Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi
-
Chương 82: 82: Từ Chối Trưởng Thành
Edit: Bàn
Giờ Tống Dã mới hiểu, thiệp chúc mừng DIY 5 tệ chỉ là nguỵ trang, bài hát và những lời này trong loa trường mới là bất ngờ Khúc Liệu Nguyên chuẩn bị cho ngày sinh nhật của hắn.
Trong phòng học lớp 1 chỉ có hơn 10 học sinh, có người nghe thấy loa trường nhưng không để trong lòng, còn có người thì chỉ tập trung học, vốn không quan tâm những chuyện khác.
Tống Dã để tay dưới bàn, ra hiệu Khúc Liệu Nguyên đưa tay cho hắn, hai cái tay kéo kéo nhau dưới bàn, nhanh chóng tách ra, trao đổi một phần ngọt ngào chỉ bọn họ mới hiểu.
Lúc đi căng tin ăn tối, đụng mặt mấy nam sinh lớp 10 - 7 lúc trước, bọn họ còn trêu Khúc Liệu Nguyên: "Em trai Liệu Nguyên, lời với anh trai ông cũng buồn nôn quá rồi đó?"
Không phải ai cũng có thể tuỳ tiện nói chữ "yêu" ra khỏi miệng, cho dù là loại yêu đó.
Khúc Liệu Nguyên biết người khác đến giờ vẫn tưởng hai người bọn họ là anh em ruột, hơi chột dạ, không dám cãi lại, chấp nhận lời trêu đùa không mang ác ý của các nam sinh.
Tiết tự học buổi tối phải họp lớp, trước khi vào học, thầy Thôi chủ nhiệm gọi Khúc Liệu Nguyên tới phòng làm việc dặn chút kế hoạch họp lớp.
Phòng làm việc của ông là văn phòng tổ bộ môn Toán lớp 11.
Khúc Liệu Nguyên gặp bạn học cũ hồi tiểu học và cấp 2 Lâm Miêu.
Thành tích Lâm Miêu vẫn tốt như cũ, giờ nhỏ ở lớp thực nghiệm ban xã hội, xếp hạng môn xã hội trong các kỳ thi trước đều rất cao, giờ là đại diện môn Toán, tới đây gặp giáo viên của nhỏ lấy bài tập.
Từ văn phòng đi ra, Khúc Liệu Nguyên và Lâm Miêu ra ngoài gần như cùng lúc, liền đi cùng nhau một đoạn ngắn.
"Chúc Tống Dã sinh nhật vui vẻ giúp tôi nhé," Lâm Miêu nói, "Tôi không đến lớp bọn ông đâu, hơi xa."
Khúc Liệu Nguyên đồng ý nói: "Ok, cảm ơn bạn cùng lớp cũ."
Lâm Miêu còn nói: "Thế thì tuần sau ông cũng chuẩn bị sinh nhật rồi, tôi chúc sinh nhật ông trước, 18 tuổi chính là người lớn rồi, Khúc Liệu Nguyên, sau này ông phải chững chạc chút."
Nếu như người khác nói lời này thì có hơi đáng ghét, nhưng nhỏ và Khúc Liệu Nguyên là bạn lâu năm biết từ nhỏ, đã từng thấy dáng vẻ Khúc Liệu Nguyên không chững chạc nhất, đương nhiên là thân thiết hơn người khác.
"Biết rồi, mà sao giọng điệu này của bà giống chị gái thế?" Khúc Liệu Nguyên cười nói, "Ai trong bọn mình lớn hơn nhỉ?"
Lâm Miêu nhìn cậu một cái, không trả lời.
Khúc Liệu Nguyên tự cho là đúng lý giải: "Không được hỏi đúng không? Tuổi của con gái là bí mật, tôi biết mà."
Chờ đến lúc về phòng học, cậu nhắc đến chuyện này với Tống Dã, còn hỏi Tống Dã: "Cậu quen nhỏ từ hồi cấp 2 rồi, lớp 10 còn ngồi bàn trước bàn sau, cậu biết nhỏ bao tuổi không? Nhỏ lớn hơn hay bọn mình lớn hơn?"
"Không biết," Tống Dã đeo một bên tai nghe nghe nhạc, dáng vẻ thờ ơ, nói, "Đang yên đang lành ai hỏi người khác sinh nhật ngày nào, cậu cũng đừng hỏi lung tung, lỡ may con gái người ta nghĩ cậu có mưu đồ khác thì làm sao bây giờ?"
Khúc Liệu Nguyên cực kỳ tán thành, nói: "Có lý.
Cậu đang nghe gì đấy?"
Tống Dã đưa một bên tai nghe để trống cho cậu, bên trong đang hát: "Every sha-la-la-la every wo-o-wo-o still shines..." Chính là bài "Yesterday Once More" mà buổi chiều Khúc Liệu Nguyên đặt cho Tống Dã.
Hai người hiểu lòng nhau, mắt đối mắt cười một cái.
Tiết 1 họp lớp, tiết 2 là tự học môn Ngữ văn, giáo viên đến giảng nửa tiết, rồi giao nửa tiết còn lại học thuộc bài "Tiêu Dao Du" mới học.
Học thuộc lòng mãi mãi là điểm đau và điểm chết của Khúc Liệu Nguyên, một tiết học thuộc đến hoa mắt choáng đầu, cách lúc hết tiết còn vài phút đọc thuộc cho Tống Dã một lần, gắng gượng không bị sai, nhưng vẫn không thể đọc thuộc làu làu cả bài.
Thầy Tống nói: "Nghỉ chút, tiết 3 tiếp tục củng cố, nếu không ngày mai cậu sẽ quên mất." Tiết 3 là tiết tự học bình thường, hôm nay không có giáo viên môn nào muốn chiếm tiết cả.
Trong giờ, Khúc Liệu Nguyên nằm bò trên bàn hồi máu, có chút mệt mỏi đang ngủ gà gật thì nghe thấy bạn học ngồi gần cửa phòng học gọi Tống Dã: "Có người tìm cậu!" Tống Dã ngồi cạnh cậu liền đứng dậy đi ra.
Lát sau, trong phòng học im lặng khác thường, như thể có chuyện gì đã xảy ra.
Khúc Liệu Nguyên ngẩng đầu, thấy không ít bạn học đều ngó nghiêng ngoài cửa, cậu đột nhiên nhớ ra, ngày này năm ngoái! Hình như đã có chuyện này!
Bên ngoài phòng học lớp 1, Trương Ngọc lớp 2 ôm một bó hoa tươi gói rất đẹp, muốn tặng Tống Dã, với ý nghĩa là chúc hắn sinh nhật vui vẻ.
Lớp thường đã tan học hết, bên ngoài hai lớp thực nghiệm này bình thường cũng không có ai, chỉ có hai học sinh một nam một nữ đứng đây, giữa hai người còn có một bó hoa hút mắt, đương nhiên rất đáng chú ý.
Thực ra bình thường Trương Ngọc rất hay "tình cờ gặp" Tống Dã ở cửa.
Chắc nhỏ cũng đã tiết lộ với bạn bè mình là có cảm tình với Tống Dã kiểu kiểu vậy, ngay cả Khang Minh lớp tầng trên có lần đã hỏi Khúc Liệu Nguyên: "Anh ông với Trương Ngọc yêu nhau à?" Tuy bị Khúc Liệu Nguyên mạnh mẽ phủ nhận, nhưng qua đó có thể thấy, trong khối có nhiều người biết Trương Ngọc yêu thầm Tống Dã.
Đến ngày mai, chắc chắn lại có người lan truyền vớ vẩn.
Trương Ngọc là một cô gái xinh đẹp có phong cách trung tính, tóc ngắn, giữa nhóm nữ sinh cũng thuộc về loại khá thích vận động, thường ngày hay xử sự một cách nam tính và vô tư hơn.
Bây giờ đưa hoa tặng Tống Dã, hiếm thấy lộ ra chút ngượng ngùng của thiếu nữ, nói chuyện cũng khác bình thường, nói rất khẽ, cười cũng là mỉm mỉm cười duyên.
Khúc Liệu Nguyên trong phòng học duỗi cổ gắng sức nhìn, nghe không rõ là nhỏ đang nói gì, hình như còn là nói liên tiếp mấy câu.
Tống Dã quay lưng về phía cậu, cậu càng không thấy được cái gì.
Rốt cuộc là nói gì vậy? Nguy rồi, có khi nào Trương Ngọc đang tỏ tình với Tống Dã hay không?
Khúc Liệu Nguyên sốt ruột muốn chết, lại không thể ra ngoài quấy rầy bọn họ, trong tình huống này mà tự nhiên có người khác lòi ra, nữ sinh kia kiểu gì cũng sẽ xấu hổ cực kỳ.
Nhưng cậu không sợ Tống Dã sẽ nhận lời tỏ tình của nữ sinh, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.
Nhưng nếu Trương Ngọc tỏ tình thật, Tống Dã phải làm sao? Cậu tưởng tượng nếu như cậu là Tống Dã lúc này, đối mặt với tình huống như vậy, căn bản cũng không biết nên làm gì.
Một lát sau, Tống Dã đi vào, tay không cầm hoa.
Trong phòng học chỉ yên lặng như tờ được một lúc, cũng sắp vào tiết, các học sinh liền tự học phần mình.
"Hoa đâu?" Khúc Liệu Nguyên đợi Tống Dã ngồi xuống rồi, mới nhỏ giọng hỏi hắn, "Cậu không muốn à?"
Tống Dã nói: "Không có chỗ cắm, qua một đêm là khô."
Khúc Liệu Nguyên: "...!Hả?"
"Cậu thích hoa?" Tống Dã cười như không cười nói, "Anh đi lấy về rồi tặng lại em nhé?"
Khúc Liệu Nguyên giờ mới biết Tống Dã đang trêu cậu, rất là cạn lời, để đầu lại gần, Tống Dã cũng xích lại gần cậu, hai người thì thầm.
Khúc Liệu Nguyên hỏi: "Nhỏ nói gì với cậu thế?"
Tống Dã đáp: "Chỉ chúc sinh nhật vui vẻ thôi."
Thế thôi à? Khúc Liệu Nguyên nói: "Cậu không lấy hoa, nhỏ kiểu gì cũng không vui."
"Chắc chắn là nhỏ không vui rồi." Tống Dã nói, "Tớ bảo nhỏ sau này đừng đến tìm tớ nữa, đỡ bị bạn học hiểu lầm, sẽ không hay."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Tống Dã nói: "Học được chưa?"
"Học cái gì?" Khúc Liệu Nguyên vẻ mặt mù mờ, hoàn toàn không hiểu.
"Học được cách từ chối người khác ngoài tớ ra." Tống Dã nói.
Khúc Liệu Nguyên cảm thấy buồn cười, nói: "Tớ học làm gì? Làm gì có ai thích tớ, tớ có phải cậu đâu."
Tống Dã cười, nói: "Sau này có khi có đấy, tớ cho cậu học trước."
Khúc Liệu Nguyên không coi là đúng, trả lời: "Ờ được, tớ học xong rồi."
6 ngày sau, tức là đã đến lượt sinh nhật của Khúc Liệu Nguyên.
Buổi tối trước một hôm, trước khi ngủ, cậu để điện thoại ở bên gối, tin rằng nhất định sẽ nhận được tin nhắn chúc sinh nhật Tống Dã căn giờ gửi cậu.
Quả nhiên nửa đêm bị tin nhắn của Tống Dã đánh thức, nhưng không phải chúc mừng, mà là: 【Ra đi, chờ cậu ngoài hành lang】
Sâu ngủ trong người Khúc Liệu Nguyên chạy hết, bò dậy mặc đồng phục, mở cửa ra ngoài.
Ký túc xá của bọn họ là hình chữ U, trong hành lang mở vài ngọn đèn thâu đêm sáng rực, bây giờ không có một ai, tiếng ngáy của các nam sinh cấp 3 đã bị giữ trong phòng, gần như nghe không rõ.
Khúc Liệu Nguyên sợ tiếng dép quá to sẽ bị người khác nghe thấy, như ăn trộm rón rén đi qua cửa phòng 401, đã đến đầu hành lang.
Tống Dã chờ ở khúc quẹo tầng 4 và tầng 3, ngẩng đầu nhìn cậu, lộ ra nụ cười rất anh tuấn.
Trong hành lang là đèn kích hoạt bằng âm thanh, không sáng, có ánh đèn hành lang của hai tầng trên dưới chiếu sáng thì thực ra cũng không tốt, chỉ là hơi mờ.
Khúc Liệu Nguyên từ trên bậc thang bước nhẹ xuống dưới, vẫn không dám đi nhanh quá, sợ sẽ phát ra tiếng.
Cậu đến trước mặt Tống Dã, Tống Dã khẽ nói: "Tay, tay trái."
Khúc Liệu Nguyên đoán được đại khái Tống Dã định đưa cậu cái gì, vôi vươn tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên.
Nhưng Tống Dã lại nắm tay cậu, lật lại để mu bàn tay hướng lên trên, sau đó lấy ra món quà từ trong túi mình, đeo lên cổ tay Khúc Liệu Nguyên.
Là một cái sport watch! Khúc Liệu Nguyên ngay lập tức ngạc nhiên thích thú, cậu từng thấy trong trường có những nam sinh khác đeo loại đồng hồ này, còn từng nói với Tống Dã "cái đồng hồ đó ngầu ghê", được Tống Dã nhớ kỹ.
"Sinh nhật vui vẻ," Tống Dã nhỏ giọn nói, "Chúc mừng cậu đã trưởng thành."
Khúc Liệu Nguyên vẫn đang ngắm kỹ cái đồng hồ kia, Tống Dã cười nhìn cậu, hỏi: "Thích không?"
"Thích!" Khúc Liệu Nguyên không cẩn thận hơi to tiếng, đèn kích hoạt bằng âm thanh nhanh nhạy bật lên, doạ cậu giật mình, vội im bặt không dám nói nữa.
Tống Dã thì như muốn tranh tài cao thấp với ánh đèn, cứ phải lại gần, hôn lên môi Khúc Liệu Nguyên một cái, nhưng vẫn là một nụ hôn rất nhẹ rất kiềm chế.
Khúc Liệu Nguyên thì muốn hôn sâu, chỉ là không dám, sợ tự nhiên bị bạn học nào đi ra nhà xí nhìn thấy, nói: "Để dành ngày mai, tìm chỗ nào an toàn, bọn mình hôn lại nhé."
Lúc này đèn âm thanh lại tắt, so với hành lang cầu thang sáng đèn lúc nãy, trong cầu thang giống như đã có lại cảm giác an toàn.
Khúc Liệu Nguyên lập tức đổi ý, nhỏ giọng nói: "Hay thôi, bây giờ hôn đi."
Cậu bị Tống Dã đẩy lên tường, đè trên vách tường hung hăng hôn.
Cậu trầm mê trong nụ hôn của Tống Dã, không quan tâm có người phát hiện ra hay không, không kìm lòng nổi dùng hai tay ôm lấy cổ Tống Dã, ngón tay phải đụng vào đồng hồ trên cổ tay trái, thích thú cực kỳ.
18 tuổi rồi! Cậu là người lớn rồi! Mối tình này giữa bọn họ từ nay trở đi không còn là yêu sớm nữa!
Mới hôn một lúc đã có dấu hiệu bốc hoả, Tống Dã vội vàng buông cậu ra, đè trán mình lên trán cậu, ánh mắt hai người ngắm nhìn đối phương, trên khoé mắt đều hơi đỏ lên vì động tình.
"Tống Dã," Khúc Liệu Nguyên hiếm khi gọi tên Tống Dã như vậy, nói, "Tớ yêu cậu."
"Tớ biết mà." Tống Dã cười trả lời cậu.
"Cậu không biết đâu, đm tớ thực sự...!yêu cậu cực kỳ," Tình cảm trong lòng Khúc Liệu Nguyên sục sôi đến sắp tuôn trào ra ngoài, ngôn ngữ bình thường đã không thể giãi bày nữa, cậu nói tục rồi cũng thấy được điểm tốt của việc chửi thề trong hoàn cảnh đặc biệt, nói, "Đm sao tớ yêu cậu thế này."
Tống Dã cảm nhận được sự kịch liệt trong giọng điệu của cậu, cảm giác hạnh phúc đương nhiên không lời nào diễn tả được, thuận thế nói: "Để tớ nói cho cậu biết một điều nhé."
Khúc Liệu Nguyên ung dung nói: "Cậu cũng yêu tớ."
"Đương nhiên, anh yêu em mà," Tống Dã cười, nói, "Nhưng không phải định nói cái này."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Thế định nói gì?"
Cậu vẫn dựa lưng vào tường, Tống Dã một tay chống tường, một tay khác ôm cậu, ghé sát môi vào tai cậu, nói cực nhỏ: "Anh muốn cɦịƈɦ em.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook