Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
Chương 214: Ngoại truyện: Đoàn Chính Trung 8

Editor: mèomỡ

“Đúng vậy, sao đột nhiên lại đến?” Cầu Mộ Quân hỏi.

Thích Vi nói: “Gánh hát kia của hắn, đổi một ông chủ mới, sau đó ông chủ mới kia lại muốn hắn đi hầu hạ một tên viên ngoại vô cùng ghê tởm, còn dám chuốc thuốc hắn. Vấn Bạch tức muốn chết, liền biến ông chủ kia thành bộ dáng của hắn, hạ dược, làm cho hai người bọn họ......”

“Ha ha ha...... Nửa đêm, hắn kéo muội đến phòng bọn họ, kéo mặt nạ của tên ông chủ kia xuống, sau đó đợi đến buổi sáng dẫn thê thiếp bọn họ đi vào, làm cho bọn họ vô cùng mất mặt. Đặc biệt là tên ông chủ, nghe nói còn muốn tự sát.”

“Hai người các ngươi, thật sự là......” Liễu Vấn Bạch thì không nói, bây giờ còn khiến Thích Vi cũng giống hắn. Cầu Mộ Quân nhìn Thích Vi, chỉ cảm thấy nàng cùng Liễu Vấn Bạch thật đúng là trời sinh một đôi, còn có con gái của bọn họ, vừa nhìn đã thấy là một nhà.

Dừng một lát, Cầu Mộ Quân hỏi:“Vậy...... vài năm nay, muội tìm được tung tích của Nhị ca muội không?”

Thích Vi yên lặng một chút, nói:“Không...... Vẫn chưa.”

Chú ý tới giọng điệu của nàng, Cầu Mộ Quân lại hỏi:“Vi Vi, muội làm sao vậy, có cái gì không muốn để tỷ biết sao? Có tin tức của Nhị ca muội đúng không?”

Thích Vi khổ sở nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, bọn muội thật sự không tìm được huynh ấy, tỷ đừng hỏi nữa.”

Cầu Mộ Quân lại càng không tin, nói:“Là tin tức xấu sao? Vì sao không thể nói cho tỷ biết? Chúng ta ở cùng nhau, muội muốn giấu giếm tỷ cả đời sao?”

Thích Vi lau nước mắt, nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, muội không muốn tỷ đau khổ, nhưng muội thực ích kỷ, ích kỷ muốn cho Nhị ca có được một chút gì đó, không muốn Nhị ca ra đi vô thanh vô tức......”

“Đi?” Cầu Mộ Quân run mạnh lên, vội la lên:“Hắn thật sự đã......”

Thích Vi gật gật đầu, nói:“Là Vấn Bạch nói cho muội biết, bởi vì muội luôn muốn tìm Nhị ca. Vấn Bạch thật sự không đành lòng, liền nói cho muội biết, Nhị ca đã chết, đã chết rất lâu rồi, từ trước lúc đại ca muội chết.”

“Cái gì?” Cầu Mộ Quân không thể tin được nói:“Từ lúc còn ở kinh thành......”

Thích Vi nói:“Là bị đại ca của muội trong lúc vô ý hại chết. Đại ca của muội muốn giết Đoàn Chính Trung, Nhị ca vì cứu hắn mà chết thảm.”

“Cứu...... Cứu tướng công?”

“Đúng, huynh ấy nói, huynh ấy muốn chứng minh rằng mình có thể cho tỷ hạnh phúc, cho nên huynh ấy cứu sống Đoàn Chính Trung cho tỷ.” Thích Vi khóc nói.

Trăng sáng ít sao, cửa phòng Đoàn Chính Trung bị gõ vang lên.

Mở cửa, đúng là Cầu Mộ Quân.

“Không phải nàng......”

“Ta...... Ta có chút nhớ chàng.” Cầu Mộ Quân cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói.

Mặt Đoàn Chính Trung không chút thay đổi xoay người trở về phòng.

“Chàng sao vậy, ta về đây ngủ chàng không thích sao?” Cầu Mộ Quân không vui nói.

Đoàn Chính Trung quay đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: “Nếu đã về, vậy nhanh cởi quần áo nằm lên giường.”

“Chàng......” Cầu Mộ Quân nhỏ giọng nói thầm nói:“Thật vội.” Nói xong, chậm rãi cởi quần áo.

Đoàn Chính Trung đến bên cạnh bàn uống một ngụm nước, đi đến bên giường.

Cầu Mộ Quân cởi xong quần áo lập tức ôm lấy hắn từ sau lưng. “Tướng công, ta muốn con gái.”

Đoàn Chính Trung chấn động, quay đầu lại nhìn Cầu Mộ Quân chỉ mặc áo lót cùng tiết khố, nhìn chằm chằm thân thể của nàng rất lâu.

Cầu Mộ Quân cúi đầu, đỏ mặt.

Đoàn Chính Trung vươn tay, cởi áo lót của nàng, bộ ngực tuyết trắng đứng thẳng lập tức nhảy ra, chớp lên ở trước mắt hắn.

Hắn đưa tay, sờ lên ** mềm mại, chậm rãi nắm chặt, sau đó lập tức kéo xuống.

“Liễu Vấn Bạch, ngươi rảnh quá hả?” Đoàn Chính Trung lạnh lùng nghiêm mặt, đưa tay ném thứ giống bộ ngực nữ nhân xuống, lộ ra nửa bên ngực bình thường.

“Cừ thật, khó trách không phản ứng, thì ra là ta bị lộ.” Liễu Vấn Bạch cởi nốt đống đồ giả trên người, vừa nói Đoàn Chính Trung đã lườm hắn một cái, nhìn ngực hắn nửa nam nửa nữ vừa buồn cười vừa tức.

Ban ngày hắn đều nhìn Mộ Quân sao? Sao lại giả giống như, ngay cả...... Hắn vừa mới nắm, ngay cả lớn nhỏ cũng giống, khốn nạn! Còn ôm hắn, ghê tởm muốn chết! Nếu hắn không đoán ra, không chừng đã bị lừa.

Liễu Vấn Bạch vừa “tẩy trang”, vừa nói nói:“Sao ngươi phát hiện ra? Ta cảm thấy ta giả rất giống mà.”

“Nếu ngươi dám quan sát nàng còn dám giả làm nàng nữa, ta sẽ đưa ngươi đến kỹ viện làm kỹ nữ.” Đoàn Chính Trung nhìn hắn nói.

Tuy rằng giọng điệu Đoàn Chính Trung không quá độc ác, nhưng vẫn khiến cho hắn nhịn không được run rẩy.

Liễu Vấn Bạch cười nói: “Được rồi được rồi, về sau ta giả người khác là được. Này, lấy cho ta một bộ quần áo.”

Đoàn Chính Trung mở tủ quần áo, ném cho hắn một bộ quần áo.

Liễu Vấn Bạch đón được quần áo, nói: “Nếu không, chúng ta đến trong viện uống hai chén? Tuy rằng không có chuyện cũ gì để mà ôn lại nhưng mà ta sắp chán đến chết mất rồi.”

Đoàn Chính Trung không nói hai lời, đi ra khỏi phòng.

Hai người ngồi dưới cây bồ đào trong viện, nha hoàn đặt rượu xuống trước mặt hai người.

Đoàn Chính Trung cầm lấy bầu rượu, rót hai chén.

Liễu Vấn Bạch nhìn hắn chằm chằm, cười ý vị sâu xa.

Đoàn Chính Trung trừng hắn nói:“Ngươi muốn chết à?”

“Ha ha!” Liễu Vấn Bạch cười nói:“Ta đang nhìn ngươi, sức quyến rũ như mặt trời nha. Ngươi nói, ngươi tới nơi này chưa bao lâu đã làm thủ phủ Thiếu Dương, nhất định được không ít cô nương nhớ thương, nói, có...... Khụ...... Nếm thử đồ tươi mới không?”

Đoàn Chính Trung im lặng không nói nhưng trên tay đã có thêm một cây ngân châm lóng lánh.

Liễu Vấn Bạch vội nói: “Đã không còn thiếu niên, còn chơi đùa kiểu này à!”

Đoàn Chính Trung thu ngân châm trong tay lại, đem rượu trong chén chậm rãi đưa vào trong miệng.

“Được rồi, hừ” Liễu Vấn Bạch ra vẻ đứng đắn nói:“Thật ra ta muốn nói, trước lúc đến Thiếu Dương ta cùng Vi Vi có gặp được Công chúa Sanh Dung một lần. Nàng nói bây giờ nghĩ lại trước kia thật ngốc, không cướp ngươi đến tay, để cho ngươi trốn thoát. Nếu không phải nàng cũng có bầu, chắc cũng đã đi theo chúng ta đến đây rồi.”

Nhắc tới người cùng việc năm năm trước, Đoàn Chính Trung yên lặng một lúc rồi nói: “Nàng cũng lập gia đình rồi sao?”

“Đương nhiên, muội muội của hoàng đế sao có thể không gả? Nhưng không phải tân khoa Trạng Nguyên, mà là một tiểu phó tướng, khi đó còn náo loạn oanh oanh liệt liệt, bởi vì Hoàng Thượng không đồng ý.”

Đoàn Chính Trung khẽ cười nói: “Cũng không biết là trưởng thành hay là tính tình thay đổi.”

“Trưởng thành, ta cảm thấy là trưởng thành.” Liễu Vấn Bạch nói.

“Định ở Thiếu Dương bao lâu?” Đoàn Chính Trung hỏi.

Liễu Vấn Bạch cười cười, nói:“Còn tùy Vi Vi, nếu nàng thích Thiếu Dương, ta cùng nàng ở đây cả đời. Nếu nàng muốn đến nơi khác, ta cũng đưa nàng đi. Cha lại đi Vân Du, còn nói muốn xuất gia, ông không còn gì quyến luyến với hồng trần nữa, ta cũng để ông đi rồi. Cho nên bây giờ ta chỉ còn lại nàng cùng con ta thôi.”

“Vậy lúc già thì sao? Vẫn đi khắp nơi sao?”

“Già rồi thì cố mà chờ, nếu không xương khớp lại chạy lung tung. Đúng rồi, ta đem của cải ta tích góp được giao hết cho ngươi, ngươi mở quán rượu, khách sạn, kỹ viện, sòng bạc đều được, đến lúc đó kiếm tiền chờ ta già rồi về dùng, giao cho con gái ta làm đồ cưới.” Liễu Vấn nghiêm túc nói.

_________________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương