Phương Bắc Của Tôi
-
Chương 8: Anh nói anh muốn che chở tôi
Tôi rất có cảm giác thành công, tâm lý vui cực kỳ, quay đầu sang nhìn Tập Hiểu Bắc, tư thế lái xe của anh thật mẹ nó đẹp trai.
“Cậu muốn gì?”
“Hả?” Tôi nghe không hiểu.
“Tôi phải cảm ơn cậu, muốn gì?”
Tôi nghĩ, một là muốn đè anh xuống “đâm” một phát, hai là muốn lấy tiền thừa sau khi mua xe. Ôi, hậu quả của một sẽ là bị Tập tiên sinh chém sống, còn hai thì, tôi vẫn có đạo đức nghề nghiệp đấy nhé.
Nghĩ tới nghĩ lui, mọi chỉ tiêu của chi nhánh Hoa Khê đều hoàn thành rồi, chỉ có tiền khấu hao là thiếu năm mươi triệu.
“Tập tổng, anh có thể tới Hoa Khê gửi tiết kiệm được không, coi như là tiền khấu hao của bọn anh?”
“À, được thôi, ngày mai cho tài vụ tới bàn bạc với bên cậu.” Anh sảng khoái đáp ứng, nhất định là tôi gặp ảo giác rồi, tự nhiên lại thấy anh hơi thất vọng.
Xe này đi như bay, mất hồi lâu tôi mới nhớ ra để hỏi: “Tập tổng, chúng ta đi đâu thế?”
“Mời cậu ăn cơm.”
Quá tốt rồi, tôi xa nhà đã lâu, nhớ nhất là những bữa tiệc hải sản lớn, nhưng thứ đó ở phương Bắc lại đắt kinh khủng, đến mời khách cũng chỉ dám tới vài lần.
“Tiệc hải sản lớn hả, để lần sau đi. Lần này đi ăn món tôi thích nhất.” Tập Hiểu Bắc không thèm nhìn tôi, dáng vẻ không cho phép nghi ngờ, ngang nhiên bá đạo như vậy, đúng là có tiền thì sẽ có quyền. Đến nơi cần đến, nhìn thấy món ăn anh thích nhất, tôi muốn mắng người.
Đây là một căn nhà nhỏ hẹp chật chội ở ngoại ô thành phố, chật ních người đang hò hét ầm ĩ, dưới ánh đèn lờ mờ, trên bàn bày một đống lộn xộn. Một chị gái béo ục ịch mừng rỡ chào đón chúng tôi, chị vừa lau tay vào tạp dề vừa nhìn tôi nói: “Đã lâu không thấy Hiểu Bắc tới, cậu bạn trắng trắng im im này là ai thế?”
“Con.” Tập Hiểu Bắc quay đầu lại nhìn tôi cười rồi đị theo chị vào trong.
Chắc đây là nhà kho, bày bừa đầy bột mì với than củi, chỉ có một cái bàn nhỏ coi như sạch sẽ.
Năm mươi xiên thịt dê, hai cái đầu gà, hai cái cổ gà, hai xiên cánh gà, một con cá nướng, bốn chai bia, không bao lâu sau đã bị Tập Hiểu Bắc ăn sạch. Tôi lén nhìn phần bụng với bụng dưới của anh, vẫn bằng phẳng như cũ.
“Nhìn gì vậy?” Anh lấy khăn lau miệng, không ngẩng đầu lên.
“Đồ anh ăn chứa ở nơi nào rồi?”
Anh đặt cái bánh da gà nướng cháy vàng chảy mỡ đặt vào đĩa của tôi, phủi miệng, “Cậu không biết thì tốt hơn.”
Không muốn ăn cũng phải ăn, đây chính là điều mà Tập Hiểu Bắc đang im lặng uống trà muốn nói. Tôi vừa cố nuốt xuống vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, một đám trẻ con đang vây quanh Lamborghini hò hét dưới ánh đèn đường, cậu sờ một cái tôi đâm một lần, thế những Tập Hiểu Bắc cũng chẳng để ý. Anh lớn hơn tôi hai tuổi, thế nhưng không biết tại sao lúc này anh trông như thiếu niên mười bảy, mười tám đang chìm đắm trong ưu tư nào đó, khiến người ta có muốn ngược sáng, dõi theo ánh mắt của anh.
Rốt cuộc cũng gặm xong bánh nướng da gà ngập mỡ, anh lại đưa cho tôi một bát canh rau chân vịt có trứng. Tôi cau mày nhìn hồi lâu, dùng hết cam đảm nói: “Tập tổng, tôi không muốn uống.”
Tập Hiểu Bắc không nói gì, tay phải kẹp lấy đầu điếu thuốc, đưa lên gần cằm, tôi đành vùi đầu cố nuốt. Uống đến khi còn lại một hớp nhỏ, tôi lén nhìn anh, không nghĩ rằng anh cũng đang nhìn tôi, thế là lại hiếm khi đỏ mặt. Đang lúc chần chừ, anh cầm lấy bát của tôi, ngửa đầu uống cạn.
“Còn dám cắn nữa là tôi rút hết răng của cậu, không cần thuốc tê.”
Tôi giật mình, nhỏ giọng lầm bầm: “Ai bảo anh bắt nạt…”
Im lặng một lát. Tôi ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt của Tập Hiểu Bắc tối lại, có một chút dịu dàng. Nói thật tôi lại muốn cắn anh.
“Gọi một tiếng anh cho đàng hoàng, sau này tôi sẽ che chở cậu.” Anh đứng lên, bóng dáng cao lớn hắt lên vách tường khiến tôi có cảm giác ngột ngạt.
“Cậu muốn gì?”
“Hả?” Tôi nghe không hiểu.
“Tôi phải cảm ơn cậu, muốn gì?”
Tôi nghĩ, một là muốn đè anh xuống “đâm” một phát, hai là muốn lấy tiền thừa sau khi mua xe. Ôi, hậu quả của một sẽ là bị Tập tiên sinh chém sống, còn hai thì, tôi vẫn có đạo đức nghề nghiệp đấy nhé.
Nghĩ tới nghĩ lui, mọi chỉ tiêu của chi nhánh Hoa Khê đều hoàn thành rồi, chỉ có tiền khấu hao là thiếu năm mươi triệu.
“Tập tổng, anh có thể tới Hoa Khê gửi tiết kiệm được không, coi như là tiền khấu hao của bọn anh?”
“À, được thôi, ngày mai cho tài vụ tới bàn bạc với bên cậu.” Anh sảng khoái đáp ứng, nhất định là tôi gặp ảo giác rồi, tự nhiên lại thấy anh hơi thất vọng.
Xe này đi như bay, mất hồi lâu tôi mới nhớ ra để hỏi: “Tập tổng, chúng ta đi đâu thế?”
“Mời cậu ăn cơm.”
Quá tốt rồi, tôi xa nhà đã lâu, nhớ nhất là những bữa tiệc hải sản lớn, nhưng thứ đó ở phương Bắc lại đắt kinh khủng, đến mời khách cũng chỉ dám tới vài lần.
“Tiệc hải sản lớn hả, để lần sau đi. Lần này đi ăn món tôi thích nhất.” Tập Hiểu Bắc không thèm nhìn tôi, dáng vẻ không cho phép nghi ngờ, ngang nhiên bá đạo như vậy, đúng là có tiền thì sẽ có quyền. Đến nơi cần đến, nhìn thấy món ăn anh thích nhất, tôi muốn mắng người.
Đây là một căn nhà nhỏ hẹp chật chội ở ngoại ô thành phố, chật ních người đang hò hét ầm ĩ, dưới ánh đèn lờ mờ, trên bàn bày một đống lộn xộn. Một chị gái béo ục ịch mừng rỡ chào đón chúng tôi, chị vừa lau tay vào tạp dề vừa nhìn tôi nói: “Đã lâu không thấy Hiểu Bắc tới, cậu bạn trắng trắng im im này là ai thế?”
“Con.” Tập Hiểu Bắc quay đầu lại nhìn tôi cười rồi đị theo chị vào trong.
Chắc đây là nhà kho, bày bừa đầy bột mì với than củi, chỉ có một cái bàn nhỏ coi như sạch sẽ.
Năm mươi xiên thịt dê, hai cái đầu gà, hai cái cổ gà, hai xiên cánh gà, một con cá nướng, bốn chai bia, không bao lâu sau đã bị Tập Hiểu Bắc ăn sạch. Tôi lén nhìn phần bụng với bụng dưới của anh, vẫn bằng phẳng như cũ.
“Nhìn gì vậy?” Anh lấy khăn lau miệng, không ngẩng đầu lên.
“Đồ anh ăn chứa ở nơi nào rồi?”
Anh đặt cái bánh da gà nướng cháy vàng chảy mỡ đặt vào đĩa của tôi, phủi miệng, “Cậu không biết thì tốt hơn.”
Không muốn ăn cũng phải ăn, đây chính là điều mà Tập Hiểu Bắc đang im lặng uống trà muốn nói. Tôi vừa cố nuốt xuống vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, một đám trẻ con đang vây quanh Lamborghini hò hét dưới ánh đèn đường, cậu sờ một cái tôi đâm một lần, thế những Tập Hiểu Bắc cũng chẳng để ý. Anh lớn hơn tôi hai tuổi, thế nhưng không biết tại sao lúc này anh trông như thiếu niên mười bảy, mười tám đang chìm đắm trong ưu tư nào đó, khiến người ta có muốn ngược sáng, dõi theo ánh mắt của anh.
Rốt cuộc cũng gặm xong bánh nướng da gà ngập mỡ, anh lại đưa cho tôi một bát canh rau chân vịt có trứng. Tôi cau mày nhìn hồi lâu, dùng hết cam đảm nói: “Tập tổng, tôi không muốn uống.”
Tập Hiểu Bắc không nói gì, tay phải kẹp lấy đầu điếu thuốc, đưa lên gần cằm, tôi đành vùi đầu cố nuốt. Uống đến khi còn lại một hớp nhỏ, tôi lén nhìn anh, không nghĩ rằng anh cũng đang nhìn tôi, thế là lại hiếm khi đỏ mặt. Đang lúc chần chừ, anh cầm lấy bát của tôi, ngửa đầu uống cạn.
“Còn dám cắn nữa là tôi rút hết răng của cậu, không cần thuốc tê.”
Tôi giật mình, nhỏ giọng lầm bầm: “Ai bảo anh bắt nạt…”
Im lặng một lát. Tôi ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt của Tập Hiểu Bắc tối lại, có một chút dịu dàng. Nói thật tôi lại muốn cắn anh.
“Gọi một tiếng anh cho đàng hoàng, sau này tôi sẽ che chở cậu.” Anh đứng lên, bóng dáng cao lớn hắt lên vách tường khiến tôi có cảm giác ngột ngạt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook