Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo
Chương 81-2: Ta nhất định có thể bảo vệ nàng (4)

Editor : Mai Tuyết Vân

Còn Nam Cung Hi vẫn làm việc trước sau như một, lúc nhận tiền công, tuy chỉ có công việc là ngày càng ít đi, mà tiền công lại ngày một nhiều thêm so với trước, không cần suy nghĩ nhiều đây nhất định là do Triệu Trà Trà giở trò quỷ, nhưng hắn được nhận nhiều tiền thế này cũng bởi vì hắn được việc.

Đứng ở trước cửa tiệm thuốc, hắn có một số việc muốn hỏi đại phu, nhưng không đợi hắn đi vào hỏi thì đã có hai người vừa đi ra trả lời thay hắn "Tướng công, đứa trẻ trong người thiếp muốn ăn đồ chua." Một người con gái quay sang nói với nam tử, "Được, ngày mai ta lập tức đến khu rừng sau ngọn núi hái một chút mận tươi cho nàng." Nói xong hai người vừa nói vừa cười rồi rời đi.

Phía sau núi? Nam Cung Hi dừng bước chân lại, hắn biết rồi, ngay sau đó xoay người rời đi, không ngờ lại đụng phải người khác, "Ối! Cái người này ngươi không biết nhìn đường à!" Lâm Nhược Tịch ghét bỏ nhìn người trước mắt, vừa nhìn đã biết là một kẻ nghèo mạt thô lậu.

Hắn liên tục khom lưng cúi đầu với nàng, "Thì ra là người câm." Nghe được giọng nói của Quý Tinh như vậy, Nam Cung Hi chợt ngẩng đầu, chỉ là vừa nhìn thấy người đứng bên cạnh Lâm Nhược Tịch, đã lập tức cúi gằm đầu xuống, trùng hợp như vậy lại đụng phải các nàng.

"Được rồi, Nhược Tịch, muội hiểu rõ tâm tình của tỷ không tốt, ta mời ngươi đi ăn cái gì như thế nào?" Nói xong Quý Tinh kéo nàng đi tới quán rượu ở bên kia, Nam Cung Hi lại ngẩng đầu lên, Quý Tinh gật đầu với hắn gật đầu một cái, ngay sau đó quay đầu đi vào quán rượu, Nam Cung Hi ngẩn người nhìn theo bóng lưng của các nàng, nữ nhân mà Quý Tinh quen biết mới vừa rồi, nàng ta thật sự làm cho hắn chán ghét.

"Tinh nhi, muội có phải quen biết tên câm vừa nãy hay không?" Sự tình mờ ám lúc nãy nàng có thấy."Cũng chưa tới mức nói là biết, chỉ gặp qua mấy lần." Nàng không chút biểu cảm nói, Lâm Nhược Tịch đến gần nàng, "Này, chẳng lẽ tên câm ấy coi trọng muội sao? Không ngờ sức quyến rũ của Tinh nhi đúng thật là rất lớn." Mới vừa nói xong đã bị gõ một cái rất mạnh lên đầu, "Tỷ có thể đừng nói những lời vô nghĩa như vậy nữa hay không." Quý Tinh tức giận nhìn nàng.

"Ui da! Muội xuống tay thật nặng." Lâm Nhược Tịch xoa xoa đầu của mình, "Ai bảo tỷ ăn nói lung tung." Lâm Nhược Tịch le lưỡi một cái, vừa mới do nàng nhìn thấy cử chỉ kia của tên câm nên mới có thể nghĩ như vậy.

"Khách quan, các ngài muốn ăn món gì?" Lúc này tiểu nhị vừa đi tới, "Món nào ngon đều mang cả lên đây." Lâm Nhược Tịch nói xong, tiểu nhị vui vẻ hấp tấp rời đi, Quý Tinh lại nhìn nàng, "Tỷ chưa ăn cơm à?" Lâm Nhược Tịch gật đầu một cái.

"Đúng vậy, không có khẩu vị." Nhắc tới việc này, vẻ mặt của nàng dần ảm đạm, " Muội muốn nói trước, muội ăn no rồi, đợi lát nữa toàn bộ đồ ăn tỷ đều phải giải quyết cho muội." Quý Tinh mới vừa nói xong, Lâm Nhược Tịch đã kêu lên, "Hả! Tại sao muội không nói sớm!" Giọng nói của nàng kéo theo ánh mắt của người khác nhìn tới, thấy rất nhiều người đang nhìn mình thì nàng lập tức ngậm miệng lại.

“Là tỷ không hỏi muội có ăn được hay không, hơn nữa muội đã nói sẽ mời tỷ ăn kia mà, chưa hề nói rằng muội cũng muốn ăn.’’Qúy Tinh giải thích, mà lúc này các món ăn cũng đã được bưng lên, lòng Lâm Nhược Tịch đau muốn chết, cuối cùng vì không muốn lãng phí, hai người xách toàn bộ các món ăn mang về, hôm nay không cần phải làm cơm tối luôn rồi.

"Mời xem, mời xem, đây chính là hoa quả được vận chuyển từ nơi khác đến đây!." Người bán hàng rong rao lên, đã có rất nhiều người đến mua, còn dư lại một ít, vừa hay Hách Liên Viên đi qua lại nhìn thấy thứ quả nho nhỏ, hồng nhuận, thoạt nhìn hình như cũng không tệ, đang muốn tiến lên mua, lại bị người đến sau mua mất chỗ trái cây cuối cùng kia.

"Vị tiểu ca xin đợi một chút." Hắn gọi người bán hàng rong đang muốn rời đi lại, "Vị đại ca này có chuyện gì không?" Người bán hàng rong không hiểu nhìn hắn, "Chuyện là, hoa quả này của huynh có còn hay không?" Người bán hàng rong nghe được lời hắn nói, bỗng nhiên hiểu ra.

"Có thì có, nhưng ngày mai mới có." Hách Liên Viên gật đầu một cái, "Vậy thì tốt, tiểu ca có thể giữ lại một ít cho ta hay không? Ta muốn để cho nương tử của mình nếm một chút." Người bán hàng rong nhìn hắn thành khẩn như thế, "Được rồi, ngày mai ta vẫn ở chỗ này, huynh nhớ đến đấy sớm một chút đấy." Hách Liên Viên lại gật đầu, lúc này hai người mới mỗi người đi một ngả.

"Này người câm,hôm nay sao ngươi lại đi ngủ sớm như vậy?" Hoàng Nhân kỳ quái nhìn hắn, phải nói công việc của hắn đã được giảm bớt rất nhiều, chuyện này công lao đều thuộc về Triệu đại tiểu thư, hiện giờ ai ai cũng muốn nịnh bợ hắn, nhưng hắn vẫn cứ giữ bộ dạng xa cách. d_d_l_q_d

Nửa ngày không ai trả lời hắn, "Thật sự ngủ rồi sao?" Hoàng Nhân lầu bầu đi ra ngoài, vốn còn muốn gọi người câm cùng đi uống rượu với bọn họ, xem ra, vẫn là hắn đi một người.

Hoàng Nhân uống say khướt trở lại gian phòng, mà giờ này bầu trời đã sáng lên, dự báo sau đó sẽ đổ mưa, cho nên hôm nay thủ lĩnh nói được nghỉ ngơi một ngày, lúc này đám người bọn họ mới đi uống rượu.

"Hả? Tên câm đi đâu rồi?" Nhìn căn phòng trống không, khi hắn trở về hình như đã có mưa nhỏ, thời tiết như vậy mà tên câm còn đi đâu? Hay là ra ngoài đại tiện rồi vậy ? Nghĩ như vậy hắn ngã đầu nằm xuống ngủ thiếp đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương