Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
Chapter 76: Đội chủ (2)

Căn phòng màu được thắp sáng bởi những ngọn nến.

Nơi đây là một phòng dành cho kỹ nữ, nằm ở ngoại vi của thành trì bên ngoài Thiên Địa Hội.

Trên bàn là những hộp phấn đỏ trắng, cùng với những cây cọ để trang điểm.

Một người đang nhìn chằm chằm vào những vật dụng đó với vẻ mặt nghiêm trọng.

Người đó là Hà Thải Lâm, ứng cử viên cho chức vị Môn chủ của Phi Sát Môn, một trong ba thế lực sát thủ lớn nhất, nhưng thực chất là oan hồn Cao Toản đang chiếm hữu cơ thể của nàng.

- Bộp!

Cao Toản chống cằm bằng hai tay nắm chặt.

Khuôn mặt phản chiếu trong ánh nến đẹp đến mê hồn.

Tuy nhiên, đây không phải là hình dạng thật của hắn ta.

‘........Phải làm đến mức này sao?’

Cao Toản nhìn những dụng cụ trang điểm trên bàn với cảm giác tự ti.

Làm sao hắn ta lại rơi vào tình cảnh này?

Hắn ta là một thức thần, có mối liên kết với Mộc Kinh Vân, nên Cao Toản bắt buộc phải theo sát hắn đến Thiên Địa Hội.

Thực lòng mà nói, Cao Toản muốn trốn thoát, nhưng sinh mạng của hắn ta gắn liền với Mộc Kinh Vân, nên hắn ta không có lựa chọn nào khác.

‘Chết tiệt.’

Cao Toản thở dài một cách nặng nề.

Hắn ta đã cố gắng hết sức để đến được thành trì bên ngoài của Thiên Địa Hội.

Nhưng khi hắn ta thực sự muốn thâm nhập vào bên trong, Cao Toản mới nhận ra rằng an ninh ở đây nghiêm ngặt hơn hắn ta tưởng tượng rất nhiều.

‘Rất khó để âm thầm xâm nhập vào.’

Ngay cả khi còn là sát thủ, Cao Toản cũng thường xuyên được giao nhiệm vụ thâm nhập.

Thậm chí, hầu hết các nhiệm vụ ám sát đều yêu cầu sự bí mật.

Tuy nhiên, quy mô của Thiên Địa Hội, một thế lực chia cắt giang hồ Trung Nguyên, vượt xa trí tưởng tượng của Cao Toản. Nó hoàn toàn khác biệt so với những môn phái nhỏ mà hắn từng xâm nhập.

“Hừ.”

Cao Toản run rẩy đưa tay về phía cây cọ trang điểm.

Cao Toản cảm thấy da gà nổi khắp người.

Sự phản cảm sâu trong linh hồn Cao Toản khiến hắn ta cảm thấy khó chịu.

Nghĩ đến việc một nam nhân như hắn ta phải đến nơi này, hóa trang thành kỹ nữ, Cao Toản cảm thấy khó chịu đến mức muốn ói.

Nhưng Cao Toản không còn cách nào khác.

Cao Toản đã đi vòng quanh thành trì bên ngoài của Thiên Địa Hội để thu thập thông tin, nhằm tìm cách thâm nhập vào bên trong.

Cao Toản cũng đã nghĩ đến việc lẻn vào trong bằng cách trốn trong những chiếc xe chở đồ dùng hoặc thức ăn, nhưng cổng chính của Thiên Địa Hội kiểm tra rất nghiêm ngặt, nên điều đó là không thể.

Cuối cùng, cách tốt nhất là tiếp cận người trong nội bộ và thâm nhập vào.

[Hừm. Vậy là tiểu thư đã đến tuổi cập kê và muốn gặp gỡ những anh hùng của Thiên Địa Hội phải không?]

[Đó...vâng vâng...]

Dù là để thu thập thông tin, nhưng lại phải nói ra những lời như vậy.

Cao Toản cảm thấy khó chịu khi nói ra những lời ong bướm như vậy.

[Nhưng mà, không phải là những võ sĩ cấp thấp của Thiên Địa Hội, mà là những người có địa vị như Đại chủ hoặc Đội chủ, muốn gặp họ không dễ dàng đâu.]

[Có cách nào không?]

[Muốn biết sao? Hừ hừ.]

Người môi giới thông tin đưa tay ra một cách tinh tế.

Cái gã này quả nhiên rất thích tiền, đúng là một kẻ chuyên buôn bán thông tin.

Cao Toản đưa cho gã một lượng bạc.

Nhận được tiền, người môi giới thông tin liền kể ra phương pháp.

[Tiểu thư có biết Hồng Tuệ Phường không?]

[Hồng Tuệ Phường?]

[Đúng vậy. Đó là một kỹ viện nằm ở ngoại vi phía đông của thành trì bên ngoài, ở đó...]

- Bùm!

[Ngươi muốn ta làm kỹ nữ sao?]

Cao Toản tức giận đến mức muốn giật lại tiền từ tay người môi giới.

Người môi giới vội vàng an ủi Cao Toản:

[A ha. Tiểu thư nghe ta nói hết đi. Hồng Tuệ Phường tuy là kỹ viện, nhưng không phải là nơi chứa kỹ nữ như những nơi khác.]

[Kỹ viện khác gì với nhà thổ chứ hả...]

[Những kỹ nữ ở đó không chỉ xinh đẹp, mà còn giỏi văn chương, âm nhạc, nghệ thuật, và có phẩm chất cao quý, nên cả những kẻ có địa vị cao trong thành cũng thường xuyên lui tới.]

[......Điều đó là thật sao?]

[Ta đã nhận tiền của tiểu thư rồi, làm sao ta có thể nói dối. Với ngoại hình của tiểu thư, tiểu thư sẽ được Hồng Tuệ Phường chào đón nồng nhiệt.]

Tin lời người môi giới, Cao Toản cuối cùng cũng thâm nhập được vào Hồng Tuệ Phương.

Như dự đoán, hắn ta đã thành công trong việc trà trộn vào Hồng Tuệ Phường.

Khi họ hỏi Cao Toản có biết kỹ nghệ gì không, hắn ta nhớ lại thời còn là sát thủ, hắn ta từng giả làm nhạc công, nên Cao Toản đã chơi đàn cầm, và điều đó đã khiến họ vô cùng thích thú.

[Vậy mà lại thông thạo âm luật! Ở nơi này chỉ cần là Nhạc Nữ, ngươi luôn được hoan nghênh!]

Họ cũng nói rằng có một vài kỹ nữ đã được các Đoàn chủ của Thiên Địa Hội đưa về làm thiếp, nên đang rất thiếu người.

‘Thiếp...hừ!’

Hoá ra có thể thâm nhập vào nội thành bằng cách này.

Cao Toản nuốt nước bọt.

Sau khi do dự một lúc, cuối cùng Cao Toản cũng cầm lấy cây cọ và bắt đầu trang điểm.

Chẳng mấy chốc, tiếng của lão bản Hồng Tuệ Phường vang lên từ bên ngoài.

- Chuẩn bị xong chưa?

“Ừm...à, cái đó...”

Cao Toản đang thoa phấn đỏ lên môi, trông hắn ta rất lúng túng.

Lữ Hành Thủy đã chờ đợi bên ngoài, thấy Cao Toản mãi không xong, cuối cùng cũng không nhịn được, đẩy cửa bước vào.

- Rắc rắc!

“Sao mà trang điểm thôi cũng lâu thế? Gốc gác đã đẹp rồi, làm sơ sơ cũng được. Để ta xem, ngươi trang điểm thế nào rồi.”

Nghe những lời tâng bốc này, Cao Toản nhìn vào gương, cảm thấy vô cùng lúng túng.

Cao Toản cố gắng nhớ lại những kỹ năng trang điểm của Hạ Thải Lâm, nhưng do bản năng phản kháng, hắn ta đã lạm dụng quá nhiều phấn son.

Lão bản tiến lại gần, nhìn vào khuôn mặt của Cao Toản.

Sau đó lập tức nhíu mày, lẩm bẩm:

“.......Trời đất ơi.”

Cao Toản thoa phấn trắng quá nhiều, khuôn mặt trắng bệch như xác chết.

Cao Toản dùng cọ nhỏ để kẻ mắt, nhưng lại kẻ quá đậm, khiến mắt bị quầng thâm đen, trông như nước mắt chảy xuống làm nhoe nhoét hết cả.

Hắn ta còn tô son đỏ quá dài, khiến miệng như bị rách đến tận tai.

“Trông mặt ngươi có khác gì yêu quái đâu chứ.”

Cao Toản không còn là mỹ nhân nữa, mà đã biến thành một con yêu quái hung ác.

Thấy lão bản lắc đầu, Cao Toản nghiến răng.

Sao hắn ta lại phải làm những chuyện này?

‘Mỹ nhân kế cái gì chứ.’

Có lẽ hắn ta nên liều mạng xâm nhập vào bên trong còn hơn.

 

* * *

Mộc Kinh Vân đứng trước cửa phòng, nở một nụ cười.

Nhìn thấy nụ cười đó, Liêm Giai lập tức bị sốc, không nói nên lời.

Trong nụ cười ấy ẩn chứa đầy ác ý.

Khi chạm mắt với Mộc Kinh Vân, Liêm Giai cảm thấy lạnh sống lưng.

‘Đây là...’

Tuy nội công của Liêm Giai đã được giải phong ấn, có thể sử dụng tự do, nhưng tại sao lại bị áp đảo bởi khí thế đáng sợ tỏa ra từ tên kia chứ?

Liêm Giai nghiến răng.

Hắn ta định sẽ biến tên này thành phế nhân, nhưng tên này lại xuất hiện đột ngột, khiến hắn ta bị áp đảo và mất đi thế chủ động.

Cảm giác khó chịu dâng lên, Liêm Giai nhăn mặt, gằn giọng:

“Cùng một suy nghĩ là sao?”

“Ngươi nghĩ cái gì thì là cái đó, hay ngươi có suy nghĩ khác?”

“Cái gì?”

“Ta thấy ngươi có ích, nên muốn nhận ngươi làm thuộc hạ.”

- Rắc!

Liêm Giai nghiến răng, từ từ vận nội công.

Hắn ta nhìn Mộc Kinh Vân, giọng nói đầy tức giận:

“Ngươi muốn nhận ta làm thuộc hạ?”

“Đúng vậy. Thật ra, từ hôm qua ta đã muốn giết ngươi rồi, nhưng nhiệm vụ lần này có quy định cấm giết người, nên ta nghĩ việc bắt ngươi làm việc cho ta sẽ tốt hơn.”

Ánh mắt Liêm Giai trở nên sắc bén.

“Tên ngạo mạn kia đang nói cái gì vậy?

Muốn giết Liêm Giai nhưng lại thấy hắn ta có ích, nên muốn Liêm Giai làm việc cho mình?

- Rắc!”

Liêm Giai nghiến răng.

Lúc này nội công của hắn ta đã được giải phong ấn, trong số những thiếu niên, có mấy người có thể đấu lại hắn ta chứ?

Liêm Giai không thể nhịn được nữa.

- Phập!

Liêm Giai đã vận chuyển nội công khắp cơ thể, hắn ta đưa tay về phía cổ Mộc Kinh Vân.

Liêm Giai định dùng tay phải bẻ gãy khớp cổ Mộc Kinh Vân, tay trái nhanh chóng điểm huyệt, rồi kéo hắn vào phòng.

Nhưng...

- Phốc!

“Khụ!”

Trước khi Liêm Giai kịp hành động, chân của Mộc Kinh Vân đã đạp vào bụng hắn ta.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Liêm Giai thậm chí không kịp nhìn rõ.

Mặt Liêm Giai đỏ bừng, gân xanh nổi lên,

“Tên... tên khốn kiếp...”

“Ngốc quá. Chân dài hơn tay mà.”

- Phắc!

Liêm Giai dùng sức, muốn đá về phía đầu gối của Mộc Kinh Vân.

Mộc Kinh Vân thu chân lại, lùi về sau một bước.

Nắm bắt cơ hội, Liêm Giai xoay người, dùng chân trái đá mạnh về phía đỉnh đầu Mộc Kinh Vân.

‘Hồi Ảnh Cước.’

Đây là chiêu thứ ba của Chu Thiên Cước Pháp mà Chu Sát Cốc vẫn luôn tự hào.

Chiêu thức này đánh lừa đối thủ bằng cách tấn công từ trên xuống, sau đó nhanh chóng xoay người, tấn công từ dưới lên.

Do tốc độ nhanh và ẩn chứa hư chiêu nên rất khó tránh né.

Tuy nhiên...

- Xoẹt!

Mộc Kinh Vân chỉ cần nhích người nhẹ nhàng, xoay người tránh được Hồi Ảnh Cước.

‘!?’

Mắt Liêm Giai nheo lại.

Hắn ta không ngờ tên đó lại có thể dễ dàng tránh né như vậy.

Nhưng các chiêu thức luôn được kết hợp với nhau, chiêu tiếp theo đã được chuẩn bị sẵn sàng.

- Phập phập!

Liêm Giai xoay người, dùng ngón tay trỏ đâm về phía yết hầu của Mộc Kinh Vân.

Hắn ta đã đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh, dù không phải kiếm thật, nhưng nội lực của Liêm Giai cũng có thể tạo ra độ sắc bén như kiếm.

(Cảnh giới bộ này giống vs [Ngã lão Ma Thần]: thấp nhất là Tam lưu < Nhị lưu < Nhất lưu < Tuyệt đỉnh < Siêu tuyệt đỉnh < Hóa Cảnh < Huyền Cảnh < Sinh Tử Cảnh < …). Đây là truyện kể về Mộc Kinh Vân hay cũng chính là Đệ Nhất Thiên Ma - Tổ Sư khai phái đã lập nên Thiên Ma Thần Giáo và cũng là nhân vật mạnh nhất vũ trụ tiểu thuyết của tác giả Hàn Trung Nguyệt Dạ nên 2 bộ dùng chung một hệ thống phân chia cảnh giới là bthg. Sau này Tổ Sư còn đột phá tới những vô thượng cảnh giới nào nữa, đón đọc tiếp tại Vlognovel để biết nhé! Đọc bản tranh (Webtoon) 2 bộ tại Vlogtruyen nhé! :)

Người ta gọi đó là Nhuệ khí.

- Xoẹt!

Nhưng...

- Phắc!

Nhuệ khí của Liêm Giai đâm về phía yết hầu của Mộc Kinh Vân, như thể muốn xuyên thủng nó.

Tuy nhiên, trước khi kịp chạm vào,

- Phốc!

Chân của Mộc Kinh Vân như tia chớp, đá vào chân Liêm Giai.

Đó chỉ là một cú đá đơn giản, Liêm Giai không né tránh, thay vào đó, hắn ta vận nội lực vào chân, muốn tạo ra lực phản đòn.

Theo cảm nhận của Liêm Giai, nội lực của hắn ta mạnh hơn Mộc Kinh Vân.

Liêm Giai tin rằng có thể dùng nội lực để bảo vệ chân, đủ để chịu đựng cú đá này...

- Phốc!

“Ước!”

Chân Liêm Giai bị đá trúng, cơ thể hắn ta lập tức xoay ngang, đầu đập mạnh xuống sàn.

Liêm Giai ngơ ngác.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tại sao Liêm Giai lại không né được cú đá của Mộc Kinh Vân?

Cú đá nhanh, nhưng khi va chạm, phản lực của Liêm Giai lại bị tan biến.

‘Sao...’

Lúc đó, Mộc Kinh Vân cười nhạt, nói:

“Yếu hơn ta tưởng đấy.”

“Tên khốn kiếp!”

Liêm Giai tức giận, dùng tay chống người dậy, đồng thời tung ra chiêu thức, nhắm vào cổ Mộc Kinh Vân.

- Xoẹt! Phắc!

Mộc Kinh Vân dễ dàng né tránh, sau đó nắm lấy đầu Liêm Giai, đập xuống sàn.

- Òang!

Tấm ván sàn bị vỡ, đầu Liêm Giai đâm xuyên qua, cắm sâu vào sàn.

Liêm Giai đau đớn, nhưng sự nhục nhã còn khiến hắn ta khó chịu hơn.

Liêm Giai vận hết nội lực, cố gắng nâng đầu lên.

Nhưng nội lực tập trung vào cổ và đầu lại bị phân tán một cách kỳ lạ, khiến hắn ta càng thêm yếu ớt.

Chuyện... chuyện gì thế này?’

Liêm Giai không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lúc đó, Mộc Kinh Vân nắm lấy tóc Liêm Giai xong kéo mạnh.

- Két!

Đầu Liêm Giai bị kéo ra khỏi sàn, những mảnh gỗ nhọn đâm vào mặt hắn ta, máu chảy đầm đìa.

Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Liêm Giai, Mộc Kinh Vân cười khoái trá:

“Bây giờ trông cái mặt ngươi đã đỡ đáng ghét hơn rồi.”

“Ngươi… ngươi đã làm gì?”

“Làm gì cơ?”

“Ngươi… có phải đã dùng tán công độc không?”

“Tán công độc?”

Mộc Kinh Vân nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu.

Mộc Kinh Vân tin rằng mình hiểu biết về độc dược, nhưng chưa bao giờ nghe nói đến độc tán công.

Tán công độc.

Đó là một loại độc dược được chế tạo theo phương pháp đặc biệt, khi đáp ứng đủ điều kiện, nó sẽ làm phân tán nội lực.

“Đừng giả vờ! Nếu không phải Tán công độc, tại sao nội lực của ta lại bị phân tán khi chạm vào ngươi?”

Mỗi khi va chạm với Mộc Kinh Vân, nội lực của hắn ta bị phân tán tại vị trí tiếp xúc.

Lần đầu, Liêm Giai chỉ nghĩ là trùng hợp, nhưng đến lần thứ hai, hắn ta không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là Độc tán công.

“Hừm, có loại độc thú vị như vậy sao?”

‘Tên khốn kiếp đang trêu mình à?’

Liêm Giai tức giận nghiến răng.

Hắn ta quyết định dùng tuyệt kỹ sát thủ của Chu Sát Cốc.

Tuyệt kỹ này bắt buộc phải giết chết đối thủ, nên Liêm Giai thường không dùng đến, trừ phi gặp phải trường hợp bất khả kháng.

- Vù vù!

Liêm Giai tập trung nội lực vào ngực.

Lúc đó, hình xăm kỳ lạ ở nửa thân trên của hắn ta bỗng nhiên đỏ rực lên.

Nhưng...

- Phốc!

“Khụ!”

Mộc Kinh Vân nắm lấy tóc Liêm Giai, kéo về phía sau, rồi đấm mạnh vào mặt hắn ta.

Chưa dừng lại ở đó, Mộc Kinh Vân liên tục đấm vào mặt Liêm Giai, như thể muốn đập nát mặt hắn ta.

- Phốc!

“Khụ... Dừng... ”

- Phốc!

“Khụ... Dừng... ”

- Phốc! Ầm!

Tiếng xương mũi gãy và răng vỡ vang lên, nhưng Mộc Kinh Vân vẫn không dừng lại.

- Phốc! Phốc! Phốc!

Liêm Giai không kịp sử dụng tuyệt kỹ, liên tục bị đấm vào mặt, bất tỉnh nhân sự.

“Hic!”

Tiếng kêu thất thanh vang lên từ phía sau, Mộc Kinh Vân dừng tay, quay đầu lại, vẫn giữ nắm đấm.

Phía sau là một thiếu niên đang luyện tập vận khí, bị tiếng ồn đánh thức.

‘Chuyện gì đang xảy ra vậy?’

Thiếu niên nhìn Liêm Giai, tóc bị nắm, mặt đầy máu, không giấu nổi sự kinh hãi.

Mộc Kinh Vân vẫy vẫy bàn tay dính máu, cười nói với thiếu niên:

“Hầy, đừng bận tâm, cứ tiếp tục việc của ngươi đi.”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương