Pick Me Up! Gacha Vô Hạn
-
Chapter 11: Nếu muốn sống sót, phải biết vượt sóng (3)
Chap 11: Nếu muốn sống sót, phải biết vượt sóng (3)
Vậy là cơ hội đã tự đến.
Từ những gì tôi đã thấy, thì cơ hội cũng có thừa.
Mặc dù các chi tiết phức tạp về trận chiến của chúng tôi bị bỏ qua khi truyền đến chủ nhân, nhưng như thế không có nghĩa là chủ nhân hoàn toàn không biết về tình hình. Anh ta vẫn có thể thu thập đủ thông tin để biết ai là người đi đầu trong cuộc chiến, ai là người tích cực nhất và thậm chí cả ai là người lười biếng chỉ biết trốn đằng sau.
[Đánh dấu ‘Han (★).’]
[Đánh dấu ‘Jenna (★).’]
Có vẻ như không còn mắc phải sai lầm tương tự như lần trước nữa.
Isella xuất hiện và hét lớn
[Jenna, Yellens. Đi đến phòng hợp nhất. Ngay!]
“Phòng hợp nhất? Nó ở đâu?”
[Cô không nhìn thấy cánh cửa ở bên phải à? Đi vào đó mau.]
Yellens nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.
Giờ sao?
Muốn tôi giúp anh chắc?
Thậm chí nếu như ngày trước anh giả vờ đánh nhau, giờ tôi sẽ cố gắng giúp đỡ một chút. Giống như Shay đã làm với tôi, tôi sẽ sẵn sàng nhượng bộ, dù chỉ là một con yêu tinh.
Mặc dù tôi hoàn toàn phớt lờ anh ta nhưng tôi vẫn nói với Jenna.
“Đi trước đi. Sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô đâu.”
“Em sẽ quay lại.”
Jenna rời đi, bước những bước đi đầy khiên định. Ở một bên khác, Yellens không thể nhúc nhích một bước.
“Sao anh không vào?”
“Chuyện, chuyện gì sẽ xảy ra khi tôi vào đó?”
“Anh sẽ phải đối mặt với phán quyết vì những gì anh đã làm.”
“Đây là lần đầu tiên tôi bị kéo đến đây!”
“Đấy là anh thấy thế thôi.”
[Chà, nhìn kìa! Lần đầu chúng ta nghĩ giống nhau đấy!]
Một nụ cười tinh nghịch nở trên môi Iselle.
[Tôi quá chán vì phải thay tã cho trẻ con rồi. Vào trong đó đi.]
“Tôi sẽ không đi”
[Thật vậy sao?]
Iselle đẩy Ellison vào phòng hợp nhất.
Cánh cửa đóng lại.
[Bạn có thực sự muốn hợp nhất?]
[Có(đã chọn)/ không]
[Hoàn thành hợp nhất!]
[‘Yellens (★)’ biến thành ánh sáng và tan biến.]
[‘Jenna (★)’ lên cấp! Nhận được kỹ năng ‘Mắt Diều Hâu’!]
Một lúc sau.
Cánh cửa của phòng hợp nhất mở ra và Jenna bước ra với vẻ mặt hoang mang.
“Chuyện gì vậy? Người đàn ông đó biến thành ánh sáng và tan biến.”
“Những kẻ vô dụng ở nơi này sẽ trở thành vật hy sinh cho những người có ích. Tiếp theo là lượt của tôi. Liệu là ai trong số các người nhỉ?”
Tôi nhìn về phía 2 người họ và nói.
Cánh cửa phòng hợp nhất vẫn chưa đóng lại.
[Tiếp theo, Han, Toby!]
“Cô sẽ đưa tôi về nhà chứ?”
Iselle có vẻ quá lười để trả lời và hất cổ tay Toby. Tôi đi theo và bước vào phòng hợp nhất. Bên dưới phòng hợp nhất, được bao quanh bởi những bức tường kim loại, một vòng tròn ma thuật màu tím phát sáng một cách nguy hiểm.
“Cuối cùng cũng kết thúc? Tôi sẽ về nhà. Tôi sẽ rời khỏi đây!”
Anh ta thì thầm với vẻ mặt ngây ngất.
“Cứ nghĩ theo những gì anh muốn đi.”
Tôi không còn sức để đáp lại. Ai muốn chết như vậy chứ tôi thì thà chết vì chiến đấu còn hơn.
Toby dần tan rã, biến mất.
[Hợp nhất hoàn thành!]
[‘Toby (★)’ biến thành ánh sáng và biến mất.]
[‘Han (★)’ lên cấp! Nhận được kỹ năng “Sự điềm tĩnh”!]
Khi chúng tôi bước ra quảng trường, phòng hợp nhất đã đóng cửa và không mở lại nữa. Người còn lại, Aaron, ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi mỉm cười và vỗ nhẹ vào vai Aaron.
“Anh may mắn đấy.”
“Sao, sao họ không quay lại? Họ chết rồi sao?”
“Có khi họ đã về nhà rồi, sao, anh cũng muốn thử à?”
Aaron ngẩng đầu lên như thể anh ta đã phát điên. Sau đó anh ta nói với vẻ mặt méo mó.
“Anh, tên khốn, anh biết chuyện này… mà không thèm nói cho chúng tôi biết phải không?”
“Nếu tôi nói với anh, anh có tin tôi không?”
Cơ thể Aaron run lên, nhưng anh ta không lao về phía tôi. Anh ta chỉ rên lên một tiếng rồi quay trở lại ký túc xá.
Tôi nói với Iselle.
“Lịch trình hôm nay đã kết thúc chưa?”
“Không, đợi đã, chủ nhân vẫn chưa đăng xuất.”
Iselle xoay vòng rồi biến mất.
Sau một lúc, một tin nhắn hệ thống xuất hiện
“Xây dựng cơ sở vật chất. Vui lòng chạm vào loại cơ sở mong muốn.”
“Bạn đã chọn tòa nhà phụ ‘Lò rèn’ cho ‘Kho vũ khí cấp 1’. Bạn có muốn xây dựng không? Việc xây dựng cần 500 viên đá quý.”
[Có (Chọn) / Không]
Một lò rèn, hử?
Chà, vì chúng tôi đã tích lũy được khá nhiều nguyên liệu nên đã đến lúc tổng hợp trang bị.
“Chủ nhân, nếu bạn quá bận rộn với cuộc sống thực, vậy bạn có thể cho phép anh hùng tự chủ thực hiện các hành động thì sao? Bạn có thể nhận được phần thưởng đặc biệt!
[Mẹo/‘Tự chủ Hành động” của anh hùng là một trong những tính năng cốt lõi của Pick Me Up, cho phép anh hùng hành động theo ý mình ngay cả khi chủ nhân không đăng nhập. Kết quả hành động của họ khác nhau tùy thuộc vào tính cách của anh hùng .]
[Có (Đã chọn) / Không]
“Chủ nhân, bạn có muốn kết thúc phiên làm việc không?”
[Có (Chọn) / Không]
“Vậy thì, tạm biệt.”
Bầu trời bảy sắc cầu vồng biến thành màu xám. Đó là dấu hiệu khi kết thúc một phiên làm việc Pick me up.
“Xong rồi à?” Jenna hỏi
“Chỉ bây giờ thôi.”
“Còn họ thì sao…?”
“Họ chắc đã chết rồi.”
“Những người mà Chủ nhân cho là không cần thiết sẽ biến mất trong căn phòng đó.”
Khi nghe tôi nói vậy Jenna có vẻ hơi bối rối.
“Sao cô lại ủ rũ thế? Khi nào mà cô lại hay đa cảm như vậy?”
“Khi đến lúc em không còn hữu dụng nữa, liệu em cũng sẽ biến mất phải không?”
Vẻ mặt cô ấy thờ ơ, nhưng tay cô ấy đang run rẩy.
“Khi các tầng tăng lên, những con quái vật mà chúng ta phải chiến đấu sẽ mạnh hơn và những con người được triệu hồi cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu chúng ta chết, chúng ta sẽ chết vào tay kẻ thù hoặc trở thành vật hy sinh. Dù là cách này hay cách khác.”
"Em hiểu rồi. Có vẻ như anh biết tất cả mọi điều về chuyện này phải không, anh trai?”
Tôi hỏi Jenna.
“Cô có muốn được sống không?”
“Có chứ.”
“Vậy hãy nghe theo lời của cha cô.”
“Lời của cha em?” Jenna bối rối nhìn tôi
“Nếu cô vẫn muốn sống…”
“Phải vượt qua sóng gió.”
Tôi bước qua Jenna và trở lại ký túc xá.
Tôi lấy nước cam từ tủ lạnh. Tôi duỗi chân trên chiếc ghế sofa đen rồi nằm xuống, uống cái ực. Thật là sảng khoái một cách đáng kinh ngạc.
“Iselle, nếu có ở đây thì đi ra ngoài đi.”
[Anh là ai mà có quyền bảo tôi ra ngoài?]
“Tôi phát ngán với câu đó rồi. Thay đổi một chút đi.”
[Rraah!]
Iselle lao vào tôi.
Tôi vẫn đứng yên. Iselle không thể chạm vào cơ thể tôi mà chỉ vung nắm đấm trước mặt tôi.
“Cô cũng vất vả rồi.”
[Hả! Tên ồn ào!]
“Nhân tiện, những lời khuyên được gửi đến Anytng, có phải cô đã gửi chúng không?”
[Liên quan gì? Nó có liên quan gì đến anh?]
“Có đó.”
Tôi rót nước cam vào cái cốc nhựa.
Rồi cẩn thận phi nó lên kệ bếp. Ghi bàn!
“Cô có thể truy cập vào internet không?”
[Internet á?]
“Đúng vậy nếu cô có thể can thiệp vào hệ thống của Pick me up, dĩ nhiên cô có thể truy cập vào mạng internet rồi.”
[Sao anh cứ hỏi vậy?]
“Cô trả lời tôi thì sẽ có chuyện tốt đấy.”
[Tôi có thể. Tôi có thói quen lướt web.]
“Vậy thì những lời khuyên cô đăng phải dựa trên chiến lược của diễn đàn. Quay 10 trang bị Gacha, sau đó thăng cấp trung tâm huấn luyện lên cấp 1. Sau đó, mở lò rèn.”
Đó là bài đăng phổ biến nhất trên quán cà phê chính thức của Pick Me Up. Với 20 triệu lượt xem. 5 triệu khuyến nghị. Chiến lược này đã được chia sẻ trên nhiều tạp chí internet khác và được dịch ra, lan rộng trên toàn thế giới.
Nó được đăng bởi một người dùng và tên tài khoản của tác giả là Loki.
Bài viết mô tả đại khái về cơ sở vật chất được sử dụng cũng như phương pháp tuyển chọn và nuôi dưỡng anh hùng.
[Anh biết Loki không?]
“Có chứ. Tôi cũng là người chơi Pick me up mà.”
[Hah, anh chỉ là một con cún con cấp thấp chạy loanh quanh ở các tầng thấp thôi! Anh không thể so sánh với Loki đâu. Bậc thầy của các Chủ nhân, anh ấy là bậc thầy của Pick Me Up! Nếu Loki có anh hùng 7 sao thì anh ấy đã là số một thế giới từ lâu rồi!]
Tôi cười khúc khích
“Sao cô lại thích loki?”
“Vì anh ấy có thể biến thứ không thể thành có thể.”
“Ồ, anh ta có thể biến không thể thành có thể sao?”
[Là người chơi Pick me up mà anh không biết điều đó sao?]
“Tôi thực sự biết điều rõ là đằng khác, vì tôi là Loki mà.”
[Cái gì?!]
“Tôi là Loki.”
[Giờ, giờ, giờ, anh đang đùa tôi à?!]
“Số tài khoản là 46631913.”
Iselle trợn tròn mắt.
Anh chàng này, anh ta còn biết cả số tài khoản.
Chỉ có chủ nhân và văn phòng máy chủ của Pick me up mới biết số tài khoản của người chơi. Chủ nhân không bao giờ tiết lộ số tài khoản bởi vì nó có thể bị lấy cắp.
[Đúng, đúng là cậu là… Loki sao?]
“Cô không tin tôi à? Thậm chí tôi có thể cho cô biết tài khoản google của tôi, kiểm tra kênh youtube của tôi nữa.”
Tôi thậm chí còn nói với cô ta về email và mật khẩu tài khoản google nữa.
Iselle biến mất giữa một cơn lốc rồi xuất hiện sau một lúc.
[…Làm đi.]
“Gì cơ?”
[Ký đi, đồ ngốc!]
Iselle đặt vào tay tôi một tờ giấy và cái bút với khuôn mặt đỏ bừng.
Tôi lấy tờ giấy, nhanh chóng viết nguệch ngoạc rồi đưa lại. Iselle mím môi nhìn vào nét bút nguệch ngoạc thô ráp của tôi.
"Được rồi! Từ giờ tôi cũng là thành viên VIP của Ragnaroki!]
“Ragnaroki là gì?”
“Là quán café dành cho người hâm mộ của Bậc thầy của các Chủ nhân, Loki, cần phải có chữ ký của Loki để trở thành thành viên VIP.”
Có chuyện đó nữa sao?
Đây là một tin mới đối với tôi.
Và Ragnaroki có nghĩa gì? Cái tên này thì hết cứu.
[Ồ, ồ, dù sao thì, anh… không, Chủ nhân Loki…]
“Cứ nói như bình thường đi, nghe ghê quá.”
[Anh có thực sự là Loki không? Thật sự thật sự sao?]
“Đó là sự thật, thế đấy.”
[Kyaa!]
Iselle, nhảy nhót xung quanh, rồi đột nhiên lấy lại bình tĩnh và nói.
[Chờ đợi. Vậy là tôi đã nói chuyện một cách ngạo mạn với Loki suốt thời gian qua à?]
“Hiện tại, tôi chỉ là một sao thấp kém. Có vấn đề gì sao?"
[Tôi… tôi đã gọi Loki là chó con…!]
Iselle bắt đầu hoảng sợ.
Tôi không thể nắm bắt được sự thay đổi cảm xúc này.
[Xin lỗi! Nếu tôi biết anh là Loki thì tôi đã không nói như vậy! Thật đấy!]
“Bình tĩnh đi. Tôi thực sự không giận đâu.”
[Tại sao Loki lại đến nơi này… Aaargh!]
Iselle ôm đầu và hét lên.
[Mình đang ở trong hoàn cảnh nào vậy..?]
“…”
Nó có gây sốc đến vậy không?
Tôi không thể hiểu được. Cô ta gần như là một fan cuồng.
Iselle, người đang rối tung lên với mái tóc bù xù, đột nhiên đứng dậy và nói:
"Đợi chút! Chuyện gì sẽ xảy ra với Niflheimr nếu cậu không ở đó?”
Niflheimr là tên phòng chờ cho tài khoản của tôi.
Nó bao gồm tổng cộng 13 tầng và được mệnh danh là đỉnh cao của việc xây dựng cơ sở hạ tầng trong số các loại người xếp hạng, với sức chứa 20.000 cư dân, trung tâm huấn luyện cấp 22 và kho vũ khí cấp 18.
Tất cả những thứ đó để làm gì?
Bậc thầy của các Chủ nhân…
Vị chủ nhân đó cuối cùng đã rơi vào tình huống này.
Nó không có ý nghĩa gì cả.
Nghĩ đến đó tôi thở dài một tiếng.
“Tôi chưa nghĩ về điều đó đấy.”
“Tôi có thể làm gì khác trong tình huống này à?”
[Nhưng nếu chủ nhân Loki không có ở đó…]
"Nếu cô quá tiếc, thì gửi lại nó cho tôi đi."
[Tôi không thể làm thế.]
Iselle cúi đầu với vẻ mặt u ám.
Tôi biết. Cô gái này chẳng qua là một quản trị viên cấp trung, bị kẹt giữa cấp trên và nghĩa vụ công việc.
“Dù sao thì Chủ nhân của phòng chờ này là người đến từ Trái Đất phải không?”
[Đúng.]
Tuyệt vời, cô ấy đã bình tĩnh lại và hiện đang hợp tác.
Tôi quyết định nhân cơ hội này để hỏi về những điều tôi tò mò.
“Những anh hùng được triệu hồi cũng không phải là trí tuệ nhân tạo phải không?”
[Đúng rồi. Các thế giới liên kết hơi khác một chút, nhưng tất cả đều là con người.]
“Nếu tôi leo lên tòa tháp lên tầng 100, tôi có thể quay trở lại Trái đất không?”
[Cái đó… tôi không biết.]
"Cô không biết?"
[Tôi nghiêm túc đấy! Tin tôi đi!]
"Được rồi. Câu hỏi tiếp theo. Ai đã đưa tôi đến đây?”
[…Tôi không thể trả lời được.]
“Hả, cô không giúp ích được gì cả.”
[Cin lỗi.]
"Tiếp tục nào. Như cô đã nói, nếu tôi leo lên tháp, có lẽ tôi sẽ tìm ra. Câu hỏi tiếp theo. Cô có bao nhiêu quyền truy cập vào quyền của Chủ nhân?”
[Ngay bây giờ, tôi có thể hiển thị trợ giúp, mở và đóng cơ sở cũng như hỗ trợ các hành động tự chủ.]
Kế tiếp.
Đây là câu hỏi mang tính then chốt
“Phòng chờ của các chủ nhân khác có giống phòng này không?”
[Chúng hơi khác nhau về chi tiết, nhưng những thứ cơ bản thì giống nhau.]
“…”
Có thực sự có 100 triệu thế giới như thế này à?
Tôi bật cười trước quy mô lố bịch ấy.
Tôi không thể tin rằng những gì chỉ là một trò chơi giờ lại trở thành hiện thực ở một thế giới khác. Những quyết định bình thường của tôi có thể là bản án tử hình đối với các anh hùng trong trò chơi.
Nếu tôi quay trở lại Trái đất, tôi quyết định sẽ leo lên tòa tháp theo cách bảo vệ các anh hùng nhiều nhất có thể. Tôi sẽ chỉ loại trừ những người không thể hoàn thành vai trò của mình.
Cách các anh hùng có thể đóng góp cho chủ nhân không chỉ giới hạn trong các trận chiến. Trong khi phòng chờ này bị khóa hầu hết các chức năng, khi cấp độ tăng lên và các chức năng được mở khóa, những anh hùng không chiến đấu có thể tìm cách đóng góp cho chủ nhân.
Nếu cấp độ của phòng chờ này cao hơn, ngay cả những người chết một cách vô nghĩa cũng có thể có vai trò nào đó. Họ chỉ không may mắn thôi.
Nhưng giờ có thể làm gì chứ? Đó là cách thế giới hoạt động.
“Tôi tự hỏi liệu nhóm Niflheimr có ổn không khi không có tôi.”
Nếu những anh hùng ở đó vẫn còn sống, họ hẳn đã nhận ra sự vắng mặt của tôi rồi.
Tôi sẽ không thể quay lại trong một thời gian.
Nhưng nó sẽ ổn thôi.
Trong Pick Me Up, có tính năng các anh hùng được chỉ định sẽ điều hành phòng chờ khi Chủ nhân vắng mặt trong thời gian dài. Vì vậy Pick Me Up cũng có tựa đề là một game nhàn rỗi.
“Seris sẽ tự mình giải quyết việc này.”
Seris, phó chủ nhân của Niflheimr, thông minh và khôn ngoan một cách lạ thường.
Cô ấy đã hoàn thành hai nhiệm vụ dù chỉ được giao một nhiệm vụ và cô ấy có tài năng để hiểu tôi muốn gì. Nghiêm túc mà nói, thật khó tin cô ấy là trí tuệ nhân tạo.
Dù sao thì tôi cũng không thể giúp họ được. Họ phải tìm cách sống thiếu tôi cho đến khi tôi sống sót ra khỏi nơi này.
Hiện giờ tôi đã ở đây. Và tôi đã quyết định tìm cách sống ở đây
“Iselle.”
[Vâng, tôi đây?]
“Cô có muốn leo lên tháp không?”
Iselle do dự một lúc rồi gật đầu.
"Lắng nghe cẩn thận đây. Tôi sẽ biến điều đó thành có thể. Tôi và cô sẽ leo lên tháp.”
Lần này cô ta gật đầu không một chút do dự.
Tầng đã lên: Tầng 3.
Các hành động tự chủ cuối cùng đã được kích hoạt và lò rèn được mở.
Phạm vi hoạt động đã được mở rộng.
Tôi sẽ phải đẩy nhanh tiến độ bắt đầu từ ngày mai.
Nếu có Iselle giúp đỡ thì còn có thể có nhiều hơn thế nữa.
Dựa lưng vào ghế sofa, tôi nhìn lên trần nhà.
Bầu trời vẫn xám xịt như cũ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook