Quá Yêu - Hàn Viện
-
Chương 12
Đợi đã nào...! Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Quách Ly mở to mắt, không để ý mơ hồ trong đầu, mắt có bao nhiêu đau, dạ dày không thoải mái, tay chân có bao nhiêu chua xót đau đớn.
Cô muốn kéo chăn xuống, lại phát hiện có một sức cản trở làm cô không thể nào kéo chăn xuống được.
Ngày hôm qua cô trở về thế nào? A! Cô nhớ ra rồi, là ngồi taxi trở về, nhưng mà đi vào bằng cửa sau. . . . . .
Trong đầu hiện lên một đoạn ngắn hình ảnh không hoàn chỉnh, dù cô cố gắng thế nào, vẫn không nhớ nổi bất cứ chuyện gì, tất cả trí nhớ của cô chỉ dừng lại giây phút bước vào cánh cửa kia.
Đột nhiên, đầu đau khiến cô không thể tiếp tục suy nghĩ, cô nhìn thấy cách một khoảng ngắn trước mặt, có một gương mặt quen thuộc của một người đàn ông không nên xuất hiện ở trước mắt cô.
Triều Hệ?
Cô kinh ngạc thiếu chút nữa rít gào lên, nhưng lúc chuẩn bị la lên lại phản xạ mà che miệng lại, để mình không có cơ hội nào phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Người đàn ông ở trước mắt hình như đang ngủ say, hít thở có quy luật, nhắm mắt, còn có. . . . . .Ngực trần?
Ông trời ơi! Đây là xảy ra chuyện gì vậy?
Quách Ly ngây ngốc trợn to mắt, tim đập dồn dập.
Anh. . . . . . Cô vội vàng quay đầu, xác định đây là giường của mình.
Như vậy. . . . . . Điều này đại biểu cô không phải say rượu leo lên giường của Triều Hệ?
Cô thở phào một cái, một giây kế tiếp, cảm giác đến cái gì, sắc mặt tái mét, cứng ngắc đưa hai tay ra, chậm rãi kéo cái chăn trên người, lại từ từ cúi đầu.
Cô. . . . . . Quần áo của cô đâu? Tại sao toàn thân cô trống trơn? Tại sao cô. . . . . .
Trong đầu thoáng qua một màn làm người ta mặt đỏ tim đập, cô . . . . . Cho nên toàn thân cô đau nhức, không phải là bởi vì ngày hôm qua đi ngoài đường quá nhiều; cô sở dĩ cảm thấy mệt mỏi, không phải là bởi vì ngày hôm qua uống rượu, mà là. . . . . . Mà là. . . . . . Tim của cô đầu tiên là rét run, lại đột nhiên thoáng qua suy nghĩ.
Cô. . . . . . Cô và anh. . . . . . Cùng Triều Hệ. . . . . . Lên giường?
"Không. . . . . . Không thể nào?"
Cô như gặp phải kẻ thù, có ý nghĩ chết chắc rồi, xong đời rồi, khẩn trương hốt hoảng, nhưng bây giờ lại đỏ mặt, trái tim như nai con đập không ngừng.
Không phải cô chưa từng xảy ra quan hệ thân mật với Triều Hệ, cơ thể của anh, cô cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng. . . . . .
Cắn môi, đỏ mặt, Quách Ly phát hiện mình đã không bình thường đến làm người ta khinh bỉ.
Ai đã quyết định sẽ đối xử người ta như anh rể, lại còn ảo tưởng cơ thể của anh không?
Coi như anh có tỷ lệ dáng người hoàn mỹ, coi như trên người anh không có bất kỳ thịt dư nào, coi như nụ hôn của anh, sự đụng chạm của anh trong quá khứ thật sự làm cô mê muội. . . . . . A! Ông trời ơi!
"Đã tỉnh?" Giọng nói trầm thấp khàn khàn chậm rãi vang lên ở bên tai của cô.
Trong một khắc kia, Quách Ly thật muốn vùi mình vào trong chăn, tiếp tục giả vờ ngủ.
"Ừm. . . . . . Chào buổi sáng." Cô mở miệng, một đôi mắt không biết nên nhìn về phía nào.
"Chào buổi sáng, xem ra em đã tỉnh rượu." Rõ ràng là anh đã ***, nhưng thái độ lại không có gì không thích hợp.
"Em. . . . . . Em. . . . . . Xin lỗi." Nghe ra anh đang giễu cợt cô, Quách Ly chột dạ có suy nghĩ muốn trốn.
"Xin lỗi? Nếu như mà anh không chấp nhận lời xin lỗi của em, như vậy em sẽ làm thế nào?" Triều Hệ một tay chống đầu, nhìn cô.
Khoảng cách giữa hai người, rất thân mật không khỏi khiến người ta mơ màng, hơn nữa cô còn ngửi được mùi trên người của anh, chỉ cần giương mắt, là có thể cùng gương mặt của anh sát gần nhau, mà môi của anh. . . . . . Chỉ cần anh dời về phía trước một chút xíu, là có thể. . . . . . Quách Ly không khỏi thở hốc vì kinh ngạc, thừa nhận tình huống bây giờ giữa anh và cô, làm cô không nhịn được nghĩ đến hai người lúc quan hệ
A! Ông trời ơi! Quách Ly, cô nên bình thường một chút, cô bây giờ là Quách Ly, là một cô gái mới mười tám tuổi thanh thuần khiến người hài lòng, cái diễm sắc trong quá khứ, không phải có thể nghĩ tới.
Dùng sức vỗ vỗ vào đầu, cô cố gắng làm cho mình bình thường một chút.
"Vậy. . . . . . Anh muốn thế nào? Em …..Uống say quá rồi, hơn nữa. . . Em có thể hỏi một chút, anh. . . . . . Tại sao anh nằm ở trên giường của em?"
"Vì sao anh ở trên giường của em? Đây là câu hỏi hay, chỉ là" Đối mặt với vẻ mặt nhìn như nghiêm chỉnh của cô, Triều Hệ phát hiện cô thật ra là đang cố làm mình tỉnh táo.
Không khỏi đùa giỡn một chút, trong mắt của anh thoáng qua ác ý.
"Chính là?" Dùng sức nuốt nước bọt, Quách Ly cảm giác nhịp tim không ngừng tăng nhanh.
"Em uống rượu say."
"Ừ."
"Anh mang em trở về phòng nghỉ ngơi."
"Ừ."
"Em nói nóng quá. . . . . ."
"Hả?"
"Liền cởi quần áo."
Sắc mặt của cô có chút trắng bệch.
"Anh muốn ngăn cản em."
Cô nhíu mày, mím chặt miệng.
"Em ngược lại không thích anh bọc em chặt như vậy, oán trách anh ăn mặc quá chỉnh tề rồi, sẽ khiến em càng nhìn càng thấy nóng."
Sắc mặt của cô không chỉ trắng bệch, còn bắt đầu tái xanh rồi.
"Cho nên em kiên trì cởi quần áo của anh xuống."
Nước bọt mắc ở trong cổ họng, đánh mất chức năng nuốt vào, hai mắt của cô trợn to, gần như lồi ra.
"Cởi quần áo của anh xong, em còn nói lạnh, kêu anh nằm xuống” Anh chỉ vào vị trí của mình bây giờ, vẻ mặt nghiêm chỉnh, hoàn toàn không giống như đang nói đùa.
Cô muốn kéo chăn xuống, lại phát hiện có một sức cản trở làm cô không thể nào kéo chăn xuống được.
Ngày hôm qua cô trở về thế nào? A! Cô nhớ ra rồi, là ngồi taxi trở về, nhưng mà đi vào bằng cửa sau. . . . . .
Trong đầu hiện lên một đoạn ngắn hình ảnh không hoàn chỉnh, dù cô cố gắng thế nào, vẫn không nhớ nổi bất cứ chuyện gì, tất cả trí nhớ của cô chỉ dừng lại giây phút bước vào cánh cửa kia.
Đột nhiên, đầu đau khiến cô không thể tiếp tục suy nghĩ, cô nhìn thấy cách một khoảng ngắn trước mặt, có một gương mặt quen thuộc của một người đàn ông không nên xuất hiện ở trước mắt cô.
Triều Hệ?
Cô kinh ngạc thiếu chút nữa rít gào lên, nhưng lúc chuẩn bị la lên lại phản xạ mà che miệng lại, để mình không có cơ hội nào phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Người đàn ông ở trước mắt hình như đang ngủ say, hít thở có quy luật, nhắm mắt, còn có. . . . . .Ngực trần?
Ông trời ơi! Đây là xảy ra chuyện gì vậy?
Quách Ly ngây ngốc trợn to mắt, tim đập dồn dập.
Anh. . . . . . Cô vội vàng quay đầu, xác định đây là giường của mình.
Như vậy. . . . . . Điều này đại biểu cô không phải say rượu leo lên giường của Triều Hệ?
Cô thở phào một cái, một giây kế tiếp, cảm giác đến cái gì, sắc mặt tái mét, cứng ngắc đưa hai tay ra, chậm rãi kéo cái chăn trên người, lại từ từ cúi đầu.
Cô. . . . . . Quần áo của cô đâu? Tại sao toàn thân cô trống trơn? Tại sao cô. . . . . .
Trong đầu thoáng qua một màn làm người ta mặt đỏ tim đập, cô . . . . . Cho nên toàn thân cô đau nhức, không phải là bởi vì ngày hôm qua đi ngoài đường quá nhiều; cô sở dĩ cảm thấy mệt mỏi, không phải là bởi vì ngày hôm qua uống rượu, mà là. . . . . . Mà là. . . . . . Tim của cô đầu tiên là rét run, lại đột nhiên thoáng qua suy nghĩ.
Cô. . . . . . Cô và anh. . . . . . Cùng Triều Hệ. . . . . . Lên giường?
"Không. . . . . . Không thể nào?"
Cô như gặp phải kẻ thù, có ý nghĩ chết chắc rồi, xong đời rồi, khẩn trương hốt hoảng, nhưng bây giờ lại đỏ mặt, trái tim như nai con đập không ngừng.
Không phải cô chưa từng xảy ra quan hệ thân mật với Triều Hệ, cơ thể của anh, cô cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng. . . . . .
Cắn môi, đỏ mặt, Quách Ly phát hiện mình đã không bình thường đến làm người ta khinh bỉ.
Ai đã quyết định sẽ đối xử người ta như anh rể, lại còn ảo tưởng cơ thể của anh không?
Coi như anh có tỷ lệ dáng người hoàn mỹ, coi như trên người anh không có bất kỳ thịt dư nào, coi như nụ hôn của anh, sự đụng chạm của anh trong quá khứ thật sự làm cô mê muội. . . . . . A! Ông trời ơi!
"Đã tỉnh?" Giọng nói trầm thấp khàn khàn chậm rãi vang lên ở bên tai của cô.
Trong một khắc kia, Quách Ly thật muốn vùi mình vào trong chăn, tiếp tục giả vờ ngủ.
"Ừm. . . . . . Chào buổi sáng." Cô mở miệng, một đôi mắt không biết nên nhìn về phía nào.
"Chào buổi sáng, xem ra em đã tỉnh rượu." Rõ ràng là anh đã ***, nhưng thái độ lại không có gì không thích hợp.
"Em. . . . . . Em. . . . . . Xin lỗi." Nghe ra anh đang giễu cợt cô, Quách Ly chột dạ có suy nghĩ muốn trốn.
"Xin lỗi? Nếu như mà anh không chấp nhận lời xin lỗi của em, như vậy em sẽ làm thế nào?" Triều Hệ một tay chống đầu, nhìn cô.
Khoảng cách giữa hai người, rất thân mật không khỏi khiến người ta mơ màng, hơn nữa cô còn ngửi được mùi trên người của anh, chỉ cần giương mắt, là có thể cùng gương mặt của anh sát gần nhau, mà môi của anh. . . . . . Chỉ cần anh dời về phía trước một chút xíu, là có thể. . . . . . Quách Ly không khỏi thở hốc vì kinh ngạc, thừa nhận tình huống bây giờ giữa anh và cô, làm cô không nhịn được nghĩ đến hai người lúc quan hệ
A! Ông trời ơi! Quách Ly, cô nên bình thường một chút, cô bây giờ là Quách Ly, là một cô gái mới mười tám tuổi thanh thuần khiến người hài lòng, cái diễm sắc trong quá khứ, không phải có thể nghĩ tới.
Dùng sức vỗ vỗ vào đầu, cô cố gắng làm cho mình bình thường một chút.
"Vậy. . . . . . Anh muốn thế nào? Em …..Uống say quá rồi, hơn nữa. . . Em có thể hỏi một chút, anh. . . . . . Tại sao anh nằm ở trên giường của em?"
"Vì sao anh ở trên giường của em? Đây là câu hỏi hay, chỉ là" Đối mặt với vẻ mặt nhìn như nghiêm chỉnh của cô, Triều Hệ phát hiện cô thật ra là đang cố làm mình tỉnh táo.
Không khỏi đùa giỡn một chút, trong mắt của anh thoáng qua ác ý.
"Chính là?" Dùng sức nuốt nước bọt, Quách Ly cảm giác nhịp tim không ngừng tăng nhanh.
"Em uống rượu say."
"Ừ."
"Anh mang em trở về phòng nghỉ ngơi."
"Ừ."
"Em nói nóng quá. . . . . ."
"Hả?"
"Liền cởi quần áo."
Sắc mặt của cô có chút trắng bệch.
"Anh muốn ngăn cản em."
Cô nhíu mày, mím chặt miệng.
"Em ngược lại không thích anh bọc em chặt như vậy, oán trách anh ăn mặc quá chỉnh tề rồi, sẽ khiến em càng nhìn càng thấy nóng."
Sắc mặt của cô không chỉ trắng bệch, còn bắt đầu tái xanh rồi.
"Cho nên em kiên trì cởi quần áo của anh xuống."
Nước bọt mắc ở trong cổ họng, đánh mất chức năng nuốt vào, hai mắt của cô trợn to, gần như lồi ra.
"Cởi quần áo của anh xong, em còn nói lạnh, kêu anh nằm xuống” Anh chỉ vào vị trí của mình bây giờ, vẻ mặt nghiêm chỉnh, hoàn toàn không giống như đang nói đùa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook