Phương Pháp Chính Xác Để Cưa Đổ CV Kỳ Cựu
-
Chương 24
Kể từ đó, Thẩm Cố hoàn toàn tuân thủ lời hứa với Tô Tạ, không còn “trêu chọc” Tô Tạ, hiếm khi xuất hiện ở nhóm chat, cũng không chủ động pm Tô Tạ trên QQ.
Không hiểu sao Tô Tạ lại cảm thấy thật lạc lõng.
Hắn ngu ngơ suốt một tuần, mỗi lần lên mạng hắn lúc nào cũng nhìn avatar của đại nhân, nhưng không thấy nó sáng lên. Hắn vẫn nghe những ca khúc do Quân Ý Như Đao hát, nghe thanh âm đã từng rất gần rất gần với mình, rồi bỗng nhiên bị mình kéo thành khoảng cách rất xa rất xa.
Tất cả mọi chuyện, chỉ là trở lại với quỹ đạo trước kia.
Thế nhưng Tô Tạ hiện tại, càng lạc lõng hơn cả lúc chưa thể tiếp cận đại nhân mà mình sùng bái.
Hắn quả thực càng thấy mất mát hơn trước đó.
Thế nhưng hắn cũng đâu có tư cách để nói, “So với được rồi lại mất, thà rằng chưa từng có cho xong”, bởi vì hắn căn bản chưa từng có được.
Đã vậy, càng thêm kích thích Tô Tạ, chính là hai kẻ kia.
…
Bùi Nam và Triệu Bắc.
Hai người họ rốt cuộc cũng êm xuôi.
Đờ đẫn đối diện với bốn chữ Quân Ý Như Đao to đùng trên màn hình vi tính, Tô Tạ tịch mịch thở dài.
“Triệu Bắc, hôm qua ngươi làm ta đau quá!” Bùi Nam nói.
“Lần sau ta sẽ nhẹ hơn một chút…” Triệu Bắc nói.
Tô Tạ còn chưa kịp biểu thị bị gian tình của hai tên kia chiếu mù cặp mắt chó hợp kim, bỗng nhiên phản ứng lại… Uy uy màn đối thoại quỷ dị này là sao? Bùi Nam không phải là công sao?
Tô Tạ vội quay đầu hiếu kỳ nhìn thắt lưng Bùi Nam…
“… Ta sẽ kẹp ngươi nhẹ hơn một chút.” Triệu Bắc nhỏ giọng nói.
“Sau này nhớ đó nha, hôm qua ta suýt bị ngươi kẹp đứt luôn.” Bùi Nam mỉm cười.
Tô Tạ quay lại đập đầu xuống bàn phím.
… Cẩu nam nam! Gian phu dâm phu! Đoạn tử tuyệt tôn!
Cố tình kích thích đàn ông độc thân! Cố tình kích thích hoàng kim ma pháp sư hắn!
“Các ngươi hãy đợi đấy… chờ ta luyện thành hỏa cầu thuật…” Tô Tạ nhỏ giọng lầm bầm.
“Nam nhân thất tình thật đáng thương a…” Bùi Nam đột nhiên thở dài.
“Kháo! Ngươi mới thất tình!” Tô Tạ hung hăng trừng lại.
Triệu Bắc cuống cuồng khép nép vào một bên như bà xã bé bỏng.
“Không phải bị học đệ nhỏ hơn ngươi một tuổi kia ruồng rẫy sao? Lát nữa tìm một đứa trẻ hơn, kích thích hắn.” Bùi Nam cười đến không có ý tốt.
“Điên quá! Không phải như vậy!” Tô Tạ hoảng sợ, sao Bùi Nam lại biết Thẩm Cố? Không không, không thể nào, Bùi Nam nhất định đang nói tiểu học đệ…
“Hai người các ngươi không phải cả ngày quấn lấy nhau sao?” Bùi Nam trưng ra biểu tình ‘người sáng suốt đều biết hai đứa là một đôi’.
“Không phải vậy… Ta và tiểu học đệ quen biết nhiều năm rồi, nếu có gì thì đã có từ lâu.” Tô Tạ buồn bực, chẳng qua ở trong cái trường này, hắn và tiểu học đệ tương đối có nhiều đề tài để nói chuyện, hơn nữa đều là CV…
“Ta và Triệu Bắc cũng quen biết nhiều năm, không phải tới giờ mới cặp sao?” Bùi Nam quàng tay ôm eo Triệu Bắc.
Triệu Bắc dịu dàng dựa vào người Bùi Nam.
“… Ta đi đây… Ta cảm thấy thị giác của ta bị cưỡng X mất rồi!” Triệu Bắc ngươi có cần tỏ ra hiền thê như vậy không a!
Cảm giác nghịch cp càng lúc càng mãnh liệt khiến Tô Tạ nổi đầy da gà da vịt lùi về sau mấy bước.
“Hay là… Ngươi cứ bá đạo thượng đại một đứa.” Bùi Nam đẩy đẩy gọng kính, dùng ánh mắt từng trải nhìn Tô Tạ.
“…” Tô Tạ trầm mặc vài giây, trong lòng tính toán nếu áp đảo đại nhân thì tỷ lệ thành công sẽ là bao nhiêu.
“Bất quá… quan trọng nhất, vẫn là tâm ý của chính ngươi,” Bùi Nam bỗng nhiên dùng một loại ngữ khí cực kỳ thâm trầm nói, “Tuy rằng trong chuyện tình cảm ngươi vừa đần vừa khờ không bao giờ nghĩ thông, có điều niệm tình chúng ta là đồng loại, ta khuyên ngươi cứ đi thử xem sao…”
“…” Tô Tạ lại trầm mặc vài giây nữa, hắn vừa bị người ta mắng? Có đúng không? Có đúng không?
“Vậy tâm ý của ngươi là gì?” Bùi Nam mỉm cười nhìn xoáy vào Tô Tạ.
Tô Tạ trầm mặc thêm vài giây.
“Đợi đã, ngươi vừa nói… chúng ta là đồng loại, là có ý gì?!?”
Không phải như hắn nghĩ chứ?!!
“Gay a,” Bùi Nam lại đẩy mắt kính, “Nghĩa là thích người cùng giới vô pháp sản sinh dục vọng sinh lý với người khác giới.”
“Không cần giải thích tường tận như thế!” Tô Tạ lệ rơi đầy mặt, tại sao hắn lại có cảm giác càng ngày càng bị bẻ cong a…
Tuy rằng thường nghe người ta nói trên thế giới này căn bản không có hủ nam, chỉ có ngụy hủ nam chưa tìm được bến đỗ thích hợp…
Thế nhưng… hắn căn bản chưa từng nghĩ tới… mình sẽ thích một nam nhân.
“Tự ngươi làm rõ đi.” Bùi Nam lại tỏ vẻ thâm trầm thở dài một hơi.
Tô Tạ hoang mang nhìn Bùi Nam.
Hắn nghĩ hắn nên có loại cảm giác “boong” một tiếng bừng tỉnh đại ngộ… Nhưng trên thực tế, hắn càng ngu muội hơn.
Bùi Nam nói, hắn và mình như nhau, đều là gay.
Hắn, Tô Tạ, là gay.
Thích nam nhân.
Hắn… thích nam nhân sao?
Tô Tạ nghĩ tới ông chú ở căn tin bề cao tỉ lệ với bề ngang, lúc nào cũng dùng muỗng ngắm nghía mái đầu hói hơn phân nửa chỉ còn lưa thưa vài cọng, lại nhớ tới người thanh niên ti bỉ mặc áo chữ thập luôn rảnh rỗi ngồi cắn móng chân trong quầy bán quà vặt…
Thích nam nhân… hẳn là một chuyện rất kinh dị…
… Sao hắn có thể thích nam nhân được chứ?
Tô Tạ mờ mịt quay đầu, nhìn màn hình.
Đập vào mắt chính là bốn chữ Quân Ý Như Đao dùng lối viết thảo họa ra trên mặt.
Tô Tạ nhớ tới diện mạo của Thẩm Cố, giọng nói của Quân Ý Như Đao…
Nếu đối tượng là Thẩm Cố, hình như cũng không đến nỗi khó tiếp thu như vậy…
Tô Tạ nhớ tới vẻ mặt luôn mỉm cười của Thẩm Cố, nhớ tới thanh âm trầm ấm bên tai, bâng khuâng cọ vào trái tim mình.
Xong rồi xong rồi… Tô Tạ đau đớn nhắm mắt.
Hắn thực sự xong đời rồi.
Hắn thực sự, đã thích Thẩm Cố.
Tô Tạ mở mắt ra, thất thần nhìn biểu tượng chim cánh cụt ở góc phải phía dưới màn hình.
Hắn nói với đại nhân, hắn không thích trò đùa của đại nhân…
Hắn nói với đại nhân, hắn không thích đại nhân trêu chọc hắn…
Đại nhân nhất định sẽ nghĩ hắn là một kẻ rất vô vị rất cứng nhắc…
Tô Tạ có điểm sụp đổ.
Đại nhân nói với hắn, hếu hắn không thích, quên đi…
Đại nhân nói với hắn, đại nhân không phải đang đùa…
Tô Tạ nỗ lực nghiền ngẫm lời của đại nhân, cảm thấy mình có điểm minh bạch, lại có điểm mơ hồ…
Sau đó Tô Tạ lại nghĩ tới lời của Bùi Nam, cảm thấy mình nên tìm đại nhân nói chuyện.
Ít nhất, cũng không phải giống như bây giờ.
Tô Tạ dốc hết can đảm, mở QQ.
Trong danh sách bạn bè của hắn chỉ phân thành bốn loại, người nhà, bạn học, CV, còn lại là một phân loại đặc biệt, chỉ có một người… Đại nhân.
Nhưng Tô Tạ đành phải thất vọng, đại nhân không có ở đó.
Tô Tạ không biết đối phương có phải đang ẩn nick hay không. Loại cảm giác này khiến Tô Tạ càng thêm thất vọng.
Bởi vì Tô Tạ, tuy rất ít khi dùng trạng thái ẩn thân, nhưng mỗi lần ẩn thân luôn chỉnh chế độ cho mỗi mình đại nhân trông thấy.
…
Tô Tạ siết chặt nắm tay, hạ quyết tâm, đứng dậy.
… Đi tìm Thẩm Cố.
Bất luận thế nào, hắn cũng nhất định nói rõ ràng với Thẩm Cố.
Thật ra hắn không hề ghét Thẩm Cố nói đùa…
Thật ra hắn không hề ghét Thẩm Cố trêu chọc…
Hắn chỉ là đang sợ…
Nếu một ngày nào đó Thẩm Cố không nói đùa với hắn nữa, cũng không trêu chọc hắn nữa.
Hắn sẽ càng lạc lõng hơn trước.
Tô Tạ nhớ rất rõ số phòng của Thẩm Cố.
Hắn thở hổn hển chạy lên lầu, đến trước cửa phòng Thẩm Cố.
Hắn tự đấu tranh tư tưởng hơn mười phút, mới bước tới gõ cửa.
Thế nhưng, trong phòng Thẩm Cố không có ai.
Tô Tạ triệt để sững người.
Trước đó hắn đã tưởng tượng ra vô số tình huống, nhưng không hề nghĩ đến khả năng Thẩm Cố không ở đây.
Tô Tạ cảm thấy có phần may mắn… Bởi vì hắn vẫn chưa nghĩ ra nên nói thế nào với Thẩm Cố.
Thế nhưng càng nhiều hơn chính là lạc lõng.
Tô Tạ lui mấy bước, dựa vào lan can, ổn định lại hô hấp.
Hôm nay là cuối tuần, không cần lên lớp… Thẩm Cố đi đâu nhỉ?
Tô Tạ nghi hoặc, xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn vào trong phòng, sạch sẽ ngăn nắp, cẩn thận tỉ mỉ, không khác mấy với lần trước, hoàn toàn không giống với ký túc xá nam sinh bừa bộn thường thấy.
Tô Tạ đợi thật lâu, thủy chung vẫn không ai về.
Hắn buồn chán nhìn đồng hồ trên cổ tay, kim phút và kim giây cứ nhích dần nhích dần.
Nhìn qua nhìn lại, đã là mười hai giờ trưa.
Giờ này cũng nên đi ăn rồi…
Tô Tạ thấy dưới lầu tốp năm tốp ba đi tới căn tin, cũng có người từ căn tin trở về ký túc xá.
Tô Tạ đợi đến sắp mất hết kiên nhẫn, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt.
Tuy thành phố S thuộc đai khí hậu á nhiệt đới gió mùa, nhiệt độ mùa đông vĩnh viễn trên mức không, nhưng lúc này đã là giữa đông, mà Thẩm Cố chỉ tùy tiện khoác một chiếc áo cardigan màu lam sẫm.
Điều này khiến Tô Tạ đang trùm kín toàn thân như quả cầu nháy mắt nổi đóa, hắn ném hết những lời định nói lên chín tầng mây, biểu tình phẫn nộ chạy đến trước mặt Thẩm Cố, quát: “Bây giờ là thời tiết gì rồi, ngươi còn muốn thể hiện phong độ bất chấp nhiệt độ!”
Thẩm Cố rõ ràng rất bất ngờ, hắn mờ mịt nhìn vẻ mặt tức giận của Tô Tạ.
“… Cho dù muốn ra ngoài câu dẫn người khác, tốt xấu gì cũng phải mặc ấm một chút chứ!” Tô Tạ đã nóng nảy đến hồ đồ, hoàn toàn không biết mình đang nói gì nữa.
Hắn gặp qua rất nhiều nữ sinh vì để khoe cặp chân đẹp của mình, thậm chí ngay mùa đông, cũng sống chết chỉ mang một đôi tất mỏng tang… Hắn không ngờ Thẩm Cố cư nhiên cũng thuộc loại người như thế.
Thẩm Cố vẫn sửng sốt nhìn Tô Tạ.
Tô Tạ vuốt mặt, rốt cuộc ý thức được Thẩm Cố có chút không ổn.
“Trên… trên áo ngươi…” Tô Tạ nhìn y phục của Thẩm Cố, chợt la lên, “Sao lại dính máu? Ngươi bị thương sao? Xảy ra chuyện gì? Ngươi bị thương chỗ nào?” Tô Tạ cảm thấy thật hoảng loạn, hắn luống cuống tay chân kéo lên kéo xuống y phục trên người Thẩm Cố.
Chỉ có lúc này, hắn mới sâu sắc nhận ra, hắn thích người trước mắt.
Hắn sợ mất đi Thẩm Cố.
Tô Tạ đang khẩn trương muốn chết, lại bị Thẩm Cố luôn chăm chú nhìn hắn một phát kéo vào lòng.
“…” Tô Tạ ngơ ngác, bị Thẩm Cố áp sát trong ngực.
Thẩm Cố cúi đầu vùi vào hõm vai trái của Tô Tạ, hơi thở nóng rực như phả bên tai hắn.
“Không phải ta, là một bạn học của ta…” Thanh âm Thẩm Cố đã khàn đi.
“Tối qua hắn gặp tai nạn… Ta đưa hắn vào bệnh viện.”
“Áo khoác ta lấy đắp cho hắn…” Thẩm Cố nhẹ giọng nói.
Tô Tạ ngoan ngoãn lắng nghe, hai tay vướng víu không biết nên để đâu, cuối cùng chỉ có thể đặt trên lưng Thẩm Cố.
Thẩm Cố vẫn úp mặt vào cổ Tô Tạ, khôi phục chất giọng thanh lãnh vốn có, bình đạm nói: “Ta còn ngỡ những chuyện như tai nạn giao thông luôn cách ta rất xa rất xa… hóa ra không phải như vậy…”
“Đừng nói thế…” Tô Tạ nghẹn nửa ngày, mới thốt được một câu.
“Lúc đưa hắn đến bệnh viện, ta đã nghĩ rất nhiều… Thì ra sinh mệnh lại yếu đuối như vậy, chỉ trong nháy mắt, không ai có thể thay đổi được nữa.” Thẩm Cố tiếp tục nói.
Tô Tạ chỉ im lặng nghe, hắn biết Thẩm Cố đang cần một người biết lắng nghe.
“Sinh mệnh thực sự rất mong manh, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể đánh mất nó.” Thẩm Cố thanh âm trầm thấp.
“Đừng nghĩ nhiều.” Tô Tạ càng siết chặt cánh tay ôm Thẩm Cố, nỗ lực truyền thân nhiệt trên người mình sang đối phương.
“Cho nên ngay thời khắc đó, ta đã quyết tâm, nếu đã như vậy, ta nhất định phải làm những chuyện trước giờ luôn muốn làm mà chưa làm được, bằng không sau này có thể sẽ không còn cơ hội…” Vẫn như cũ là chất giọng thanh lãnh độc đáo riêng biệt của Thẩm Cố.
Tô Tạ đang định vuốt đuôi một câu lý tưởng thật cao đẹp, bàn tay Thẩm Cố đặt bên hông hắn bỗng nhiên dụng lực mạnh hơn, sau đó Thẩm Cố đột ngột ngẩng đầu, áp lên môi Tô Tạ.
“…” Tô Tạ kinh ngạc mở to mắt.
Không hiểu sao Tô Tạ lại cảm thấy thật lạc lõng.
Hắn ngu ngơ suốt một tuần, mỗi lần lên mạng hắn lúc nào cũng nhìn avatar của đại nhân, nhưng không thấy nó sáng lên. Hắn vẫn nghe những ca khúc do Quân Ý Như Đao hát, nghe thanh âm đã từng rất gần rất gần với mình, rồi bỗng nhiên bị mình kéo thành khoảng cách rất xa rất xa.
Tất cả mọi chuyện, chỉ là trở lại với quỹ đạo trước kia.
Thế nhưng Tô Tạ hiện tại, càng lạc lõng hơn cả lúc chưa thể tiếp cận đại nhân mà mình sùng bái.
Hắn quả thực càng thấy mất mát hơn trước đó.
Thế nhưng hắn cũng đâu có tư cách để nói, “So với được rồi lại mất, thà rằng chưa từng có cho xong”, bởi vì hắn căn bản chưa từng có được.
Đã vậy, càng thêm kích thích Tô Tạ, chính là hai kẻ kia.
…
Bùi Nam và Triệu Bắc.
Hai người họ rốt cuộc cũng êm xuôi.
Đờ đẫn đối diện với bốn chữ Quân Ý Như Đao to đùng trên màn hình vi tính, Tô Tạ tịch mịch thở dài.
“Triệu Bắc, hôm qua ngươi làm ta đau quá!” Bùi Nam nói.
“Lần sau ta sẽ nhẹ hơn một chút…” Triệu Bắc nói.
Tô Tạ còn chưa kịp biểu thị bị gian tình của hai tên kia chiếu mù cặp mắt chó hợp kim, bỗng nhiên phản ứng lại… Uy uy màn đối thoại quỷ dị này là sao? Bùi Nam không phải là công sao?
Tô Tạ vội quay đầu hiếu kỳ nhìn thắt lưng Bùi Nam…
“… Ta sẽ kẹp ngươi nhẹ hơn một chút.” Triệu Bắc nhỏ giọng nói.
“Sau này nhớ đó nha, hôm qua ta suýt bị ngươi kẹp đứt luôn.” Bùi Nam mỉm cười.
Tô Tạ quay lại đập đầu xuống bàn phím.
… Cẩu nam nam! Gian phu dâm phu! Đoạn tử tuyệt tôn!
Cố tình kích thích đàn ông độc thân! Cố tình kích thích hoàng kim ma pháp sư hắn!
“Các ngươi hãy đợi đấy… chờ ta luyện thành hỏa cầu thuật…” Tô Tạ nhỏ giọng lầm bầm.
“Nam nhân thất tình thật đáng thương a…” Bùi Nam đột nhiên thở dài.
“Kháo! Ngươi mới thất tình!” Tô Tạ hung hăng trừng lại.
Triệu Bắc cuống cuồng khép nép vào một bên như bà xã bé bỏng.
“Không phải bị học đệ nhỏ hơn ngươi một tuổi kia ruồng rẫy sao? Lát nữa tìm một đứa trẻ hơn, kích thích hắn.” Bùi Nam cười đến không có ý tốt.
“Điên quá! Không phải như vậy!” Tô Tạ hoảng sợ, sao Bùi Nam lại biết Thẩm Cố? Không không, không thể nào, Bùi Nam nhất định đang nói tiểu học đệ…
“Hai người các ngươi không phải cả ngày quấn lấy nhau sao?” Bùi Nam trưng ra biểu tình ‘người sáng suốt đều biết hai đứa là một đôi’.
“Không phải vậy… Ta và tiểu học đệ quen biết nhiều năm rồi, nếu có gì thì đã có từ lâu.” Tô Tạ buồn bực, chẳng qua ở trong cái trường này, hắn và tiểu học đệ tương đối có nhiều đề tài để nói chuyện, hơn nữa đều là CV…
“Ta và Triệu Bắc cũng quen biết nhiều năm, không phải tới giờ mới cặp sao?” Bùi Nam quàng tay ôm eo Triệu Bắc.
Triệu Bắc dịu dàng dựa vào người Bùi Nam.
“… Ta đi đây… Ta cảm thấy thị giác của ta bị cưỡng X mất rồi!” Triệu Bắc ngươi có cần tỏ ra hiền thê như vậy không a!
Cảm giác nghịch cp càng lúc càng mãnh liệt khiến Tô Tạ nổi đầy da gà da vịt lùi về sau mấy bước.
“Hay là… Ngươi cứ bá đạo thượng đại một đứa.” Bùi Nam đẩy đẩy gọng kính, dùng ánh mắt từng trải nhìn Tô Tạ.
“…” Tô Tạ trầm mặc vài giây, trong lòng tính toán nếu áp đảo đại nhân thì tỷ lệ thành công sẽ là bao nhiêu.
“Bất quá… quan trọng nhất, vẫn là tâm ý của chính ngươi,” Bùi Nam bỗng nhiên dùng một loại ngữ khí cực kỳ thâm trầm nói, “Tuy rằng trong chuyện tình cảm ngươi vừa đần vừa khờ không bao giờ nghĩ thông, có điều niệm tình chúng ta là đồng loại, ta khuyên ngươi cứ đi thử xem sao…”
“…” Tô Tạ lại trầm mặc vài giây nữa, hắn vừa bị người ta mắng? Có đúng không? Có đúng không?
“Vậy tâm ý của ngươi là gì?” Bùi Nam mỉm cười nhìn xoáy vào Tô Tạ.
Tô Tạ trầm mặc thêm vài giây.
“Đợi đã, ngươi vừa nói… chúng ta là đồng loại, là có ý gì?!?”
Không phải như hắn nghĩ chứ?!!
“Gay a,” Bùi Nam lại đẩy mắt kính, “Nghĩa là thích người cùng giới vô pháp sản sinh dục vọng sinh lý với người khác giới.”
“Không cần giải thích tường tận như thế!” Tô Tạ lệ rơi đầy mặt, tại sao hắn lại có cảm giác càng ngày càng bị bẻ cong a…
Tuy rằng thường nghe người ta nói trên thế giới này căn bản không có hủ nam, chỉ có ngụy hủ nam chưa tìm được bến đỗ thích hợp…
Thế nhưng… hắn căn bản chưa từng nghĩ tới… mình sẽ thích một nam nhân.
“Tự ngươi làm rõ đi.” Bùi Nam lại tỏ vẻ thâm trầm thở dài một hơi.
Tô Tạ hoang mang nhìn Bùi Nam.
Hắn nghĩ hắn nên có loại cảm giác “boong” một tiếng bừng tỉnh đại ngộ… Nhưng trên thực tế, hắn càng ngu muội hơn.
Bùi Nam nói, hắn và mình như nhau, đều là gay.
Hắn, Tô Tạ, là gay.
Thích nam nhân.
Hắn… thích nam nhân sao?
Tô Tạ nghĩ tới ông chú ở căn tin bề cao tỉ lệ với bề ngang, lúc nào cũng dùng muỗng ngắm nghía mái đầu hói hơn phân nửa chỉ còn lưa thưa vài cọng, lại nhớ tới người thanh niên ti bỉ mặc áo chữ thập luôn rảnh rỗi ngồi cắn móng chân trong quầy bán quà vặt…
Thích nam nhân… hẳn là một chuyện rất kinh dị…
… Sao hắn có thể thích nam nhân được chứ?
Tô Tạ mờ mịt quay đầu, nhìn màn hình.
Đập vào mắt chính là bốn chữ Quân Ý Như Đao dùng lối viết thảo họa ra trên mặt.
Tô Tạ nhớ tới diện mạo của Thẩm Cố, giọng nói của Quân Ý Như Đao…
Nếu đối tượng là Thẩm Cố, hình như cũng không đến nỗi khó tiếp thu như vậy…
Tô Tạ nhớ tới vẻ mặt luôn mỉm cười của Thẩm Cố, nhớ tới thanh âm trầm ấm bên tai, bâng khuâng cọ vào trái tim mình.
Xong rồi xong rồi… Tô Tạ đau đớn nhắm mắt.
Hắn thực sự xong đời rồi.
Hắn thực sự, đã thích Thẩm Cố.
Tô Tạ mở mắt ra, thất thần nhìn biểu tượng chim cánh cụt ở góc phải phía dưới màn hình.
Hắn nói với đại nhân, hắn không thích trò đùa của đại nhân…
Hắn nói với đại nhân, hắn không thích đại nhân trêu chọc hắn…
Đại nhân nhất định sẽ nghĩ hắn là một kẻ rất vô vị rất cứng nhắc…
Tô Tạ có điểm sụp đổ.
Đại nhân nói với hắn, hếu hắn không thích, quên đi…
Đại nhân nói với hắn, đại nhân không phải đang đùa…
Tô Tạ nỗ lực nghiền ngẫm lời của đại nhân, cảm thấy mình có điểm minh bạch, lại có điểm mơ hồ…
Sau đó Tô Tạ lại nghĩ tới lời của Bùi Nam, cảm thấy mình nên tìm đại nhân nói chuyện.
Ít nhất, cũng không phải giống như bây giờ.
Tô Tạ dốc hết can đảm, mở QQ.
Trong danh sách bạn bè của hắn chỉ phân thành bốn loại, người nhà, bạn học, CV, còn lại là một phân loại đặc biệt, chỉ có một người… Đại nhân.
Nhưng Tô Tạ đành phải thất vọng, đại nhân không có ở đó.
Tô Tạ không biết đối phương có phải đang ẩn nick hay không. Loại cảm giác này khiến Tô Tạ càng thêm thất vọng.
Bởi vì Tô Tạ, tuy rất ít khi dùng trạng thái ẩn thân, nhưng mỗi lần ẩn thân luôn chỉnh chế độ cho mỗi mình đại nhân trông thấy.
…
Tô Tạ siết chặt nắm tay, hạ quyết tâm, đứng dậy.
… Đi tìm Thẩm Cố.
Bất luận thế nào, hắn cũng nhất định nói rõ ràng với Thẩm Cố.
Thật ra hắn không hề ghét Thẩm Cố nói đùa…
Thật ra hắn không hề ghét Thẩm Cố trêu chọc…
Hắn chỉ là đang sợ…
Nếu một ngày nào đó Thẩm Cố không nói đùa với hắn nữa, cũng không trêu chọc hắn nữa.
Hắn sẽ càng lạc lõng hơn trước.
Tô Tạ nhớ rất rõ số phòng của Thẩm Cố.
Hắn thở hổn hển chạy lên lầu, đến trước cửa phòng Thẩm Cố.
Hắn tự đấu tranh tư tưởng hơn mười phút, mới bước tới gõ cửa.
Thế nhưng, trong phòng Thẩm Cố không có ai.
Tô Tạ triệt để sững người.
Trước đó hắn đã tưởng tượng ra vô số tình huống, nhưng không hề nghĩ đến khả năng Thẩm Cố không ở đây.
Tô Tạ cảm thấy có phần may mắn… Bởi vì hắn vẫn chưa nghĩ ra nên nói thế nào với Thẩm Cố.
Thế nhưng càng nhiều hơn chính là lạc lõng.
Tô Tạ lui mấy bước, dựa vào lan can, ổn định lại hô hấp.
Hôm nay là cuối tuần, không cần lên lớp… Thẩm Cố đi đâu nhỉ?
Tô Tạ nghi hoặc, xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn vào trong phòng, sạch sẽ ngăn nắp, cẩn thận tỉ mỉ, không khác mấy với lần trước, hoàn toàn không giống với ký túc xá nam sinh bừa bộn thường thấy.
Tô Tạ đợi thật lâu, thủy chung vẫn không ai về.
Hắn buồn chán nhìn đồng hồ trên cổ tay, kim phút và kim giây cứ nhích dần nhích dần.
Nhìn qua nhìn lại, đã là mười hai giờ trưa.
Giờ này cũng nên đi ăn rồi…
Tô Tạ thấy dưới lầu tốp năm tốp ba đi tới căn tin, cũng có người từ căn tin trở về ký túc xá.
Tô Tạ đợi đến sắp mất hết kiên nhẫn, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt.
Tuy thành phố S thuộc đai khí hậu á nhiệt đới gió mùa, nhiệt độ mùa đông vĩnh viễn trên mức không, nhưng lúc này đã là giữa đông, mà Thẩm Cố chỉ tùy tiện khoác một chiếc áo cardigan màu lam sẫm.
Điều này khiến Tô Tạ đang trùm kín toàn thân như quả cầu nháy mắt nổi đóa, hắn ném hết những lời định nói lên chín tầng mây, biểu tình phẫn nộ chạy đến trước mặt Thẩm Cố, quát: “Bây giờ là thời tiết gì rồi, ngươi còn muốn thể hiện phong độ bất chấp nhiệt độ!”
Thẩm Cố rõ ràng rất bất ngờ, hắn mờ mịt nhìn vẻ mặt tức giận của Tô Tạ.
“… Cho dù muốn ra ngoài câu dẫn người khác, tốt xấu gì cũng phải mặc ấm một chút chứ!” Tô Tạ đã nóng nảy đến hồ đồ, hoàn toàn không biết mình đang nói gì nữa.
Hắn gặp qua rất nhiều nữ sinh vì để khoe cặp chân đẹp của mình, thậm chí ngay mùa đông, cũng sống chết chỉ mang một đôi tất mỏng tang… Hắn không ngờ Thẩm Cố cư nhiên cũng thuộc loại người như thế.
Thẩm Cố vẫn sửng sốt nhìn Tô Tạ.
Tô Tạ vuốt mặt, rốt cuộc ý thức được Thẩm Cố có chút không ổn.
“Trên… trên áo ngươi…” Tô Tạ nhìn y phục của Thẩm Cố, chợt la lên, “Sao lại dính máu? Ngươi bị thương sao? Xảy ra chuyện gì? Ngươi bị thương chỗ nào?” Tô Tạ cảm thấy thật hoảng loạn, hắn luống cuống tay chân kéo lên kéo xuống y phục trên người Thẩm Cố.
Chỉ có lúc này, hắn mới sâu sắc nhận ra, hắn thích người trước mắt.
Hắn sợ mất đi Thẩm Cố.
Tô Tạ đang khẩn trương muốn chết, lại bị Thẩm Cố luôn chăm chú nhìn hắn một phát kéo vào lòng.
“…” Tô Tạ ngơ ngác, bị Thẩm Cố áp sát trong ngực.
Thẩm Cố cúi đầu vùi vào hõm vai trái của Tô Tạ, hơi thở nóng rực như phả bên tai hắn.
“Không phải ta, là một bạn học của ta…” Thanh âm Thẩm Cố đã khàn đi.
“Tối qua hắn gặp tai nạn… Ta đưa hắn vào bệnh viện.”
“Áo khoác ta lấy đắp cho hắn…” Thẩm Cố nhẹ giọng nói.
Tô Tạ ngoan ngoãn lắng nghe, hai tay vướng víu không biết nên để đâu, cuối cùng chỉ có thể đặt trên lưng Thẩm Cố.
Thẩm Cố vẫn úp mặt vào cổ Tô Tạ, khôi phục chất giọng thanh lãnh vốn có, bình đạm nói: “Ta còn ngỡ những chuyện như tai nạn giao thông luôn cách ta rất xa rất xa… hóa ra không phải như vậy…”
“Đừng nói thế…” Tô Tạ nghẹn nửa ngày, mới thốt được một câu.
“Lúc đưa hắn đến bệnh viện, ta đã nghĩ rất nhiều… Thì ra sinh mệnh lại yếu đuối như vậy, chỉ trong nháy mắt, không ai có thể thay đổi được nữa.” Thẩm Cố tiếp tục nói.
Tô Tạ chỉ im lặng nghe, hắn biết Thẩm Cố đang cần một người biết lắng nghe.
“Sinh mệnh thực sự rất mong manh, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể đánh mất nó.” Thẩm Cố thanh âm trầm thấp.
“Đừng nghĩ nhiều.” Tô Tạ càng siết chặt cánh tay ôm Thẩm Cố, nỗ lực truyền thân nhiệt trên người mình sang đối phương.
“Cho nên ngay thời khắc đó, ta đã quyết tâm, nếu đã như vậy, ta nhất định phải làm những chuyện trước giờ luôn muốn làm mà chưa làm được, bằng không sau này có thể sẽ không còn cơ hội…” Vẫn như cũ là chất giọng thanh lãnh độc đáo riêng biệt của Thẩm Cố.
Tô Tạ đang định vuốt đuôi một câu lý tưởng thật cao đẹp, bàn tay Thẩm Cố đặt bên hông hắn bỗng nhiên dụng lực mạnh hơn, sau đó Thẩm Cố đột ngột ngẩng đầu, áp lên môi Tô Tạ.
“…” Tô Tạ kinh ngạc mở to mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook