Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu
Chương 20: Thực lực chân chính (1)

Phượng Tiêu nghi hoặc nhìn nữ tử vừa mới xuất hiện, hắn chỉ vừa mới nhìn thấy nữ tử này, nàng ta từ đâu xuất hiện? Đột nhiên. . Phượng Tiêu như nghĩ tới điều gì, quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Phượng Thủy Linh, nhưng cũng không nói gì!

Vân Ế nhìn nữ tử đột nhiên xuất hiện, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, thầm nghĩ, không nghĩ Đông Dạ quốc còn có quỷ cốc nữ binh Cương thi, Phượng Thủy Linh hẳn là đem nàng ta vào không gian trữ vật, khó trách không ai phát hiện!

"Phượng Thiên Vũ, nàng muốn cùng ngươi ký khế ước sinh tử, ngươi có dám hay không?" Phượng Thủy Linh hô lên, nàng bây giờ chỉ muốn đẩy Phượng Thiên Vũ vào chỗ chết, nếu nàng đã ký khế ước sinh tử, như vậy không thể triệu hoán Siêu Thần Thú.

Phượng Thiên Vũ hai mắt híp lại: "Có gì mà không dám."

Nhìn cỗ khí quỷ dị phát trên người nàng, mọi người liền biết nữ tử này thật không đơn giản, cũng không nghĩ tới Phượng Thiên Vũ lại dám ứng chiến, tình cảnh nhất thời lặng ngắt như tờ, không thể tin được, phế vật này là muốn chết sao?

Phượng Thủy Linh thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, nàng không nghĩ tới Phượng Thiên Vũ liền đáp ứng tỉ thí, chẳng qua là nàng muốn dọa Phượng Thiên Vũ một chút, dù có Quốc Sư hay Hoàng hậu nương nương che chở, thì sự thật nàng vẫn chỉ là một phế vật không hơn không kém, Phượng Thủy Linh nở ra nụ cười âm hiểm.

Hảo, thừa dịp lúc này, nàng muốn Phượng Thiên Vũ phải chết.

"Phượng Thiên Vũ, ngươi đáp ứng?"

Phượng Thiên Vũ nhìn Phượng Thủy Linh, nói ra: "Tam muội nếu như muốn khiêu chiến với ta, có phải hay không nên đưa ra phần thưởng?"

"Ngươi muốn cái gì?"

Phượng Thiên Vũ cúi đầu nhìn nhìn tay của mình: "Như vậy đi, Tam muội cũng không có gì đáng giá, không bằng, nếu Tam muội thua thì phải chặt đi đôi tay của mình, không biết Tam muội có bằng lòng hay không?"

Mọi người nghe vậy, trong lòng thầm cả kinh, Phượng nhị tiểu thư này quá khát máu rồi a.

Phượng Thủy Linh không lo lắng chút nào, phải biết rằng, Cương thi chính là đánh không chết đấy, cuộc chiến sinh tử lại không thể triệu hoán Ma thú, nàng lo lắng cái gì chứ: "Hảo, chúng ta xin mời Quốc Sư đại nhân cùng Hoàng Thượng làm chứng."

"Vũ nhi." Liễu Nguyệt gấp gáp, nhẹ hô một tiếng.

Vũ nhi mặc dù tốt rồi, nhưng cho tới bây giờ nàng không có tu luyện, nàng kia vừa nhìn liền làm cho người ta một loại cảm giác xấu, Vũ nhi. !

"Di nương, không cần lo lắng." Phượng Thiên Vũ mỉm cười: "Dạ Hiên, dượng, phiền toái các người làm chứng."

"Được." Đông Mặc Khế lên tiếng, hắn cũng muốn nhìn xem cô cháu gái này tột cùng biến hóa như thế nào.

"Nha đầu, yên tâm, nếu người nào dám xằng bậy, bổn tọa nhất định phải khiến cho nàng ta sống không bằng chết." Đế Dạ Hiên thản nhiên nói, mắt lạnh đảo qua Phượng Thủy Linh cùng Lâm quý phi.

Phượng Thủy Linh thấy Phượng Thiên Vũ kí khế ước sinh tử, sợ nàng đổi ý, vội vàng ký xuống tên mình.

"Phượng Thiên Vũ, chúng ta đi đến đài luận võ để tỷ thí." Phượng Thủy Linh mang theo nữ tử quỷ dị kia ra khỏi đại điện.

Phượng Thiên Vũ đi ra ngoài, mọi người cũng đều đi theo.

Ngay lập tức liền thấy hai người đang đứng trên lôi đài.

Ngồi ở trên ghế đài, Đế Dạ Hiên hai mắt đảo qua nhìn nữ tử không có cảm xúc kia.

"Cương thi, không biết so với vũ khí của Cương Thi Vương thì thế nào nhỉ?"

"Nha đầu, nhận lấy."

Đế Dạ Hiên vung tay áo lên, một thanh đao quỷ dị bay về phía Phượng Thiên Vũ.

Phượng Thiên Vũ xoay người, tiếp được thanh đao, toàn thân đỏ như máu, phía trên tay cầm có gắn một cái đầu lâu, hai khối ngọc bích giống như tảng đá khảm thành hai con mắt của đầu lâu, nhìn qua vừa xinh đẹp lại vừa quỷ dị.

"Dạ Hiên, cám ơn." Phượng Thiên Vũ mỉm cười nhìn Đế Dạ Hiên, nàng đang lo không có vũ khí thích hợp, vừa vặn cái thanh đao này nàng rất thích.

"Nha đầu, cùng ta nói cảm ơn cái gì." Đế Dạ Hiên nghiêng đầu cười khẽ, Cương Thi Vương năm đó đưa cho hắn cái thanh đao này, gọi là Thí Huyết, hắn cầm cũng vô dụng, vừa vặn đưa cho nha đầu.

Không chờ Hoàng Thượng mở miệng.

Trên lôi đài nữ tử liền đánh tới Phượng Thiên Vũ.

Tốc độ của nàng rất nhanh, thời điểm khi tới gần Phượng Thiên Vũ, hai tay giơ lên, một lực công kích thật lớn thẳng đến Phượng Thiên Vũ.

Phượng Thiên Vũ câu môi cười lạnh.

Tốt, rất tốt!

Đã thật lâu không ai dùng võ thuật để đánh với nàng! Nữ tử trước mắt chính là người đầu tiên từ khi nàng đi tới cái thế giới này.

Phượng Thiên Vũ thân thể khéo léo khẽ chuyển, sử dụng La Sát quyền nghênh đón.

"Phanh "

Trên Lôi đài, bụi bặm bốn phía nổi lên.

Gió mãnh mẽ thổi qua.

Hai cỗ lực va chạm, nữ tử lui về phía sau hai bước, đến khi đứng vững, hai con mắt vô thần gắt gao nhìn chằm chằm vào Phượng Thiên Vũ, thanh âm khàn khàn phát ra: "Chết."

Phượng Thiên Vũ nhìn nữ tử trước mặt, vừa mới giao thủ, tay của nàng ta rất lạnh, không có chút độ ấm, hoàn toàn không giống một người bình thường.

Thực lực của nàng, cũng rất quỷ dị.

Người như vậy. . Vậy mà cùng Phượng Thủy Linh có quan hệ?

Ha ha, xem ra, có không ít người bỏ không ít vốn nha!

Nữ tử liền tiếp tục công kích.

Một kích này, dường như dùng toàn lực, quanh thân nàng ta bao phủ bởi một tầng sương trắng, làm cho toàn bộ người nàng ta đều biến thành mờ ảo.

Phượng Thiên Vũ nhíu mày, sương trắng?

Ngay tại lúc nàng đang suy nghĩ, nữ tử đã đến trước mặt.

Không kịp suy nghĩ, xoay người theo phản xạ, nàng nhìn màn sương mờ ảo khẽ động để tránh công kích.

Thấy Phượng Thiên Vũ vừa né qua, nữ tử không biết từ chỗ nào rút ra một thanh kiếm.

Ánh sáng nổi lên bốn phía, mỗi một chiêu mỗi nhất thức, đều muốn Phượng Thiên Vũ đi đến mệnh môn.

Nếu Phượng Thiên Vũ không cẩn thận, tất nhiên sẽ chết ở dưới kiếm của nàng!

Giờ phút này, những đại thần, tiểu thư đều kinh ngạc, không nghĩ tới một cái phế vật có thể tránh thoát được công kích của nữ tử kia.

Liễu Nguyệt lo lắng nhìn Phượng Thiên Vũ ở trên lôi đài kia, Vũ nhi, ngươi ngàn lần không được xảy ra việc gì a.

Đông Ngự Phong cũng không nghĩ đến cái phế vật này lại biết võ giả, bất quá chỉ là một cái võ giả mà thôi, cũng chẳng phải là một đối thủ của Linh Sư.

Lâm quý phi nhìn Phượng Thiên Vũ, hận nàng sao vẫn chưa chết trên đài.

Phượng Thiên Vũ thấy nàng ta rút kiếm, ý niệm khẽ động, từ trong không gian Hồng Liên lấy ra thanh đao mà Đế Dạ Hiên đưa cho nàng.

Nữ tử nhìn thấy thanh đao trên tay Phượng Thiên Vũ, hai mắt vô thần lộ ra một tia sợ hãi, thanh đao kia chính là khắc tinh bản mạng của nàng.

"Đi chết đi!"

Dứt lời, nữ tử cầm lấy kiếm đánh tới Phượng Thiên Vũ, Phượng Thiên Vũ nhanh chóng xoay người né tránh, sau đó nàng vung thanh đao lên thẳng tới nữ tử kia.

Phượng Thiên Vũ cười cười, vừa trông thấy tia sợ hãi trong mắt nữ tử, liền hiểu được là nàng ta e ngại thanh đao trong tay nàng, đã như vậy, nàng muố̀n hảo hảo đáp trả lại, miễn cho người ta cứ một mực công kích, nàng cứ một mực né tránh, như vậy thật là không có chút ý tứ a!

Trường kiếm vung lên, kiếm khí kinh người!

Phượng Thiên Vũ cùng nữ tử kia trực tiếp đối đầu

"BA~ --" một tiếng, thanh kiếm kia đã bị thanh đao của Phượng Thiên Vũ chặt đứt một đoạn!

Chớp lấy thời cơ, Phượng Thiên Vũ lập tức xoay người, liền xuất hiện bên cạnh nữ tử, vung kiếm lên...

"Xì xì "

Từ chỗ vết thương của nữ tử toát ra làn khói trắng, nàng vứt bỏ đoạn trường kiếm, hoảng sợ lấy tay che lại vết thương lui về phía sau vài bước!

Mọi người thấy vết thương của nữ tử thoát ra khói trắng, nghi ngờ, người bị thương không phải là đổ máu sao?

Thế nào lại bốc lên khói trắng?

Phượng Thủy Linh không thể tin nhìn thanh đao trong tay Phượng Thiên Vũ, không nghĩ tới, cái thanh đao chết tiệt này có thể làm bị thương Cương thi.

Phượng Thiên Vũ cầm lấy thanh đao nhìn một chút, nàng chính xác thừa nhận, cô gái trước mắt chính là một cỗ thi thể, tên gọi tắt Cương thi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương