Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi
-
Chương 83: 83: Sói Đến Rồi Đừng Khách Sáo
Edit: Bàn
Nửa đêm ngày sinh nhật 18 tuổi, Khúc Liệu Nguyên và bạn trai cãi nhau, ở trong hành lang có đèn kích hoạt bằng âm thanh nên không dám quá to tiếng, ầm ĩ xong thì nén giận rồi bỏ đi.
Về đến phòng, cậu mất ngủ đến gần 3 giờ mới khó chịu miễn cưỡng vào giấc.
Trong lúc cậu trằn trọc, Tống Dã còn gửi cho cậu 2 tin nhắn, một lần hỏi cậu【ngủ rồi à】, một lần là bày tỏ【anh yêu em】.
Khúc Liệu Nguyên:...
Cậu xem cả hai, đều không trả lời, hoàn toàn không muốn để ý Tống Dã.
Sau khi ngủ, cậu mơ hết giấc mơ này đến giấc mơ khác, vừa đến mùa xuân, thiếu niên tuổi này cũng hay thích nằm mơ, cậu cũng không ngoại lệ.
Giấc mơ hôm nay lại không giống kiểu hoa xuân nở rộ, nước chảy róc rách, núi cao sừng sững, lối nhỏ vắng lặng ngày thường, mà là tràn đầy mạo hiểm và kích thích.
Trong mơ, cậu bị một con rồng phương tây to lớn đuổi theo, con rồng kia còn có thể phun lửa, cậu rất sợ bị rồng đuổi kịp nên cứ liều mạng chạy, rồng phương tây đuổi theo cậu không tha.
Giấc mơ này còn như game online, đổi được bản đồ, cuối cùng ở một bản đồ như chiến trường vừa kết thúc trận pháo, lửa vây bốn phía, cậu bị vuốt rồng đè xuống ngay giữa đống đổ nát bị bom nổ! Giữa khói lửa tứ tán, rồng cúi cái đầu to lớn xuống, răng nanh phản chiếu ánh sáng sắc lạnh, duỗi đầu lưỡi đỏ thẫm ra...!Cậu sắp bị ăn tươi rồi!
Reng reng --! Tiếng còi báo thức đánh thức cậu từ trong giấc mơ khó tả kia.
Nhân lúc bạn cùng phòng mặc quần áo xếp chăn gối không để ý, Khúc Liệu Nguyên lén nhét quần lót đã thay ra vào cái túi ni lông, cất tạm trong ngăn kéo trước.
"Lớp trưởng!" Lý Siêu ngủ giường trên cậu gào một tiếng.
Khúc Liệu Nguyên vừa đóng cửa tủ, sợ đến run tay, lúng túng quay đầu lại, bị...!bị thấy rồi à?
Lý Siêu đạp thang nhảy xuống từ giường trên, nói: "Sinh nhật vui vẻ nhé!"
Khúc Liệu Nguyên thở phào, vội cười nói: "Cảm ơn ông."
Những bạn cùng phòng khác nghe vậy, cũng đều nhao nhao chúc mừng cậu.
"Cảm ơn, cảm ơn mọi người." Khúc Liệu Nguyên nói.
Vì thời gian học tập rất căng thẳng, cậu lại ngày ngày dính với Tống Dã, chung đụng với bạn cùng phòng khá nhạt nhẽo, nên lúc này đương nhiên có thêm phần xúc động.
Bình thường khi ra ngoài chạy bộ sáng sớm, cậu đều tới phòng 401 gọi Tống Dã đi cùng trước, hôm nay thì ra khỏi phòng 402 một mình, rồi nhanh chóng đi cùng hội Lý Siêu, bước qua cửa phòng 401 cũng không dám nhìn vào trong.
Trên đường xuống tầng đến thao trường, gặp được không ít người quen, có bạn học cùng khối, cũng có khối 10 hoặc khối 12, cậu nhận được lời chúc sinh nhật từ vài người trong số đó, lúc đến thao trường lại có thêm hai nữ sinh chúc mừng sinh nhật cậu.
Khúc Liệu Nguyên được quan tâm mà lo sợ, nói cảm ơn cả đoạn đường, cũng cảm thấy rất thắc mắc, sao nhiều người nhớ ngày sinh nhật cậu như vậy?
Thẳng đến khi gặp bạn học cũ lớp 10 Giang Ba, Giang Ba cận nặng hơn rồi, trên mũi đeo một cặp kính nhỏ, dùng mắt thường cũng thấy đã dày hơn trước nhiều.
Cậu ta vỗ mạnh vai Khúc Liệu Nguyên, chúc mừng cậu: "18 tuổi rồi nhé lão Khúc! Sinh nhật vui vẻ!"
"Cảm ơn lão Giang," Khúc Liệu Nguyên khó tin nói, "Tôi cũng cảm động rồi đó, đã 1 năm rồi mà ông còn nhớ rõ sinh nhật tôi thế à?"
Giang Ba cười ha ha, thuận tiện tháo gỡ sự bối rối của cậu, nói: "Không phải nhớ rõ sinh nhật ông, mà là tôi nhớ sinh nhật Tống Dã, hai người ông cách nhau 6 ngày, tuần trước ông đặt bài hát chúc mừng sinh nhật nó, tôi nghe thấy mà."
Khúc Liệu Nguyên: "..." Đi cả buổi hoá ra là hưởng hào quang của hạng nhất khối.
Các học sinh lần lượt vào chỗ, trước khi bắt đầu chạy bộ, các lớp phải tập hợp sắp xếp đội ngũ, Tống Dã đến hơi muộn, vẫn đến đứng cạnh Khúc Liệu Nguyên.
Mọi người đều biết hai người bọn họ như hình với bóng, vị trí bên cạnh Khúc Liệu Nguyên ngoài Tống Dã ra thì không có ai khác đến đứng vào.
"Sao hôm nay không gọi tớ đã tự đi rồi?" Tống Dã hỏi cậu.
Khúc Liệu Nguyên cúi đầu, dùng mũi giày đá đường chạy plastic, lộ vẻ buồn bực oán giận.
Trước sau đều có học sinh, Tống Dã có cả một bụng lời, nhưng không tiện nói thêm cái gì.
Giáo viên thổi còi, chạy bộ buổi sáng bắt đầu.
Dẫn đoàn chạy bộ buổi sáng là mấy giáo viên thể dục thay phiên dậy sớm qua đây, giáo viên trực hôm nay thổi còi xong cũng không chạy cùng học sinh, đứng đứng một hồi thì chuồn mất.
Nhất Trung ít có học sinh quá phá phách, kỷ luật tập thể vẫn khá tốt, cho dù giáo viên không trông coi cũng không hỗn loạn, chỉ có thời điểm cá biệt mới có học sinh cá biệt nhân cơ hội trốn mất.
Chính là hôm nay.
Đội ngũ lớp 1 mới chạy hơn nửa vòng, Tống Dã đã nói: "Không chạy nữa...!Đi nhà xí, đi không?"
Khúc Liệu Nguyên cũng không muốn chạy, tối mới ngủ được 3 tiếng, chạy hoa mắt chóng mặt.
Nhưng cậu không trả lời, vẫn không muốn để ý đến Tống Dã lắm.
"Cậu không đi à?" Tống Dã nói, "Thế tớ tự đi vậy."
Hắn đi ra khỏi đội ngũ thật, ra ngoài đường băng, trông có vẻ thực sự muốn rời khỏi thao trường.
Khúc Liệu Nguyên mới đầu còn bướng bỉnh, chạy theo đội ngũ được mười mấy mét liền hối hận, quay đầu nhìn lại, Tống Dã vẫn chưa đi, một mình đứng ngoài đường băng, lẻ loi nhìn cậu bên này.
...!Ôi.
Khúc Liệu Nguyên cảm thấy hắn vốn là đang giả bộ đáng thương.
Nhưng vẫn không nhịn được, cũng đi ra khỏi đội ngũ, không tình nguyện mà chạy chậm mấy bước, qua đây gặp Tống Dã rồi đi cùng nhau.
Đến ký túc xá, bị giáo viên quản lý nhìn thấy trong hành lang, giáo viên này biết hai anh em bọn họ, có sự khoan dung đặc biệt đối với "học sinh giỏi", còn chủ động kiếm cớ cho hai người, hỏi Tống Dã: "Sao không chạy bộ? Em trai em ốm à?"
"Nó bị cảm, hơi sốt ạ." Tống Dã chém gió bừa bãi, "Thuốc có ở chỗ em rồi, em về đưa nó uống."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Nữ giáo viên tin là thật, ân cần nói: "Vậy lên nhanh lên, uống thuốc nhanh khoẻ nhanh, đừng trễ nải học tập."
Hai người liền lên tầng, đến cửa phòng 401, Tống Dã mở cửa, kéo Khúc Liệu Nguyên vào, rồi khoá trái cửa.
"Sao cậu mở miệng là nói lung tung thế?" Khúc Liệu Nguyên như là mới phát hiện ra bộ mặt thật của Tống Dã, chỉ trích, "Có phải ngày nào cậu cũng nghĩ cách lừa gạt người ta không?"
Tống Dã: "..."
Khúc Liệu Nguyên đã cực kỳ tức tối cả đêm, giờ liền muốn hai mặt một lời nói rõ ràng, nói: "Cậu còn lừa tớ cái gì? Chắc chắn còn cái khác."
"Không có thật mà," Tống Dã cũng hối hận cả một đêm, không nên một phút ấm đầu mà nói hết sự thật cho cậu, lúc này nghe lời lên án này thì cảm thấy oan uổng gấp bội, nói, "Thực sự chỉ nói với cậu chuyện dài bao quy đầu thôi."
Khúc Liệu Nguyên tức giận nói: "Cậu còn dám nói? Tớ vốn không dài!"
Tống Dã đành phải nói: "Không dài không dài, là anh nói linh tinh."
"Tớ đã thấy lạ rồi, lúc tớ đi tắm thấy gần như ai cũng thế, chẳng lẽ ai cũng dài?" Khúc Liệu Nguyên thực sự cảm thấy mình bị lừa dối, bi phẫn nói, "Tớ tin cậu như vậy, cậu lại nói dối tớ? Còn lừa tớ không thể thẩm du nhiều, sẽ không to được?"
Tống Dã nghiêm mặt nói: "Đấy là anh đều muốn tốt cho em."
"Muốn tốt cho tớ?" Khúc Liệu Nguyên tức đến nỗi mặt càng đen hơn, nói, "Tớ thấy cậu chỉ là không muốn tuốt tuốt cho tớ, cậu...!cậu chẳng qua là muốn lười biếng."
Tống Dã bị cái logic này của cậu khiến cho dở khóc dở cười, nói: "Tuốt bớt phiền hơn ăn mà? Nếu tớ muốn lười biếng, sao phải tự gây phiền toái cho mình?"
Khúc Liệu Nguyên nói xong cũng thấy không đúng lắm, nếu không muốn tuốt giúp cậu, vậy hẳn là càng không muốn ăn cậu mới đúng, nhưng rõ ràng mọi lần đều là Tống Dã ăn giúp cậu.
"Thế thì chính là vì cậu chê cười tớ, nghĩ tớ không biết gì, không thông minh bằng cậu." Khúc Liệu Nguyên càng thêm bi phẫn, nói, "Cậu nói gì tớ cũng tin, chắc chắn cậu đã lén cười tớ là đồ gà mờ rồi."
Thực ra lúc Tống Dã nói láo đã biết sớm muộn gì cũng có ngày này, cơn tức giận này của Khúc Liệu Nguyên cũng chỉ là tạm thời, chờ sau khi phát tiết rồi sẽ bỏ qua, sẽ không vì chuyện này mà giận hắn thật, bây giờ nhìn cậu làu bàu lẩm bẩm oán trách, còn cảm thấy hơi đáng yêu.
Tống Dã giơ tay thề: "Không cười cậu, nếu cười cậu là bao quy đầu của tớ dài ra, được không?"
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Tống Dã thả tay xuống, nói: "Tớ là muốn tốt cho cậu thật, chính cậu không biết cậu dậy thì chậm à? Tuốt nhiều lần không tốt cho cơ thể cậu, hơn nữa khả năng tự chủ của cậu kém như vậy, không ép cậu giao ước số lần cẩn thận thì cậu có quản lý được bản thân không? Còn muốn thi Bắc Đại không? Tớ đây dụng tâm lương khổ như vậy, cậu đều không hiểu, còn trách tớ."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
"Đừng giận nữa, sinh nhật phải vui vẻ phấn chấn chứ." Tống Dã chọc chọc vị trí lúm đồng tiền trên mặt cậu, nói, "Nào, cười cho anh một cái."
Khúc Liệu Nguyên rõ ràng đã hiểu "dụng tâm lương khổ" của hắn rồi, nhưng không cười lên giống như hắn đã liệu trước, vẫn là vẻ mặt buồn bực cộng thêm nghiêm túc.
"Nếu là vì tốt cho tớ, vậy thì càng không nên nói dối lừa tớ." Khúc Liệu Nguyên nói, "Cậu sợ tớ tự chủ không tốt, tuốt nhiều sẽ ảnh hưởng dậy thì, làm lỡ học tập, vậy sao không nói thẳng với tớ? Cứ phải dùng cách nói dối tớ? Cậu thấy lừa người khác là đúng à?"
Tống Dã bị cậu nói đến ngây người, lát sau mới nhớ ra để bào chữa cho bản thân: "Nhưng mục đích của tớ không phải là muốn lừa cậu."
"Hành động đấy của cậu vẫn là đang lừa gạt tớ." Khúc Liệu Nguyên rất tổn thương mà nói, "Cậu nói gì tớ cũng tin, là vì tớ tin cậu, chứ không phải vì cậu nói dối giỏi.
Tiểu Dã, tớ thấy cậu vốn không hiểu, tớ giận không phải vì bao quy đầu của tớ không dài, mà là vì người tớ tin tưởng nhất là cậu, nhưng cậu lại nói dối lừa gạt tớ."
Tống Dã: "..."
Câu chuyện sói đến rồi, ai cũng từng nghe, đều hiểu.
Nhưng khi áp dụng vào thực tế, phần lớn mọi người chỉ khi coi mình là thôn dân bị mắc lừa, mới cảm thấy sói đến rồi là một cạm bẫy cần cảnh giác theo thói quen, chứ rất ít người thường xuyên ý thức được mọi người dễ có khả năng trở thành đứa trẻ kia hơn.
Nhất là trong mối quan hệ thân thiết, "lời nói dối mang thiện ý" là chén canh gà có độc, mang lớp nguỵ trang "là vì yêu em," "là vì tốt cho em," khiến người ta dễ dàng xem nhẹ đòn tấn công tàn khốc mà sự dối trá mang đến cho các mối quan hệ, sự thiếu tin tưởng nhất định sẽ tạo nên tổn thương không thể cứu vãn.
Trong nháy mắt này, Tống Dã bị sốc vì triết lý sống của Khúc Liệu Nguyên.
Đây cũng là một hồi chuông cảnh báo, nếu không có Khúc Liệu Nguyên hiểu rõ chuyện này và đi thẳng vào cốt lõi vấn đề, thì trong cuộc sống sau này, Tống Dã có thể đoán được, hắn sẽ vì sự tin cậy hết lòng của Khúc Liệu Nguyên mà vô thức nói ra nhiều lời nói dối hơn nữa.
Những lời nói dối hoặc lớn hoặc nhỏ này gây ra hậu quả cũng có thể lớn có thể nhỏ, nhưng có một điều, nếu mặc cho tình huống này phát triển, chúng sẽ càng lúc càng lớn như quả cầu tuyết, rồi vào một ngày nào đó sẽ phá huỷ lòng tin của Khúc Liệu Nguyên với hắn, thậm chí cả tình yêu.
Tuy rằng khi mỗi hạt tuyết trong quả cầu tuyết này rơi xuống, đều sẽ không khiến người ta dễ dàng nhận ra nó đáng sợ biết chừng nào.
Lúc này, hạt tuyết đầu tiên đã rơi xuống giữa Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên, mà Khúc Liệu Nguyên đang chỉ vào nó, nói rõ với Tống Dã: Giữa chúng ta, không thể rơi xuống loại tuyết này.
"Xin lỗi, không nên lừa cậu, là tớ sai rồi." Tống Dã nghiêm túc cam kết, "Về sau, cả đời này, tớ sẽ không nói thêm một lời nói dối nào với cậu nữa."
Khúc Liệu Nguyên và hắn bốn mắt nhìn nhau, một lát sau gật đầu nói: "Được, tớ tin cậu."
Tống Dã hiểu ý Khúc Liệu Nguyên, là nói từ nay về sau, vẫn sẽ tin tưởng vô điều kiện tất cả lời hắn nói.
Hắn cười với Khúc Liệu Nguyên, Khúc Liệu Nguyên cũng lộ ra một cái lúm đồng tiền như cái chén nhỏ trên má trái.
Tống Dã lúc này có một cảm nhận diệu kỳ, vào cái ngày Khúc Liệu Nguyên cuối cùng cũng tròn 18 tuổi, hình như bọn họ đều thực sự đã trở nên trưởng thành hơn một chút.
"Với cả," Khúc Liệu Nguyên nhớ ra chuyện khác, không được tự nhiên mà sờ sờ gáy, giảm thấp âm lượng nói, "Hôm qua cậu nói, muốn đó...!đó tớ, mới nói một nửa, là sẽ đó đó thế nào?"
Tống Dã dù sao cũng là trường phái lý thuyết, lập tức cũng hơi xấu hổ, trấn định nhỏ giọng nói một lần: "Đầu tiên phải...!Rồi...!Cuối cùng..."
Khúc Liệu Nguyên vẻ mặt đặc sắc, vừa nghe vừa sinh ra cảm xúc được phổ cập khoa học: "Ô? Ô??? Ố?!...!Còn như vậy được?...!Được thật à?...!Đấy là cậu chém gió đúng không?"
Phản ứng gì thế này? Tống Dã bị cậu làm cho vừa ngượng vừa tức, nói: "Còn lâu! Anh xem phim rồi!"
"Xem ở đâu?" Khúc Liệu Nguyên kinh hãi nói, "Cậu có đồ hay thế mà lại tự lén xem một mình? Có còn coi tớ là anh em tốt không?"
Tống Dã: "..."
Khúc Liệu Nguyên bỗng nhiên hiểu ra, thốt ra lời chất vấn mang đầy tính thức tỉnh: "Tớ hiểu rồi, bảo sao cậu vội đòi làm chồng!"
Cái này dính đến vấn đề cơ bản, Tống Dã tỉnh táo lại, nói: "Cậu có vấn đề gì không?"
Khúc Liệu Nguyên không biết nghĩ cái gì, vẻ mặt phức tạp, lúc thì xoắn xuýt, lúc thì đau khổ, lúc thì vô cùng thê thảm.
"..." Tống Dã cũng không phải là không hề chuẩn bị tâm lý, đã chuẩn bị tâm lý thoả hiệp, thấy cậu như vậy cũng không hoàn toàn bất ngờ, nói trong lòng được rồi ai bảo cậu là Khúc Liệu Nguyên, cố gắng bình tĩnh nói, "Nếu như cậu cũng muốn...!cũng muốn làm người kia, cũng không phải không được, bọn mình có thể đổi lại."
Khúc Liệu Nguyên lại lập tức nói: "Không không không, tớ không muốn."
Tống Dã: "???"
Mặt Khúc Liệu Nguyên hơi đỏ, nói: "Cậu lên cậu lên, cái này thì đừng khách sáo."
Tống Dã: "..."
Niềm hạnh phúc đến hơi nhanh..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook