Quan Gia
Chương 25: Sóng to gió lớn (phần 9)

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, là nụ cười rất bình thường, vừa không thể hiện vui thích, cũng tuyệt không có chút ý châm chọc, chính là một vẻ mặt vô cùng bình thường, hoặc là một phép lịch sự.

- Đại ca, em nghĩ có một chuyện chắc anh đã quên, Lưu gia không phải của một mình anh, là của mọi người chúng ta, em cũng họ Lưu

Lưu Vĩ Hồng giọng điệu bình tĩnh mà kiên định

Kỳ thật Lưu Vĩ Đông thất thố chỉ là việc nháy mắt, y thật sự là tức đến hồ đồ, hơn nữa cũng không coi Lưu Vĩ Hồng là một đối tượng bình đẳng, vừa không phải địch thủ bình đẳng, cũng không phải người bạn cùng địa vị, chỉ là một đứa con ông cháu cha không chịu thua kém của Lưu gia. Cho nên trong nháy mắt, y gỡ bỏ mặt nạ của mình, lộ ra bộ mặt thật.

Lưu Vĩ Hồng điềm tĩnh ngoài dự đoán, khiến Lưu Vĩ Đông tỉnh táo lại.

Bắt buộc chính mình tỉnh táo lại!

Y không thể bị Lưu Vĩ Hồng xem thường

Cho dù trong phòng chỉ có 2 người bọn họ, chẳng sợ bị truyền ra ngoài. Đây không phải vấn đề nhiều người hay ít người, mà là một vấn đề tâm lý, y phải duy trì cảm giác về sự ưu việt của y ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng, duy trì tôn nghiêm người nối nghiệp Lưu gia của y.

Lưu Vĩ Đông không có nóng lòng nói chuyện. Y biết, phải một lần nữa đánh giá người em họ này. Biểu hiện của Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của y. Nếu vội vàng nói chuyện, bất kể là tức giận hay là lời nói thấm thía mà giáo dục, đều chưa chắc có tác dụng.

Lưu Vĩ Đông cầm lấy gói thuốc hiệu panda vàng trên bàn, rút ra một điếu rồi châm mồi.

Lưu Vĩ Hồng cười cười, cũng cầm một điếu ngậm trên miệng, Lưu Vĩ Đông liếc mắt nhìn hắn, không có hé răng, ngược lại chủ động châm lửa cho hắn, trên mặt còn lộ ra vẻ tươi cười.

Vừa rồi không khí còn giương cung bạt kiếm, giờ lập tức dịu xuống.

Mặc kệ nói như thế nào, hai người bọn họ là anh em họ ruột thịt, cùng một ông nội, cùng một bà nội.

- Vĩ Hồng, trong khoảng thời gian này, em không ở thủ đô, em không biết, thế cục đã nghiêm trọng thế nào…

Hút mấy hơi thuốc, Lưu Vĩ Đông chậm rãi nói, giọng điệu rất là chân thành. Chí ít nghe ra là như vậy. Text được lấy tại Truyện FULL

- Em biết.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên mà đáp, hút thuốc rất có tư vị. Hắn đã rất lâu không có hút loại thuốc đặc biệt hiệu panda vàng này rồi, mùi vị đúng là có khác.

- Em biết? Còn có người báo tin cho em sao?

Lưu Vĩ Đông hỏi ngược lại.

Lưu Vĩ Hồng đáp:

- Chuyện này không cần có người báo tin cho em, chỉ cần phân tích một chút thì rõ. Bài viết đó, vốn đã khá nhạy cảm, chắc chắn sẽ khiến cho đồng chí Nguyệt Hoa mất hứng. Hơn nữa, Lý Khai Hoài tự mình đến địa khu Thanh Phong, hiện tại lại là anh đến…đây cũng đủ để nói rõ vấn đề.

Lưu Vĩ Đông liếc mắt nhìn hắn, trong lòng càng ngày càng kinh ngạc. Nếu nói, lần trước Lưu Vĩ Hồng về nhà chúc thọ ông cụ, chuyển biến đó cũng khiến Lưu Vĩ Đông không mấy để ở trong lòng, bây giờ lại không thể không coi trọng. Lời nói như thế, không phải ai cũng có thể thốt ra. Biểu hiện của Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn giống như một cao thủ lão luyện trên quan trường.

Vấn đề là, Lưu Vĩ Hồng biến hóa như vậy, từ đâu mà đến?

Tuy nhiên, hiện tại không phải thời điểm nghiên cứu thảo luận vấn đề này, còn có chuyện càng quan trọng hơn phải giải quyết.

- Đúng vậy, em phân tích đúng, chuyện này, đồng chí Nguyệt Hoa quả thật rất tức giận. Có thể em không hiểu, đây không chỉ là một tranh luận đơn giản về lĩnh vực tư tưởng, mà là một thái độ. Càng là đồng chí lãnh đạo, càng để tâm vấn đề thái độ.

Lưu Vĩ Đông dần dần khôi phục lối suy nghĩ bình thường, lại bắt đầu biểu lộ hàm súc cao cao tại thượng.

- Hạ gia có phản ứng gì?

Lưu Vĩ Hồng bất động thanh sắc hỏi, cũng không có dự định cố tình đi đả kích tự tin của Lưu Vĩ Đông. Tính cách của mỗi người đều không giống nhau, Lưu Vĩ Đông là tính cách này, cưỡng ép đi thay đổi là không thể thực hiện. Hạ Cạnh Cường khiêm tốn là một thủ đoạn hướng về phía trước, sự ngạo mạn của Lưu Vĩ Đông chưa hẳn không phải là thủ đoạn. Mỗi một tính cách, đều có người thưởng thức, cũng có không gian phát triển.

- Hạ gia?

Lưu Vĩ Đông cười lạnh một tiếng.

- Bọn họ đương nhiên là trợ giúp. Chuyện này, vốn là bọn họ một tay bày ra, tất nhiên là hy vọng gây càng lớn càng tốt. Hạ gia đang tổ chức nhân sự, chuẩn bị phản bác quan điểm của em. Ngay cả mấy vị thầy giáo của Viện Khoa học Xã hội và phòng Nghiên cứu Chính sách Trung ương cũng chuẩn bị ra tay

Khi nói lời này, Lưu Vĩ Đông không ngừng nhìn Lưu Vĩ Hồng.

Đến nay y vẫn cho rằng Lưu Vĩ Hồng là bị Hạ gia sai khiến. Y không tin Lưu Vĩ Hồng thật có thể viết ra bài văn lý luận cao như vậy, càng không tin Lưu Vĩ Hồng nghĩ tới việc phát biểu bài viết này trên "Tiếng kèn".

Đây không phải một đứa con ông cháu cha, nói cách khác, không phải lối suy nghĩ và phương thức làm việc mà một thầy giáo trường nông ở nông thôn nên có.

Lưu Vĩ Hồng nhướng mày, hỏi:

- Tin tức này xác thực sao?

Lưu Vĩ Đông "Hừ" một tiếng, ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Lúc trước Hạ Cạnh Cường cho đăng bài viết này của em trên "Tiếng kèn", chỉ sợ đã nghĩ xong chiêu chuẩn bị ở sau.

- Nói như vậy, đây là chủ ý riêng của Hạ gia, không phải ý kiến của đồng chí Nguyệt Hoa?

Lưu Vĩ Hồng không thèm để ý Lưu Vĩ Đông châm biếm, vội hỏi một câu.

- Phân rõ được sao? Ý kiến của ai không quan trọng, mấu chốt là đồng chí Nguyệt Hoa nghĩ như thế nào.

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, xen lẫn một chút vẻ mặt đắc ý.

Sự đắc ý đó kích thích đến Lưu Vĩ Đông, ngọn lửa trong lòng lại vù vù dâng lên. Thằng nhóc này làm cho sự việc tồi tệ như vậy, không ngờ còn đắc ý như thế? Lưu Vĩ Đông không tin Lưu Vĩ Hồng là cố ý muốn báo thù Lưu gia, tuy y vừa mới nói như vậy, cũng chỉ là lời nói tức giận. Không hề kết mối thù nào "thù hận tới chết" với Lưu gia, nhưng không nghi ngờ gì, Lưu Vĩ Hồng là bị Hạ gia lừa dối lợi dụng, trở thành một cây súng trong tay người ta.

Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại bị người ta lợi dụng như thế nào? Hạ gia và Lưu gia không hợp nhau, điều này Lưu Vĩ Hồng cũng rõ, hắn làm sao không có đầu óc như vậy?

Trong đó nhất định còn có một sợi dây, một sợi dây không thể nhìn thấy được!

Chẳng lẽ là Thường tỷ?

Lưu Vĩ Hồng ở buổi họp mặt đám con ông cháu cha đã đánh Hạ Vi Cường, chuyện này không bao lâu Lưu Vĩ Đông cũng biết. Họ không tham gia buổi hội tụ như vậy, nhưng không có nghĩa họ hoàn toàn không quan tâm những chuyện này. Mặc kệ nói thế nào, những đứa con ông cháu cha này không phải con ông cháu cha bình thường, đều là đời sau của nhà có gia thế quyền cao chức trọng. Giữa con ông cháu cha với nhau gây chút mâu thuẫn nhỏ cũng không có ảnh hưởng toàn cục, nhưng nếu gây lớn chuyện, cũng có khả năng ảnh hưởng đến quan hệ giữa nhà quyền quý có gia thế.

Nghe nói Lưu Vĩ Hồng và Hạ Vi Cường đánh nhau, chính là vì Thường tỷ.

Mà Thường tỷ là vợ chưa cưới của Hạ Cạnh Cường, điểm này tất cả mọi người đều biết.

Lưu Thành Thắng từng có cách nghĩ này, muốn cùng Vân gia kết thân thì cưới Thường tỷ về làm vợ của Lưu Vĩ Đông. Nhưng Lưu Vĩ Đông không muốn, y thích người con gái của một nhà có gia thế khác.

Lưu Thành Thắng cũng không miễn cưỡng. Chuyện hôn nhân không thể miễn cưỡng.

Thường tỷ nếu là vợ chưa cưới của Hạ Cạnh Cường thì tất có động cơ giúp Hạ gia. Mà Thường tỷ và Lưu Vĩ Hồng thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, Lưu Vĩ Đông cũng rất rõ. Nếu như Thường tỷ giúp đỡ Hạ Cạnh Cường lừa dối Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng trăm phần trăm mắc câu!

- Nói như vậy, Hạ gia muốn một lần nữa đứng thành hàng?

Lưu Vĩ Hồng đột nhiên hỏi.

Những lời này khiến Lưu Vĩ Đông chấn động cả người, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.

Hôm nay làm sao vậy?

Lưu Vĩ Hồng luôn nhìn vấn đề từ trình tự rất cao, mà bản thân lại lâm vào trong "việc vặt", hoàn toàn điên đảo. Quyền chủ động nói chuyện đã vô tình thay chủ. Vậy thì không tốt, Lưu Vĩ Đông một chút cũng không thích tình hình này.

- Một lần nữa đứng thành hàng thì không đến nỗi, nhưng Hạ Thái Bình và Hạ Cạnh Cường có lẽ thực sự có ý này, chí ít có thể bày tỏ thái độ với đồng chí Nguyệt Hoa…

Trong khoảng thời gian ngắn, không lấy lại được quyền chủ động nói chuyện, Lưu Vĩ Đông liền theo ý nghĩ của Lưu Vĩ Hồng trả lời một câu.

Lưu Vĩ Hồng trên mặt lại hiện lên tươi cười, càng thêm đắc ý.

- Vĩ Hồng, em nói thật đi, chuyện này rốt cuộc có phải Hạ Cạnh Cường ở phía sau phá rối hay không?

Lưu Vĩ Đông lập tức hỏi, vốn muốn nhắc về Thường tỷ, cuối cùng quyết định vẫn là không muốn kích thích Lưu Vĩ Hồng thì tốt hơn. Nếu chẳng may Lưu Vĩ Hồng cảm thấy bản thân bị mắc mưu một người phụ nữ, mất sĩ diện, phẩy tay áo bỏ đi, chuyện càng tồi tệ hơn.

Lưu Vĩ Hồng cười cười, tránh vấn đề này, hỏi ngược lại:

- Đại ca, anh muốn em làm thế nào?

Lưu Vĩ Đông trở nên trầm ngâm, thật lâu sau mới nói:

- Chuyện này thật là khó xử lý. Ý của ba anh và chú hai là muốn em trở về một chuyến, nói rõ trước mặt ông nội, Hạ gia rốt cuộc là hãm hại em như thế nào.

Lưu Vĩ Hồng lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, chậm rãi nói:

- Đại ca, anh cảm thấy như vậy hữu dụng sao?

- Vĩ Hồng, em rốt cuộc có ý gì?

- Không có gì, cho dù em nói rồi, là Hạ gia sai khiến em làm, anh cho rằng có tác dụng sao? Ai tin? Đồng chí Nguyệt Hoa sẽ tin? Có những chuyện, một khi tạo nên ảnh hưởng sẽ khó vãn hồi.

Lưu Vĩ Đông lại bị tức giận, lạnh lùng nói:

- Hoá ra mọi hậu quả em cũng rất rõ, vậy lúc đó sao em hồ đồ như thế?

- Em hồ đồ?

Lưu Vĩ Hồng lại lắc lắc đầu.

- Đại ca, anh suy nghĩ cẩn thận đi, vì sao đến bây giờ ông nội cũng không tỏ thái độ? E rằng không chỉ ông nội nhà chúng ta, tất cả mấy ông cụ, bao gồm thủ trưởng tối cao và Đổng lão, đều duy trì trầm mặc chăng?

Lưu Vĩ Đông lập tức giật mình.

Đây quả thật là một vấn đề họ cũng từng nghĩ qua, nhưng không có được kết luận hợp lý.

Thái độ của các ông cụ, quả thật ngoài dự đoán.

Bọn họ nghĩ không ra, không có nghĩa các ông cụ trong lòng không có cách nghĩ.

- Vậy ý của em là…

Lưu Vĩ Đông trầm ngâm, giọng điệu thậm chí có chút hoang mang.

Chẳng lẽ vấn đề như vậy, Lưu Vĩ Hồng cũng có thể có ý nghĩ của mình?

- Đại ca, rất nhiều chuyện, không thể chỉ nhìn trước mắt, phải nhìn về lâu dài. Bây giờ xem ra sự việc là vô cùng chính xác, có lẽ không bao lâu thì chứng minh là sai lầm. Nói thật, vấn đề lĩnh vực tư tưởng, hoặc giả nói vấn đề tuyến đường, rốt cuộc do ai quyết định?

- Em muốn nói, thủ trưởng tối cao…

Lưu Vĩ Đông kinh nghi bất định, sắc mặt cũng trở nên rất là khẩn trương.

- Ông nội bây giờ còn không tỏ thái độ, thủ trưởng tối cao cũng không tỏ thái độ, trong đó rốt cuộc là vì sao, cần phải nghĩ kỹ một chút.

Lưu Vĩ Hồng lại châm thêm một điếu panda vàng, không vội vàng không hấp tấp nói, nhìn qua, dường như tính trước kỹ càng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương