Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo
-
Chương 81-1: Ta nhất định có thể bảo vệ nàng (4)
Này! Ngươi tìm ta có chuyện gì?" Quý Tinh hươ hươ tay ở trước mặt nàng, sao nàng ta lại ngẩn người ra như thế nhỉ? Triệu Trà Trà lấy lại tinh thần, “Ăc, cô có biết người câm không?” Người câm, là ai vây? Qúy Tinh lục lại trí nhớ một lần nữa cũng không nhớ rõ là ai
"Cái đó, người câm là ai ?" Nhìn bộ dáng của nàng không giống như nói dối, Triệu Trà Trà tự cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều, "Chính là người lần trước ăn cơm với cô tại đây." Nàng vừa nói như thế, Qúy Tinh lập tức nghĩ ra.
"Là hắn ư, cô là . . ." Phu nhân? Nhìn cũng không giống lắm, chẳng qua đừng hiểu lầm bọn họ là tốt rồi, chỉ có điều người trước mắt nàng vừa nhinfn uqa thì lại là một thiên kim đại tiểu thư, mà người câm đó. . .Thôi, chuyện này cũng không liên quan đến nàng.
"Việc này. . . Tôi không có ý tứ gì khác, cô đừng để trong lòng." Triệu Trà Trà cảm thấy bản thân mình rất xấu hổ, người ta vốn không có gì cả, tại nàng suy nghĩ quá nhiều. “Ăc, không có việc gì cả, cô có muốn vào trong ngồi lại không? ” Triệu Trà Trà nhì về phía sau lưng nàng một chút ,vội vàng lắc đầu một cái.
Thấy phản ứng của nàng, Qúy Tinh vội quay đầu lại, Ôi! Trời ơi! Nhược Tịch đang làm cái gì vậy? Sao lại có thể cầm cây chổi trong tay ma đuổi theo Hách Liên Viên như vậy, “Thật là xin lỗi, tôi không tiễn cô được.” nói xong đóng cửa lại, rồi lập tức đến nơi đang có “Chiến tranh”.
"Ngừng! Các ngươi làm sao vậy?" Nàng ngăn ở giữa hai người, Lâm Nhược Tịch cầm cây chổi trong tay lập tức ngừng lại, “Tinh nhi, muội mau tránh ra, người này, sao có thể đi khắp nơi rêu rao muội là Hách phu nhân chứ.” Qúy Tinh tiến lên giành lấy cây chổi. nàng còn tưởng rằng có chuyện gì chứ.
"Chuyện này là muội nguyện ý , bằng không bụng của muội đã lớn như vậy, người khác hỏi phu quân của muội là ai, không phải muội sẽ rất lúng túng sao?" Lâm Nhược Tịch không nói gì, việc này nàng cũng chưa từng nghĩ đến, nhìn Qúy Tinh. Haizzi! Sớm biết thì nàng đã không lỗ mãng thế này rồi, nàng sẽ không nghĩ đến người tên Nam Cung Hi đấy chứ?
"Ta biết rồi." Nàng thấp giọng trả lời, mà Đường Tĩnh Thiên cũng thức giấc vì ồn ào, "Mới sáng sớm các người ở đây làm cái gì vậy hả?" Hắn tò mò nhìn ba người đứng ở nơi đó, trong đó còn có Qúy Tinh đang cầm cây chổi ư?
"Mắc mớ gì tới chàng?" Lâm Nhược Tịch tức giận nhìn hắn, Đường Thiên sờ mũi của mình không nói gì, trái lại Qúy Tinh rất tò mò, tại sao hắn lại sợ Nhược Tịch như vậy.
"Nhược Tịch, chuyện này. . chúng ta nen trở về thôi?" Nếu cứ nhất quyết ở lại đây cũng không giải quyết được gì, "Muốn đi thì chính chàng đi mà về, tốt nhất là chàng nên bỏ ta luôn đi.’’ Lời này của Lâm Nhược Tịch vừa nói ra, vẻ mặt của Đường Tĩnh Thiên lập tức biến sắc, Qúy Tinh nhận định hai người này nhất định có vấn đề.
"Ruốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì?" Quý Tinh xen ngang vào giữa hai người đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau, “Muội đi mà hỏi hắn, hắn muốn cưới thêm vợ lẽ.” Lâm Nhược Tịch nói xong, Qúy Tinh vội nhìn Đường Tĩnh Thiên, bộ dạng của người 囧, Hách Liên Viên cũng không hiểu rồi, đang tốt đẹp tại sao lại nhảy ra người thứ hai? Sớm biết như vậy đã không đi cướp hôn rồi.
"Tất cả ta đã noi rồi, ta và cô ấy không có chuyện gì cả." Lời nói này của hắn không có sức lực, bởi vì ngay cả hắn cũng không xác định được. “Không có gì ư? Hai người không mặc quần áo ngủ chung trên một giường mà gọi là không có gì ư? Chẳng lẽ phải đợi đứa trẻ ra đời mới gọi là có gì sao?” Nghe qua cuộc nói chuyện của họ, Qúy Tinh cuối cùng cũng hiểu đại khái được một chút.
"Đường Tĩnh Thiên, ta cảm thấy trước tiên ngươi nên xử lý chuyện của cô gái kia cho tốt rồi hãy nói, Nhược Tịch ở lại chỗ này của ta sẽ không có việc gì cả.’’ Không phải nàng thiên vị người nào, mà ngộ nhỡ lời Nhược Tịch nói là sự thật, như vậy nàng sẽ rất thất vọng với hắn, không bằng ban đầu đừng cướp hôn gì đó thì tốt rồi.
"Được rồi." Thở dài, hắn cúi gằm đầu đi ra ngoài, nhìn bóng lưng của hắn càng lúc càng xa, Lâm Nhược Tịch nãy giờ gải bộ kiên cường cuối cùng cũng không chịu nổi mà khóc òa. “Hu Hu . . . Tinh nhi, nếu sớm biết ta đã không đi cướp hôn.’’ Qúy Tinh lại gần ôm lấy nàng đang khóc òa cả lên, Hách Liên Viên cảm thấy mình nên tránh đi, hắn ra hiệu với Qúy Tinh rồi ngay sau đó cũng rời đi.
"Được rồi, đừng khóc nữa, khóc nhiều hại thân thể còn không phải tự hành hạ bản thân sao. ‘’ Nàng vỗ lên bờ vai của Nhược Tịch! Dù là ở cổ đại nhung loại chuyện này thời hiện đại cũng có, chỉ là không biết sao lại lộ liễu như vậy thôi.
"Ừ, còn có Tinh nhi tốt." Nàng hít mũi một cái, nàng cũng muốn học Qúy Tinh dáng vẻ kiên cường, không thể khóc! Không thể khóc! Nhược Tịch buông Qúy Tinh ra, dùng tay áo dụi dụi con mắt."Được rồi, Tinh nhi, muội dẫn ta đi dạo phố đi." Nhìn nàng bình tĩnh hơn nhiều, Qúy Tinh gật đầu một cái, sau đó hai người đi về phía khu chợ.
"Cái đó, người câm là ai ?" Nhìn bộ dáng của nàng không giống như nói dối, Triệu Trà Trà tự cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều, "Chính là người lần trước ăn cơm với cô tại đây." Nàng vừa nói như thế, Qúy Tinh lập tức nghĩ ra.
"Là hắn ư, cô là . . ." Phu nhân? Nhìn cũng không giống lắm, chẳng qua đừng hiểu lầm bọn họ là tốt rồi, chỉ có điều người trước mắt nàng vừa nhinfn uqa thì lại là một thiên kim đại tiểu thư, mà người câm đó. . .Thôi, chuyện này cũng không liên quan đến nàng.
"Việc này. . . Tôi không có ý tứ gì khác, cô đừng để trong lòng." Triệu Trà Trà cảm thấy bản thân mình rất xấu hổ, người ta vốn không có gì cả, tại nàng suy nghĩ quá nhiều. “Ăc, không có việc gì cả, cô có muốn vào trong ngồi lại không? ” Triệu Trà Trà nhì về phía sau lưng nàng một chút ,vội vàng lắc đầu một cái.
Thấy phản ứng của nàng, Qúy Tinh vội quay đầu lại, Ôi! Trời ơi! Nhược Tịch đang làm cái gì vậy? Sao lại có thể cầm cây chổi trong tay ma đuổi theo Hách Liên Viên như vậy, “Thật là xin lỗi, tôi không tiễn cô được.” nói xong đóng cửa lại, rồi lập tức đến nơi đang có “Chiến tranh”.
"Ngừng! Các ngươi làm sao vậy?" Nàng ngăn ở giữa hai người, Lâm Nhược Tịch cầm cây chổi trong tay lập tức ngừng lại, “Tinh nhi, muội mau tránh ra, người này, sao có thể đi khắp nơi rêu rao muội là Hách phu nhân chứ.” Qúy Tinh tiến lên giành lấy cây chổi. nàng còn tưởng rằng có chuyện gì chứ.
"Chuyện này là muội nguyện ý , bằng không bụng của muội đã lớn như vậy, người khác hỏi phu quân của muội là ai, không phải muội sẽ rất lúng túng sao?" Lâm Nhược Tịch không nói gì, việc này nàng cũng chưa từng nghĩ đến, nhìn Qúy Tinh. Haizzi! Sớm biết thì nàng đã không lỗ mãng thế này rồi, nàng sẽ không nghĩ đến người tên Nam Cung Hi đấy chứ?
"Ta biết rồi." Nàng thấp giọng trả lời, mà Đường Tĩnh Thiên cũng thức giấc vì ồn ào, "Mới sáng sớm các người ở đây làm cái gì vậy hả?" Hắn tò mò nhìn ba người đứng ở nơi đó, trong đó còn có Qúy Tinh đang cầm cây chổi ư?
"Mắc mớ gì tới chàng?" Lâm Nhược Tịch tức giận nhìn hắn, Đường Thiên sờ mũi của mình không nói gì, trái lại Qúy Tinh rất tò mò, tại sao hắn lại sợ Nhược Tịch như vậy.
"Nhược Tịch, chuyện này. . chúng ta nen trở về thôi?" Nếu cứ nhất quyết ở lại đây cũng không giải quyết được gì, "Muốn đi thì chính chàng đi mà về, tốt nhất là chàng nên bỏ ta luôn đi.’’ Lời này của Lâm Nhược Tịch vừa nói ra, vẻ mặt của Đường Tĩnh Thiên lập tức biến sắc, Qúy Tinh nhận định hai người này nhất định có vấn đề.
"Ruốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì?" Quý Tinh xen ngang vào giữa hai người đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau, “Muội đi mà hỏi hắn, hắn muốn cưới thêm vợ lẽ.” Lâm Nhược Tịch nói xong, Qúy Tinh vội nhìn Đường Tĩnh Thiên, bộ dạng của người 囧, Hách Liên Viên cũng không hiểu rồi, đang tốt đẹp tại sao lại nhảy ra người thứ hai? Sớm biết như vậy đã không đi cướp hôn rồi.
"Tất cả ta đã noi rồi, ta và cô ấy không có chuyện gì cả." Lời nói này của hắn không có sức lực, bởi vì ngay cả hắn cũng không xác định được. “Không có gì ư? Hai người không mặc quần áo ngủ chung trên một giường mà gọi là không có gì ư? Chẳng lẽ phải đợi đứa trẻ ra đời mới gọi là có gì sao?” Nghe qua cuộc nói chuyện của họ, Qúy Tinh cuối cùng cũng hiểu đại khái được một chút.
"Đường Tĩnh Thiên, ta cảm thấy trước tiên ngươi nên xử lý chuyện của cô gái kia cho tốt rồi hãy nói, Nhược Tịch ở lại chỗ này của ta sẽ không có việc gì cả.’’ Không phải nàng thiên vị người nào, mà ngộ nhỡ lời Nhược Tịch nói là sự thật, như vậy nàng sẽ rất thất vọng với hắn, không bằng ban đầu đừng cướp hôn gì đó thì tốt rồi.
"Được rồi." Thở dài, hắn cúi gằm đầu đi ra ngoài, nhìn bóng lưng của hắn càng lúc càng xa, Lâm Nhược Tịch nãy giờ gải bộ kiên cường cuối cùng cũng không chịu nổi mà khóc òa. “Hu Hu . . . Tinh nhi, nếu sớm biết ta đã không đi cướp hôn.’’ Qúy Tinh lại gần ôm lấy nàng đang khóc òa cả lên, Hách Liên Viên cảm thấy mình nên tránh đi, hắn ra hiệu với Qúy Tinh rồi ngay sau đó cũng rời đi.
"Được rồi, đừng khóc nữa, khóc nhiều hại thân thể còn không phải tự hành hạ bản thân sao. ‘’ Nàng vỗ lên bờ vai của Nhược Tịch! Dù là ở cổ đại nhung loại chuyện này thời hiện đại cũng có, chỉ là không biết sao lại lộ liễu như vậy thôi.
"Ừ, còn có Tinh nhi tốt." Nàng hít mũi một cái, nàng cũng muốn học Qúy Tinh dáng vẻ kiên cường, không thể khóc! Không thể khóc! Nhược Tịch buông Qúy Tinh ra, dùng tay áo dụi dụi con mắt."Được rồi, Tinh nhi, muội dẫn ta đi dạo phố đi." Nhìn nàng bình tĩnh hơn nhiều, Qúy Tinh gật đầu một cái, sau đó hai người đi về phía khu chợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook