nhà Dương Nặc, Dương Mộ Anh ngồi trên sofa xem một số ghi chép linh tinh, Dương Nặc gối đầu trên đùi của cô, trên tay cầm quyển sách, ung dung đọc.
Khung cảnh ấm áp, dễ chịu hài hoà giống hệt một đôi vợ chồng vừa mời cưới.
Chợt, Dương Nặc lên tiếng. –“Anh hy vọng sau này người con gái tiếp theo khiến anh yêu thương sẽ là con gái của chúng ta.”
Dương Mộ Anh sửng sốt trong sự kinh ngạc, cô cúi đầu nhìn anh, trong mắt anh phản chiếu gương mặt đỏ bừng của cô, trong con ngươi sâu thẳm là sự nóng bỏng mang tính chiếm hữu bá đạo.
Dương Mộ Anh ho nhẹ, tiếp tục xem tư liệu, vờ như không thấy ai kia đang dùng ánh mắt hờn giận nhìn cô.
Dương Nặc nhăn mặt, đưa quyến sách đến trước mặt cô, chỉ tay vào dòng chữ trên đó, nói. –“Em đọc đoạn này xem.”
Dương Mộ Anh nhìn qua, cô chớp mắt, mím môi tiếp tục đọc tư liệu. Dương Nặc giận, anh ngồi dậy kéo cô vào lòng, gặm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, sau khi hơi thở cả hai trở nên khó khăn, anh mới hài lòng buông cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô, mê hoặc nói.
“Nếu em không đọc, anh sẽ hôn tiếp.”
Dương Mộ Anh liếc xéo anh, với tay lấy cuốn sách, cất giọng ngọt ngào. –“Em cũng hy vọng người con trai tiếp theo khiến em yêu thương, sẽ là con trai của chúng ta.”
Dương Nặc hài lòng, ôm cô vào lòng, cằm đặc trên vai cô, cùng cô tiếp tục xem sách, Dương Mộ Anh không chịu, đẩy anh ra. –“Em còn phải xem vài tư liệu, anh đừng nháo.”
Bị cô đẩy ra, anh không giận chút nào, nhìn cô nghiêm túc đọc tư liệu, dáng vẻ đó có bao nhiêu mị hoặc, ai nói khi thấy người ông nghiêm túc làm việc mới hấp dẫn, khi phụ nữ nghiêm túc làm việc, nhìn cũng không kém chút nào. Trong lòng anh cảm thấy ngứa ngáy, nhưng không manh động, ngây ngốc nhìn cô không chớp mắt.
Dương Mộ Anh bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn đến mất tự nhiên, cô hờn giận nhìn anh. –“Làm gì anh cứ nhìn em hoài vậy?”
“Em đoán thử xem.” – Dương Nặc kề sát mặt cô, nói.
Hơi thở thơm mát của anh phả vào mặt cô cảm thấy ngứa, vội rụt cổ lại, giảo hoạt nói. –“Là vì em đẹp?”
Dương Nặc lắc đầu, nghiêm túc nói. –“Mỗi lần nhìn thấy em nghiêm túc làm việc, là mỗi lần anh đều muốn nhào tới hôn em.”
Mặt Dương Mộ Anh đỏ như quả cà chua, cô liếc xéo anh, không thèm để ý đến anh, chưa thấy ai lưu mạnh như anh, những đều như vậy cũng nói ra được.
Dương Nặc thấy cô không thèm để ý đến mình, lặp tức nhào tới ôm cô vào lòng, Dương Mộ Anh không tránh, khoé miệng nhếch lên nụ cười hạnh phúc, Dương Nặc nhìn đến say mê, nụ cười của cô tự nhiên, giống như đoá hoa sen vừa chớm nở, sạch sẽ, thuần khiết, anh khẽ nhếch miệng cười theo.
Bất chợt, Dương Nặc nhớ đến một chuyện, anh nâng cằm cô lên, hôn nhẹ một cái, rồi nói. –“Sau này không được cười với người đàn ông khác.”
Dương Mộ Anh nhướn mày. –“Anh ghen?”
Dương Nặc cười gian. –“Đương nhiên là không?”
Dương Mộ Anh bĩu môi. –“Vậy sao anh không cho?”
Dương Nặc kề sát tai cô. –“Bởi vì khi thấy em cười với người đàn ông khác, anh sẽ nhịn không được, muốn hôn em.”
Dương Mộ Anh đỏ mặt, đẩy anh ra. –“Không đàng hoàng.”
Dương Nặc dựa lưng vào ghế sofa, nhún vai nói. –“Từ trước đến giờ, sự tự chủ của anh rất mạnh, nhưng từ khi gặp em, không biết có phải bị em hút mất rồi hay không? Ngay cả một móng cũng không còn.”
Dương Mộ Anh xuỳ cười. –“Không nói đạo lý, không lẽ lúc em đang cười với người đàn ông khác, anh cũng không nhịn được, sẽ ở trước mặt mọi người hôn em sao?”
Dương Nặc nhìn Dương Mộ Anh, nở nụ cười vô lại. –“Thì ra Anh Anh của chúng ta thích kiểu romantic.”
Dương Mộ Anh lấy cái gối bên cạnh đánh anh. –“Romantic cái đầu anh, anh đi chết đi...”
Dương Nặc vừa chống đỡ từng trận mưa gối đánh tới, vừa trêu ghẹo Dương Mộ Anh khiến cô xấu hổ không đánh anh nữa mà quăng luôn cái gối vào người anh, tức giận muốn trở về phòng lại bị anh kéo tay, cô cảm thấy trời đất quay cuồng, khi tỉnh tảo lại thì thấy mình đã nằm dưới thân anh.
Nhìn thấy trong mắt của anh là hai ngọn lửa đỏ rực, Dương Mộ Anh nuốt nước bọt, người bị trêu ghẹo là mình, sao anh ta lại lên cơn động dục rồi?
Cô đẩy nhẹ anh ra. –“Không giỡn nữa, trễ rồi, em phải về phòng.”
Dương Nặc không buông, anh áp sát mặt cô, thở hỗn hển nói. –“Đêm nay, ở lại được không?”
Dương Mộ Anh đỏ mặt lắc đầu, thấy vẻ mặt ảm đạm của anh, cô cắn môi, nhỏ giọng như tiếng mũi kêu. –“Mấy ngày nay... không phải thời kì an toàn.”
Dương Nặc mím môi, anh rất muốn nói, anh không sợ, cho dù cô mang thai, anh sẵn sàng cưới cô nhưng anh chắc chắn Dương Mộ Anh không muốn, cô luôn kì vọng anh có thể bước tới vị trí ảnh đế, anh đương nhiên cũng muốn, bởi đó là ước mơ của anh.
Anh từng nghĩ, nếu như phải lựa chọn giữa ánh hào quang cùng cô, anh sẽ không nghĩ ngợi, sẽ chọn cô, nhưng anh cũng biết, cô sẽ không nghĩ như vậy.
Cô luôn bảo anh giữ hình tượng, bảo anh phải cố gắng làm việc, luôn mong anh có thể đạt được ước mơ của mình, cô luôn vì anh làm rất nhiều chuyện, vì thế anh cũng không thể để cô thất vọng, anh sẽ vì cô cố gắng, chỉ cần đến ngày anh đạt được vị trí ảnh đế, anh sẽ đứng trên vị trí đó tuyên bố tình yêu giữa anh và cô, không những thế, anh còn ở trước mặt mọi người cầu hôn cô.
Dương Nặc hôn nhẹ lên trán cô, sau đó khẽ bên tai cô nói vài câu. Dương Mộ Anh sửng sốt, không dám tin nhìn anh, anh cũng nhìn cô, nở nụ cười vô lại.
“Anh Anh, em có thấy ông xã nào như anh không? Có thể ôm, có thể sờ nhưng không thể ăn... Anh không muốn làm Liễu Hạ Huệ... Anh Anh, có được không?”
“Toàn nói những lời lưu manh, để phóng viên kí giả nghe được, đến lúc đó chẳng biết giấu mặt vào đâu... Á, anh làm gì vậy? Thả em xuống ngay.”
Thấy Dươn Mộ Anh lãng sang chuyện khác, Dương Nặc lặp tức bế cô lên, đi vào phòng ngủ, mặc Dương Mộ Anh giãy giụa, đến khi đặc cô xuống giường, cũng thuận thế nằm đè lên, hai tay chống hai bên vai cô, anh cúi đầu nhìn cô, trong con ngươi đen láy lấp lánh nhìn cô đầy ôn nhủ.
Dương Mộ Anh biết lần trước cũng là lần đầu tiên của anh, một người vỗn thuần khiết, quanh năm suốt tháng chỉ ăn chay, nay chuyển sang ăn mặn, còn nhanh chống hoá sói thì làm sao có thể tiếp tục quay lại ăn chay đây?
Còn đang thất thần, bên hông chợt lạnh, cô mới biết tay anh đã luồng vào áo của cô, đang xoa nhẹ vòng eo mảnh khảnh của cô. Dương Mộ Anh nhìn gương mặt điển trai gần trong gang tất, ánh mắt chợt nhu hoà.
Cô ngượng ngùng nói. –“Anh, anh tắt đèn đi.”
“Anh muốn nhìn thấy dáng vẻ của em.” – Dương Nặc không do dự nói.
“Vậy thì anh làm một mình đi.” – Cô tức giận đẩy anh ra, muốn ngồi dậy thì bị anh giữ lại, bắt cô nằm xuống. Sau đó xuống giường, vừa đi vừa nói.
“Anh đi, anh đi còn không được sao.”
Không gian bổng chốc tối đen, cô nằm im trong bóng tối, ngoại trừ nghe được tiếng bước chân của anh, cũng chỉ có tiếng tim đập dồn dập của cô, trong lòng có chút khẩn trương.
Anh đi đến, bắt ngọn đèn nhỏ trên đầu giường, ánh sáng mờ ảo chiếu lên thân hình săn chắc, không một mảnh vải che thân của anh.
Dương Mộ Anh đỏ mặt nhắm mắt lại, thường ngày anh làm cái gì cũng nhanh nhẹn, ăn nói có chừng mực, vậy mà lúc chỉ có hai người, làm việc gì cũng tuỳ ý, ngày cả chuyện ấy cũng không ngại ngùng, rốt cuộc da mặt của anh nó dày đến mức nào mới có thể làm được những hành động vô lại như vậy?
Nệm giường lún xuống, cô biết anh đang tiến tới, anh nằm đè trên người cô, từ từ cởi từng mảnh vải trên người cô xuống, đến khi cô đã loã thể trước mặt anh, Dương Mộ Anh vẫn còn nhắm chặt mắt.
“Anh Anh... tiểu bảo bối, mở mắt ra nào.” – Giọng anh trầm ấp vang lên đầy mị hoặc.
Dương Mộ Anh theo bản năng mở mắt ra, nhìn Dương Nặc nở nụ cười ấm áp dịu dàng như ánh mặt trời, đây là người đàn ông của cô, là người mà cô đã yêu hết hai kiếp, nếu đã yêu anh đến như vậy, vì sao còn phải sợ?
Cô vòng tay lên cổ của anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, bờ môi anh ấm nóng đáp lại nụ hôn của cô, môi lưỡi quấn quít dây dưa, hai người hôn đến trời đất quay cuồng.
Dương Nặc tuy không có nhiều kinh nghiệm nhưng anh lại nhớ từng nơi mẫn cảm trên người Dương Mộ Anh, tay của anh nhẹ nhàng lướt qua từng tấc da thịt mịn màng, khơi dậy dục vọng của cô, môi anh rời khỏi môi cô, di chuyển xuống chiếc cổ xinh xắn, xương quai xanh xinh đẹp và cuối cùng là bầu ngực nõn nà tròn trịa.
Mỗi một tấc da thịt khi tay anh chạm đến, khiến cô không nhịn được phải run rẩy, bên môi không ngừng phát ra âm thanh mềm mại, lọt vào tai Dương Nặc như là tiếng mời gọi, khiến anh không thể chống cự lại được, khẽ hừ nhẹ, cắn mạnh quả anh đào đỏ hồng.
“Ưm...” – Mắt Dương Mộ Anh ngân ngấn nước, nhìn anh thoả thẽ. –“Nặc... Em thấy... thấy khó chịu.”
Thanh âm mềm mại mang theo chút yếu ớt khiến Dương Nặc mê muội, anh rời khỏi bộ ngực của cô, nhẹ nhàng vuốt hai quả hồng đào, ôn nhu nói.
“Anh Anh ngoan, anh sẽ khiến em hết khó chịu ngay thôi.”
Tay anh di chuyển xuống nhuỵ hoa của cô, thấy cô đã đủ ướt át, hạ thân nhẹ nhàng đi vào, cảm giác cự vật của anh đã đi sâu vào bên trong cô, Dương Mộ Anh bật tiếng rên rỉ, tay níu chặt gra giường, gương mặt đỏ bừng nhìn vô cùng kiều mị.
Dương Nặc chống tay ở hai bên để không đè nặng cô, anh nhìn dáng vẻ yêu kiều của cô, hạ thân ra vào lúc sâu lúc cạn.
“Ư... Nặc... ưm.... Dương Nặc... “
“Anh Anh... có thoải mái không em?”
Bên tai truyền đến lời nói lưu manh của anh, Dương Mộ Anh lấy tay che mặt, không thèm trả lời. Dương Nặc lại không buông tha, đem hai tay của cô đặc tren đỉnh đầu, ôn nhu dịu dàng nói.
“Tiểu bảo bối... em không biết tình thú giữa vợ với chồng gì hết, nhưng không sao... chúng ta sẽ tập từ từ.”
Xong, anh cúi xuống chiếm lấy môi cô, hung hăng quấn lấy đầu lưỡi của cô, hạ thân ra vào càng lúc càng nhanh, giống như muốn trừng phạt cô.
“Chậm... á... chậm một... chút...” – Dương Mộ Anh bị đãi ngộ của anh làm đến choáng váng đầu óc, cô khóc lóc cầu xin.
“Bảo bối... hự... ngoan... rất nhanh thôi...”
Dương Nặc thở gấp nói, hai tay ôm chặt vòng eo mạnh khảnh của cô, hì hụt ra vào, Dương Mộ Anh bị anh làm đến mềm nhũn thân thể, giọng cô van xin càng lúc càng yếu ớt, Dương Nặc thấy cô muốn ngất đi, anh mãnh liệt ra vào cho đến khi cảm nhân cự vật sắp bùng nổ, nhanh chống rút ra, phóng thích toàn bộ mầm móng của mình lên bụng của cô.
Dương Nặc nghiêng người ngã xuống, anh thở gấp vài cái, tinh thần sảng khoái khiến anh muốn làm thêm một lần nữa, nhìn Dương Mộ Anh bên cạnh, cô đã mệt đến ngủ mê man, anh cười khổ, xoay người ôm Dương Mộ Anh vào lòng, lau đi mồ hôi cùng vài giọt nước mắt của cô, ngắm gương mặt xinh đẹp của cô, anh hôn nhẹ lên trán cô, sau đó là môi của cô.
“Bảo bối vô lương tâm... chúc em có giấc mộng đẹp.”
Anh ôm cô thật chặt, lấy chăn đắp cho hai người, sau đó mới nhắm mắt lại.
......................................
Hai tháng sau.
Hôm nay là 30 tết, tất cả mọi người ở Bắc Kinh đang háo hức chuẩn bị chào đón năm mới sắp đến.
Tối nay tại tổng công ty Duyệt Duyệt cũng sẽ tổ chức tiệc tất niên, tất cả nhân viên trong công ty đều chuẩn bị những bộ lễ phục đẹp mắt, đương nhiên các thần tượng ngôi sao trong công ty cũng không ngoại lệ, có điều, họ có nhà thiết kế riêng nên việc còn lại, chỉ có thảnh thơi làm việc riêng của mình.
Trong gian phòng dành riêng cho Dương Nặc, Dương Mộ Anh đang sắp xếp hành lý của mình.
Sau khi tính toán kỹ lưỡng, cô sẽ dự xong buổi lễ tất niên ở công ty rồi trực tiếp đi ra sân bay luôn, vì thế dọn sẵn hành lý kéo luôn đến phòng Vip của Dương Nặc ở công ty.
Nhìn Dương Nặc mặt đen hơn đít nồi ngồi đọc tạp chí mà cả tiếng chưa lật được trang nào, cô bất đắc dĩ thở dài.
Hữa với anh sáng mồng 1 mới rời đi nhưng không còn chuyến bay nào hết, đành thất hứa, đêm qua cũng bù hết cho anh, vậy mà chẳng thay đổi nổi, có phải cô đã nuông chiều anh riết, nên bây giờ anh không nghe lời cô nữa?
Dương Mộ Anh bĩu môi. –“Anh đừng trẻ con nữa được không? Anh mà như vậy nữa là em giận đấy.”
Dương Nặc nãy giờ gồng hết mình cũng xụi xuống trước lời cảnh cáo của cô, anh vứt tạp chí sang một em, đi tới ôm cô ngồi lên đùi mình, dùng cằm cọ cọ vai cô, rầu rỉ nói.
“Hay là mồng 2 hãy về, anh sẽ đặc vé vào lúc sáng sớm.”
Thấy anh không làm căng nữa, Dương Mộ Anh hôn lên mặt anh một cái, dụ dỗ. –“Ngoan, khi nào về, sem sẽ đền bù cho anh, được không?”
Dương Nặc siết chặt vòng tay, cười gian. –“Vậy mỗi đêm hai lần.”
“Lại không đàng hoàng nữa rồi.” – Dương Mộ Anh đứng dậy, đi tới sofa ngồi xuống, uống chai rio của Dương Nặc còn đang uống dở.
Dương Nặc ngã xuống giường, chống đầu nhìn cô, cười hạnh phúc. Chợt, anh nói. –“Anh Anh, chúng ta cứ như thế này mãi nhé.”
Dương Mộ Anh nghiêng đầu nhìn anh, mãi một lúc mới hiểu ý anh nói gì, cô cười dịu dàng. –“Ừm, chúng ta sẽ mãi như thế.”
Không gian nhuộm một màu hồng xinh đẹp. Rất nhanh, đã kết thúc bởi tiếng gõ cửa ầm ầm, kèm theo là giọng thé thé như bị thọc huyết của Dương Thiệu Minh.
“Anh hai, mở cửa, em trai yêu dấu của anh đến rồi nà.”
“Thật buồn nôn.” – Dương Mộ Anh cất tiếng trêu ghẹo nhìn Dương Nặc.
Dương Nặc cười cười, đi ra mở cửa. Dương Thiệu Minh vừa bước vào, không gian lặp tức bừng sáng như ánh mình binh vừa lên cao, trên người cậu hiện đang mặc bộ Tây Âu màu trắng tinh, phối hợp áo sơ mi xanh ngọc kết hợp chiếc nơ màu trắng ngà, với bộ Tây Âu sang trọng này, càng làm tôn lên dáng vẻ công tử lịch lãm của cậu.
Dương Mộ Anh nhướng mày, thầm nghĩ hai người quả là anh em ruột, dáng người tuấn tú mặc gì cũng đẹp, cũng hấp dẫn ánh mắt người nhìn.
“Sáu giờ mới bắt đầu buổi tiếc, bây giờ mới bốn giờ, em chuẩn bị sớm vậy?”
Dương Thiệu Minh trề môi. –“Còn không phải muốn gặp anh sớm, em đã đẩy nhanh tốc độ làm việc, dư thời gian ba tiếng liền chạy đi tìm anh. Anh thật vô lương tâm.”
Nói xong, liếc xéo Dương Mộ Anh một cái, cũng không thèm chào hỏi cô một tiếng, đi tới ghế sofa ngồi xuống. Dương Nặc nhíu mày.
“Không biết phép tắc. Còn không chào hỏi Mộ Anh?”
Dương Thiệu Minh mím môi, không cam tâm tình nguyện nói. –“Chào chị dâu tương lai.”
“Phụt ~... khụ khụ.... ”
Dương Mộ Anh phun thẳng ngụm nước, cô ho khan liên tục. Dương Thiệu Minh sao có thể nhìn ra bọn họ có gian tình? Không lẽ thời gian này bọn họ hành động quá lộ liễu?
Dương Nặc đau lòng đưa tay vuốt lưng cho cô thuận khí, mắt hình mũi dao nhìn Dương Thiệu Minh, cậu ta bĩu môi kháng nghị.
“Em chỉ nói lời thật lòng thôi, chị ta nghe thấy, trong lòng ắt hẳn nở hoa rồi.”
May mắn có Dương Mộ Anh khuyên nhủ, Như Tử Kỳ mới chịu buông tay, dùng ánh mắt tha thiết chờ mong nhìn Dương Nặc, mong anh có thể đến Cannada thăm cậu. Dương Nặc bắt đắc dĩ đồng ý, Như Tử Kỳ mới vui vẻ rời đi.
Việc Mộc Yên xử lý tên nam phóng viền cùng nữ kí giả và hai cô gái kia như thế nào? Dương Mộ Anh không mấy quan tâm, bọn họ chỉ là con cờ do Tôn Dịch lợi dụng, nay Tôn Dịch rơi đài, đương nhiên con cờ như bọn họ cũng không có kết quả tốt.
Cuộc sống của Dương Mộ Anh cùng Dương Nặc trở về quỹ đạo. Dương Nặc tiếp tục quay Tân Đạo Mộ Bút Ký, mỗi ngày quay xong đều mang thương tích đầy mình, không xướt chỗ này cũng trầy chỗ khác, mỗi lần Dương Mộ Anh nhìn thấy đều đau lòng muốn chết.
Dương Nặc thì vui vẻ hưng phấn khoe hết vết thương trên người cho cô thấy, còn bảo đau chỗ này nhức chỗ kia, làm nũng hết chỗ nói, còn chiếm không ít tiện nghi của Dương Mộ Anh, không những thế, lúc quay cảnh anh từ trên cao nhảy xuống, chẳng may bên hông bị va đập mạnh, tuy đi đứng quay phim bình thương nhưng vẫn có chút khó khăn.
Dương Nặc viện lý do bị thương, không có người chăm sóc, ép buột Dương Mộ Anh dọn sang nhà anh để dễ tiện bề chăm sóc, thuận tiện đá luôn cậu em trai khóc lóc van xin ra ngoài đường.
Dương Mộ Anh không chịu, anh lưu manh bảo bạn gái là cô thật vô lương tâm, còn làm mặt lạnh với cô hết một ngày một đêm, Dương Mộ Anh mềm lòng nhưng vẫn có chủ kiến, bảo chỉ ở cùng anh cho đến 11 giờ sẽ trở về phòng, nếu anh còn cò kè mặc cả, cô cũng mặc kệ anh.
Lúc ấy Dương Nặc mang bộ mặt không cam tâm tình nguyện đáp ứng, nếu như trong mắt không loé tia giảo hoạt, có lẽ bộ dạng đáng thương của anh sẽ khiến Dương Mộ Anh chấp nhận dọn qua ở chung cùng anh vô điều kiện.
Sau khi khoảng cách giữa hai người được rút ngắn, thời gian trao dồi tình cảm càng nhiều hơn, tình cảm của hai người càng trở nên mặn nồng, khi chỉ có hai người, Dương Nặc đeo dính Dương Mộ Anh, cô đi đâu anh đi theo đó, đến ngay cả đi vệ sinh cũng đứng trước cửa chờ cô, làm Dương Mộ Anh xấu hổ oán giận anh mấy lần, riết thành thói quen nên cô mặt kệ anh.
Dương Nặc chỉ muốn bồi đấp tình cảm và gần gũi với cô nhiều hơn, trên tất cả, anh muốn cô phải luôn nghĩ về anh, để khi xa nhau, cô sẽ nhịn không được, mà nhớ đến anh, sau đó sẽ sớm trở lại Bắc Kinh tìm anh, vì thế anh mới ra hạ sách.
Thật ra anh rất vui vẻ rất hạnh phúc, bởi mỗi lần thấy cô mang biểu tình xấu hổ, ngượng ngùng, dùng ánh mắt quyến rũ oán giận nhìn anh, lòng anh ngứa ngáy khó chịu nhưng vẫn nhịn được, vì anh đã hứa với cô, trừ khi cô tự nguyện, nếu không, anh sẽ tiếp tục nhịn.
........................
Tại phòng khách trong nhà Dương Nặc, Dương Mộ Anh ngồi trên sofa xem một số ghi chép linh tinh, Dương Nặc gối đầu trên đùi của cô, trên tay cầm quyển sách, ung dung đọc.
Khung cảnh ấm áp, dễ chịu hài hoà giống hệt một đôi vợ chồng vừa mời cưới.
Chợt, Dương Nặc lên tiếng. –“Anh hy vọng sau này người con gái tiếp theo khiến anh yêu thương sẽ là con gái của chúng ta.”
Dương Mộ Anh sửng sốt trong sự kinh ngạc, cô cúi đầu nhìn anh, trong mắt anh phản chiếu gương mặt đỏ bừng của cô, trong con ngươi sâu thẳm là sự nóng bỏng mang tính chiếm hữu bá đạo.
Dương Mộ Anh ho nhẹ, tiếp tục xem tư liệu, vờ như không thấy ai kia đang dùng ánh mắt hờn giận nhìn cô.
Dương Nặc nhăn mặt, đưa quyến sách đến trước mặt cô, chỉ tay vào dòng chữ trên đó, nói. –“Em đọc đoạn này xem.”
Dương Mộ Anh nhìn qua, cô chớp mắt, mím môi tiếp tục đọc tư liệu. Dương Nặc giận, anh ngồi dậy kéo cô vào lòng, gặm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, sau khi hơi thở cả hai trở nên khó khăn, anh mới hài lòng buông cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô, mê hoặc nói.
“Nếu em không đọc, anh sẽ hôn tiếp.”
Dương Mộ Anh liếc xéo anh, với tay lấy cuốn sách, cất giọng ngọt ngào. –“Em cũng hy vọng người con trai tiếp theo khiến em yêu thương, sẽ là con trai của chúng ta.”
Dương Nặc hài lòng, ôm cô vào lòng, cằm đặc trên vai cô, cùng cô tiếp tục xem sách, Dương Mộ Anh không chịu, đẩy anh ra. –“Em còn phải xem vài tư liệu, anh đừng nháo.”
Bị cô đẩy ra, anh không giận chút nào, nhìn cô nghiêm túc đọc tư liệu, dáng vẻ đó có bao nhiêu mị hoặc, ai nói khi thấy người ông nghiêm túc làm việc mới hấp dẫn, khi phụ nữ nghiêm túc làm việc, nhìn cũng không kém chút nào. Trong lòng anh cảm thấy ngứa ngáy, nhưng không manh động, ngây ngốc nhìn cô không chớp mắt.
Dương Mộ Anh bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn đến mất tự nhiên, cô hờn giận nhìn anh. –“Làm gì anh cứ nhìn em hoài vậy?”
“Em đoán thử xem.” – Dương Nặc kề sát mặt cô, nói.
Hơi thở thơm mát của anh phả vào mặt cô cảm thấy ngứa, vội rụt cổ lại, giảo hoạt nói. –“Là vì em đẹp?”
Dương Nặc lắc đầu, nghiêm túc nói. –“Mỗi lần nhìn thấy em nghiêm túc làm việc, là mỗi lần anh đều muốn nhào tới hôn em.”
Mặt Dương Mộ Anh đỏ như quả cà chua, cô liếc xéo anh, không thèm để ý đến anh, chưa thấy ai lưu mạnh như anh, những đều như vậy cũng nói ra được.
Dương Nặc thấy cô không thèm để ý đến mình, lặp tức nhào tới ôm cô vào lòng, Dương Mộ Anh không tránh, khoé miệng nhếch lên nụ cười hạnh phúc, Dương Nặc nhìn đến say mê, nụ cười của cô tự nhiên, giống như đoá hoa sen vừa chớm nở, sạch sẽ, thuần khiết, anh khẽ nhếch miệng cười theo.
Bất chợt, Dương Nặc nhớ đến một chuyện, anh nâng cằm cô lên, hôn nhẹ một cái, rồi nói. –“Sau này không được cười với người đàn ông khác.”
Dương Mộ Anh nhướn mày. –“Anh ghen?”
Dương Nặc cười gian. –“Đương nhiên là không?”
Dương Mộ Anh bĩu môi. –“Vậy sao anh không cho?”
Dương Nặc kề sát tai cô. –“Bởi vì khi thấy em cười với người đàn ông khác, anh sẽ nhịn không được, muốn hôn em.”
Dương Mộ Anh đỏ mặt, đẩy anh ra. –“Không đàng hoàng.”
Dương Nặc dựa lưng vào ghế sofa, nhún vai nói. –“Từ trước đến giờ, sự tự chủ của anh rất mạnh, nhưng từ khi gặp em, không biết có phải bị em hút mất rồi hay không? Ngay cả một móng cũng không còn.”
Dương Mộ Anh xuỳ cười. –“Không nói đạo lý, không lẽ lúc em đang cười với người đàn ông khác, anh cũng không nhịn được, sẽ ở trước mặt mọi người hôn em sao?”
Dương Nặc nhìn Dương Mộ Anh, nở nụ cười vô lại. –“Thì ra Anh Anh của chúng ta thích kiểu romantic.”
Dương Mộ Anh lấy cái gối bên cạnh đánh anh. –“Romantic cái đầu anh, anh đi chết đi...”
Dương Nặc vừa chống đỡ từng trận mưa gối đánh tới, vừa trêu ghẹo Dương Mộ Anh khiến cô xấu hổ không đánh anh nữa mà quăng luôn cái gối vào người anh, tức giận muốn trở về phòng lại bị anh kéo tay, cô cảm thấy trời đất quay cuồng, khi tỉnh tảo lại thì thấy mình đã nằm dưới thân anh.
Nhìn thấy trong mắt của anh là hai ngọn lửa đỏ rực, Dương Mộ Anh nuốt nước bọt, người bị trêu ghẹo là mình, sao anh ta lại lên cơn động dục rồi?
Cô đẩy nhẹ anh ra. –“Không giỡn nữa, trễ rồi, em phải về phòng.”
Dương Nặc không buông, anh áp sát mặt cô, thở hỗn hển nói. –“Đêm nay, ở lại được không?”
Dương Mộ Anh đỏ mặt lắc đầu, thấy vẻ mặt ảm đạm của anh, cô cắn môi, nhỏ giọng như tiếng mũi kêu. –“Mấy ngày nay... không phải thời kì an toàn.”
Dương Nặc mím môi, anh rất muốn nói, anh không sợ, cho dù cô mang thai, anh sẵn sàng cưới cô nhưng anh chắc chắn Dương Mộ Anh không muốn, cô luôn kì vọng anh có thể bước tới vị trí ảnh đế, anh đương nhiên cũng muốn, bởi đó là ước mơ của anh.
Anh từng nghĩ, nếu như phải lựa chọn giữa ánh hào quang cùng cô, anh sẽ không nghĩ ngợi, sẽ chọn cô, nhưng anh cũng biết, cô sẽ không nghĩ như vậy.
Cô luôn bảo anh giữ hình tượng, bảo anh phải cố gắng làm việc, luôn mong anh có thể đạt được ước mơ của mình, cô luôn vì anh làm rất nhiều chuyện, vì thế anh cũng không thể để cô thất vọng, anh sẽ vì cô cố gắng, chỉ cần đến ngày anh đạt được vị trí ảnh đế, anh sẽ đứng trên vị trí đó tuyên bố tình yêu giữa anh và cô, không những thế, anh còn ở trước mặt mọi người cầu hôn cô.
Dương Nặc hôn nhẹ lên trán cô, sau đó khẽ bên tai cô nói vài câu. Dương Mộ Anh sửng sốt, không dám tin nhìn anh, anh cũng nhìn cô, nở nụ cười vô lại.
“Anh Anh, em có thấy ông xã nào như anh không? Có thể ôm, có thể sờ nhưng không thể ăn... Anh không muốn làm Liễu Hạ Huệ... Anh Anh, có được không?”
“Toàn nói những lời lưu manh, để phóng viên kí giả nghe được, đến lúc đó chẳng biết giấu mặt vào đâu... Á, anh làm gì vậy? Thả em xuống ngay.”
Thấy Dươn Mộ Anh lãng sang chuyện khác, Dương Nặc lặp tức bế cô lên, đi vào phòng ngủ, mặc Dương Mộ Anh giãy giụa, đến khi đặc cô xuống giường, cũng thuận thế nằm đè lên, hai tay chống hai bên vai cô, anh cúi đầu nhìn cô, trong con ngươi đen láy lấp lánh nhìn cô đầy ôn nhủ.
Dương Mộ Anh biết lần trước cũng là lần đầu tiên của anh, một người vỗn thuần khiết, quanh năm suốt tháng chỉ ăn chay, nay chuyển sang ăn mặn, còn nhanh chống hoá sói thì làm sao có thể tiếp tục quay lại ăn chay đây?
Còn đang thất thần, bên hông chợt lạnh, cô mới biết tay anh đã luồng vào áo của cô, đang xoa nhẹ vòng eo mảnh khảnh của cô. Dương Mộ Anh nhìn gương mặt điển trai gần trong gang tất, ánh mắt chợt nhu hoà.
Cô ngượng ngùng nói. –“Anh, anh tắt đèn đi.”
“Anh muốn nhìn thấy dáng vẻ của em.” – Dương Nặc không do dự nói.
“Vậy thì anh làm một mình đi.” – Cô tức giận đẩy anh ra, muốn ngồi dậy thì bị anh giữ lại, bắt cô nằm xuống. Sau đó xuống giường, vừa đi vừa nói.
“Anh đi, anh đi còn không được sao.”
Không gian bổng chốc tối đen, cô nằm im trong bóng tối, ngoại trừ nghe được tiếng bước chân của anh, cũng chỉ có tiếng tim đập dồn dập của cô, trong lòng có chút khẩn trương.
Anh đi đến, bắt ngọn đèn nhỏ trên đầu giường, ánh sáng mờ ảo chiếu lên thân hình săn chắc, không một mảnh vải che thân của anh.
Dương Mộ Anh đỏ mặt nhắm mắt lại, thường ngày anh làm cái gì cũng nhanh nhẹn, ăn nói có chừng mực, vậy mà lúc chỉ có hai người, làm việc gì cũng tuỳ ý, ngày cả chuyện ấy cũng không ngại ngùng, rốt cuộc da mặt của anh nó dày đến mức nào mới có thể làm được những hành động vô lại như vậy?
Nệm giường lún xuống, cô biết anh đang tiến tới, anh nằm đè trên người cô, từ từ cởi từng mảnh vải trên người cô xuống, đến khi cô đã loã thể trước mặt anh, Dương Mộ Anh vẫn còn nhắm chặt mắt.
“Anh Anh... tiểu bảo bối, mở mắt ra nào.” – Giọng anh trầm ấp vang lên đầy mị hoặc.
Dương Mộ Anh theo bản năng mở mắt ra, nhìn Dương Nặc nở nụ cười ấm áp dịu dàng như ánh mặt trời, đây là người đàn ông của cô, là người mà cô đã yêu hết hai kiếp, nếu đã yêu anh đến như vậy, vì sao còn phải sợ?
Cô vòng tay lên cổ của anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, bờ môi anh ấm nóng đáp lại nụ hôn của cô, môi lưỡi quấn quít dây dưa, hai người hôn đến trời đất quay cuồng.
Dương Nặc tuy không có nhiều kinh nghiệm nhưng anh lại nhớ từng nơi mẫn cảm trên người Dương Mộ Anh, tay của anh nhẹ nhàng lướt qua từng tấc da thịt mịn màng, khơi dậy dục vọng của cô, môi anh rời khỏi môi cô, di chuyển xuống chiếc cổ xinh xắn, xương quai xanh xinh đẹp và cuối cùng là bầu ngực nõn nà tròn trịa.
Mỗi một tấc da thịt khi tay anh chạm đến, khiến cô không nhịn được phải run rẩy, bên môi không ngừng phát ra âm thanh mềm mại, lọt vào tai Dương Nặc như là tiếng mời gọi, khiến anh không thể chống cự lại được, khẽ hừ nhẹ, cắn mạnh quả anh đào đỏ hồng.
“Ưm...” – Mắt Dương Mộ Anh ngân ngấn nước, nhìn anh thoả thẽ. –“Nặc... Em thấy... thấy khó chịu.”
Thanh âm mềm mại mang theo chút yếu ớt khiến Dương Nặc mê muội, anh rời khỏi bộ ngực của cô, nhẹ nhàng vuốt hai quả hồng đào, ôn nhu nói.
“Anh Anh ngoan, anh sẽ khiến em hết khó chịu ngay thôi.”
Tay anh di chuyển xuống nhuỵ hoa của cô, thấy cô đã đủ ướt át, hạ thân nhẹ nhàng đi vào, cảm giác cự vật của anh đã đi sâu vào bên trong cô, Dương Mộ Anh bật tiếng rên rỉ, tay níu chặt gra giường, gương mặt đỏ bừng nhìn vô cùng kiều mị.
Dương Nặc chống tay ở hai bên để không đè nặng cô, anh nhìn dáng vẻ yêu kiều của cô, hạ thân ra vào lúc sâu lúc cạn.
“Ư... Nặc... ưm.... Dương Nặc... “
“Anh Anh... có thoải mái không em?”
Bên tai truyền đến lời nói lưu manh của anh, Dương Mộ Anh lấy tay che mặt, không thèm trả lời. Dương Nặc lại không buông tha, đem hai tay của cô đặc tren đỉnh đầu, ôn nhu dịu dàng nói.
“Tiểu bảo bối... em không biết tình thú giữa vợ với chồng gì hết, nhưng không sao... chúng ta sẽ tập từ từ.”
Xong, anh cúi xuống chiếm lấy môi cô, hung hăng quấn lấy đầu lưỡi của cô, hạ thân ra vào càng lúc càng nhanh, giống như muốn trừng phạt cô.
“Chậm... á... chậm một... chút...” – Dương Mộ Anh bị đãi ngộ của anh làm đến choáng váng đầu óc, cô khóc lóc cầu xin.
“Bảo bối... hự... ngoan... rất nhanh thôi...”
Dương Nặc thở gấp nói, hai tay ôm chặt vòng eo mạnh khảnh của cô, hì hụt ra vào, Dương Mộ Anh bị anh làm đến mềm nhũn thân thể, giọng cô van xin càng lúc càng yếu ớt, Dương Nặc thấy cô muốn ngất đi, anh mãnh liệt ra vào cho đến khi cảm nhân cự vật sắp bùng nổ, nhanh chống rút ra, phóng thích toàn bộ mầm móng của mình lên bụng của cô.
Dương Nặc nghiêng người ngã xuống, anh thở gấp vài cái, tinh thần sảng khoái khiến anh muốn làm thêm một lần nữa, nhìn Dương Mộ Anh bên cạnh, cô đã mệt đến ngủ mê man, anh cười khổ, xoay người ôm Dương Mộ Anh vào lòng, lau đi mồ hôi cùng vài giọt nước mắt của cô, ngắm gương mặt xinh đẹp của cô, anh hôn nhẹ lên trán cô, sau đó là môi của cô.
“Bảo bối vô lương tâm... chúc em có giấc mộng đẹp.”
Anh ôm cô thật chặt, lấy chăn đắp cho hai người, sau đó mới nhắm mắt lại.
......................................
Hai tháng sau.
Hôm nay là 30 tết, tất cả mọi người ở Bắc Kinh đang háo hức chuẩn bị chào đón năm mới sắp đến.
Tối nay tại tổng công ty Duyệt Duyệt cũng sẽ tổ chức tiệc tất niên, tất cả nhân viên trong công ty đều chuẩn bị những bộ lễ phục đẹp mắt, đương nhiên các thần tượng ngôi sao trong công ty cũng không ngoại lệ, có điều, họ có nhà thiết kế riêng nên việc còn lại, chỉ có thảnh thơi làm việc riêng của mình.
Trong gian phòng dành riêng cho Dương Nặc, Dương Mộ Anh đang sắp xếp hành lý của mình.
Sau khi tính toán kỹ lưỡng, cô sẽ dự xong buổi lễ tất niên ở công ty rồi trực tiếp đi ra sân bay luôn, vì thế dọn sẵn hành lý kéo luôn đến phòng Vip của Dương Nặc ở công ty.
Nhìn Dương Nặc mặt đen hơn đít nồi ngồi đọc tạp chí mà cả tiếng chưa lật được trang nào, cô bất đắc dĩ thở dài.
Hữa với anh sáng mồng 1 mới rời đi nhưng không còn chuyến bay nào hết, đành thất hứa, đêm qua cũng bù hết cho anh, vậy mà chẳng thay đổi nổi, có phải cô đã nuông chiều anh riết, nên bây giờ anh không nghe lời cô nữa?
Dương Mộ Anh bĩu môi. –“Anh đừng trẻ con nữa được không? Anh mà như vậy nữa là em giận đấy.”
Dương Nặc nãy giờ gồng hết mình cũng xụi xuống trước lời cảnh cáo của cô, anh vứt tạp chí sang một em, đi tới ôm cô ngồi lên đùi mình, dùng cằm cọ cọ vai cô, rầu rỉ nói.
“Hay là mồng 2 hãy về, anh sẽ đặc vé vào lúc sáng sớm.”
Thấy anh không làm căng nữa, Dương Mộ Anh hôn lên mặt anh một cái, dụ dỗ. –“Ngoan, khi nào về, sem sẽ đền bù cho anh, được không?”
Dương Nặc siết chặt vòng tay, cười gian. –“Vậy mỗi đêm hai lần.”
“Lại không đàng hoàng nữa rồi.” – Dương Mộ Anh đứng dậy, đi tới sofa ngồi xuống, uống chai rio của Dương Nặc còn đang uống dở.
Dương Nặc ngã xuống giường, chống đầu nhìn cô, cười hạnh phúc. Chợt, anh nói. –“Anh Anh, chúng ta cứ như thế này mãi nhé.”
Dương Mộ Anh nghiêng đầu nhìn anh, mãi một lúc mới hiểu ý anh nói gì, cô cười dịu dàng. –“Ừm, chúng ta sẽ mãi như thế.”
Không gian nhuộm một màu hồng xinh đẹp. Rất nhanh, đã kết thúc bởi tiếng gõ cửa ầm ầm, kèm theo là giọng thé thé như bị thọc huyết của Dương Thiệu Minh.
“Anh hai, mở cửa, em trai yêu dấu của anh đến rồi nà.”
“Thật buồn nôn.” – Dương Mộ Anh cất tiếng trêu ghẹo nhìn Dương Nặc.
Dương Nặc cười cười, đi ra mở cửa. Dương Thiệu Minh vừa bước vào, không gian lặp tức bừng sáng như ánh mình binh vừa lên cao, trên người cậu hiện đang mặc bộ Tây Âu màu trắng tinh, phối hợp áo sơ mi xanh ngọc kết hợp chiếc nơ màu trắng ngà, với bộ Tây Âu sang trọng này, càng làm tôn lên dáng vẻ công tử lịch lãm của cậu.
Dương Mộ Anh nhướng mày, thầm nghĩ hai người quả là anh em ruột, dáng người tuấn tú mặc gì cũng đẹp, cũng hấp dẫn ánh mắt người nhìn.
“Sáu giờ mới bắt đầu buổi tiếc, bây giờ mới bốn giờ, em chuẩn bị sớm vậy?”
Dương Thiệu Minh trề môi. –“Còn không phải muốn gặp anh sớm, em đã đẩy nhanh tốc độ làm việc, dư thời gian ba tiếng liền chạy đi tìm anh. Anh thật vô lương tâm.”
Nói xong, liếc xéo Dương Mộ Anh một cái, cũng không thèm chào hỏi cô một tiếng, đi tới ghế sofa ngồi xuống. Dương Nặc nhíu mày.
“Không biết phép tắc. Còn không chào hỏi Mộ Anh?”
Dương Thiệu Minh mím môi, không cam tâm tình nguyện nói. –“Chào chị dâu tương lai.”
“Phụt ~... khụ khụ.... ”
Dương Mộ Anh phun thẳng ngụm nước, cô ho khan liên tục. Dương Thiệu Minh sao có thể nhìn ra bọn họ có gian tình? Không lẽ thời gian này bọn họ hành động quá lộ liễu?
Dương Nặc đau lòng đưa tay vuốt lưng cho cô thuận khí, mắt hình mũi dao nhìn Dương Thiệu Minh, cậu ta bĩu môi kháng nghị.
“Em chỉ nói lời thật lòng thôi, chị ta nghe thấy, trong lòng ắt hẳn nở hoa rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook