Quản Lý Ngôi Sao
-
Chương 25: Tin tưởng
Bệnh Viện Tư Nhân.
Những giỏ hoa hồng, bách hợp, tử la lan, cẩm chướng, hoa hướng dương... cùng những giỏ trái cây được đặc khắp căn phòng, có thể nói đây là một tổ hợp hỗn độn, không một chút phù hợp với không gian dành cho người bệnh.
Dương Nặc nằm trên giường lớn, tay trái cầm chai nước Rio, tay phải cầm trái táo xanh cắn ngon lành, đôi mắt mang ý cười nhìn màn hình lớn trước mặt. Dương Mộ Anh vừa bước vào đã thấy hình ảnh đáng yêu của anh, cô mỉm cười bất đắc dĩ, sau khi khoá cửa cẩn thận, cô trách cứ nói.
“Bộ dáng ăn như hổ đói này của cậu, ai sẽ tin cậu bị bệnh đây? May là tôi đi vào, nếu để các phóng viên kí giả nhìn thấy, chẳng phải ngày mai trên các trang mạng báo xã hội sẽ có thêm vài tin tức nhảm nhí. Cậu thật là...”
“Lại đây.”
Đang lãi nhãi, Dương Nặc bổng lên tiếng, còn đưa tay về phía cô. Dương Mộ Anh bĩu môi, chậm rãi đi về phía anh, mới tới bên cạnh giường, anh đã vươn tay kéo cô ngã vào lòng anh, Dương Mộ Anh đỏ mặt, đánh nhẹ lên ngực anh, trừng mắt nói.
“Không đàng hoàng, lỡ để người khác nhìn thấy thì sao? Cậu buông tôi ra.”
Dương Nặc không buông, anh chỉnh tư thế một chút để cho cô có thể thoải mái nằm trong lòng anh, anh siết chặt vòng tay, cất giọng trầm ấm nói.
“Không phải em đã khoá cửa rồi sao? Ai có thể vào nào, còn có, hai người vệ sĩ ngoài cửa chỉ nghe lời em, trước đó anh còn nghe em bảo với hai người họ, ngoại trừ em ra thì không được cho ai khác bước vào, em yên tâm, anh không hồ đồ đến mức không để ý trước sau.”
Dương Mộ Anh được anh ôm, bên tai nghe giọng nói trầm thấp của anh, cô chôn mặt vào ngực anh để giảm bớt ngượng ngùng, nghe anh nói xong, cô chỉ ừ nhẹ một tiếng.
“Em đã xem TV hôm nay chưa?”
Nghe anh nói, Dương Mộ Anh biết anh đang ám chỉ việc gì. Hôm nay trên các bài báo, trang mạng xã hội đều đăng tin ba ngày trước Tôn Dịch bị hành hung, tổn thương nghiêm trọng đến thân thể, hai ngày sau đó ông ta liền lên tiếng rút lui khỏi giới kinh doanh, để lại toàn bộ việc quản lý cho Diệu Nhan.
Dương Mộ Anh biết, Diệu Nhan đã ra tay, chỉ trong hai ngày đã thâu tóm toàn bộ quyền quản lý công ty về tay mình, không những thế, việc Tôn Dịch bị côn đồ đánh trọng thương, trầm trọng đến mức mất đi khả năng quan hệ xác thịt cũng nằm trong kế hoạch của bà ta.
Có câu nói rất hay. –“Thà đắc tội tiểu nhân, không nên đắc tội với phụ nữ.”
Đôi khi thủ đoạn của phụ nữ còn ác liệt hơn tiểu nhân, chỉ là chúng ta chưa chạm vào điểm mấu chốt của họ mà thôi. Tôn Dịch là một chứng minh tốt nhất, nếu ông ta biết thế nào là đủ, thì kết cục sẽ không thảm như thế này, mong rằng sau sự việc này, ông ta biết thu liễm hơn một chút, nếu không, một chút tình nghĩa vợ chồng cuối cùng, Diệu Nhan cũng sẽ tuyệt tình vứt bỏ.
Thu hồi suy nghĩ, Dương Mộ Anh nhìn Dương Nặc gật đầu, lạnh nhạt nói.
“Đó là cái kết tốt nhất dành cho Tôn Dịch cùng gia đình ông ta.”
Ngừng một lát, cô ngước mặt nhìn anh, lo lắng hỏi. –“Tuy em không tham gia vào sự kiện lần này nhưng không thoát khỏi quan hệ. Dương Nặc, em có nói đôi vời với Tôn phu nhân nhưng không có nhúng tay vào, anh có tin em không?”
Cô từng nói với Dương Nặc, cô sẽ tìm Diệu Nhan nói chuyện, một người thông minh như anh, khi thấy Tôn Dịch xảy ra chuyện, đương nhiên sẽ nghĩ cô cũng có phần, cô không muốn giấu giếm anh bất cứ chuyện gì, thời gian Nhậm Tuyết Vy trở về không còn xa, cô muốn đánh nhanh thắng nhanh, lấy được sự tin tưởng của anh.
Dương Nặc nhìn ánh mắt đầy lo lắng của cô, trong lòng đau đớn. Anh bước vào giới showbiz đã lâu, thủ đoạn của những quản lý trước kia của anh, anh đều nhìn thấu, những luật ngầm cũng thấm động trong đầu anh, chỉ là anh được bảo vệ chặt chẽ nên con đường sự nghiệp cùng đời tư của anh luôn trong sạch.
Lúc trước, anh rất vô tư đối với những chuyện xảy ra trong giới showbiz, chỉ chăm chỉ làm tốt công việc của mình, nhưng nay đã khác rồi, anh không những phải làm tốt công việc của mình, còn phải hết lòng bảo vệ, chăm sóc, yêu thương cô gái mình yêu.
Cô vì anh có thể làm chuyện không chính đáng, anh cũng có thể vì cô bao dung, tin tưởng, yêu thương cô gấp bội, nếu có thể, anh nguyện làm kẻ xấu, thay cô gánh mọi hậu quả, bây giờ chưa có cơ hội nhưng sau này anh nhất định sẽ là tấm khiên vững chắc bảo vệ cô thật tốt.
Dương Nặc nhìn sâu vào mắt Dương Mộ Anh, chân thành nói. –“Anh tin em, dù em làm bất cứ chuyện gì, anh cũng sẽ tin em, anh chỉ cảm thấy mình thật vô dụng, không giúp được em, còn để em phải vất vả như vậy vì anh, anh rất khó chịu, rất...”
Câu nói tiếp theo bị môi cô nuốt lấy, môi cô ấm áp gặm lấy môi anh, chỉ là nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua, tuy không nồng nhiệt nhưng vẫn khiến trái tim của anh run lên, đập nhanh liên tục.
Môi anh khẽ chuyển động, một tay ôm cô thật chặt, một tay đè gáy cô lại, từ thế bị động chuyển sang chủ động, đầu lưỡi như có như không thăm dò trong khoan miệng của cô, quấn lấy chiếc lưỡi ngọt ngào của cô dây dưa không dứt.
Lúc đầu anh còn nhẹ nhàng, sau lại trở nên cuồng nhiệt nồng nàn, ánh mắt của cô trở nên mê ly mơ màng đắm chiềm trong nụ hôn đầy mị hoặc của anh.
Khi tay Dương Nặc luồng vào váy của cô, Dương Mộ Anh chợt hoàn hồn, cô giữ chặt cái tay không an phận của anh, rời khỏi môi anh, nhíu mày nói.
“Nơi đây là bệnh viện, không được làm loạn.”
Dương Nặc chạm nhẹ môi cô, thở gấp nói. – “Vậy về nhà thì có thể sao?”
Dương Mộ Anh quay mặt đi. –“Anh coi em là dụng cụ làm ấm giường sao?”
Dương Nặc phì cười, xoay mặt cô lại đối mặt với anh, nhìn sâu vào mắt cô. –“Anh Anh, em là bảo bối của anh, anh yêu em nên muốn em là chuyện dĩ nhiên, em yên tâm, anh sẽ không ép buột em, chỉ khi em tự nguyện, anh mới muốn em.”
Dương Mộ Anh đỏ mặt, cô cắn môi nói. –“Lại là câu thoại trong kịch bản nào vậy? Ngọt chết đi được.”
“Chỉ ngọt với một mình em.” – Dương Nặc nói xong, hôn nhẹ lên má cô.
Dương Mộ Anh liếc xéo anh, chợt hỏi. –“Anh muốn ăn gì không? Em gọi điện bảo tiểu Hạ đi mua.”
Dương Nặc lắc đầu, trong mắt loé tia giảo hoạt nói. –“Anh Anh... em có biết bây giờ anh đang nghĩ cái gì hay không?”
Dương Mộ Anh mờ mịt hỏi. –“Sao cơ?”
Anh cười mờ ám nhìn cô. –“Anh nghĩ... muốn ăn em.”
Mặt cô đỏ bừng, đánh yêu anh một cái, cô muốn ngồi dậy nhưng bị anh kéo lại, giọng anh khàn khàn lên tiếng.
“Nằm yên, nếu em còn nhút nhích, anh không tự chủ được sẽ ăn em thật đấy.”
Dương Mộ Anh ngoan ngoãn nằm im, cô cũng không dám lộn xộn nữa, bởi cô cảm nhận một bộ phận nóng rực nào đó đang chĩa thẳng vào bụng của cô, mặt đỏ như tôm tươi, cô ôm chặt eo anh, vùi mặt vào ngực anh, khẽ cười.
“Cốc, cốc, cốc...”
Tiếng gõ cửa phá tan bầu không khí đầy ám muội, Dương Mộ Anh đẩy Dương Nặc ra, chỉnh trang lại trang phục xong, cô trừng mắt nhìn Dương Nặc đang mỉm cười đầy quyến rũ nhìn cô, bĩu môi đi mở cửa.
Người đến là Trịnh Thanh Tâm cùng Hạ Thư Trang, Trịnh Thanh Tâm nhìn Dương Mộ Anh đầy ám muội, Dương Mộ Anh trừng mắt cảnh cáo không cho cô nàng phát biểu linh tinh, cô nàng nhún vai đi tới ghế sofa ngồi xuống, Hạ Thư Trang lễ phép chào hai người, em ấy đem hai túi đồ to để xuống ghế sofa đối diện.
Lúc này, Trịnh Thanh Tâm mới lên tiếng. –“Lịch trình của tiểu Dương trong hai tháng cuối năm sẽ tập trung toàn bộ vào bộ phim Tân Đạo Mộ Bút Ký, trước đó tiểu Dương phải chụp một loạt ảnh với Như Tử Kỳ với chuyên đề Xuân đến... à, còn có buổi tiệc Tất Niên do công ty tổ chức vào cuối năm nữa.”
Dương Mộ Anh nhíu mày. –“Ba ngày rồi Như Tử Kỳ không xuất hiện, cậu ta vẫn ổn chứ?”
Sau ngày đó, Như Tử Kỳ cùng Thẩm Thiên Thanh giống như bốc hơi, không một chút tin tức, hại cô lo lắng muốn chết, nay nghe đến buổi chụp ảnh, cô không biết Như Tử Kỳ có đến đúng hẹn hay không?”
Hạ Thư Trang lên tiếng. –“Hôm qua anh Thẩm có gọi cho em, bảo ngày chụp anh ấy và Như Tử Kỳ sẽ đến đúng giờ. Em có hỏi thăm tình trạng của Như Tử Kỳ, anh Thẩm bảo cậu ta hoàn hảo, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”
Dương Mộ Anh gật đầu an tâm. Trịnh Thanh Tâm nhìn Dương Nặc vừa ăn táo vừa ôn nhu nhìn Dương Mộ Anh, cô nàng chép miệng, suy nghĩ giây lát, nhìn Dương Mộ Anh, hỏi.
“Anh Anh, tết năm nay cậu có trở về nước N không?”
Bị câu hỏi của Trịnh Thanh Tâm làm cô giật mình, cô quên mất, hai tháng nữa là tết, cũng là lúc cô trở về ăn cơm đoàn viên với gia đình, nhưng mà... nhìn vẻ mặt đầy chờ mong của Dương Nặc nhìn mình, cô có chút do dự, bất quá, gần một năm cô không về nhà, cha mẹ cùng em gái ắt hẳn rất nhớ cô, mà cô cũng rất nhớ bọn họ.
Dương Mộ Anh thở dài. –“Phải về chứ, gần một năm nay mình vì công việc nên không về nước, nếu ngay cả tết còn không trở về ăn cơm đoàn viên, chắc chắc sẽ bị phanh thay... còn cậu thì sao, có về hay không?”
Trịnh Thanh Tâm nhướn mày, liếc nhẹ gương mặt bí xị của Dương Nặc, cô bĩu môi nói. –“Mình tưởng cậu sẽ vì ai kia mà ở lại đó chứ?... chậc, chậc...”
Sau đó vui vẻ nói. –“Dĩ nhiên là về, còn có tin vui nha, anh Nghiêm sẽ về cùng mình, hì hì... vậy là không sợ hai ông bà cằn nhằn nữa rồi.”
Dương Mộ Anh liếc xéo Trịnh Thanh Tâm. –“Gọi thân mật quá nhỉ? Vậy có về chung chuyến bay với mình không?”
Trịnh Thanh Tâm lắc đầu. –“Mình dự định sau tiệc Tất Niên sẽ bay về ngay, còn cậu?”
Dương Mộ Anh liếc nhìn Dương Nặc, thấy anh sầm mặt nhìn TV, cô mím môi nói. –“Tối 30 mình về luôn, còn phải sắp xếp một số việc ở đây nữa.”
Xong, cô nhìn Hạ Thư Trang. –“Em thì sao? Định về Thượng Hải hay ở lại Bắc Kinh ăn tết.”
Ba mẹ của Hạ Thư Trang là người Thượng Hải, hai ông bà đến Bắc Kinh gây dựng sự nghiệp, hàng năm cứ nhân dịp tết đến là gia đình Hạ Thư Trang lại trở về Thượng Hải thăm ông bà.
Hạ Thư Trang mỉm cười. –“Em ở đây cho đến mồng 3 mới về Thượng Hải thăm ông bà... ừm, khi nào các chị quay lại Bắc Kinh?”
Dương Mộ Anh là quản lý, cô làm việc ngày nào thì bọn họ đi theo ngày đó nhưng còn phải tuỳ thuộc vào lịch trình làm việc của Dương Nặc, nếu Dương Mộ Anh sắp xếp ổn thoả thì có thể kéo dài ngày nghỉ.
Dương Mộ Anh lấy bảng lịch trình xem qua, cô nhìn Dương Nặc. –“Tính từ mồng 1 thì cậu có chín ngày nghỉ, nhưng tôi sẽ để cậu nghỉ hết mồng 10, sáng mồng 11 sẽ bắt đầu làm việc, cậu thấy ổn chứ?”
Dương Nặc gật đầu, anh nhìn Dương Mộ Anh. –“Vậy... mồng mấy Mộ Anh mới trở lại Bắc Kinh?”
Bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn khiên gương mặt của cô sung huyết, cô ho nhẹ, nói. –“Vì phải sắp xếp lịch trình cho cậu nên mồng 9 tôi sẽ trở lại.”
Dương Nặc tiếp tục xị mặt. –“Không thể sớm hơn vài ngày sao?”
Trịnh Thanh Tâm treo ghẹo. –“Nếu em quyến luyến Anh Anh như vậy? Không bằng cùng cậu ta về nước N đi, dù gì ba mẹ Anh Anh cũng hối thúc cậu ta mang bạn trai về, em sẵn tiện làm việc tốt, vờ làm bạn trai cậu ta cũng được a.”
Dương Mộ Anh cười lạnh. –“Trịnh Thanh Tâm, cậu lại ngứa da?”
Trịnh Thanh Tâm xì một tiếng, bĩu môi nói. –“Ngượng ngùng cái gì? Cậu xem tiểu Hạ còn biết dẫn bạn trai về, cậu lớn tuổi hơn em ấy, không lẽ lại chịu thua? Tin mình đi, đem tiểu Dương về ra mắt ba mẹ cậu là lựa chọn đúng đắn nhất.”
Hạ Thư Trang đỏ mặt, lắp bắp nói. –“Em, em không có bạn trai mà.”
Trịnh Thanh Tâm ôm hai má đỏ bừng của Hạ Thư Trang. –“Tiểu Hạ, nói dối thì mũi sẽ dài ra, em xem, mũi của em dài hơn một tí rồi này.”
Hạ Thư Trang che mũi, giọng nghèn nghẹt. –“Không có mà.”
Trịnh Thanh Tâm chà sát tay. –“Tiểu Hạ, có ai nói với em rằng, bộ dạng dễ bị gạt của em trông rất đáng yêu không? Thật muốn ngắt một cái.”
Hạ Thư Trang nghe xong, chợt nghĩ đến người nào đó, khuôn mặt đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, lấy chiếc gối dựa bên cạnh che mặt lại, không thèm để ý đến Trịnh Thanh Tâm nữa.
Cả phòng cười ồ lên, Dương Mộ Anh cười đủ, rất có lương tâm lên tiếng. –“Tâm Tâm, cậu đừng trêu ghẹo tiểu Hạ nữa, cậu nên lo lắng xem ba mẹ của cậu có chấp nhận Vương Nghiêm hay không? Dù gì bối cảnh gia đình anh ấy có chút phức tạp.”
Lòng Trịnh Thanh Tâm nặng trĩu, cô trầm mặt uống vài ngụm trà. Dương Mộ Anh lắc đầu thở dài.
Cô không muốn nói mấy lời khiến Trịnh Thanh Tâm không vui nhưng sự thật trước mắt, có tránh cũng tránh không được, cha mẹ của Trịnh Thanh Tâm rất yêu thương cậu ấy nên việc chọn đối tượng kết hôn sẽ rất tỉ mỉ, gia thế Vương Nghiêm như thế nào, cô không rõ cho lắm nhưng chỉ bằng việc anh ta là Hắc Vương, tiếng tâm lừng lẫy như vậy, ba mẹ của Trịnh Thanh Tâm có thể dễ dàng chấp nhận hay sao?
Xem ra, con đường tình yêu của Trịnh Thanh Tâm và Vương Nghiêm còn phải vượt qua rào cản gia đình, còn cô, ba mẹ của cô không phải người bảo thủ, nên cô có thể an tâm nhưng về phía gia đình Dương Nặc, cô không chắc chắn có thể khiến ba mẹ của anh hài lòng về cô hay không?
Dương Mộ Anh thở dài, con đường tình cảm của cô so với Trịnh Thanh Tâm không mấy khả quan. Nhìn sang Hạ Thư Trang, trong lòng hâm mộ không thôi, ít ra trong ba người, em ấy thật may mắn khi gặp tên cáo già kia.
.............................
Một tuần sau, khi Dương Nặc xuất viện cũng là lúc cậu quay lại công việc của mình, đầu tiên là chụp poster cho bộ sưu tập mùa xuân cùng Như Tử Kỳ, tiếp theo là đến phim trường quay bộ Tân Đạo Mộ Bút Ký.
Như Tử Kỳ xuất hiện, phóng viên kí giả lần lượt kéo đến studio phỏng vấn, không phải gây áp lực, bọn họ chỉ hỏi vài vấn đề về sự kiện bức ảnh bị đăng lần trước, hỏi xem Như Tử Kỳ có báo cảnh sát để tìm ra thủ phạm hay chưa?
Như Tử Kỳ một mực giữ im lặng, bởi bên cạnh đã có kỵ sĩ Thẩm Thiên Thanh ứng phó tất cả. Dương Nặc rất tự tin trả lời phỏng vấn nên Dương Mộ Anh chỉ đứng kế bên làm nền.
Khi phóng viên kí giả hỏi đủ, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm bước vào studio, bắt đầu chụp ảnh.
Dương Mộ Anh đứng kế bên Thẩm Thiên Thanh nhìn Dương Nặc và Như Tử Kỳ đang tạo dáng trước ống kính. Cô nhếch môi cười.
“Anh đã đạt được như ý nguyện, rất vui có phải hay không?”
Thẩm Thiên Thanh thở dài, không giấu giếm nói. –“Vui thì đã sao? Thứ anh muốn không phải thân xác, sau khi xong việc, anh đã bày tỏ, em ấy không từ chối cũng không đáp ứng, anh cũng không nhìn ra em ấy đang suy nghĩ cái gì? Có điều, từ ngày đó trở đi, em ấy cứ im lặng, anh nói gì cũng chỉ gật đầu hay lắc đầu, anh rất lo em ấy cứ như vậy sẽ bị bệnh trầm cảm mất.”
“Bản tính của tiểu Kỳ rất thuần khiết, em ấy có thể có tình cảm với Dương Nặc, việc chập nhận cùng anh một chỗ không phải là không thể, chỉ là, trong lòng em ấy đang rối rắm không biết có thể buông bỏ được tình yêu đối với Dương Nặc hay không thôi.”
Thẩm Thiên Thanh sửng sốt. –“Anh bên cậu ấy lâu năm còn không nhìn ra, làm sao em có thể nhìn thấu con người cậu ta chỉ trong thời gian ngắn?”
Dương Mộ Anh thở dài, cô không thể nói vì cô có trí nhớ của kiếp trước, biết thời gian sau khi Như Tử Kỳ rút khỏi giới người mẫu, cậu như bốc hơi khỏi quả đất nhưng đến khi trên báo đăng tin scandal của Dương Nặc cùng Nhậm Tuyết Vy, Như Tử Kỳ lại xuất hiện, dù chỉ là một chấm nhỏ nhưng đã chứng minh được, tình cảm của Như Tử Kỳ dành cho Dương Nặc, không phải chỉ dùng vài từ là có thể hình dung được. Bất quá, cô vẫn có cách trả lời khác.
“Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy, hơn nữa, em cũng nằm trong hoàn cảnh của cậu ta, chỉ khác ở chỗ, em là rối rắm giữa tình yêu và hình tượng của Dương Nặc, không rắc rối như cậu ta.”
Nói xong, Dương Mộ Anh cười cười nhìn gương mặt bí xị của Thẩm Thiên Thanh. –“Đợi chờ là hạnh phúc, anh nên cố gắng nhiều hơn, em nghĩ trong một tương lai không xa, anh sẽ đạt được ý nguyện.”
Thẩm Thiên Thanh cười khổ. –“Mong rằng sẽ như những gì em nói.”
Dương Mộ Anh cười tươi, khi xoay mặt nhìn Dương Nặc, thấy anh dù đang nghiêm túc chụp hình nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào cô, khi thấy cô quay lại, trong mắt anh loé tia sâu thẳm, rất nhanh đã biến mất, thay vào đó là cái nháy mắt kinh điển, trông đẹp trai chết đi được.
Dương Mộ Anh lúng túng nghêng đầu nói chuyện Thẩm Thiên Thanh, trong lòng thầm mắng anh không đứng đắn gì hết, đang chụp hình mà còn làm động tác thân mật như vậy, nếu bị người khác phát hiện thì sao? Một lát cô nhất định phải giáo huấn anh một trận mới được.
Tiếc rằng, Dương Mộ Anh không thể giáo huấn Dương Nặc, sau khi nhiếp ảnh gia bảo nghỉ ngơi 15 phút, cô và Thẩm Thiên Thanh bị ông nhiếp ảnh gia kéo đi coi những tấm ảnh vừa chụp, còn phải đưa ra ý kiến lựa chọn nên Dương Nặc tránh được một kiếp.
Dương Nặc từ xa nhìn Dương Mộ Anh đang nghiêm túc bàn luận những tẩm ảnh chụp, trong mắt đầu là cưng chiều nhưng khi nghĩ tới một việc, mày anh nhăn lại, không vui uống một ngụm trà.
“Anh... anh Dương Nặc.”
Như Tử Kỳ túm chặt áo, cúi đầu gọi Dương Nặc, anh nhìn cậu mỉm cười, vỗ chiếc ghế bên cạnh, trầm ấm nói. –“Em ngồi đi... em tìm anh có việc gì không?”
Như Tử Kỳ ngoan ngoan đi tới ngồi xuống bên cạnh Dương Nặc, một lúc sau, cậu mới lên tiếng. –“Anh nghĩ sao về chuyện đồng tính?”
Dương Nặc sửng sốt vài giây, sau, anh mỉm cười. –“Mỗi người đều có cách yêu của riêng mình, đồng tính chỉ là một cách gọi, bởi cách hai người cùng phái yêu nhau, không khác tình yêu giữa nam và nữ cho lắm. Anh tôn trọng tình yêu của mọi người, nên không có ác cảm hay kỳ thị đồng tính.”
Như Tử Kỳ cười khẽ, cắn môi nói, lấy hết dũng khí nói. –“Dương Nặc, em... em thích anh, thích anh từ lúc anh đóng bộ phim Tân Hồng Lâu Mộng, thích của em không phải là ngưỡng mộ, là kiểu tình cảm giống như tình yêu... anh, anh có chán ghét em không?”
Như sợ Dương Nặc thật sự sẽ chán ghét mình, Như Tử Kỳ luống cuống, giải thích. –“Anh yên tâm, em không có ý nghĩ sẽ đeo bám anh, ép buột anh chấp nhận tình yêu của em, em chỉ là... chỉ là muốn bày tỏ tình cảm của mình cho anh biết, nên anh... anh đừng ghét bỏ em.”
Dương Nặc giật mình, rất nhanh sau đó anh nở nụ cười, khẽ vuốt ve đầu Như Tử Kỳ. –“Anh không chán ghét em, anh xem em như em trai của anh vậy, cũng rất cám ơn tình cảm của em dành cho anh, tuy anh không thể chấp nhận tình cảm của em nhưng nếu em không ngại, chúng ta có thể làm anh em kết nghĩa, em đồng ý chứ?”
Trong lòng Như Tử Kỳ có chút đau buồn nhưng cậu không hy vọng xa vời rằng anh có thể chấp nhận cậu, có thể làm em kết nghĩa của anh coi như cũng được an ủi. Cậu đơn thuần chỉ muốn bày tỏ tình yêu của mình đối vói anh, vì không muốn phải giữ trong lòng, bức rức, ấm ức khiến cậu không chịu được.
Nhìn Thẩm Thiên Thanh đang nói chuyện với nhiếp ảnh gia, nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm đó giữa hai người, Như Tử Kỳ đỏ mặt. Cậu không nghĩ một người luôn lạnh nhạt như Thẩm Thiên Thanh lại thích mình, còn bảo biết rõ cậu thích Dương Nặc nhưng anh ấy có thể đợi cậu hồi tâm.
Đêm đó cuồng nhiệt như vậy, hại cậu ba ngày không xuống giường được, dù cảm thấy đau khổ khi xảy ra quan hệ với Thẩm Thiên Thanh nhưng cậu không phải là kẻ vắt chanh bỏ vỏ, do mình trúng thuốc cường bạo người ta, đương nhiên phải chịu trách nhiệm.
Nếu Thẩm Thiên Thanh biết suy nghĩ đơn thuần của Như Tử Kỳ, ắt hẳn sẽ vui mừng sung sướng đến phát điên lên, nhưng đó là chuyện của sau này.
Những giỏ hoa hồng, bách hợp, tử la lan, cẩm chướng, hoa hướng dương... cùng những giỏ trái cây được đặc khắp căn phòng, có thể nói đây là một tổ hợp hỗn độn, không một chút phù hợp với không gian dành cho người bệnh.
Dương Nặc nằm trên giường lớn, tay trái cầm chai nước Rio, tay phải cầm trái táo xanh cắn ngon lành, đôi mắt mang ý cười nhìn màn hình lớn trước mặt. Dương Mộ Anh vừa bước vào đã thấy hình ảnh đáng yêu của anh, cô mỉm cười bất đắc dĩ, sau khi khoá cửa cẩn thận, cô trách cứ nói.
“Bộ dáng ăn như hổ đói này của cậu, ai sẽ tin cậu bị bệnh đây? May là tôi đi vào, nếu để các phóng viên kí giả nhìn thấy, chẳng phải ngày mai trên các trang mạng báo xã hội sẽ có thêm vài tin tức nhảm nhí. Cậu thật là...”
“Lại đây.”
Đang lãi nhãi, Dương Nặc bổng lên tiếng, còn đưa tay về phía cô. Dương Mộ Anh bĩu môi, chậm rãi đi về phía anh, mới tới bên cạnh giường, anh đã vươn tay kéo cô ngã vào lòng anh, Dương Mộ Anh đỏ mặt, đánh nhẹ lên ngực anh, trừng mắt nói.
“Không đàng hoàng, lỡ để người khác nhìn thấy thì sao? Cậu buông tôi ra.”
Dương Nặc không buông, anh chỉnh tư thế một chút để cho cô có thể thoải mái nằm trong lòng anh, anh siết chặt vòng tay, cất giọng trầm ấm nói.
“Không phải em đã khoá cửa rồi sao? Ai có thể vào nào, còn có, hai người vệ sĩ ngoài cửa chỉ nghe lời em, trước đó anh còn nghe em bảo với hai người họ, ngoại trừ em ra thì không được cho ai khác bước vào, em yên tâm, anh không hồ đồ đến mức không để ý trước sau.”
Dương Mộ Anh được anh ôm, bên tai nghe giọng nói trầm thấp của anh, cô chôn mặt vào ngực anh để giảm bớt ngượng ngùng, nghe anh nói xong, cô chỉ ừ nhẹ một tiếng.
“Em đã xem TV hôm nay chưa?”
Nghe anh nói, Dương Mộ Anh biết anh đang ám chỉ việc gì. Hôm nay trên các bài báo, trang mạng xã hội đều đăng tin ba ngày trước Tôn Dịch bị hành hung, tổn thương nghiêm trọng đến thân thể, hai ngày sau đó ông ta liền lên tiếng rút lui khỏi giới kinh doanh, để lại toàn bộ việc quản lý cho Diệu Nhan.
Dương Mộ Anh biết, Diệu Nhan đã ra tay, chỉ trong hai ngày đã thâu tóm toàn bộ quyền quản lý công ty về tay mình, không những thế, việc Tôn Dịch bị côn đồ đánh trọng thương, trầm trọng đến mức mất đi khả năng quan hệ xác thịt cũng nằm trong kế hoạch của bà ta.
Có câu nói rất hay. –“Thà đắc tội tiểu nhân, không nên đắc tội với phụ nữ.”
Đôi khi thủ đoạn của phụ nữ còn ác liệt hơn tiểu nhân, chỉ là chúng ta chưa chạm vào điểm mấu chốt của họ mà thôi. Tôn Dịch là một chứng minh tốt nhất, nếu ông ta biết thế nào là đủ, thì kết cục sẽ không thảm như thế này, mong rằng sau sự việc này, ông ta biết thu liễm hơn một chút, nếu không, một chút tình nghĩa vợ chồng cuối cùng, Diệu Nhan cũng sẽ tuyệt tình vứt bỏ.
Thu hồi suy nghĩ, Dương Mộ Anh nhìn Dương Nặc gật đầu, lạnh nhạt nói.
“Đó là cái kết tốt nhất dành cho Tôn Dịch cùng gia đình ông ta.”
Ngừng một lát, cô ngước mặt nhìn anh, lo lắng hỏi. –“Tuy em không tham gia vào sự kiện lần này nhưng không thoát khỏi quan hệ. Dương Nặc, em có nói đôi vời với Tôn phu nhân nhưng không có nhúng tay vào, anh có tin em không?”
Cô từng nói với Dương Nặc, cô sẽ tìm Diệu Nhan nói chuyện, một người thông minh như anh, khi thấy Tôn Dịch xảy ra chuyện, đương nhiên sẽ nghĩ cô cũng có phần, cô không muốn giấu giếm anh bất cứ chuyện gì, thời gian Nhậm Tuyết Vy trở về không còn xa, cô muốn đánh nhanh thắng nhanh, lấy được sự tin tưởng của anh.
Dương Nặc nhìn ánh mắt đầy lo lắng của cô, trong lòng đau đớn. Anh bước vào giới showbiz đã lâu, thủ đoạn của những quản lý trước kia của anh, anh đều nhìn thấu, những luật ngầm cũng thấm động trong đầu anh, chỉ là anh được bảo vệ chặt chẽ nên con đường sự nghiệp cùng đời tư của anh luôn trong sạch.
Lúc trước, anh rất vô tư đối với những chuyện xảy ra trong giới showbiz, chỉ chăm chỉ làm tốt công việc của mình, nhưng nay đã khác rồi, anh không những phải làm tốt công việc của mình, còn phải hết lòng bảo vệ, chăm sóc, yêu thương cô gái mình yêu.
Cô vì anh có thể làm chuyện không chính đáng, anh cũng có thể vì cô bao dung, tin tưởng, yêu thương cô gấp bội, nếu có thể, anh nguyện làm kẻ xấu, thay cô gánh mọi hậu quả, bây giờ chưa có cơ hội nhưng sau này anh nhất định sẽ là tấm khiên vững chắc bảo vệ cô thật tốt.
Dương Nặc nhìn sâu vào mắt Dương Mộ Anh, chân thành nói. –“Anh tin em, dù em làm bất cứ chuyện gì, anh cũng sẽ tin em, anh chỉ cảm thấy mình thật vô dụng, không giúp được em, còn để em phải vất vả như vậy vì anh, anh rất khó chịu, rất...”
Câu nói tiếp theo bị môi cô nuốt lấy, môi cô ấm áp gặm lấy môi anh, chỉ là nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua, tuy không nồng nhiệt nhưng vẫn khiến trái tim của anh run lên, đập nhanh liên tục.
Môi anh khẽ chuyển động, một tay ôm cô thật chặt, một tay đè gáy cô lại, từ thế bị động chuyển sang chủ động, đầu lưỡi như có như không thăm dò trong khoan miệng của cô, quấn lấy chiếc lưỡi ngọt ngào của cô dây dưa không dứt.
Lúc đầu anh còn nhẹ nhàng, sau lại trở nên cuồng nhiệt nồng nàn, ánh mắt của cô trở nên mê ly mơ màng đắm chiềm trong nụ hôn đầy mị hoặc của anh.
Khi tay Dương Nặc luồng vào váy của cô, Dương Mộ Anh chợt hoàn hồn, cô giữ chặt cái tay không an phận của anh, rời khỏi môi anh, nhíu mày nói.
“Nơi đây là bệnh viện, không được làm loạn.”
Dương Nặc chạm nhẹ môi cô, thở gấp nói. – “Vậy về nhà thì có thể sao?”
Dương Mộ Anh quay mặt đi. –“Anh coi em là dụng cụ làm ấm giường sao?”
Dương Nặc phì cười, xoay mặt cô lại đối mặt với anh, nhìn sâu vào mắt cô. –“Anh Anh, em là bảo bối của anh, anh yêu em nên muốn em là chuyện dĩ nhiên, em yên tâm, anh sẽ không ép buột em, chỉ khi em tự nguyện, anh mới muốn em.”
Dương Mộ Anh đỏ mặt, cô cắn môi nói. –“Lại là câu thoại trong kịch bản nào vậy? Ngọt chết đi được.”
“Chỉ ngọt với một mình em.” – Dương Nặc nói xong, hôn nhẹ lên má cô.
Dương Mộ Anh liếc xéo anh, chợt hỏi. –“Anh muốn ăn gì không? Em gọi điện bảo tiểu Hạ đi mua.”
Dương Nặc lắc đầu, trong mắt loé tia giảo hoạt nói. –“Anh Anh... em có biết bây giờ anh đang nghĩ cái gì hay không?”
Dương Mộ Anh mờ mịt hỏi. –“Sao cơ?”
Anh cười mờ ám nhìn cô. –“Anh nghĩ... muốn ăn em.”
Mặt cô đỏ bừng, đánh yêu anh một cái, cô muốn ngồi dậy nhưng bị anh kéo lại, giọng anh khàn khàn lên tiếng.
“Nằm yên, nếu em còn nhút nhích, anh không tự chủ được sẽ ăn em thật đấy.”
Dương Mộ Anh ngoan ngoãn nằm im, cô cũng không dám lộn xộn nữa, bởi cô cảm nhận một bộ phận nóng rực nào đó đang chĩa thẳng vào bụng của cô, mặt đỏ như tôm tươi, cô ôm chặt eo anh, vùi mặt vào ngực anh, khẽ cười.
“Cốc, cốc, cốc...”
Tiếng gõ cửa phá tan bầu không khí đầy ám muội, Dương Mộ Anh đẩy Dương Nặc ra, chỉnh trang lại trang phục xong, cô trừng mắt nhìn Dương Nặc đang mỉm cười đầy quyến rũ nhìn cô, bĩu môi đi mở cửa.
Người đến là Trịnh Thanh Tâm cùng Hạ Thư Trang, Trịnh Thanh Tâm nhìn Dương Mộ Anh đầy ám muội, Dương Mộ Anh trừng mắt cảnh cáo không cho cô nàng phát biểu linh tinh, cô nàng nhún vai đi tới ghế sofa ngồi xuống, Hạ Thư Trang lễ phép chào hai người, em ấy đem hai túi đồ to để xuống ghế sofa đối diện.
Lúc này, Trịnh Thanh Tâm mới lên tiếng. –“Lịch trình của tiểu Dương trong hai tháng cuối năm sẽ tập trung toàn bộ vào bộ phim Tân Đạo Mộ Bút Ký, trước đó tiểu Dương phải chụp một loạt ảnh với Như Tử Kỳ với chuyên đề Xuân đến... à, còn có buổi tiệc Tất Niên do công ty tổ chức vào cuối năm nữa.”
Dương Mộ Anh nhíu mày. –“Ba ngày rồi Như Tử Kỳ không xuất hiện, cậu ta vẫn ổn chứ?”
Sau ngày đó, Như Tử Kỳ cùng Thẩm Thiên Thanh giống như bốc hơi, không một chút tin tức, hại cô lo lắng muốn chết, nay nghe đến buổi chụp ảnh, cô không biết Như Tử Kỳ có đến đúng hẹn hay không?”
Hạ Thư Trang lên tiếng. –“Hôm qua anh Thẩm có gọi cho em, bảo ngày chụp anh ấy và Như Tử Kỳ sẽ đến đúng giờ. Em có hỏi thăm tình trạng của Như Tử Kỳ, anh Thẩm bảo cậu ta hoàn hảo, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”
Dương Mộ Anh gật đầu an tâm. Trịnh Thanh Tâm nhìn Dương Nặc vừa ăn táo vừa ôn nhu nhìn Dương Mộ Anh, cô nàng chép miệng, suy nghĩ giây lát, nhìn Dương Mộ Anh, hỏi.
“Anh Anh, tết năm nay cậu có trở về nước N không?”
Bị câu hỏi của Trịnh Thanh Tâm làm cô giật mình, cô quên mất, hai tháng nữa là tết, cũng là lúc cô trở về ăn cơm đoàn viên với gia đình, nhưng mà... nhìn vẻ mặt đầy chờ mong của Dương Nặc nhìn mình, cô có chút do dự, bất quá, gần một năm cô không về nhà, cha mẹ cùng em gái ắt hẳn rất nhớ cô, mà cô cũng rất nhớ bọn họ.
Dương Mộ Anh thở dài. –“Phải về chứ, gần một năm nay mình vì công việc nên không về nước, nếu ngay cả tết còn không trở về ăn cơm đoàn viên, chắc chắc sẽ bị phanh thay... còn cậu thì sao, có về hay không?”
Trịnh Thanh Tâm nhướn mày, liếc nhẹ gương mặt bí xị của Dương Nặc, cô bĩu môi nói. –“Mình tưởng cậu sẽ vì ai kia mà ở lại đó chứ?... chậc, chậc...”
Sau đó vui vẻ nói. –“Dĩ nhiên là về, còn có tin vui nha, anh Nghiêm sẽ về cùng mình, hì hì... vậy là không sợ hai ông bà cằn nhằn nữa rồi.”
Dương Mộ Anh liếc xéo Trịnh Thanh Tâm. –“Gọi thân mật quá nhỉ? Vậy có về chung chuyến bay với mình không?”
Trịnh Thanh Tâm lắc đầu. –“Mình dự định sau tiệc Tất Niên sẽ bay về ngay, còn cậu?”
Dương Mộ Anh liếc nhìn Dương Nặc, thấy anh sầm mặt nhìn TV, cô mím môi nói. –“Tối 30 mình về luôn, còn phải sắp xếp một số việc ở đây nữa.”
Xong, cô nhìn Hạ Thư Trang. –“Em thì sao? Định về Thượng Hải hay ở lại Bắc Kinh ăn tết.”
Ba mẹ của Hạ Thư Trang là người Thượng Hải, hai ông bà đến Bắc Kinh gây dựng sự nghiệp, hàng năm cứ nhân dịp tết đến là gia đình Hạ Thư Trang lại trở về Thượng Hải thăm ông bà.
Hạ Thư Trang mỉm cười. –“Em ở đây cho đến mồng 3 mới về Thượng Hải thăm ông bà... ừm, khi nào các chị quay lại Bắc Kinh?”
Dương Mộ Anh là quản lý, cô làm việc ngày nào thì bọn họ đi theo ngày đó nhưng còn phải tuỳ thuộc vào lịch trình làm việc của Dương Nặc, nếu Dương Mộ Anh sắp xếp ổn thoả thì có thể kéo dài ngày nghỉ.
Dương Mộ Anh lấy bảng lịch trình xem qua, cô nhìn Dương Nặc. –“Tính từ mồng 1 thì cậu có chín ngày nghỉ, nhưng tôi sẽ để cậu nghỉ hết mồng 10, sáng mồng 11 sẽ bắt đầu làm việc, cậu thấy ổn chứ?”
Dương Nặc gật đầu, anh nhìn Dương Mộ Anh. –“Vậy... mồng mấy Mộ Anh mới trở lại Bắc Kinh?”
Bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn khiên gương mặt của cô sung huyết, cô ho nhẹ, nói. –“Vì phải sắp xếp lịch trình cho cậu nên mồng 9 tôi sẽ trở lại.”
Dương Nặc tiếp tục xị mặt. –“Không thể sớm hơn vài ngày sao?”
Trịnh Thanh Tâm treo ghẹo. –“Nếu em quyến luyến Anh Anh như vậy? Không bằng cùng cậu ta về nước N đi, dù gì ba mẹ Anh Anh cũng hối thúc cậu ta mang bạn trai về, em sẵn tiện làm việc tốt, vờ làm bạn trai cậu ta cũng được a.”
Dương Mộ Anh cười lạnh. –“Trịnh Thanh Tâm, cậu lại ngứa da?”
Trịnh Thanh Tâm xì một tiếng, bĩu môi nói. –“Ngượng ngùng cái gì? Cậu xem tiểu Hạ còn biết dẫn bạn trai về, cậu lớn tuổi hơn em ấy, không lẽ lại chịu thua? Tin mình đi, đem tiểu Dương về ra mắt ba mẹ cậu là lựa chọn đúng đắn nhất.”
Hạ Thư Trang đỏ mặt, lắp bắp nói. –“Em, em không có bạn trai mà.”
Trịnh Thanh Tâm ôm hai má đỏ bừng của Hạ Thư Trang. –“Tiểu Hạ, nói dối thì mũi sẽ dài ra, em xem, mũi của em dài hơn một tí rồi này.”
Hạ Thư Trang che mũi, giọng nghèn nghẹt. –“Không có mà.”
Trịnh Thanh Tâm chà sát tay. –“Tiểu Hạ, có ai nói với em rằng, bộ dạng dễ bị gạt của em trông rất đáng yêu không? Thật muốn ngắt một cái.”
Hạ Thư Trang nghe xong, chợt nghĩ đến người nào đó, khuôn mặt đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, lấy chiếc gối dựa bên cạnh che mặt lại, không thèm để ý đến Trịnh Thanh Tâm nữa.
Cả phòng cười ồ lên, Dương Mộ Anh cười đủ, rất có lương tâm lên tiếng. –“Tâm Tâm, cậu đừng trêu ghẹo tiểu Hạ nữa, cậu nên lo lắng xem ba mẹ của cậu có chấp nhận Vương Nghiêm hay không? Dù gì bối cảnh gia đình anh ấy có chút phức tạp.”
Lòng Trịnh Thanh Tâm nặng trĩu, cô trầm mặt uống vài ngụm trà. Dương Mộ Anh lắc đầu thở dài.
Cô không muốn nói mấy lời khiến Trịnh Thanh Tâm không vui nhưng sự thật trước mắt, có tránh cũng tránh không được, cha mẹ của Trịnh Thanh Tâm rất yêu thương cậu ấy nên việc chọn đối tượng kết hôn sẽ rất tỉ mỉ, gia thế Vương Nghiêm như thế nào, cô không rõ cho lắm nhưng chỉ bằng việc anh ta là Hắc Vương, tiếng tâm lừng lẫy như vậy, ba mẹ của Trịnh Thanh Tâm có thể dễ dàng chấp nhận hay sao?
Xem ra, con đường tình yêu của Trịnh Thanh Tâm và Vương Nghiêm còn phải vượt qua rào cản gia đình, còn cô, ba mẹ của cô không phải người bảo thủ, nên cô có thể an tâm nhưng về phía gia đình Dương Nặc, cô không chắc chắn có thể khiến ba mẹ của anh hài lòng về cô hay không?
Dương Mộ Anh thở dài, con đường tình cảm của cô so với Trịnh Thanh Tâm không mấy khả quan. Nhìn sang Hạ Thư Trang, trong lòng hâm mộ không thôi, ít ra trong ba người, em ấy thật may mắn khi gặp tên cáo già kia.
.............................
Một tuần sau, khi Dương Nặc xuất viện cũng là lúc cậu quay lại công việc của mình, đầu tiên là chụp poster cho bộ sưu tập mùa xuân cùng Như Tử Kỳ, tiếp theo là đến phim trường quay bộ Tân Đạo Mộ Bút Ký.
Như Tử Kỳ xuất hiện, phóng viên kí giả lần lượt kéo đến studio phỏng vấn, không phải gây áp lực, bọn họ chỉ hỏi vài vấn đề về sự kiện bức ảnh bị đăng lần trước, hỏi xem Như Tử Kỳ có báo cảnh sát để tìm ra thủ phạm hay chưa?
Như Tử Kỳ một mực giữ im lặng, bởi bên cạnh đã có kỵ sĩ Thẩm Thiên Thanh ứng phó tất cả. Dương Nặc rất tự tin trả lời phỏng vấn nên Dương Mộ Anh chỉ đứng kế bên làm nền.
Khi phóng viên kí giả hỏi đủ, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm bước vào studio, bắt đầu chụp ảnh.
Dương Mộ Anh đứng kế bên Thẩm Thiên Thanh nhìn Dương Nặc và Như Tử Kỳ đang tạo dáng trước ống kính. Cô nhếch môi cười.
“Anh đã đạt được như ý nguyện, rất vui có phải hay không?”
Thẩm Thiên Thanh thở dài, không giấu giếm nói. –“Vui thì đã sao? Thứ anh muốn không phải thân xác, sau khi xong việc, anh đã bày tỏ, em ấy không từ chối cũng không đáp ứng, anh cũng không nhìn ra em ấy đang suy nghĩ cái gì? Có điều, từ ngày đó trở đi, em ấy cứ im lặng, anh nói gì cũng chỉ gật đầu hay lắc đầu, anh rất lo em ấy cứ như vậy sẽ bị bệnh trầm cảm mất.”
“Bản tính của tiểu Kỳ rất thuần khiết, em ấy có thể có tình cảm với Dương Nặc, việc chập nhận cùng anh một chỗ không phải là không thể, chỉ là, trong lòng em ấy đang rối rắm không biết có thể buông bỏ được tình yêu đối với Dương Nặc hay không thôi.”
Thẩm Thiên Thanh sửng sốt. –“Anh bên cậu ấy lâu năm còn không nhìn ra, làm sao em có thể nhìn thấu con người cậu ta chỉ trong thời gian ngắn?”
Dương Mộ Anh thở dài, cô không thể nói vì cô có trí nhớ của kiếp trước, biết thời gian sau khi Như Tử Kỳ rút khỏi giới người mẫu, cậu như bốc hơi khỏi quả đất nhưng đến khi trên báo đăng tin scandal của Dương Nặc cùng Nhậm Tuyết Vy, Như Tử Kỳ lại xuất hiện, dù chỉ là một chấm nhỏ nhưng đã chứng minh được, tình cảm của Như Tử Kỳ dành cho Dương Nặc, không phải chỉ dùng vài từ là có thể hình dung được. Bất quá, cô vẫn có cách trả lời khác.
“Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy, hơn nữa, em cũng nằm trong hoàn cảnh của cậu ta, chỉ khác ở chỗ, em là rối rắm giữa tình yêu và hình tượng của Dương Nặc, không rắc rối như cậu ta.”
Nói xong, Dương Mộ Anh cười cười nhìn gương mặt bí xị của Thẩm Thiên Thanh. –“Đợi chờ là hạnh phúc, anh nên cố gắng nhiều hơn, em nghĩ trong một tương lai không xa, anh sẽ đạt được ý nguyện.”
Thẩm Thiên Thanh cười khổ. –“Mong rằng sẽ như những gì em nói.”
Dương Mộ Anh cười tươi, khi xoay mặt nhìn Dương Nặc, thấy anh dù đang nghiêm túc chụp hình nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào cô, khi thấy cô quay lại, trong mắt anh loé tia sâu thẳm, rất nhanh đã biến mất, thay vào đó là cái nháy mắt kinh điển, trông đẹp trai chết đi được.
Dương Mộ Anh lúng túng nghêng đầu nói chuyện Thẩm Thiên Thanh, trong lòng thầm mắng anh không đứng đắn gì hết, đang chụp hình mà còn làm động tác thân mật như vậy, nếu bị người khác phát hiện thì sao? Một lát cô nhất định phải giáo huấn anh một trận mới được.
Tiếc rằng, Dương Mộ Anh không thể giáo huấn Dương Nặc, sau khi nhiếp ảnh gia bảo nghỉ ngơi 15 phút, cô và Thẩm Thiên Thanh bị ông nhiếp ảnh gia kéo đi coi những tấm ảnh vừa chụp, còn phải đưa ra ý kiến lựa chọn nên Dương Nặc tránh được một kiếp.
Dương Nặc từ xa nhìn Dương Mộ Anh đang nghiêm túc bàn luận những tẩm ảnh chụp, trong mắt đầu là cưng chiều nhưng khi nghĩ tới một việc, mày anh nhăn lại, không vui uống một ngụm trà.
“Anh... anh Dương Nặc.”
Như Tử Kỳ túm chặt áo, cúi đầu gọi Dương Nặc, anh nhìn cậu mỉm cười, vỗ chiếc ghế bên cạnh, trầm ấm nói. –“Em ngồi đi... em tìm anh có việc gì không?”
Như Tử Kỳ ngoan ngoan đi tới ngồi xuống bên cạnh Dương Nặc, một lúc sau, cậu mới lên tiếng. –“Anh nghĩ sao về chuyện đồng tính?”
Dương Nặc sửng sốt vài giây, sau, anh mỉm cười. –“Mỗi người đều có cách yêu của riêng mình, đồng tính chỉ là một cách gọi, bởi cách hai người cùng phái yêu nhau, không khác tình yêu giữa nam và nữ cho lắm. Anh tôn trọng tình yêu của mọi người, nên không có ác cảm hay kỳ thị đồng tính.”
Như Tử Kỳ cười khẽ, cắn môi nói, lấy hết dũng khí nói. –“Dương Nặc, em... em thích anh, thích anh từ lúc anh đóng bộ phim Tân Hồng Lâu Mộng, thích của em không phải là ngưỡng mộ, là kiểu tình cảm giống như tình yêu... anh, anh có chán ghét em không?”
Như sợ Dương Nặc thật sự sẽ chán ghét mình, Như Tử Kỳ luống cuống, giải thích. –“Anh yên tâm, em không có ý nghĩ sẽ đeo bám anh, ép buột anh chấp nhận tình yêu của em, em chỉ là... chỉ là muốn bày tỏ tình cảm của mình cho anh biết, nên anh... anh đừng ghét bỏ em.”
Dương Nặc giật mình, rất nhanh sau đó anh nở nụ cười, khẽ vuốt ve đầu Như Tử Kỳ. –“Anh không chán ghét em, anh xem em như em trai của anh vậy, cũng rất cám ơn tình cảm của em dành cho anh, tuy anh không thể chấp nhận tình cảm của em nhưng nếu em không ngại, chúng ta có thể làm anh em kết nghĩa, em đồng ý chứ?”
Trong lòng Như Tử Kỳ có chút đau buồn nhưng cậu không hy vọng xa vời rằng anh có thể chấp nhận cậu, có thể làm em kết nghĩa của anh coi như cũng được an ủi. Cậu đơn thuần chỉ muốn bày tỏ tình yêu của mình đối vói anh, vì không muốn phải giữ trong lòng, bức rức, ấm ức khiến cậu không chịu được.
Nhìn Thẩm Thiên Thanh đang nói chuyện với nhiếp ảnh gia, nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm đó giữa hai người, Như Tử Kỳ đỏ mặt. Cậu không nghĩ một người luôn lạnh nhạt như Thẩm Thiên Thanh lại thích mình, còn bảo biết rõ cậu thích Dương Nặc nhưng anh ấy có thể đợi cậu hồi tâm.
Đêm đó cuồng nhiệt như vậy, hại cậu ba ngày không xuống giường được, dù cảm thấy đau khổ khi xảy ra quan hệ với Thẩm Thiên Thanh nhưng cậu không phải là kẻ vắt chanh bỏ vỏ, do mình trúng thuốc cường bạo người ta, đương nhiên phải chịu trách nhiệm.
Nếu Thẩm Thiên Thanh biết suy nghĩ đơn thuần của Như Tử Kỳ, ắt hẳn sẽ vui mừng sung sướng đến phát điên lên, nhưng đó là chuyện của sau này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook