Mộc Du Thiên, tiểu công tử của Mộc Gia – Nghiên Mộc Kiếm Trang.

Y buộc phải trưởng thành sớm hơn những hài tử cùng trang lứa.

Sau khi Mộc Du Thiên biết được sự thật rằng mẫu thân y chỉ là một kỹ nữ, y khi ấy còn chưa được mấy ngày được đã nhận thức được hiện thực trước mắt tàn khốc đến mức nào.

Lúc đầu, y đã tuyệt vọng.

Không ai công nhận y là nam nhân của Mộc gia.

Y chỉ là một đứa con hoang với dòng máu thấp hèn.

Đó là một sự bất hạnh.

Lối thoát duy nhất cho Mộc Du Thiên trong thời thơ ấu đầy tuyệt vọng là:

‘... Trở nên mạnh mẽ hơn.’

Ông trời vốn công bằng.

Máu của y có thể thấp hèn, nhưng tài năng võ thuật của y lại vượt trội.

Đúng vậy, y sinh ra đã có tài năng này.

Cách duy nhất để y, một kẻ không có gì trong tay, tỏa sáng là thông qua võ công.

Y tin rằng nếu trở nên mạnh mẽ đến mức không ai có thể coi thường mình, mọi người sẽ phải công nhận y.

‘Mình sẽ được công nhận.’

Và y đã làm được.

Trước tài năng võ thuật xuất chúng của y, Trang chủ trước đó vẫn không quan tâm đứa con hoang như y, dần dần bắt đầu yêu thương y, và ngay cả các gia thần cũng công nhận y.

Các huynh đệ từng coi thường y và mẫu thân y cũng không dám đối xử tệ bạc với y nữa.

‘Có lẽ...’

Y, người từng bị chế giễu là ti tiện, có thể trở thành Trang chủ đời tiếp theo.

Y dần dần tràn đầy hy vọng.

Tuy nhiên, sự mong đợi đó gần đây đã chuyển thành lo lắng.

‘Nếu Trang chủ cứ vậy qua đời thì sẽ như thế nào?’

Trang chủ chưa chỉ định người kế vị.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, Đại công tử, một kẻ bất tài, hoặc Nhị công tử Mộc Ân Bình xảo quyệt, có thể trở thành Trang chủ.

Nếu điều đó xảy ra, Đại phu nhân, nữ nhân luôn xem y là cái gai trong mắt có thể sẽ tìm cách giết y.

‘Aaaaaa...’

Mọi chuyện lại lần nữa trở nên tệ hại.

Y đã hy vọng nếu y nỗ lực, y có thể thay đổi mọi thứ.

Nhưng một lần nữa, y cảm thấy như đang bị dồn vào chân tường.

Tuy nhiên, y không thể làm gì được.

Y không có khả năng hay tài sản để thu phục lòng người, xây dựng thế lực riêng như những người huynh đệ cùng cha khác mẹ khác.

Lúc này, điều duy nhất y có thể làm là tiếp tục rèn luyện võ công.

Vì vậy, hôm nay, y cũng đang tập luyện chăm chỉ để loại bỏ mọi suy nghĩ tiêu cực kia đi.

Tuy nhiên, khuôn mặt mà y không muốn nhìn thấy nhất, hay đúng hơn là khuôn mặt mà y căm ghét nhất, đã xuất hiện trong sân tập.

‘Mộc Kinh Vân.’

Tại sao tên này lại xuất hiện ở đây?

Hắn là một kẻ vô dụng, không quan tâm đến việc rèn luyện võ công.

Chỉ cần nhìn thấy hắn, đầu óc y, vốn đang mệt mỏi vì đổ mồ hôi, lại càng trở nên khó chịu.

“Cút ra khỏi đây.”

Hắn đã từng bị y đánh gần chết một lần, vì vậy nếu hắn vẫn còn sợ hãi, hắn sẽ biết ý của y.

Tuy nhiên, hắn lại nói ra những điều mà y có chết cũng không ngờ.

“Ngươi có muốn trở thành Trang chủ không?”

“Cái gì?”

Y bàng hoàng trong giây lát.

“Ngươi đang nói cái quái gì vậy?”

“Ta hỏi ngươi có muốn trở thành Trang chủ không?”

Nghe vậy, Mộc Du Thiên cao giọng nói.

“Ngươi nghĩ ngươi đang làm trò gì trước mặt ta? Cút đi, đừng nói nhảm. Nếu ngươi không muốn bò đi như lần trước...”

“Hừm. Ta nghĩ ngươi sẽ muốn thứ này.”

Nói xong, Mộc Kinh Vân lấy thứ gì đó từ trong ngực ra.

Mắt Mộc Du Thiên mở to khi nhìn thấy nó.

“Ngươi... ngươi lấy nó ở đâu?”

“Ngươi có muốn không?”

Mộc Kinh Vân lắc lư cuốn sách trước mặt Mộc Du Thiên, hỏi.

Nhiên Mộc Hóa Tâm Pháp.

Đây là phương pháp tu luyện nội công và dẫn khí mà chỉ có Trang chủ mới được học.

Là nhi tử của Trang chủ, Mộc Du Thiên không thể không biết cuốn sách này.

‘Tên khốn này lấy nó ở đâu?’

Mộc Du Thiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chẳng lẽ phụ thân đã đưa cuốn Nhiên Mộc Hóa Tâm Pháp cho tên này?

Không phải.

Không đời nào.

Hai nhi tử mà phụ thân ghét nhất, bất kể xuất thân, là Đại nhi tử Mộc Anh Hào và Tam nhi tử Mộc Kinh Vân.

Lý do là cả hai đều thiếu tài năng võ thuật và không có nỗ lực.

Chẳng phải phụ thân đã nói với y như vậy sao?

[Ta ước gì các ca ca của ngươi bằng một nửa ngươi.]

Phụ thân sẽ không vô cớ nói như vậy.

Mộc Du Thiên nhìn chằm chằm vào Mộc Kinh Vân, nói.

“Ngươi lấy nó ở đâu? Ngươi không thể nào lấy trộm nó từ phụ thân được!”

Mộc Kinh Vân cười khúc khích và nói.

“Ta lấy ở đâu có quan trọng không?”

“Sao lại không? Không đời nào phụ thân lại đưa cuốn sách này cho một kẻ như ngươi.”

“Ai biết được? Biết đâu phụ thân cứ muốn đưa cho ta đấy.”

“Vớ vẩn!”

Mộc Du Thiên cao giọng.

‘Hừ.’

Vào lúc này, Cao Toản, người đang đứng phía sau, cau mày trước âm thanh chói tai của Mộc Du Thiên.

Có vẻ như y thực sự không thích Mộc Kinh Vân.

Y thậm chí còn truyền nội công vào giọng nói của mình, khiến nó trở nên nặng nề pha lẫn khó chịu.

Lạ thay, Mộc Kinh Vân không có phản ứng gì ngoài việc hơi cau mày.

Điều này khiến Mộc Du Thiên cảm thấy kỳ lạ.

‘Không có phản ứng gì sao?’

Bình thường, Mộc Kinh Vân sẽ nổi giận ngay lập tức.

Tuy nhiên, hắn đã chịu đựng được điều này.

Có phải hắn đã bí mật luyện tập võ công không?

Vậy tại sao y lại cảm thấy khí lực của hắn có vẻ yếu hơn trước?

Mộc Du Thiên tự hỏi, y bối rối nhìn Mộc Kinh Vân.

“Lấy gì chứng minh cuốn sách trên tay ngươi là đồ thật chứ?”

“Chứng minh?”

Mộc Kinh Vân cười, sau đó hờ hững đưa bí kíp Nhiên Mộc Hóa Tâm Pháp cho Mộc Du Thiên.

Điều này khiến Mộc Du Thiên nhăn mặt.

Rốt cuộc hắn đang chơi trò gì vậy?

Mộc Du Thiên do dự một lúc, sau đó nhận lấy cuốn sách.

Không phải vì lòng tham, mà vì y tò mò muốn biết liệu nó có phải là bí kíp thật hay không.

‘Hả?’

Nhưng cuốn sách này mỏng quá.

Tò mò, Mộc Du Thiên mở cuốn sách ra và thấy chỉ có hai trang bên trong.

Khẩu quyết tu luyện có thể ngắn, nhưng không thể chỉ có hai trang.

Quả nhiên là giả sao?

Y đọc các dòng chữ trên đó.

Và ngay khi y đọc nó, Mộc Du Thiên có thể chắc chắn.

‘........Là hàng thật.’

Vì y đã hoàn toàn thành thạo các kỹ thuật cơ bản nên y có thể phân biệt được.

Mộc Du Thiên tự nhiên lật sang trang tiếp theo và nhìn vào các dòng chữ còn lại, vô thức nuốt nước bọt tiếc nuối.

‘Ah.......’

Y ngay lập tức cảm thấy khao khát.

Là một người theo đuổi võ thuật, y không thể không khao khát võ công bậc cao.

Nhiên Mộc Hóa Tâm Pháp và Nhiên Mộc Thành Kiếm Quyết, những bí kíp dành riêng cho Trang chủ, là bí quyết để nâng cao võ công.

Nếu y học được chúng, anh ta có thể đạt đến cao thủ tuyệt đỉnh, và thậm chí có thể đạt đến cảnh giới võ học cao hơn.

“Tại sao không có nội dung gì đằng sau?”

Nghe câu hỏi đó, Mộc Kinh Vân mỉm cười và đưa ngón tay chỉ vào đầu mình.

Hiểu ý của hắn, mắt Mộc Du Thiên nheo lại.

‘Tên khốn này.......’

Tên Mộc Kinh Vân này vốn dĩ thông minh như vậy sao?

Hắn đã học thuộc lòng khoảng 90% bản gốc và chỉ cho y thấy thứ này, chỉ còn lại dấu vết để chứng minh đây là bản gốc, để đảm bảo rằng Mộc Du Thiên không thể hoàn toàn có được bí kíp.

Hắn thậm chí đã lường trước được tình huống cuốn sách có thể bị cướp đi.

‘Tên này thực sự nghĩ được đến vậy sao?’

Y liếc nhìn Cao Toản, người hộ vệ đang đứng phía sau.

Nhưng nhìn vào vẻ mặt cảnh giác của hắn ta, có vẻ như không phải vậy.

Nếu vậy thì nó là chủ ý của chính Mộc Kinh Vân.

‘.......Hắn đã thay đổi.’

Chuyện gì đã xảy ra trong hai năm qua?

Kể từ vụ việc ngày hôm đó, họ chưa bao giờ trực tiếp chạm trán hoặc nói chuyện với nhau.

Đó là bởi vì Mộc Kinh Vân đã sợ hãi và trốn tránh y mọi lúc.

Tuy nhiên, Mộc Kinh Vân mà y gặp sau hai năm đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.

“Ngươi rốt cuộc là cái quái gì vậy?”

“Cái gì cơ?”

“Làm thế nào ngươi có được thứ này không quan trọng, nhưng ngươi đang giở trò gì vậy?”

“Giở trò sao?”

-Bộp!

Mộc Du Thiên ném cuốn sách xuống đất, đứng trước mặt Mộc Kinh Vân, nói.

“Ngươi đã trốn tránh ta và các huynh đệ khác trong hai năm, và ngươi đến đây với thứ này và nói về việc trở thành Trang chủ, ngươi nghĩ đó là bình thường sao?”

“Hmm. Ta cứ nghĩ ngươi sẽ muốn trở thành Trang chủ chứ?”

“Cái gì cơ?”

“Nếu ngươi không muốn trở thành Trang chủ, thì đề nghị này chẳng có ý nghĩa gì cả.”

Trước lời nói đó của Mộc Kinh Vân, Mộc Du Thiên cảm thấy bối rối.

Đề nghị?

Hắn đang nói cái quái gì vậy? Hắn có đề nghị gì đâu?

Trong khi y đang bối rối, Mộc Kinh Vân nhặt cuốn sách rơi trên đất lên và phủi bụi trên nói đi, xong nói.

“Nếu ngươi không muốn trở thành Trang chủ, thì ngươi cũng không cần thứ này, phải không?”

“............”

Mộc Du Thiên không thể trả lời câu hỏi đó.

Kể cả khi y không muốn trở thành Trang chủ, nhưng Mộc Du Thiên vẫn muốn học được võ công cao hơn của Nghiên Mộc Kiếm Trang.

Đối với một người theo đuổi võ thuật, điều đó là đương nhiên.

Tuy nhiên, lý do y do dự là vì y không thể hiểu được ý định thật sự của Mộc Kinh Vân.

Rõ ràng đây là một cái bẫy.

“........Ngươi đang chơi trò gì vậy?”

“Nếu ngươi cứ nghĩ ta đang giở trò, hay có âm mưu quỷ kế gì đó thì ta không có hứng thú đâu, ta đi trước đấy!”

Nói xong, Mộc Kinh Vân nhét cuốn sách vào lòng và định bỏ đi thật.

Mộc Du Thiên gọi Mộc Kinh Vân chỉ mới đi được vài bước chân lại.

“Dừng lại!”

Nghe vậy, một bên khóe miệng của Mộc Kinh Vân nhếch lên.

Quả nhiên y đã mắc bẫy.

Mặc dù hắn chỉ mới nói chuyện với tên này thôi, nhưng có vẻ như hắn đã biết sơ qua về tính cách của y.

Y là một người khá cứng nhắc và hành động theo niềm tin của mình.

Kiểu người này sẽ không bao giờ cắn câu một cách đơn giản.

Hắn cần phải tạo ra một cái bẫy phù hợp.

Mộc Kinh Vân không quay đầu lại, hờ hững nói một.

“Ngươi không hứng thú cơ mà?”

“........Ta không quan tâm, nhưng ngươi đang chơi trò gì vậy?”

“Ngươi cứ hỏi đi hỏi lại mãi nhỉ.”

“Câm mồm. Trả lời câu hỏi của ta. Ngươi có ý đồ gì khi liên tục hỏi ta có muốn trở thành Trang chủ không?”

“Ý đồ?”

“Nếu có, ngươi chỉ cần âm thầm luyện tập và sau đó tranh giành vị trí Trang chủ. Tại sao ngươi lại mang thứ này đến và hỏi ta có muốn trở thành Trang chủ không?”

Nghe câu hỏi đó, Mộc Kinh Vân nhún vai.

Sau đó, hắn quay người lại và nói.

“Ngươi có thể không tin, nhưng ta không quan tâm đến vị trí Trang chủ.”

“Cái gì?”

Nghe vậy, Mộc Du Thiên nhìn Mộc Kinh Vân với ánh mắt nghi ngờ.

Hắn nói rằng hắn không quan tâm đến vị trí Trang chủ?

Hắn đang bảo y tin điều đó sao?

“Ha.......”

Mộc Du Thiên cười khẩy.

Đúng.

Thật nực cười.

Hắn đã có được cuốn sách bí kíp đó, và việc hắn đến gặp y, nói những lời này chính là một cái bẫy.

Mặc dù y không biết ý định thực sự của hắn là gì, nhưng rõ ràng hắn đã lên kế hoạch cho một điều gì đó nham hiểm.

Ngay từ đầu, sau vụ việc hai năm trước, bản thân y cũng không thích tên này, nhưng tên này cũng rất sợ và ghét y.

Vào lúc đó, Mộc Kinh Vân đã đến gần y, nói.

“Ngươi không thể tin....”

Lời nói đó chưa kịp dứt thì.

-Bộp!

Nắm đấm của Mộc Du Thiên, không biết từ lúc nào đã vươn ra, đấm thẳng vào mặt Mộc Kinh Vân.

Mộc Kinh Vân bị cú đấm này đánh văng ra sau, ngã nhào xuống đất.

-Chảy!

Máu mũi chảy ra.

Mặc dù trông có vẻ đau đớn, nhưng khóe miệng của Mộc Kinh Vân đang nằm trên mặt đất lại run rẩy.

‘Khác thật.’

Đó là suy nghĩ của Mộc Kinh Vân.

Bỏ qua nam nhân cầm thanh kiếm đen, hắn đã trực tiếp trải nghiệm sức mạnh của Cao Toản và Cam hộ vệ.

Điều đó khiến hắn nhận ra sự khác biệt giữa nhị lưu và nhất lưu.

Và khi hắn trực tiếp chứng kiến cú đấm của Mộc Du Thiên, một thiên tài mới 16 tuổi đã đạt đến cao thủ đỉnh lưu, hắn đã nhận ra sự khác biệt về thực lực của họ.

Bây giờ hắn hiểu tại sao Cao Toản lại nói rằng y mạnh hơn gấp nhiều lần.

Đây không phải là sức mạnh mà hắn có thể dựa vào may mắn để đối phó.

‘Cơ thể ta không thể phản ứng.’

Trong chớp mắt, hắn có thể thấy y ra đòn, nhưng cơ thể hắn không thể theo kịp.

Ở một mức độ nào đó, hắn phải trực tiếp đối đầu với y thì mới biết cách đối phó y chứ.

‘......Cái gì vậy?’

Mặt khác, Mộc Du Thiên vẫn giữ nguyên tư thế nắm đấm, mắt nheo lại.

Y tung cú đấm để bịt miệng tên kia.

Y biết rằng Mộc Kinh Vân chỉ ở hàng tam lưu, hắn chắc chắn sẽ không thể ngăn cản được.

Tuy nhiên, có một điểm khác biệt so với những gì y biết về tên này.

‘Hắn không nhắm mắt.’

Hắn nhìn thẳng vào nắm đấm của y.

Thông thường, nếu không thể chặn được cú đấm, người ta sẽ nhắm mắt lại và rùng mình vì sợ hãi.

Tuy nhiên, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào nắm đấm của y cho đến khi nó đánh trúng người.

‘Hắn không sợ sao?’

Tên Mộc Kinh Vân này?

Trong khi y đang bối rối, Mộc Kinh Vân đã ngồi dậy.

Sau đó, hắn dùng mu bàn tay lau sạch máu mũi đang chảy và nói.

“Nắm đấm của ngươi thật lợi hại.”

“Lợi hại?”

Y bật cười.

Nói một cách chính xác, đó không phải là một cú đánh tử tế.

Vì y tin chắc rằng tên này đang cố gắng lừa y, nên đó chỉ là một cú đấm nhẹ để dọa hắn.

“Tốt hơn là ngươi đừng nên đứng dậy. Nếu ngươi đứng dậy lần nữa, sức mạnh của cú đấm sau sẽ tăng lên đến mức khiến cú đấm vừa rồi trở nên nực cười.”

Mộc Du Thiên cảnh báo.

Và y thực sự muốn làm điều đó.

Tuy nhiên, Mộc Kinh Vân cười khúc khích và nói.

“Ta đã nghĩ đương nhiên ngươi sẽ nghi ngờ.”

“Không phải nghi ngờ, mà là chắc chắn. Ta không tin bất cứ điều gì ngươi nói.”

“Thật ư?”

“Vì vậy, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì đã đến đây để lừa ta.”

Mộc Du Thiên nắm chặt tay.

Đã đến nước này rồi, y phải làm cho ra nhẽ, giống như 2 năm trước, không, thậm chí còn phải đánh hắn nặng hơn thế.

Bằng cách đó, hắn sẽ không thể làm những trò bẩn thỉu như thế này nữa.

Khi y đang nghĩ như vậy, Mộc Kinh Vân cười và nói.

“Nếu ngươi làm vậy, ta không còn cách nào khác ngoài việc đưa nó cho Đại phu nhân hoặc ca ca Mộc Ân Bình.”

“.......Cái gì?”

“Ngươi có tin hay không là tùy ngươi, nhưng nếu ngươi chọn như vậy, ta cũng không còn cách nào khác ngoài việc đưa cuốn bí kíp cho cả hai bên để có được thứ ta muốn.”

Nghe vậy, Mộc Du Thiên khựng lại.

Bởi vì y biết ý nghĩa của những lời này.

Mộc Kinh Vân tiếp tục nói.

“Khi Trang chủ qua đời, cuối cùng các vị trưởng lão sẽ tôn người thừa kế mang dòng máu Mộc gia và đã học được cuốn bí kíp lên làm Trang chủ. Nếu Mộc Anh Hào hoặc Mộc Du Thiên trở thành Trang chủ, điều gì sẽ xảy ra?”

“........”

“Ngươi nghĩ họ sẽ để ngươi yên sao?”

Bị đâm vào chỗ hiểm, Mộc Du Thiên không nói nên lời.

Đúng là y đang cảm thấy bế tắc vì không thể lường trước được những gì sẽ xảy ra trong tương lai.

Vì vậy, lời nói của Mộc Kinh Vân đã in sâu vào tai y.

Trong lúc đó, Mộc Kinh Vân đứng dậy và tiếp tục nói.

“Dù ta không biết, nhưng ta nghĩ rằng người được người kế vị tiếp theo sẽ không bỏ qua cho kẻ xuất sắc hơn mình đâu, chưa kể kẻ đó còn được Trang chủ yêu quý, đúng chứ?”

‘.......’

Trước lời nói này của Mộc Kinh Vân, Cao Toản không thể che giấu sự bối rối.

'Này, sao lại kích động thêm chứ?'

Đây không phải là thuyết phục, mà gần như là cưỡng ép.

Nếu kích động như vậy, chẳng khác gì bảo y giết hắn, hắn đang nghĩ gì vậy?

Đúng như dự đoán, khuôn mặt của Mộc Du Thiên đỏ bừng lên.

“........Ngươi đang đe dọa ta sao?”

“Ngươi có thể hiểu như vậy.”

“Cái gì?”

Dù sao thì có vẻ như mọi chuyện sẽ kết thúc bằng một trận ẩu đả.

Nộ khí bùng lên, Mộc Du Thiên định ra tay lần nữa.

Lúc đó, Mộc Kinh Vân lạnh lùng nói.

“Đây là vấn đề liên quan đến mạng sống, chẳng lẽ lời ta nói nghe không giống lời đe dọa sao?”

-Chết tiệt!

Nghe vậy, Mộc Du Thiên dừng tay lại.

Y rất tức giận, nhưng không thể phớt lờ lời nói này của Mộc Kinh Vân.

Vì Trang chủ không chính thức chỉ định người kế vị, nên trong tình hình hiện tại, khả năng cao người học được cuốn bí kíp sẽ trở thành Trang chủ kế nhiệm, như Mộc Kinh Vân đã nói.

Và nếu nó rơi vào tay ai đó khác ngoài y.......

-Siết chặt!

Kết quả đáng lo ngại sẽ xảy ra.

Lúc này, Mộc Kinh Vân nhẹ chân bước đến gần y, nhẹ nhàng đặt tay lên vai y và thì thầm.

“Giờ thì ngươi đã hiểu tình hình rồi đấy. Ai là người nắm cán dao đây?"

Con ngươi của Mộc Du Thiên run rẩy.

'Tên này.......'

Thật sự là Mộc Kinh Vân mà y biết sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương