“Đây là bạn gái tôi, Tô Tiểu Đại.”

Dù rằng đã biết nhưng bọn họ vẫn không thể nào tiêu hóa nổi thông tin này. Mặc dù lúc trước bọn họ nghi ngờ Lăng Duy Trạch và cô có quan hệ mờ ám, thế nhưng khi anh thẳng thừng tuyên bố thì bọn họ càng khiếp sợ, nhất thời không biết dùng từ ngữ nào để hình dung tâm trí của mình. Lăng Duy Trạch vẫn thản nhiên nhìn bọn người đang hóa đá kia (lẫn Tô Tiểu Đại cũng ngơ ngẩn như trời trồng) rồi nói: “Đào Dục, đem thức ăn lên. Cô Dương, mời cô ngồi.”

Mọi người đều nghe theo anh, sau khi ổn định vị trí thì bồi bàn đã bày biện các món ăn lên bàn. Thức ăn khá phong phú, mà bọn họ thì không có ý định dùng cơm, tất nhiên là trừ anh ra. Bọn họ chỉ thấy anh lạnh nhạt múc cho cô một bát canh: “Em uống canh trước đi, có lợi đối với dạ dày.”

Tô Tiểu Đại lúc này mới khôi phục trạng thái, cô cầm thìa và múc từng muỗng uống vào. Nhớ đến việc anh vừa nắm tay cô, vừa ôm vai cô, đó là lần đầu tiên anh và cô thân mật như thế. Sống mũi ngập tràn mùi hương của anh, trái tim cô đột nhiên nhảy loạn xạ. Len lét nhìn gương mặt điển trai ngời ngời của anh rồi tự nhìn lại mình, cô bắt đầu tỉnh người ra. Ngu ngốc quá đi mất, cô và anh chênh lệch rõ ràng thì làm sao có thể tiến xa chứ, đây chỉ là diễn trò, ừ, chỉ là diễn trò cho thiên hạ xem thôi!

“Cô Dương, mời cô dùng cơm.”

Dương Trừng Trừng cầm đũa gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, chỉ là lòng nghi ngờ lẫn khiếp sợ vẫn còn chưa tan.

“Nhưng ngài Lăng này, tôi muốn biết vì sao anh và con bé lại ở cùng nhau nhỉ?” Nhớ cho kỹ thì trước giờ Lăng Duy Trạch chưa hề cặp kè với đám chị em bạn dì của chị, cũng không phải Tô Tiểu Đại không có cửa, bởi vì anh ta quá ưu tú, vốn không thích hợp với cô tẹo nào, chị chỉ lo cô sẽ lại bị tổn thương thì khổ thân. Câu hỏi của chị chính là câu hỏi mà bốn tên đàn ông kia muốn hỏi, mọi người cùng nhất trí gật đầu hướng về cặp đôi hoàn cảnh kia. Quan sát bọn họ một lượt, lúc này anh mới buông đũa xuống, chậm rãi đáp lời: “Là đàn ông, tôi cũng nên chịu trách nhiệm với cô ấy.”

Chịu trách nhiệm??? Cả năm người mồm há to như quả trứng, anh ta đang nói gì thế? Cái gì mà chịu trách nhiệm chứ, ngay cả cô cũng hoang mang ngợp trời! Nhìn bọn họ đang trợn trừng mắt đầy kinh hãi, cô càng thêm hoảng loạn trong đầu, lại không biết phải giải thích làm sao. Cô muốn vạch trần chân tướng sự thật, nhưng khi đối diện với ánh mắt điềm tĩnh của anh thì bao nhiêu lời đều trôi tuột đi đâu mất. Mang theo nét mặt khó tin, Dương nữ vương lắp ba lắp bắp: “Mấy người, mấy người đã… đã…”

Chịu trách nhiệm? Đây có nghĩa là cả hai đã vượt rào rồi ư? Dương nữ vương vô cùng ngỡ ngàng bởi lẽ chị không nghĩ đến con bé này lại gan to như thế dù cho thời buổi bây giờ đó là chuyện xảy ra như cơm bữa, nó quá là bình thường đi, nhưng với Tô Tiểu Đại thì quả thật có phần… khó đỡ. Tô Tiểu Đại vốn là mẫu người bảo thủ, quen với Dương Kiến bảy năm trời con bé cũng chưa để gã ta chọc thủng hàng phòng thủ để đến bước cuối cùng, vậy mà, vậy mà mới ở cùng Lăng Duy Trạch vài hôm… điều này khiến cho chị không cách nào chấp nhận được. Nhìn Dương nữ vương trưng bộ dáng đón ngày tận thế, Tô Tiểu Đại cũng đỏ bừng mặt không biết giải thích kiểu gì đây. Tuy nhiên, biểu cảm của cô càng khiến cho người khác thêm hiểu lầm sâu sắc, ắt phải có gì mới đỏ mặt, đúng không nào? Lăng Duy Trạch giải vây, anh ho khan vài tiếng: “Cô Dương, à, chuyện này không tiện bàn tán.”

Chuyện này? Chuyện gì là chuyện không tiện bàn tán? Tô Tiểu Đại bất mãn liếc xéo anh, rõ ràng là anh cố ý phá hoại thanh danh của cô, hai người bọn họ chẳng làm gì, thế mà anh dám bảo rằng sẽ phải chịu-trách-nhiệm?!

Bốn tên kia đã tự thôi miên bản thân chấp nhận sự thật này, duy chỉ có Dương Trừng Trừng là vùng vẫy, chị nắm lấy tay Tô Tiểu Đại, đưa ánh mắt cảnh giác nhìn anh: “Anh ta ép buộc cậu sao?” Nếu anh ta dám ép buộc con bé, bằng mọi cách, mặc kệ là ai, chị cũng không bỏ qua đâu. Chỉ là Lăng Duy Trạch, lướt sơ đã biết nhà anh ta chẳng có gì ngoài điều kiện, vậy anh ta có cần ép buộc con bé không? Tô Tiểu Đại không biết trả lời thế nào, vì cô và anh ta có làm gì đâu mà lấy cớ ép buộc? Rồi cô chậm rãi lắc đầu. Đến lần này thì Dương nữ vương không phản đối nữa, bên cạnh còn có năm đôi mắt nhìn chằm chằm chị nên chị cũng không tiện nói năng gì thêm, chờ có thời gian rồi tra cứu Tô Tiểu Đại sau, trước mắt thì chị đành phải giữ im lặng.

Tất cả mọi người không ai lên tiếng khiến cho bầu không khí trở nên căng thẳng, ngược lại tên Đỗ Hàng vốn thường ngày trầm ngâm thì lại chủ động mở lời: “A Trạch, cô Tô, chúc mừng hai người!” Đỗ Hàng nói rất thật lòng, mặc dù không nhớ A Trạch và cô gái kia quen biết từ đâu nhưng thân là bạn bè, kể từ ba năm trước A Trạch chia tay người yêu thì anh không còn quan tâm đến cô gái nào khác. Nhưng bây giờ thì anh đã có bạn gái mới, bỏ qua một bên đối phương là ai thì Đỗ Hàng cũng chỉ có thể chúc phúc cho bọn họ.

Nối tiếp Đỗ Hàng, Đào Dục, Chương Khải, Thiên Vũ cùng rốt rít đứng dậy uống rượu chia vui, bởi vì suy nghĩ của bọn họ và Đỗ Hàng đều giống nhau như đúc. Lăng Duy Trạch gật đầu, người khác đã nâng ly, dù cô không muốn thì cũng phải nâng ly trả lễ. Cuối cùng còn sót lại Dương nữ vương, mọi người lại nhìn chằm chằm chị, thở dài một tiếng, chị đành phải nói thêm vài câu: “Lăng Duy Trạch, về sau, anh không được phép tổn thương, bắt nạt con bé đấy.”

Anh mỉm cười: “Sẽ không.”

Giờ phút này Tô Tiểu Đại rất là bội phục anh, còn “sẽ không” mới sợ chứ! Anh mà cô lạ lùng gì, ác ma bẩm sinh, chỉ là cô đang buồn bực vì những người kia hiểu lầm sâu sắc về cô, cô vốn trong sạch mà, nhưng chẳng ai biết cô đang bi thảm trong lòng cả. Bữa cơm trôi qua rất nhanh, hầu hết bạn bè của anh đều vui vẻ chúc mừng, duy chỉ có Dương nữ vương là khá rầu rĩ. Tô Tiểu Đại thì khỏi phải bàn, bị anh chơi một vố đau điếng, cô cảm thấy xấu hổ và tức giận, làm gì còn tâm trạng tốt để cười cười nói nói chứ.

“Đi, khó có dịp tụ họp đông đủ, anh em mình xuống lầu vui say tiếp thôi.” Chương Khải vốn là kẻ thích náo nhiệt, bèn đề nghị.

Trừ hai cô gái, còn lại bọn họ đều đồng ý vì thế đám đàn ông lục đục kéo nhau xuống lầu.

Nhập cuộc, nếu Tô Tiểu Đại là bạn gái của A Trạch thì tự nhiên cũng là phe ta, cho nên bọn họ chơi trò cũng không khách sáo với cô nữa. Nhận thấy cô lại thua trong đổ xí ngầu, Lăng Duy Trạch chặn ngang ly rượu mà cô toan bưng lên uống, hắng giọng nhắc nhở: “Chương Khải, chú giỡn hớt có chừng mực một tí.”

Chương Khải bắt đầu náo loạn: “Ơ, đau lòng à, trời ơi, đau lòng kìa trời! Ha ha, giết!”

Anh nhìn cô uống rượu đến ngu cả người, rồi đôi mắt khẽ nheo lại quan sát đám bạn đang hả hê sung sướng. Bị anh nhìn như vậy, bọn họ tự giác bàn lui: “Không nên áp đảo chị dâu nữa, biết chưa các chú?”

Chẳng biết có phải vì hai tiếng “chị dâu” làm vừa lòng anh hay không mà anh không hề giằng co, ngược lại còn nâng ly cạn sạch chất cồn lơ lửng. Anh càng thoải mái, không khí càng sôi sùng sục, mọi người càng cuồng nhiệt đổ xí ngầu, ai cũng uống đến sắp sửa lên men. Dương nữ vương kéo tay cô: “Các anh chơi đi, tôi và con bé nhảy một lát đã.”

Lúc này Tô Tiểu Đại đã ngà ngà say, ý thức kém tỉnh táo nên kéo theo hành động cũng “gà mờ”, cô nhìn sang anh để hỏi ý kiến, thấy anh gật đầu, cô mới cùng Dương nữ vương đứng dậy rời đi. Thoạt trông thì chị rất bình thường, ấy vậy lửa giận trong mắt mới thật là đáng sợ, chị có cảm giác nuôi đứa con gái đến ngày lớn khôn, nó chưa báo hiếu được thì đã bị thằng khác cuỗm đi mất dạng. Hai cô gái đã đi khuất, lúc này anh liền đặt ly rượu xuống: “Mấy chú mặc sức mà chơi, anh đây xin kiếu.”

Nói xong bước đến lan can, nhìn xuống phía dưới.

“Vì sao lại là cô ấy?” Giọng của Đào Dục vang lên bên tai.

Đào Dục và chúng bạn đều có chung mới nghi vấn, hắn và anh từ bé đã sống gần nhà, tuy rằng anh bị gia đình tống ra nước ngoài nhưng mỗi lần nghỉ hè quay về đây bọn họ vẫn cùng đi chung với nhau, tình cảm tất nhiên không hề lạnh nhạt. Nhất là năm cấp hai Đào Dục cũng sang Mỹ, hắn và anh lại càng dính như sam cho nên hắn biết rõ tính cách của anh thế nào. Anh là người tôn thờ chủ nghĩa hoàn mỹ, đối với bản thân, đối với cuộc sống, đối với người mình yêu đều luôn đặt ra yêu cầu rất cao, dù anh đã đưa một lý do chính đáng nhưng hắn vẫn có chút nghi ngờ, người hoàn mỹ như anh sao lại xem trọng Tô Tiểu Đại chứ?

“Sao không thể là cô ấy?” Thanh âm của anh khá tĩnh lặng khiến Đào Dục không nhìn rõ tâm trạng anh.

Đào Dục nhún vai: “Cậu nghiêm túc à?”

Liếc hắn một cái, anh đáp: “Anh đây không phải Chương Khải.”

Đúng rồi, Đào Dục quên béng mất, A Trạch không giống Chương Khải, không có một tuần đổi một cô bồ mới, nhưng cái tên A Trạch này, vừa sạch sẽ lại vừa cao ngạo, tiêu chuẩn tít tắp trên trời, đối với chuyện tình cảm cũng yêu cầu ngất ngưởng cho nên anh mới cùng đứa con gái kia yêu đương suốt bảy năm không chia cắt. Nếu chẳng phải vì chuyện ấy thì có lẽ giờ này bọn họ đã kết hôn. Ngắm hai cô nàng bên dưới, một cô nhảy nhót ầm ầm, một cô đơ như người máy thì Đào Dục lại thắc mắc: “Nhưng mình còn không hiểu lắm…”

Lăng Duy Trạch nhìn hắn, con ngươi sau tròng kính thoáng qua một chút ánh sáng, sau đó anh tháo kính xuống, nhìn về phía sàn nhảy đông đúc kia, chậm rãi mở miệng: “Tiểu Đại ấy mà, mặc áo hồng trông rất xấu.”

Đào Dục tiếp tục rơi vào trạng thái kinh hãi: “A Trạch, cậu… cậu thấy?”

Đeo kính vào, anh lạnh nhạt hỏi: “Lý do này đủ chưa?”

Màu hồng, thế nhưng A Trạch, nếu như vậy thì lý do này quá sức thuyết phục rồi!

Anh mỉm cười nói tiếp: “Anh mày chưa định ở giá cả đời nên cũng muốn lấy vợ, mà Tiểu Đại thì có gì không tốt chứ? Cô ấy rất đặc biệt, rất hợp với dáng anh, phải không nào?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương