Quá Yêu - Hàn Viện
-
Chương 11
Mười tám tuổi có lợi ích gì? Lớn lên có lợi ích gì? Cuối cùng cô cũng làm mất người đàn ông cô yêu mến, mất đi cuộc sống, mất đi. . . . . . Cô chỉ có thể tuyên bố mình rốt cuộc trở thành Quách Ly, trở thành người nhà của Triều Hệ, trở thành em gái . . . . . .
Lúc này, chuông điện thoại di động vang lên.
Quách Ly ở ngã tư đường dừng bước lại đau lòng lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
"Sắp tám giờ. . . . . ." Cô và Triều Hệ giao hẹn, trước tám giờ phải trở về nhà.
Nhưng cô không có cách nào lập tức đối mặt với anh, chỉ cần thấy anh, nghĩ đến anh không bao giờ thuộc về cô nữa, liền sợ hãi chỉ muốn chạy trốn. Mặc dù cô gái kia là người nhà của cô, là lựa chọn cùng quyết định của cô, nhưng cô. . . . . . Vẫn không thể.
Nhấn phím nghe, cô khổ sở mở miệng, "Tôi là Quách Ly."
"Quách Ly, mau tới, chúng tớ ở thành âm nhạc, chờ cậu tới hát, chẳng lẽ cậu quên rồi?" Ở đầu dây bên kia là một cậu bé hưng phấn kêu to, xen lẫn tiếng ồn ào kêu la của mọi người, không ngừng kêu tên của cô.
Đúng rồi, hôm nay bọn họ hẹn đi hát, cô vốn đã quyết định không tham gia, bởi vì Triều Hệ nói cô rất bận, trên thực tế, cô chỉ bận trong thời gian ngắn, hơn nữa những công việc kia đã hoàn thành ngày hôm qua rồi, cuối cùng là Triều Hệ làm tất cả công việc, mà cô ngoan ngồi ở bên cạnh anh, vừa đọc manga vừa nghe nhạc, thỉnh thoảng khi anh bận rộn sẽ quấy rầy anh, khiến cho anh càng thêm bận rộn.
Có lẽ. . . . . . Qua hôm nay, cơ hội như thế sẽ không còn nhiều!
Nghĩ tới đây, Quách Ly mơ hồ.
Hiện tại cô thế này, tâm trạng lại ích kỷ, phải làm như không có chuyện gì xảy ra đối mặt với Triều Hệ ư?
"Mau tới! Chúng tớ ở trong phòng bao, lấy tên của cậu đặt phòng, chờ cậu đó!" Cậu bé kia không đợi cô trả lời, liền cúp điện thoại.
Quách Ly cắn môi, giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu không cách nào kiềm chế được chảy xuống không ngừng.
Tại sao cô còn sống, lại phải sống một cuộc sống khác?
Tại sao cô phải là Quách Ly, một Quách Ly cô độc?
Tại sao hạnh phúc của cô, lại phải tự tay giao cho kẻ khác?
Tại sao cô không thể ở cùng với người đàn ông cô yêu?
Tại sao cô không thể yêu Triều Hệ?
Tại sao. . . . . . Tại sao Triều Hệ chỉ thể thuộc về Quách Tâm, không thể thuộc về Quách Ly, không thể trở thành người đàn ông của Quách Ly người có linh hồn của Quách Tâm chứ? Tại sao?
Mười một giờ đêm, cửa chính chậm rãi mở ra.
Trước mắt là khoảng không gian màu đen, giống như không có người nào tồn tại, bao phủ hơi thở yên tĩnh, trong không khí giống như kết thành một tầng tịch mịch cùng rét lạnh.
Quách Ly đang say, bước đi xiên vẹo vào trong nhà, khuôn mặt phiếm đỏ không bình thường, nâng tầm mắt mơ hồ, tìm cầu thang.
Đột nhiên, bên trong phòng sáng lên.
Ánh sáng đèn càng làm cho cô thêm chóng mặt, vươn tay, che mắt, ánh mắt tìm kiếm người mở đèn.
"A. . . . . ." Còn có cái gì cần tò mò sao? Người sẽ giữ cửa cho cô trong thời gian này, trừ Triều Hệ ra, còn có ai? Nhìn người đàn ông cách đó không xa, Quách Ly cười khổ sở.
Người đàn ông kia mặt mày xanh mét, chân mày nhíu thật chặt, khi nhìn rõ thần thái cùng bộ dạng của cô, con ngươi tản ra lạnh lùng.
"Hi! Triều Hệ." Cô vươn tay, vẫy vẫy tay với người đàn ông có sắc mặt cực độ không tốt, sau đó người loạng choạng, cố hết sức, khó khăn đi tới trước cầu thang.
"Em đi đâu? Sao trễ thế này mới trở về?" Anh cho là cô sẽ không quên chuyện đồng ý với anh, trước tám giờ sẽ về đến nhà.
Bởi vì tin tưởng cam đoan của cô, cho nên anh để mặc cho cô đi, ai biết cô không chỉ không về nhà đúng giờ, ngay cả điện thoại cũng tắt, để cho anh muốn dựa vào thiết bị định vị truy tìm vị trí của cô cũng là một vấn đề khó khăn.
Bết bát hơn chính là, cô lại say rượu về đến nhà. . . . . . Cô thế nhưng chạy đi uống rượu?
"Vâng! Rất là xin lỗi, hôm nay. . . . . . Ừ. . . . . . Các bạn học giúp em ăn mừng sinh nhật, cho nên. . . . . . Em liền đi, sau đó. . . . . . Không nói cho anh biết, thật là xin lỗi." Cô nở nụ cười, không thèm quan tâm phất phất tay, mờ mịt xoay người, bước lên cầu thang.
Không ngờ mới bước ra một bước, cô lại bởi vì trọng tâm không vững mà ngã lui phía sau.
Triều Hệ vội vàng đi tới bên cạnh của cô, giữ cô lại, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, vẻ mặt của anh càng khó coi hơn.
"Bé Ly, Sao em lại uống nhiều rượu như vậy? Em đang làm cái gì? Tại sao có thể một mình cùng bạn bè đi chơi trễ như vậy? Còn nữa, cho dù em muốn chơi, cũng phải liên lạc với anh, đừng để cho anh không tìm thấy em”
"Xin lỗi! Quên. . . . . . Em quên, em không có uống nhiều, mà chỉ vui mừng thôi! Em đã trưởng thành, độc lập, có thể chăm sóc mình, cũng có thể xử lý. . . . . . Cũng có thể sống thật tốt. . . . ." Cô nói nói lảm nhảm liên tục.
"Em ở đây nói gì?" Triều Hệ ôm lấy cô, để cho cô nằm ở trong ngực của mình.
"Em nói . . . . . . Hôm nay thật là một ngày đen đủi, em không có thi đậu bằng lái. . . . . ." Cô ợ hơi, hai tay tự động ôm cổ của anh."Không có thi đậu, cho nên em mới uống rượu sao?" Anh không nhớ rõ người phụ nữ của mình có thói quen thích uống rượu.
"Không phải, em nói, hôm nay là sinh nhật! Em vui mừng. . . . . . Sao em lại thi không đậu chứ? Lần trước một lần đã qua. . . . . . Thế nào. . . . . . Tại sao muốn mười tám tuổi đây? Nếu như mà em mười tám tuổi rồi, sẽ phải buông tay." Cô vùi vào ngực của anh, thấp giọng nói.
"Anh cho là em đã đồng ý với anh sẽ không cùng nhóm bạn chúc mừng sinh nhật." Nghĩ tới hôm nay chính mình cả ngày cố gắng, nghĩ đến sẽ cho cô bất ngờ. . . . . . Xem ra tất cả đều uổng phí.
Mở cửa phòng ngủ của cô ra, tầm mắt của Triều Hệ rơi vào đồng hồ trên tường, mười hai giờ, sinh nhật của cô đã qua. . . . . . Nhìn lại căn phòng tràn đầy hương thơm một chút. . . . . . Tất cả thứ này cũng không được sử dụng đến rồi.
Quách Ly mơ hồ ngẩng đầu lên, màu sắc tươi đẹp đó mơ hồ nở rộ trong ánh mắt, không hiểu gì lắc lắc đầu, dùng sức mở to mắt.
Lúc nào thì trong phòng của cô có những bông hoa này?
Mùi thơm quen thuộc dễ chịu nào đó bay vào mũi cô, làm cô tràn đầy nghi ngờ cùng không hiểu, cô. . . . . .
"Ưm. . . . . . Em. . . . . . Em muốn ói." Trong dạ dày đang sôi trào, cảm giác nôn khan khó chịu từ cổ họng truyền ra, Quách Ly che miệng, vội giãy giụa thoát khỏi người anh.
Sắc mặt của anh xanh mét, ôm cô xông vào phòng tắm bên trong phòng ngủ, nhìn cô nôn mửa trên bồn cầu, gương mặt lạnh lẽo càng thêm đông lại.
Thật vất vả mới thoải mái một chút, Quách Ly lảo đảo nghiêng ngã đứng lên, không nhìn người đàn bên cạnh, đi tới giường của mình.
Triều Hệ đứng trong phòng tắm, con ngươi nheo lại hiện ra lửa giận đáng sợ, rõ ràng đã tức giận tới cực điểm, nhưng là. . . . . . Haizz! Uổng phí anh phí hết tâm tư chuẩn bị.
Vừa tức giận dưới tình huống bất đắc dĩ vừa rồi, anh không thể không chấp nhận thở dài, sau đó xử lý thật tốt.
Hiện tại tức giận không dùng được, bởi vì người gây ra họa kia không có ở bên cạnh, cho dù tức giận, cũng phải đợi cô tỉnh táo mới có tác dụng.
Qua mấy phút đồng hồ, Triều Hệ đi ra khỏi phòng tắm, đứng ở trong phòng ngủ không có một bóng người, không nhịn được lại nhíu chân mày lần nữa.
"Người đâu?" Nhìn vòng quanh bên trong phòng, xác định người say không có ở trong này, anh lại vội vàng mở cửa phòng ngủ.
Đi ra khỏi phòng ngủ, anh đang muốn bắt đầu tìm người, liền nghe được một trận kêu la. . . . . .
"Mở cửa, mở cửa, Triều Hệ, mở cửa. . . . . ." Cái người say đó không biết ở đâu lại đứng ở trước căn phòng bên cạnh, là phòng của anh, không khách khí dùng sức gõ cửa.
Lại một trận bất đắc dĩ, im lặng, anh thề, cô tuyệt đối sẽ không có cơ hội uống rượu lần nữa.
"Triều Hệ. . . . . . Là em, mở cửa, em có lời phải nói." Quách Ly đứng trước ở cửa phòng, không ngừng lặp lại như vậy.
"Bé Ly."
Nghe được bên cạnh truyền đến tiếng nói quen thuộc, cô ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, hình ảnh có chút mơ hồ trở nên rõ ràng, làm bộ đáng thương trừng mắt người đàn ông trước mặt, lẩm bẩm, "Triều Hệ. . . . . . Anh chạy đi đâu? Em vẫn không tìm được anh. . . . . ."
"Em uống say rồi, anh dẫn em trở về phòng nghỉ ngơi." Triều Hệ ngồi xổm người xuống, ôm lấy cô lần nữa.
"Triều Hệ, em có lời phải nói. . . . . ." Ợ hơi thêm lần nữa, cô nói không rõ ràng, hai tay ôm ôm cổ của anh.
"Được được rồi, em nói đi, anh đang nghe." Anh đi tới phòng ngủ của cô.
"Triều Hệ, em không muốn làm bé Ly, em nói cho anh biết. . . . . ."
"Được, vậy anh không gọi em là bé Ly nữa, gọi em là Quách Ly."
"Em cũng không muốn làm Quách Ly, em không phải là Quách Ly. . . . . . Quách Ly đã chết." Cô dựa vào trên ngực của anh, nói liên tục.
Triều Hệ dừng bước lại, có một khắc đột nhiên cô nói thật khiến anh cảm thấy kinh ngạc, vốn tưởng rằng nếu như anh không có mở miệng, cô sẽ vĩnh viễn không nói cho anh biết sự thật.
"Quách Ly đã chết sao?" Anh thận trọng hỏi.
"Cô bé đã chết trong lần tai nạn xe kia rồi."
"Vậy em. . . . . . Em là ai?"
"Em. . . . . . Em là. . . . . . Em chỉ có thể là Quách Ly. . . . . ." Cô nhụt chí thở dài, bất đắc dĩ chấp nhận.
"Ừ. . . . . ." Thì ra là cô vẫn không muốn nói sự thật cho anh biết, cũng không phải là lúc say khướt, mà là nói xằng nói bậy, làm hại anh còn mong đợi.
"Người nhà đều chết hết, Tiểu Vũ cũng bị bệnh, cái nhà này chỉ còn lại em...Em có trách nhiệm bảo vệ tất cả." Cô cắn môi, thấp giọng nói.
"Thật sao? Em muốn bảo vệ mọi người sao?"
"Ừ. . . . . . Tiểu Vũ trở thành Tâm, em trở thành bé Ly, bên trong sản nghiệp của nhà họ Quách có mấy vạn nhân viên, nếu như Kình Thiên gặp chuyện không may, rất nhiều người sẽ không có công việc, không có tiền, không cách nào sống. . . . . ."
"Cho nên em muốn làm chúa cứu thế?" Triều Hệ cười lạnh. Những thứ này anh hiểu, hoàn toàn hiểu, chẳng qua là khi những lời này từ trong miệng của cô nói ra, anh lại cảm thấy tức giận.
"Chúa cứu thế? Không, em chỉ không muốn để cho mình đau lòng. . . . . . Phải có người đón lấy tất cả cục diện rối rắm này." Mà cô, chính là cái người không may đón lấy cục diện rối rắm này.
"Em muốn cứu vô số người, đón lấy cục diện rối rắm này, không muốn quá nhiều người bị thương, như vậy. . . . . . Người mà thiếu chút nữa đả thương một người khác, em không nghĩ tới sao?" Anh lạnh nhạt nói.
"Em không có thương tổn ai cả, làm như vậy mới là tốt nhất." Quách Ly nheo mắt lại, gối đầu ở trên ngực ấm áp của anh, cảm giác có chút mệt mỏi.
"Triều Hệ sao? Triều Hệ thì sao? Em làm nhiều như vậy, người bị tổn thương nhiều nhất là anh ta, em quên sao?" Anh không hề vui vẻ gì nhắc nhở.
"Triều Hệ. . . . . . Đúng! Triều Hệ thì sao đây? Triều Hệ. . . . . . Cũng muốn bảo vệ, nếu để cho mọi người biết Quách Tâm cùng Triều Hệ ở chung một chỗ, muốn đánh nhà họ Quách thì sẽ chỉ mũi nhọn vào anh, nói không chừng sẽ đối phó anh, cho nên. . . . . . Em giấu Tâm đi, giấu ở nơi tất cả mọi người không tìm được, sau đó. . . . . ."
"Vì an toàn của Triều Hệ, em sẽ nỗ lực độc lập, em có thể làm tốt tất cả công việc ở Kình Thiên, sẽ để Triều Hệ đi tìm Tâm. . . . . . Bọn họ sẽ trở thành đôi vợ chồng vui vẻ hạnh phúc nhất, em. . . . . . Em cũng sẽ tập gọi anh ấy là anh rể. . . . . . Triều Hệ sẽ trở thành anh rể của em rồi. . . . . ."
Nghĩ tới đây, ngực của cô thế nhưng đau đến sắp không thở nổi.
Triều Hệ ôm Quách Ly, cơ thể trở nên cứng ngắc, không thể tin vào tai của mình nghe được cái gì.
Cô nói. . . . . . Gọi anh là anh rễ sao? Gọi anh là anh rễ!
"Quách Tâm." Anh đột nhiên gọi.
"Hả?" Cô phản xạ mở miệng.
Anh chậm rãi nhắm mắt lại, mỉm cười, "Tâm."
"Hả?" Hai mắt nhắm cũng không mở ra được, nặng trĩu ngủ.
"Anh biết rõ vì sao ngày trước em vẫn không nói gia thế của em cho anh biết, thành thật mà nói, nếu như vào lúc đó anh biết nhà họ Quách có bao nhiêu sản nghiệp, hoàn cảnh sống của em phức tạp như vậy, chỉ sợ sẽ sing ra lười biếng. . . . . . Nhưng hiện tại không giống nhau, nếu như em muốn chống đỡ tất cả, như vậy anh sẽ cùng chung sức với em, cho dù em là Tâm của anh, hay là bé Ly, chỉ cần là em, đều là cô gái anh thích. . . . . ."
Là cô gái của anh! Sao lại thiếu giáo dưỡng như vậy chứ?
Cô muốn bảo vệ anh, lại muốn bảo vệ một người khác là Quách Tâm, cho nên lừa anh, anh có thể miễn cưỡng tha thứ cho cô, thế nhưng. . . . . . .Còn muốn gọi anh là anh rễ . . . . . Hừ hừ! Lần này không chỉ là ngứa da, còn rất đáng ăn đòn.
Cửa phòng chậm rãi mở ra, anh ôm cô đi vào, sau đó đóng cửa lại, không còn thấy người đi ra nữa.
Nhàn hạ ban đêm, tràn ngập giống như yên bình trước bão táp, làm người ta an tâm lại loáng thoáng có cảm thấy gì đó không đúng, không khí quỷ dị nguy hiểm liên tục lên men.
Đầu, rất đau.
Dĩ nhiên, bởi vì ngày hôm qua cô uống quá nhiều, cô tự biết mình, cho nên hiện tại nhức đầu là đáng đời xui xẻo, chẳng oán được ai.
Cơ thể mệt lả vô lực, giống như là rớt ra rồi vậy, chắp vá lại một lần nữa sẽ rất đau.
Dĩ nhiên, bởi vì ngày hôm qua tâm trạng của cô không tốt, loạn choạng ở trên đường thật lâu, còn uống rượu nữa, cơ thể không thoải mái là chuyện đương nhiên, cho nên đây là lỗi của cô, cô đáng đời, cũng chẳng oán được ai.
Muốn mở mắt ra, trong nháy mắt bởi vì ánh sáng quá chói mà hoa mắt, trên đỉnh đầu có vô số ngôi sao, làm cô muốn tiếp tục dựa vào bên cạnh.
Lúc này, chuông điện thoại di động vang lên.
Quách Ly ở ngã tư đường dừng bước lại đau lòng lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
"Sắp tám giờ. . . . . ." Cô và Triều Hệ giao hẹn, trước tám giờ phải trở về nhà.
Nhưng cô không có cách nào lập tức đối mặt với anh, chỉ cần thấy anh, nghĩ đến anh không bao giờ thuộc về cô nữa, liền sợ hãi chỉ muốn chạy trốn. Mặc dù cô gái kia là người nhà của cô, là lựa chọn cùng quyết định của cô, nhưng cô. . . . . . Vẫn không thể.
Nhấn phím nghe, cô khổ sở mở miệng, "Tôi là Quách Ly."
"Quách Ly, mau tới, chúng tớ ở thành âm nhạc, chờ cậu tới hát, chẳng lẽ cậu quên rồi?" Ở đầu dây bên kia là một cậu bé hưng phấn kêu to, xen lẫn tiếng ồn ào kêu la của mọi người, không ngừng kêu tên của cô.
Đúng rồi, hôm nay bọn họ hẹn đi hát, cô vốn đã quyết định không tham gia, bởi vì Triều Hệ nói cô rất bận, trên thực tế, cô chỉ bận trong thời gian ngắn, hơn nữa những công việc kia đã hoàn thành ngày hôm qua rồi, cuối cùng là Triều Hệ làm tất cả công việc, mà cô ngoan ngồi ở bên cạnh anh, vừa đọc manga vừa nghe nhạc, thỉnh thoảng khi anh bận rộn sẽ quấy rầy anh, khiến cho anh càng thêm bận rộn.
Có lẽ. . . . . . Qua hôm nay, cơ hội như thế sẽ không còn nhiều!
Nghĩ tới đây, Quách Ly mơ hồ.
Hiện tại cô thế này, tâm trạng lại ích kỷ, phải làm như không có chuyện gì xảy ra đối mặt với Triều Hệ ư?
"Mau tới! Chúng tớ ở trong phòng bao, lấy tên của cậu đặt phòng, chờ cậu đó!" Cậu bé kia không đợi cô trả lời, liền cúp điện thoại.
Quách Ly cắn môi, giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu không cách nào kiềm chế được chảy xuống không ngừng.
Tại sao cô còn sống, lại phải sống một cuộc sống khác?
Tại sao cô phải là Quách Ly, một Quách Ly cô độc?
Tại sao hạnh phúc của cô, lại phải tự tay giao cho kẻ khác?
Tại sao cô không thể ở cùng với người đàn ông cô yêu?
Tại sao cô không thể yêu Triều Hệ?
Tại sao. . . . . . Tại sao Triều Hệ chỉ thể thuộc về Quách Tâm, không thể thuộc về Quách Ly, không thể trở thành người đàn ông của Quách Ly người có linh hồn của Quách Tâm chứ? Tại sao?
Mười một giờ đêm, cửa chính chậm rãi mở ra.
Trước mắt là khoảng không gian màu đen, giống như không có người nào tồn tại, bao phủ hơi thở yên tĩnh, trong không khí giống như kết thành một tầng tịch mịch cùng rét lạnh.
Quách Ly đang say, bước đi xiên vẹo vào trong nhà, khuôn mặt phiếm đỏ không bình thường, nâng tầm mắt mơ hồ, tìm cầu thang.
Đột nhiên, bên trong phòng sáng lên.
Ánh sáng đèn càng làm cho cô thêm chóng mặt, vươn tay, che mắt, ánh mắt tìm kiếm người mở đèn.
"A. . . . . ." Còn có cái gì cần tò mò sao? Người sẽ giữ cửa cho cô trong thời gian này, trừ Triều Hệ ra, còn có ai? Nhìn người đàn ông cách đó không xa, Quách Ly cười khổ sở.
Người đàn ông kia mặt mày xanh mét, chân mày nhíu thật chặt, khi nhìn rõ thần thái cùng bộ dạng của cô, con ngươi tản ra lạnh lùng.
"Hi! Triều Hệ." Cô vươn tay, vẫy vẫy tay với người đàn ông có sắc mặt cực độ không tốt, sau đó người loạng choạng, cố hết sức, khó khăn đi tới trước cầu thang.
"Em đi đâu? Sao trễ thế này mới trở về?" Anh cho là cô sẽ không quên chuyện đồng ý với anh, trước tám giờ sẽ về đến nhà.
Bởi vì tin tưởng cam đoan của cô, cho nên anh để mặc cho cô đi, ai biết cô không chỉ không về nhà đúng giờ, ngay cả điện thoại cũng tắt, để cho anh muốn dựa vào thiết bị định vị truy tìm vị trí của cô cũng là một vấn đề khó khăn.
Bết bát hơn chính là, cô lại say rượu về đến nhà. . . . . . Cô thế nhưng chạy đi uống rượu?
"Vâng! Rất là xin lỗi, hôm nay. . . . . . Ừ. . . . . . Các bạn học giúp em ăn mừng sinh nhật, cho nên. . . . . . Em liền đi, sau đó. . . . . . Không nói cho anh biết, thật là xin lỗi." Cô nở nụ cười, không thèm quan tâm phất phất tay, mờ mịt xoay người, bước lên cầu thang.
Không ngờ mới bước ra một bước, cô lại bởi vì trọng tâm không vững mà ngã lui phía sau.
Triều Hệ vội vàng đi tới bên cạnh của cô, giữ cô lại, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, vẻ mặt của anh càng khó coi hơn.
"Bé Ly, Sao em lại uống nhiều rượu như vậy? Em đang làm cái gì? Tại sao có thể một mình cùng bạn bè đi chơi trễ như vậy? Còn nữa, cho dù em muốn chơi, cũng phải liên lạc với anh, đừng để cho anh không tìm thấy em”
"Xin lỗi! Quên. . . . . . Em quên, em không có uống nhiều, mà chỉ vui mừng thôi! Em đã trưởng thành, độc lập, có thể chăm sóc mình, cũng có thể xử lý. . . . . . Cũng có thể sống thật tốt. . . . ." Cô nói nói lảm nhảm liên tục.
"Em ở đây nói gì?" Triều Hệ ôm lấy cô, để cho cô nằm ở trong ngực của mình.
"Em nói . . . . . . Hôm nay thật là một ngày đen đủi, em không có thi đậu bằng lái. . . . . ." Cô ợ hơi, hai tay tự động ôm cổ của anh."Không có thi đậu, cho nên em mới uống rượu sao?" Anh không nhớ rõ người phụ nữ của mình có thói quen thích uống rượu.
"Không phải, em nói, hôm nay là sinh nhật! Em vui mừng. . . . . . Sao em lại thi không đậu chứ? Lần trước một lần đã qua. . . . . . Thế nào. . . . . . Tại sao muốn mười tám tuổi đây? Nếu như mà em mười tám tuổi rồi, sẽ phải buông tay." Cô vùi vào ngực của anh, thấp giọng nói.
"Anh cho là em đã đồng ý với anh sẽ không cùng nhóm bạn chúc mừng sinh nhật." Nghĩ tới hôm nay chính mình cả ngày cố gắng, nghĩ đến sẽ cho cô bất ngờ. . . . . . Xem ra tất cả đều uổng phí.
Mở cửa phòng ngủ của cô ra, tầm mắt của Triều Hệ rơi vào đồng hồ trên tường, mười hai giờ, sinh nhật của cô đã qua. . . . . . Nhìn lại căn phòng tràn đầy hương thơm một chút. . . . . . Tất cả thứ này cũng không được sử dụng đến rồi.
Quách Ly mơ hồ ngẩng đầu lên, màu sắc tươi đẹp đó mơ hồ nở rộ trong ánh mắt, không hiểu gì lắc lắc đầu, dùng sức mở to mắt.
Lúc nào thì trong phòng của cô có những bông hoa này?
Mùi thơm quen thuộc dễ chịu nào đó bay vào mũi cô, làm cô tràn đầy nghi ngờ cùng không hiểu, cô. . . . . .
"Ưm. . . . . . Em. . . . . . Em muốn ói." Trong dạ dày đang sôi trào, cảm giác nôn khan khó chịu từ cổ họng truyền ra, Quách Ly che miệng, vội giãy giụa thoát khỏi người anh.
Sắc mặt của anh xanh mét, ôm cô xông vào phòng tắm bên trong phòng ngủ, nhìn cô nôn mửa trên bồn cầu, gương mặt lạnh lẽo càng thêm đông lại.
Thật vất vả mới thoải mái một chút, Quách Ly lảo đảo nghiêng ngã đứng lên, không nhìn người đàn bên cạnh, đi tới giường của mình.
Triều Hệ đứng trong phòng tắm, con ngươi nheo lại hiện ra lửa giận đáng sợ, rõ ràng đã tức giận tới cực điểm, nhưng là. . . . . . Haizz! Uổng phí anh phí hết tâm tư chuẩn bị.
Vừa tức giận dưới tình huống bất đắc dĩ vừa rồi, anh không thể không chấp nhận thở dài, sau đó xử lý thật tốt.
Hiện tại tức giận không dùng được, bởi vì người gây ra họa kia không có ở bên cạnh, cho dù tức giận, cũng phải đợi cô tỉnh táo mới có tác dụng.
Qua mấy phút đồng hồ, Triều Hệ đi ra khỏi phòng tắm, đứng ở trong phòng ngủ không có một bóng người, không nhịn được lại nhíu chân mày lần nữa.
"Người đâu?" Nhìn vòng quanh bên trong phòng, xác định người say không có ở trong này, anh lại vội vàng mở cửa phòng ngủ.
Đi ra khỏi phòng ngủ, anh đang muốn bắt đầu tìm người, liền nghe được một trận kêu la. . . . . .
"Mở cửa, mở cửa, Triều Hệ, mở cửa. . . . . ." Cái người say đó không biết ở đâu lại đứng ở trước căn phòng bên cạnh, là phòng của anh, không khách khí dùng sức gõ cửa.
Lại một trận bất đắc dĩ, im lặng, anh thề, cô tuyệt đối sẽ không có cơ hội uống rượu lần nữa.
"Triều Hệ. . . . . . Là em, mở cửa, em có lời phải nói." Quách Ly đứng trước ở cửa phòng, không ngừng lặp lại như vậy.
"Bé Ly."
Nghe được bên cạnh truyền đến tiếng nói quen thuộc, cô ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, hình ảnh có chút mơ hồ trở nên rõ ràng, làm bộ đáng thương trừng mắt người đàn ông trước mặt, lẩm bẩm, "Triều Hệ. . . . . . Anh chạy đi đâu? Em vẫn không tìm được anh. . . . . ."
"Em uống say rồi, anh dẫn em trở về phòng nghỉ ngơi." Triều Hệ ngồi xổm người xuống, ôm lấy cô lần nữa.
"Triều Hệ, em có lời phải nói. . . . . ." Ợ hơi thêm lần nữa, cô nói không rõ ràng, hai tay ôm ôm cổ của anh.
"Được được rồi, em nói đi, anh đang nghe." Anh đi tới phòng ngủ của cô.
"Triều Hệ, em không muốn làm bé Ly, em nói cho anh biết. . . . . ."
"Được, vậy anh không gọi em là bé Ly nữa, gọi em là Quách Ly."
"Em cũng không muốn làm Quách Ly, em không phải là Quách Ly. . . . . . Quách Ly đã chết." Cô dựa vào trên ngực của anh, nói liên tục.
Triều Hệ dừng bước lại, có một khắc đột nhiên cô nói thật khiến anh cảm thấy kinh ngạc, vốn tưởng rằng nếu như anh không có mở miệng, cô sẽ vĩnh viễn không nói cho anh biết sự thật.
"Quách Ly đã chết sao?" Anh thận trọng hỏi.
"Cô bé đã chết trong lần tai nạn xe kia rồi."
"Vậy em. . . . . . Em là ai?"
"Em. . . . . . Em là. . . . . . Em chỉ có thể là Quách Ly. . . . . ." Cô nhụt chí thở dài, bất đắc dĩ chấp nhận.
"Ừ. . . . . ." Thì ra là cô vẫn không muốn nói sự thật cho anh biết, cũng không phải là lúc say khướt, mà là nói xằng nói bậy, làm hại anh còn mong đợi.
"Người nhà đều chết hết, Tiểu Vũ cũng bị bệnh, cái nhà này chỉ còn lại em...Em có trách nhiệm bảo vệ tất cả." Cô cắn môi, thấp giọng nói.
"Thật sao? Em muốn bảo vệ mọi người sao?"
"Ừ. . . . . . Tiểu Vũ trở thành Tâm, em trở thành bé Ly, bên trong sản nghiệp của nhà họ Quách có mấy vạn nhân viên, nếu như Kình Thiên gặp chuyện không may, rất nhiều người sẽ không có công việc, không có tiền, không cách nào sống. . . . . ."
"Cho nên em muốn làm chúa cứu thế?" Triều Hệ cười lạnh. Những thứ này anh hiểu, hoàn toàn hiểu, chẳng qua là khi những lời này từ trong miệng của cô nói ra, anh lại cảm thấy tức giận.
"Chúa cứu thế? Không, em chỉ không muốn để cho mình đau lòng. . . . . . Phải có người đón lấy tất cả cục diện rối rắm này." Mà cô, chính là cái người không may đón lấy cục diện rối rắm này.
"Em muốn cứu vô số người, đón lấy cục diện rối rắm này, không muốn quá nhiều người bị thương, như vậy. . . . . . Người mà thiếu chút nữa đả thương một người khác, em không nghĩ tới sao?" Anh lạnh nhạt nói.
"Em không có thương tổn ai cả, làm như vậy mới là tốt nhất." Quách Ly nheo mắt lại, gối đầu ở trên ngực ấm áp của anh, cảm giác có chút mệt mỏi.
"Triều Hệ sao? Triều Hệ thì sao? Em làm nhiều như vậy, người bị tổn thương nhiều nhất là anh ta, em quên sao?" Anh không hề vui vẻ gì nhắc nhở.
"Triều Hệ. . . . . . Đúng! Triều Hệ thì sao đây? Triều Hệ. . . . . . Cũng muốn bảo vệ, nếu để cho mọi người biết Quách Tâm cùng Triều Hệ ở chung một chỗ, muốn đánh nhà họ Quách thì sẽ chỉ mũi nhọn vào anh, nói không chừng sẽ đối phó anh, cho nên. . . . . . Em giấu Tâm đi, giấu ở nơi tất cả mọi người không tìm được, sau đó. . . . . ."
"Vì an toàn của Triều Hệ, em sẽ nỗ lực độc lập, em có thể làm tốt tất cả công việc ở Kình Thiên, sẽ để Triều Hệ đi tìm Tâm. . . . . . Bọn họ sẽ trở thành đôi vợ chồng vui vẻ hạnh phúc nhất, em. . . . . . Em cũng sẽ tập gọi anh ấy là anh rể. . . . . . Triều Hệ sẽ trở thành anh rể của em rồi. . . . . ."
Nghĩ tới đây, ngực của cô thế nhưng đau đến sắp không thở nổi.
Triều Hệ ôm Quách Ly, cơ thể trở nên cứng ngắc, không thể tin vào tai của mình nghe được cái gì.
Cô nói. . . . . . Gọi anh là anh rễ sao? Gọi anh là anh rễ!
"Quách Tâm." Anh đột nhiên gọi.
"Hả?" Cô phản xạ mở miệng.
Anh chậm rãi nhắm mắt lại, mỉm cười, "Tâm."
"Hả?" Hai mắt nhắm cũng không mở ra được, nặng trĩu ngủ.
"Anh biết rõ vì sao ngày trước em vẫn không nói gia thế của em cho anh biết, thành thật mà nói, nếu như vào lúc đó anh biết nhà họ Quách có bao nhiêu sản nghiệp, hoàn cảnh sống của em phức tạp như vậy, chỉ sợ sẽ sing ra lười biếng. . . . . . Nhưng hiện tại không giống nhau, nếu như em muốn chống đỡ tất cả, như vậy anh sẽ cùng chung sức với em, cho dù em là Tâm của anh, hay là bé Ly, chỉ cần là em, đều là cô gái anh thích. . . . . ."
Là cô gái của anh! Sao lại thiếu giáo dưỡng như vậy chứ?
Cô muốn bảo vệ anh, lại muốn bảo vệ một người khác là Quách Tâm, cho nên lừa anh, anh có thể miễn cưỡng tha thứ cho cô, thế nhưng. . . . . . .Còn muốn gọi anh là anh rễ . . . . . Hừ hừ! Lần này không chỉ là ngứa da, còn rất đáng ăn đòn.
Cửa phòng chậm rãi mở ra, anh ôm cô đi vào, sau đó đóng cửa lại, không còn thấy người đi ra nữa.
Nhàn hạ ban đêm, tràn ngập giống như yên bình trước bão táp, làm người ta an tâm lại loáng thoáng có cảm thấy gì đó không đúng, không khí quỷ dị nguy hiểm liên tục lên men.
Đầu, rất đau.
Dĩ nhiên, bởi vì ngày hôm qua cô uống quá nhiều, cô tự biết mình, cho nên hiện tại nhức đầu là đáng đời xui xẻo, chẳng oán được ai.
Cơ thể mệt lả vô lực, giống như là rớt ra rồi vậy, chắp vá lại một lần nữa sẽ rất đau.
Dĩ nhiên, bởi vì ngày hôm qua tâm trạng của cô không tốt, loạn choạng ở trên đường thật lâu, còn uống rượu nữa, cơ thể không thoải mái là chuyện đương nhiên, cho nên đây là lỗi của cô, cô đáng đời, cũng chẳng oán được ai.
Muốn mở mắt ra, trong nháy mắt bởi vì ánh sáng quá chói mà hoa mắt, trên đỉnh đầu có vô số ngôi sao, làm cô muốn tiếp tục dựa vào bên cạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook