Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu
Chương 21: Thực lực chân chính (2)

Phượng Thiên Vũ khóe mắt lạnh lẽo, hàn khí bức người, một khắc này, cỗ khí tử vong bao trùm khắp nàng, đó là loại khí tức mà chính nàng đã phải đánh đổi từ mạng sống của mình, vượt qua hàng ngàn thi thể để tìm đường sống.

Chỉ có dính đầy hàng ngàn hàng vạnmáu tươi mới có thể có được.

Đông Ngự Phong cắn răng, Phượng Thiên Vũ bây giờ còn là kẻ ngu ngốc nữa sao, chẳng lẽ những năm qua nàng đều giả bộ?

Phượng Thiên Vũ nhìn lấy cô gái trước mặt, lên tiếng nói: "Một cỗ thi thể, dù có lợi hại như thế nào thì cũng chỉ là một người chết."

Ngước nhìn về Phượng Thủy Linh ở dưới đài, Phượng Thiên Vũ hứng thú nói: "Tam muội, ta nói vậy có đúng hay không?"

Phượng Thủy Linh cắn răng một cái, xiết chặt nắm đấm: "Phượng Thiên Vũ, có bản lĩnh thì ngươi hãy đánh bại nàng đi."

"Thi thể?" Đám người bên dưới bắt đầu xôn xao: "Tam tiểu thư Phượng gia cũng quá độc ác rồi, như thế nào lại dùng cỗ thi thể để đối phó với tỷ tỷ của mình."

"Ừ ừ, thật là độc ác."

"Nữ tử độc ác như thế người nào dám lấy cơ chứ."

Liễu Nguyệt nhìn chằm chằm vào Phượng Tiêu thật lâu: "Này lão già, nếu không phải thời cơ chưa tới, Bổn cung nhất định phải khiến ngươi sống không bằng chết"

Phượng Thủy Tuyết liếc nhìn Phượng Thủy Linh, nàng ngược lại không nghĩ tới Tam muội lại độc ác như vậy, bất quá thì như thế nào! Chỉ cần giết được Phượng Thiên Vũ, sau đó việc Tam muội bị phế biến thành phế vật sẽ được đồn thổi ra bên ngoài, đến lúc đó thì.... !

Thanh Ngư không sợ hãi đứng ở bên người Hoàng hậu nương nương, một cỗ thi thể, có thể làm gì được tiểu thư nhà nàng!

"Chết đi." Một âm thanh khàn khàn vang lên, nữ tử bị Huyết Nhận làm bị thương lần nữa lại công kích Phượng Thiên Vũ.

Nhìn công kích của nữ tử, Phượng Thiên Vũ lạnh lùng cười cười: "Ngươi đã muốn chết như vậy, ta liền tiễn ngươi một đoạn đường."

"Nhánh mây, trói buộc." Một tiếng khẽ kêu lên, trên lôi đài đột nhiên xuất hiện rất nhiều nhánh mây, mà những nhánh mây kia giống như có sinh mạng, đem toàn bộ thi thể của nữ tử hung hăng kia cuốn lấy, không thể động đậy.

"Đây là cái gì?" Bên dưới có người hô lên.

"Không biết, ngươi biết không?"

Phượng Tiêu xiết chặt tay, nhìn những nhánh mây phiêu dật trên đài: "Đây là cái thứ quỷ quái gì?"

Đế Dạ Hiên nhìn những nhánh mây trên lôi đài, bồng dưng hắn nhớ tới lời tiên tri trong Luân Hồi Kính, mắt phượng xuất hiện một tia hưng phấn, nhưng cũng có chút lo âu.

Khi mọi người không để ý đến, đôi mắt màu đen của Đế Dạ Hiên dần dần biến thành màu tím, nhìn về phía Phượng Thiên Vũ.

Hắn có được một đôi ma đồng tử Luân Hồi có thể nhìn thấu hết thảy mọi vật của thế gian nhưng lại không thể nhìn thấy kiếp trước cùng kiếp này của Phượng Thiên Vũ, chỉ thấy một mảnh sương trắng mênh mông, không có bất kì cái gì!

Thời gian dần trôi qua, tử nhãn biến trở về hình dạng ban đầu, Đế Dạ Hiên nhíu mày, mang theo những tia nhàn nhạt ưu thương vui mừng nhìn về Phượng Thiên Vũ: "Nha đầu, ngươi nắm giữ có sinh mệnh chi linh, có thể mang được Hoàng liệm, thật sự sẽ là như lời nói trong Luân Hồi Kính sẽ chính là người kia sao?"

Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, Phượng Thiên Vũ cầm lấy trong tay Thí Huyết, phi thân, đâm giữa trán nữ thi thể kia, một đám ánh sáng màu lam từ cái trán tràn ra, ngược lại liền bị Thí Huyết hấp thu, mất đi ánh sáng màu lam nữ thi thể bỗng hóa thành một vũng nước, mùi hôi phiêu tán trong không khí.

Lúc nữ thi thể biến thành một vũng nước, nhánh mây cũng biến mất, Phượng Thiên Vũ cúi đầu nhìn về phía Thí Huyết, ánh sáng màu lam vừa mới bị cái thanh đao này hấp thu, nếu như nàng đoán không lầm, ánh sáng màu lam kia chính là linh hồn chi hỏa.

Vừa nãy nàng sử dụng sức mạnh của sinh mệnh chi linh nên hao tổn khí lực, xem ra nàng phải mau chóng gấp rút sử dụng thuần thục hơn nữa!

Mọi người nhìn thấy nữ thi thể biến thành một vũng nước, cộng thêm một mùi hôi thối buồn nôn kia, các thế gia tiểu thư có người ngay lập tức nôn tại chỗ, Lâm quý phi lấy tay bụm mũi, nhìn sang bên một công công hô lên: "Còn không mau dọn dẹp!"

"Tam muội, ngươi thua."

Một âm thanh nhàn nhạt không mang theo một tia cảm xúc phiêu tán trong luận võ điện.

Phượng Thủy Linh bất khả tư nghị (không thể tin nổi) mở to hai mắt, nàng hao tâm tổn sức theo sư phụ đến nơi đó để cầu xin nữ binh cương thi cuối cùng lại thất bại .

Phượng Thủy Linh muốn phản bác, thế nhưng có nhiều người như vậy, nàng phản bác như thế nào đây, nàng không muốn bị mất hai tay đâu, không muốn!

"Phụ thân, cứu ta." Phượng Thủy Linh vội vàng lôi kéo tay áo Phượng Tiêu, khóc lóc cầu xin.

Phượng Thiên Vũ nhẹ nhàng liếc nhìn Phượng Thủy Linh, đem Thí Huyết cất vào không gian, cất bước đi tới Phượng Thủy Linh.

Lúc đến trước mặt Phượng Thủy Linh, Phượng Thiên Vũ lạnh lùng nói: "Tam muội, ngươi thua, ta muốn lấy phần thưởng của mình."

Thanh âm lạnh băng vô tình vang lên, mang theo sự uy nghiêm không thể kháng cự.

Phượng Thủy Linh xanh mặt sợ hãi, liều mạng lắc đầu, không, nàng đã biến thành phế vật rồi, nàng không muốn mất đi hai cánh tay nữa đâu.

"Vũ nhi, chuyện hôm nay liền dừng ở đây đi." Phượng Tiêu lên tiếng nói, "Ngươi cũng không nên hùng hổ dọa người."

Phượng Thủy Linh trong lòng liền vui vẻ, phụ thân ra mặt, nơi đây nhiều người như vậy, nàng ta chắc chắn sẽ không dám ngỗ nghịch với phụ thân, như vậy, tay của nàng lưu lại được rồi.

Phượng Thiên Vũ làm sao lại không phát hiện tia mừng rỡ trong mắt của Phượng Thủy Linh, khóe mắt xuất hiện một tia mỉa mai, dường như nàng còn chưa hiểu tình huống, hiện tại lưu lại đôi tay kia hay không tất cả là do nàng quyết định, mà không phải là cha nàng Phượng Tiêu!

"Phụ thân sao lại nói như vậy a, ta lúc nào thì hùng hổ dọa người?"

"Mọi người đều tận mắt chứng kiến, chính Tam muội muốn tỉ thí với ta, tất nhiên là phải có phần thưởng rồi, không có phần thưởng, ta đây cũng chẳng rãnh mà đi bồi một kẻ ngu ngốc cùng chơi với mình đâu ?"

"Nhị muội, coi như xong đi, dù có thế nào, Tam muội cũng là muội muội của ngươi, ngươi làm như vậy không phải quá mức ngoan độc rồi sao." Phượng Thủy Tuyết ôn nhu nói, ngụ ý là, thân là tỷ tỷ lại muốn chém đôi tay của muội muội mình, không phải quá độc ác hay sao.

"Độc ác? Đại tỷ nói lời này lại càng không đúng, vừa rồi Tam muội lại để một cỗ thi thể tỉ thí với ta, sao lúc đó tỉ tỉ không đứng ra nói những lời như vậy?"

Phượng Thủy Tuyết á khẩu không trả lời được, mồm miệng của phế vật này cư nhiên lợi hại như vậy!

"Ta cũng không biết đó là thi thể." Phượng Thủy Tuyết khó khăn nói, trên mặt cố tạo thêm vài tia ủy khuất.

Phượng Thiên Vũ lạnh lùng nhìn Phượng Thủy Tuyết, cái này choáng nha, nếu ở hiện tại nàng nhất định trở thành diễn viên biểu cảm nổi tiếng luôn đó.

Phượng Thiên Vũ nhìn về phía Phượng Tiêu: "Chẳng lẽ phụ thân cũng muốn nói là không biết luôn sao?"

"Ta."

Phượng Tiêu nhất thời á khẩu, hắn làm sao có thể không biết, chỉ là hắn cũng muốn lợi dụng nữ binh Cương thi kia để giết Phượng Thiên Vũ, không nghĩ tới, Phượng Thiên Vũ lại có thể đảo ngược tình thế, có lẽ thanh đao mà Quốc Sư đưa kia chính là nhược điểm của cỗ thi thể, hắn vốn định lấy lý lẽ để Phượng Thiên Vũ dừng lại, không nghĩ tới nàng lại không cấp mặt mũi cho hắn!

"Nếu phụ thân biết rõ, lại không ngăn cản, khẳng định phụ thân cho phép rồi, hiện tại ta thắng, muốn lấy hai tay của Tam muội, phụ thân lấy cái gì mà đứng ra ngăn cản ta?"

Phượng Thiên Vũ không cho Phượng Tiêu cơ hội, lạnh giọng hỏi, choáng nha, nàng không phát uy, bộ nghĩ nàng là con mèo chắc!

"Hôm nay may mắn được Quốc Sư đưa vũ khí, khiến cho nữ thi thể sợ hãi, mới có thể chiến thắng, nếu là hôm nay không có Quốc Sư đưa ta thanh đao này, như vậy người chết trên đài đã có thể là ta rồi, lúc đó phụ thân nói gì với Tam muội đây?"

Phượng Thiên Vũ từng chữ từng chữ gằn hỏi, toàn thân khí thế bức người, không cho Phượng Tiêu đường lui.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương