Phu quân minh vương của ta
-
Chương 36:
Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia.
Một đêm dài nhưng cũng lại ngắn ngủi, hôm sau khi Ngọc Ngưng tỉnh lại cũng không cảm thấy lạnh lắm. Nàng khẽ xoa bụng dưới của mình, nơi đó cũng không còn cảm giác lạnh lẽo nữa. Chẳng qua nàng vẫn cảm thấy có chút sợ hãi, lúc hắn bắt nạt nàng quả thật quá hung dữ. Ngọc Ngưng căn bản không trốn thoát được.
Nàng bảo nha hoàn chuẩn bị nước nóng cho mình để tắm.
Ngọc Ngưng liếc nhìn cơ thể mình.
Trên vai, eo trở lên, hai chân, còn cả mắt cá chân, đều có những vết xanh xanh tím tím.
Ngọc Ngưng là kiểu người thân tiểu thư mệnh nha hoàn. Cơ thể nàng rất mỏng manh yếu ớt, bình thường cũng hay đụng đâu ngã đó, lúc nào cũng bị thương, nhưng thể chất nàng đặc biệt, dù lúc nào cũng bị thương nhưng cơ thể cũng có thể nhanh chóng hồi phục. Đôi tay thường hay thêu thùa may vá, làm đủ loại việc nhà, nhưng vẫn thon thả mềm mại, làn da còn nõn nà hơn da trẻ sơ sinh, ngay cả nàng cũng không biết tại sao mình lại vậy.
Sau khi thay y phục, Ngọc Ngưng đến chỗ Lý mẫu để cáo từ, hôm nay nàng buộc phải về sớm. Lý mẫu không nỡ để Ngọc Ngưng đi, mặc dù Ngọc Ngưng trời sinh có vẻ ngoài quyến rũ, chói mắt, nhưng ngoại hình không đại diện cho cả con người nàng. Ngọc Ngưng chẳng bao giờ làm mấy chuyện quyến rũ người khác, bình thường cũng rất biết phép tắc, ăn nói nhẹ nhàng, khiến người khác rất thích. Những người có tuổi phần lớn đều thích những cô nương đoan trang biết phép tắc, nhất là cô nương này lại có phúc khí, mang lại may mắn cho nhà mình.
Lý mẫu lấy một chiếc hộp gỗ đàn hương ra, lấy một cặp vòng tay Dương Chi Bạch Ngọc ra, bà ấy nói: “Ngọc Ngưng cô nương, đây là cặp vòng tay ta cố ý lấy từ trong kho ra, vừa vặn có thể tôn da của ngươi, mau đeo vào đi.”
Ngọc Ngưng cũng từng thấy Liễu phu nhân đeo vòng ngọc nhiều rồi, nàng liếc nhìn cặp vòng ngọc, biết rằng đây là đồ tốt. Hôm qua nàng đã nhận của Quận chúa Hoa Dương nhiều thứ như vậy rồi, sao lại còn mặt dày nhận đồ của Lý mẫu nữa? Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Ngọc Ngưng từ chối nói: “Lão phu nhân, ta không thể nhận thêm đồ của người nữa, ta ở phủ người được tiếp đón như khách quý là đã cảm thấy rất mỹ mãn rồi.”
Lý mẫu nắm lấy tay Ngọc Ngưng, buộc nàng đeo lên: “Không được, đây là quà ta tặng ngươi, ta rất thích tiểu cô nương như ngươi, còn mong là sẽ có một tôn nữ giống ngươi nữa.”
Mặc dù Lý mẫu muốn Quận chúa Hoa Dương sinh cho bà ấy một tôn nữ, nhưng Lý gia vẫn chưa có người nối dõi tông đường, nên bà vẫn mong Quận chúa Hoa Dương có thể sinh cho bà một tôn tử hơn.
Ngọc Ngưng nói: “Quận chúa sức khỏe tốt, nhiều phúc khí, lần này nói không chừng là long phượng thai, vậy thì lão phu nhân có thể một tay ôm tôn tử một tay ôm tôn nữ rồi.”
Lý mẫu rất nghe những lời như vậy. Ngọc Ngưng nói rất chân thành, không phải chỉ đơn thuần lấy lòng, mà là thật tâm chúc phúc, là thật hay là giả một lão thái thái như Lý mẫu đương nhiên có thể nhìn ra được, điều này khiến Lý mẫu lại càng thích Ngọc Ngưng.
Sau khi Ngọc Ngưng rời khỏi Lý phủ thì lập tức được đưa về Nam Dương Hầu phủ.
Trên xe ngựa của Lý phủ có không ít đồ, Quận chúa Hoa Dương cho Ngọc Ngưng năm nghìn lượng bạc, Ngọc Ngưng mang theo bên người, ngoài ra còn có mấy hộp điểm tâm, mười mấy bộ y phục đẹp đẽ, không ít trang sức bằng vàng bằng bạc, và cả mấy xấp lụa.
Đến Nam Dương Hầu phủ, Liễu phu nhân đương nhiên đã biết tin từ trước, bà ta và Ngọc Nguyên đều đang ở trong Hầu phủ đợi nàng.
Ngọc Nguyên nhìn thấy hạ nhân Lý phủ đỡ Ngọc Ngưng từ trên xe ngựa xuống.
Hôm nay Ngọc Ngưng mặc một bộ y phục màu xanh nhạt thêu hoa hải đường, mặt không thoa phấn, bộ y phục thanh nhã như này khiến Ngọc Ngưng bớt đi vẻ quyến rũ, mà thêm phần thoát tục.
Lượng tóc của Ngọc Nguyên khá ít, còn lượng tóc của Ngọc Ngưng thì lại rất nhiều, gần như gấp đôi Ngọc Nguyên. Ngọc Ngưng tóc đen màu mực, dài như thác đổ, buông thõng phía sau, trên tóc gài một chiếc trâm bằng Dương Chi Bạch Ngọc. Chỉ liếc nhìn một cái Ngọc Ngưng đã biết chiếc trâm đó rất có giá trị.
Chẳng qua chỉ mới ở Lý phủ có mấy ngày, sau khi trở về, Ngọc Ngưng lại như biến thành một người khác vậy, sau khi mặc y phục mới lên, trông nàng còn giống tiểu thư dòng chính hơn cả tiểu thư dòng chính là Ngọc Nguyên.
Ngọc Nguyên ghen tị đến mức trong lòng chua loét, Liễu phu nhân kéo nàng ta lên trước, nàng ta mới không tình nguyện bước lên.
Nha hoàn của Lý phủ lấy từng xấp từng xấp lụa ra, còn có mấy bọc đồ, chỉ nhìn vải bọc đồ xa hoa kia thôi là biết đồ ở bên trong cũng không tầm thường rồi.
Liễu phu nhân biết những món đồ này đều là quà mà Quận chúa Hoa Dương tặng cho Ngọc Ngưng, bà ta không muốn để một mình Ngọc Ngưng có được những món đồ tốt này, bèn nói: “Ngọc Ngưng, con ở nhà của Quận chúa Hoa Dương mấy ngày, chắc cũng nhớ nhà rồi nhỉ? Nào, mọi người đều đến chỗ ta uống trà đã.”
Bà ta vẫy tay, cũng bảo nha hoàn của Lý phủ đi về phía phòng mình.
Chỉ cần vào phòng của bà ta, đặt đồ trong phòng của bà ta thì sẽ không thể đòi lại được nữa.
Nha hoàn Lý phủ cũng đều là người lõi đời.
Bọn họ cười nói: “Chúng nô tì xin được cất đồ vào chỗ ở của Ngọc Ngưng tiểu thư trước, Ngọc Ngưng tiểu thư sống ở đâu vậy? Quận chúa Hoa Dương đã phân phó, nhất định phải cất đồ thật cẩn thận cho Ngọc Ngưng tiểu thư. Nếu như chúng nô tì lười biếng để xảy ra sơ sót gì, Quận chúa nhất định sẽ đánh chúng nô tì mất! Trà của phu nhân e rằng bọn ta không uống được rồi.”
Nghe nha hoàn nói vậy, sắc mặt Liễu phu nhân lạnh đi mấy phần. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Bà ta ngoài cười trong không cười nói: “Nếu đã như vậy thì Ngọc Ngưng, con dẫn bọn họ đến chỗ ở của mình đi.”
Ngọc Ngưng dẫn các nha hoàn đến Mai Hoa Uyển.
Mặc dù nơi ở của Ngọc Ngưng và Bạch thị đơn sơ, không lộng lẫy như Lý phủ, nhưng lại không khiến những nha hoàn này ghét bỏ. Bởi vì nơi đây vô cùng sạch sẽ, gần như có thể dùng cụm từ không một hạt bụt để hình dung.
Dù nơi ở có tồi tàn đến đâu, chỉ cần sạch sẽ thì sẽ khiến người khác có thiện cảm với gia chủ.
Bạch thị ăn mặc giản dị nhưng lại rất tươm tất, nha hoàn của Lý phủ cũng được mặc y phục làm lụa là, trông còn giàu có hơn những tiểu thư của nhà bình thường. Những nha hoàn lanh lợi này mang đồ đến nơi ở của Ngọc Ngưng, chỉ uống một tách trà rồi rời đi.
Bạch thị nhìn mấy xấp lụa quý giá trên bàn, còn cả mấy bọc đồ, bà nói: “Ngưng Nhi, đây đều là đồ Quận chúa Hoa Dương tặng cho con sao?”
Ngọc Ngưng gật đầu: “Mấy ngày nay con ở nhà Quận chúa Hoa Dương, Quận chúa đối xử rất tốt với con, chỗ tơ lụa, y phục và trang sức này đều là do Quận chúa tặng cho con. Nàng ấy còn cho con chút điểm tâm nữa, đúng lúc có thể để nương nếm thử. Quận chúa nghe nói sức khỏe của nương không tốt, còn gửi cho người một cây nhân sâm ngàn năm nữa.”
Bạch thị vừa mừng vừa sợ: “Quận chúa rộng lượng hào phóng quá.”
Quận chúa Hoa Dương quả thật ra tay rất hào phóng, Bạch thị không phải chưa từng trải đời, bà ấy cũng đã từng thấy một vài chuyện. Ví dụ như một người cứu một người khác, người đó chỉ cảm tạ suông, không có gì đáp lễ cả hoặc dù có thì cũng chỉ có một chút. Trong mắt bọn họ, cứu người là việc nên làm, là một chuyện vô cùng đơn giản.
Nhưng Quận chúa Hoa Dương lại không làm cho có, mà cảm tạ một cách trịnh trọng.
Ngọc Ngưng lấy ra một chiếc vòng tay bằng phỉ thúy ở trong hộp trang sức, đeo vào tay Bạch thị: “Nương, trông có đẹp không.”
Bạch thị cười nói: “Đương nhiên là đẹp rồi.”
Nàng lại nói tiếp: “Chúng ta mau cất những món đồ này lại đi, nếu không thì...”
“Nếu không thì sao?” Một giọng nói lạnh lùng và uy nghiêm truyền đến: “Sợ người khác cướp mất của ngươi à?”
Sắc mặt Bạch thị tái nhợt khi nhìn thấy Liễu phu nhân.
Liễu phu nhân rất ít khi đặt chân đến chỗ của Bạch thị, bà ta vừa liếc mắt đã nhìn thấy những món đồ xa xỉ quý hiếm ở trên bàn.
Liễu phu nhân nói: “Ngọc Ngưng, Nam Dương Hầu phủ nuôi ngươi lớn đến như vậy, có được cái gì tốt, ngươi không nghĩ đến việc giúp đỡ phủ ta, mà lại còn muốn giấu làm của riêng sao?”
Ngọc Ngưng nói: “Quận chúa không hề nói những món đồ này là để giúp đỡ phủ ta, nếu như mẫu thân thiếu tiền, ngày mai lại để con đến Lý phủ một chuyến, con sẽ nói với Quận chúa Hoa Dương, bảo Quận chúa để con lấy một ít tiền tài của nàng ấy giúp đỡ phủ ta.” Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Đây là lần đầu tiên Liễu phu nhân thấy Ngọc Ngưng dám cãi lại mình.
Tuy nhiên, Ngọc Ngưng chỉ cần hơi cứng rắn hơn một chút, Liễu phu nhân cũng không tiện mang đồ đi. Bà ta vốn cho rằng, chỉ cần nói mất câu nghiêm khắc dọa Ngọc Ngưng một chút, Ngọc Ngưng sẽ ngoan ngoãn đưa những thứ này cho mình.
Không ngờ Ngọc Ngưng cũng dám bảo vệ đồ vật của chính mình.
Liễu phu nhân thầm mắng Ngọc Ngưng mấy câu, lại nói: “Những món đồ này để ở chỗ ngươi, không sợ bị kẻ trộm cướp mất sao?”
Ngọc Ngưng lắc đầu: “Chẳng qua chỉ là một số trang sức, y phục bình thường hay mặc hay dùng, ai lại trộm những thứ này chứ?”
Nói rồi, Ngọc Ngưng mở bọc đồ ra.
Những chiếc trâm vàng trâm ngọc ở bên trong đều vô cùng đẹp đẽ quý giá, nhưng không phải là những kiểu quá phô trương, phù hợp để cô nương trẻ tuổi như Ngọc Ngưng dùng. Dù Liễu phu nhân da mặt có dày đến đâu cũng không tiện lấy y phục, trang sức nữ nhi thường dùng hàng ngày. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Chất liệu của những y phục này cũng là tơ lụa hảo hạng, sợ là giá của mỗi một bộ đều tận mấy chục ngân lượng. Liễu phu nhân còn không nỡ mặc y phục tốt như vậy, nhưng những y phục này cũng đều là kiểu dáng nữ tử trẻ tuổi hay mặc.
Mấy xấp tơ lụa kia cũng có loại chững chạc hơn một chút, nhưng mấy xấp trông chững chạc hơn thì lại là loại tơ lụa bình thường rất dễ mua.
Quận chúa Hoa Dương cũng nghĩ đến những điều này. Mấy xấp tơ lụa đó là để cho Bạch thị may y phục, nếu như quá tốt, chắc chắn Liễu phu nhân sẽ cướp mất, vậy nên chỉ chọn loại bình thường, Liễu phu nhân cũng không thể nào vứt hết thể diện để lấy đi.
Quả thật như vậy, Liễu phu nhân liếc nhìn số y phục và trang sức kia, còn cả chút điểm tâm ở trong hộp, là chủ mẫu của một nhà, bà ta quả thật không tiện so đo tính toán lấy hết chỗ đồ đó đi. Liễu phu nhân cảm thấy Ngọc Ngưng cũng không có tâm tư này, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là Quận chúa Hoa Dương đang nhắm vào mình.
Từ lúc Ngọc Nguyên nhìn thấy Ngọc Ngưng trở về là đã vô cùng căm hận Ngọc Ngưng. Thấy Liễu phu nhân tay không trở về, nàng ta nói: “Nương, Quận chúa Hoa Dương cho Ngọc Ngưng nhiều đồ như vậy, sao người không lấy đi?”
Liễu phu nhân nén giận nói: “Ta lấy đồ Quận chúa cho nó làm gì?”
Ngọc Nguyên tức nghiến răng nghiến lợi: “Nàng ta chỉ là một thứ nữ, dựa vào đâu lại được mặc y phục đẹp như vậy? Mặc đồ còn đẹp hơn cả con, là nàng ta không biết phép tắc.”
Liễu phu nhân hừ lạnh nói: “Hôm nay vô duyên vô cớ gây rối cho nó, đến lúc truyền đến tai Quận chúa Hoa Dương lại là chúng ta sai. Sáng mai ta sẽ bảo nó đến thỉnh an, rồi trừng phạt nó ra trò, bắt nó quỳ ở trong viện tử của ta hai canh giờ.”
Trước đây Ngọc Ngưng cũng hay bị Liễu phu nhân phạt quỳ, nàng cũng đã quen với điều này. Đích mẫu phạt quỳ thứ nữ trong nhà là chuyện đương nhiên, làm gì có đích mẫu nào không gây khó dễ cho thứ nữ đâu? Truyền đến tai Quận chúa Hoa Dương, Quận chúa cũng chẳng thể nói gì được.
Ngọc Nguyên nghĩ ngợi một hồi, hôm nay thời tiết không tồi, ngày mai e là thời tiết sẽ nóng hơn. Gương mặt trắng nõn của Ngọc Ngưng phơi dưới nắng hai canh giờ, có khi sẽ tróc luôn một tầng da. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook