- Một phàm nhân tầm thường dám tự ý điểm huyệt, kiểm tra bên trong cơ thể hắn á? Thật là một kẻ điên muốn chết. Ta nên làm gì đây? Nếu ngươi không muốn tim mình bị vỡ thì để ta lấy nó ra cho ngươi nhá?

"Hức... hức..."

Ngoại đường chủ Thượng Hùng Bá cảm thấy bản thân thậm chí còn khó thở được.

Bàn tay đang siết chặt trái tim khiến ông ta không thể thả lỏng.

Mộc Kinh Vân nhìn Thanh Linh đang đứng sau lưng, trên mặt nàng là biểu cảm châm chọc khiêu khích.

Mộc Kinh Vân khá tò mò về khả năng của nàng.

'Chắc chắn nàng ấy ở cấp bậc khác.'

Oan hồn cấp bậc Hoàng Linh như Ma Tăng cũng phải cố hết sức khi đối đầu với những võ sĩ nhất lưu, nhưng Thanh Linh đã khống chế Thượng Hùng Bá quá dễ dàng.

Ông ta mạnh hơn Cam hộ vệ nhiều, nhưng lúc Thanh Linh ra tay với mình, ông ta còn không nhận ra.

Có vẻ như Thanh Linh có thể giết chết ông ta bất cứ lúc nào nàng muốn.

Có vẻ Mộc Kinh Vân đã hiểu tại sao Chư Tử Lược Âm Dương Thư Bổn Gia lại nói các oan hồn từ Lục Linh trở lên đều là các thiên tai di động.

Quả nhiên việc lấy lòng Thanh Linh xứng đáng để bỏ thời gian ra chờ đợi thành quả.

Tuy vẫn chưa thể kiểm soát hoàn toàn như Ma Tăng, nhưng nếu thuần hóa được nàng, Thanh Linh sẽ là trợ thủ rất đắc lực.

- Ngươi định cứ ngồi như vậy sao? Bổn tọa không thể duy trì trạng thái thực thể hóa một phần trong thời gian dài đâu.

'Ồ...'

Vậy sao?

Thật tốt vì nàng đã cho hắn biết.

Năng lực là thứ phải được nắm bắt chính xác mới có thể sử dụng nó một cách phù hợp.

Thanh Linh nhướn một bên mày, nói.

- Có phải ma huyệt đã bị chặn nên ngươi không thể di chuyển à?

"Không."

- Xoẹt!

Mộc Kinh Vân cử động, giãy tay ra khỏi tay của Thượng Hùng Bá.

Dù không thể cử động nhưng hai mắt của Thượng Hùng Bá vẫn trừng lớn như thể ông ta không tin vào mắt mình.

Ông ta đã điểm đúng ma huyệt rồi cơ mà.

Nhưng làm thế nào hắn có thể cử động được vậy?

'Chẳng lẽ?'

Thượng Hùng Bá dường như đã biết lý do.

Ngay cả chân khí ông ta đưa vào cơ thể hắn cũng bị phân tán trong nháy mắt.

Như vậy chân khí dùng để điểm huyệt cũng sẽ bị phân tán.

'Ha!'

Mộc Kinh Vân, một kẻ không có nội lực thâm hậu hay kỹ năng tự hoá giải điểm huyệt bằng cách ép máu ra, lại dễ dàng phá vỡ điểm huyệt của Thượng Hùng Bá, nói sao cũng thật quái dị.

Mộc Kinh Vân nói với Thượng Hùng Bá vẫn đang ngạc nhiên.

"Có đau không?"

"Ha... ha..."

"Nó tệ đến mức ngài không thể nói được sao?"

Trước lời cười nhạo của Mộc Kinh Vân, Ngoại đường chủ Thượng Hùng Bá cẩn thận mở lời.

"Ngài… ngài đã làm gì ta?"

Thượng Hùng Bá không hiểu được thứ đang xuyên qua cơ thể nắm lấy trái tim ông ta là gì.

Trước câu hỏi của Thượng Hùng Bá, Mộc Kinh Vân cười khúc khích nói.

"Ngài sẽ không muốn biết đâu."

"Hả?"

Nếu ông ta biết những gì đang diễn ra phía sau mình, ông ta sẽ càng cảm thấy sợ hãi hơn.

"Và ta cảm thấy không cần thiết phải nói."

Nghe Mộc Kinh Vân nói, Ngoại đường chủ Thượng Hùng Bá cau mày, không biết phải làm gì.

Đây có phải là Mộc Kinh Vân mà ông ta biết không?

Khí chất quá khác biệt.

Mộc Kinh Vân hỏi ông ta.

"Nhưng Ngoại đường chủ này. Tại sao ngài lại cố gắng kiểm tra cơ thể ta ậy?"

"Đó là..."

"Ta hy vọng giữa chúng ta sẽ có cuộc trò chuyện tử tế."

-Ực!

Thượng Hùng Bách vô thức nuốt nước bọt trong lúc giao tiếp bằng mắt với Mộc Kinh Vân.

Ông ta chợt nhận ra rằng mắt của Mộc Kinh Vân vẫn đang nhìn chằm chằm vào ông ta, không hề di chuyển.

Loại ánh mắt nào lại khiến người khác sởn gai ốc như vậy?

Đó mà là ánh mắt của một thiếu niên 17 tuổi sao?

"Có vẻ như ngài không muốn trả lời. Thanh Linh. ngài có muốn thử xé trái tim ông ta ra không..."

"Thưa, thưa ngài, ta muốn kiểm tra!"

Thượng Hùng Bá vội vàng trả lời trước lời đe doạ nghe như có như không kia.

Mộc Kinh Vân nghiêng đầu một hỏi.

"Cái gì cơ?"

"...Ta không hiểu được lý do tại sao Đại phu nhân và Nhị công tử lại nhắm vào Công tử như vậy."

"Ngài không thể hiểu được tại sao họ lại nhắm vào ta?"

"Đúng vậy."

"Hmm. Tại sao?"

"Hả?"

"Cuộc chiến giành quyền kế vị đang diễn ra khốc liệt lắm đấy, vậy có gì lạ ở đây chứ?"

Trước lời nói đó, Thượng Hùng Bá do dự một lúc rồi thận trọng nói.

"Nếu đây là con người thật của Công tử, ta có thể hiểu được cảm xúc muốn trừ khử ngài của họ, nhưng với gia thế chống lưng của công tử và những gì ngài thể hiện ra cho đến giờ thì ngài không đáng để bọn họ mạo hiểm như vậy.”

"........."

"Hơn nữa, Trang chủ còn chưa qua đời, tại sao lại phải mạo hiểm nhiều như vậy chỉ để truy sát công tử. Vì vậy, ta nghĩ rằng Công tử có thể đang che giấu điều gì đó."

Nghe Thượng Hùng Bá nói xong, Mộc Kinh Vân âm thầm tặc lưỡi.

Cái lý do rách đó mà nghe được hả.

'Thật là một kẻ đa nghi. Mình thực sự thiếu sót.'

Thật buồn cười khi bị nghi ngờ chỉ vì lý do này.

Tất nhiên, Mộc Kinh Vân nghe cũng khá thuận tai, lý do này nghe cũng khá thuyết phục.

Mấy ngày vừa rồi hắn cũng nổi bật quá.

'Hmm.'

Mộc Kinh Vân vuốt cằm.

Nếu Ngoại đường chủ Thượng Hùng Bá mới gặp mặt một lần mà đã nghi ngờ hắn, vậy những gia thần khác có thể đã sớm để mắt đến hắn vì lý do tương tự ông ta rồi.

May mắn thay, có vẻ như hắn vẫn chưa bị nghi ngờ là giả mạo.

Có vẻ bọn họ chỉ nghĩ hắn đang che giấu thực lực của mình.

Mộc Kinh Vân mở miệng.

"Vậy ngài đã đạt được mục đích xác minh của mình chưa?"

Nghe Mộc Kinh vân hỏi, Thượng Hùng Bá nhỏ giọng, căng thẳng hỏi.

"....... Ngài cố tình che giấu sao?"

"Chà. Ta không có nghĩa vụ phải nói cho ngài biết. Thay vào đó, ta đang tự hỏi nên làm gì với ngài."

- Để cái tên này tồn tại cũng nguy hiểm. Hãy giết ông ta đi. Phảm nhân.

Thanh Linh vừa nói vừa phì phà tẩu thuốc.

Mộc Kinh Vân khẽ lắc đầu.

"Chưa được.”

Nếu hắn giết Ngoại đường chủ, mọi chuyện sẽ trở nên rất tồi tệ.

Kế hoạch học võ công ở Nghiên Mộc Kiếm Trang của hắn cũng dẹp đi là vừa.

Thật là khó xử.

- Vậy thì ngươi định làm gì?

"Chà."

- Bổn tọa mất kiên nhẫn rồi đấy, nhanh quyết định đi.

"Hmm."

Ngoại đường chủ Thượng Hùng Bá không thể hiểu được.

Rõ ràng ai đó đang nắm lấy trái tim ông ta, nhưng ông ta không cảm thấy bất kỳ chuyển động nào từ phía sau.

Đúng là chuyện quái lạ.

Điều kỳ lạ hơn là Mộc Kinh Vân dường như đang nói chuyện với ai đó mà Thượng Hùng Bá không thể nhìn thấy.

Làm sao ông ta có thể chấp nhận tình huống này?

Nhưng lúc này nó chưa phải vấn đề quan trọng nhất.

Dường như ông ta đã phát hiện ra điều gì đó mà ông ta không nên biết.

Có khi nào sẽ bị giết người diệt khẩu không?

Nghĩ vậy, ông ta vội vàng nói.

"Công tử....... Xin hãy tha thứ cho sự thất lễ của thuộc hạ."

"Ồ. Làm thì cũng làm rồi, sao ngài lại đột nhiên nhận mình thất lễ vậy?"

"Đó là thất lễ. Là một gia thần của Mộc gia, ta lẽ ra nên cung kính hơn khi ở gần ngài, nhưng ta đã quá hấp tấp. Xin hãy tha thứ cho ta."

"Không sao đâu."

"Ta thực sự không có ý gì khác. Ta chỉ muốn kiểm tra xem Công tử có đủ tư cách để kế vị hay không."

Điều này là sự thật.

Thượng Hùng Bá đã khá thất vọng với Đại phu nhân và Nhị công tử.

Vì vậy, ông ta muốn xác nhận xem liệu Mộc Kinh Vân có điều gì đó để khiến cả hai thế lực kia dè chừng không.

Dù sao thì khi Trang chủ qua đời, chuyện này cũng sẽ sớm được quyết định.

"Bây giờ ta đã nhìn thấy con người thật của Công tử, nên ta..."

"Được rồi."

"Vâng?"

"Ta không hứng thú với việc kế vị và ta cũng không quan tâm nếu cái nhà này đấu đá đến mức ngươi chết ta sống chỉ để tranh giành nó đâu. Nhưng ta sẽ hơi mệt mỏi nếu Ngoại đường chủ cũng tham gia vào đấy."

"Cô, Công tử? Điều này có nghĩa là..."

Điều này có nghĩa là gì?

Tại sao hắn lại che giấu con người thật của mình khi không quan tâm đến quyền kế vị?

Thượng Hùng Bá không nén được sự hoang mang.

- Được rồi. Vậy có thể giết ông ta không?

Thanh Linh nở nụ cười như thể đã chờ đợi điều này từ lâu.

"Không."

- Không? Vậy ngươi định làm gì?

Mộc Kinh Vân nhìn Ma Tăng đang đứng bên cạnh, hỏi.

"Có nhớ chuyện ngươi định làm với ta trước đây không? Có thể làm lại không?"

-.......!?

Nghe Mộc Kinh Vân nói, hai mắt Ma Tăng lóe lên ánh sáng tham vọng.

Thanh Linh nhướn mày như thể muốn hỏi hắn đang nói cái quái gì với Ma Tăng vậy, Mộc Kinh Vân chỉ vào Thượng Hùng Bá.

"Theo Âm Dương Thư Bổn Gia, ta nghĩ rằng oan hồn có thể nhập xác và chiếm giữ luôn thể xác đó đấy, ngươi có thể làm được không Ma Tăng?"

-Cái gì?

Đôi mắt của Thanh Linh trừng lớn.

Bây giờ tên nhóc này đang cho cái gã to lớn cục mịch kia một cơ hội để sở hữu thân xác sao?

Tại sao cơ hội tốt lại không cho nàng mà lại cho gã kia chứ......

-Hmm.

Đôi mắt của Thanh Linh nheo lại.

Giờ nghĩ lại, khuôn mặt hung dữ của Thượng Hùng Bá này thực sự không hợp gu thẩm mỹ của Thanh Linh chút nào.

Nó cũng không phải cơ thể mà Thanh Linh muốn.

Vì vậy, Thanh Linh nói với giọng điệu như thể nàng đang nhượng bộ.

-Ta sẽ cho ngươi một cơ hội, thử một lần xem nào. Cái tên cục mịch này.

-.........

Ma Tăng lén liếc Thanh Linh, sau khi được nàng đồng ý, gã ngay lập tức nhìn Thượng Hùng Bá như thể đang nhìn một con mồi ngon.

Khao khát cướp đi thể xác sống, tức Phách, là bản năng của mọi oan hồn.

Ngay cả khi gã đã trở thành thức thần.

"Liệu Ma Tăng có làm được không?"

-Có phải cái gì khó quá đâu.

-.........

Nghe vậy, Ma Tăng tiến về phía Thượng Hùng Bá.

-Rùng mình!

Khi gã đến gần, cúi người xuống, gần như chạm vào mũi Thượng Hùng Bá, ông ta đã ngay lập tức cảm nhận được sự lạnh lẽo buốt người, Thượng Hùng Bá giật mình hét lên với Mộc Kinh Vân.

"Cô, Công tử, bây giờ Ngài định làm gì?"

"Ngài không phải đã nghe rồi sao?"

"Vâng?"

“Nhập xác."

Ngay khi câu nói đó kết thúc.

Ma Tăng đã chui vào cơ thể của Thượng Hùng Bá.

-Rào rào!

"Hực!"

Cảm nhận được có gì đó rất nguy hiểm, Thượng Hùng Bá vội vàng rút khí lực từ đan điền của mình để trục xuất thứ kia ra khỏi cơ thể.

Tuy nhiên, Thanh Linh đã cùng lúc khuấy động đan điền và đại não của Thượng Hùng Bá.

"Chát!"

Dù chỉ trong chốc lát nhưng khí lực từ đan điền đã bị chặn lại khi nó cố gắng lan ra khắp cơ thể.

Hơn nữa, khi Thanh Linh tác động vào đại não, con ngươi của Thượng Hùng Bá trở nên trống rỗng như thể ông ta đã mất trí.

Ma Tăng không bỏ lỡ khoảnh khắc này, cố gắng nhập vào cơ thể của Thượng Hùng Bá.

-Thình! Thịch!

Lưng của Thượng Hùng Bá cong lại như một cây cung.

Sau đó, một âm thanh kỳ lạ phát ra từ miệng ông ta.

"Grrr! Grrr!"

-Bùm!

Máu đen phun ra từ khắp nơi, trông giống hệt như Trang chủ trước đây.

Đó là quá trình chiếm lấy cơ thể thông qua Sát.

Hiểu được điều này, Mộc Kinh Vân hứng thú nhìn Thượng Hùng Bá.

Ông ta vặn vẹo cả người, trông như rất đau đớn.

-Phù.

Thanh Linh nhả ra làn khói thuốc dày đặc.

Nàng cũng đang mong đợi và hứng thú theo dõi quá trình này giống Mộc Kinh Vân.

'Hãy dừng lại. Làm ơn hãy dừng lại.'

Thanh Linh đã thất bại khi chiếm lấy thân xác của nữ nhân tên Sóc kia vì ả ta là phương sĩ..

Nhưng Thượng Hùng Bá này thì khác.

Nàng hy vọng Ma Tăng sẽ thành công trong việc kiểm soát cơ thể và cắt đứt sự khống chế của Thức Thần.

Nếu Ma Tăng làm được, có nghĩa là nàng có thể ngắm vào bất cứ Phách nào cũng được, chỉ cần dễ chiếm là đủ, nàng chỉ cần cắt đứt được sự ràng buộc của Thức Thần thì có thể tự do.

-Rào rào!

Thanh Linh phấn khích mong đợi.

Máu đen phun ra từ da thịt đã lắng xuống, cho thấy cơ thể đã bị kiểm soát ở một mức độ nào đó.

Và biểu hiện đau khổ của Thượng Hùng Bá cũng biến mất.

Nó đã được thay thế bằng vẻ mặt trống rỗng.

-Thình! Thịch!

Thượng Hùng Bá mở mắt ra, đứng thẳng lưng.

Với khuôn mặt tái nhợt và ánh mắt kỳ lạ khác với người thường, khí chất của Thượng Hùng Bá đã thay đổi đáng kể so với trước đây.

Sau đó, Thượng Hùng Bá hơi nghiêng đầu, run rẩy.

"Tại sao lại thế này? Chẳng lẽ quá trình nhập xác chưa xong sao?"

Nghe Mộc Kinh Vân hỏi, Thanh Linh trả lời.

-Hẳn là cái tên kia tự nhốt mình lại rồi. Sau khi chiếm hữu xác thịt, phải thống trị cả tâm trí mới coi là vẹn toàn.

"Ồ. Vậy sao."

-Nếu tâm trí bị thống trị, mọi thứ sẽ bị cướp đi. Ngay cả ký ức của kẻ bị nhập.

"Ký ức à? À!"

Hắn nhớ lại, Miêu Thân phương sĩ đã từng dùng bùa chú của phương sĩ để ép Ma Tăng Dị Quái nói ra nơi cất giữ bí kíp.

Có thể nói, nếu đọc được ký ức, thì gần như có thể hoàn toàn thay thế được người đó.

Khóe miệng của Mộc Kinh Vân khẽ nhếch lên.

'Không tệ.'

Hắn cũng đỡ biết bao phiền phức rối rắm cũng có thể làm cho cuộc sống của mình Nghiên Mộc Kiếm Trang suôn sẻ hơn.

Suy cho cùng, Thức Thần hoàn toàn thuộc về hắn.

Không cần lo lắng Ma Tăng sẽ thay đổi ý định giống như con người.

Đúng lúc đó.

Đầu của Thượng Hùng Bá đã ngừng run.

Mặc dù có thể nhìn thấy một chút quỷ khí trong ánh mắt của ông ta, nhưng vẻ tái nhợt đã nhạt đến mức không thể phân biệt nếu chỉ nhìn thoáng qua.

"Xong rồi sao?"

Nghe câu hỏi đó, Thượng Hùng Bá gật đầu.

Rồi ông ta hài lòng liếm môi, nói.

"Chủ nhân. Cơ thể này bây giờ là của ta."

Nhập xác đã thành công.

Mộc Kinh Vân cũng nở nụ cười hài lòng vì đã hoàn toàn chiếm được cơ thể có ích.

'Cơ thể của Ngoại đường chủ cơ đấy.'

Tương lai có đi đâu, làm gì cũng dễ dàng hơn hẳn.

Phía bên kia, biểu cảm của Thanh Linh không được tốt lắm.

Vì nàng vẫn có thể nhìn thấy sợi chỉ đỏ nhô ra từ ngực của Thượng Hùng Bá được kết nối với Mộc Kinh Vân.

-Chết tiệt!

Không thể cắt đứt mối liên kết của Thức Thần bằng cách nhập xác rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương