Phượng Hoàng, Gà Tây
-
Chương 16
Không quá vài ngày, Phượng Thiên Nghi sinh bệnh.
Khi đi học, nàng đột nhiên té xỉu trên ghế, được mọi người luống cuống tay chân tranh thủ đưa đến phòng y tế, sau đó hôn mê bất tỉnh một thời gian dài.
Không có biện pháp, cuối cùng Khang Đức chỉ có thể đưa nàng đến bệnh viện kiểm tra.
Trải qua kiểm tra toàn thân kỹ càng, bác sĩ thở dài nói với Khang Đức cùng Phượng Thiên Lăng đưa nàng tới, các cơ quan nội tạng trong cơ thể Phượng Thiên Nghi đang suy kiệt toàn diện, cả bác sĩ cũng chưa bao giờ thấy qua loại bệnh này. Theo tình hình bây giờ, nếu còn phát triển thêm nữa, phỏng chừng người bệnh sống không qua nửa tháng.
Nghe xong lời của bác sĩ, Phượng Thiên Lăng sợ ngây người.
Tuy không rõ ràng lắm đến tột cùng là vì cái gì, nhưng trực giác nói cho hắn biết có người nhất định biết rõ. Vì vậy, hắn lập tức ly khai bệnh viện, trở lại huyễn giới.
“Đây là chuyện gì?”
Đối mặt phụ vương, hắn chất vấn.
Phượng Tường Không nhìn thẳng hắn nửa ngày, lúc này mới chậm rãi nói ra nguyên nhân.
“Biết rõ năm đó vì cái gì mẹ ngươi đem Thiên Nghi phong ấn tại thạch động khảm minh châu kia không? Đây là vì kéo dài tính mạng của nàng. Ngươi cũng biết, phượng linh đối với phượng tộc mà nói, cũng không chỉ là một thần khí, mà là tất cả căn nguyên sức mạnh. Thiên Nghi lúc sinh ra trong cơ thể đã không có phượng linh, sau này dù như thế nào nàng cũng sẽ vì suy kiệt sức mạnh mà chết. Mẹ của ngươi dùng hết tất cả pháp lực vì nàng tạo thạch động kia. Nàng không ly khai thì thôi, một khi nàng rời đi, Thiên Nghi sẽ bởi vì không có phượng linh duy trì, suy kiệt sức mạnh mà chết.”
“…… Cho nên, lúc nàng đem phượng linh trả cho ta, cũng có nghĩa……” Phượng Thiên Lăng gian nan mở miệng, ngữ khí chua xót.
“Đúng vậy. Đây là chính cô ta lựa chọn.”
Sau khi rời khỏi huyễn giới, Phượng Thiên Lăng mất hồn mất vía trở lại trường học.
Trong phòng ngủ không có người, Khang Đức hẳn là còn đang trong bệnh viện cùng Phượng Thiên Nghi.
Giờ phút này Phượng Thiên Lăng không biết mình đến tột cùng nên làm như thế nào. Hắn cảm giác mình thật nhỏ bé.
Nàng vì Khang Đức, rõ ràng có thể hi sinh cả tính mệnh!
Hắn so ra kém nàng…… Hắn đối người kia yêu nhưng vẫn không sâu bằng nàng. Hổ thẹn sao? Áy náy sao?
Bất tri bất giác, nước mắt giọt giọt rơi xuống. Tỷ tỷ……
Tại bệnh viện trông coi một ngày dĩ nhiên sức cùng lực kiệt Khang Đức rốt cục trở về phòng ngủ. Thời điểm hắn rời đi Phượng Thiên Nghi còn chưa có tỉnh, nhưng tốc độ suy kiệt thân thể đã chậm lại,
tạm thời không còn nguy hiểm tính mạng. Vì vậy Khang Đức buông lỏng cơ thể, mệt mỏi không chịu nổi trở về nghỉ ngơi.
Gian phòng đen kịt khiến hắn cảm thấy là lạ.
“Thiên Lăng?” hắn nhẹ nhàng hô một tiếng, nhưng cũng không có người trả lời.
Tìm được chốt mở đền, chỉ thấy cái búp bê tùy hứng kia đang quấn chăn bịt kín thành một khối. “Thiên Lăng?” gọi thử, Khang Đức đến gần bên giường kéo ra một góc chăn.
Chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ của Phượng Thiên Lăng cùng đôi mắt đỏ hoe nhìn qua hắn.
“…… Đừng lo lắng, nàng sẽ không có việc gì.” Phượng Thiên Lăng khó được biểu tình yếu ớt làm cho Khang Đức trong nội tâm bất giác lo sợ.
“…… Khuya hôm nay cùng ta cùng ngủ một chỗ được không?”
Khi Phượng Thiên Lăng dùng ngữ khí bốc đồng đưa ra yêu cầu này, Khang Đức phát hiện mình căn bản sẽ không có khả năng cự tuyệt.
Sau khi cởi quần áo vớ giày đơn giản rửa mặt, Khang Đức lên giường, đem Thiên Lăng bao trong ngực mình, khẽ vuốt đầu của hắn, muốn an ủi hắn, thậm chí còn muốn hôn lên mặt của hắn……
Vào đêm, nương theo ánh trăng yếu ớt xuyên ngoài cửa sổ, Khang Đức phát hiện Thiên Lăng ngủ trong ngực lông mày như trước nhẹ nhăn.
Đứa nhỏ này đang bất an? Là vì Phượng Thiên Nghi sao?
Mặc dù hắn chưa từng nói qua cùng Phượng Thiên Nghi là quan hệ gì, nhưng chỉ cần không mù, đều có thể nhìn ra quan hệ bọn họ trong đó.
Tuy nhiên không biết hai tỷ đệ này đã xảy ra chuyện gì lại có thể khiến hai người đối đầu gay gắt thế, bọn họ là có quan hệ huyết thống không phải sao?
Ai……
Khang Đức làm sao biết được, nguyên nhân khiến cho Thiên Lăng uể oải là bởi vì hắn đã quyết định, từ giờ cho đến khi tính mạng Phượng Thiên Nghi chấm dứt, đem Khang Đức tạm thời tặng cho nàng.
Có lẽ đây là quyết định lớn nhất trong đời Phượng Thiên Lăng, cũng là quyết định thống khổ nhất. Đơn giản là hắn không có tự tin, tình yêu của mình liệu có thể sao sánh với Phượng Thiên Nghi. Hắn đang áy náy, là hắn cướp đi hết thảy của nàng, thậm chí kể cả tính mạng.
Khi đi học, nàng đột nhiên té xỉu trên ghế, được mọi người luống cuống tay chân tranh thủ đưa đến phòng y tế, sau đó hôn mê bất tỉnh một thời gian dài.
Không có biện pháp, cuối cùng Khang Đức chỉ có thể đưa nàng đến bệnh viện kiểm tra.
Trải qua kiểm tra toàn thân kỹ càng, bác sĩ thở dài nói với Khang Đức cùng Phượng Thiên Lăng đưa nàng tới, các cơ quan nội tạng trong cơ thể Phượng Thiên Nghi đang suy kiệt toàn diện, cả bác sĩ cũng chưa bao giờ thấy qua loại bệnh này. Theo tình hình bây giờ, nếu còn phát triển thêm nữa, phỏng chừng người bệnh sống không qua nửa tháng.
Nghe xong lời của bác sĩ, Phượng Thiên Lăng sợ ngây người.
Tuy không rõ ràng lắm đến tột cùng là vì cái gì, nhưng trực giác nói cho hắn biết có người nhất định biết rõ. Vì vậy, hắn lập tức ly khai bệnh viện, trở lại huyễn giới.
“Đây là chuyện gì?”
Đối mặt phụ vương, hắn chất vấn.
Phượng Tường Không nhìn thẳng hắn nửa ngày, lúc này mới chậm rãi nói ra nguyên nhân.
“Biết rõ năm đó vì cái gì mẹ ngươi đem Thiên Nghi phong ấn tại thạch động khảm minh châu kia không? Đây là vì kéo dài tính mạng của nàng. Ngươi cũng biết, phượng linh đối với phượng tộc mà nói, cũng không chỉ là một thần khí, mà là tất cả căn nguyên sức mạnh. Thiên Nghi lúc sinh ra trong cơ thể đã không có phượng linh, sau này dù như thế nào nàng cũng sẽ vì suy kiệt sức mạnh mà chết. Mẹ của ngươi dùng hết tất cả pháp lực vì nàng tạo thạch động kia. Nàng không ly khai thì thôi, một khi nàng rời đi, Thiên Nghi sẽ bởi vì không có phượng linh duy trì, suy kiệt sức mạnh mà chết.”
“…… Cho nên, lúc nàng đem phượng linh trả cho ta, cũng có nghĩa……” Phượng Thiên Lăng gian nan mở miệng, ngữ khí chua xót.
“Đúng vậy. Đây là chính cô ta lựa chọn.”
Sau khi rời khỏi huyễn giới, Phượng Thiên Lăng mất hồn mất vía trở lại trường học.
Trong phòng ngủ không có người, Khang Đức hẳn là còn đang trong bệnh viện cùng Phượng Thiên Nghi.
Giờ phút này Phượng Thiên Lăng không biết mình đến tột cùng nên làm như thế nào. Hắn cảm giác mình thật nhỏ bé.
Nàng vì Khang Đức, rõ ràng có thể hi sinh cả tính mệnh!
Hắn so ra kém nàng…… Hắn đối người kia yêu nhưng vẫn không sâu bằng nàng. Hổ thẹn sao? Áy náy sao?
Bất tri bất giác, nước mắt giọt giọt rơi xuống. Tỷ tỷ……
Tại bệnh viện trông coi một ngày dĩ nhiên sức cùng lực kiệt Khang Đức rốt cục trở về phòng ngủ. Thời điểm hắn rời đi Phượng Thiên Nghi còn chưa có tỉnh, nhưng tốc độ suy kiệt thân thể đã chậm lại,
tạm thời không còn nguy hiểm tính mạng. Vì vậy Khang Đức buông lỏng cơ thể, mệt mỏi không chịu nổi trở về nghỉ ngơi.
Gian phòng đen kịt khiến hắn cảm thấy là lạ.
“Thiên Lăng?” hắn nhẹ nhàng hô một tiếng, nhưng cũng không có người trả lời.
Tìm được chốt mở đền, chỉ thấy cái búp bê tùy hứng kia đang quấn chăn bịt kín thành một khối. “Thiên Lăng?” gọi thử, Khang Đức đến gần bên giường kéo ra một góc chăn.
Chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ của Phượng Thiên Lăng cùng đôi mắt đỏ hoe nhìn qua hắn.
“…… Đừng lo lắng, nàng sẽ không có việc gì.” Phượng Thiên Lăng khó được biểu tình yếu ớt làm cho Khang Đức trong nội tâm bất giác lo sợ.
“…… Khuya hôm nay cùng ta cùng ngủ một chỗ được không?”
Khi Phượng Thiên Lăng dùng ngữ khí bốc đồng đưa ra yêu cầu này, Khang Đức phát hiện mình căn bản sẽ không có khả năng cự tuyệt.
Sau khi cởi quần áo vớ giày đơn giản rửa mặt, Khang Đức lên giường, đem Thiên Lăng bao trong ngực mình, khẽ vuốt đầu của hắn, muốn an ủi hắn, thậm chí còn muốn hôn lên mặt của hắn……
Vào đêm, nương theo ánh trăng yếu ớt xuyên ngoài cửa sổ, Khang Đức phát hiện Thiên Lăng ngủ trong ngực lông mày như trước nhẹ nhăn.
Đứa nhỏ này đang bất an? Là vì Phượng Thiên Nghi sao?
Mặc dù hắn chưa từng nói qua cùng Phượng Thiên Nghi là quan hệ gì, nhưng chỉ cần không mù, đều có thể nhìn ra quan hệ bọn họ trong đó.
Tuy nhiên không biết hai tỷ đệ này đã xảy ra chuyện gì lại có thể khiến hai người đối đầu gay gắt thế, bọn họ là có quan hệ huyết thống không phải sao?
Ai……
Khang Đức làm sao biết được, nguyên nhân khiến cho Thiên Lăng uể oải là bởi vì hắn đã quyết định, từ giờ cho đến khi tính mạng Phượng Thiên Nghi chấm dứt, đem Khang Đức tạm thời tặng cho nàng.
Có lẽ đây là quyết định lớn nhất trong đời Phượng Thiên Lăng, cũng là quyết định thống khổ nhất. Đơn giản là hắn không có tự tin, tình yêu của mình liệu có thể sao sánh với Phượng Thiên Nghi. Hắn đang áy náy, là hắn cướp đi hết thảy của nàng, thậm chí kể cả tính mạng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook