Phương Bắc Của Tôi
-
Chương 9: Tôi vẫn chứng nào tật nấy
Chủ mỏ ở đây kiểu gì cũng dính dáng tới xã hội đen, còn nếu không muốn bước qua cửa của bọn họ thì một là công khai bí mật, hai là tự băng đảng xã hội đen đó thành lập. Tôi chắc chắn Tập Hiểu Bắc hiểu rõ điều này, không thì anh không thể trở thành một người xuất sắc trong đó. Tôi chỉ định ở đây ba năm, nói cho cùng thì khát vọng với anh cũng chỉ dừng lại ở mức ý dâm, năng lực tự kiềm chế của tôi hơi kém, nhỡ đứng quá gần lại xảy ra va chạm, sau này chết không có chỗ chôn.
“Tập tổng, giờ ngài che cho tôi, sau này công việc thăng tiến lại không tránh khỏi quấy rầy đến ngài.” Giả vờ nghe không hiểu, tôi khéo léo từ chối ý định phát triển tình cảm anh em tốt đẹp thuần thúy.
Biết Tập tiên sinh lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo, nhưng không nghĩ rằng anh sẽ kiên quyết như vậy. Tôi đứng ven đường tối om nhìn anh rời đi, chỉ đành lắc đầu cười khổ. Người đâu mà chuyên quyền độc đoán tự cho là đúng như vậy! Tôi quyết định sau này sẽ quý trọng tính mạng, tránh xa Tập Hiểu Bắc.
Chẳng mấy chốc mà mùa hè đã đến, mọi người bắt đầu tranh thủ kỳ nghỉ này để đi du lịch. Mười lăm ngày, nếu như tôi nói là tôi không muốn nghỉ, sẽ chẳng có ai tin. Hôm đầu tiên, tôi làm một giấc thẳng đến hai giờ chiều, suýt thì chết đói trong lúc ngủ; ngày thứ hai, sau khi tổng vệ sinh nhà cửa xong xuôi, tôi lấy USB trong ngăn kéo bị khóa ra, bưng tách cà phê, bắt đầu thưởng thức phim ngắn của chính mình.
Mấy ngày trước tôi gọi điện thoại cho chị gái, chị nói vợ của Dư Học Bình đang mang thai, hai vợ chồng tươi như hai đóa hoa bìm bìm, đi khắp nơi khoe khoang niềm vui tầm thường của bọn họ. Tôi thở phào nhẹ nhõm, Quan Âm Bồ Tát phù hộ bọn họ suôn sẻ, vậy là trong một năm tới vợ gã sẽ không rảnh để chú ý đến tôi.
Nhìn chằm chằm gương mặt mê loạn của Dư Học Bình trên màn vi tính, tôi quay tay một lần, vẫn chưa hết thòm thèm. Màn đêm buông xuống, có móng vuốt nhung khẽ cào trong đầu tôi, con mẹ gã, con gã cũng có rồi, tại sao tôi phải làm người cấm dục.
Có một lần tôi bắt chuyện với tài xế, anh ta biết tôi không phải người ở đây bèn chỉ vào một nhà hàng kiểu Tây tầm thường ở cuối phố, “Tuyệt đối đừng vào đó, toàn là hai hạt dưa.”
Hóa ra ở đây, người đàn ông giống tôi bị gọi là hai hạt dưa, lần thứ hai tôi khinh bỉ trí tưởng tượng ở nơi này, ở quê tôi, những người xinh đẹp đều được gọi là “tiểu kiều nương nhi”(*).
(*) tiểu kiều nương nhi = những em trai nhỏ nhắn xinh đẹp như con gái
Nhà hàng không bẩn thỉu đơn giản như tôi tưởng mà có phẩm vị rất cao. Người không nhiều, nhưng đều thành đôi thành cặp, có vẻ là một vòng nhỏ cố định. Tôi gọi rượu vang với một ly kem chocolate, không ôm nhiều hi vọng lắm.
“Này, một mình?” Đây là một người đàn ông anh tuấn gần bốn mươi tuổi, đeo kính không gọng, không phải kiểu tôi thích nhưng cũng không đáng ghét. Tôi từ chối tới nhà hắn, trong lòng tôi có bóng ma, cảm thấy đầu giường nhà ai cũng không an toàn. Tìm một khách sạn sạch sẽ thoải mái, tôi cấm dục đã lâu nên dằn vặt hắn quá chừng, được cái hắn kêu rất vui sướng, rất hưởng thụ, thế là cứ mười ngày nửa tháng tôi lại hẹn thầy giáo dạy mỹ thuật cấp hai này làm một lần, ai cũng có cách sống riêng, muốn làm gì thì làm.
“Tập tổng, giờ ngài che cho tôi, sau này công việc thăng tiến lại không tránh khỏi quấy rầy đến ngài.” Giả vờ nghe không hiểu, tôi khéo léo từ chối ý định phát triển tình cảm anh em tốt đẹp thuần thúy.
Biết Tập tiên sinh lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo, nhưng không nghĩ rằng anh sẽ kiên quyết như vậy. Tôi đứng ven đường tối om nhìn anh rời đi, chỉ đành lắc đầu cười khổ. Người đâu mà chuyên quyền độc đoán tự cho là đúng như vậy! Tôi quyết định sau này sẽ quý trọng tính mạng, tránh xa Tập Hiểu Bắc.
Chẳng mấy chốc mà mùa hè đã đến, mọi người bắt đầu tranh thủ kỳ nghỉ này để đi du lịch. Mười lăm ngày, nếu như tôi nói là tôi không muốn nghỉ, sẽ chẳng có ai tin. Hôm đầu tiên, tôi làm một giấc thẳng đến hai giờ chiều, suýt thì chết đói trong lúc ngủ; ngày thứ hai, sau khi tổng vệ sinh nhà cửa xong xuôi, tôi lấy USB trong ngăn kéo bị khóa ra, bưng tách cà phê, bắt đầu thưởng thức phim ngắn của chính mình.
Mấy ngày trước tôi gọi điện thoại cho chị gái, chị nói vợ của Dư Học Bình đang mang thai, hai vợ chồng tươi như hai đóa hoa bìm bìm, đi khắp nơi khoe khoang niềm vui tầm thường của bọn họ. Tôi thở phào nhẹ nhõm, Quan Âm Bồ Tát phù hộ bọn họ suôn sẻ, vậy là trong một năm tới vợ gã sẽ không rảnh để chú ý đến tôi.
Nhìn chằm chằm gương mặt mê loạn của Dư Học Bình trên màn vi tính, tôi quay tay một lần, vẫn chưa hết thòm thèm. Màn đêm buông xuống, có móng vuốt nhung khẽ cào trong đầu tôi, con mẹ gã, con gã cũng có rồi, tại sao tôi phải làm người cấm dục.
Có một lần tôi bắt chuyện với tài xế, anh ta biết tôi không phải người ở đây bèn chỉ vào một nhà hàng kiểu Tây tầm thường ở cuối phố, “Tuyệt đối đừng vào đó, toàn là hai hạt dưa.”
Hóa ra ở đây, người đàn ông giống tôi bị gọi là hai hạt dưa, lần thứ hai tôi khinh bỉ trí tưởng tượng ở nơi này, ở quê tôi, những người xinh đẹp đều được gọi là “tiểu kiều nương nhi”(*).
(*) tiểu kiều nương nhi = những em trai nhỏ nhắn xinh đẹp như con gái
Nhà hàng không bẩn thỉu đơn giản như tôi tưởng mà có phẩm vị rất cao. Người không nhiều, nhưng đều thành đôi thành cặp, có vẻ là một vòng nhỏ cố định. Tôi gọi rượu vang với một ly kem chocolate, không ôm nhiều hi vọng lắm.
“Này, một mình?” Đây là một người đàn ông anh tuấn gần bốn mươi tuổi, đeo kính không gọng, không phải kiểu tôi thích nhưng cũng không đáng ghét. Tôi từ chối tới nhà hắn, trong lòng tôi có bóng ma, cảm thấy đầu giường nhà ai cũng không an toàn. Tìm một khách sạn sạch sẽ thoải mái, tôi cấm dục đã lâu nên dằn vặt hắn quá chừng, được cái hắn kêu rất vui sướng, rất hưởng thụ, thế là cứ mười ngày nửa tháng tôi lại hẹn thầy giáo dạy mỹ thuật cấp hai này làm một lần, ai cũng có cách sống riêng, muốn làm gì thì làm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook