Tô Tạ liền phản ứng trong nháy mắt: Lại bị đại nhân trêu chọc!

Thế nhưng khi đã tỉnh táo hơn, Tô Tạ cảm thấy có chút mơ hồ.

Một người thoạt nhìn nghiêm túc như đại nhân, tại sao phải ba lần bốn lượt đùa giỡn mình?

Chiếu theo diễn biến cẩu huyết của một bộ kịch kinh điển, đây chính là tình tiết kinh điển phúc hắc công trêu ghẹo tiểu bạch thụ.

Cơ mà ——

Hắn làm sao có thể là tiểu bạch thụ được! 【trọng điểm sai rồi!】

À không… Hắn làm sao có thể là thụ được chứ! 【 trọng điểm lại sai rồi!】



Thế nhưng, bên trên hình như đều không phải trọng điểm a.

Tô Tạ nhìn ký hiệu mỉm cười mà đại nhân phát trên màn hình, càng thêm mờ mịt.

Không phải hắn không nghĩ tới nguyên nhân khác, nhưng giả thiết “đại nhân đang yêu thầm hắn! =口=” độ tin cậy xem mòi còn muốn thấp hơn cả giả thiết “tiểu học đệ có gian tình với Mạc Phụ Như Lai! =皿=” luôn là nhân tố phiền phức mà hắn bài trừ đầu tiên.

Tô Tạ bi tráng thở dài.

Thật ra hắn cũng không phải không huyễn tưởng…

Thế nhưng cái nguyên nhân mà xác suất xảy ra của nó còn thấp hơn cả chuyện nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học Harvard này, liệu có thật sự tồn tại?

Thẩm Cố…

Quân Ý Như Đao…

Người đó, không chỉ là học đệ “nhỏ hơn hắn một tuổi” và “tướng mạo coi như bảnh bao”.

Mà còn là CV nổi tiếng, sở hữu lượng fan khổng lồ, thậm chí còn có cả đồng nghiệp văn.

Còn Tô Tạ hắn, chẳng qua chỉ là một gã vô danh, tuy rằng là học trưởng của Thẩm Cố, nhưng thân phận này chỉ mang đến cho Tô Tạ cảm giác thất bại thậm chí còn thua kém cả học đệ mà thôi.

Cho dù có thêm một thân phận nữa, cũng bất quá là —— fan trung thành.

Chỉ đơn phương, chỉ ngưỡng mộ.



Học đệ: Học trưởng?

Học đệ: Học trưởng?!

Học đệ: Học trưởng đại trượng phu?!! Ngươi xuyên không rồi sao?!!

Học đệ: Cho dù có xuyên không rồi cũng nhất định phải nhớ kỹ ta a!!!

Học đệ: Ngươi nhất định phải vĩnh viễn ghi nhớ có một tiểu học đệ bên bờ hồ Đại Minh a hu hu hu hu hu hu hu…

Học đệ: Ngươi sẽ sống mãi trong lòng ta hu hu hu hu hu hu hu hu…

Tô Tạ từ từ hoàn hồn lại, nội tâm tràn ngập chán nản.

Thế nhưng khi thấy trên màn hình toàn là lời kêu gọi của học đệ, hắn bỗng nhiên cảm giác được… kỳ thực vẫn có người quan tâm hắn ấy chứ.

Tô Tạ câu khóe môi, bắt đầu gõ bàn phím.

Tô Tạ: Nhớ cái đầu ngươi! Lão tử còn chưa chết!

Học đệ: Học trưởng ngươi lại khôi phục bản tính đỏng đảnh kiêu kỳ rồi…

Tô Tạ: Ngươi mới đỏng đảnh kiêu kỳ, cả nhà ngươi đều đỏng đảnh kiêu kỳ ╭(╯^╰)╮

Học đệ: … Đó, thấy chưa!

Tô Tạ bĩu môi, chẳng qua hắn chỉ định phát một chữ “hừ” sau câu đầu, thế nhưng chế độ mặc định chuyển đổi chết tiệt trên QQ biến nó thành biểu tình kia… còn hắn nhất thời nhanh tay ấn enter luôn.

Hắn cảm giác được bên kia màn hình tiểu học đệ đắn đo một lát, mới tiếp tục gõ chữ.

Học đệ: Học trưởng này, ngươi dự định… làm gì?

Tô Tạ ngẩng đầu nhìn trần nhà, đáng tiếc trên đó không có viết đáp án mà hắn muốn.

Tô Tạ F5 weibo, quả nhiên thấy bên dưới dòng chữ mình vừa đăng số lượt chuyển phát và bình luận đã tăng vọt với tốc độ không thể khống chế. Tô Tạ trợn trắng mắt, đây là hiệu ứng danh nhân sao? Bằng không lúc bình thường, cho dù hắn có quăng lên weibo một câu “Ta và tiểu học đệ kết hôn rồi” chỉ sợ cũng chẳng mấy ai vào chia sẻ.

Tô Tạ click mở khu comments, muôn hình vạn trạng bình luận lũ lượt hiện lên.

Nháy mắt lệ rơi đầy mặt:  A a a tiêu cp của ta rồi ┭┮﹏┭┮

Cute đến run rẩy: Oa oa quả nhiên là Quân Ý Như Đao X Chè đậu xanh đường phèn a!

Vừa mới đổi cặp mắt chó hợp kim thượng hạng: A a a a a cặp mắt chó của ta lại bị gian tình chiếu mù nữa rồi!



Tô Tạ khóe miệng co giật, lại rê chuột kéo xuống, tuy rằng không ít người ủng hộ cặp đôi mới này, nhưng rõ ràng rất nhiều người vẫn cố thủ với cp cũ, hắn cảm thấy đêm nay hắn nhất định sẽ bị oán niệm bao vây, nói không chừng lúc đi toilet chỉ toàn thải ra mấy gói gia vị…

Thở dài một hơi, Tô Tạ bắt đầu vắt óc xem nên trả lời thế nào. Vì vậy hắn lại cầu cứu quân sư duy nhất của hắn.

Tô Tạ: T T ta cũng không biết phải đáp sao nữa, giúp ta với!

Học đệ: Lãnh diễm cao quý tuyên bố mình có năng lực tự nuôi sống bản thân.

Tô Tạ: Lãnh diễm cao quý cái đầu ngươi! Người đó là đại nhân a đại nhân!

Học đệ: Vậy ngươi định bẹp một phát nhào tới ôm chân hắn? = =

Tô Tạ: Ôm chân em gái ngươi ấy T T đại nhân rõ ràng đang trêu ta!

Học đệ: Hắn trêu ngươi, vậy ngươi cứ trêu lại hắn.

Một câu thức tỉnh người trong cuộc!

Hai mắt Tô Tạ thoáng chốc vụt sáng.

Vì vậy hắn khí phách hiên ngang trả lời Quân Ý Như Đao —— Thế ngươi có biết làm ấm giường không?! Không biết thì ta không cần.

Bất quá, ngay khoảnh khắc trả lời xong, hắn liền hối hận.

Quả nhiên, những bình luận mới lập tức ào ạt ập đến…

Chân tướng quân: Làm ấm giường không phải là nghĩa vụ của tiểu thụ sao?!?

Bàng quan giả: Chân tướng quân cuối cùng cũng chân tướng rồi!

Người qua đường: Ta chỉ là đi ngang qua bắt gặp gian tình thôi nha…



Tô Tạ lệ rơi đầy mặt tức tốc pm tiểu học đệ.

Tô Tạ: Oa oa hối hận chết mất T T câu trả lời của ta thật tồi…

Học đệ: Đích thực rất tồi…

Tô Tạ: Kháo! Không thể an ủi người ta sao!

Học đệ: Ta chỉ nói sự thật mà thôi, ta có gì sai chứ?

Tô Tạ: Tất cả đều tại ngươi! ( ̄ヘ ̄o#)

Học đệ: Ta đâu phải thần thánh…

Tô Tạ rưng rưng nước mắt tiếp tục xem bình luận, nhưng sau khi nhìn đến comment mới nhất vừa được gửi, hắn thiếu chút nữa hộc ba lít máu thăng thiên.

Quân Ý Như Đao: Ta không chỉ biết làm ấm giường, còn có thể làm hiền phu

Tô Tạ đầu tiên là – –

Sau đó là = =

Sau đó nữa là =口=

Sau đó của sau đó nữa là =皿=

Đống bình luận bên dưới dòng comment kia vô cùng thê thảm, chỉ một mảnh “a a a a a a a” “oa oa oa oa oa oa oa”…

Cuối cùng Tô Tạ hít sâu một hơi pm đại nhân trên QQ chat riêng.

Tô Tạ: Đại nhân ngươi bị thứ gì đó nhập xác sao?

Đây là lời giải thích tốt nhất mà Tô Tạ có thể nghĩ ra…

Tô Tạ: Hay là bị hack nick? =口=

Đây là lời giải thích đáng tin cậy nhất mà Tô Tạ có thể nghĩ ra…

Một lát sau, Quân Ý Như Đao mới phát một câu trả lời, hơn nữa chỉ là một emo cực đơn giản.

Quân Ý Như Đao: ^_^

Trong lòng Tô Tạ bỗng nhiên bành trướng một loại cảm giác quỷ dị!

Tô Tạ: Kẻ hack… hack nick nhất định chết không có đất chôn =口=

Quân Ý Như Đao: Nga, vậy ngươi nên cẩn thận

Tô Tạ: Ta sẽ không để ngươi hack nick ta ╭(╯^╰)╮

Quân Ý Như Đao: Không, ý ta là lời nguyền chết không có đất chôn kia kìa…

… Tại sao lại mơ hồ có loại cảm giác bị đùa giỡn?

Tô Tạ: Đại nhân ta sai rồi T T

Tô Tạ: Ta không nên trêu ngài T T

Quân Ý Như Đao: Tốt, biết sai liền sửa là bé ngoan.

Quân Ý Như Đao: vuốt vuốt

Cảm giác quỷ dị trong lòng Tô Tạ càng lúc càng lan tràn!!!

Tô Tạ: Đại nhân ngươi cũng đừng trêu ta nữa có được không T T

Tô Tạ: Sức chịu đựng của ta có giới hạn…

Quân Ý Như Đao: Ta trêu ngươi hồi nào?

Tô Tạ: Ngươi có lúc nào không trêu ta!

Quân Ý Như Đao: Vậy ngươi nói đi, ta trêu ngươi chỗ nào?

Tô Tạ: Ngươi rõ ràng chỗ nào cũng trêu!

… Uy, câu này hình như có điểm quái quái.

Quân Ý Như Đao: Nga…

Tô Tạ: Không đúng không đúng! Ý ta là ngươi trêu ta nhiều chỗ lắm!

Quân Ý Như Đao: Tức là nói rất nhiều chỗ của ngươi đều bị ta đùa giỡn qua?

Tô Tạ: Không phải T T

Tô Tạ uất ức nha, tại sao có cảm giác tiếp tục bị đại nhân trêu nữa!

Quân Ý Như Đao: Vậy chẳng hạn như?

Tô Tạ: Mới vừa rồi a! Ngươi nói bao dưỡng ta gì đó…

Tô Tạ phiền muộn gõ bàn phím.

Tô Tạ: Đừng tùy tiện nói những lời đùa khiến người khác hiểu lầm.

… Tuy loại trêu đùa nhau này là chuyện rất bình thường trong giới CV, nhưng trong mắt vài người ý nghĩa sẽ không chỉ như thế.

Tô Tạ thập phần phiền muộn, làm ơn đừng chơi trò này với hắn, hắn sẽ xem là thật đó!

Thế nhưng câu trả lời của người bên kia màn hình, rõ ràng là muốn khiến Tô Tạ càng thêm phiền muộn.

Quân Ý Như Đao: Dù sao toàn thân trên dưới ngươi đều bị ta trêu chọc rồi

Quân Ý Như Đao: Bao dưỡng gì đó cũng là bình thường thôi

Tô Tạ nhịn không được đập đầu xuống bàn phím.

Tô Tạ: … Đã nói là đừng đùa với ta nữa mà T T

Quân Ý Như Đao: Tại sao?

Tô Tạ cực độ phiền muộn, đối phương cư nhiên còn nghiêm túc hỏi hắn tại sao như thế!

Tô Tạ: Bởi vì ta không thích

Lúc Tô Tạ đánh xong dòng chữ này gửi đi, trong lòng hắn thốt nhiên căng thẳng.

Hắn nói hắn không thích… Liệu sau đó đại nhân sẽ không thèm ngó ngàng đến hắn nữa? Thậm chí cả đùa giỡn cũng không?

Hắn bỗng dưng vạn phần hối hận đã không kiềm chế bản thân, cư nhiên nói toạt ra như vậy.

Quân Ý Như Đao: Nếu ngươi không thích, vậy thôi quên đi

Tô Tạ cõi lòng trầm xuống, quả nhiên…

Sau này đại nhân sẽ không bao giờ đùa với hắn nữa, không bao giờ đùa với hắn nữa.

Hắn vốn nên vui mừng mới phải, nhưng lúc này chỉ thấy trống vắng.

Bất quá… Như vậy cũng tốt, hắn sẽ không còn ôm mối huyễn tưởng không thực tế với đại nhân nữa.

Quân Ý Như Đao: Nhưng ta không phải đang nói đùa.

… Sao cơ?

Tô Tạ ngơ ngác nhìn màn hình.

Câu này… là có ý gì…

Hôm đó Tô Tạ thủy chung không thể lấy hết dũng khí hỏi đại nhân về hàm nghĩa của câu nói kia.

Mà đại nhân cũng thủy chung không hề giải thích ý tứ của nó.

Tô Tạ chỉ biết thẫn thờ nhìn avatar của đại nhân… mãi cho đến khi avatar chuyển sang màu xám.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương