“Khang Đức đồng học, có thể ngồi bên cạnh ngươi không?” “Tránh ra! Vị trí này là của ta!”

“Khang Đức đồng học, vị trí này là của Thiên Lăng đồng học?” “Ngươi thật là nói nhiều a!”

Trên lớp học, Khang Đức “mọi việc đều thuận lợi”, bất hảo mệnh khổ. “Khang Đức đồng học, chúng ta cùng đi ăn cơm đi.”

“Bổn thiếu gia muốn ăn chân cánh gà!”

“Ha ha, người mua nhiều thế, Thiên Lăng đồng học nên nhanh đi chen chúc để còn kịp nha.” “Ai nói ta đi? Khang Đức! Giúp ta mua!”

“Ách……”

“Ha ha a, Thiên Lăng đồng học rất biết nói giỡn. Nam tử hán đại trượng phu, muốn cái gì gì đó tự mình đi lấy không phải sao?”

“Ngươi đừng nói nhảm! Khang Đức ngươi đi hay không?” “Ách……”

Chỉ tội, Khang Đức bên này “nuốt không trôi”, gầy đến ba vòng. “Cám ơn ngươi đã trễ như vậy còn đưa ta trở lại ký túc xá.”

“Không khách khí. Mau vào đi thôi, cửa kí túc xá cũng sắp đóng lại.” “Ân, gặp lại sau.”

“Gặp lại sau.”

“Ngươi như thế nào muộn vậy mới vừa về? Có phải là cùng một chỗ với nữ nhân kia?”

Mới bước vào cửa chính phòng ngủ Khang Đức kinh ngạc nhìn Phượng Thiên Lăng không biết đã đứng đó bao lâu.

“Ngươi, ngươi như thế nào còn chưa nghỉ ngơi?” Chỉ thấy Phượng Thiên Lăng trợn tròn đôi mắt.

“Đương nhiên chưa! Chẳng lẽ ngươi hy vọng người đứng đây là nữ nhân kia?” “Ta không có a……”

Trong phòng ngủ, Khang Đức “đêm không thể ngủ”, thành công biến thân thành gấu trúc quốc bảo.

Qua vài ngày cuộc sống thay đổi, Khang Đức cuối cùng cũng có cơ hội, vụng trộm chuồn khỏi ánh mắt hai vị Phượng đồng học, hơn nữa còn ngẫu nhiên gặp được đồng dạng gấu trúc quốc bảo nhiều ngày không thấy — Lâm Úc đồng học.

Đây là anh không ra anh, em không ra em, tương kiến thật khó, vừa thấy liền bi thương nhào đến. “Mệt mỏi quá a!”

“Thật khổ a!”

Khang Đức là bị một đôi tỷ đệ làm khổ không thể tả, mà Lâm Úc thì không cần nói cũng biết, là bị hai tên tiểu tử trong nhà nhiều ngày cấm dục phối hợp chà đạp.

Hai người đi vào McDonald, mỗi người một ly coca lớn, ngồi suốt một buổi chiều. “Lâm Tử, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?”

Khang Đức nhíu mi đến sắp khép lại, “Nếu cứ như vậy, ta sớm muộn cũng điên mất a.”

Lâm Úc phi thường đồng tình nhìn vẻ mặt tiều tụy của hắn: “Hyunh đệ nói thật, ta cũng không biết. Bất quá, bản thân ta là muốn hỏi ngươi một câu.”

“Nói đi.”

“Ngươi đối Phượng Thiên Nghi, đến tột cùng là cảm giác gì?”

“Cảm giác gì?” Khang Đức sửng sốt một lát, “Không có cảm giác gì a.”

“Không có cảm giác vẫn cùng người ta thân cận?” Lâm Úc nghiêng nhìn hắn một cái, “Ngươi như vậy, chính là rất dễ dàng bị người khác hiểu lầm.”

Khang Đức vặn vặn lông mày: “Chỉ cần nghĩ tới nàng sẽ khóc vô cùng thương tâm, ta có điểm không nỡ.”

Trở mình mắt trợn trắng, Lâm Úc rất là bất đắc dĩ: “Ngươi này chính là như vậy, luôn luôn không dứt khoát. Yêu một người nên nói ra, không yêu liền cự tuyệt. Kết quả hiện tại thì tốt rồi, yêu mến người ta a, nhưng chết sống không chịu nói, cho rằng chỉ cần sủng ái là đủ, làm hại hiện tại người tiến thoái lưỡng nan. Nếu đã không thích, sao không để cho người ta một cái kết thống khoái. Ai, ngươi nói ngươi có hay không giống cái yêu tinh hại người!”

Khang Đức vừa nghe, dần dần hổ thẹn cúi đầu……

“Đợi một chút, ta khi nào thì yêu mến người khác? Ta như thế nào không biết?” Ách…… Nói, nói lộ ra ……

“Đây là giả thiết, giả thiết ngươi không hiểu a!” Lâm Úc dùng âm thanh cực đại để che dấu chột dạ. “Thiệt là! Ta xem ngươi nhanh quyết định đi! Miễn cho sau này hại người hại mình!”

Nói xong Lâm Úc liền mạnh mẽ đứng dậy, đi ra khỏi McDonald. Còn lại Khang Đức vẫn ngồi tại chỗ sững sờ.

“Quyết định? Cái gì quyết định?”

Trở về phòng ngủ, chính là trông thấy nam hài thần tình tức giận. “Ngươi cả ngày chạy đi nơi đâu!”

Đối mặt loại chất vấn không hiểu ra sao, Khang Đức rốt cục nhịn không được, ngữ khí không tốt nói: “Ta đi đâu cần nói cho ngươi sao? Ngươi là gì của ta?”

“Ta đương nhiên là của ngươi…… Phòng, bạn cùng phòng a……” Thanh âm dần dần thu nhỏ.

Phượng Thiên Lăng đột nhiên ý thức được, Khang Đức trước kia cho tới bây giờ cũng không có nói yêu mình.

Nói tóm lại, mình và hắn đến giờ cũng không phải là quan hệ tình nhân.

Mà hôm nay Khang Đức mất trí nhớ đã quên chuyện hai người ở chung, càng không đề cập đến cái khác.

Trong nội tâm lập tức dâng lên một hồi khủng hoảng, Phượng Thiên Lăng mặt cũng dần trắng bệch. Chính mình trước kia, có lập trường gì để kiểm soát đối phương?

Mình của hiện tại, càng có thể dựa vào cái gì để cuốn lấy đối người kia? Thậm chí cả hai người cũng chỉ mình hắn nhớ kĩ tất cả.

Người này……

Người này……

Không có phản bác như dự liệu, Khang Đức có chút ngoài ý muốn. Lại nhìn mắt Phượng Thiên Lăng, nguy!

Khuôn mặt tái nhợt, cả người như là bị đánh yêm nhân gia tử, chưa gượng dậy nổi.

yêm nhân gia tử: chính là bị đánh ngay bộ vị quan trọng thành… giống thái giám (yêm nhân) ấy.:”>

“Nói cũng đúng……”

Bỏ đi tiếu dung chính là lời nói như u hồn này, Phượng Thiên Lăng cởi giày cùng áo ngoài, im lặng đi ngủ.

Biểu hiện khác thường của hắn khiến Khang Đức khó hiểu, khuôn mặt tươi cười so với khóc còn khó coi hơn kia khiến tâm hắn không khỏi đau đớn.

Hắn hẳn phải phấn khởi cười! Hắn hẳn phải kiêu ngạo cười! Hắn hẳn phải tự cao tự đại cười!

Tóm lại, hắn tuyệt không nên cười ủy khuất như vậy, mất mát như vậy, bi thương như vậy……

Thân thể so với tư tưởng phản ứng nhanh hơn, Khang Đức còn chưa ý thức mình đã làm cái gì, người đã chạy vào trong chăn của người ta.

Phải biết rằng, giường ở kí túc xá của trường là chia trên dưới, tất cả đều là mỗi người một giường. Một người ngủ vừa vặn, nếu lại thêm nữa…… Không có biện pháp Khang Đức đành phải đem Phượng Thiên Lăng đặt trên người mình, đảm đương nệm thịt người miễn phí.

Ghé vào người Khang Đức, Phượng Thiên Lăng tại một khắc trước còn buồn bực ở trong chăn nho nhỏ rơi lệ, sao ngờ được khắc kế tiếp, dưới thân đã là một thân thể nam tính, không khỏi ngây người nửa ngày.

Khang Đức bắt đầu ý thức được không ổn, vốn xấu hổ muốn chết, nghĩ thầm mình tại sao lại hành động như thế.

Nguyên tưởng rằng sẽ bị quyền đấm cước đá, còn đang thầm nghĩ chính mình may mắn da dày thịt béo chịu nổi nấm đấm. Kết quả trông thấy lại là đôi con ngươi không có tiêu cự đang ngơ ngác nhìn hắn.

Thật sung sướng a.

Bình thường ương ngạnh, vênh mặt hất hàm sai khiến, hiện tại Phượng Thiên Lăng không chỉ mang một phong tình khác, lại còn rất mị hoặc, khiến Khang Đức tâm ngứa ngáy, hận không thể một ngụm ăn người kia.

Phượng Thiên Lăng thân hình so với Khang Đức nhỏ rất nhiều, cho nên Khang Đức có thể toàn bộ ôm hắn vào trong ngực, hai người mặt đối mặt, gần gũi đến Khang Đức cơ hồ có thể đếm rõ Phượng Thiên Lăng có bao nhiều lông mi.

Đương nhiên không tránh khỏi dụng phải súng hỏa, (Viêm: chậc!:”>. Tiểu Lang: cút! đang đoạn cao trào lại gặp nàng =A=) Khang Đức lập tức đem đầu Phượng Thiên Lăng áp sát ngực mình, có chút bối rối nói: “Trời lạnh, nhanh ngủ đi.”

Đến khi nghe rõ tiếng tim đập cấp tốc bên tai, Phượng Thiên Lăng mới phục hồi tinh thần. Tim cơ hồ muốn cháy bung ra.

Người này…… Là của ta……

Cho nên việc này đã chứng minh, cận thủy thai lâu tiên đắc nguyệt (nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng), không phải là không có đạo lý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương