Quân Hôn Độc Ái
Chương 70: Đàn ông dùng nắm đấm để nói chuyện!

Nhìn thấy mặt của Nam Bá Đông tràn đầy tuyệt vọng, khoé môi của Nam Bác Thao nâng lên một nụ cười bi thương, "Nếu như Mạc Yên có xảy ra chuyện gì, không cần con ra tay, ba sẽ là người đầu tiên xuống đó cùng với con bé!"

Nhìn ông như bỗng nhiên già đi mười tuổi, trên mặt khắc đầy dấu vết năm tháng đã không còn thấy ưu nhã ung dung như đã được bão dưỡng nữa, bây giờ chỉ có đau khổ và già nua, đột nhiên trong lòng ông dâng lên một cỗ tịch mịch, cô đơn và hiu quạnh như nhìn rõ thế gian, một thân thê lương đủ để làm bất luận người nào nhìn thấy đều cảm thấy đau lòng.

Nam Bác Thao chưa bao giờ cảm thấy hối hận như lúc này.

Bởi vì ban đầu ông thoả hiệp và nhượng bộ gia tộc mà bỏ rơi Bạch Yên, ông chiếm được quyền thế và phú quý, nhưng đến cuối cùng ông cũng không có được hạnh phúc.

Đây chính là trời cao trừng phạt cho sự phản bội trong tình yêu của ông sao?

Cũng được! Trừng phạt thì trừng phạt đi! Nam Bác Thao ông sẽ chấp nhận! Ông sống hơn nửa đời người thì cũng đã đủ rồi, chỉ cần những đứa con của ông được sống tốt, thì hãy để ông gánh hết tất cả tội lỗi đi. Ông trời, Nam Bác Thao tôi cầu xin ông đừng làm khổ mấy đứa nhỏ nữa, để cho bọn họ được bình yên, thuận lợi suông sẻ đi!

Đối với quan hệ thật vất vả nhờ Mạc Yên mà hai cha con mới dịu lại, nhưng giờ tất cả lại sụp đỗ một lần nữa.

Chỉ chốc lát sau, Viện trưởng Tôn Chí Bình đi từ trong phòng cấp cứu ra.

Trong tay ông cầm một bản báo cáo giám định y học, sắc mặt ngưng trọng đứng trước mặt của Mạc Vấn, "Lão Mạc a! Vị Nam tiểu thư bị phát bệnh này, chủ yếu là bởi vì van của động mạch chủ trong trái tim bị tổn thương, lại bị kích thích dẫn tới máu chảy ngược nên sinh ra tình trạng bị sốc, do tim của cô ấy trước kia từng có vết thương do bị đạn bắn vào, van bị tổn thương, chật hẹp, cho nên sau này không nên để cô ấy bị kịch thích như vậy nữa."

"Hiện tại Nam tiểu thư tạm thời không có nguy hiểm gì, không cần phải giải phẫu, nhưng cần phải tĩnh dưỡng trong một thời gian. Tôi đề nghị sau này Nam tiểu thư tốt nhất nên tới đây kiểm tra thân thể đúng ngày, còn phải đảm bảo cô ấy không được bị kịch thích trên tinh thần, hoặc là các người có thể cho cô ấy học cách khống chế tâm tình của mình, ngàn vạn lần không được quá vui mừng, cũng không được thay đổi cảm xúc quá nhanh, cần phải giữ vững tâm tình của mình bình thản mới tốt."

Nam Bá Đông ở bên cạnh nghe được liền căng thẳng ở trong lòng, bộ não nhảy lên thình thịch, giọng nói khàn khàn hỏi, "Ý của bác sĩ là bởi vì trước kia cô ấy từng bị thương ở tim do đạn nên giờ mới dẫn tới như hiện tại?"

Viện trưởng Tôn nhìn anh thật sâu một cái, gật đầu khẳng định, "Đúng vậy! Bác sĩ gia đình của Nam tiểu thư vẫn luôn điều trị với chúng tôi ở bên trong, anh ta có thể chứng minh những lời tôi nói là sự thật."

Nam Bá Đông nhìn sang Mẫn Lạp ở một bên, sắc mặt của Mẫn Lạp ngưng trọng gật đầu với anh.

Sắc mặt của Nam Bá Đông trong nháy mắt chán nản và thất bại.

Anh nghĩ tới một năm kia, anh đã phạm vào nghiệp chướng nên giờ nghiệp chướng đã quá sâu nặng làm cho không có sức để trả nợ.

Bởi vì nguyên nhân là ý xấu mà anh trồng xuống, Tần Thiên Nham nhẫn tâm trồng quả xuống, đến cuối cùng người ăn quả đắng này lại là Mạc Yên.

Từ nay về sau, cô phải mang theo một thân đau đớn mà sống tiếp cả đời.

Nam Bá Đông chưa bao giờ hận chính mình như bây giờ, anh thật sự hận không được muốn bắn một phát súng để cho mình chết đi, muốn lấy mạng mình để bồi thường cho những gì anh đã thiếu Mạc Yên.

Bất quá, cũng nhanh thôi! Báo ứng của anh sẽ đến rất nhanh! Yên nhi, anh sẽ bồi thường cho em! Lấy mạng của anh, còn có tất cả mọi thứ của anh để bồi thường, chuộc lại nghiệp chướng của anh!

Còn có Tần Thiên Nham, anh ta cũng nên chết đi!

Nếu như lấy cái chết để chuộc lỗi với Mạc Yên, thì anh thật sự phải vì Mạc Yên giết chết Tần Thiên Nham, anh ta lại càng không thể sống một mình!

Đáy mắt của Nam Bá Đông hiện qua một tia độc ác sắc bén, một cỗ sát khí tỏa ra từ cơ thể, khí lạnh nồng đậm làm cho những người xung quanh cảm giác không rét mà run.

Mỗi người có mặt ở đây sau khi biết báo cáo kiểm tra của Mạc Yên, không ai không vì Mạc Yên mà cảm thấy đau lòng và khổ sở. Bạch Yên lại trực tiếp ngã vào trong ngực của Mạc Vấn, nước mắt không ngừng rơi.

Làm sao con gái của bà lại có mệnh khổ như vậy? Ông trời, tôi cầu xin ông, ông không cần hành hạ con bé có được hay không? Tất cả đều là lỗi của tôi, hãy để cho tôi tiếp nhận tất cả đi!

Mạc Vấn thở dài một tiếng, nhẹ giọng an ủi, "Đừng lo lắng, Yên nhi, con bé cát nhân thiên tướng, không có việc gì đâu, chỉ cần con bé dưỡng bệnh tốt, thì nó sẽ khá hơn thôi!"

Lúc Mạc Yên được người ta đẩy ra ngoài, mọi người thấy Mạc Yên chưa từng tuyệt vọng, không có bi thương, lại càng không có đau khổ. Khi mọi người nhìn, thì cô hé ra một nụ cười mỉm yếu ớt trên khuôn mặt trắng ngọc.

Trong suốt như bạch hà, tinh khiết như tuyết liên, tỉ mỉ và uyển chuyển làm cho người ta động lòng, lại càng làm cho người ta đau lòng vì cô.

Mạc Yên nâng lên đôi mắt đen bóng như nước mùa thu, bởi vì cười nên cặp mắt tuyệt đẹp cong thành hình trăng lưỡi liềm, ánh mắt trong suốt nhìn lướt qua từng khuôn mặt, dịu dàng nói với mọi người, "Con nói rồi, con không sao, các người cũng đừng lo lắng cho con, có được không?"

Cô vừa mới nói thế, trong lòng mọi người lại càng buồn, càng thêm đau lòng.

Cô là một cô gái tốt đẹp như vậy, tại sao ông trời vẫn để cho cô ăn nhiều đau khổ như vậy? Tại sao còn muốn cô chịu nhiều tội như vậy? Ông trời, ông thật sự công bằng sao?

Trong lúc mọi người vì Mạc Yên mà lặng lẽ rơi nước mắt, Tần Thiên Nham ở đầu kia, vì tra án đánh bom này, đã một ngày một đêm chưa được chợp mắt.

Lúc đó khi nhìn thấy Mạc Yên ngồi trong xe ô-tô nổ tung, Tần Thiên Nham đã muốn điên rồi.

Anh cởi áo ngoài xuống, điên cuồng đánh vào lửa lớn ở trên xe đen: lửa cháy nhưng nhờ sự giúp đỡ của mọi người, lúc dập xong lửa ở trong xe, anh nhìn thấy ở trong xe chỉ có hai xác chết của hai người đàn ông, nhưng cũng không có nhìn thấy xác chết của đứa nhỏ và phụ nữ, nhất thời Tần Thiên Nham mừng như điên.

Mạc Yên không sao! Mạc Yên của anh không có việc gì!

Sau đó, đầu óc của Tần Thiên Nham vừa chuyển, thì cũng hiểu rõ tất cả, nhất định là trong nháy mắt lúc bọn người của Mạc Yên ngồi trong xe đen quẹo cua, lợi dụng lúc quẹo cua không ai để ý, nhanh chóng tiến hành đổi xe, lúc đó suy nghĩ của anh có chút lung tung, cho nên anh mới không có nhận ra sự biến hoá trong chớp mắt này.

Bất luận là như thế nào, chỉ cần Mạc Yên không sao là tốt rồi!

Tần Thiên Nham lại gọi điện cho Tần Kiến Quốc ở Trung Nam Hải để xác nhận, nghe Tần Kiến Quốc khẳng định nói, Nam Bá Đông, Mạc Yên và còn có Nam Tinh đã an toàn tới đấy, lúc này Tần Thiên Nham mới thở dài một hơi.

Ngay sau đó nghĩ tới người đã làm tổn thương Mạc Yên, trong tròng mắt của anh loé lên một cỗ khí lạnh khát máu của báo săn, người dám can đảm tổn thương Mạc Yên thì anh sẽ không bỏ qua cho ai cả!

Tần Thiên Nham dẫn theo thủ hạ của mình lập tức đi thẩm vấn hai ông cháu tiến hành ném bom tập kích.

Không ngờ hai cái miệng của một già một trẻ lại mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của Tần Thiên Nham, cạy như thế nào cũng cạy không ra.

Đang lúc không có biện pháp nào, Tần Thiên Nham không còn cách nào khác đành xin chỉ thị của cấp trên mời nhà chuyên thôi miên Đậu Đại Đồng tới đây thôi miên để giúp lấy lời khai.

Kết quả lấy được từ miệng của bọn họ trong lúc thôi miên là: hai ông cháu này cũng không phải là hai ông cháu thật sự, chẳng qua chỉ là hợp tác, người giả trang là ông nội tên là Củng Tồn Nghĩa, còn người giả trang làm cháu gọi là Dư Quả, bọn họ là người của Thanh bang trong thủ đô.

Mà nhiệm vụ lần này của bọn họ là được giao từ một nhân vật kêu là "Hắc Xà" ở trong Thanh bang, Hắc Xà cam kết với bọn họ, nếu như nhiệm vụ này thành công thì sẽ cho bọn họ một trăm vạn nhân dân tệ làm thù lao, trước đó đã đưa trước năm mươi vạn.

Tuy hai "ông cháu" biết rõ đây là chuyện không thể làm, nhưng muốn tiền nhiều thì phải gan dạ, bọn họ chỉ còn cách nhắm mắt tiếp nhận thôi.

Lúc Tần Thiên Nham mang người tới lùng bắt Hắc Xà, lại phát hiện Hắc Xà đã sớm giết chết hết gia đình của mình, lúc Hắc Xà chết chính là năm phút sau khi nhiệm vụ thất bại của hai ông cháu, cũng tức là khi nhiệm vụ của hai ông cháu vừa thất bại, Hắc Xà lập tức giết người diệt khẩu.

Vụ án này lâm vào khó khăn.

Theo sau đó, Thủ trưởng Nhất Hào hạ lệnh xuống trong vòng một tuần phải phá cho xong vụ án này, những người cho tổ chuyên án lại ngày đêm hai mươi bốn tiếng không ngừng triển khai khế hoạch tìm kiếm bốn phía về bằng chứng của Hắc Xà và hai ông cháu, hy vọng với đủ loại điều tra có thể tra được một chút dấu vết nào.

Tần Thiên Nham đảm nhiệm vị trí quan trọng và khó khăn nhất, lại càng không ngừng tiến lên đuổi theo mục tiêu của mình.

Trong lúc vụ án này không có chút đột phá nào, anh mặt mày cau có, thì Tần Thiên Nham nhận được điện thoại của Mạc Hàn.

Nói thật, từ sau khi Mạc Yên xảy ra chuyện, mọi người ở trong nhà họ Mạc căn bản đối với Tần Thiên Nham chỉ có một sắc mặt, đó chính là mặt lạnh!

Nhưng lần này Mạc Hàn cư nhiên chủ động tìm đến anh, Tần Thiên Nham cảm thấy vô cùng bất ngờ, nhưng lại khẳng định Mạc Hàn tìm đến anh thì nhất định có chuyện, nghĩ tới thân phận của Mạc Hàn, Tần Thiên Nham lập tức hẹn Mạc Hàn ra một nơi nào đó nói chuyện.

Tại một quán trà tầm thường trong một con hẻm, Mạc Hàn đưa tài liệu điều tra ở trên tay của mình cho Tần Thiên Nham, "Xem thử có thể giúp gì cho cậu không?"

Tần Thiên Nham vừa rút tài liệu liền nhìn thấy, hai tròng mắt đột nhiên trừng lớn vui mừng, "Anh Hàn, anh đây là đang đưa than trong ngày tuyết cho em rồi!"

Mạc Hàn nhàn nhạt nói, "Giúp được thì tốt! Tôi đi đây!"

Tần Thiên Nham lập tức đứng dậy, "Anh Hàn, chờ một chút!"

Mạc Hàn quay mắt lại, trên khuôn mặt tuấn dật vẫn là một mảnh lành lạnh, "Còn có việc gì sao?"

"Cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã giao phần tài liệu này cho em!" Tần Thiên Nham chân thành cúi người cảm ơn.

Anh biết, Mạc Hàn lấy được phần tài liệu này từ nhân viên của tập đoàn có tài lực hùng hậu, trừ bên trong quốc an của bọn họ có địa vị, thì người bình thường rất khó lấy được."

Mạc Hàn hừ nhẹ một tiếng, khoé môi nâng lên một tia cười trào phúng, "Tôi cũng không phải muốn giúp cậu, nếu như chuyện này không phải dính tới cô ấy, tôi cũng mặc kệ cậu, hừ..."

Mạc Hàn nói xong liền trực tiếp đi ra ngoài.

Mặc dù anh không có nói xong lời của mình, nhưng trong lòng của Tần Thiên Nham cũng hiểu được, cô ấy trong miệng mà anh nói chính là Mạc Yên! Nếu như lần này không phải đối phương muốn ra tay với Mạc Yên, Mạc Hàn anh tuyệt đối sẽ không giao phần tài liệu này cho anh ta.

Mạc Hàn đối với Mạc Yên thật sự là tốt đến mức không thể lý giải được.

Bất kể là trước kia hoặc hiện tại, tình yêu anh đối với Mạc Yên chưa từng thay đổi.

Lần này đúng là, "Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu.*"

*Theo như mình hiểu là lúc bỏ ra rất nhiều sức người sức của tìm kiếm thì lại không thấy, đến lúc nản lòng thì lại vô tình tìm được.

Có tài liệu này của Mạc Hàn, thì Tần Thiên Nham đã thật sự tìm được sự đốt phá mới, anh điều tra lại từ đầu, moi nhân vật bí ẩn phía sau đã chuồn mất trong vụ án ra ngoài.

Những vật chứng và bằng chứng cuối cùng chỉ vào mục tiêu, làm cho Tần Thiên Nham cũng phải vạn lần khiếp sợ.

Cấu kết trong và ngoài sao? Quân bán nước?

Suy nghĩ này làm trong mắt anh luôn tràn đầy lòng chánh nghĩa, phải cảm thấy rét lạnh!

Mẹ nó, mới thoát được một cảnh giờ lại tới cảnh khác...

Suy nghĩ một lúc Tần Thiên Nham đã đưa ra quyết định, lấy những ý kiến và những điều tra chứng cứ này trực tiếp báo lên Thủ trưởng Nhất Hào, sau khi đã quyết định thì trực tiếp làm liền.

Khi Thủ trưởng Nhất Hào đọc xong bản báo cáo mà anh trình lên, miệng mím chặc, mặt âm trầm, ngón tay gõ từng tiếng lên ghế, cả buổi cũng không nói lấy một câu.

Hồi lâu sau, Thủ trưởng Nhất Hào mới giống như đã hạ xuống quyết tâm, dùng một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tần Thiên Nham, lạnh giọng nói, "Thiên Nham, vụ án nổ tung lần này, nếu như chúng ta không cho tập đoàn Nam thị một câu trả lời thoả đáng, một khi để những vũ khí tiên tiến của bọn họ rơi vào tay nước láng giềng, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ lợi ích lâu dài của quốc gia ta, cho nên tôi lệnh cho cậu, bằng bất cứ giá nào cũng phải tra ra được người ở đằng sau, có bao nhiêu người, thì cậu cũng phải cố hết sức tra cho ra. Nhưng mà cậu nhất định phải nhớ kỹ, cần phải tra cho ra tất cả chứng cứ rồi giao cho tôi, ngàn vạn lần đừng cho người ta bắt được khuyết điểm nào của mình, tới khi chứng cứ đầy đủ, thì tôi sẽ có biện pháp kéo hắn ta xuống, hiểu chưa?"

Tần Thiên Nham đứng dậy, chào theo kiểu quân lễ với ông, "Dạ Thủ trưởng, Thiên Nham nhận lệnh!"

"Về chuyện này cậu có thể báo cáo tiền triển với tôi bất cứ lúc nào."

"Dạ!"

Thủ trưởng Nhất Hào khoát tay với Tần Thiên Nham, "Ngồi xuống đi! Tôi còn có chút chuyện riêng muốn nói với cậu."

Tần Thiên Nham sửng sốt, vốn không muốn nói những chuyện khác, nhưng anh cũng biết, có một số chuyện là không thể tránh khỏi. Vừa đúng lúc, nếu như Thủ trưởng Nhất Hào đã hỏi, anh cũng nên nói rõ ý của mình luôn, miễn cho trì hoàn tuổi thanh xuân và tương lai của người ta.

Anh thản nhiên ngồi xuống, cung kính nói, "Thủ trưởng có chuyện gì thì mời nói, Thiên Nham kính cẩn lắng nghe."

Thủ trưởng Nhất Hào trầm ngâm một hồi, mới dùng giọng nói bình tĩnh nói, "Thiên Nham, cậu luôn là một nhân tài ưu tú rất được đánh giá cao, bất kể là ở trong quân đội, hay là ẩn núp như bây giờ, cậu đều luôn làm vô cùng xuất sắc, cậu là nhân tài xuất sắc nhất ở thế hệ này của quân đội. Tôi đối với cậu kỳ vọng rất cao!"

Thủ trưởng Nhất Hào dừng lại một chút, Tần Thiên Nham biết lời nói này chẳng qua chỉ là lời dạo đầu mà thôi, nói, "Cảm ơn Thủ trưởng!" Sau đó lại tiếp tục giữ vững im lặng, chờ ông nói tiếp.

Quả nhiên, Thủ trưởng Nhất Hào bắt đầu tiến vào chuyện chính, "Cậu cũng biết, Băng Băng có tình ý với cậu, đây cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Tôi thấy tuổi của hai người cũng không còn nhỏ nữa, chung quy cũng không phải chuyện tốt. Trước kia cậu nói thời hạn ba năm, giờ cũng đã qua, cậu xem có phải cậu nên cho Băng Băng một câu trả lời thỏa đáng hay không?"

Giọng nói của Thủ trưởng Nhất Hào rất nhẹ, nhưng lại mang theo mệnh lệnh của cấp trên, làm cho người ta cần phải cân nhắc mấy lần trước khi trả lời.

"Thật xin lỗi! Thủ trưởng, tôi đối với Lý Băng chỉ có tình cảm bạn bè, tôi vẫn luôn nói rõ điểm này với Lý Băng. Tôi biết nếu hai nhà có thể trở thành thông gia, đối với chúng tôi và nhà họ Lý là một chuyện cực tốt, nhưng tôi lại không muốn che đi lương tâm của mình mà cưới Lý Băng, bởi vì tôi không thể cho cô ấy hạnh phúc. Tôi tin với ưu tú của Lý Băng, tôi không xứng với cô ấy, tôi cũng tin nhất định sẽ có người xuất sắc và thích hợp hơn với cô ấy."

Sắc mặt của Tần Thiên Nham rất thản nhiên, trong lời nói đó vừa nói thẳng rõ ràng ý tứ của anh, lại vừa thích hợp khen Lý Băng. Cho dù là Thủ trưởng Nhất Hào cũng không nhìn ra mức độ của anh.

Thủ trưởng Nhất Hào trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt phát lạnh, "Nếu như tôi nhất định muốn cậu cưới Lý Băng thì sao?"

Tần Thiên Nham nhàn nhạt nói, "Tôi nghĩ Thủ trưởng nhất định sẽ không muốn nhà họ Lý và Lý Băng trở thành chuyện cười ở trong thủ đô này chứ? Nhà họ Lý và Lý Băng tiểu thư, cũng không cần thiết vì tôi mà chịu loại ủy khuất này."

Ánh mắt của Thủ trưởng Nhất Hào lạnh lẻo, "Tần Thiên Nham cậu được lắm, cậu thật sự không thức thời! Chẳng lẽ cậu cho rằng Lý Băng nhà tôi trừ cậu ra thì không thèm lấy ai sao? Nhìn thấy cậu tôi rất bực mình! Cậu cút ra ngoài cho tôi! Cút đi! Cút đi!"

Hợp lại ba câu "Cút đi", thì có thể thấy được Thủ trưởng Nhất Hào có bao nhiêu tức giận, ông đã nhiều năm rồi chưa bao giờ luống cuống như vậy.

Tần Thiên Nham đứng dậy, đúng mực cúi chào ông, lui mấy bước ra sau, rồi xoay người sãi bước đi ra ngoài.

Trong nháy mắt lúc Tần Thiên Nham đóng cửa lại thì liền nghe thấy tiếng ly trà rơi xuống đất.

Ly trà thanh hoa thượng hạn này cứ như vậy mà không còn!

Ngay cả chân mày Tần Thiên Nham cũng không nhăn lại, nghe được âm thanh ở bên trong phòng, vẻ mặt của bí thư của Thủ trưởng thấp thỏm lên tiếng chào, anh liền thẳng sống lưng đi ra ngoài.

Nếu anh đã đưa ra quyết định như vậy, thì bất kể anh phải đối mặt với những gì trong tương lai, anh cũng sẽ thản nhiên đối mặt, tuyệt đối sẽ không hối hận!

Mới vừa đi ra cửa chính của Trung Nam Hải, Tần Thiên Nham liền vặn đôi lông mày, nghĩ muốn về công ty họp với bọn Hàn Tiếu Trần, và Đồng Tranh, thượng lượng một chút xem thử có biện pháp nào tìm ra chứng cứ trí mạng của vụ án này, và muốn một lần hành động liền đột phá phòng tuyến của bọn họ, đưa đám sâu bọ bọn họ đóng đinh trên giá sắt.

Hiên tại theo như bằng chứ chính xác ở trên tay, mặc dù dấu vết nói lên là bọn họ gây nên, nhưng còn chưa đủ để tạo thành chứng cứ mấu chốt, đây cũng là nguyên nhân tại sao Thủ trưởng Nhất Hào dặn dò kỹ anh phải tìm đầy đủ chứng cứ.

Lúc không có đủ chứng cứ có lực, thì không nên ngồi xuống đắc tội với người ở trong bộ cấp cao, bởi vì đó là chuyện nghìn lẻ một đêm.

Lúc anh nhận được những tài liệu đó từ trong tay của Mạc Hàn, thì thấy được ánh mắt của anh ta chợt loé lên một tia thương hại, lúc đó anh đã biết, dự đoán cấp trên đã sớm biết lai lịch của những người này, chẳng qua bọn họ thiếu một lý dó chánh đáng để thu thập bọn họ. Hiện tại chẳng qua bọn họ đã đụng vào họng súng mà thôi.

Mà Tần Thiên Nham anh, có lẽ trở thành cây súng ở trong tay của người khác.

Chẳng qua là súng này có thể bắn tới hồng tâm hay không? Có thể một phát trí mạng hay không? Vậy thì phải để cấp trên nhìn vào khả năng của anh.

Nếu như chuyện phát triển thuận lợi, chắc Tần Thiên Nham anh sẽ có trái ngon để ăn. Nếu như chuyện này xử lý không tốt, vậy thì Tần Thiên Nham sẽ ăn phải đạn, cho nên Mạc Hàn mới thương hại anh vì anh làm người dẫn đầu.

Trong lúc này, điện thoại của Tần Thiên Nham vang lên.

Anh lấy ra, vừa nhìn thấy là Đồng Tranh gọi tới!

Tầm Thiên Nham vừa nhấn nút nghe, liền nghe giọng nói của Đồng Tranh như đậu xào, vang lên xào xào, "Thiên Nham, Thiên Nham, anh chạy nhanh đến tổng bệnh viện quân khu đi, Mạc Yên vào phòng cấp cứu rồi, anh mau nhanh lên!"

"Cậu nói cái gì? Lời cậu nói là thật sao?" Tay của Tần Thiên Nham run run, thiếu chút nữa làm rớt điện thoại trong tay!

Vì hai ngày nay anh quá bận rộn về chuyện của vụ án, bận rộn đến đầu óc choáng váng, mắt cũng không kịp chợp, cứ nghĩ đến chuyện có người đang nhìn chằm chằm Mạc Yên, người nọ cũng chưa gọi điện thoại, anh còn tưởng Mạc Yên đang sống tốt trong phủ Vương gia chứ, đâu có ngờ Đồng Tranh gọi điện tới lại cho anh một sự kinh sợ như vậy.

"Chính xác một trăm phần trăm! Em mới gặp Thuận Tử ở nhà hàng Quân Duyệt, thì phát hiện Mạc Yên được đưa lên xe cấp cứu, nên em chạy theo xe."

"Được, cậu chờ tôi, tôi lập tức tới ngay!"

"Được, vậy em ở tầng một chờ anh!"

Cúp điện thoại, Tần Thiên Nham lên xe, chạy điên cuồng tới tổng bệnh viện quân khu.

Dọc đường đi, anh cũng không biết mình đã vượt qua bao nhiêu trụ đèn đỏ rồi, trên đường tạo thành bao nhiêu hỗn loạn, anh chỉ muốn chạy nhanh tới đó, chạy tới xác thực một chút, xem Mạc Yên có sao không để anh còn yên lòng.

May mà chiếc xe Hummer màu đen của anh có biển số đặc biệt, nếu không cứ vượt đèn đỏ như vậy, cũng đủ làm cho bằng lái xe của anh bị tịch thu hoặc bị hủy.

Tần Thiên Nham chạy như lửa tới bệnh viện, lúc xông thẳng vào phòng cấp cứu thì đột nhiên bị người kéo cánh tay lại, quay đầu lại nhìn thì thấy là Đồng Tranh.

Tần Thiên Nham vội hỏi, "Người đâu? Người đâu rồi?"

"Vừa mới chuyển tới phòng bệnh điều dưỡng, phòng 319 ở tầng 2." Đồng Tranh vừa thấy Tần Thiên Nham muốn xông lên, vội vàng kéo lấy tay anh, "Anh Nham, anh chờ một chút!"

Tần Thiên Nham quay đầu lại không hiểu nhìn anh ta, Đồng Tranh vội vàng giải thích, "Cô ấy ở đó đã có không ít người đang xem chừng, hai vợ chồng nhà họ Mạc đều ở đó, còn có Nam Bá Đông cũng đang ở đó! Hơn nữa còn có..."

Tần Thiên Nham quát một tiếng, "Có lời gì mà không thể nói thẳng ra chứ? Nói mau!"

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị và lạnh lùng của Tần Thiên Nham, Đồng Tranh rụt đầu suy nghĩ, "Em mới vừa hỏi thăm một chút, bác sĩ nói, bệnh của Mạc Yên là do di chứng của việc trái tim từng bị thương do đạn bắn lưu lại. Lão Đại, bây giờ anh đi lên, em sợ..."

Những lời nói sau mà Đồng Tranh nói Tần Thiên Nham đều không có nghe thấy.

Khi anh nghe được bệnh của Mạc Yên là di chứng từ phát đạn mà anh bắn lưu lại, thân thể của anh lung lay, cả người cứng ngắt.

Là anh đã hại cô! Là chính anh hại cô rồi! Anh có chết cũng khó mà chuộc lại tội này!

Thấy thân hình Tần Thiên Nham thoáng dừng lại, rồi lại tiếp tục đi về phòng bệnh đó, Đồng Tranh níu anh lại, "Đại ca, anh thật sự muốn đi lên đó sao? Nếu bây giờ anh đi lên đó, thì anh sẽ bị bọn họ đánh chết."

Tần Thiên Nham nâng mắt lên nhìn bầu trời cao, lộ ra một nụ cười lạnh, thương xót, và bất đắc dĩ, "Tốt nhất là nên đánh chết, tôi đã sớm không nên sống tiếp."

Nhìn thấy bóng lưng cao lớn của Tần Thiên Nham dứt khoát và kiên quyết đi về phía trước, trong lòng của Đồng Tranh rất đau và buồn.

Trên thế gian này có bao nhiêu chuyện hữu tình, tiếc là trong mắt thế gian lại không có anh ta! Haiz...

Lão Đại cũng không dễ chịu gì! Cho dù người khác nói hành động của anh ta trong lúc đó không có sai, nhưng anh ta vẫn không tha cho mình, anh ta đã khoá tâm linh của mình thật chặc vào trong phòng giam, suốt cả đời không thể chuộc lại tội lỗi.

Một lúc sau anh mới bừng tỉnh lại tinh thần thì thấy Tần Thiên Nham đã đi xa.

Đồng Tranh vội vàng đuổi theo, "Lão Đại, Lão Đại, chờ em một chút..."

Khi bóng dáng của Tần Thiên Nham xuất hiện ở trước cửa phòng VIP của Mạc Yên, nhất thời rước lấy một đống ánh mắt như tên bắn ngầm tới anh, nhìn anh bằng từng ánh mắt lạnh, liên tưởng tới bệnh tình của Mạc Yên, thì có một loại xúc động muốn nghiền xương của anh thành tro.

Nếu như không phải do anh, làm sao Mạc Yên lai chịu nhiều đau khổ như vậy chứ?

Nam Bá Đông ngăn trước mặt của Tần Thiên Nham nói, "Đi! Chúng ta tới vườn hoa nói chuyện một chút!"

Tần Thiên Nham nhìn Nam Bá Đông như có thù mới hận cũ, nếu như không phải kẻ đầu sỏ này gây nên, thì làm sao anh lại gặp phải sự lựa chọn nan giải như vậy chứ? Làm sao để Mạc Yên chịu tổn thương nặng như vậy? Làm sao lại từ yêu thương biến thành người dưng với cô chứ?

Hai người đàn ông này như kẻ thù gặp lại, đặc biệt đỏ mặt tía tai.

Tần Thiên Nham cũng không khách sáo với anh ta, xoay người rời đi.

Đồng Tranh lên tiếng chào Mạc Vấn và Bạch Yên nói, "Con đi xem bọn họ", liền nhanh chóng chạy theo xuống dưới, thân hình của Nam Tinh chợt loé lên, theo sát nhóm người đó đi xuống theo.

Mạc Vấn sợ hai người này gặp lại thì có chuyện lớn xảy ra nên cũng mau kêu Bạch Yên coi chừng Mạc Yên, mình cũng đi xuống theo.

Trong lúc nhất thời, bên trong phòng bệnh, chỉ còn lại Nam Bác Thao, Bạch Yên, và Mạc Yên đang nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc này, trên cỏ trong vườn hoa nhỏ dưới lầu của tổng bệnh viện quân khu, Nam Bá Đông và Tần Thiên Nham đứng thẳng mặt đối mặt, một người cay nghiệt tà mị, một người lại báo đạo như vương gia.

Bề ngoài của hai người đàn ông đều kiệt xuất như nhau, khí chất bất phàm như nhau, như hai vật sáng phát ra tia sáng chói mắt, đều biểu lộ cho mọi người thấy nơi này sắp có trò hay diễn ra, trong nháy mắt liền hấp dẫn vô số người dừng lại.

Hai bên đều nhìn chằm chằm vào đối phương, trên người cũng lộ ra một loại hơi thở của dã thú, cũng không cần phải biểu diễn nhiều thì cũng đã xây nên một không khí khẩn trương của hai người đang giương cung bạt kiếm.

Đối với đám đông càng tụ càng nhiều, Nam Bá Đông và Tần Thiên Nham làm như không có bị ảnh hưởng, trong mắt của bọn họ trong lúc này chỉ nhìn thấy mặt của đối phương, khí chất thù địch trời sinh!

Hai tay của Tần Thiên Nham nắm lại, khớp xương phát ra trừng trận âm thanh "Rắc rắc", sau đó anh vẫy tay với Nam Bá Đông, "Đến đây đi!"

Môi mỏng của Nam Bá Đông nâng lên một nụ cười lạnh lẽo, "Tần Thiên Nham, hi vọng lần này anh sẽ không thua nữa! Nếu như anh còn bại dưới tay tôi, tôi cũng sẽ cảm thấy rất ngượng ngùng."

Hai tròng mắt của Tần Thiên Nham nhíu lại, một tia ác độc thoáng qua, sắc bén làm người ta kinh sợ bắn thẳng tới người của Nam Bá Đông, "Hãy bớt nói nhãm đi! Là đàn ông thì phải dùng quả đấm để nói chuyện!"

"Tới đây đi!"

Nam Bá Đông cười không đàng hoàng, thân hình đột nhiên chợt loé, sau đó người của anh đã tới trước mặt của Tần Thiên Nham, lấy tư thế nhanh như chớp, vung ra một quyền ở bên trái đánh về phía mặt của Tần Thiên Nham.

Khi Tần Thiên Nham thấy quả đấm của anh gần tới thì trong nháy mắt nhanh chóng nghiêng đầu qua một bên, đồng thời giơ tay trái lên chắn ở trước mặt mình, cực kỳ nhanh chóng lấy tay phải đánh trả lại một quyền, trực tiếp đánh vào bụng của Nam Bá Đông.

Người trong nghề vừa mới ra tay thì đã biết là có giỏi hay không!

Chiêu thức của bọn họ đều không khó tưởng tượng, đều là những kỷ xảo vô cùng thẳng thừng muốn đánh chết nhau, những kỷ thuật đánh nhau đặc sắc này rước lấy từng tiếng trầm trồ khen ngợi.

Thân thủ của người đàn ông này đều lợi hại như nhau, nói đến đánh nhau thì càng như hổ mọc thêm cánh, tư thế oai hùng uy vũ, ở trong mắt của những người phụ nữ đứng xem đều hiện lên tờ tiền xanh lớn.

Chỉ chốc lát sau, người đến xem náo nhiệt đã vây quanh vài vòng, trong đó có không ít người còn lấy ra điện thoại để quay lại, còn có người lấy điện thoại ra gọi nói ở nơi này có trò hay để xem, người ở phía ngoài nghị luận càng thêm ầm ỉ.

"Mẹ nó, công phu của hai người này còn lợi hại hơn ở trên ti vi!"

"Thì đúng đó! Không nói đến công phu, ngay cả diện mạo này cũng đẹp trai hơn minh tinh Đương Hồng trên màn ảnh!"

"Ôi mẹ ơi, thật sự con mẹ nó quá đẹp trai rồi! Tôi muốn tiến lên chụp thật nhiều tấm để giữ lại, nếu không có chuyện gì thì lấy ra ngắm, hay xem lướt qua để đỡ ghiền cũng tốt mà!"

Trong đám người, cũng không thiếu những sĩ quan và quân sĩ mặc quân trang đứng vây xem, dù sao ở tổng bệnh viện quân khu này, những người trong quân đội ở vùng lân cận có tật xấu gì cũng từ đây truyền ra, những quân sĩ nào có bệnh nặng gì thì cũng đều truyền ra từ tổng bệnh viện quân khu này.

Nhưng bọn họ lại không nghĩ tới đến bệnh viện này làm chút kiểm tra mà còn có thể nhìn thấy một trận đánh nhau rất đặc sắc và vô cùng tuyệt vời như vậy. Có vài người nhìn mà tay đã ngứa, thậm chí có vài người ở tại hiện trường bắt chước vài chiêu của hai người, ở tại chỗ táy máy tay chân luyện tập.

Dù sao Nam Bá Đông cũng bệnh nặng chưa lành, hôm qua bị cổ độc hành hạ mà thân thể có chút không tốt. Giờ lại đánh nhau với Tần Thiên Nham, hoàn toàn dựa vào kỷ xảo thực chiến hơn người và ý chí cường hãn để chống đỡ, nhưng đối thủ của anh dù sao cũng là Tần Thiên Nham, là một quân nhân có ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh đã từng chém giết ở trên chiến trường.

Mười mấy chiêu đã qua, trên người của Nam Bá Đông cũng bắt đầu chịu đựng từng quả đấm của Tần Thiên Nham.

Binh bại như núi ngã, không đến mấy chiêu nữa, trên người của Nam Bá Đông đã bắt đầu có vết thương, hé ra gương mặt tuấn tú đã bị Tần Thiên Nham đánh cho bầm đen, khoé miệng chảy máu, cuối cùng bị Tần Thiên Nham tung người đá vào cổ, Nam Bá Đông trực tiếp ngất đi.

Tần Thiên Nham vỗ tay một cái, lạnh lùng liếc nhìn Nam Bá Đông, lúc muốn xoay người đi, đột nhiên nghe được tiếng gầm thét giòn tan của trẻ con, "Đồ ngu ngốc, ông đứng lại đó cho tôi!"

Tần Thiên Nham tiếp tục đi! Anh cũng không thừa nhận mình là đồ ngu ngốc ở trong miệng của đứa trẻ kia!

Nam Tinh thấy anh không dừng lại, giận tới mức chạy như bay tới, vọt tới trước mặt của anh, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn chằm chằm Tần Thiên Nham, lại cười lạnh kêu một tiếng, "Đồ ngu ngốc! Gọi ông đấy, tại sao lại không dừng lại?"

Tần Thiên Nham thấy buồn cười, nhìn gương mặt sát khí nhỏ nhắn của Nam Tinh đang nhìn chằm chằm anh, anh cứng ngắc hạ mặt xuống, vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu, "Tiểu quỷ, con không phải là đối thủ của chú!"

Nam Tinh đột nhiên cười xấu xa một tiếng, "Tôi biết tôi đánh không lại ông! Nhưng tôi chỉ muốn nói cho ông biết, nếu như để mẹ biết, ông đánh ba tôi thành như vậy, hừ, ông nên biết mình sẽ có hậu quả gì? Đồ ngu ngốc nhà ông, ông để cho ba tôi nói thử xem!"

Trong lòng của Tần Thiên Nham phát lạnh, nghĩ đến quan hệ của bọn họ và Mạc Yên, ít nhất là tốt hơn quan hệ với anh vài trăm lần, làm sao anh lại có thể ngu xuẩn như vậy, trúng khổ nhục kế này của Nam Bá Đông chứ?

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lại không muốn bị tiểu quỷ này coi thường!

Tần Thiên Nham cười lạnh một tiếng, "Ông đây muốn đánh người mà còn phải suy nghĩ nhiều như vậy sao? Hừ, đánh thì đánh, có hậu quả gì thì tự ông gánh chịu toàn bộ."

Nói xong, Tần Thiên Nham nhìn sâu Nam Tinh một cái, sãi bước xoay người, tiếp tục đi lên lầu.

Hôm nay anh chính là một lòng nghĩ muốn gặp Mạc Yên, không thấy cô được mạnh khỏe thì anh tuyệt đối không đi về.

Tần Thiên Nham vẫn bỏ qua sự tức giận của Bạch Yên đối với anh, vừa thấy anh lại xuất hiện ở trước cửa phòng bệnh, Bạch Yên trực tiếp đóng cửa lại, ngay cả nói cũng không nói với anh lấy một câu.

Tần Thiên Nham cảm thấy tâm mình như bị cái gì chận lại, cay đắng, khó chịu, bất lực, đau đớn, muốn la to lên vài tiếng, nhưng nghẹn đến cuối cùng anh cũng vẫn cứng rắn ngẩng đầu lên kêu ở trước cửa, "Mẹ, mẹ hãy mở cửa cho con đi! Để cho con nói mấy câu với Mạc Yên, có được hay không? Con nói mấy câu xong liền đi ngay."

Hồi lâu sau cũng không có ai để ý đến anh.

Trong lòng của Tần Thiên Nham thê lương nói, "Mẹ, coi như con van xin mẹ, mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ để cho con nhìn Mạc Yên một chút có được không? Con chỉ muốn nhìn xem cô ấy có sao không, mẹ, mẹ ơi, con sẽ quỳ gối ở đây để cầu xin mẹ..."

Thân hình cao lớn của Tần Thiên Nham cứ quỳ gối xuống như vậy, trực tiếp quỳ ở trước cửa, làm cho Mạc Vấn và Đồng Tranh nhìn mà muốn rơi nước mắt.

Giọng nói buồn bã và trầm thấp của Tần Thiên Nham khi anh ở ngoài cửa lại vang lên, "Mẹ, Yên nhi, con biết, các người đều hận con! Thật ra thì con cũng hận chính mình! Lúc con biết không có tin tức của Yên nhi, thì con cũng không muốn sống nữa, con liền trực tiếp nhảy thẳng xuống vách núi ở Tam Giác Vàng, nhưng mà ông trời cũng không chịu thu nhận con, bọn họ cầu xin con hãy sống tiếp, thì con còn có biện pháp gì đây, cho nên con mới sống tạm bợ qua ngày ở trên thế giới này."

"Không có Yên nhi, tất cả mọi chuyện con làm đều không có ý nghĩa, trả giá cho tất cả là con đã đoạt được vinh dự với chỉ một tờ giấy nói suông, từng được con coi như là lợi ích cao nhất của quốc gia. Sau khi mất đi Yên nhi, con mới phát hiện, tất cả sự kiên trì và tính ngưỡng để bảo vệ quốc gia của con đã mất đi, nhưng chỉ có một điều còn lại là con đã không bảo vệ được người phụ nữ con yêu. Có lúc căn bản con thậm chí không muốn đi tiếp, con bây giờ chỉ như một cái xác chết, hay người sống, hoặc cũng có thể là một người vô dụng?"

"Cho nên con lựa chọn từ bỏ quân đội, con muốn lấy một thân phận tự do để sống tiếp, như vậy con mới có thể không phải gánh vác chuyện đi làm hay nghĩ làm, con có thể không cần vì thân phận của mình, và không cần vì hành động mà chịu đựng trách nhiệm và gánh nặng to lớn ở trên lưng. Mẹ, con thật lòng muốn cùng Yên nhi trở lại như cũ, con cầu xin mẹ mở cửa ra cho con có được hay không?"

Mạc Vấn nhìn thấy người vây xem trên hành lang càng nhiều, nhìn thấy Tần Thiên Nham đau khổ cầu xin như vậy, nghe lời nói làm cho người ta chua xót của anh, ông cũng không nhìn được nữa mà tiến lên, "Tiểu Yên, bà mở cửa ra đi, có chuyện gì thì để Thiên Nham vào rồi hãy nói! Đây là bệnh viện, đừng quấy nhiễu những người khác!"

Có Mạc Vấn nói ở cửa, Bạch Yên không thể không mở cửa ra để bọn họ đi hết vào.

Nhưng Đồng Tranh không có đi vào, anh không đành lòng nhìn dáng vẻ hèn mọn như vậy của anh ta, nhìn anh ta như vậy, tim của anh cũng nhỏ máu.

Tần Thiên Nham ở trong lòng anh em bọn họ là một người có ý chí kiên cường giàu lòng hi sinh và cứng rắn, là một người đàn ông không hơn không kém, một người đàn ông tốt.

Đối với quốc gia, đối với đảng, đối với người dân, anh ta luôn hoàn thành những nhiệm vụ được giao một cách hoàn mỹ nhất.

Đối với anh em, anh ta luôn hữu ý có nghĩa. Cho dù anh ta không ăn không uống, nhưng anh ta cũng phải để cho các anh em ăn một bữa thật no.

Nhưng mà một người anh em làm bọn họ bội phục sát đất, hôm nay lại để cho anh trơ mắt nhìn thấy anh ta quỳ gối xuống, quỳ ở nơi đó, đau khổ cầu xin người bên trong mở cửa ra, Đồng Tranh lại rơi nước mắt.

Bọn họ những người này, từ nhỏ đến lớn đều bị người trong nhà và bậc cha chú tẩy não, sau khi vào trại lính, bị hết thảy tín niệm và tính ngưỡng của đoàn thể lấy lợi ích của quốc gia để ở cao nhất, tựa như dấn ấn, khắc vào trong đầu của bọn họ, trở thành một loại bản năng sinh tồn.

Cho nên, anh vô cùng hiểu sự lựa chọn trong lúc đó của Tần Thiên Nham, bất luận là anh hoặc bất kể một người lính nào, chỉ cần là người lính đủ tư cách, trong lúc đang đối mặt với sự xung đột lợi ích của quốc gia và người mình yêu, cũng sẽ lựa chọn hi sinh chuyện cá nhân, hoàn thành nhiệm vụ của tập thể.

Nếu như người đã chết, có lẽ những ân oán rối rắm này cũng biến mất.

Hoặc là Tần Thiên Nham có thể buông tay, có lẽ tất cả mọi người sẽ tốt hơn một chút.

Nhưng anh ta lại cố tình không chịu buông tay, anh ta thà rằng chấp nhận rời bỏ mười mấy năm trong quân đội, lựa chọn dùng một phương phức tự do và nhẹ nhõm khác phục vụ vì quốc gia, cũng không nguyện ý ở lại phát huy và cố gắng với chức sở trưởng rất thích hợp với anh ta.

Hôn nhân của Đồng Tranh anh thất bại, nhưng anh hi vọng anh em mình cũng có thể được hạnh phúc.

Anh nhớ lại lời tố cáo máu và nước mắt của vợ anh, Mã Linh, đối với anh, "Đồng Tranh, anh hãy đếm một chút đi, có bao nhiêu kỷ niệm ngày cưới, sinh nhật của em, sinh nhật của con mà anh đã trải qua cùng hai mẹ con em chứ? Anh hãy đếm một chút, đã có mấy lần con ngã bệnh mà anh đã ở bên cạnh em? Anh hãy đếm thử, có mấy lần trong nhà gặp khó khăn mà anh có thể kịp thời giúp em giải quyết? Mỗi một lần của anh đều là nhiệm vụ, nhiệm vụ, mỗi lần đi thì chính là mười ngày nửa tháng không có tin tức. Có đôi lúc, em hận đến mức muốn anh chết ở bên ngoài luôn đi, chỉ cần anh chết em mới không phải chịu đau khổ như vậy."

Giọng nói nức nở của Mã Linh, đến nay vẫn vang lên trong tai ở Đồng Tranh, chỉ cần nghĩ tới, sẽ làm tim như bị gai đâm đau nhỏ ra máu.

Làm một chị dâu, thì không dễ dàng chút nào!

Bọn họ những người đàn ông này, quanh năm đều canh giữ trong quân đội, ở trong nhà cũng chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người đàn ông, có gì khổ, có gì khó thì cũng tự mấy người phụ nữ ở trong nhà làm, mấy người phụ nữ ở trong nhà gánh, thời gian lâu dài thì những cảm giác say mê quân nhân như hồi đầu mới cưới đều tan biến, còn dư lại chỉ có ngày qua ngày trống vắng, cô đơn, còn bị sự sinh hoạt hành hạ.

Mã Linh là một người phụ nữ hoạt bát và xinh đẹp, nhưng ngày anh ở bên vợ con lại không được bao nhiêu, cô cũng có công việc của mình, Mã Linh lại không chịu theo quân vào trong quân đội sống, đến lúc cả hai đi, anh cũng không biết, làm sao anh lại không thể sống nổi cuộc sống này nữa.

Đến cuối cùng, Mã Linh kiên quyết yêu cầu ly hôn với anh.

Lý do ly hôn của cô cũng rất đơn giản và cũng rất thực tế, đó là có một người đàn ông có thể để cho cô không còn phải vất vả nữa, có thể cho cô ngồi BMW, có thể cho cô sống một cuộc sống như con người, có thể cho cô sống qua ngày mà không cần lo lắng hay sợ sệt.

Nhìn vẻ mặt khát vọng hạnh phúc của Mã Linh, Đồng Tranh chỉ có một điều kiện là để con lại, thì anh mới ký tên!

Nghĩ đến mình rồi nghĩ đến Tần Thiên Nham, đôi mắt đầy nước mắt của Đồng Tranh đã mờ nhạt.

Bọn họ những người đàn ông này, vì quốc gia mà ở tiền tuyến làm công việc không sống thì chết, có nhiều người đi ra đó mà ngay cả mệnh trở về cũng không có, chôn ở đất khách, cuối cùng cũng chỉ là một anh hùng vô danh.

Có bao nhiêu người có thể biết rõ những cái giá mà bọn họ đã bỏ ra?

Có bao nhiêu người hiểu được sự khổ cực của bọn họ?

Cho nên, quy định của quốc gia, hôn quân có pháp luật bảo vệ.

Nhưng có bảo vệ nhiều hơn nữa, thì làm sao có thể bảo vệ được lòng người thay đổi? Sinh hoạt tàn khốc như đao nhọn sắc bén, đâm vỡ hôn nhân thành từng mảnh nhỏ đã được pháp luật bảo vệ, thì người ta còn có cái gì để hạnh phúc đây?

Thấy bại trong hôn nhân thường thường không được người thân tha thứ, điểm này như giọt nước đang ăn mòn tín ngưỡng và tín niệm cao nhất ở trong lòng của bọn họ.

Nếu như một quân đội quốc gia và tất cả mọi người mất đi sự tín ngưỡng và kiên trì để bảo vệ quốc gia và nhân dân, thế thì quốc gia này còn lại cái gì?

Năm đó, có một vị lão tướng quân khí phách kiên cường, đã dùng giọng nói hùng hậu của ông nói đáp án cho những người trẻ tuổi ở trong quân đội.

Nếu như một quân đội không có tín ngưỡng, không có niềm tin, không có sự trung thành, thì cả quốc gia sẽ biến thành một mảnh đất đã cày bừa, mặc cho người ta chà đạp! Quốc gia này của mọi người sẽ trở thành một đàn ma bệnh không hề có lực ngăn cản như danh xưng ở Đông Nam Á.

Trả giá bằng thứ quan trọng, bằng sinh mạng, ngay cả có hoài nghi, cho dù có bỏ ra cái giá cao, trải qua sự thất bại, nhưng có một vài thứ, bọn họ vĩnh viễn cũng không nguyện mất đi.

Đó chính là___cuộc sống đầy tín ngưỡng và phấn đấu.

Đối với bọn anh mà nói, mất đi cuộc sống đầy tín ngưỡng và phấn đấu, cũng như mất đi cây xương cốt thẳng của bọn họ, bọn họ sẽ giống như hàng vạn người, trở thành người xương mềm trong cuộc sống, mặc cho người ta chà đạp bóp nắn, tạm thời vì lợi ích của mọi người mà sống tiếp.

Khi anh là người đứng xem thì thấy tình cảm của Mạc Yên và Tần Thiên Nham rất sâu đậm, đó là điều không cần phải hoài nghi.

Bọn họ từ bé lớn lên đã ở chung một chỗ, là thanh mai trúc mã thật sự, trong trường hợp môn đăng hộ đối bồi dưỡng ra tình cảm, không phải người bình thường nào cũng có thể phá hư, xem tình cảm ân ái của bọn họ trước khi chưa xảy ra việc gì thì có thể nhìn ra được, tình cảm của vợ chồng bọn họ rất sâu đậm, sâu đến mức không ai có thể phá hư.

Mà Mạc Yên, ở trong mắt của nhóm tiểu nhân bọn họ, vẫn luôn là một người có bộ dáng thuần khiết như tuyết, cô ấy là một viên Lung Linh Tâm xinh đẹp bảy màu, cô ấy có đầy đủ sự bình tĩnh và kiên nhẫn, có thể chịu đựng được những ngày không có Tần Thiên Nham ở bên.

Tần Thiên Nham có thể lấy được Mạc Yên, thì anh vẫn luôn là đối tượng mà nhóm bọn họ rất hâm mộ.

Giữa bọn họ, không có người ngoài nào có thể đập tan, mà có thể phá hư tình cảm của bọn họ cũng chỉ có chính bọn họ.

Hôm nay bọn họ náo loạn thành như vậy, cũng chỉ bởi vì Mạc Yên yêu quá sâu đậm, cho nên cô mới không thể vượt qua được người đàn ông của mình lại coi thường sinh mạng mình mà bỏ qua mình.

Yêu sâu, thì hận cũng đau!

Có người nói: hôn nhân cũng chính là một cuộc tu hành, có thể tu thành chánh quả nhìn thấu tất cả, cũng có thể có duyên phận gần nhau cả đời, mấu chốt vẫn chính là bản thân của mình, chỉ có khám phá mê chướng, thấu hiểu cuộc sống này, mới có thể ngộ ra tình yêu đích thực.

Chỉ cần thời gian dài, sắt cũng có thể mài thành kim!

Lão Đại luôn làm việc kiên trì và thành tâm, anh tin, và cũng tinh chắc, Lão Đại và Mạc Yên nhất định sẽ tốt đẹp và quay về với nhau.

Bên trong phòng bệnh, Tần Thiên Nham si ngốc nhìn Mạc Yên nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt của cô tái nhợt như vậy, thoạt nhìn rất suy nhược, anh muốn lại gần một chút để nhìn cô, vuốt ve cô một chút, nhưng lại bị Bạch Yên ngăn ở trước mặt, "Cậu nói liếc nhìn một chút là được mà, giờ sao còn không mau đi?"

"Mẹ, để cho con ở lại chỗ này chăm sóc cho Mạc Yên có được hay không?"

Giọng nói của Tần Thiên Nham cầu xin hèn mọn, lại làm cho Bạch Yên nhớ đến bộ dáng của anh lúc anh tới nhà họ Mạc làm bà phải nhân nhượng vì lợi ích toàn cụ, một con người kiên cường như vậy, lại uỷ khuất mình tới trình độ này, nói thật thì tâm địa của bọn họ không phải sắt đá, cũng bị anh mài cho mềm lòng.

Vốn sự tức giận này đã tan biến, nhưng hôm nay khi nghe đến bệnh tim của Mạc Yên vì phát súng của anh mang đến, hơn nữa còn nghĩ đến cả đời Mạc Yên phải vất vả, trong lòng của Bạch Yên lại càng bực bội.

Lúc đó, bà chỉ hận không được muốn kéo Tần Thiên Nham tới đây đánh cho một trận, hôm nay nhìn thấy anh, tất cả oán khí đều dồn lên một chỗ, không chửi anh mấy câu thì coi như quá tiện nghi.

Mạc Vấn nhìn bộ dáng mắt hồng hồng của vợ, đau lòng vô cùng, cũng quay đầu nói với Tần Thiên Nham, "Thiên Nham, con hãy về trước đi! Có chúng ta chăm sóc cho Yên nhi, con bé sẽ không có việc gì đâu."

Nhưng Tần Thiên Nham lại rất cố chấp, "Ba, Yên nhi như vậy là do con tạo ra, con lại càng phải ở lại nơi này, Yên nhi làm vợ của con một ngày, thì cả đời của cô ấy sẽ là vợ của con. Con nói rồi, nếu như cô ấy không còn ở đây thì Tần Thiên Nham con sẽ cả đời không tái giá. Hôm nay ông trời nguyện ý buông xuống những tổn thương cho chúng con, cho chúng con thêm một cơ hội, con nhất sẽ quý trọng nó, cho dù thân thể của Yên nhi tốt hay là xấu, con cũng sẽ luôn ở bên cạnh của cô ấy. Con đảm bảo với hai người, lấy sinh mạng con ra đảm bảo, chuyện giống như trước kia tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Nếu như nó có xảy ra một lần nữa, thì con tình nguyện chết cũng tuyệt đối sẽ không để Yên nhi chịu một chút tổn thương nào! Ông trời ở trên cao, Tần Thiên Nham con ở chỗ này xin thề, nếu Mạc Yên sống một ngày, Tần Thiên Nham con sẽ ở bên cạnh của cô ấy một ngày, cùng sống cùng chết, cùng lên trời hoặc xuống hoàng tuyền. Tần Thiên Nham con thề nhất định theo tới cùng, vĩnh viễn không hối hận! Nếu như con có phá lời thề, thì con nhất định không được chết tử tế!"

Giọng nói của Tần Thiên Nham có lực vang vang, thanh âm nói năng mạnh mẽ làm tất cả mọi thứ trong phòng dừng lại, làm lòng mọi người lay động, gần như mỗi người ở chỗ này cũng có thể cảm giác được sự chân thành phát ra từ nội tâm của anh, day dứt và khát vọng, vì vậy sinh ra một loại cảm xúc thương tiếc đối với anh.

Không thể không nói, ở những phương diện khác của Tần Thiên Nham, thật sự là một cao thủ, anh không phải cố ý, nhưng so với cố ý thì làm lòng người càng cảm động thêm nhiều.

Mạc Yên nằm ở trên giường, lặng lẽ chôn mặt vào gối, che dấu đi gương mặt đầy nước mắt.

Lúc này Tần Thiên Nham đi tới trước giường của Mạc Yên, không còn ai tiến lên ngăn cản anh nữa.

"Yên nhi..."

"Cút..." Một giọng mũi nồng đậm nhưng lại tuyên bố rằng Mạc Yên vẫn không tha thứ cho anh! Trong nháy mắt tim của Tần Thiên Nham như bị xé rách thành từng mảnh, máu chảy ra, đau đớn từ tim bắt đầu lan ra tay chân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương