“Hầy! Đừng bận tâm. Cứ tiếp tục những gì ngươi đang làm đi.”

Mộc Kinh Vân phẩy tay dính máu, thản nhiên nói.

Nhìn thấy cảnh tượng này, thiếu niên kia không biết phải nói gì.

Hắn ta đã rất vui khi được ở chung phòng với Liêm Giai, người cùng xuất thân từ Chu Sát Cốc, dù chỉ trong thời gian ngắn, nhưng không ngờ chỉ mới chớp mắt lại thành ra thế này.

‘Tên, tên khốn này rốt cuộc là ai?’

Hắn ta thừa nhận Mộc Kinh Vân đã rất nổi bật cho đến tận khi ải thứ hai kết thúc.

Nhưng giờ cấm chế nội công đã được giải trừ.

Vậy mà hắn lại có thể hạ gục Liêm Giai của Chu Sát Cốc sau khi cấm chế nội công được giải trừ; điều đó chẳng phải đã nói rõ hắn là một con quái vật hay sao?

Mộc Kinh Vân hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng của thiếu niên kia.

Ngược lại, hắn như thể đã xem xong một màn trình diễn, túm lấy tóc Liêm Giai, người đã bất tỉnh, rồi kéo lê ra khỏi phòng.

“Á!”

Thiếu niên kia định đứng dậy can ngăn,

“Sao thế? Ngươi cũng muốn đi theo à?”

Mộc Kinh Vân hỏi.

Thiếu niên kia giật mình, luống cuống lắc đầu nguầy nguậy.

“Khô-không phải, ta…”

“Thông minh đấy. Vậy thì cứ ở yên đó đi.”

- Rầm!

Cánh cửa đóng sập lại, thiếu niên kia như thể hết hơi, ngã phịch xuống giường.

Hắn ta không đủ can đảm để đi theo giúp đỡ Liêm Giai.

Mộc Kinh Vân bước ra khỏi phòng, nhìn Liêm Giai, khẽ thở dài.

“Haizz.”

Khuôn mặt bị đánh bầm dập của Liêm Giai trông thật đáng thương.

Khoảnh khắc nhìn thấy hình xăm của Liêm Giai chuyển sang màu đỏ rực, hắn đã theo bản năng cảm nhận được đối phương muốn lấy mạng mình, nên mới ra tay như vậy.

- Ngươi không cần phải ra tay nặng như vậy.

“Ừm, đúng là vậy.”

Nghe thấy giọng nói của Thanh Linh, Mộc Kinh Vân lẩm bẩm.

Hắn định đánh cho Liêm Giai một trận ra trò rồi sau đó mới thu nạp hắn ta làm đồng đội, nhưng xem ra hắn đã hơi quá tay rồi.

Tuy nhiên, bất chấp kết quả này, có một điều nằm ngoài dự đoán của hắn.

“Cảnh giới Tuyệt Đỉnh yếu vậy sao?”

Trong số tám mươi thiếu niên sau khi cấm chế nội công được giải trừ, có 7 người được cho là đã đạt đến cảnh giới Tuyệt Đỉnh.

Và Liêm Giai của Chu Sát Cốc là một trong số đó.

Lý do Mộc Kinh Vân chọn Liêm Giai làm mục tiêu đầu tiên là vì muốn thu nạp hắn ta làm đồng đội, nhưng cũng là vì muốn tự mình kiểm chứng sức mạnh của Liêm Giai, kẻ công khai thể hiện sự thù địch với hắn, xem thử hắn có thể đối phó với cao thủ Tuyệt Đỉnh như Liêm Giai không.

Nhưng Liêm Giai lại yếu hơn hắn tưởng tượng.

‘Chậm thật.’

Khi còn ở Nghiên Mộc Kiếm Trang, dù có thể nhìn thấy chuyển động của những cao thủ nhất lưu, nhưng cơ thể hắn vẫn phản ứng chậm chạp.

Thế mà giờ đây, hắn lại cảm thấy chuyển động của Liêm Giai, kẻ được coi là đã đạt đến cảnh giới Tuyệt Đỉnh, thật chậm chạp.

- .........

‘Lời đó phải để bổn tọa nói mới phải, phàm nhân.’

Thanh Linh cũng thầm kinh ngạc trước kết quả bất ngờ này.

Mặc dù đã mở được trung đan điền nhờ vào bí thuật của Phá Tư Bát Thức và chân khí cũng đã đạt đến cảnh giới Cực của Tuyệt Đỉnh, nhưng do thiếu đi sự giác ngộ nên nàng dự đoán Mộc Kinh Vân ngang bằng hoặc nhỉnh hơn Liêm Giai một chút.

Thế mà Mộc Kinh Vân lại hoàn toàn áp đảo Liêm Giai.

‘Năng khiếu võ học của tên tiểu tử này còn vượt xa dự đoán của ta sao?’

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi cảm thấy phấn khích.

Tuy sẽ còn lâu nữa mới đạt đến cảnh giới cao nhất, nhưng với tốc độ phát triển như vậy, Mộc Kinh Vân rất đáng để nàng ta đặt kỳ vọng.

Trong lòng nàng muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng lại sợ Mộc Kinh Vân tự mãn mà lơ là việc giác ngộ võ học…

- Đừng vội kết luận. Tuy rằng ngươi đã dễ dàng chế ngự được hắn ta, nhưng một phần cũng là do tên ngốc đó lơ là mất cảnh giác.

Nghe Thanh Linh nói vậy, Mộc Kinh Vân nhún vai.

Lời nàng nói cũng có lý.

Chỉ với một mình Liêm Giai thì chưa thể đánh giá được thực lực của những cao thủ đã đạt đến cảnh giới Tuyệt Đỉnh.

- Nhưng mà, mọi chuyện trở nên thú vị rồi đây.

“Ý người là sao?”

- Bổn tọa đã rất tò mò về cách thức hoạt động của tử khí, và giờ thì ta đã được chứng kiến rồi.

Nghe vậy, Mộc Kinh Vân nhớ lại lời Liêm Giai đã nói.

[Rõ ràng không dùng Tán Công Độc, tại sao nội công của ta lại bị phân tán khi tiếp xúc với ngươi?]

Câu nói đó khiến hắn khá khó hiểu.

“Ngài có biết tại sao lại như vậy không?”

- Có vẻ như nội công của hắn ta đã bị tử khí của ngươi triệt tiêu.

“Triệt tiêu?”

- Đúng vậy. Ngươi đã từng nói rằng khi những người khác muốn phong bế huyệt đạo hoặc kiểm tra tình trạng cơ thể của ngươi bằng cách truyền chân khí vào, thì chân khí của họ đều bị phân tán, đúng chứ?

“Đúng vậy.”

- Chân khí của ngươi hoàn toàn trái ngược với chân khí của người thường.

“Hoàn toàn trái ngược, nên những gì đưa vào cơ thể ta đã bị triệt tiêu sao?”

- Đúng vậy. Nếu là dương khí thì sẽ bổ sung sinh khí, còn tử khí của ngươi lại mang đến cái chết.

Có lẽ vì vậy mà nội công của Liêm Giai càng dễ dàng bị phân tán hơn.

Đến lúc này, nàng cũng chỉ có thể phỏng đoán như vậy.

Chưa từng có chuyện này xảy ra trong lịch sử võ lâm, nên ngay cả nàng cũng không thể biết chắc chắn tử khí này sẽ có sức ảnh hưởng như thế nào trong tương lai.

Nhưng nếu nó thực sự có thể làm phân tán nội lực của đối phương như Tán Công Độc, thì chẳng khác nào một đại ma đầu đã xuất hiện trong võ lâm.

"Khá hữu dụng."

Nhìn Mộc Kinh Vân tỏ vẻ hài lòng, Thanh Linh lên tiếng.

- Nhớ kiểm soát nó cẩn thận.

"Kiểm soát?"

- Đúng vậy. Nếu để lộ khả năng phân tán nội lực của mình, ngươi sẽ trở thành mục tiêu cảnh giác của mọi người trước khi kịp trở nên mạnh mẽ hơn.

"Hừm, ngài nói cũng có lý."

Lời nàng nói không sai, nhân sĩ võ lâm chắc chắn sẽ đề phòng hắn.

Bởi vì khi giao đấu với Mộc Kinh Vân, nếu không có nội lực vượt trội thì nội lực của bọn họ sẽ bị phân tán, rơi vào thế bất lợi.

"Làm thế nào để kiểm soát nó vậy?"

- ... Haizz. Đúng là học theo thứ tự lộn xộn.

Thanh Linh tặc lưỡi.

Nếu tu luyện đến cảnh giới Tuyệt Đỉnh theo con đường bình thường, thì giờ hắn đã nắm vững cách truyền khí rồi.

Nhưng Mộc Kinh Vân dù đã đạt đến Tuyệt Đỉnh nhưng lại không thể sử dụng ngoại kình để truyền khí trực tiếp hay nội kình, phát kình để đưa khí vào cơ thể đối phương.

'Chắc chỉ còn cách tranh thủ lúc rảnh rỗi mà đánh cho hắn nhớ đời, có thế hắn mới học nhanh được.'

Đã học theo thứ tự lộn xộn thì chỉ còn cách này.

Trong lúc đó, bọn họ đã đến phòng nghỉ.

Căn phòng trống không.

Những người khác đều ở phòng đôi, chỉ có Mộc Kinh Vân là ngoại lệ.

Không ai muốn ở chung phòng với hắn, may mắn là còn phòng trống nên hắn được ở một mình.

"Ư..."

Đúng lúc này, Liêm Giai rên rỉ tỉnh lại.

Mộc Kinh Vân nhìn xuống hắn ta, ánh mắt hai người chạm nhau.

- Giật mình!

Vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy mặt Mộc Kinh Vân, Liêm Giai giật nảy mình như bị điện giật.

Chẳng trách được, bị Mộc Kinh Vân đánh cho mặt mũi biến dạng, hắn ta đã phải nếm trải nỗi sợ hãi tột độ, tưởng chừng như sắp chết đến nơi.

Thế nên mới có phản ứng như vậy.

"Tỉnh rồi à?"

"Ngươi... Ngươi rốt cuộc... Khụ khụ... Phụt."

Liêm Giai cảm thấy đau đớn và vướng víu trong miệng, liền nhổ ra thứ gì đó.

Đó là chiếc răng bị gãy của hắn ta.

Lưỡi cũng bị cắn phải mấy lần, cả khoang miệng đều tê dại và tràn ngập mùi máu tanh.

"Đau lắm à?"

"..."

Hỏi gì mà ngu thế?

Liêm Giai nhìn Mộc Kinh Vân với vẻ mặt khó tin.

Thấy vậy, Mộc Kinh Vân gãi đầu nói.

"Ta cũng không định giết ngươi, có vẻ như đã hơi quá tay rồi. Nhưng mà, giờ trông ngươi giống nam nhân hơn đấy, cũng không tệ lắm."

'Tên khốn này...'

Hắn đang đùa mình đấy à?

Chỉ cần cử động nhẹ cơ mặt thôi cũng đã đau như bị thiêu sống rồi.

Mặt bị đánh đến mức mở mắt còn khó khăn, vậy mà hắn còn nói năng như thế, chẳng khác nào đang cố tình chọc tức Liêm Giai.

Mộc Kinh Vân lại nói tiếp.

"Thế nào, muốn gia nhập nhóm của ta không?"

Liêm Giai nghiến răng nghiến lợi, cố gắng gằn giọng nói.

"Cút... đi!"

Thà chết chứ hắn ta quyết không bao giờ hợp tác với tên này.

Tuy biết mình không phải đối thủ, nhưng Liêm Giai không phải loại người dễ dàng khuất phục trước kẻ khác chỉ vì thua một trận.

Mộc Kinh Vân nghe vậy liền vỗ tay.

- Bộp bốp!

"Ý chí bất khuất đấy."

"..."

"Tiếc thật, ta thấy ngươi khá có tiềm năng, nên muốn cùng ngươi hợp tác."

Nghe Mộc Kinh Vân nói vậy, Liêm Giai âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hắn ta đã lo rằng tên điên này sẽ bất chấp luật lệ, vì tâm trạng không tốt mà xử hắn ta luôn.

Nhưng có vẻ như hắn không bốc đồng đến vậy.

May quá.

'Đừng để ý đến tên đó nữa.'

Sau chuyện này, Liêm Giai đã nhận ra một điều rõ ràng.

Tên này đúng là hiện thân của sự xui xẻo, một kẻ điên rồ đúng như ban đầu hắn ta cảm nhận được.

Hắn ta biết rõ ràng nếu dính líu hay chọc ngoáy Mộc Kinh Vân sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

- Run rẩy!

Liêm Giai cố gắng ngồi dậy để nhanh chóng rời khỏi căn phòng này.

Nhưng Mộc Kinh Vân đã đưa ngón tay chạm vào trán Liêm Giai và đẩy nhẹ.

Tuy không dùng nhiều lực nhưng Liêm Giai vẫn ngã dúi dụi xuống đất.

- Rầm!

"Ngươi... đang... làm... cái quái gì vậy?"

"Ai nói ngươi có thể đi chứ?"

"Cái gì?"

Hắn đang làm cái quái gì vậy?

Rõ ràng lúc nãy hắn đã nói từ bỏ việc hợp tác rồi mà.

Vậy thì hắn còn giữ mình ở lại đây làm gì?

Hành động hiện giờ của hắn là sao?

- Xoẹt!

Lúc này, Mộc Kinh Vân lấy từ trong ngực ra một tượng gỗ.

Rồi hắn ta kết ấn bằng một tay và niệm chú.

"Liên Nguyên Địa Thế Cửu Hoàn Đào Nguyên Giải!"

'!? '

Hắn ta vừa làm gì vậy?

Liêm Giai không rành về thuật pháp, nên không khỏi thắc mắc trước hành động kỳ lạ của Mộc Kinh Vân.

Hắn ta cố gắng vận khí trong đan điền, nhưng...

'Chết tiệt!'

Không biết từ lúc nào mà huyệt đạo của hắn ta đã bị phong bế.

Hóa ra là vì vậy mà ta hắn không thể điều động nội lực trong cơ thể.

Ngay lúc đó, một cảm giác kỳ lạ khiến hắn ta rùng mình rợn gáy.

- Soạt soạt!

Cảm giác như có thứ gì đó đang chui vào cơ thể hắn ta, một cảm giác khó chịu và lạnh lẽo đến mức không thể chịu đựng nổi.

"Hự... Ngươi... Ngươi đã làm gì ta? Ư..."

- Bụp!

Lưng Liêm Giai cong lên như tôm.

Mộc Kinh Vân mỉm cười nhìn hắn ta.

"Cơ thể này, cho ta mượn dùng nhé."

"Cái... Cái quái gì... Ặc!"

- Đùng đùng!

Cổ và mặt Liêm Giai nổi lên những đường gân đen ngòm, trông vô cùng đáng sợ.

Nhưng nó cũng không kéo dài lâu.

Cơ thể Liêm Giai co giật, mắt trợn ngược trắng dã, rồi đột nhiên trở lại bình thường.

Chỉ có điều, khi hắn ta mở mắt ra, trong đó đã là một người khác.

"Cơ thể thế nào, Ma Tăng?"

"Khá ổn ạ thưa chủ nhân."

Linh hồn nhập vào cơ thể Liêm Giai chính là Ma Tăng.

Gã rất hài lòng với cơ thể trẻ trung khỏe mạnh này.

"Phải chi ta để lại cho ngươi một cái xác nguyên vẹn hơn."

Nghe vậy, Ma Tăng đưa tay sờ soạng khuôn mặt mình vài cái, sống mũi bị gãy liền lành lại, khuôn mặt cũng trở về hình dạng ban đầu.

"Ồ."

"Cái này cũng hay phết đấy."

Mặc dù không thể chữa lành hoàn toàn vết gãy, nhưng nó đã được cải thiện đáng kể.

Nhìn thấy phản ứng của Mộc Kinh Vân, Thanh Linh lên tiếng.

- Điều chỉnh một cơ thể bị nhập hồn theo ý muốn không phải là việc khó. Không giống như phàm nhân ngu xuẩn các ngươi bị ràng buộc bởi linh hồn, bọn ta có thể tự do điều khiển cơ thể mà mình chiếm hữu.

"Hình như là vậy."

Có vẻ như việc này có thể được ứng dụng một cách hữu ích.

Đúng lúc đó,

- Lộp cộp!

Nghe thấy tiếng bước chân, Mộc Kinh Vân quay đầu nhìn về phía cửa phòng.

Có người đang tiến đến phòng hắn.

Tiếng bước chân nghe khá nhẹ, nhưng có chút gì đó gượng gạo, cho thấy người đang đến không khỏe.

- Cốc cốc!

Người đó dừng lại trước cửa và gõ cửa.

"Mời vào."

Cánh cửa mở ra, và một nữ tử bất ngờ xuất hiện.

Không ai khác chính là Mạc Hạ Lan của Mạo Hoa Phòng.

Hắn cứ nghĩ ả ta đang tập trung điều trị và hồi phục sau khi bị thương, tại sao ả ta lại đến đây?

Lúc này, giọng nói của Lục Linh Quy Tư Hạ vang lên trong đầu Mộc Kinh Vân.

- Chủ nhân! Chủ nhân! Hãy cho ta cơ thể của nữ nhân đó!

Có vẻ như Quy Tư Hạ rất vừa ý với cơ thể của Mạc Hạ Lan.

Thanh Linh lên tiếng.

- Này tiểu tử. Ngươi cứ khăng khăng muốn làm nam nhân, vậy tại sao bây giờ lại đòi cơ thể nữ nhân?

- .........

Quy Tư Hạ im bặt.

Mộc Kinh Vân phớt lờ cuộc trò chuyện của bọn họ, mỉm cười nói.

"Mạc cô nương đến đây có việc gì vậy?"

- Xoẹt!

Nghe hắn hỏi, Mạc Hạ Lan nhìn về phía Ma Tăng đang nhập hồn vào cơ thể Liêm Giai, đứng sau lưng Mộc Kinh Vân.

Mộc Kinh Vân thản nhiên nói.

"À, vị này đã đồng ý gia nhập nhóm của chúng ta."

Nói rồi, Ma Tăng gật đầu như thể mình là Liêm Giai.

Mạc Hạ Lan quay lại nhìn Mộc Kinh Vân, lạnh lùng nói.

"Ngươi đã làm gì hắn ta?"

"Hắn ta không phải Liêm Giai."

Mộc Kinh Vân nhướn mày.

Nữ tử này dựa vào đâu mà dám chắc chắn như vậy?

Hắn thản nhiên hỏi.

"Ý cô nương là sao?"

"... Tên đó rất tự cao tự đại, không đời nào chịu khuất phục ngươi dễ dàng như vậy. Hơn nữa, Liêm Giai cũng không phải loại người chịu đứng dưới trướng ai."

Mộc Kinh Vân mỉm cười.

Hắn chợt nhớ lại trận chiến đoạt cờ, ả ta đã nhanh chóng đoán được mục đích của hắn chỉ bằng cách quan sát hành động.

Và,

'Ả ta nói đã nhìn thấy ư?'

Mạc Hạ Lan nói ả ta đã nhìn thấy Lục Linh Quy Tư Hạ.

Lúc đó hắn chỉ nghĩ là trùng hợp nên không để ý.

Nhưng nếu đó là sự thật, liệu có phải ả ta có tố chất của một Phương Sĩ không?

Càng nghĩ càng thấy thú vị, Mộc Kinh Vân chỉ tay về phía "Liêm Giai", hỏi:

"Vậy theo cô nương, hắn ta là ai?"

"... Ta không biết."

"Không biết mà cô nương lại nói như vậy?"

"Ta nhìn thấy."

"Nhìn thấy gì?"

"Bên cạnh ngươi... có một thứ quấn đầy xiềng xích..."

"Thứ?"

"Giống như... quỷ vậy."

Ả ta nói với vẻ mặt đầy hoang mang, không chắc chắn vào những gì ả ta đã thấy lắm.

Ả ta muốn biết liệu những gì mình nhìn thấy có phải là thật hay không.

Nếu đúng là như vậy, chẳng phải nam nhân này có thể điều khiển Dị Quái hay sao?

"Giống như quỷ..."

"Lúc đó thần trí ta không được minh mẫn, nhưng ta đã nhìn thấy ngươi nói chuyện với nó."

Nói đến đây, ả ta lại ấp úng, dường như không thể nào miêu tả chính xác những gì mình đã thấy.

Mộc Kinh Vân mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt ả ta.

Ánh mắt đó khiến Mạc Hạ Lan cảm thấy vô cùng bối rối.

Là người xuất thân từ Mạo Hoa Phòng - một trong Tứ Đại Sát Thủ, ả ta đã trải qua vô số cuộc huấn luyện khắc nghiệt, trong đó có cả kỹ năng phán đoán suy nghĩ thông qua ánh mắt và biểu cảm.

'... Nhưng ta lại không thể nào nhìn thấu hắn.'

Nhưng biểu cảm và ánh mắt của Mộc Kinh Vân lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ả ta.

Ả ta chỉ có thể cảm nhận được những cung bậc cảm xúc đơn giản, còn sâu xa hơn thì bất lực.

Mạc Hạ Lan cắn chặt môi.

'Hay là mình nhầm?'

Dù ả ta đã kể lại những gì mình thấy và suy đoán, nhưng Mộc Kinh Vân không hề có phản ứng gì đặc biệt.

Hắn chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt thích thú.

Điều này khiến ả ta cảm thấy như mình đã làm một việc thừa thãi.

Cuối cùng, ả ta đành lên tiếng:

"Thứ lỗi, có lẽ lúc đó mất máu quá nhiều nên ta đã nhìn nhầm."

Nói rồi, ả ta xoay người định rời khỏi phòng.

Nhưng đúng lúc đó,

- Xoẹt xoẹt xoẹt!

"Liên Nguyên Địa Thế, Cửu Hoàn Đào Nguyên Giải."

Một giọng nói như đang niệm chú vang lên từ phía sau.

Mạc Hạ Lan dừng bước, chậm rãi quay đầu lại.

- Rùng mình!

Ả ta rợn tóc gáy.

Bên cạnh Mộc Kinh Vân xuất hiện một nữ nhân với mái tóc bạc trắng, trên người quấn đầy xiềng xích, thân hình mờ ảo, không rõ hình dạng.

'Là thật!'

Những gì ả ta nhìn thấy lúc trước là thật.

Đang lúc ả ta còn chưa hết kinh ngạc, Lục Linh Quy Tư Hạ giơ tay lên, lập tức những sợi xích từ đâu bay tới, quấn chặt lấy người Mạc Hạ Lan.

Cơ thể bị trói chặt, Mộc Kinh Vân nở nụ cười đầy tà ác, nói:

"Cái giá phải trả cho việc nhìn thấy thứ không nên thấy là rất đắt đấy, cô nương có chắc chắn muốn trả không?"

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương