Quan Gia
-
Chương 26: Chức quan quá nhỏ, không đáng để mắt!
Sau khi Lưu Vĩ Đông trở về, bỗng nhiên trở nên gió êm sóng lặng, không còn có người đến tìm Lưu Vĩ Hồng, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không có ai gọi. Sau đó Lưu Vĩ Hồng chỉ ở trên báo nhìn thấy vài bài văn bác bỏ.
Giống như Lưu Vĩ Đông nói, bác bỏ hắn đều là những lý luận gia nổi tiếng cả nước, giáo viên của Viện Khoa học Xã hội và phòng Nghiên cứu Chính sách Trung ương. Bài văn bác bỏ, cũng đăng trên những tờ báo lớn nổi tiếng cả nước, sức ảnh hưởng lớn, thậm chí còn hơn cả "Tiếng kèn"
Nhưng đến đây là dừng.
Sau giữa tháng 5 thì không còn thấy những bài viết bác bỏ ở trên báo nữa.
Lưu Vĩ Hồng rất rõ, không phải là chuyện này đã ổn, mà vì đã xảy ra chuyện càng trọng đại hơn. Toàn quốc đều đi vào một bầu không khí khẩn trương.
Ở chỗ Lưu Vĩ Hồng, ngược lại rất thanh tĩnh.
Lưu Vĩ Đông về thủ đô không lâu, Lưu Vĩ Hồng nhận được thư từ thành phố Giang Khẩu.
Là Quý Tiểu Xuyên gửi tới.
Ba y cuối tháng trước được thả ra từ bộ và uỷ ban trung ương quốc gia, đảm nhiệm Phó Chủ tịch thành phố Giang Khẩu, không vào thường ủy. Ba của Quý Tiểu Xuyên là Quý Thụy Lâm tương đối mà nói vô cùng trẻ tuổi, vừa mới ngoài 40, trước kia ở bộ và uỷ ban trung ương quốc gia đảm nhiệm cán bộ cấp Vụ. Quan hệ giữa Quý gia và Lưu gia xưa nay rất tốt, Quý Thụy Lâm và Lưu Thành Gia còn từng là chiến hữu. Đương nhiên Lưu Thành Gia nhập ngũ sớm hơn Quý Thụy Lâm, hai người ở một bộ đội, Lưu Thành Gia rất chiếu cố Quý Thụy Lâm. Mà Quý Tiểu Xuyên, từ nhỏ đã theo đuôi Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng dặn dò y sau khi tới thành phố Giang Khẩu thì viết thư cho hắn, Quý Tiểu Xuyên tự nhiên không dám quên, mới vừa ở thành phố Giang Khẩu dàn xếp xong, liền khẩn trương viết lá thư này cho hắn.
Nhìn ra được là Quý Tiểu Xuyên có vài phần bất ngờ. Hoá ra thành phố Giang Khẩu không như y tưởng tượng là một làng chài nhỏ, mà là một thành phố lớn có trình độ hiện đại hóa khá cao, chí ít là có hình thức ban đầu của thành phố lớn. Quý Tiểu Xuyên ở thủ đô lâu rồi, luôn cảm thấy những thành phố khác của cả nước đều là nông thôn, bây giờ tình hình của thành phố Giang Khẩu ngoài dự đoán, tính trẻ con của y tự nhiên vui mừng.
Quý Tiểu Xuyên nói với Lưu Vĩ Hồng, y đã được cha mẹ đồng ý, liền đăng ký thi vào đại học Hoa Nam, không về thủ đô học, nếu không ngoài dự đoán, nửa năm sau sẽ đi học ở trường đại học Hoa Nam.
Thành tích của Quý Tiểu Xuyên cũng tốt, cộng thêm bối cảnh dầy như vậy, đến đại học Hoa Nam là chuyện ván đã đóng thuyền.
Xem ra Quý Thụy Lâm suy xét đến bản thân một khi thả ra ngoài, có thể phải công tác ở địa phương vài năm, con trai thì đi học đại học ở gần cũng tốt, đỡ phải nhớ nhung. Thành phố Giang Khẩu và thành phố của trường đại học Hoa Nam chẳng qua chỉ có lộ trình khoảng 200km, một hai tiếng thì có thể đi lẫn về.
Quan trọng là Quý Thụy Lâm có chút không yên tâm đứa con trai này, nghịch ngợm gây sự, nếu một mình ở lại thủ đô, không có cha mẹ quản thúc, trời biết nó sẽ gây ra họa gì.
Lưu Vĩ Hồng lập tức viết một lá thư cho Quý Tiểu Xuyên, bảo y một hai tháng tiếp theo, ngoan ngoãn ở nhà, chớ nên đi góp vui. Có những cuộc vui có thể tham gia, có những cuộc vui là không thể tham gia. Thời kỳ mẫn cảm, nếu dính vào, cho dù y là con cháu dòng chính của Quý gia, đến lúc đó cũng khó tránh khỏi liên quan.
Cũng lá thư như vậy, Lưu Vĩ Hồng còn viết mấy lá, đều là gửi cho đám "Bạn bè chơi với nhau từ thuở nhỏ" của hắn, những đứa này, đa số còn đang học đại học, không thể kích động mà đi góp vui.
Gửi xong những lá thư này, Lưu Vĩ Hồng thở phào một hơi, dường như hoàn thành một việc vô cùng quan trọng, lập tức thoải mái rất nhiều.
Kế tiếp, hắn quả thật không cần làm gì, chỉ cần lẳng lặng chờ đợi.
Ngày hôm đó, văn phòng trường gọi điện thoại đến, gọi Lưu Vĩ Hồng đến văn phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng Chu muốn tìm hắn nói chuyện. Lưu Vĩ Hồng cười cười, không có vội vã đến văn phòng, mà là trở về ký túc xá một chuyến, cầm hai gói thuốc lá hiệu panda vàng bỏ vào trong túi áo.
Hai gói panda vàng này là Lưu Vĩ Hồng cố gắng "cắt xén" từ Lưu Vĩ Đông. Đây là thuốc lá chuyên cung cấp cho cán bộ lãnh đạo cấp phó trở lên, ông cụ có cung ứng, nhưng ông cụ lớn tuổi, bác sĩ bảo vệ sức khoẻ khống chế rất nghiêm lượng thuốc hút, nên tiện cho Lưu Vĩ Đông. Về phần Lưu Thành Thắng, tuy rằng chức vụ chưa đến ngưỡng đó, lại tự có được, không cần ăn bớt ở chỗ ông cụ.
Lưu Vĩ Hồng đời trước nghiện thuốc lá không ít, sau khi tái sinh cũng không bỏ thuốc, nhưng hút không nhiều.
Hắn biết hiệu trưởng Chu muốn tìm hắn nói chuyện gì.
Văn phòng của trường Nông nghiệp mới xây dựng, khá khí phái, có thể nói là tòa nhà khí phái nhất trong vòng 20 dặm gần đó, tổng cộng có 4 tầng, kiến trúc thép xi măng, mới tinh, uy phong vô cùng.
Tới văn phòng Hiệu trưởng Chu, Lưu Vĩ Hồng rất thản nhiên, không hề rón rén.
- Ha ha, Vĩ Hồng đến rồi, đến đây, qua đây ngồi!
Chu Kiến Quốc bật cười ha hả, tiếp đón Lưu Vĩ Hồng, nhưng không có đứng dậy, cứ như vậy ngồi trên ghế dựa, rất tùy ý. Lãnh đạo đều là như vậy, càng là người thân cận trong lòng lãnh đạo, lãnh đạo càng không khách sáo với anh.
Chu Kiến Quốc tuổi lớn gấp đôi Lưu Vĩ Hồng cũng không chừng, làm như vậy rất là bình thường.
Văn phòng của Chu Kiến Quốc khá rộng rãi, đương nhiên chỉ là một phòng, không hề giống như văn phòng của lãnh đạo đời sau, làm thành một phòng sang trọng.
- Hiệu trưởng, mời thầy hút loại mới!
Lưu Vĩ Hồng đi đến trước bàn làm việc của Chu Kiến Quốc, cũng không khách khí, đặt mông ngồi ở ghế dựa, từ trong túi áo lấy ra hai gói panda vàng, đặt trước mặt Chu Kiến Quốc.
Lưu Vĩ Hồng cũng không phải là ngạo mạn, mà là thấy người nào thì nói chuyện như thế.
Chu Kiến Quốc có kinh nghiệm đi lính, trên người còn giữ lại dấu vết từng đi lính, không phải tính cách cáo già, thích người có tính sảng khoái.
- Thứ tốt gì?
Chu Kiến Quốc lập tức bị hai gói panda vàng hấp dẫn.
- Panda vàng, thuốc đặc biệt, chuyên cung cấp cho thủ trưởng lớn trung ương, lần trước người bạn của tôi tới đây, đem cho tôi hai gói.
Lưu Vĩ Hồng thuận miệng giải thích nói, thần thái và giọng điệu đều rất là tùy ý.
- A, đây đúng là thứ tốt…Ha ha, tôi không thể lấy hết, lấy một gói thử trước.
Chu Kiến Quốc cười rộ lên, rất ngạc nhiên mà cầm lấy một gói thuốc lá, cẩn thận đánh giá, miệng chậc chậc có tiếng.
- Hiệu trưởng, thầy cứ lấy hết đi, thầy cũng biết, tôi hút thuốc chỉ là hút chơi, thuốc tốt như vậy, tôi hút chỉ lãng phí.
Thấy Lưu Vĩ Hồng nói chân thành, Chu Kiến Quốc cũng không khách sáo nữa, cười ha hả mà nhận lấy hai gói thuốc lá, có vẻ rất quý, lập tức nói:
- Vĩ Hồng, hôm nay mời cậu đến, coi như là trên tổ chức chính thức tìm cậu nói chuyện đi. Trước kia tôi từng đồng ý với cậu, chỉ cần cậu lấy được giải nhất cuộc thi bóng rổ, tổ trưởng bộ môn động vật chính là cậu. Lão Chu tôi nói là làm, tuyệt đối không nuốt lời. Ngày mai để cho phòng Giáo vụ công bố bổ nhiệm này.
- Cảm ơn hiệu trưởng!
Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói.
Chu Kiến Quốc lập tức liền nhìn ra không đúng, hai hàng lông mày nhíu lại, hỏi:
- Sao thế, Vĩ Hồng, hình như cậu không vui?
- Hiệu trưởng, không phải không vui. Ý của cá nhân tôi, tổ trưởng bộ môn này, hay là mời lão Lương đảm đương đi. Ông ta lớn tuổi, tư cách lão luyện, kinh nghiệm cũng phong phú, ông ta làm tổ trưởng bộ môn này thích hợp hơn.
Lưu Vĩ Hồng cũng không do dự nhiều, lập tức nói ra ý của mình.
Chu Kiến Quốc liền không kìm nổi đánh giá hắn:
- Ha ha, tiểu Lưu, tôi cũng thật sự không nhìn ra, phong cách của cậu cũng khá cao.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Tôi vốn phong cách cao.
- Ha hảa, cậu đừng ăn nói lung tung với tôi. Nói đi, có phải chê tổ trưởng bộ môn quá nhỏ, không muốn làm?
Chu Kiến Quốc cũng không dễ che giấu như vậy, tuy rằng trên mặt còn đang cười, ánh mắt lại hơi trở nên nghiêm túc. Cho dù chỉ là một tổ trưởng bộ môn nho nhỏ, không coi là quan gì, nhưng cũng đại diện trên tổ chức tín nhiệm và bồi dưỡng cậu Lưu Vĩ Hồng, cậu lại xem thường?
Người trẻ tuổi, tầm mắt cao quá không tốt đâu, vẫn là làm đến nơi đến chốn, một bước một dấu chân mà đi.
- Hiệu trưởng, tôi muốn hỏi thầy một chuyện.
Lưu Vĩ Hồng lấy điếu thuốc ra, kính cho Chu Kiến Quốc một điếu.
Chu Kiến Quốc tiếp nhận, Lưu Vĩ Hồng châm lửa cho ông, Chu Kiến Quốc hút hai hơi, như cười như không mà nhìn hắn, nói:
- Tốt, hôm nay toàn bộ đảo lộn, rốt cuộc là tổ chức tìm cậu nói chuyện, hay là cậu tìm tổ chức nói chuyện? Cậu còn có vấn đề sao?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Hiệu trưởng, nếu thầy đi làm Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục, thầy có dự định dẫn tôi qua đó hay không?
Chu Kiến Quốc sắc mặt lập tức liền trở nên khó coi.
Trước đó không lâu địa khu đã tuyên bố bổ nhiệm, lão Lý trường Trung cấp Công thương toại nguyện được ngồi lên ngai vàng Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục địa khu, chuyện này là tâm bệnh của lão Chu, Lưu Vĩ Hồng như vậy là nhắc đến vấn đề mà ông không muốn nhắc đến.
- Hiệu trưởng, thầy cũng đừng giận, tôi có một cách, báo cáo với thầy, nếu thầy cảm thấy không có đạo lý thì cứ việc phê bình.
Lưu Vĩ Hồng không hề luống cuống, tiếp tục khẽ cười nói.
- Được, cậu nói đi, tôi đang nghe
- Hiệu trưởng, theo tôi, chức Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục, e rằng thật sự không đáng để mắt tới.
Lưu Vĩ Hồng vừa mở miệng, liền tuôn ra những lời lẽ kinh người.
Chu Kiến Quốc lập tức mở to hai, vừa tức giận vừa buồn cười, chỉ vào mũi của Lưu Vĩ Hồng, cười mắng:
- Tốt, giọng điệu của cậu không nhỏ. Thế nào, chức Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục mà cậu còn không để mắt tới, cậu muốn làm gì? Chủ tịch Địa khu hay là bí thư?
- Chủ tịch Địa khu hay bí thư, tôi không dám nghĩ tới. Nhưng mà, với kinh nghiệm lý lịch, trình độ và đối nhân xử thế của Hiệu trưởng Chu, lấy chức quan như Cục trưởng cục Nông nghiệp, Chủ tịch huyện, tôi thấy không phải vấn đề lớn.
- Ha ha, hoá ra cậu là cố tình đến an ủi tôi sao? Tiểu Lưu, tôi biết cậu có ý tốt. Tôi cũng không phải thật sự thích chức Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục, chỉ là thua cho lão Lý nên trong lòng hơi tức giận. Dựa vào cái gì? Ông ta dựa vào cái gì chạy trước tôi?
Hiệu trưởng Chu miệng nói không cần Lưu Vĩ Hồng an ủi, nhắc tới chuyện này, lại không kìm nổi thở phì phì, sắc mặt cũng đen hơn. Chuyện này quả thật đã trở thành tâm bệnh của Hiệu trưởng Chu.
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, nhìn ly trà trước mặt Hiệu trưởng Chu, liền đứng dậy rót đầy nước trà cho ông, cũng thành thật không khách khí rót cho bản thân một ly, tiếp tục ung dung ngồi xuống đối diện bàn làm việc của Hiệu trưởng Chu.
- Hiệu trưởng, tôi nghe nói, Hiệu trưởng Lý cấu kết với Bí thư Địa ủy Thái, có phải vậy không?
- Tiểu Lưu, việc này cậu nghe ai nói?
Hiệu trưởng Chu rất cảnh giác mà liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, nghiêm túc hỏi, trên mặt cũng có chút hiếu kỳ. Truyện được copy tại Truyện FULL
Người thanh niên này, thật đúng là không tầm thường đâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook