Quân Hôn Độc Ái
-
Chương 69: Giọt nước mắt cuối cùng
Mạc Yên nâng mắt nhìn từng khuôn mặt lo lắng của người thân đang ở bên cạnh, trong lòng cảm thấy hạnh phúc, rồi lại có một loại chua xót không thể hiểu. Bất kể là tâm tình nào, nhưng cảm xúc mãnh liệt nhất vẫn là...Cô thật sự không có cách nào kiềm chế bản thân mình, từng dặm trong lòng cô đều cảm thấy kích động và phập phồng.
Có phải người bệnh luôn có quyền lợi làm nũng nhất, quyền lợi muốn khóc nhất, quyền lợi có thể yếu ớt nhất hay không?
Lúc bắt đầu từ Tam Giác Vàng, cô đã gặp thoáng qua cái chết một lần rồi lại một lần, mỗi lần đều phải trải qua gian khổ,cô vẫn luôn đè nén chặc tất cả đau khổ và tội lỗi sâu ở trong tim của mình.
Hôm nay cô nghĩ mình đã có thể sống tốt hơn, nhưng giờ lại đột nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn như thế này.
Chẳng lẽ...là ông trời cảm thấy vẫn chưa cho cô đủ thử thách sao?
Cô thật sự rất muốn rất muốn khóc, rất muốn khóc thoả thích lên một trận, muốn phát tiết tất cả những ủy khuất, tất cả đau khổ, tất cả buồn bực ở trong lòng ra ngoài.
Nhưng khi cô nhìn thấy hai tóc mai hoa râm trên gương mặt lo lắng và không yên lòng của ba mẹ đang nhìn mình, nhìn thấy Nam Bá Đông vẫn đang bị bệnh nhưng cũng vội vàng chạy tới, nhìn thấy giữa con ngươi nho nhỏ của Nam Tinh có nước mắt óng ánh nhưng lại kiên cường cắn chặc môi để không cho nó chảy xuống. Tuy Mạc Yên muốn khóc nhưng cô lại nở nụ cười yếu ớt.
Cô không thể! Cô không thể làm cho ba mẹ đau lòng vì mình, cô lại càng không thể để cho A Đông và Nam Tinh vì cô mà lo lắng và bất an.
Cho nên, nước mắt của cô chỉ có thể chảy ở trong lòng.
Vì vậy, cô chỉ có thể mỉm cười, dùng nụ cười vui tươi của mình trấn an những ngườu thân đang bất an và khẩn trương của cô.
Liền nhìn thấy vẻ mặt của ba mẹ, A Đông và Tiểu Tinh quả nhiên bởi vì nụ cười của mình mà dịu lại, Mạc Yên biết mình đã làm đúng rồi!
Chỉ cần bọn họ khỏe mạnh, cô có làm cái gì cũng vui lòng!
Còn Nam Bác Thao vẫn luôn bị cô cố ý xem nhẹ kia, cho dù ông có phải là ba của mình hay không, nhưng lúc ở Luân Đôn ông đã từng đối xử với cô vô cùng tốt, nhưng chẳng qua cô chỉ là nhất thời không tiếp thu được sự thật này, thật sự cô cũng không có trách ông.
Tim bình tĩnh, suy nghĩ lại tất cả mọi việc, ngược lại cô cảm thấy được cô và A Đông thật đúng là có quan hệ anh em, nó làm cho cô cảm thấy an lòng. Nói cho cùng cô vẫn luôn cảm thấy mình không có cách nào đáp lại tình cảm của Nam Bá Đông, dù sao đi chăng nữa trong lòng vẫn cảm thấy mắc nợ anh. Hiện tại thì tốt rồi, bọn họ giờ là anh em!
Nhưng mà vừa nghĩ tới tính cách của Nam Bá Đông, trong lòng Mạc Yên lại run rẩy và bất an.
Nếu như để anh biết quan hệ của bọn họ là anh em, có thể anh sẽ nổi bão phát điên hay không?
Lúc đang nhắm mắt suy nghĩ nỗi lòng, Mạc Yên đã được các bác sĩ và y tá đưa vào bên trong xe cấp cứu.
Mạc Vấn và Bạch Yên cùng nhau đi theo bác sĩ chen vào bên trong xe cấp cứu, lúc nhìn thấy cửa xe sẽ mau chóng đóng lại, thân thể nhỏ bé của Nam Tinh nhanh nhẹn như một làn khói chui vào.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Mạc Vấn và Bạch Yên, Nam Tinh ngại ngùng cười, sau đó chen đến trước mặt của Mạc Yên, cầm tay của cô thật chặc, đặt trên mặt của bé mà cọ xát, vô cùng thân thiết nói, "Mẹ, tin tưởng con, mẹ nhất định sẽ không có việc gì! Con sẽ ở bên cạnh của mẹ!"
Mạc Yên cười rồi khẽ gật đầu, nói nhỏ một câu, "Tiểu tử ngốc!"
Nhìn thấy một đôi mẹ con trong ngoài đều đẹp, cảm thấy trong lúc đó hai mẹ con này có một loại tình cảm nồng đậm không nỡ bỏ được, những người xung quanh đều âm thầm lấy làm kỳ lạ, ngay cả Mạc Vấn và Bạch Yên cũng đều hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới con gái của mình lại có tình cảm quấn quýt như vậy với con do người khác sinh ra.
Có lẽ đây chính là duyên phận giữa hai mẹ con bon họ đi!
Nam Bác Thao, Nam Bá Đông, còn có Mẫn Lạp, nhân viên cảnh vệ Tiểu Lý, và nhóm vệ sĩ áo đen thấy xe cấp cứu chạy đi, bọn họ cũng vội vã lên xe, mấy chiếc xe bạc tỷ theo sát ở phía sau xe cấp cứu thật chặc, chạy tới tổng bệnh viện quân khu.
Mà một bên từ phía tổng bệnh viện quân khu đã sớm có Viện trưởng Tôn Chí Bình dẫn theo đội ngũ bác sĩ chờ sẵn ở trước cổng lớn của bệnh viện.
Vừa thấy xe cấp cứu của Mạc Yên chạy tới, các bác sĩ liền đẩy Mạc Yên vào phòng cấp cứu kiểm tra.
Mạc Vấn tiến lên bắt tay Viện trưởng Tôn Chí Bình, "Lão Tôn, chuyện hôm nay phải làm phiền ông rồi!"
Tôn Chí Bình vỗ vai ông, cười nói, "Chúng ta đều là bạn già mà, ông nói lời này có phải là quá khách khí với tôi rồi không?"
Mạc Vấn nhẹ nhàng đánh ông một quyền, thẳng thắng nói, "Được rồi, tôi cũng không khách khí với ông nữa, nếu chúng ta rãnh rỗi thì đi uống rượu với nhau, được rồi, tôi đi xem con bé một chút!"
Tôn Chí Bình không nói hai lời, "Tôi đi với ông qua xem một chút!"
"Cảm ơn!"
Trước cửa phòng cấp cứu, Nam Bá Đông nhìn thấy Mạc Yên bị đẩy vào, bởi vì Mẫn Lạp là bác sĩ riêng của Mạc Yên nên khi anh đề nghị thì cũng được vào theo những bác sĩ khác.
Mới vừa bệnh còn chưa lành nên sắc mặt của Nam Bá Đông tái nhợt, nhưng toàn thân anh lại có hơi lạnh thấu xương, vẫn như trước kia làm người ta cảm thấy sợ hãi, mặt lạnh xuống âm độ, thậm chí còn lạnh hơn so với trước kia.
Lúc cặp mắt như chim ưng nâng lên, như tuỳ thời có thể tê liệt đối phương bằng ánh mắt âm u lạnh lẽo.
Cứ đứng như vậy mấy phút, đột nhiên Nam Bá Đông xoay người, chợt nhìn về phía Nam Bác Thao, ngay cả xưng hô cũng tiết kiệm, trực tiếp không khách khí hỏi, "Đây rốt cuộc là chuyện gì? Yên nhi đang tốt lành thì làm sao lại bị như vậy?"
Đối mặt với Nam Bá Đông lộ ra sát khí, ngay cả là người luôn luôn đứng trên đầu như Nam Bác Thao cũng không nhịn được mà thấy lạnh cả người.
Trái cổ của ông giật giật, giọng nói có chút khàn khàn, "A Đông, trước tiên con đừng kích động, con lại đây, ba sẽ nói với con!"
Nam Bá Đông đi theo Nam Bác Tháo tới cuối hành lang đứng.
Vẻ mặt của Nam Bác Thao lúc này mới nặng nề nói với anh, "Điều là lỗi của ba, là ba ép Bạch Yên nói ra thân thế của Mạc Yên. Mạc Yên núp ở một bên nghe được, nên mới kích động dẫn tới hôn mê. A Đông, Mạc Yên con bé, con bé là em gái ruột của con đấy!"
"Ba nói cái gì? Là em gái ruột sao?" Nam Bá Đông ngẩn ra, sau đó liền phá lên cười, "Em gái ruột, em gái ruột, em gái ruột thật là tốt nha! Sau này, con có thể danh chánh ngôn thuận chăm sóc cho cô ấy cả đời. Hahaha, hahaha..."
Những người xung quanh bị tiếng cười điên cuồng của anh làm cho sợ! Mỗi người đều dùng ánh mắt kỳ quặc nhìn anh, đối với anh vừa sợ hãi lại vừa tò mò, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh bi thương và cô đơn, lại có chút cảm giác đau lòng.
Nam Bá Đông đối với phản ứng của những người xung quanh làm như không cảm thấy, anh vẫn cười lớn như cũ.
Khoé mắt chảy xuống một giọt nước mắt, anh đưa tay dùng sức một chút quẹt đi.
Nam Bác Thao lo lắng nhìn anh, mắt đỏ lên, giọng nói nghẹn lời nói, "A Đông, con đừng như vậy! Ba biết, đây là lỗi của ba, là ba hại các con, thật xin lỗi!"
Nam Bá Đông nhìn ông, khoé môi nâng lên một nụ cười trào phúng, anh tiến tới bên tai của Nam Bác Thao, cười nói âm lãnh, "Bây giờ ông nói những thứ này còn có tác dụng gì sao? Nam Bác Thao, ông nói một chút đi, cả đời của ông đã tạo bao nhiêu nghiệt rồi? Ông gieo họa lên nhiều người phụ nữ như vậy, từ nhỏ đến lớn, có bao giờ ông làm tròn trách nhiệm làm cha chưa? Ông chờ xem đi, ông trời có mắt, con của ông cũng sẽ từng đứa chết đi, rất nhanh sẽ tới phiên tôi, ông sẽ không còn con cái chăm sóc cho mình! Chẳng qua Mạc Yên của tôi, cô ấy là một người phụ nữ tốt như vậy, làm sao hết lần này đến lần khác lại trở thành con gái của ông đây? Cô ấy có tội gì mà tại sao giờ cô ấy phải chịu đựng tất cả thống khổ do người không có trách nhiệm như ông mang đến chứ? Tại sao? Ông nói cho tôi biết tại sao đi?"
Khi Nam Bá Đông nói đến phần sau, nước mắt đã chảy xuống.
Anh lập tức đanh mặt lại như con sư tử điên cuồng đang nổi cơn thịnh nộ, mang theo bộ mặt tàn nhẫn muốn cắn ra máu, nhìn chằm chằm Nam Bác Thao, gằng từng câu từng chữ nói ra, "Nam Bác Thao, tôi cho ông biết, nếu như Yên nhi có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ giết ông đầu tiên!"
Đàn ông có nước mắt không dễ rơi, chỉ là chưa đụng tới chỗ đau lòng mà thôi!
Có phải người bệnh luôn có quyền lợi làm nũng nhất, quyền lợi muốn khóc nhất, quyền lợi có thể yếu ớt nhất hay không?
Lúc bắt đầu từ Tam Giác Vàng, cô đã gặp thoáng qua cái chết một lần rồi lại một lần, mỗi lần đều phải trải qua gian khổ,cô vẫn luôn đè nén chặc tất cả đau khổ và tội lỗi sâu ở trong tim của mình.
Hôm nay cô nghĩ mình đã có thể sống tốt hơn, nhưng giờ lại đột nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn như thế này.
Chẳng lẽ...là ông trời cảm thấy vẫn chưa cho cô đủ thử thách sao?
Cô thật sự rất muốn rất muốn khóc, rất muốn khóc thoả thích lên một trận, muốn phát tiết tất cả những ủy khuất, tất cả đau khổ, tất cả buồn bực ở trong lòng ra ngoài.
Nhưng khi cô nhìn thấy hai tóc mai hoa râm trên gương mặt lo lắng và không yên lòng của ba mẹ đang nhìn mình, nhìn thấy Nam Bá Đông vẫn đang bị bệnh nhưng cũng vội vàng chạy tới, nhìn thấy giữa con ngươi nho nhỏ của Nam Tinh có nước mắt óng ánh nhưng lại kiên cường cắn chặc môi để không cho nó chảy xuống. Tuy Mạc Yên muốn khóc nhưng cô lại nở nụ cười yếu ớt.
Cô không thể! Cô không thể làm cho ba mẹ đau lòng vì mình, cô lại càng không thể để cho A Đông và Nam Tinh vì cô mà lo lắng và bất an.
Cho nên, nước mắt của cô chỉ có thể chảy ở trong lòng.
Vì vậy, cô chỉ có thể mỉm cười, dùng nụ cười vui tươi của mình trấn an những ngườu thân đang bất an và khẩn trương của cô.
Liền nhìn thấy vẻ mặt của ba mẹ, A Đông và Tiểu Tinh quả nhiên bởi vì nụ cười của mình mà dịu lại, Mạc Yên biết mình đã làm đúng rồi!
Chỉ cần bọn họ khỏe mạnh, cô có làm cái gì cũng vui lòng!
Còn Nam Bác Thao vẫn luôn bị cô cố ý xem nhẹ kia, cho dù ông có phải là ba của mình hay không, nhưng lúc ở Luân Đôn ông đã từng đối xử với cô vô cùng tốt, nhưng chẳng qua cô chỉ là nhất thời không tiếp thu được sự thật này, thật sự cô cũng không có trách ông.
Tim bình tĩnh, suy nghĩ lại tất cả mọi việc, ngược lại cô cảm thấy được cô và A Đông thật đúng là có quan hệ anh em, nó làm cho cô cảm thấy an lòng. Nói cho cùng cô vẫn luôn cảm thấy mình không có cách nào đáp lại tình cảm của Nam Bá Đông, dù sao đi chăng nữa trong lòng vẫn cảm thấy mắc nợ anh. Hiện tại thì tốt rồi, bọn họ giờ là anh em!
Nhưng mà vừa nghĩ tới tính cách của Nam Bá Đông, trong lòng Mạc Yên lại run rẩy và bất an.
Nếu như để anh biết quan hệ của bọn họ là anh em, có thể anh sẽ nổi bão phát điên hay không?
Lúc đang nhắm mắt suy nghĩ nỗi lòng, Mạc Yên đã được các bác sĩ và y tá đưa vào bên trong xe cấp cứu.
Mạc Vấn và Bạch Yên cùng nhau đi theo bác sĩ chen vào bên trong xe cấp cứu, lúc nhìn thấy cửa xe sẽ mau chóng đóng lại, thân thể nhỏ bé của Nam Tinh nhanh nhẹn như một làn khói chui vào.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Mạc Vấn và Bạch Yên, Nam Tinh ngại ngùng cười, sau đó chen đến trước mặt của Mạc Yên, cầm tay của cô thật chặc, đặt trên mặt của bé mà cọ xát, vô cùng thân thiết nói, "Mẹ, tin tưởng con, mẹ nhất định sẽ không có việc gì! Con sẽ ở bên cạnh của mẹ!"
Mạc Yên cười rồi khẽ gật đầu, nói nhỏ một câu, "Tiểu tử ngốc!"
Nhìn thấy một đôi mẹ con trong ngoài đều đẹp, cảm thấy trong lúc đó hai mẹ con này có một loại tình cảm nồng đậm không nỡ bỏ được, những người xung quanh đều âm thầm lấy làm kỳ lạ, ngay cả Mạc Vấn và Bạch Yên cũng đều hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới con gái của mình lại có tình cảm quấn quýt như vậy với con do người khác sinh ra.
Có lẽ đây chính là duyên phận giữa hai mẹ con bon họ đi!
Nam Bác Thao, Nam Bá Đông, còn có Mẫn Lạp, nhân viên cảnh vệ Tiểu Lý, và nhóm vệ sĩ áo đen thấy xe cấp cứu chạy đi, bọn họ cũng vội vã lên xe, mấy chiếc xe bạc tỷ theo sát ở phía sau xe cấp cứu thật chặc, chạy tới tổng bệnh viện quân khu.
Mà một bên từ phía tổng bệnh viện quân khu đã sớm có Viện trưởng Tôn Chí Bình dẫn theo đội ngũ bác sĩ chờ sẵn ở trước cổng lớn của bệnh viện.
Vừa thấy xe cấp cứu của Mạc Yên chạy tới, các bác sĩ liền đẩy Mạc Yên vào phòng cấp cứu kiểm tra.
Mạc Vấn tiến lên bắt tay Viện trưởng Tôn Chí Bình, "Lão Tôn, chuyện hôm nay phải làm phiền ông rồi!"
Tôn Chí Bình vỗ vai ông, cười nói, "Chúng ta đều là bạn già mà, ông nói lời này có phải là quá khách khí với tôi rồi không?"
Mạc Vấn nhẹ nhàng đánh ông một quyền, thẳng thắng nói, "Được rồi, tôi cũng không khách khí với ông nữa, nếu chúng ta rãnh rỗi thì đi uống rượu với nhau, được rồi, tôi đi xem con bé một chút!"
Tôn Chí Bình không nói hai lời, "Tôi đi với ông qua xem một chút!"
"Cảm ơn!"
Trước cửa phòng cấp cứu, Nam Bá Đông nhìn thấy Mạc Yên bị đẩy vào, bởi vì Mẫn Lạp là bác sĩ riêng của Mạc Yên nên khi anh đề nghị thì cũng được vào theo những bác sĩ khác.
Mới vừa bệnh còn chưa lành nên sắc mặt của Nam Bá Đông tái nhợt, nhưng toàn thân anh lại có hơi lạnh thấu xương, vẫn như trước kia làm người ta cảm thấy sợ hãi, mặt lạnh xuống âm độ, thậm chí còn lạnh hơn so với trước kia.
Lúc cặp mắt như chim ưng nâng lên, như tuỳ thời có thể tê liệt đối phương bằng ánh mắt âm u lạnh lẽo.
Cứ đứng như vậy mấy phút, đột nhiên Nam Bá Đông xoay người, chợt nhìn về phía Nam Bác Thao, ngay cả xưng hô cũng tiết kiệm, trực tiếp không khách khí hỏi, "Đây rốt cuộc là chuyện gì? Yên nhi đang tốt lành thì làm sao lại bị như vậy?"
Đối mặt với Nam Bá Đông lộ ra sát khí, ngay cả là người luôn luôn đứng trên đầu như Nam Bác Thao cũng không nhịn được mà thấy lạnh cả người.
Trái cổ của ông giật giật, giọng nói có chút khàn khàn, "A Đông, trước tiên con đừng kích động, con lại đây, ba sẽ nói với con!"
Nam Bá Đông đi theo Nam Bác Tháo tới cuối hành lang đứng.
Vẻ mặt của Nam Bác Thao lúc này mới nặng nề nói với anh, "Điều là lỗi của ba, là ba ép Bạch Yên nói ra thân thế của Mạc Yên. Mạc Yên núp ở một bên nghe được, nên mới kích động dẫn tới hôn mê. A Đông, Mạc Yên con bé, con bé là em gái ruột của con đấy!"
"Ba nói cái gì? Là em gái ruột sao?" Nam Bá Đông ngẩn ra, sau đó liền phá lên cười, "Em gái ruột, em gái ruột, em gái ruột thật là tốt nha! Sau này, con có thể danh chánh ngôn thuận chăm sóc cho cô ấy cả đời. Hahaha, hahaha..."
Những người xung quanh bị tiếng cười điên cuồng của anh làm cho sợ! Mỗi người đều dùng ánh mắt kỳ quặc nhìn anh, đối với anh vừa sợ hãi lại vừa tò mò, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh bi thương và cô đơn, lại có chút cảm giác đau lòng.
Nam Bá Đông đối với phản ứng của những người xung quanh làm như không cảm thấy, anh vẫn cười lớn như cũ.
Khoé mắt chảy xuống một giọt nước mắt, anh đưa tay dùng sức một chút quẹt đi.
Nam Bác Thao lo lắng nhìn anh, mắt đỏ lên, giọng nói nghẹn lời nói, "A Đông, con đừng như vậy! Ba biết, đây là lỗi của ba, là ba hại các con, thật xin lỗi!"
Nam Bá Đông nhìn ông, khoé môi nâng lên một nụ cười trào phúng, anh tiến tới bên tai của Nam Bác Thao, cười nói âm lãnh, "Bây giờ ông nói những thứ này còn có tác dụng gì sao? Nam Bác Thao, ông nói một chút đi, cả đời của ông đã tạo bao nhiêu nghiệt rồi? Ông gieo họa lên nhiều người phụ nữ như vậy, từ nhỏ đến lớn, có bao giờ ông làm tròn trách nhiệm làm cha chưa? Ông chờ xem đi, ông trời có mắt, con của ông cũng sẽ từng đứa chết đi, rất nhanh sẽ tới phiên tôi, ông sẽ không còn con cái chăm sóc cho mình! Chẳng qua Mạc Yên của tôi, cô ấy là một người phụ nữ tốt như vậy, làm sao hết lần này đến lần khác lại trở thành con gái của ông đây? Cô ấy có tội gì mà tại sao giờ cô ấy phải chịu đựng tất cả thống khổ do người không có trách nhiệm như ông mang đến chứ? Tại sao? Ông nói cho tôi biết tại sao đi?"
Khi Nam Bá Đông nói đến phần sau, nước mắt đã chảy xuống.
Anh lập tức đanh mặt lại như con sư tử điên cuồng đang nổi cơn thịnh nộ, mang theo bộ mặt tàn nhẫn muốn cắn ra máu, nhìn chằm chằm Nam Bác Thao, gằng từng câu từng chữ nói ra, "Nam Bác Thao, tôi cho ông biết, nếu như Yên nhi có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ giết ông đầu tiên!"
Đàn ông có nước mắt không dễ rơi, chỉ là chưa đụng tới chỗ đau lòng mà thôi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook